Nữ Pháp Y Thân Ái
Chương 57: CHỈ MÌNH ANH ĐƯỢC KHIẾN EM MẤT TẬP TRUNG

Tần Duyệt nhận được tin nhắn của Tô Nhiên Nhiên thì canh giờ rồi đi xuống dưới lầu chờ, ai ngờ kế hoạch gặp gỡ ngọt ngào nhu tình ban đầu thế mà lại biến thành nhìn thấy cô đang thắm thiết chào tạm biệt với người khác, đúng là muốn anh tức điên đến nổ tung mà.

Anh đen mặt đi đến bên cạnh ghế lái, sau đó đá lên cửa xe một cái rồi thét lớn: “Anh mợ nó xuống đây cho em!”

Cách một tấm kính xe, Tần Mộ khiêu khích chớp mắt nhìn anh: “Tại sao anh phải xuống?”

Xuống rồi bị nó đánh cho một trận à, tưởng anh ấy ngốc chắc.

Vì thế, Tần Duyệt bắt đầu đập cửa sổ “rầm rầm rầm” mấy tiếng đúng to, bày ra tư thế như muốn phá hư xe luôn vậy.

Tô Nhiên Nhiên vội vàng mở cửa xe rồi chạy xuống, sau đó cô níu Tần Duyệt lại, nhíu mày nói: “Trễ rồi, anh đừng làm ồn nữa, đi lên trước đi.”

Tần Duyệt tức giận lườm cô một cái, sau đó mặt lầm lầm, tay nhét túi quần đi về, Tô Nhiên Nhiên bất đắc dĩ thở dài, không nhanh không chậm đi theo.

Ánh sáng màu cam trên chiếc đèn đầu đường kéo dài bóng dáng của hai người, lúc thì chồng chéo, lúc thì tách ra, nhưng bước chân trước sau vẫn ở cùng một chỗ.

Tần Mộ ghé vào trên tay lái, yên lặng nhìn hai người bọn họ trong chốc lát, sau đó cười rồi đạp chân ga lái xe rời đi.

Cuối cùng hai người cũng vào nhà, Tần Duyệt đóng sầm cửa lại, khoanh tay trước ngực rồi đi đến ngồi oạch trên ghế sô pha, cả người đầy ý: Bây giờ ông đây rất không vui, nhanh tới dỗ dành đi nào!

Chỉ tiếc, trên phương diện này thì Tô Nhiên Nhiên có thể nói là một người mù, cô gọi hai tiếng nhưng không thấy đằng ấy trả lời lại, vì thế cô bước lên lầu, nghĩ cả ngày hôm nay chưa đoái hoài tới Alpha, không biết nó có ăn gì chưa nữa.

Tần Duyệt quay đầu thấy bộ dáng không tim không phổi của cô thì lập tức giận đến nghiến răng, anh đứng bật dậy đuổi theo cô, rồi ôm lấy eo cô đi thẳng một đường vào phòng, anh lấy mũi chân đá cửa ra, sau đó đè cả người cô lên trên giường, hai chóp mũi ma sát vào nhau, anh bất mãn phàn nàn: “Em để anh ấy hôn em!”

Tô Nhiên Nhiên lấy tay chống lên ngực anh, “Thứ nhất, em không để anh ấy hôn, thứ hai, cái đó đâu có gọi là hôn.”

“Vậy sao em không tránh đi?” Tần Duyệt không buông tha, anh thò tay vào trong áo, véo mạnh phần thịt mềm trên eo của cô.

Tô Nhiên Nhiên vừa ngứa vừa tê, cô không nhịn được mà vặn vẹo tránh ra nhưng vẫn phân tích với anh một cách rất trật tự: “Lúc anh đang thất thần thì độ nhạy bén đối với mọi thứ xung quanh cũng sẽ bị chậm lại, vì thế nó không đại diện cho nguyện vọng thật sự của em.”

Tần Duyệt lại tức điên lên, giờ phút này mà còn có thể nghiêm túc lên lớp anh nữa cơ đấy. Anh quyết định, bằng bất cứ giá nào thì hôm nay cũng phải cho cô một bài học mới được.

Vì thế, bàn tay to lớn của anh đi thẳng lên trên rồi mở nút áo của cô ra, hơi thỏ nóng rực liên tục quét quanh vành tai: “Tại sao em thất thần?”

Tô Nhiên Nhiên cong người muốn tránh đi bàn tay của anh nhưng ai biết lại vừa hay chiều theo ý định tiếp theo của anh, cả người cô run rẩy mềm nhũn, từng chữ nói ra cũng rung lên: “Bởi vì em nghĩ về anh.”

Động tác của anh dừng lại, sau đó lại kề sát lên mặt của cô, khàn giọng hỏi: “Thật sao?”

Hơi thở của cô dồn dập, nhưng trong mắt lại sáng ngời: “Thật mà.”

Đúng vậy, cô gái của anh từ trước tới giờ đâu phải là người sẽ nói dối để dỗ dành người khác đâu.

Khoé môi của anh nhếch cao lên, trong lòng thì như nở hoa khắp cả núi đồi, anh duỗi tay dịu dàng ôm lấy gương mặt của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen khiến anh mê đắm, những con sóng chan đầy mênh mông đánh đu, trong mắt phản chiếu hình ảnh của anh: Cười hệt như một đứa nhóc hai tay ôm đầy kẹo.

Anh cúi đầu hôn lên môi của cô, hương vị của cô ngọt ngào và quyến rũ khiến anh nếm mãi cũng không thấy đủ, đầu lưỡi anh khẽ liếm dọc theo hàm trên, quấn quýt gặm mút đôi môi của cô, anh gấp gáp không chờ nổi nữa mà muốn nuốt chửng cô vào trong bụng.

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên hết sức khô nóng, da thịt cọ xát đốt cháy thành ngọn lửa, khắp người như có dòng điện chạy qua. Cô khẽ cúi gập người, giao phó cả người cho bàn tay của anh, ngay cả hô hấp cũng bị anh giam cầm lại, cả người mềm như vũng nước để mặc anh xoa và vân vê, quấy đảo thành một con sóng xô nghiền nát toàn bộ lý trí của cô thành từng mảnh.

Trong cơn hoảng hốt, đôi môi của anh di chuyển, đầu tiên là cố tình chà sát chỗ mẫn cảm sau tai của cô, thổi vào hơi thở nóng rực: “Sau này chỉ mình anh được khiến em mất tập trung được thôi.” Sau đó anh lại dời xuống chút nữa, mái tóc ngắn châm chích men theo gò má xuống dưới cằm làm cô ngứa ngay, cách một lớp áo mà ngậm lấy cô.

Đầu óc của Tô Nhiên Nhiên nổ tung, cô cố gắng níu giữ lấy một tia tỉnh táo cuối cùng, đè tay lên đầu của anh rồi thở gấp nói: “Anh đừng…..Em có chuyện muốn nói với anh…..”

“Không nghe!” Anh đang chinh chiến hăng say nên không muốn nghe cô nói mấy câu mất hứng, anh cắn mạnh cô một cái, sau đó lại ngẩng đầu lên, cười xấu xa nói: “Đợi lát nữa sẽ để em kêu.”

Sự cọ xát mang theo cảm giác run rẩy khiến cô muốn hét lên chói tai, nhưng cô vẫn bướng bỉnh ôm đầu anh ngẩng lên, để anh đối diện với cô.

Sau đó, cô hít sâu một hơi, trong đôi mắt mê ly ánh lên sự kiên định, cô nhẹ giọng nói: “Tần Duyệt, em cảm thấy……Em có lẽ hơi thích anh……”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã là giới hạn mà cô có thể nói được rồi, trái tim đập loạn nhịp.

Tần Duyệt mở to đôi mắt nhìn cô, lặp lại từng chữ trong đầu, sau đó lại vùi đầu xuống, làm như mừng như điên rồi lại có hơi thẹn thùng, trái tim thì đau âm ỉ, ngay cả hốc mắt cũng ươn ướt.

Từ giờ trở đi, không chỉ có đường đi mà toàn bộ hành tinh này đều là anh, và cô sẽ ở bên cạnh anh, trao tất cả sao trời vũ trụ vào lòng bàn tay của anh.

Tô Nhiên Nhiên không thấy anh trả lời, tuy cô đã sớm biết được tấm lòng của anh, nhưng ít nhiều gì vẫn có hơi thấp thỏm, vì thế cô siết chặt lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lại, rồi chần chừ hỏi: “Vậy anh…..”

Cô còn chưa nói xong thì Tần Duyệt đã nhanh chóng ngẩng đầu hôn lên môi của cô, sau đó thì thầm: “Anh yêu em.”

Lời thú nhận ấm áp và trực tiếp khiến gương mặt cô đỏ ửng, cô không được tự nhiên quay đầu đi, còn lẩm bẩm: “Đâu có bảo anh nói câu này đâu.”

Tần Duyệt phủi chóp mũi của cô: “Anh đâu có keo kiệt như em vậy, nếu em muốn nghe thì anh nói bao nhiêu lần cũng được.”

Câu này làm cô không biết phải làm thế nào, trả lời ra sao, vì thế cô dứt khoát duỗi tay che đôi mắt của anh, nhưng khoé miệng lại không nhịn được mà cong lên, cuối cùng không nhịn lại được mà cười thành tiếng.

Điều này làm anh không vui mấy, anh kéo tay cô xuống, lại đặt lòng bàn tay của cô vào miệng mà gặm cắn, sau đó nói: “Có gì buồn cười chứ.”

Cô cực kỳ thành thật nhìn anh đăm đăm rồi nói: “Chỉ là muốn cười mà không nhịn được thôi.”

Anh đột nhiên hiểu ra, hũ mật trong lòng như bị đảnh đổ, nước mật chảy ra khắp nơi, anh cúi xuống dán bên tai của cô lần thứ hai, nói như một lời tuyên thệ: “Tần Duyệt anh cả đời này chỉ yêu mình Tô Nhiên Nhiên em.”

Cả người cô hơi run rẩy, cô duỗi tay vòng lấy cổ của anh, lại không nhịn được mà bắt bẻ: “Anh nói sai rồi, cảm xúc của con người rất dễ dao động tuỳ vào hoàn cảnh, vì vậy nói cả đời thì đúng là nghiêm khắc quá.”

Lửa giận của Tần Duyệt lại phựt lên, anh cắn lỗ tai của cô rồi giận dữ nói: “Em không thể nói ít đi vài câu sao?”

Anh thấy vẻ mặt của cô vẫn đầy tinh thần nhìn anh thì tức giận đến nỗi nghiến răng, xem ra khi nãy anh làm còn chưa đủ, cần phải chỉnh đốn đến khi cô không thể suy nghĩ bình thường mới được, vì thế bàn tay của anh men lên trên, lúc anh đang định tập hợp binh lính để tái chiến thì đột nhiên sờ đến một đồ vật lành lạnh ở dưới gối đầu của cô.

Trong lòng anh tò mò bèn duỗi tay xuống bên dưới và lấy ra xem: Hoá ra là một cặp còng tay!

Tần Duyệt nhìn xong thì hai mắt sáng lên: “Đệch, còn biết chơi đùa hơn cả anh nữa sao!”

Tô Nhiên Nhiên vội vàng ngồi dậy giải thích: “Hôm qua em tìm ở trong Cục, vốn định để hôm nay anh cầm theo nhưng lại sợ vướng víu, thế nên em cứ giữ nó trước.”

Sau đó, cô cảm thấy vẻ mặt của người trước mặt không đúng lắm, trực giác mách bảo cô rằng nguy hiểm sắp ập đến rồi, vì thế cô không nhịn được mà chạy ra ngoài, ai ngờ giây tiếp theo, cổ tay cô chợt cảm thấy mát lạnh, hai tay cô bị còng ở trên đỉnh đầu khiến cô gấp gáp hô to: “Anh muốn làm gì?”

Tần Duyệt ngồi lên người của cô, cực kỳ đắc ý ném chìa khoá lên bàn, sau đó lại cúi người cắn cái cút trước ngực của cô, “Hôm nay cho dù thế nào cũng phải ‘tính sổ’ với em!”

Sau khi tất cả thở dốc trở nên bình tĩnh, Tô Nhiên Nhiên cảm thấy như mình vừa mới trải qua một cuộc chiến ác liệt, vừa chật vật vừa mệt mỏi, nhưng người đó lại không chịu buông tha mà cứ quấn quýt lấy cô mà nói: “Thật ra trình độ bình thường của anh không phải thế. Lần sau anh có thể chứng minh cho em xem, hoặc là anh xuống mua ngay bây giờ rồi lập tức cho em biết.”

Đôi mắt của Tô Nhiên Nhiên sắp không mở ra nổi, đâu thèm quan tâm trình độ bình thường của anh là gì, vì thế cô đẩy đầu anh ra như xua ruồi muỗi, sau đó khó chịu nói: “Ngủ.”

Tần Duyệt cũng mệt mỏi nhưng anh không muốn ngủ, sự hưng phấn đêm nay làm anh không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào cả, vì thế anh chống đầu khẽ nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của cô, lại không nhịn được mà duỗi tay mân mê khều vài sợi tóc trên má của cô.

Tô Nhiên Nhiên bị anh chọc đến ngứa ngáy, cơn buồn ngủ vì thế cũng vơi đi, cô mở mắt ra và nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Rốt cuộc anh thích em vì điều gì?”

Vấn đề này nàng nghĩ mãi vẫn không thông suốt được, anh nói anh chưa bao giờ làm điều này với người khác, nhưng tại sao sẽ là cô.

Anh bật cười nói: “Tại sao anh không thể thích em chứ.”

Cô mím môi, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không hiểu được: “Thật ra ở chung với em rất nhàm chán, hơn nữa, em chả hiểu tình thú đâu.

Đầu ngón tay hơi lạnh của anh men theo gương mặt rồi dời xuống trên môi của cô, anh không trả lời mà hỏi lại: “Vậy tại sao em lại thích anh. Rõ ràng anh có tiếng lộn xộn, vừa kiêu ngạo lại vừa đáng ghét.”

Cô cau mày lại, rất nghiêm túc phản bác: “Anh không phải!”

Trong ánh mắt của anh như có gì toả sáng, sau đó anh ngồi dậy và hôn lên môi cô lần nữa, dịu dàng nói: “Em cũng không phải.”

Cho dù ở trong mắt người khác, em có bao nhiêu thứ xấu xa, nhưng ở trong lòng anh, em mãi mãi là người tốt nhất, ai cũng không phát hiện ra được cái tốt của em.

Giống như viên ngọc trai bụi bặm, chỉ vì một người mà sáng rực rỡ.

Ngày hôm sau, lần đầu tiên Tô Nhiên Nhiên dậy trễ hơn Tần Duyệt, cô mở mắt ra thì thấy khăn trải giường lộn xộn, thế là gương mặt đỏ ửng lên, cô vội vàng cuốn khăn trải giường lại rồi ném vào trong máy giặt.

Cô đi đến phòng khách thì thấy Tần Duyệt đang bưng đến món sandwich và sữa sở trường của anh, sau đó anh ngồi xuống đối diện với cô, ý tứ sâu xa cười nói: “Em ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức tái chiến nữa chứ.”

Tô Nhiên Nhiên suýt chút nữa phun hớp sữa trong miệng ra, trong đầu óc của người này toàn nghĩ đến cái gì đâu không thế.

Tần Duyệt thấy cô vươn đầu lưỡi ra liếm sữa bò nơi khoé miệng thì hormone trong cơ thể lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch trở lại, anh vừa định chồm người sang hôn cô một cái thì bỗng nghe tiếng xoay khoá cửa.

Tô Lâm Đình theo cơn gió nóng đi vào, vừa vào cửa thì nói với Tô Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên, hôm nay con nghỉ ngơi chuẩn bị một chút đi, nhà chúng ta hôm nay có khách tới đấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương