Nữ Phụ, Anh Chỉ Yêu Em
-
Chương 1: Cái gì? xuyên không ư?
- Bảo Hân, tớ thích cậu. Hãy đồng ý làm bạn gái tớ nhé!Dưới sân trường trống vắng, một nam sinh đẹp trai, cao ráo đang ngại ngùng tỏ tình với một nữ sinh, trên tay là bó hoa hồng vàng rực rỡ và ngát hương. Bảo Hân đơ người ra vài giây, sau đó cười híp mắt lại, nói:
- Tường Quân, cậu cứ thích làm màu... Tớ với cậu không thể hơn giới hạn bạn thân đâu.
...
Trên đường trở về nhà, Bảo Hân cứ suy nghĩ mãi về chuyện hôm nay. Cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng không có tài cán gì nổi bật, sao các nam sinh cứ thích tán tỉnh cô vậy! Hừm, cái này thật khó xử mà! Bảo Hân vẫn chìm trong những suy nghĩ dài miên man của mình, đi đứng loạng choạng như người say rượu.
- Ê, Phương Bảo Hân, cẩn thận!
Bảo Hân giật mình, đứng khựng lại một chỗ. Chiếc xe ô tô tải chạy vút qua Bảo Hân chỉ trong tích tắc, cách Bảo Hân chỉ có vài xăng-ti-mét. Cô nghĩ thầm, suýt nữa là toi đời rồi, may quá! Còn đang ngập tràn trong vui sướng thì một cái đánh đau điếng giáng xuống vai cô, khiến cô kêu nhẹ một tiếng. Bảo Hân bực mình quay ra nhìn. À, hóa ra là con bạn thân Ngọc Khuê. Mặt nó nhìn mà thấy sợ, xinh gái mà cứ suốt ngày càu nhàu như bà cụ non. Cụ thể như là bây giờ...
- Bảo Hân, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Đi đường mà mắt để lên Trời là sao? Tớ mà không đến là cậu đi đời rồi.
Bảo Hân bịt chặt hai tai lại, càu nhàu ghê quá! Ngọc Khuê lại tiếp tục:
- Hay là lại được anh nào tỏ tình rồi? Ai bảo dễ thương quá làm gì!
Bảo Hân cười khì, gật đầu nhẹ vài cái. Ngọc Khuê vỗ trán, biết ngay mà! Phương Bảo Hân, học sinh cấp ba, vừa đáng yêu lại vừa hồn nhiên, mỗi tội dốt Toán. Vì sự ngốc nghếch mà có phần dễ thương này, Bảo Hân được rất nhiều người thay đổi. Mỗi khi có người tỏ tình, Bảo Hân lại như người thất thần, hồn để trên mây, vì cô nàng luôn từ chối tất cả lời tỏ tình của các nam sinh.
Ngọc Khuê và Bảo Hân tay nắm tay cùng nhau về nhà. Cả hai là bạn thân đã được bốn năm, hiểu nhau rất rõ. Ngọc Khuê xinh đẹp, nhưng tính cách lại rất "đàn ông". Bảo Hân thì đối lập hoàn toàn với tính cách dễ thương của mình. Ngọc Khuê lơ đãng nói:
- Bảo Hân, tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé! Một câu chuyện trong trí tưởng tượng của tớ.
- Ồ, Ngọc Khuê, hôm nay cậu bị sốt à? Sao tự nhiên cậu thích mơ mộng thế? Mau kể tớ nghe xem nào! - Bảo Hân tròn mắt bất ngờ, vô cùng thích chí với câu chuyện của cô bạn. Ngọc Khuê hắng giọng, bắt đầu kể:
- Hôm qua, tớ đã nghĩ đến một câu chuyện rất hay, dù không có thực. Nữ phụ là một cô nàng dễ thương, được bố mẹ chiều chuộng. Cô có cuộc sống như công chúa, nhưng tình duyên không như mong muốn. Cô thích một anh chàng rất đẹp trai, nhưng anh chàng đó lại thích nữ chính xinh đẹp và quyến rũ. Cuối cùng thì...
Bảo Hân hứng thú vô cùng, háo hức nói:
- Cuối cùng thì sao?
- Cuối cùng thì nữ chính và nữ phụ yêu nhau đến muôn đời.
Ngọc Khuê vừa nói vừa cười to, thích chí nhìn Bảo Hân. Cô xị mặt xuống, câu chuyện kiểu gì vậy? Thế mà hay à... Ngọc Khuê chỉ được cái trêu chọc cô là giỏi thôi. Nhưng mà cũng hay đấy chứ, ngoài cái kết thúc không như mong muốn thôi. Bảo Hân bất chợt nở nụ cười vui vẻ.
...
Bảo Hân cả buổi tối ngồi lướt Facebook, dường như không có việc gì để làm. Tường Quân nhắn tin cho cô, nói rằng muốn xin lỗi về chuyện chiều nay và mong cô vẫn coi anh là bạn thân. Cô không trách Tường Quân, tình yêu đến thì ai mà biết trước được. Cô lại nghĩ đến câu chuyện mà Ngọc Khuê kể. Nếu như vào trong câu chuyện đó, nhất định Tường Quân sẽ là "nữ phụ" hiền lành và xinh đẹp nhất. Bảo Hân phì cười, cô đang suy nghĩ cái gì vậy. Đó chỉ là một câu chuyện hư cấu mà thôi.
Vâng, đó là một câu chuyện hư cấu..
Hư cấu...
Hư cấu...
Hư cấu cái quái gì chứ?
Bảo Hân thức giấc sau một giấc ngủ dài. Cô thấy trong người mỏi nhừ, đầu tóc thì rối xù, quần áo xộc xệch. Có tiếng người vang lên:
- Bảo Hân, con đã dậy chưa?
Cô giật mình. Là mẹ hả? Nhưng cô đang ở ký túc xá mà. Bảo Hân lật tung chăn màn, nhìn xung quanh một lượt. Đây đâu phải là phòng của cô! Cô chạy vèo xuống dưới, mồm há to hết cỡ. Đây là đâu thế này?
- Bảo Hân, mau xuống đây ăn sáng đi con. Mẹ làm món con thích nhất đấy, là món bánh rán trái cây này.
Cô cười trừ, rụt rè lại gần hỏi người phụ nữ đó:
- Cô ơi, cháu là ai ạ?
- Cái con bé này, muốn trêu mẹ đấy à? Con là con gái của mẹ chứ sao nữa! Mau ăn đi rồi còn đi học. Hôm nay nhất định phải yêu được Hoàng Tử nhé! - "Mẹ" nựng cô, mắng yêu vài câu. Bảo Hân ngồi xuống bàn, nhìn món ăn trên bàn mà thèm thuồng. Cô lấy chiếc bánh ở trên cùng, ăn ngấu nghiến. Ngon quá, cô chưa từng ăn món này bao giờ! Cô được đối xử như công chúa vậy, thích thật! Mà khoan đã, công chúa ư? Bảo Hân mở to mắt, chạy nhanh lên phòng xem xét một lượt. Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc điện thoại màu trắng ở trên giường. Cô với lấy, lướt nhanh một lượt. Ôi trời, trong máy toàn là ảnh của cô và một nam sinh nào đó rất đẹp trai và quyến rũ, cũng có vài ảnh chụp lén anh ta nữa! Bảo Hân bàng hoàng, ngồi phịch xuống giường. Chuyện này là thế nào? Không lẽ, cô đã xuyên không?
- Tường Quân, cậu cứ thích làm màu... Tớ với cậu không thể hơn giới hạn bạn thân đâu.
...
Trên đường trở về nhà, Bảo Hân cứ suy nghĩ mãi về chuyện hôm nay. Cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng không có tài cán gì nổi bật, sao các nam sinh cứ thích tán tỉnh cô vậy! Hừm, cái này thật khó xử mà! Bảo Hân vẫn chìm trong những suy nghĩ dài miên man của mình, đi đứng loạng choạng như người say rượu.
- Ê, Phương Bảo Hân, cẩn thận!
Bảo Hân giật mình, đứng khựng lại một chỗ. Chiếc xe ô tô tải chạy vút qua Bảo Hân chỉ trong tích tắc, cách Bảo Hân chỉ có vài xăng-ti-mét. Cô nghĩ thầm, suýt nữa là toi đời rồi, may quá! Còn đang ngập tràn trong vui sướng thì một cái đánh đau điếng giáng xuống vai cô, khiến cô kêu nhẹ một tiếng. Bảo Hân bực mình quay ra nhìn. À, hóa ra là con bạn thân Ngọc Khuê. Mặt nó nhìn mà thấy sợ, xinh gái mà cứ suốt ngày càu nhàu như bà cụ non. Cụ thể như là bây giờ...
- Bảo Hân, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Đi đường mà mắt để lên Trời là sao? Tớ mà không đến là cậu đi đời rồi.
Bảo Hân bịt chặt hai tai lại, càu nhàu ghê quá! Ngọc Khuê lại tiếp tục:
- Hay là lại được anh nào tỏ tình rồi? Ai bảo dễ thương quá làm gì!
Bảo Hân cười khì, gật đầu nhẹ vài cái. Ngọc Khuê vỗ trán, biết ngay mà! Phương Bảo Hân, học sinh cấp ba, vừa đáng yêu lại vừa hồn nhiên, mỗi tội dốt Toán. Vì sự ngốc nghếch mà có phần dễ thương này, Bảo Hân được rất nhiều người thay đổi. Mỗi khi có người tỏ tình, Bảo Hân lại như người thất thần, hồn để trên mây, vì cô nàng luôn từ chối tất cả lời tỏ tình của các nam sinh.
Ngọc Khuê và Bảo Hân tay nắm tay cùng nhau về nhà. Cả hai là bạn thân đã được bốn năm, hiểu nhau rất rõ. Ngọc Khuê xinh đẹp, nhưng tính cách lại rất "đàn ông". Bảo Hân thì đối lập hoàn toàn với tính cách dễ thương của mình. Ngọc Khuê lơ đãng nói:
- Bảo Hân, tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé! Một câu chuyện trong trí tưởng tượng của tớ.
- Ồ, Ngọc Khuê, hôm nay cậu bị sốt à? Sao tự nhiên cậu thích mơ mộng thế? Mau kể tớ nghe xem nào! - Bảo Hân tròn mắt bất ngờ, vô cùng thích chí với câu chuyện của cô bạn. Ngọc Khuê hắng giọng, bắt đầu kể:
- Hôm qua, tớ đã nghĩ đến một câu chuyện rất hay, dù không có thực. Nữ phụ là một cô nàng dễ thương, được bố mẹ chiều chuộng. Cô có cuộc sống như công chúa, nhưng tình duyên không như mong muốn. Cô thích một anh chàng rất đẹp trai, nhưng anh chàng đó lại thích nữ chính xinh đẹp và quyến rũ. Cuối cùng thì...
Bảo Hân hứng thú vô cùng, háo hức nói:
- Cuối cùng thì sao?
- Cuối cùng thì nữ chính và nữ phụ yêu nhau đến muôn đời.
Ngọc Khuê vừa nói vừa cười to, thích chí nhìn Bảo Hân. Cô xị mặt xuống, câu chuyện kiểu gì vậy? Thế mà hay à... Ngọc Khuê chỉ được cái trêu chọc cô là giỏi thôi. Nhưng mà cũng hay đấy chứ, ngoài cái kết thúc không như mong muốn thôi. Bảo Hân bất chợt nở nụ cười vui vẻ.
...
Bảo Hân cả buổi tối ngồi lướt Facebook, dường như không có việc gì để làm. Tường Quân nhắn tin cho cô, nói rằng muốn xin lỗi về chuyện chiều nay và mong cô vẫn coi anh là bạn thân. Cô không trách Tường Quân, tình yêu đến thì ai mà biết trước được. Cô lại nghĩ đến câu chuyện mà Ngọc Khuê kể. Nếu như vào trong câu chuyện đó, nhất định Tường Quân sẽ là "nữ phụ" hiền lành và xinh đẹp nhất. Bảo Hân phì cười, cô đang suy nghĩ cái gì vậy. Đó chỉ là một câu chuyện hư cấu mà thôi.
Vâng, đó là một câu chuyện hư cấu..
Hư cấu...
Hư cấu...
Hư cấu cái quái gì chứ?
Bảo Hân thức giấc sau một giấc ngủ dài. Cô thấy trong người mỏi nhừ, đầu tóc thì rối xù, quần áo xộc xệch. Có tiếng người vang lên:
- Bảo Hân, con đã dậy chưa?
Cô giật mình. Là mẹ hả? Nhưng cô đang ở ký túc xá mà. Bảo Hân lật tung chăn màn, nhìn xung quanh một lượt. Đây đâu phải là phòng của cô! Cô chạy vèo xuống dưới, mồm há to hết cỡ. Đây là đâu thế này?
- Bảo Hân, mau xuống đây ăn sáng đi con. Mẹ làm món con thích nhất đấy, là món bánh rán trái cây này.
Cô cười trừ, rụt rè lại gần hỏi người phụ nữ đó:
- Cô ơi, cháu là ai ạ?
- Cái con bé này, muốn trêu mẹ đấy à? Con là con gái của mẹ chứ sao nữa! Mau ăn đi rồi còn đi học. Hôm nay nhất định phải yêu được Hoàng Tử nhé! - "Mẹ" nựng cô, mắng yêu vài câu. Bảo Hân ngồi xuống bàn, nhìn món ăn trên bàn mà thèm thuồng. Cô lấy chiếc bánh ở trên cùng, ăn ngấu nghiến. Ngon quá, cô chưa từng ăn món này bao giờ! Cô được đối xử như công chúa vậy, thích thật! Mà khoan đã, công chúa ư? Bảo Hân mở to mắt, chạy nhanh lên phòng xem xét một lượt. Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc điện thoại màu trắng ở trên giường. Cô với lấy, lướt nhanh một lượt. Ôi trời, trong máy toàn là ảnh của cô và một nam sinh nào đó rất đẹp trai và quyến rũ, cũng có vài ảnh chụp lén anh ta nữa! Bảo Hân bàng hoàng, ngồi phịch xuống giường. Chuyện này là thế nào? Không lẽ, cô đã xuyên không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook