9.

Ta lại gặp được Vân Sinh.

“Tiểu thư Vân Lụa,” Nụ cười huynh ấy trong vắt, “Cô nhìn về phía chân trời đi, chim én đã về rồi.

Ta thở phào, ít nhất, vẫn là Vân Sinh.

Thế là ta đi qua đó, ngồi bên cạnh huynh ấy, cùng huynh ấy ngắm bầu trời.

Một đám mây bay đến rồi lại bay đi.

Bọn ta yên tĩnh ngồi đó, dường như rất lâu rồi ta không có tâm trạng bình thản như vậy.

Kết cục của ta trên Mệnh thư không thay đổi, ta biết trong tương lai không xa, ta sẽ bị Ô Lặc Hoài bắn tên vào tim, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành Hoàng hậu của huynh ấy. Nhưng ta chẳng còn khí lực để vùng vẫy nữa, ta không thể chống lại sự thay đổi của vận mệnh, ta hiểu rõ rồi, tại sao mẫu thân kiên quyết nhảy hồ, tại sao lại nói với ta “không kịp nữa rồi”.

Ta cười mỉm: “Vân Sinh, ta đã thử rồi.”

Ta không mong đợi huynh ấy sẽ hiểu ta đang nói gì, Tô Lạc Lạc bóp méo quá khứ của ta và Ô Lặc Hoài, trên Mệnh thư căn bản không có tình tiết huynh ấy đến triều Chu tìm ta, càng không có chuyện ta dưới sự cổ vũ của Vân Sinh, cưỡi ngựa đuổi theo Ô Lặc Hoài.

Tất cả những chuyện này, chỉ tồn tại trong ký ức của một mình ta.

“Ta biết.”

Thế mà Vân Sinh lại trả lời ta.

“Huynh hiểu ta đang nói gì sao?”

Huynh ấy gật đầu.

“Tiểu thư Vân Lụa, ta vẫn nhớ, cho dù tất cả mọi người đều quên đi, ta vẫn sẽ nhớ.”

“Nhớ gì?”

“Nhớ chuyện cô thử đi tìm hắn, thử phản kháng vận mệnh.”

Ta cúi đầu, nhìn về phía cổ tay của mình, không có Thủ cung sa(*).

(*)Thủ cung sa: Thủ cung sa được biết đến trong truyền thuyết Trung Quốc, là dấu vết màu đỏ để chứng tỏ người con gái còn trinh tiết. Thủ cung vốn là một giống tắc kè được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ.

Ta cười, một giọt nước mắt lăn xuống.

Tô Lạc Lạc đã lừa ta, nó không có năng lực xóa đi những chuyện xảy ra trong quá khứ, quá khứ của ta và Ô Lặc Hoài, vẫn còn tồn tại.

Nó chỉ bóp méo ký ức của tất cả mọi người, khiến bọn họ nhớ rằng khuôn mặt của ta trong ký ức, đã biến thành Tô Lạc Lạc.

Nhưng tại sao Vân Sinh vẫn còn nhớ, không bị bóp méo xóa bỏ?

“Vân Sinh, tại sao người chấp bút, không thể thay đổi ký ức của huynh?”

Huynh ấy mỉm cười: “Có lẽ vì ta không quan trọng, cô ta cảm thấy không cần phải tốn công.”

Cho dù là nguyên nhân gì, ít nhất trên thế gian này, còn có một người chứng kiến những chuyện quá khứ của ta, khiến ta tin rằng, tất cả không phải là suy nghĩ chủ quan của ta, mà nó thật sự tồn tại.

“Vân Sinh, ta giống như một con chim trong lồng, liều mạng đập đầu vào lồng, cho đến khi đầu chảy máu mà vẫn không thể thoát ra được.”

Ta cười khổ.

“Ta trơ mắt nhìn mẫu thân ch.ết thảm, phụ thân thay lòng, ta không muốn nối bước bà ấy, vì vậy ta không từ thủ đoạn, giả nhân giả nghĩa, hãm hại thứ muội.”

“Sau này, vì để thay đổi số mệnh ta đã tiếp cận Ô Lặc Hoài, nhưng ta không tin sự thật tâm, lại nóng lòng muốn tìm người chấp bút, suýt nữa đã gi.ết ch.ết huynh ấy.”

“Cuối cùng, ta muốn tùy ý sống một lần, ta muốn nói sự thật cho huynh ấy, nhưng lại rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay.”

“Vân Sinh, ta chỉ muốn được tiếp tục sống yên ổn, nhưng tại sao sai một bước thì tất cả đều sai? Huynh nói, có phải ta đã định là không thể thắng nổi số mệnh không?”

“Tiểu thư Vân Lụa, cô không sai, bản thân mắc kẹt trong sương mù, có mấy ai nhìn rõ được chứ?”

“Vậy ta làm sao mới có thể thay đổi tất cả số mệnh đã định sẵn đây?”

Ánh sáng xuyên qua bóng cây, rơi xuống khuôn mặt huynh ấy.

Ta nghe thấy giọng nói trong veo của huynh ấy, giống như một mảnh tuyết, rơi vào trái tim lo lắng của ta.

“Tiểu thư, cô cần bước ra sương mù.”

“Ta nên làm như thế nào?”

“Khi tâm không loạn, có thể giác ngộ.”

Ngay thời khắc đó, sương mù trước mắt ta dường như nhạt đi một chút.

Chân tướng, dường như thoắt ẩn thoắt hiện, ẩn nấp phía sau đó.

Ta và Vân Sinh đã trải qua một khoảng thời gian yên tĩnh.

Thân là phế thái tử và thái tử phi, bọn ta bị vứt qua một góc, dường như đã bị tất cả mọi người quên lãng.

Cho đến một ngày, ta đang thả diều ở bên ngoài, đã đâm vào lòng của một người.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Ô Lặc Hoài.

Huynh ấy dìu ta, hơi ngạc nhiên nhìn ta.

“Cô nương, không sao chứ?”

Huynh ấy hỏi ta.

Quả nhiên huynh ấy không quen ta.

Nhưng mà, huynh ấy của bây giờ, mất đi ký ức về ta, giữa hai mày không còn đầy sự u ám, ánh mắt huynh ấy sáng ngời, lại trở thành thiếu niên tung hoành ngang dọc trên thảo nguyên. Huynh ấy quên đi những phản bội và tổn thương, không có ta, huynh ấy vẫn sẽ khoan dung lương thiện ngay thẳng như trước, tương lai của huynh ấy sáng lạn, huynh ấy sẽ tiếp tục sống tốt.

Có lẽ, như vậy sẽ tốt hơn.

Thời khắc đó, ta đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Ta mỉm cười, lắc đầu.

Quay người rời đi, từng bước từng bước, chính thức bước ra sinh mệnh của huynh ấy.

Ta nghe Cách Mã nói với huynh ấy, hôn lễ của huynh ấy và Tô Lạc Lạc chính là mười ngày sau.

Bọn họ vốn dĩ chính là, lương duyên trời định.

“Cô nương.”

Ô Lặc Hoài đột nhiên gọi ta lại, ta dừng lại, tim đập nhanh.

“Diều của cô.”

Ta quay người lại, giơ tay cầm lấy, không dám nhìn huynh ấy, sợ nước mắt không cẩn thận chảy ra.

Nhưng huynh ấy không thả tay, nhìn chằm chằm ta: “Có phải chúng ta, đã từng gặp nhau ở đâu?”

Tim ta đập loạn, nhìn về huynh ấy.

Ta vừa muốn huynh ấy nhớ ra, vừa không muốn huynh ấy nhớ lại những quá khứ đau khổ đó.

Cuối cùng, ta vẫn là mỉm cười lắc đầu: “Chưa từng.”

Ta quay người rời đi, lại nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Cách Mã.

“Tiểu Khả Hãn, người sao vậy?!”

Ta quay đầu, phát hiện Ô Lặc Hoài một tay đỡ đầu, ngồi xổm trên đất, thần sắc đau khổ.

Cách Mã vẻ mặt sốt ruột: “Người lại đau đầu ạ?! Nô tỳ đi gọi thái y!”

Ta không nhịn được chạy lại: “Huynh sao vậy?!”

Huynh ấy bắt lấy cánh tay ta, nhíu mày: “Chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau?”

“Tại sao huynh lại hỏi ta như vậy?”

“Gần đây ta luôn nhớ đến một số chuyện vụn vặt, trong đó có một cô nương, rất giống với cô.”

Ta hiểu rồi, cơn đau đầu của huynh ấy, là vì huynh ấy cố thoát ra sự trói buộc của người chấp bút, huynh ấy càng nhớ nhiều ký ức về ta, huynh ấy liền sẽ càng đau đớn. Ta bi ai nhìn huynh ấy.

Quá khứ của chúng ta, là một giấc mộng đẹp tan vỡ.

Mộng, nên tỉnh rồi.

“Tiểu Khả Hãn, huynh tin vận mệnh không?”

Vẻ mặt huynh ấy hơi thay đổi, siết chặt bàn tay đang nắm tay ta: “Ta không tin.”

Ta cười: “Ta cũng đã từng không tin, nhưng bây giờ, ta tin rồi.”

Ta muốn nói với huynh ấy, từ bỏ đi, đừng nhớ về ta nữa, đừng phản kháng, cứ yên tâm sống cuộc đời thuộc về huynh đi.

Không có tác dụng đâu, ta đã thử rồi.

Ta rời đi, nhưng lại ngất ở giữa đường.

Lúc tỉnh lại ta nghe thấy giọng nói của Tô Lạc Lạc.

“Thật sự gặp qu.ỷ rồi.”

Nó nói.

Ta mở mắt: “Tô Lạc Lạc, ngươi lại muốn làm gì?”

“Ô, ngươi tỉnh rồi? Thật ngại quá, ta vốn dĩ không muốn sắp xếp kết cục câu chuyện nhanh như vậy đâu, nhưng Ô Lặc Hoài lại bắt đầu nhớ về ngươi rồi. Ta chỉ có thể nhanh chóng bắt ngươi qua đây.”

Kết cục câu chuyện?

Không phải là Ô Lặc Hoài bắn tên vào ta, phong Tô Lạc Lạc làm Hoàng hậu?

Ta nhìn xung quanh, phát hiện bọn ta thế mà đang ở bên rìa vách đá.

Ta nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Tô Lạc Lạc đưa ta một cái dao găm.

“Nhanh! Gi.ết ta!”

Nó nói với ta.

“Ta nên giả vờ gi.ết ngươi, rồi để Ô Lặc Hoài bắn tên vào tim ta nhỉ?”

“Đúng! Nhanh lên! Bọn họ sắp đến rồi.”

Ta nhìn nó, giống như nhìn một kẻ đần độn.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ phối hợp với ngươi?”

Nó liếc nhìn ta, cười: “Ngươi sẽ không. Có điều, ngươi nói chẳng được tính. Ta mới là người chấp bút.”

Nó lộ ra biểu cảm hung ác, miệng lẩm bẩm.

Ta bị mất kiểm soát, không tự chủ cầm lấy dao găm.

Ta giống như một con rối gỗ, dưới sự điều khiển của nó, cầm dao găm cưỡng ép nó.

Lúc Ô Lặc Hoài mang theo Cấm vệ quân đuổi đến, ta đặt dao găm ngang cổ nó, hét lên: “Ô Lặc Hoài, ngươi chiếm triều Chu của ta, ta liền gi.ết người ngươi yêu.”

Ô Lặc Hoài lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn ta.

Ta rất muốn nói cho huynh ấy biết, ta đang bị Tô Lạc Lạc khống chế, nhưng ta không làm được.

Lúc này trong mắt huynh ấy, ta chỉ là một nữ nhân điên cuồng muốn sát hại người trong lòng huynh ấy.

“Hoài ca ca, cứu muội!”

Tô Lạc Lạc giả vờ vô cùng hoảng loạn, khóc lớn.

Ô Lặc Hoài cầm lấy cung tên thuộc hạ đưa tới, không biết vì sao, lại có chút do dự.

“Hoài ca ca, cứu muội!”

Ô Lặc Hoài nhìn bọn ta, biểu cảm trên mặt hiện lên sự đấu tranh và hỗn loạn trong lòng.

Nếu như có thể, ta thật sự muốn dùng dao găm trong tay cắt đứt cổ họng của nó, nhưng ta cũng không làm được.

“Hoài ca ca, huynh còn đợi gì nữa?! Gi.ết ả đi chứ!”

Tô Lạc Lạc hét khản cả giọng.

Ô Lặc Hoài cuối cùng cũng gắn tên vào cung.

Ta bi ai nhìn huynh ấy.

Trơ mắt nhìn thấy bản thân đi đến kết cục đã định.

“Hoài ca ca, mau động thủ! Huynh quên ta đã đỡ tên cho huynh rồi sao? Huynh quên chúng ta ngắm sao trên thảo nguyên rồi sao?”

Tô Lạc Lạc không ngừng nhắc nhở huynh ấy.

Nhưng thật đáng cười, đó đều là, những chuyện ta làm vì Ô Lặc Hoài.

Ô Lặc Hoài nghe thấy lời của nó, hình như cuối cùng cũng hạ quyết định, kéo cung căng, nhắm chuẩn vào ta.

Vách đá đột nhiên nổi gió điên cuồng, nhưng ta lại chẳng nghe được gì cả.

Lòng ta đau như cắt, như lửa thiêu, như mớ hỗn độn, hận ý đối với Tô Lạc Lạc đạt tới đỉnh điểm, tất cả những cảm xúc xuất hiện, sợ hãi, không cam tâm, phẫn nộ, bi ai, thù hận.

Cho đến khi, ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người.

Thời khắc đó, thời gian dường như ngừng lại.

Là Vân Sinh.

Ta nhớ lại ngày đó, ta hỏi Vân Sinh, làm sao để thay đổi tất cả vận mệnh đã định sẵn.

Huynh ấy nói: “Khi tâm không loạn, có thể giác ngộ.”

Giác ngộ điều gì?

Huynh ấy nói ta mắc kẹt trong sương mù dày đặc, nói ta tâm loạn, vì vậy không nhìn rõ chân tướng.

Vậy chân tướng là gì vậy?

Ta lại nhớ đến mẫu thân trong giấc mơ đã từng nói: “A Lụa, sai rồi, tất cả đều sai rồi.”

“Con bị lừa rồi.”

Ta lại sai ở đâu?

Một tia chớp lóe lên, tiếng sấm vang dội.

Ta nâng mắt, giác ngộ được chân tướng.

Vân Sinh đến bên cạnh ta, là số phận.

Vì sao huynh ấy có thể độc lập với sự an bài của người chấp bút, không phải vì huynh ấy không quan trọng, mà vì huynh ấy không quan tâm sự an bài của người chấp bút, vị trí thái tử sẽ không làm huynh ấy vui sướng chút nào, mà rơi xuống làm nô lệ cũng sẽ không làm huynh ấy lo lắng chút nào.

Huynh ấy sẽ không chịu sự thao túng của người chấp bút, bởi vì tim huynh ấy không loạn, huynh ấy bằng lòng với hiện tại, không hối hận về quá khứ, không lo lắng về tương lai.

Ta trúng bẫy của Tô Lạc Lạc, ta bị nó thao túng, thật ra là bị những hỷ nộ ái ố của bản thân thao túng, là do tâm ta loạn, vì vậy mới liên tục sai.

Ta tin rằng nó có thể khống chế ta, nên nó mới có thể khống chế ta, nếu như ta không tin Mệnh thư, chỉ tin tưởng trái tim của mình, ta liền có thể giành được tự do.

Ta thả Tô Lạc Lạc ra.

Vẻ mặt nó sững sờ nhìn ta, sau đó trở nên kinh ngạc.

“Thế mà ngươi lại…”

Nhưng ta chỉ bình tĩnh nhìn nó.

“Tô Vân Lụa, ngươi thức tỉnh rồi.”

Nó nhìn ta một cách khó tin.

Khóe miệng ta cong lên, chớp mắt: “Ngươi đoán xem?”

Ta dùng dao găm đâm về phía ngực nó, nó kinh ngạc kêu một tiếng, dùng tay nắm lấy lưỡi dao.

Máu tươi theo đó chảy xuống, ta dùng toàn bộ sức lực, nó sống ch.ết giữ chặt dao găm.

Sức lực của nó dần dần yếu đi, nó hét lớn kêu cứu: “Hoài ca ca! Cứu muội! Mau gi.ết ả ta!”

Trong khóe mắt, ta nhìn thấy Ô Lặc Hoài kéo căng cung nhắm vào phía ta, nhưng ta vẫn không động đậy.

Mũi tên bay vụt tới, ta không né tránh, ánh mắt Tô Lạc Lạc lộ ra vẻ đắc ý.

Nhưng tiếp đó, nó sững sờ.

Máu bắn tóe lên mặt ta, có điều máu này, là của nó.

Bị một tiễn xuyên tâm, là nó.

Nó mất sức ngã quỵ xuống đất, nhìn mũi tên trong ngực với vẻ mặt thất thần.

“Sao lại như vậy…”

Ô Lặc Hoài đi đến, nhìn xuống nó, vẻ mặt vô cảm:

“Ta nhớ cô nương trong ký ức đó, chưa bao giờ gọi ta là Hoài ca ca.”

Huynh ấy nhìn về phía ta, lộ ra nụ cười mỉm: “Nàng ấy gọi ta, A Hoài.”

Đột nhiên, Tô Lạc Lạc cười lớn, cười đến mức toàn thân run rẩy.

Sau đó, nó ngẩng đầu, vẻ mặt độc ác: “Thì ra, chấp niệm quá nặng, thật sự sẽ thức tỉnh.”

Nó rút mũi tên trên ngực ra, từ từ đứng dậy, vết thương thế mà đang liền lại.

“Thật đáng tiếc, các người đều là kẻ dưới ngòi bút của ta, làm sao có thể gi.ết ta được?”

Sắc mặt nó thay đổi, Ô Lặc Hoài hét một tiếng cẩn thận, liền đến nắm tay ta.

Thế nhưng, huynh ấy còn chưa kịp chạm vào ta, đã bị một sức mạnh vô hình đánh ra xa.

Tô Lạc Lạc cầm lấy dao găm, vẻ mặt hung ác, đi về phía ta.

“Tô Vân Lụa, ngươi chẳng qua là kẻ dưới ngòi bút của ta, thế mà lại có thể cướp đi tất cả của ta. Ngươi xứng sao? Ngươi là do ta tạo ra, vậy thì để ta kết liễu ngươi đi.”

Mặt đất đang rung chuyển, ta ngã trên đất, nó đâm dao về phía ta.

Ta dùng tay đỡ, nhưng đột nhiên, có người chặn phía trước, bảo vệ ta.

“Vân Sinh?”

Ta kinh ngạc nhìn huynh ấy đỡ phía trước ta.

Huynh ấy cười với ta một cách khó khăn.

Sau đó ta nhìn thấy lưỡi dao xuyên qua phần bụng của huynh ấy, màu đỏ tươi nhuộm đỏ cả bạch y của huynh ấy.

Tô Lạc Lạc cầm dao găm, cười gằn rồi chuyển động lưỡi dao, giày vò huynh ấy.

Vân Sinh thấm đẫm mồ hôi lạnh, nghiến chặt răng không kêu đau.

Ta hét lớn một tiếng, liều mạng đẩy ngã Tô Lạc Lạc, đỡ Vân Sinh dậy.

Máu, rất nhiều máu.

Sinh mạng của Vân Sinh đang trôi đi.

Ta che lấy vết thương của huynh ấy, nhưng máu vẫn chảy ồ ạt qua kẽ tay ta.

“Đừng mà,” Ta khóc, cả người run rẩy, “Vân Sinh, đừng mà.”

“Đừng khóc, tiểu thư Vân Lụa…” Vân Sinh dùng âm thanh yếu ớt nói với ta, “Ta cuối cùng cũng cứu được cô rồi…”

Cuối cùng cũng cứu được ta?

Lẽ nào huynh ấy đã từng không cứu được ta?

Kiếp trước của Vân Sinh, rốt cuộc đã cùng ta xảy ra chuyện gì?

Tô Lạc Lạc nằm sấp trên đất, cười điên cuồng, cười đến nỗi gần như không thở được: “Tô Vân Lụa, hắn vì cứu ngươi mà đã ch.ết ba lần, thế mà ngươi lại không nhớ hắn?”

Đã ch.ết…ba lần?

“Vân Sinh, huynh rốt cuộc là ai?”

Vân Sinh không trả lời, Tô Lạc Lạc tiếp tục nói: “Kiếp đầu hắn là cô nhi Vân Sinh, kiếp thứ hai là tiểu hòa thượng Giác Không, ngươi nhớ ra chưa?”

Mặt nó lộ vẻ trào phúng, ta cố gắng nhớ, nhưng lại chẳng nhớ được gì.

Nó cười nhạo: “Tên ngốc, ngươi nhìn thấy chưa? Ả căn bản không nhớ ngươi đâu, ngươi đã bỏ ra tất cả, đối với ả chỉ là thứ không đáng nhắc đến, ngươi có ngu xuẩn không chứ?”

Ta lạnh như mưa đổ, Vân Sinh nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đây là lần đầu tiên, huynh ấy dám chạm vào ta.

Huynh ấy nhìn ta, vẻ mặt ấm áp khoan dung, nói nhẹ: “Không sao đâu…Vân Sinh vốn dĩ…không quan trọng…”

Ta ra sức lắc đầu: “Không đâu, Vân Sinh, huynh rất quan trọng, chúng ta rời khỏi đây, chữa trị tốt cho huynh, ta nhất định sẽ nhớ ra huynh…”

Ta dìu Vân Sinh từ từ đứng dậy, muốn rời khỏi đây.

Tô Lạc Lạc hét lớn: “Muốn đi? Hôm nay ngươi nhất định phải ch.ết.”

Nó cầm dao găm xông qua, đột nhiên, Vân Sinh nhào về phía nó, đón lấy lưỡi dao của nó.

Ta trơ mắt nhìn lưỡi dao xuyên qua lồng ngực của huynh ấy.

Máu theo mũi dao chảy xuống, từng giọt từng giọt, thời gian dường như trở nên chậm lại.

Thiếu niên giống một con bướm gãy cánh, nhẹ nhàng ngã xuống.

Tô Lạc Lạc đứng đó bất động, trên cổ nó xuất hiện một đường máu, máu đang chảy ra.

Trong tay Vân Sinh cầm một con dao nhỏ cắt đứt cổ họng nó.

Tô Lạc Lạc vẻ mặt kinh hoàng, nói một cách khó khăn: “Sao có thể…chẳng qua…là một…nhân vật nhỏ…”

Vân Sinh ho, hộc ra một ngụm máu lớn, yếu ớt nói: “Ta là nhân vật nhỏ, nhưng hồn phách ta đã rời khỏi cơ thể ba kiếp rồi, đã không còn là kẻ dưới ngòi bút của ngươi nữa, tất nhiên là có thể gi.ết ngươi.”

Tô Lạc Lạc ngã ra phía sau, rơi xuống vách đá.

Ngay lập tức, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, vách đá bắt đầu sụp đổ cùng với cái ch.ết của Tô Lạc Lạc.

Sức mạnh vừa nãy ngăn cản Ô Lặc Hoài bọn họ cũng biết mất, Ô Lặc Hoài chạy về phía ta.

Nhưng đất đá trên vách bắt đầu rơi xuống từng mảng từng mảng lớn.

Ta nâng Vân Sinh dậy, muốn đưa huynh ấy đến nơi an toàn.

“Không kịp nữa rồi.”

Vân Sinh đè giọng nói, huynh ấy dùng sức lực cuối cùng ôm ta lên, ta nghe thấy huynh ấy nói: “Tiểu thư Vân Lụa, đi tìm hắn đi.”

Huynh ấy đẩy ta lên trên, Ô Lặc Hoài bắt lấy tay ta, còn ta giương mắt nhìn Vân Sinh rơi xuống vực sâu cùng với vách đá đang sụp đổ.

Thời khắc đó, phảng phất như mấy kiếp dài đằng đẵng, ánh mắt huynh ấy, bi thương giống như lúc đầu.

Nhưng trong mắt huynh ấy, có nhiều hơn một tia thanh thản và yên tâm.

Giống như đang nói, cố gắng sống tốt.

“Vân Sinh.”

Ta nhẹ giọng nói.

Trong nơi sâu của ký ức, xuất hiện âm thanh lúc ta còn nhỏ, đang hét lên:

“Tiểu hầu tử.”

Ta nhớ ra rồi.

10.

Năm chín tuổi, ta bị bọn bu.ôn ngư.ời b.ắt có.c ra sau núi, bọn chúng muốn bán ta đến Bắc Địch làm nô lệ.

Bởi vì ta lớn lên xinh đẹp, có thể bán được giá tốt, bọn buôn người đã chiếu cố ta một chút.

Lúc những đứa trẻ khác bị bỏ đói, ta vẫn có thể được ăn ít cháo loãng.

Có một cậu bé gầy như cái que, cậu ấy cứ luôn sốt cao, bọn buôn người nói cậu ấy sắp ch.ết rồi, liền vứt cậu ấy qua một góc, để cậu ấy tự sinh tự diệt.

Ta không biết cậu ấy tên là gì, nhìn cậu ấy gầy như một con khỉ, nên ta gọi cậu ấy là tiểu hầu tử.

“Tiểu hầu tử, uống cháo đi, ta giấu cho cậu nửa chén, mau ăn đi.”

Ta đút cháo cho cậu ấy, cậu ấy ăn, nhưng lại bị nôn ra.

“Tiểu hầu tử, cậu khó chịu sao?”

Mặt cậu ấy đỏ lên, gật đầu: “Ta rất nhớ mẹ ta.”

“Mẹ cậu tên là gì?”

“Ta không biết.”

“Vậy mẹ cậu dáng vẻ như thế nào?”

“Ta…không biết.”

“Ngay cả dáng vẻ mẹ cậu như thế nào mà cậu cũng không biết sao? Mẹ ta thì rất là đẹp.”

Mắt cậu ấy ướt nhòe, ngưỡng mộ nhìn ta:

“Ta là cô nhi, chưa từng được gặp mẹ ta.”

Nhìn thấy cậu ấy rơi từng giọt từng giọt nước mắt, ta nói: “Đừng khóc nữa, tiểu hầu tử.”

“Ta không muốn khóc, nhưng trong lòng ta khó chịu.”

Ta thở dài, lấy một viên kẹo hoa quế ra, nhét vào miệng cậu ấy: “Lúc trong lòng buồn bã, ăn một viên kẹo, liền đỡ hơn đó.”

Sau đó, cậu ấy khỏe lại một cách thần kỳ.

Qua một khoảng thời gian, cậu ấy dẫn ta bỏ trốn.

Bọn ta chạy trong núi rừng, ta chạy không nỗi, cậu ấy liền cõng ta, vì chạy chân trần nên chân đã chảy máu.

Cậu ấy quá ốm rồi, xương cộm lên khiến ta đau, ta nhìn thấy mồ hôi trên đầu cậu ấy từng giọt lớn rơi xuống, cậu ấy thở hổn hển, nhưng kiên quyết cắn răng, không chịu bỏ ta xuống.

“Tiểu hầu tử, cậu mệt không? Mệt thì nghỉ ngơi chút đi.”

“Không, ta nhất định sẽ đưa cô trốn khỏi, cô ngủ một chút, tỉnh dậy là sẽ tới nhà rồi.”

Cậu ấy rõ ràng nhỏ bé như vậy, nhưng lại kiên cường chống đỡ để ta được tiếp tục sống tốt.

Trong những ngày này, đã đã rất yếu rồi, thế là liền ngủ say.

Đợi đến lúc ta tỉnh lại, thì ta đã về đến phủ rồi.

Vô cùng bất ngờ, ta hỏi bọn họ tiểu hầu tử đâu.

Các nha hoàn đều muốn nói lại thôi, nói một cách ngập ngừng, lúc binh phủ tìm thấy ta sau núi, chỉ có một mình ta, không nhìn thấy người nào khác.

Mẫu thân an ủi ta, tiểu hầu tử nhất định đã chạy về nhà rồi.

Nhưng mà, cậu ấy làm gì có nhà đâu?

Sau này, ta nghe được hạ nhân lén bàn tán: “Bọn buôn người thủ đoạn cũng quá độc ác rồi, đứa trẻ nhỏ như vậy, đến cả toàn thây cũng không tha…”

“Đúng vậy, may mà binh phủ đuổi đến kịp thời, nếu không ngay cả tiểu thư cũng…”

Từ đó về sau, tính cách ta hoàn toàn thay đổi.

Ta không còn hoạt bát hiếu động nữa, không thích nói thích cười nữa, ta bắt đầu căm ghét thế tục, bắt đầu cảnh giác phòng bị.

Ta cũng không ăn kẹo hoa quế nữa.

Sau này, ta ở Thiện đường nấu cháo hành y, có lúc nhìn thấy một tiểu hòa thượng đứng trên cầu nhìn ta, nhưng cậu ấy chưa từng đến hóa duyên(*).

(*)Hóa duyên: Tăng ni, đạo sĩ xin người bố thí, nhờ bố thí mà người tạo duyên lành với tiên phật, nên gọi là hóa duyên.

Đó là kiếp thứ hai của Vân Sinh, linh hồn của cậu ấy vì nhân duyên nên đã vào thân xác của Giác Không. Nhưng cậu ấy lại lựa chọn không làm phiền ta.

Lúc đó ta một lòng muốn thay đổi vận mệnh, căn bản không để cậu ấy trong lòng.

Cậu ấy của lúc đó, đang nghĩ gì nhỉ, là đang nghĩ, A Nan nguyện hóa thân thành cây cầu đá chăng?

Sau này nữa, trời xui đất khiến ta lại đi cùng bọn buôn người đến Bắc Địch.

Giữa đường, bọn buôn người đã bắt một thanh niên.

Đó là Vân Sinh vì để cứu ta mà đã từ biệt lão hòa thượng và còn hoàn tục (người tu hành trở lại đời sống người thường).

Nhưng ta không nhận ra huynh ấy.

Ta sốt cao, trong mơ hồ có người đỡ ta dậy, nói nhỏ:

“Tiểu thư Vân Lụa, uống trà.”

Huynh ấy chăm sóc ta, ta dần dần khỏe lại.

Nhưng ta của lúc đó, vừa mới rớt từ trên đài cao xuống, trong tim đều là tương lai bất định, làm gì để huynh ấy trong lòng.

Bọn cướp ngựa bắt ta, khóe mắt ta nhìn thấy người đó xông tới, hình như muốn cứu ta, liền bị một đao chém ch.ết.

Ta lúc đó chỉ nhìn thấy mỗi Ô Lặc Hoài, rất nhanh đã vứt người kì lạ đó ra sau đầu.

Đó là Vân Sinh vì ta mà ch.ết hai lần, ch.ết một cách lặng lẽ giống nhau.

Thậm chí còn không nhận được một cái nhìn lại từ ta.

Sau đó, ta gi.ết Triệu Phỉ, Vân Sinh lần thứ ba đến bên cạnh ta.

Lần này, cuối cùng ta cũng nhìn huynh ấy một cách cẩn thận rồi.

Nhưng huynh ấy nhìn thấy Ô Lặc Hoài, tưởng bản thân căn bản không xứng với ta, nên đã nói bản thân là một người không quan trọng.

Huynh ấy không muốn ta gánh chịu thêm quá khứ nặng nề, cho đến lúc ch.ết cũng không nói ra những vướng mắc của kiếp trước.

Ta nhìn xuống vực sâu, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của huynh ấy nữa.

Ngày đó nắng đẹp, bọn ta đứng trên cầu đá, một cơn gió thổi đến, Vân Sinh hỏi ta đã từng nghe câu chuyện của A Nan chưa.

Phật Tổ hỏi A Nan, con yêu nữ tử đó nhiều như thế nào?

“Con nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ cầu người con gái đó đi qua”.

Vân Sinh nói: “A Nan hóa thân thành cây cầu đá, khi ngàn vạn năm sau thiếu nữ đi qua, chàng ấy không mong nàng ấy dừng lại.

Gặp nhau trong thế giới mênh mông, thấy người ấy bình an, đã thỏa mãn rồi.”

“A Lụa, ta kéo muội lên.”

Ô Lặc Hoài nắm chặt tay ta, kéo ta từ dưới vực lên.

Ta nhìn xuống vực thẳm, ném Mệnh thư xuống đó.

Ta không cần nó nữa.

Nhưng đột nhiên có một sức mạnh cực lớn kéo ta xuống vực thẳm, Ô Lặc Hoài bắt lấy góc tay áo ta.

Huynh ấy cố gắng đến mức gân xanh nổi lên, cắn chặt răng dùng toàn bộ sức lực, muốn giữ chặt ta.

Sức mạnh này càng ngày càng lớn, huynh ấy mà không thả tay cũng sẽ bị kéo theo xuống vực thẳm.

Dưới vực sâu truyền đến một âm thanh, ta chưa từng nghe qua, nhưng phản ứng lại, đó là Mệnh thư.

“Buông tay đi, Ô Lặc Hoài.”

Tô Lạc Lạc đã chết, vì sao Mệnh thư vẫn còn tồn tại?

Ô Lặc Hoài dùng hai tay kiên quyết giữ chặt ta.

Vực thẳm lại bắt đầu sụp đổ, mắt thấy Ô Lặc Hoài sắp rơi xuống vực thẳm theo ta, các thị vệ đã quỳ xuống cầu xin huynh ấy buông tay.

“Hà cớ gì, Ô Lặc Hoài.”

Mệnh thư nói.

“Thả nàng ta ra, ngươi sẽ có cuộc sống tốt nhất trên thế gian này. Còn chọn Tô Vân Lụa, thì ngươi chỉ có một con đường ch.ết.”

“A Hoài, buông tay đi, huynh cần phải sống tiếp.”

Ta nhẹ giọng nói, mặc dù trong lòng ta không sợ hãi, nhưng ta không chịu được huynh ấy phải ch.ết oan.

“Không, muội từng nói, đi theo ta, thì chính là nhất sinh nhất thế nhất song nhân(*).”

(*)Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: trích từ hai câu thơ “千与千寻千般苦,一生一世一双人” (Thiên dữ thiên tầm thiên bàn khổ, nhất sinh nhất thế nhất song nhân), tạm dịch là: Ngàn chờ ngàn kiếm muôn ngàn khổ, một đời một kiếp mình đôi ta.

Vẻ mặt huynh ấy quật cường.

“Nhưng Tô Vân Lụa của lúc đó, không phải là bộ dạng thật của ta, ta đã lừa huynh, ta…”

“Tô Vân Lụa muội nghe rõ đây! Ta không phải tên ngốc, ta biết nhiều hơn so với muội tưởng tượng đó. Vừa mới bắt đầu, ta nhìn thấy được muội chính là không giống với Tô Lạc Lạc, muội trong mắt ta, ngoài mặt ngụy trang của muội, nhiều hơn hết chính là bướng bỉnh, dũng cảm, kiêu ngạo thậm chí là tuyệt tình.

Sau khi muội bắn tên vào ta, ta đã nhìn thấy dáng vẻ thật sự của muội, ta chắc chắn ta đã thích muội rồi, không phải là Tô Lạc Lạc yểu điệu, mà là Tô Vân Lụa, một Tô Vân Lụa độc nhất vô nhị.”

Ta sững sờ, cuối cùng cũng hiểu rõ được tâm ý của huynh ấy.

Ta giơ cánh tay lên nắm lấy tay huynh ấy, cười nói: “Được, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.”

Vách đá cuối cùng sụp đổ, huynh ấy kéo ta vào lòng, bọn ta cùng nhau rơi xuống, giống như hai ngôi sao băng lướt qua chân trời.

Ta nghe thấy tiếng tim đập của huynh ấy, vực sâu thăm thẳm như một cái miệng lớn đẫm máu của con quái vật khổng lồ, chờ đợi nuốt chửng bọn ta, nhưng ta lại chưa bao giờ cảm thấy yên tâm như lúc này.

Con làm được rồi, mẫu thân.

Con đã thay đổi được kết cục.

Có lẽ ta đã thịt nát xương tan rồi, linh hồn của ta dường như đã thoát khỏi thân xác.

Một mảnh đen tối, vô cùng yên tĩnh.

Dần dần, ta nghe thấy tiếng nước, ta mở mắt ra.

Có lẽ ảo giác trước lúc ch.ết, ta đã nhìn thấy bản thân đang ở dưới nước.

Tất cả đều mơ mơ hồ hồ, như mơ như ảo.

Chỉ có thể nghe thấy sóng ngầm dưới nước chuyển động, có chút giống với gió thổi qua sườn núi.

Hình như thời gian cũng ngừng lại, không biết qua bao lâu, ta nghe thấy một giọng nói.

“Tô Vân Lụa.”

Là Mệnh thư.

“Ta đã ch.ết chưa?”

“Ngươi ch.ết rồi, nhưng lại chưa ch.ết.”

“Có ý gì?”

“Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé.”

“Câu chuyện gì?”

“Một câu chuyện khác.”

“Phu nhân nhảy hồ rồi! Người đâu! Người đâu!”

Bên tai đột nhiên có tiếng người ầm ĩ, ta ngờ ngợ nhận ra có tiếng hét của nhũ mẫu ta trong số đó.

Còn có tiếng khóc của một bé gái.

“Mẹ! Mẹ!”

Một cảm giác kỳ lạ hiện lên, bởi vì bé gái đó, giọng nói giống ta lúc nhỏ.

Có người bắt lấy tay ta, kéo ta vào mặt nước.

Ta ho dữ dội, nhìn xung quanh, bàng hoàng khi thấy những khuôn mặt quen thuộc.

Đây rõ ràng chính là đêm mẫu thân ta nhảy hồ.

Đột nhiên, một bé gái nhào vào lòng ta, khi nó ngẩng đầu lên, ta đã nín thở.

Đó là mặt ta, ta của lúc mười hai tuổi.

Ta nhìn vào mặt hồ, nhìn thấy bóng hình của bản thân, không, thứ ta nhìn thấy được, là khuôn mặt của mẫu thân ta.

Thế mà ta lại biến thành mẫu thân.

Ta ngất xỉu.

Lúc ta tỉnh lại, ta nhìn thấy Tô Vân Lụa mười hai tuổi nắm trong tay cuốn Mệnh thư, hỏi ta:

“Mẫu thân, cuốn sách này đêm qua người vứt đi là gì vậy? Tại sao trên đó có thể biến ra chữ?”

Ta cầm cuốn sách, trên Mệnh thư, kết cục “Tô Nhược Mai và Tô Vân Lụa bị lăng nhục đến ch.ết” biến mất rồi, mà đã biến thành…

“Tô Vân Lụa lưu lạc thành nô lệ của Bắc Địch, bị lăng nhục đến ch.ết, Ô Lặc Hoài phong Tô Lạc Lạc làm Hoàng hậu.”

“Mẹ, trên sách này nói, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành Hoàng hậu đó.”

Mặt tiểu Tô Vân Lụa u ám.

Ta dường như nghe thấy vòng quay của vận mệnh bắt đầu chuyển động, lại bắt đầu rồi, Mệnh thư lại bắt đầu dẫn dắt Tô Vân Lụa đi theo con đường đó.

“A Lụa, cuốn sách này là sai, con đừng bị nó lừa.”

Lúc này, ta chợt nhớ trong giấc mơ đêm đó, ta mơ thấy mẫu thân, nói với ta rằng tất cả đều sai rồi.

“Tất nhiên là sai rồi, Tô Lạc Lạc vô dụng, sao có thể sống tốt hơn con được.”

Mặc dù nó nói như vậy, nhưng ta lại nhìn thấy trong mắt nó đầy sự ghen ghét và không cam lòng.

Ta thử đốt Mệnh thư đi, nhưng ta phát hiện sau khi tiêu hủy nó đi, nó lại xuất hiện trong tay của tiểu Tô Vân Lụa.

Giọng nói của Mệnh thư lại vang lên bên tai ta: “Bây giờ, hãy đến xem một câu chuyện Tô Vân Lụa khác nhé.”

Thế là, ta nhìn thấy tiểu Tô Vân Lụa này giống ta lúc trước, đi làm việc thiện, ý đồ là để trừ khử Tô Lạc Lạc, lại lưu lạc thành nô lệ của Bắc Địch, tất cả những chuyện trải qua đều giống ta, cho đến cuối cùng khi đứng trên vực thẳm, thì có điều không giống.

Ô Lặc Hoài muốn cùng ch.ết với nàng ấy, nhưng nàng ấy không giống ta, giơ tay để huynh ấy nắm chặt.

Mà ngược lại, nàng ấy không muốn liên lụy Ô Lặc Hoài, vì vậy thoát khỏi tay của huynh ấy, bản thân rơi xuống vực thẳm, sau đó, Ô Lặc Hoài cũng nhảy xuống vực thẳm.

Sau đó nữa, ta nhìn thấy Tô Vân Lụa đó rơi xuống nước, lại giống ta xuyên vào thân thể mẹ ta, nàng ấy cũng hiểu, nếu nàng ấy không nhảy hồ mà ch.ết, Tô Vân Lụa mới lại sẽ đi con đường giống vậy, đi đến kết cục như vậy.

Nàng ấy quá mệt rồi, không muốn sau khi chịu đựng những đau khổ đó, kết cục lại nhảy vực mà ch.ết như cũ, càng không muốn phá hỏng cuộc sống huy hoàng của Ô Lặc Hoài.

Nàng ấy thử tiêu hủy Mệnh thư, nhưng không có tác dụng, Mệnh thư không thể tiêu hủy được, nó vẫn như cũ tìm đến Tô Vân Lụa mới.

Thế là, nàng ấy ý định kéo Tô Vân Lụa mới lại, cùng nhau nhảy hồ mà ch.ết. Nhưng Tô Vân Lụa đó thoát khỏi nàng ấy, nàng ấy chỉ đành nhảy hồ một mình.

Tất cả cứ tiếp tục tuần hoàn.

Đợi đến khi nhìn thấy Tô Vân Lụa rơi xuống vực thẳm lần thứ bảy, ta lại nghe thấy âm thanh của Mệnh thư.

“Tô Vân Lụa, ngươi đã hiểu chưa?”

Ta hiểu rồi, ngày đó kết cục bi thảm của ta trên Mệnh thư chỉ là thuật che mắt, kết cục thật sự đã định sẵn của ta, thật ra là cùng Ô Lặc Hoài rơi xuống vực mà ch.ết.

“Ngày mẹ ngươi nhảy hồ đó, linh hồn trong người bà ta không phải là Tô Nhược Mai, ta đã chuyển linh hồn của bà ta đến nơi khác, lúc nhảy hồ trong thân thể bà ta thật sự là một con người khác của ngươi.

Mỗi lần ngươi rơi vực xong đều xuyên vào thân thể của Tô Nhược Mai, nhưng cho dù ngươi nhảy hồ ch.ết hay không, kết cục của Tô Vân Lụa đều là rơi vực cùng Ô Lặc Hoài, tất cả đều là vòng quay tuần hoàn.”

“Đây, đều là sắp xếp của người chấp bút?”

“Đúng.”

Nếu người chấp bút là Tô Lạc Lạc, mục đích của Tô Lạc Lạc là để gả cho Ô Lặc Hoài làm hoàng hậu, vậy thì nó việc gì phải khiến Ô Lặc Hoài có kết cục rơi vực cùng ta.

Người chấp bút không thể là Tô Lạc Lạc.

Vậy người chấp bút là ai đây? Vì sao lại an bài như vậy?

“Nếu tất cả đều là vòng quay tuần hoàn, vậy thì tại sao lần này sau khi ta rơi vực xong có thể thoát ra vòng tuần hoàn, ngươi có muốn nói cho ta chân tướng?”

“Ngươi không để ý kết cục lần này so với kết cục của bảy lần trước ngươi nhìn thấy, thật ra không giống nhau sao?”

Ta có chú ý đến, bước cuối của bảy vòng tuần hoàn, Tô Vân Lụa đều chọn từ bỏ Ô Lặc Hoài, bọn họ đều tự nguyện để bản thân rơi vực, nhưng bọn họ không ngờ được, Ô Lặc Hoài đều sẽ nhảy theo bọn họ.

Bọn họ không chọn lựa tin tưởng những gì Ô Lặc Hoài nói, người huynh ấy yêu không phải là Tô Lạc Lạc, mà là Tô Vân Lụa thực sự. Hoặc có thể nói, bọn họ tưởng rằng để Ô Lặc Hoài tiếp tục sống tiếp, mới là kết cục tốt nhất.

“Tô Vân Lụa của bảy lần này, đều không thể nhận ra một từ.”

Mệnh thư nói tiếp.

“Nhưng ngươi có thể nhận ra.

Lúc Tô Lạc Lạc điều khiển ngươi trên vách đá, tâm của ngươi bình tĩnh lại, hiểu rõ ngươi không phải bị nàng ta điều khiển, mà là bị những dục vọng đáng sợ của ngươi điều khiển, vì vậy ngươi có thể thoát khỏi trói buộc của nàng ta. Nhưng mục đích của người chấp bút không chỉ như thế, ngươi còn phải hiểu, như thế nào thật sự là…yêu.”

“Vân Sinh khiến ta hiểu được, làm thế nào để tim không lung lay, không bị quấy rầy bởi sự sợ hãi.

Còn A Hoài khiến ta hiểu được, làm thế nào để trái tim dao động, không làm một con người vô tình.”

“Đúng. Yêu, là tín nhiệm tôn trọng thấu hiểu, ngươi thấu hiểu tình yêu của Ô Lặc Hoài, không tự mình bỏ rơi hắn, để hắn ở cùng ngươi đến cuối cùng, vì vậy, ngươi đã thoát khỏi vòng tuần hoàn.

Ngươi thắng rồi, Tô Vân Lụa.”

“Vậy ai là người chấp bút? Không phải Tô Lạc Lạc đúng không?”

“Tô Lạc Lạc chẳng qua cũng là kẻ dưới ngòi bút, là người chấp bút khiến nàng ta tưởng rằng bản thân là người chấp bút mà thôi.”

“Vậy rốt cuộc người chấp bút là ai?”

“Ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi không? Ta ở nơi ngươi đến, đến những nơi ngươi đi.”

Mây mù trước mắt dường như đang dần dần tản ra, ta gạt những đám mây ra, trong mơ hồ có một người đang nhìn về phía ta.

Ta đi tới đó, khuôn mặt của người đó từ mơ hồ dần dần hiện rõ.

Ta sững sờ.

“Ta ở nơi ngươi đến, đến những nơi ngươi đi.”

Ai sẽ ở nơi ta đến, đến những nơi ta đi đây?

Ta cuối cùng cũng hiểu rồi.

Ta, chính là người chấp bút.

Ngòi bút của người chấp bút phác họa ra hàng ngàn thế giới, quản lý sự vận hành của vạn vật.

Người chấp bút phải vô tình vô dục và không sợ sệt, trăm ngàn năm này, ta nhìn thấy bi hoan li hợp của chúng sinh nhân gian, chưa từng bị lay động.

Cho đến một ngày, ta hoang mang.

Ta thấy công chúa đó nhảy tường thành, thấy tướng quân ch.ết trận nơi sa trường, thấy nữ tử lầu xanh thả mình xuống sông…con người lên án thiên địa bất nhân.

“Vô nhân bất oan, hữu tình giai nghiệt.”(*)

(*)Vô nhân bất oan, hữu tình giai nghiệt: lấy từ một bức thư do ông Trần Thế Tương đã nhận xét về tác phẩm “Thiên long bát bộ” của Kim Dung năm 1966. Đại khái cho rằng con người sinh ra đã có tình, nếu đã có tình thì con người phải chịu sự giày vò của tình cảm, thực tế không phải lúc nào cũng hoàn hảo như tiểu thuyết.

Nhưng, tình yêu là gì? Sợ hãi là gì, dục vọng là gì?

Ta rơi vào một mớ hỗn độn, ta không thể viết tiếp câu chuyện.

Thế là ta chỉ có thể đưa bản thân vào câu chuyện của Tô Vân Lụa, để ta lăn lộn trong hồng trần một phen, để hiểu được tình cảm dục vọng sợ hãi.

Còn cuốn Mệnh thư này, chính là chỉ dẫn mà ta lưu lại cho bản thân.

Trên Mệnh thư, không phải là lời tiên tri, mà sự phản ánh những mong muốn nỗi sợ hãi của ta.

Nếu ta khuất phục trước nỗi sợ hãi của bản thân, “lời tiên tri” liền sẽ thành sự thật.

Ta rơi vào vòng tuần hoàn, mặc dù có thể thoát khỏi những dục vọng sợ hãi, nhưng ta vẫn cứ chậm chạp chưa hiểu rõ chữ “tình”.

Cho đến lần này, cuối cùng ta cũng dũng cảm đáp lại Ô Lặc Hoài.

Ta nhớ lại tất cả, trở về vị trí người chấp bút.

Mạng của Ô Lạc Hoài không nên kết thúc, ta an bài huynh ấy được thuộc hạ cứu trở lại.

Ta đối với huynh ấy, là yêu.

Tình yêu này, là tình yêu của người tạo hóa dành cho vạn vật trên thế gian.

Cũng là, tình yêu của một thiếu nữ, dành cho người trong lòng.

Nhưng ta không thể ở lại bên cạnh huynh ấy, ta đã rơi vào vòng tuần hoàn quá lâu rồi, ta phải tiếp tục viết tiếp câu chuyện, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ.

Ô Lặc Hoài kiên trì tìm kiếm tung tích của Tô Vân Lụa, ba ngày sau các thị vệ đã phát hiện thi thể của Tô Vân Lụa ở trong một con sông.

Khi đưa thi thể đến trước mặt huynh ấy, huynh ấy yên lặng ngồi đó rất lâu rất lâu, cuối cùng bật cười.

“A Lụa, lần này, muội cuối cùng cũng bị ta tìm thấy rồi.”

Nói rồi, huynh ấy nhổ ra một ngụm máu tươi, hôn mê.

Huynh ấy không chịu ăn uống, không chịu băng thuốc, tưởng chừng sắp không ổn rồi.

Ta vào trong giấc mơ của huynh ấy.

Trong mơ, bọn ta trở lại thảo nguyên, ngồi kề vai với nhau dưới bầu trời sao.

Huynh ấy ôm chặt ta, sợ rằng chớp mắt ta sẽ biến mất.

Ta cười, vỗ nhẹ vào lưng huynh ấy.

“A Hoài, ta chưa từng rời xa huynh.”

Ta chỉ tay lên ngôi sao trên trời.

“Huynh từng nói, mẹ huynh đã biến thành ngôi sao đúng không? Ta cũng vậy. Ta chính là ngôi sao đó, ta vẫn luôn nhìn về huynh.”

Huynh ấy đỏ mắt nhìn ta.

“Ta sẽ nhìn huynh, lập nên một thế giới thịnh vượng thái bình, thực hiện hoài bão của huynh, ta biết huynh có rất nhiều mục tiêu muốn thực hiện.

Đi thực hiện được không, đi tạo ra một thế giới tốt đẹp, vì ta.

Ta sẽ đợi huynh, chúng ta, gặp lại nhau trên trời.”

Sau này, Ô Lặc Hoài một đời không cưới thê, tận tâm cai quản thiên hạ, thành lập nên một thế giới yên bình thịnh vượng.

Cho đến về già, khi sinh mệnh huynh ấy còn lại một đêm giao thừa cuối cùng, trong lúc tất cả người trong kinh thành đang ngắm pháo hoa rực rỡ, huynh ấy một mình rời đi.

Người thanh niên giờ đã tóc bạc, huynh ấy một mình quay về thảo nguyên, nằm ở nơi cùng Tô Vân Lụa ngắm sao năm đó, phảng phất như đang đợi điều gì.

Ta cuối cùng vẫn xuất hiện trước mặt huynh ấy, huynh ấy run rẩy đi loạng choạng về phía ta, duỗi tay về phía ta.

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay huynh ấy.

“A Hoài, ta đến đón huynh rồi.”

HOÀN CHÍNH VĂN

__________

NGOẠI TRUYỆN

Nếu không phải lần này thức tỉnh, vậy tôi có thể sẽ luôn chìm trong vòng tuần hoàn, Tô Lạc Lạc liền trở thành người chấp bút của thế giới thực này.

Người chấp bút cần phải không ngừng sáng tác câu chuyện.

Tôi cầm Mệnh thư ra, viết xuống: “Ngày 28 tháng 4 năm 2022, quán cà phê ở thành phố A…”

Cùng với những hàng chữ tôi viết xuống, môi trường xung quanh vật đổi sao dời, tốc độ thay đổi nhanh chóng, dần dần xuất hiện tiếng nói của con người, âm nhạc và hương thơm cà phê, biến thành một quán cà phê.

Tôi viết tên của “Ô Lặc Hoài” “Vân Sinh”, nhưng tên đã tan biến một cách nhanh chóng.

“Sao lại như vậy?”

Mệnh thư mở miệng: “Người dưới ngòi bút nếu tâm đủ kiên định, liền có thể thức tỉnh. Giống như cô lúc đó phá vỡ sự khống chế của Tô Lạc Lạc, thoát ra khỏi những sắp đặt của cô vậy. Hai người này, cũng xông ra những trói buộc của người chấp bút, không còn là người dưới ngòi bút của cô nữa.”

Bỏ đi, vốn dĩ muốn sắp xếp cho bọn họ một kết cục tốt trong câu chuyện này, nếu đã như vậy, thì để bọn họ tự lựa chọn cuộc đời của mình vậy.

Tôi đi trên đường, nhìn lên những tòa nhà cao tầng, những ánh đèn neon nhấp nháy và dòng người vội vã.

Tôi giống như một người khách quan sát thế giới này, những người qua đường đi về phía tôi, tôi nhìn thấy vận mệnh của từng người.

Tôi biết, trong tương lai sẽ có nhiều người thoát khỏi con đường mà tôi đã viết và họ sẽ tự nắm giữ cuộc đời của họ.

Không cần biết là giàu hay nghèo, thông minh hay ngu ngốc, chỉ cần họ nhìn thấy rõ và tin tưởng vào chính trái tim mình, họ liền hiểu rằng, bản thân có thể là người chấp bút của chính mình.

Ngay khi tôi đang băng qua đường, đi về hướng nhà mình, có một tiếng hét thất thanh xung quanh tôi.

Tôi quay đầu, phát hiện một chiếc xe mất kiểm soát, đang đâm về phía tôi.

Người chấp bút thật ra năng lực có hạn, sự tồn tại trong mỗi câu chuyện không phải là thần linh, mà cũng chỉ là thân xác của người thường, cũng có thể bị thương mà ch.ết.

Mặc dù có thể định đoạt số phận con người, nhưng không thể tùy ý bóp méo số phận đã định. Giống như lúc trước Tô Lạc Lạc nhiều lần bóp méo, liền làm cho thế giới đó nhanh chóng sụp đổ, vì vậy tôi không thể không rời xa Ô Lặc Hoài, gấp rút sửa lại.

Người chấp bút viết đại khái và thế giới sẽ tự vận hành, có rất nhiều chuyện không phải tôi có thể dự liệu và nắm chắc được.

Giống như lúc này, tôi không ngờ lại có một chiếc xe đâm về phía tôi.

Đột nhiên, có người kéo tôi ra, tôi tránh được chiếc xe đó, chiếc xe đó tông vào lan can, tài xế say xỉn bỏ chạy.

“Chị không sao chứ?”

Tôi nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Vân Sinh.

Cậu ấy mặc đồng phục trường học và đeo cặp sách, tôi không nhìn được vận mệnh trong tương lai của cậu ấy, bởi vì cậu ấy không còn là người dưới ngòi bút của tôi nữa.

Tôi cười, lắc đầu.

Cậu ấy gật đầu, quay người rời đi, tôi nhìn thấy cậu ấy chạy đến một quán miến vịt bán đêm bên đường, nơi có một người phụ nữ trung niên đang bận rộn.

Vân Sinh vội vàng bỏ cặp xuống, người phụ nữ nói: “Đừng làm nữa, con mau về nhà học bài đi.”

“Mẹ, để con giúp mẹ, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Bên cạnh có một người khách trêu: “Bà chủ, con trai chị lần nào cũng đứng đầu toàn trường, còn lo gì nữa.”

Tôi mỉm cười nhìn bọn họ. Vân Sinh, cuối cùng có mẹ rồi, huynh ấy không cô đơn nữa rồi.

Cậu ấy như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn tôi, chúng tôi cười với nhau.

Tôi quay người, đi vào trong tiểu khu.

“Tầm mắt của cậu ấy luôn dõi theo cô nha, xem ra cậu ấy sẽ còn có chuyện với cô đó.”

Mệnh thư lẩm bẩm.

Tôi đi vào thang máy, bên cạnh có hai nữ sinh đang bàn tán: “Cậu nghe chưa, đại minh tinh Lục Hoài chuyển đến tiểu khu của chúng ta đó.”

“Cắt, sao có thể chứ, người ta có tiền như vậy mà ở tiểu khu bình dân này?”

“Nhưng hai ngày trước có người phát hiện ra anh ấy, mặc dù đeo khẩu trang, nhưng cô ấy là fan cứng, vừa nhìn liền nhận ra ngay rồi.”

“Nhất định là tướng mạo giống nhau mà thôi.”

Tôi đứng trước cửa nhà, một hồi lâu vẫn chưa mở cửa.

“Ngươi xác định đây là mật khẩu?”

Ta hỏi Mệnh thư.

“Đúng vậy. Lần này ta cố ý tìm một chung cư điều kiện rất được cho cô đó. Tiền thuê không rẻ đâu.”

“Nhưng mật khẩu nhập vào đã sai ba lần rồi đó.”

“Đợi chút, ta sắp xếp người của ta đi hỏi chủ nhà thử.”

Mệnh thư nói.

Đột nhiên, bên cạnh có một bàn tay giơ ra, nhanh chóng nhập một chuỗi mật khẩu, cửa mở ra.

Tôi sững sờ, quay người nhìn người đó, anh ấy đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt lại quen thuộc như vậy.

Không đúng, tại sao người này biết chính xác mật khẩu.

“Đây là nhà tôi, sao anh biết được mật khẩu?”

Anh ấy khoanh tay trước ngực, nói một cách chậm rãi: “Đây là căn hộ mà tôi mua hai ngày trước.”

Mệnh thư nói: “Tra rõ rồi. Tên chủ nhà xấu xa đó, đã ký hợp đồng thuê nhà với người của ta rồi, vậy mà sau đó lại bán căn hộ cho tên tiểu tử này. Thật sự là Nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ(*) mà.”

(*)Nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ: Cảm thán bản chất của người đọc sách trong xã hội trở nên xấu xa, mất đi tính lương thiện, nhân hậu, trở nên gian dối và đạo đức giả, lòng dạ không còn đơn sơ như người xưa.

Thang máy mở ra, có một đám người đi tới, anh ấy tóm lấy tôi, kéo tôi vào nhà, đóng cửa lại.

Trong phòng yên ắng, bọn tôi đứng gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

“Anh làm gì vậy?”

Anh ấy thả tôi ra, bật đèn lên.

Đồ dùng trong nhà quả thực rất tốt, máy chơi game, máy chạy bộ và máy giặt đều có sẵn, căn bản không giống như những thứ ở một căn hộ mức giá này sẽ có.

Điều kỳ lạ là, những đồ dùng trong nhà đều là dành cho hai người ở, dép lê và cốc đều là một bộ cho nam nữ.

“Anh chàng này hình như có mưu kế, ta kiểm tra rồi, anh ta biết chúng ta thuê căn nhà này rồi mới mua nó, hôm qua còn đổi mới hết đồ dùng trong nhà ngay trong đêm.”

“Vậy anh ấy thật là giàu.”

Nói chung, người chấp bút vì không để người ta chú ý, cần phải cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, để không làm ảnh hưởng đến câu chuyện.

Vì vậy ngân sách ở mỗi thế giới của tôi đều rất eo hẹp, lần này do Mệnh thư thấy tôi lúc làm Tô Vân Lụa quá khổ rồi, nên mới không kẹo kiệt, thuê cho tôi một căn hộ khá tốt.

“Cái đó, căn nhà này là tôi thuê chủ nhà trước…”

Nếu chủ nhà mới này quỵt tiền, đuổi tôi ra ngoài, vậy người chấp bút vốn dĩ không giàu sang gì liền nghèo càng thêm nghèo rồi.

Anh ấy chỉ vào một phòng ngủ, nói nhàn nhạt: “Cô ở phòng đó, tôi ở phòng khác.”

Ở chung?!

“Nhưng mà…”

“Cô có thể xem như tôi không tồn tại, nước sông không phạm nước giếng.”

Anh ấy uể oải nói, đi đến phòng tắm.

“Này, anh tên là gì vậy?”

Anh ấy không quay đầu: “Lục Hoài.”

Lục Hoài?

Lục Hoài?!

Minh tinh mà hai cô nữ sinh trong thang máy bàn tán?

Tôi đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, hít một hơi sâu.

Tôi chưa từng thấy tủ lạnh nào chất đầy đồ như vậy, đủ thứ để ăn luôn.

“Đúng rồi, đồ đạc cô cứ dùng tự nhiên.”

Phòng tắm truyền đến giọng nói của anh ấy.

Tôi cong khóe miệng, người chấp bút là tôi đây sống rất cực khổ tiết kiệm, còn người này thì lại khá xa xỉ.

Tôi không khách sáo nấu một bát sủi cảo.

Tôi cầm Mệnh thư ra, vừa ăn sủi cảo vừa tra xem vận mệnh của Lục Hoài.

Nhưng lại là một mảng trống rỗng.

“Cô còn chưa hiểu sao? Anh ta cũng không phải người dưới ngòi bút của cô.”

Mệnh thư nói.

“Còn chưa đoán ra anh ta là ai?”

Tay tôi run lên, không cầm chắc chén, rơi xuống nền vỡ ra, chân bị bỏng đỏ lên một mảng.

Tim tôi rất loạn, thu dọn mảnh vỡ một cách qua quýt, lại bị cắt trúng tay.

Đột nhiên, cả người tôi nhẹ bẫng, được người nào đó bế lên.

Một giọt nước, hai giọt nước nhỏ trên trán tôi, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt anh ấy.

Tôi dường như nghe thấy tiếng tim mình đập.

Tóc anh ấy ướt đẫm, khóe miệng mang ý cười, trong mắt lấp lánh ánh sao.

“Sao em có thể luôn làm mình bị thương thế?”

Tôi cười, anh ấy lại tìm được tôi rồi.

“Lâu ngày không gặp, Ô Lặc Hoài.”

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương