Diêm Nguyệt Thanh rất tích cực với việc trả tiền: "Không khiến anh họ phí lòng.

"Diêm Khang liên tục gật đầu: "Bệnh viện có camera! Tao sẽ truyền đạt lại cho ông cụ những lời mày nói, sau này cũng không cần tiêu một xu nào trên người thằng con hoang này!"Vừa dứt lời, đèn trong phòng bỗng nhiên sáng lên.

Hai người đồng loạt quay đầu lại.

Diêm Vọng yên lặng đứng yên trước cửa sổ sát đất khổng lồ.

Mỗi lần Diêm Khang nhìn thấy Diêm Vọng thì bộ dạng của cậu đều là yếu ớt ngu ngốc.


Mà ngốc thì chia làm hai loại…Một là ngu ngốc bẩm sinh.

Một là vì chán ghét thế giới này.

Tuy rằng không biết Diêm Vọng là loại nào, nhưng cậu đúng là giống như một người thiểu năng, hoàn toàn không có ý muốn kết nối với thế giới.

Nhà họ Diêm lớn như vậy, người già thì bệnh, người nhỏ thì lại tàn tật, người ở giữa thì giống như điên rồi, cả ngày đều nghĩ làm thế nào để vào được giới giải trí!Tất cả, đều hợp ý anh ta!Tuy nhiên bây giờ.

Diêm Vọng lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Một đôi mắt đen láy xinh đẹp cứ như núi tuyết lạnh lẽo, lạnh đến mức làm cho người ta kinh hãi!Biểu cảm kia! Với biểu cảm trước khi nổi giận của ông cụ…Giống y như đúc!Diêm Khang đột nhiên sợ hãi, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Thằng nhóc này bình thường rất ngốc nghếch mà bây giờ lại nhìn anh ta bằng ánh mắt này?Đáy lòng anh ta chợt dâng lên một suy nghĩ đáng sợ…Chẳng lẽ! Bình thường là nó giả vờ?Không phải chứ.

Nó mới 5 tuổi thôi mà! Có thể giả vờ như vậy sao?Khi anh ta nhìn kỹ lại, Diêm Vọng đã khôi phục khuôn mặt không chút thay đổi, bộ dáng lạnh lẽo vừa rồi như không tồn tại, ánh mắt ngốc nghếch, hình như anh ta đã nhìn lầm…Diêm Khang hít sâu một hơi, nhất định là do mình uống quá nhiều rượu rồi!Tuy nhiên trong anh ta vẫn có phần sợ hãi, anh ta hắng giọng, buông lời tàn nhẫn với Diêm Nguyệt Thanh: "Nhớ kỹ lời mày đã nói hôm nay đó! Tốt hơn là ngày mai mày với thằng con ngu ngốc của mày cút luôn đi.


"Dứt lời, anh ta đóng cửa rời đi.

Diêm Vọng ngơ ngác chứng kiến hết thảy, tận đến khi anh ta rời đi rồi thì cậu mới ngẩn ngơ quay về giường bệnh.

Cậu đang giữ dây truyền dịch, bàn tay không dám dùng sức nên động tác chậm chạp.

Diêm Nguyệt Thanh thấy thế vội vàng đi vào, chủ động ôm lấy con trai, ôm cậu về giường bệnh.

Hai người tiếp xúc, thân hình nhỏ gầy kia cứng đơ lại ở trong lòng cô.

Diêm Nguyệt Thanh đau lòng xin lỗi: "Xin lỗi, vừa nãy mẹ nói chuyện to quá nên đã đánh thức con dậy rồi!"Diêm Vọng không có phản ứng gì.


Hàng mi vừa dài vừa cong hơi rủ xuống, thu lại cảm xúc phức tạp trong đáy mắt.

Diêm Nguyệt Thanh thấy thế thì chột dạ không thôi.

Con trai mình đang ở đây truyền dịch nghỉ ngơi!Còn cô thì sao?Rõ ràng muốn đi kiểm tra nhà máy dược phẩm NATE mà lại mở điện thoại bắt đầu thảo luận với anh lớn làm thế nào để đầu tư cho đứa trẻ khác? Còn cãi nhau với anh họ làm con trai thức dậy…Than ôi!Nghe cứ giống như đây không phải là những gì mà con người làm!Diêm Nguyệt hắng giọng, cố gắng thiết lập quan hệ tốt với Diêm Vọng: "Chuyện này… Vọng Vọng à…”Vừa kêu cái tên quỷ này thì trong lòng cô đã lập tức hối hận!Cái đồ ngốc này!Nguyên chủ nghĩ cái gì thế? Có ai lại đặt tên cho con trai mình như vậy không?Gọi cả tên thì mạo phạm Diêm Vương, gọi biệt danh thì lại giống như gọi chó con! Người mẹ nào sẽ đặt tên cho con trai mình như vậy chứ?Tàn nhẫn!Quá tàn nhẫn!Cô nghẹn lại vài giây, dứt khoát sửa miệng: "Bé cưng à, con có khát không, có muốn uống nước không?"Diêm Vọng bị hai tiếng "bé cưng" đột nhiên xuất hiện này làm cho sốc ngang luôn!Trong lúc nhìn lên, thậm chí cậu còn không thể thu lại sự kinh ngạc trong ánh mắt kia!Phản ứng này! Diêm Nguyệt Thanh càng đau lòng hơn, bất giác nói: "Rất xin lỗi con, bé cưng à, trước kia mẹ đã… Bỏ quên con trong một thời gian dài! Sau này mẹ sẽ không bao giờ như vậy nữa!"Biểu cảm của Diêm Vọng… Giống như là đang nghe sách trời vậy.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương