Khương Mịch rời khỏi đoàn làm phim với một đống danh thiếp trong tay. Tuy chỉ đóng một vai phụ nhỏ, nhưng Khương Mịch phải thừa nhận rằng cô đã đạt được nhiều thứ trong quá trình quay bộ phim này. Đời trước Khương Mịch chỉ sống được tới năm hai mươi tuổi, hàng ngày nếu không phải đi tìm Tiêu Mộng Vũ gây chuyện thì cũng là đưa đẩy cùng Trần Hạo Lăng, đến cả một kịch bản cũng không nhận, nói gì đến thời gian nghiên cứu diễn xuất. Nhưng bây giờ, cô chỉ mới vào một đoàn phim, chân chính làm việc với các diễn viên lớn, những điều học được đã quá nhiều!

Mấy ngày sau, mỗi lần Lăng Điệp tới tìm Khương Mịch thương lượng chuyện kịch bản comeback chính thức đều bị cô nhóc nhà mình dọa sợ. Đứa nhỏ này đột nhiên trở nên điên cuồng vô cùng.

Mỗi ngày nếu không phải ngồi trước gương khóc rồi cười, nói đi nói lại một câu nói bằng nhiều ngữ điệu thì là cầm điện thoại mở các đoạn cut kinh điển ra diễn lại. Thậm chí có lúc ăn cơm, Lăng Điệp còn bị Khương Mịch dọa cho hết hồn, vì cô nàng đột nhiên hỏi: "Cô ơi, nếu em vừa nhận tin mình mắc bệnh nan y thì sẽ ăn như thế nào?" sau đó bắt đầu đổi sắc mặt, xem bữa ăn như lớp học diễn xuất của mình.

Lăng Điệp chỉ cảm thấy, đứa nhỏ này chắc là luyện diễn xuất đến sắp điên luôn rồi. Cô cầm kịch bản đến tận nơi, đứa nhỏ này đã vội nói, em cảm thấy em diễn vẫn chưa tốt.

Em còn muốn comeback không vậy???

Hôm nay, lúc Lăng Điệp đến, Khương Mịch đang đứng trước gương luyện đài từ. Cô nhóc không biết tìm đâu ra mấy đoạn văn vừa nghe đã thấy líu lưỡi, lẩm nhẩm đọc.

"Mịch Mịch, thay đồ đi, chúng ta đến phim trường."

"Phim trường?"

Khương Mịch sững người mất hai giây, sau đó nghi hoặc quay người nhìn Lăng Điệp. Nhưng người phía sau vẫn rất nghiêm túc nhìn cô, tay gõ đồng hồ liên tục, tỏ ý không nhanh lên chị sẽ bếch cưng trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch này đi luôn đó.

"Em nói chưa muốn nhận phim bây giờ mà!" Khương Mịch theo bản năng mở tủ đồ, hoang mang hỏi: "Với lại cô đã đưa kịch bản cho em đâu!? Em biết diễn cái gì?"

"Không cần kịch bản đâu! Em đi cứu nguy cho người ta thôi." Lăng Điệp nhìn dáng vẻ rề rề rà rà của con nhỏ trước mặt, nhíu mày đi tới giúp cô chọn đồ: "Đóng một nhân vật qua đường thôi, không có thoại, quan trọng là đẹp, diễn càng đẹp càng tốt."

Mãi đến sau khi ngồi trên xe Lăng Điệp, Khương Mịch mới hiểu được tình hình.

Hiện tại tuy Thần Hi không còn huy hoàng như ngày xưa nhưng vẫn khá có chỗ đứng, trong tay cũng có không ít nghệ sĩ. Từ Hạc Lâm là một trong số ít lưu lượng nam của công ty. Vẻ ngoài người này nho nhã tuấn tú, rất hợp với phim cổ trang, khoảng ba năm trước nhờ một vai nam phụ đáng thương mà hot lên, bây giờ cũng đã chiếm được một vị trí nhất định trong dòng phim cổ trang.

Giới cổ trang bây giờ đã hoàn toàn bị dòng phim tiên hiệp chiếm lĩnh, Từ Hạc Lâm có muốn đổi mới hình tượng thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những vai tương tự. Bộ phim này cũng là một bộ IP tiên hiệp cổ trang được đầu tư lớn, đóng cặp cùng với tiểu hoa đán nổi tiếng Trương Hinh Văn.


Trong có một nhân vật là mẹ của nữ chính, người từng được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân lục giới - Thần nữ Hải Đàm. Nàng xuất hiện trong hồi ức của cha nữ chính, cùng với ông ta có một mối tình bi kịch mà kết tinh là nữ chính.

"Vốn dĩ là do Kiều An Hi đóng, đất diễn cũng kha khá, nhưng cô gái này lại không may đắc tội với Trương Hinh Văn, đất diễn bị cắt sạch, khiến Hải Đàm trở thành một nhân vật qua đường chỉ xuất hiện vài cảnh. Mà Kiều An Hi thì em chắc cũng biết rồi, vừa mới nổi lên nhờ vai nữ phụ trong, đâu cần phải chịu uất ức như vậy, vì thế cô ta đã bỏ vai diễn này. Bên phía đoàn phim không tìm được người thay thế nên Từ Hạc Lâm phải nhờ công ty tìm người mình đến chữa cháy."

Nghe Lăng Điệp nói xong, Khương Mịch cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình. Nữ chính mang biên kịch vào đoàn phim cắt bớt đất diễn của diễn viên khác nên người ta bỏ diễn, vì thế Khương Mịch phải chạy đến làm người thay thế.

"Hải Đàm chỉ có khoảng bốn năm cảnh gì đó thôi, không có lời thoại. Trong đó hết bốn cảnh đeo mạng che mặt rồi, chỉ lộ mặt một lần duy nhất."

Khương Mịch gật đầu tỏ ý đã hiểu. Xuất hiện chỉ có vài cảnh, còn che mặt!

Diễn viên có danh tiếng một chút thì gọi là cameo, còn kiểu như cô thì chắc là diễn viên phụ của phụ, diễn viên quần chúng!

Bên ngoài phim trường có rất nhiều fans và máy tay săn ảnh túc trực, may mà Khương Mịch lúc này chưa nổi tiếng, nếu không sợ là đã bị vây kín. Đoàn phim thuê một khu vực khá lớn để quay ngoại cảnh, từ xa Khương Mịch đã thấy mấy bóng người đang được treo trên dây cáp làm vài động tác trông khá kì quái. Đại khái là họ đang quay cảnh đánh nhau bằng pháp thuật, vì vậy chỉ cần thực hiện động tác cho đẹp mắt là được, chuyện còn lại đã có tổ hậu kỳ lo.

Đạo diễn của bộ phim này là Đào Từ, lúc này ông ta đang đứng sau camera huơ tay múa chân chỉ đạo dàn diễn viên trước mặt, vì thế Lăng Điệp dẫn Khương Mịch đi gặp Từ Hạc Lâm trước.

Từ Hạc Lâm xuất đạo sớm, bây giờ vẫn chưa tới ba mươi tuổi, mặc bộ trang phục cổ trang màu lam trông càng tuấn tú nho nhã. Tính tình của hắn cũng khá dễ chịu, nghe Lăng Điệp giới thiệu xong liền mỉm cười thân thiện, vô cùng cảm kích Khương Mịch:

"Cảm ơn em nhé! Gấp quá nên bọn anh cũng chẳng biết nên tìm người ở đâu nữa, may mà có em giúp đỡ!"

"Không có gì đâu ạ, em phải cảm ơn tiền bối đã giới thiệu cơ hội tiếp xúc với đội ngũ chế tác lớn chứ!"

Dưới ánh mắt chăm chú của Lăng Điệp, Khương Mịch cười thảo mai đáp lại đàn anh. Hai người khách sáo với nhau vài câu thì đến lượt suất diễn của Từ Hạc Lâm. Trợ lý sản xuất nghe tiếng gió thì chạy tới, chưa kịp nhìn xem dáng dấp của người mới như thế nào đã vội thúc giục Khương Mịch đi trang điểm:

"Mau lên mau lên, mau đi tìm tổ phục trang, sắp diễn đến nơi rồi!"

"Sao lại gấp vậy?!"


Lăng Điệp bị dáng vẻ gấp không chờ được của trợ lý sản xuất làm cho hoang mang. Trợ lý sản xuất dường như bị ai đó chọc giận không nhẹ, không kìm được nhỏ giọng oán thán với bọn họ vài câu:

"Vốn là phần diễn của nữ chính, ai mà ngờ bà cô Trương Hinh Văn kia bảo mình bị dây cáp làm xước tay, nói muốn nghỉ ngơi một chút, vì thế đạo diễn mới phải đẩy phần diễn của Hải Đàm lên. Đúng là thời buổi này không gì bằng lưu lượng, lưu lượng cao thì chả khác gì cha mẹ của bọn tôi! Đạo diễn Đào sắp bị bà cô đó bức đến bỏ phim luôn rồi!"

Mấy chuyện minh tinh nổi tiếng thể hiện thái độ kênh kiệu sau ống kính cả Lăng Điệp và Khương Mịch đều đã thấy qua không ít, vì vậy cũng không muốn bàn tán thêm gì. Chỉ là Khương Mịch không nghĩ nhân vật qua đường của mình lại lên sàn nhanh như vậy. Trợ lý sản xuất dặn dò thợ trang điểm hai câu, sau đó lại vắt chân lên cổ chạy đi. Nhân viên trang điểm gật đầu chào hai người bọn họ một cái, đi tới giá treo đồ bên cạnh tìm quần áo cho Khương Mịch.

Hải Đàm là đệ nhất mỹ nhân lục giới, là nữ thần xinh đẹp thanh tao không vướng một hạt bụi trần. Theo logic cũ kĩ của phim tiên hiệp, y phục của Hải Đàm phải là một bộ váy trắng tinh khôi.

Trắng trơn!

Trắng đến hắt được cả ánh sáng!

Thật lòng Khương Mịch rất muốn hỏi: Dòng phim tiên hiệp bây giờ bị làm sao vậy? Không thể tươi sáng một chút như phim ngày xưa hay sao? Chỉ có mấy màu nhạt nhòa như đám tang này là thể hiện được khí chất thần tiên thôi hay sao vậy???

Khương Mịch chỉ dám gào thét trong lòng, ngoài mặt vẫn phải mỉm cười ngọt ngào cầm bộ quần áo đi vào trong phòng thay đồ.

Hải Đàm trước khi bị cắt đất diễn dù sao cũng được tính là một nhân vật phụ hợp cách, quần áo cũng không đến nổi tệ. Vải lụa trắng mềm mại như nước, phía trước ngực còn có một vài họa tiết đơn giản. Thắt lưng cùng màu thắt chặt vòng eo thon thả, miếng ngọc bội màu lam nhạt nhẹ nhàng lay động theo bước chân.

Nhân viên trang điểm nhìn Khương Mịch một lúc, kiểm tra phần tay áo và eo một chút, sau đó mới mỉm cười kéo cô ngồi xuống. Nhân viên trang điểm vừa vén tóc Khương Mịch vừa lén nhìn gương mà cảm thán.

Cô gái này xinh đẹp thật đấy, còn xinh hơn cả Kiều An Hi lúc trước nữa!

Làm trong ngành trang điểm ít nhiều đều có thuộc tính u mê cái đẹp, vì thế thợ trang điểm vô cùng vui vẻ cầm phấn phủ lên trang điểm cho Khương Mịch:

"Da em đẹp thật đấy! Cứ tin ở chị! Nhất định sẽ không cô phụ cái danh đệ nhất mỹ nhân lục giới!"


Khương Mịch mỉm cười cảm kích. Suốt thời gian lăn lộn ở giới giải trí, cô nhận ra người không thể đắc tội nhất chính là những nhân viên nhỏ như thế này, bởi họ hoàn toàn có thể dìm thẳng cô xuống đáy.

Thật ra nhân vật Hải Đàm không cần phải trang điểm quá tỉ mỉ, bởi hầu hết thời gian nàng đều che mặt, quan trọng nhất chính là đôi mắt. Phải làm thế nào để ngay cả khi chỉ lộ ra một đôi mắt cũng khiến người ta cảm thấy đây là nữ nhân xinh đẹp nhất lục giới!

Nhân viên trang điểm đeo mạng che mặt cho Khương Mịch, đột nhiên sững người nhìn vào trong gương, mãi đến khi chính chủ cất giọng hỏi: "Xong chưa ạ?", cô ta mới lắp bắp trả lời:

"Xong... xong rồi..."

Khương Mịch cười nhẹ cảm ơn, đứng dậy khỏi ghế ngồi, cùng Lăng Điệp đi tới chỗ Đạo diễn.

Đạo diễn Đào Từ lúc này đang đứng sau máy quay. Trên tay ông cầm loa, đang không ngừng khoa tay múa chân chỉ đạo các diễn viên, dáng vẻ tức mà buộc phải kìm lại.

"Cảnh này là thần tiên đánh nhau, phải tạo được cảm giác tiên khí! Tiên khí mấy người hiểu không?"

Đào Từ cật lực đè nén giọng nói của mình, cố gắng không để mình thể hiện cơn giận một cách thái quá. Trong cảnh diễn lúc nãy, cả nam chính lẫn nam nữ phụ đều không tạo được cho ông cảm giác mà những vị thần tiên nên có. Khổ nỗi trong đoàn phim này Đào Từ chỉ là một đạo diễn danh tiếng tầm trung, không có bối cảnh, hoàn toàn không đắc tội nổi mấy cô cậu diễn viên nổi tiếng này. Cuối cùng, Đào Từ chỉ có thể cầm chai nước bên cạnh tu một hơi thật lớn, phẩy tay cho các diễn viên tập lại thêm một lần, sau đó mới nén giận quay đầu nhẹ giọng nói với cô gái xinh đẹp đang ngồi một bên thảnh thơi uống nước ép:

"Hinh Văn, cô đã nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta quay cảnh của cô trước đã!"

Trương Hinh Văn không nhìn Đào Từ, cũng không lên tiếng trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý đang cầm quạt cầm tay giúp mình. Trợ lý nhỏ ngay lập tức hiểu ý, mỉm cười giả lả nói với Đào Từ:

"Xin lỗi đạo diễn Đào, hôm nay chị Văn tới tháng, lúc nãy còn treo dây cáp lâu như vậy, bây giờ thân thể không thoải mái lắm..."

Gân xanh trên trán Đào Từ nhảy lên hai cái, trong lòng thầm mắng đây rốt cuộc là loại diễn viên gì, nhưng cuối cùng ông vẫn phải nhịn xuống.

Mấy năm qua Đào Từ quay không ít bộ phim, nhưng ông vốn không có bối cảnh cũng không may mắn gặp kì ngộ, kịch bản hay không tới được tay ông, còn thường xuyên bị nhà sản xuất và tư bản nhét thêm người vào đoàn. Phim ảnh dường như không có bộ nào đặc biệt xuất sắc. Cuối cùng ông vẫn phải bấm bụng theo thời thế mà nhận quay một bộ tiên hiệp. Đây quả thật cũng là dự án lớn nhất mà Đào Từ từng được nhận, tất nhiên ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

"Thôi được rồi..." Đào Từ đau đầu thở dài, quay đầu hô lên với trợ lý sản xuất: "Diễn viên đóng vai Thần nữ Hải Đàm chuẩn bị xong chưa?"

"Đã thử dây cáp xong rồi, không có vấn đề gì, có thể quay luôn bây giờ ạ!"

Trợ lý sản xuất mang vẻ mặt rất kinh ngạc đáp lời đạo diễn. Đào Từ gật đầu, ra hiệu cho trợ lý gọi các diễn viên vào, chuẩn bị quay cảnh khác.


"Hải Đàm đâu?"

"Thưa đạo diễn, đây là diễn viên diễn vai Hải Đàm."

Đào Từ xoa xoa huyệt thái dương, thầm nhủ người tới nhất định phải xinh đẹp một chút, nếu không thật sự quá trêu đùa danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, sau đó mới nương theo lời giới thiệu của trợ lý sản xuất mà nhìn qua. Nhưng chỉ vừa liếc nhìn một cái, cả ông ấy và những người xung quanh đều sững sờ.

Cô gái ấy mặc một bộ váy lụa trắng mềm mại như nước, làn váy nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân. Đối lập với sắc trắng tinh khiết ấy là mái tóc đen dài buông xõa sau tấm lưng. Mái tóc được vấn lên đơn giản bằng một cây trâm ngọc màu trắng với vài sợi tua rua rũ xuống, gần búi tóc là một trang sức màu xanh lam tạo hình một khóm hoa nhỏ đang nở rộ. Vài sợi tóc mai rủ xuống hai bên má, ôm lấy gương mặt trái xoan ẩn hiện sau lớp mạng che bằng lụa trắng.

Người đó chỉ để lộ ra một đôi mắt, nhưng đôi mắt đó đẹp đến độ khiến người ta tin rằng chỉ có một người con gái nghiêng nước nghiêng thành mới sở hữu. Đôi mắt phượng tinh xảo với đuôi mắt rất dài, bên trên là đôi mày ngài tràn đầy quý khí. Khi người đó ngẩng đầu lên nhìn, hàng mi hơi nâng lên, lộ ra một vẻ dịu dàng lễ độ mà cũng đạm mạc xa cách.

Phía sau là từng tốp nhân viên hậu cần đang chạy qua chạy lại, rõ ràng là một bầu không khí trần tục, thế nhưng khi người đó bước đến, cảm tưởng như người đó đang đạp lên mây trắng, lên gió xuân, một hạt bụi nhỏ cũng không đọng được lên vạt áo nàng.

Trước khi quay bộ phim này, Đào Từ từng dùng mấy ngày đêm liền đọc đi đọc lại nguyên tác. Trong sách, Thần nữ Hải Đàm từng xuất hiện trong hồi ức của cha nữ chính, trong ảo cảnh của nữ chính. Chính tác giả cũng từng miêu tả, Hải Đàm là một cô gái có đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi đúng sai thiện ác, mọi đau khổ bất hạnh trên cõi đời này. Nàng là mây, là sương, là gió, là người xứng với hai chữ "Thần nữ" nhất. Truyện Thám Hiểm

Đây là Hải Đàm!

Đây rõ ràng là Thần nữ Hải Đàm xé sách bước ra!

"Cô gái đó là ai?"

Trương Hinh Văn vốn đang ngồi trên ghế nhàn nhã lướt điện thoại, chỉ thoáng nhìn qua Khương Mịch một cái đã phải ngồi dậy, vẻ mặt khó coi hỏi trợ lý. Người này chỉ vừa mới lộ một đôi mắt đã khiến Trương Hinh Văn cảm thấy khó chịu không thể tả được.

"Đó là diễn viên đóng vai Thần nữ Hải Đàm thay cho Kiều An Hi. Cô ta chỉ đóng có vài cảnh, còn không có thoại nữa, chắc là diễn viên không tên tuổi mới nhận."

Trợ lý biết rất rõ tính khí của Trương Hinh Văn, vì thế vội vàng lên tiếng giải thích.

Đại minh tinh Trương Hinh Văn này dáng dấp không phải xấu, nhìn qua rất thanh tú xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí thì có vẻ khá nhạt nhòa, thế nhưng cô ta lại rất bị ám ảnh về nhan sắc. Cô ta thích mua blogger lên bài khen nhan sắc, diễm áp bạn diễn nữ, makerting hình ảnh em gái nhà bên xinh xắn hoạt bát. Mỗi khi nhìn thấy có nữ nghệ sĩ xinh đẹp hơn cùng xuất hiện với mình, Trương Hinh Văn đều phải chèn ép người ta mới chịu được.

Trương Hinh Văn lúc này mới an tâm gật gật đầu.

Chỉ đóng có vài cảnh, xuất hiện chớp nhoáng như vậy, ai mà nhớ cô ta xinh đẹp cỡ nào chứ!?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương