“Đồng chí Lý Mỹ Lệ, còn bốn phút nữa chị sẽ muộn, cho dù văn phòng chị ở cạnh tôi, nhưng nửa phút cũng không được sơ suất.” Tô Ngư nháy mắt mấy cái, nghiêm túc đứng đó thuyết giáo.
Lý Mỹ Lệ tương đối phối hợp.
Sau khi đứng nghiêm trang ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, trịnh trọng nghiêm túc đáp lại: “Đồng chí Tô Ngư, lời của cô tôi sẽ ghi nhớ, tôi nhất định sẽ không đến muộn.

Không phải chỉ là nửa phút thôi sao, tôi nhất định có làm được.

Đồng chí Chu, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Sau đó, một bộ anh dũng hi sinh xoay người đi ra cửa.
Tô Ngư cô gắng nhịn cười, vẫy tay: “Đi đường mạnh giỏi.”
Bị bỏ rơi một bên, sắc mặt đồng chí Chu xanh xanh trắng trắng, mười phần đặc sắc: “Đồng chí Tô, các cô…”

Tô Ngư mỉm cười: “Đồng chí Chu, anh mau lau mồ hôi đi, nhìn đầu anh đầy mồ hôi kìa.

Từ nhà phơi nắng chạy tới, ai mà không nóng lòng chứ, cứ bình tĩnh thoải mái mới có thể làm tốt công việc.

Giống như tôi đùa giỡn khôn vặt nhưng hay ra ngoài đi làm sớm hay là anh tư tưởng giác ngộ cao.”

Đồng chí Chu vừa nghe, thoáng chốc sắc mặt đỏ lên, không dám lắm mồm nữa.
Tô Ngư đắc ý cười.

Cô chính là đệ tử thân truyền của đại sư Lý Lâm, nói vặn? Ai mà không biết chứ?
Tô Ngư làm việc ở bộ hành chính.


Công việc chủ yếu là viết bản thảo, xử lý văn kiện, thỉnh thoảng sẽ bắt đầu công tác tư tưởng.

Hai năm qua, cô đã làm quen ở bộ này, làm việc cũng rất thong thả.
Vốn hai năm trước, sau khi Tô Ngư tốt nghiệp trung học, chuẩn bị báo danh xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, bởi vì cô không muốn Lý Lâm tìm công việc cho cô.

Cô còn trẻ như thế, còn là lúc phát triển sự nghiệp.
Hơn nữa, cho dù có xuống nông thôn, cô cũng có thể điều đến quê cha cô, nhà ông bà nội nhất định sẽ đối xử tốt với cô.

Nhưng vận may đến, con người muốn ngăn cũng không ngăn được.
Lúc ấy, nhà máy quần áo muốn mở rộng quy mô sản xuất, tất nhiên cần tuyển thêm một nhóm người mới, Tô Ngư lại phù hợp điều kiện báo danh.

Qua bao nhiêu khó khăn, cũng vào được xưởng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương