Quý Tư Vận hơi khựng lại sau khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, cô có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Hàn Xu, sao cậu lại ở đây?"

Hàn Xu cười nói: "Viêm ruột thừa, làm tiểu phẫu."

Dù sao hai người đã nhiều năm không gặp, cũng không có liên lạc gì với nhau, mặc dù từng thân quen nhưng hiện tại lại có chút xa cách. Quý Tư Vận nhẹ nhàng mím môi nói: "Bây giờ cậu ổn chưa?"

Hàn Xu dang tay nói: "Khoẻ lắm, tôi sắp xuất viện rồi."

Chào hỏi xong, Quý Tư Vận cúi xuống nhìn Hưu Hưu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hưu Hưu, sao con có thể một mình chạy ra ngoài mà không nói lời nào? Con có biết mẹ lo lắng thế nào không?"

Thấy Quý Tư Vận không hài lòng, Hưu Hưu lao tới ôm lấy chặt chân của Quý Tư Vận và vuốt ve một cách trìu mến: "Mẹ không tức giận, Hưu Hưu ra ngoài tìm mẹ mà~"

Quý Tư Vận vốn lo lắng nhiều hơn tức giận, hiện tại được Hưu Hưu làm nũng, cô không thể tiếp tục làm vẻ mặt hung dữ nữa, chỉ có thể bế cô bé lên hỏi: "Sau này có chạy lung tung nữa không?"

Hưu Hưu lắc đầu nhỏ như trống lắc: "Không chạy lung tung nữa." Cô bé ôm cổ Quý Tư Vận bằng hai cánh tay mũm mĩm và nhẹ nhàng giải thích cho chính mình: "Hưu Hưu vừa nhìn thấy một người rất giống mẹ. Cho nên mới đi ra ngoài như vậy."

Nghe xong lời này, Quý Tư Vận càng không tức giận nữa, nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: "Mới xa mẹ có hai ba ngày mà đã không nhận ra mẹ rồi à?"

Ôi trời ơi, hình như đã nói sai nên Hưu Hưu che miệng lại sau khi nhận ra điều đó.

"Không không không, là bởi vì mắt Hưu Hưu nhìn lầm, không thể trách Hưu Hưu được."

Mắt làm mắt gánh chịu, không liên quan gì đến Hưu Hưu cả~

Hưu Hưu cười ngây ngô với Quý Tư Vận, cố gắng vượt qua cửa này bằng sự dễ thương.

Nhìn hai mẹ con tương tác thân thiết, trong mắt Hàn Xu hiện lên vẻ chán nản.

Anh ta nhẹ giọng nói: "Đây là con của chị và người đó à?"

Sắc mặt Quý Tư Vận có chút cứng ngắc, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, ngẩng đầu lên và bình tĩnh đáp lại: "Ừ."

Cô nói với Hưu Hưu: "Hưu Hưu, đây là bạn của mẹ, gọi chú ấy là chú Hàn nhé."

Hưu Hưu nhìn người trước mặt, nghiêng đầu nói: "Sao lại gọi anh trai là chú Hàn?"

Nhiều người sửng sốt trong giây lát, gần như không hiểu được ý của cô nhóc này.

Chính Hàn Xu là người đầu tiên hiểu ra, cười lớn: "Cô bạn nhỏ, chú không phải là anh trai. Chú gần bằng tuổi mẹ cháu nên cháu phải gọi chú là chú Hàn."


Mặc dù bình thường cũng quen nghe người hâm mộ gọi mình là "anh trai", nhưng trước mặt chỉ là một cô bé ba bốn tuổi, thực sự không đủ can đảm để nghe tiếng "anh trai" này.

Tâm trạng của Hàn Xu vốn có chút phức tạp, bởi vì Hưu Hưu là con gái của người đó, nhưng sau khi nghe những lời này xong, anh ta chỉ cảm thấy cục bột nhỏ này rất ngây thơ, đáng yêu, ngoan ngoãn.

May mắn thay, cô bé không thừa hưởng tính lạnh lùng của cha mình.

Thì ra gần bằng tuổi mẹ phải gọi là chú, Hưu Hưu bừng tỉnh gật đầu, ngọt ngào gọi: "Cháu chào chú Hàn~"

Giọng sữa của cô bé vừa trong trẻo vừa đáng yêu, trong mắt Hàn Xu hiện lên ý cười: "Ừm, giỏi quá."

Trợ lý ở bên cạnh cũng bị sự dễ thương này làm cho tan chảy. Trời ơi, em bé này đáng yêu quá, chẳng khác gì một thiên sứ. Cô ấy đã từng gặp con của nhiều người nổi tiếng, nhưng không có bé nào ngoan ngoãn giống Hưu Hưu. Cái sự dễ thương trời cho này, càng nhìn càng muốn nựng thôi!

Hàn Xu đã lâu không gặp Quý Tư Vận, anh ta kìm nén rất nhiều chuyện muốn nói: "Đàn chị, bốn năm qua chị đã đi đâu? Tại sao tôi không thể liên lạc với chị?"

Rốt cuộc vẫn quay về vấn đề này. Trong lòng Quý Tư Vận như có sóng ngầm, nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần và có thể giữ khuôn mặt bình tĩnh.

"Ở nhà đột nhiên xảy ra chuyện nên tôi đã rời khỏi thủ đô." Cô bịa ra một lý do ngẫu nhiên mà không đi sâu vào chi tiết.

Hàn Xu phỏng đoán có lẽ cô đang che giấu điều gì, nên cũng không hỏi thêm nữa mà ngập ngừng nói: "Vậy… hiện tại chị đã sẵn sàng tiếp tục đi diễn chưa?"

Quý Tư Vận học trường sân khấu điện ảnh, sau khi tốt nghiệp đại học đã nhận một số bộ phim chiếu mạng, tuy nhiên những bộ phim chiếu mạng đó nát quá nên cô không thu được nhiều kết quả.

Nhớ lại quá khứ luôn khiến người ta cảm thấy đau lòng, Quý Tư Vận mím môi nói: "Bây giờ tôi như thế này thì làm sao tiếp tục được, hết cơ hội rồi."

Hàn Xu nhìn cô và nói: "Được chứ, hiện tại có một bộ phim đang tuyển diễn viên, đạo diễn cũng khá quen với tôi, nếu chị có hứng thú, tôi có thể giới thiệu chị đến đó."

Đừng nói đến Quý Tư Vận, trợ lý bên cạnh cũng sửng sốt. Cô ấy chỉ theo Hàn Xu trong hai năm qua nên không biết Quý Tư Vận là ai.

Bây giờ Hàn Xu là người nổi tiếng có lượt theo dõi cao, tài nguyên đến tay không ngừng, có thể để anh ta nói câu này thì chắc chắn là một ân huệ rất lớn.

Cô ấy có thể nhìn ra, Hàn Xu dường như có thái độ khác với người phụ nữ trước mặt, nhưng người ta có con rồi, nhất định đã kết hôn, anh Hàn Xu... đang muốn câu trộm người sao?

Eo, không hay lắm...

Sau khi bị choáng váng lúc đầu, Quý Tư Vận nhanh chóng tỉnh táo lại và vội vàng từ chối: "Không cần..."

Hàn Xu nhẹ nhàng ngắt lời cô: "Đàn chị, ban đầu nếu không có chị động viên thì tôi đã không có được ngày hôm nay. Tôi chỉ muốn báo đáp chị thôi, chị đừng vội từ chối như thế. Chúng ta thêm wechat nhé. Nếu có bất cứ chuyện gì tôi có thể giúp đỡ, cứ liên hệ với tôi."

Quý Tư Vận im lặng một lúc, nhưng cô không thể từ chối ngay lập tức, trong khoảnh khắc đó cô đã suy nghĩ rất nhiều.


Thực ra hôm nay cô đã đi thử vai.

Hưu Hưu được Sở Hàn Lan đón về, đã đăng ký học ở đây, không thể cùng cô quay lại thị trấn nhỏ đó nên cô xin nghỉ việc, chuẩn bị chuyển trọng tâm cuộc sống về lại thủ đô.

Cô không biết kết quả casting ngày hôm nay sẽ như thế nào, nhưng cô có linh cảm không tốt lắm. Tình trạng cứ thế này thì khi nào mới ổn định được, mới tạo cho Hưu Hưu một môi trường thoải mái để trưởng thành?

Cô không muốn dựa dẫm vào Sở Hàn Lan, hơn nữa không thể giao Hưu Hưu cho anh, cô phải để Hưu Hưu trở về bên mình càng sớm càng tốt.

Nghĩ đến đây, Quý Tư Vận gật đầu và lấy điện thoại di động ra: "Được rồi, để lại thông tin liên lạc của cậu."

[Haizz, Hưu Hưu à, cháu làm vậy là không được rồi, đệ nhất đào hố, nhìn xem cháu đã làm được việc tốt gì kìa.]

Hệ thống phát ra âm thanh vô cùng chán nản.

Hưu Hưu không hiểu được lời nói của hai người lớn. Cô bé vốn nằm ở trong lòng Quý Tư Vận thiu thiu ngủ, ai mà ngờ hệ thống lại đột nhiên lên tiếng.

Hưu Hưu cau mày, cảm thấy chú hệ thống rất giỏi nói nhảm, ở đây không có cát, làm sao có thể đào hố chứ?

"Hưu Hưu không đào hố. Hưu Hưu cái gì cũng giỏi. Hôm nay cô giáo còn khen Hưu Hưu thông minh~"

Lời nói dễ thương khiến hệ thống càng thêm sầu não: [Trước đó chú đã nói với cháu sao? Bảo cháu giúp đỡ cha mẹ quay lại với nhau, nhưng cháu hay lắm, lần nào cũng giúp đỡ họ theo hướng ngược lại, càng ngày càng đẩy họ ra xa. Bảo cháu bắt nạt Tạ Chấp cũng như thế, cháu có nghe lời chú lần nào không?]

Bây giờ đúng hay luôn, đột nhiên xuất hiện một chướng ngại vật, lỡ như bị anh ta chặn lại thì sao?

[Chú nói cho cháu biết, Hưu Hưu, nếu tiếp tục như vậy, mẹ cháu sẽ bị chú này bắt đi, cháu sẽ không có mẹ đâu.] Hệ thống dọa cô bé.

Không có mẹ?

Hưu Hưu sợ hãi đứng dậy và ôm chặt Quý Tư Vận: "Không, không, không, mẹ là của Hưu Hưu, không ai có thể bắt mẹ đi!"

Cô bé nói to, khiến ba người lớn có mặt bỗng chốc lúng túng.

Quý Tư Vận vỗ nhẹ vào mông cô bé: "Hưu Hưu sao vậy?"

Hưu Hưu quay đầu nhìn Hàn Xu, cau mày, vẻ mặt lo lắng: "Chú Hàn, Hưu Hưu chỉ có một mẹ, chú không thể bắt cóc mẹ."


Lời nói của trẻ con vốn không nên để ý, nhưng không thể phủ nhận lời nói của cô bé đã chạm đến một ít ý nghĩ thầm kín trong lòng Hàn Xu, khiến anh ta bỗng thấy xấu hổ.

Quý Tư Vận không biết tại sao con gái mình lại đột nhiên nói những lời này: "Hưu Hưu, con đang nói cái gì vậy? Chú Hàn không bắt cóc mẹ."

"Thật sao?" Hưu Hưu ngẩng đầu lên.

"Đương nhiên là thật rồi."

Hàn Xu mím môi, nói: "Đàn chị, tôi phải về phim trường nên đi trước đây, nếu cần gì thì cứ liên lạc với tôi nhé."

Quý Tư Vận gật đầu: "Được rồi, tạm biệt."

Hàn Xu cùng trợ lý vừa rời đi, Hưu Hưu mới thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, mẹ không bị bắt cóc.

Hệ thống vui vẻ: [Không tệ, không tệ, lần này Hưu Hưu làm rất tốt.]

Quý Tư Vận ôm Hưu Hưu trở lại phòng bệnh và tình cờ gặp Sở Hàn Lan.

Sắc mặt Sở Hàn Lan như chìm xuống nước, nhưng sau khi nhìn thấy Quý Tư Vận ôm Hưu Hưu quay về, anh thả lỏng người.

Anh hỏi Quý Tư Vận: "Em tìm thấy con bé ở đâu?"

Khi đến đây, anh gặp dì Vương, trái tim anh như thắt lại sau khi biết một mình Hưu Hưu chạy ra ngoài.

"Chạy đến phòng khác." Quý Tư Vận đặt Hưu Hưu xuống.

Sở Hàn Lan vốn muốn dạy bảo vài câu, nhưng khi cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô bé, anh không còn có thể nói ra lời nghiêm túc nào nữa.

"Sau này con không thể chạy đi lung tung một mình được, biết không?"

Hưu Hưu thấy cha mẹ nóng nảy như vậy thì biết mình đã làm sai, áy náy gật đầu: "Con hiểu rồi ạ."

Sau khi giáo dục con gái, Sở Hàn Lan ngẩng đầu lên nhìn Quý Tư Vận.

Cô không nhìn mình, bầu không khí giữa hai người vẫn cứng ngắc, khiến Sở Hàn Lan càng nhớ khoảng thời gian ngọt ngào giữa hai người.

[Hưu Hưu, chúng ta phải tìm cách để cha mẹ cháu hòa hợp hơn.]

Hưu Hưu: "Vậy chúng ta nên làm gì?"

Hệ thống còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì Sở Hàn Lan đã đưa ra một lý do chính đáng.

"Anh vẫn chưa mua gì cho Hưu Hưu. Nếu có thời gian, em cùng anh đi mua vài bộ quần áo cho con bé."

Quý Tư Vận không tin Sở Hàn Lan không tìm được người để mua quần áo, cô đang định từ chối thì đột nhiên cảm thấy tay mình bị kéo lại.


Cô cúi đầu, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Hưu Hưu: "Mẹ, con muốn đi."

Cô không thể nào nói không được, nên Quý Tư Vận chỉ có thể đồng ý.

Sở Hàn Lan hài lòng sờ sờ đầu Hưu Hưu, quay người lại, trong mắt hiện lên ý cười hài lòng.

Gia đình ba người đã nhận được rất nhiều sự chú ý kể từ khi họ bước vào trung tâm thương mại.

Không có cách nào không thu hút sự chú ý, gia đình này có thể gọi là một gia đình thần tiên, cha uy nghiêm lạnh lùng, mẹ lại xinh đẹp dịu dàng, cô bé được ôm trong lòng gần như kết hợp được tất cả ưu điểm của cả hai người, mắt ngọc mày ngài, lễ phép ngoan ngoãn.

Khi ba người bước vào cửa hàng quần áo trẻ em, người hướng dẫn mua hàng lập tức nhiệt tình chào đón và hỏi thăm nhu cầu mua sắm của họ.

Hiếm khi Sở Hàn Lan không có vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Quý Tư Vận dẫn Hưu Hưu đi chọn quần áo, anh đi theo hai mẹ con như một vệ sĩ.

Lần đầu tiên Hưu Hưu nhìn thấy nhiều quần áo như vậy, thích thú mặt đỏ bừng lên, đầu óc gần như choáng váng.

"Cái này!" Hưu Hưu nhìn thấy thứ mình thích bèn vui vẻ chỉ cho Quý Tư Vận xem.

Khi Quý Tư Vận nhìn thấy, hóa ra đó là một chiếc áo khoác lông khủng long.

"Hưu Hưu thích cái này à?"

"Thích ạ~" Cái đầu nhỏ gật gật liên tục.

Nhìn thấy vậy, người hướng dẫn mua hàng vội vàng gỡ cái áo ra và nói: "Chiếc áo này để trẻ con mặc trông sẽ rất dễ thương. Bé nhà mình đáng yêu như vậy nên chắc chắn sẽ rất hợp."

Quý Tư Vận cầm chiếc áo lên và cùng Hưu Hưu bước vào phòng thay đồ.

Áo màu xanh đậm, lông mềm mại, cảm giác rất dễ chịu, sau lưng còn có một cái đuôi.

Hưu Hưu cầm chiếc đuôi lên, ôm vào lòng, dùng má xoa xoa, vui vẻ suy nghĩ, cái đuôi này giống cái đuôi của mình quá.

Tất cả đều mềm mại ~

Nhìn thấy hành động của cô bé, Quý Tư Vận không khỏi bật cười, cô đội chiếc mũ khủng long lên, nhìn vào gương và hỏi: "Con thích lắm à?"

Người trong gương có đôi má hồng hào, dưới chiếc mũ lông màu xanh lá cây trông tươi tắn và đáng yêu.

Hưu Hưu ôm khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của mình, ngượng ngùng say mê chính mình: "Sao mình lại xinh đẹp như vậy~"

- ------------------

Hưu Hưu: Tôi ghen tị với chính mình~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương