Đồng chí Chu khẽ nhíu mày: “Ở đây sao?”

Tô Ngư gật đầu.


Theo bản năng đồng chí Chu nhìn bốn phía, khi nhìn tới người đàn ông mặc quân phục có thân hình cao lớn đứng cách đó không xa, dừng lại một chút, mặt có vẻ nghi ngờ, sau đó nghiêm túc nhìn lại tình cờ bắt gặp ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó.


Đồng chí Chu: “! ”

Giống như là vì phân cao thấp, đồng chí Chu cố chịu áp lực, không hề rời mắt đi, hai người đàn ông dùng ánh mắt để đánh nhau một trận, chỉ là không đến ba giây đồng chí Chu đã bại trận.


“Đồng chí Chu sao vậy? Đồng chí Chu.


” Tô Ngư phát hiện đồng chí Chu đột nhiên trở nên chán nản, giống như là mất đi ý chí chiến đấu, ánh mắt có chút mơ hồ, làm sao vậy?

Đồng chí Chu cúi đầu nhìn Tô Ngư, miễn cưỡng cười: “Tôi không sao.



Tô Ngư: “! ” Cảm ơn, tôi cũng không muốn quan tâm anh đâu.


Sau khi phát người đàn ông mặc quân phục cũng không có trắng trợn nhìn bọn họ, cũng không định đi tới đây, đồng chí Chu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn dùng sức nắm chặt lòng bàn tay lại, hít thở thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đồng chí Tô, tôi, tôi…”


Tô Ngư nhìn đồng chí Chu, nhẹ nhàng gật đầu, cũng nghiêm túc nói: “Ừ, tôi đang nghe.




Đồng chí Chu sửng sốt, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Ngư, từ từ trấn tĩnh lại, gằn từng chữ nói: “Tôi, Chu Thành Dân, cha mẹ là công nhân viên chức nhà nước…Đồng chí Tô Ngư có đồng ý làm quen với tôi không?”

Tô Ngư kiên nhẫn chờ hắn nói xong, nghiêm túc trả lời: “Xin lỗi đồng chí Chu Thành Dân, tôi từ chối.



Quả nhiên bị từ chối không chút thương tiếc.


Đồng chí Chu nhìn ánh mắt Tô Ngư, trong lòng đủ loại cảm xúc, đúng vậy hắn thích nhất là ánh mắt của đồng chí Tô Ngư, nó giống như mang theo sức mạnh, tuy đồng chí Tô Ngư chỉ đem ánh mắt nhìn về phía đồng chí Lý Mỹ Lệ chứ chưa từng nhìn hắn, đối với hắn ta cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, nghĩ tới đây đồng chí Chu đang đau khổ lại có chút thoải mái.


Chu Thành Dân muốn cười, nhưng không cười nổi, đành phải thu hồi thái độ lại: “Tôi biết rồi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương