Nữ Pháp Y Thân Ái
-
Chương 42: CÁI LY TÌNH YÊU CÒN VỮNG CHẮC HƠN SO VỚI VÀNG
Công ty mà Tần Mộ quản lý có tên là bất động sản Á Cảnh, là một công ty phát triển dưới trướng của tập đoàn Tần thị, ngày hôm sau, anh ấy liền trực tiếp sắp xếp cho Tần Duyệt tới bộ phận marketing làm Phó Giám đốc.
Tần Duyệt dựa vào có nhiều thêm một chữ “phó” ở trước nên tất nhiên không cần nhúng tay vào công việc, mà vị Giám đốc kia cũng trăm ngàn lần không dám đắc tội với cậu hai nhà họ Tần này, mặc dù giáp mặt vẫn phải trưng cái gương mặt niềm nở, nhưng sau lưng thì không nhịn được mà chửi thầm: Đúng là sinh ra đã ở vạch đích.
Ông ta gặp Tần Duyệt ngồi chơi game vài lần ở trong văn phòng, điều quan trọng là ông ta thấy anh vào thì còn phải vui vẻ đi lên tiếp đón, dù sao trên danh nghĩa ông ta cũng là cấp trên nhưng mà anh lại chẳng biết tem tém lại chừa cho ông ta tí mặt mũi nào.
Kể từ khi “nhân viên mới” của bộ phận này tới nhậm chức thì trong bộ phận marketing lại mọc thêm một công việc nóng bỏng tay: Đó chính là đưa cà phê vào văn phòng Phó Giám đốc.
Tần Duyệt nhìn ly cà phê trạm khắc hoa văn tinh xảo trước mắt thì nhịn không được mà bật cười nói: “Là ly thứ tư rồi, mấy người muốn mời chết tôi à.”
Tạ Dĩnh, thư ký bộ phận tiêu thụ khách hàng, đứng đối diện lén nhìn hình ảnh của cô ta phản chiếu trên cửa sổ đối diện, sau khi xác nhận rằng cô ta đang ở trong trạng thái tốt nhất thì tỉ mỉ giương khoé miệng lên một độ cong đã được tính sẵn: “Tôi nghe Tần tổng nói là bên này tạm thời chưa có bổ sung được trợ lý, vì thế tôi mới giúp mang một ly vào. Ai biết mọi người đều nhiệt tình như vậy, chẳng qua ly này chính là được pha từ đậu cà phê mà tôi mang đến nên chắc chắn hương vị sẽ không giống đâu, anh mau thử xem.”
Âm điệu cuối còn được kéo dài ra mang theo chút hương vị nũng nịu. Nhưng Tần Duyệt cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng mà chỉ trừng mắt nhìn ly cà phê trước mặt rồi nghĩ thầm: “Cho dù là có mài vàng vào thì cô cứ thử đổ vào bốn ly liên tục xem.” Nhưng trên mặt thì vẫn tươi cười, nói: “Nếu đã muốn đưa cho tôi, vậy thì chi bằng đưa mấy loại bánh ngọt đi, tôi thích ăn mấy loại đó.”
Con ngươi Tạ Dĩnh sáng lên, đây chính là tin tức độc nhất vô nhị đặc biệt bán cho cô ta đây mà, vì thế vội vàng nói: “Vậy được, ngày mai tôi sẽ đưa Tiramisu tự mình làm đến.”
Tần Duyệt cũng không quan tâm, thật ra anh cũng chẳng thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng cô gái trong nhà lại rất thích ăn, cô cũng có vài sở thích giống mấy cô gái trẻ tuổi khác.
Tạ Dĩnh đi ra ngoài mà trái tim vẫn còn đập thình thích. Vị Tần tổng ở trên đúng thật là đẹp trai, nhưng mà lại đứng đắ quá mức, cứ làm cho người ta cảm thấy không thể với tới. Nhưng người ở bên trong thì không giống vậy, trong vẻ đẹp trai ngang tàng lại mang theo chút hư hỏng, tuy rằng nghe nói thanh danh của anh cũng chẳng ra gì nhưng cũng nói lên rằng càng dễ xuống tay, tuy không thích hợp để phó thác cả đời nhưng nếu có thể có được một cuộc tình chóng vánh hay tình một đêm thì cũng coi như đáng giá.
Mà Tần Duyệt cách một lớp kính đứng lên, nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, yên lặng liếc mắt nhìn nam nữ muôn màu muôn vẻ bên ngoài văn phòng.
Theo hướng tay phải của anh chính là bàn làm việc của nữ nhân viên bị mất tích Chu Mộ Hàm. Lần này anh còn đặc biệt xây dựng nên một hình tượng cậu ấm không cam tâm tình nguyện để người khác không phát hiện được mục đích chân chính của anh, nhưng anh cũng không có bao nhiêu thời gian để lãng phí, vì thế anh quyết đoán kéo rèm lại rồi đi đến bên ngoài cửa và hét lên: “Máy tính trong phòng tôi hư rồi, có ai có máy tính cho tôi mượn dùng được không?”
Lúc này Giám đốc Phương vừa hay đang sắp xếp công việc trong khu vực văn phòng, ông nghe vậy thì huyệt Thái Dương giật vài cái, cậu hai này chỉ dùng máy tính để chơi game, còn những người bên ngoài này thì công việc đầy tay, ai mà rảnh cho anh mượn để quậy phá chứ. Lúc đang rầu muốn chết thì Tần Duyệt đã tự nhiên đi đến rồi ngồi xuống bàn làm việc của Chu Mộ Hàm, nói: “Máy tính này không phải không có ai dùng sao, vừa hay.”
Sắc mặt của Giám đốc Phương thay đổi, cũng đi qua lời hay ý đẹp khuyên bảo: “Đây là máy tính của một đồng nghiệp bộ phận tiêu thụ, chỉ sợ bên trong có thông tin quan trọng gì đó của khách hàng, nếu không thì tôi tìm người sửa máy tính lại giúp anh nhé.”
Tần Duyệt ngước mắt lên đảo qua người ông ta rồi hừ lạnh, nói: “Công ty đều là của nhà tôi thì có tư liệu gì mà tôi không thể xem được chứ, tôi không muốn chờ, tôi nhất định phải sự dụng cái máy này.”
Nụ cười trên mặt Giám đốc Phương cứng lại, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác nên đành bất đắc dĩ xoay người đi làm việc của mình.
Tần Duyệt thấy mấy đồng nghiệp khác đều bắt đầu vùi đầu vào làm việc thì lập tức mở máy tính lên rồi tập trung tìm manh mối có khả năng liên quan đến chuyện mất tích của cô ấy.
Máy tính của Chu Mộ Hàm nhìn thì rất bình thường, ngoại trừ thông tin về công việc thì chính là mấy tin bát quái mà con gái cỡ tuổi cô ấy hay xem, rồi mấy trang web thời gian. Nhưng rất nhanh anh tìm thấy một cái thư mục ở trong cái ổ cứng nào đó trên máy tính, bên trong tổng hợp thông tin của thương hiệu thời trang nam. Anh rất quen thuộc với cái thương hiệu này, thiết kế thiên về hình tượng chững chạc, giá cả thì cao ngất, rất được những người thành công trên 30 tuổi yêu thích.
Anh ngả người về sau dựa lưng vào ghế, nheo mắt rồi châm điếu thuốc, sau đó thì cứ như thất thần nhìn vào máy tính, quên luôn cả gảy điếu thuốc, vì thế làm tàn thuốc rơi xuống trúng quần, anh luống cuống tay chân mà phủi, rồi lại nhăn mày mượn lý do tìm khăn giấy để mở ngăn kéo bàn làm việc ra.
Anh nhanh chóng liếc vài cái, sau đó phát hiện ra trong ngăn kéo của Chu Mộ Hàm còn để mấy món đồ trang điểm mà cô ấy chưa kịp mang đi, đều là những nhãn hiệu giá cả bình dân, nhưng trong đó có tuýp kem dưỡng da tay màu xanh nhạt làm anh chú ý, vì thế anh nhân lúc không ai để ý mà để vào ống tay áo, sau đó thì nhét vào trong túi quần.
Sau khi anh làm xong tất cả thì trong lòng cũng có một suy đoán, xem ra việc mất tích của Chu Mộ Hàm không phải là ý định nhất thời mà là đã lên kế hoạch một khoảng thời gian rồi, còn người kia thì rất có thể đang trốn đâu đây.
Anh tiện tay dập tắt điếu thuốc, bất chợt anh nhìn thấy một đôi mắt lạnh buốt phản chiếu trên màn hình đang nhìn anh đăm đăm.
Anh đột nhiên quay đầu lại nhưng phát hiện đằng sau không có một bóng người, vì thế anh vội vàng giữ một nhân viên đi đến bên này, hỏi: “Khi nãy ai đứng đằng sau tôi?”
Người nọ hoang mang nhìn anh, nói: “Khi nãy đâu có ai đứng sau lưng anh đâu.”
Tần Duỵet trầm ngâm, đôi mắt kia tuy phản chiếu không rõ ràng nhưng anh tuyệt đối tin bản thân mình không nhìn nhầm.
Người đó nhất định có liên quan tới việc mất tích của Chu Mộ Hàm, thậm chí có liên quan tới cả Hàn Sâm, nhưng làm thế nào mà tên đó lại biến mất nhanh như vậy được chứ.
Lúc Tạ Dĩnh nghe được Tần Duyệt muốn mời cô ta ăn cơm thì lòng như nở hoa, chỉ cảm thấy ly cà phê cô ta đưa là chuẩn rồi, khi cô ta nghe thấy anh hỏi chuyện của Chu Mô Hàm thì ra vẻ khinh thường: “Cô ta sao, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng bày đặt giả vờ thanh cao. Mà đàn ông nào thì ai chả thích cái bộ dáng này, nghe nói lầu trên lầu dưới có không ít người theo đuổi cô ta, nhưng mãi vẫn không nghe nói cô ta có bạn trai, chắc là đều chướng mắt tới mấy người đó.”
Ngón tay Tần Duyệt vuốt quanh chén trà, lại thử thăm dò: “Cô ấy đã có mấy ngày không đi làm, tôi thấy trên bàn cô ta đều đầy bụi cả rồi, cô ta từ chức rồi sao?”
“Đúng vậy, hình như đã 2, 3 ngày không tới rồi, hình như là xin nghỉ Đông.”
Tần Duyệt thấy nét mặt của cô ta bình thường thì biết chắc là Tần Mộ đã chặn hết thảy mọi tin tức nên mấy đồng nghiệp cùng bộ phận mới không biết Chu Mộ Hàm đã mất tích. Vì thế lại như thuận miệng mà hỏi: “Vậy trước ngày cô ấy xin nghỉ thì có nói gì với mấy cô không?”
Tạ Dĩnh không biết vì sao anh lại hứng thú với chuyện của Chu Mộ Hàm như vậy, nhưng dù gì cũng hiếm khi mới có cơ hội nói chuyện với anh, cho nên vẫn trả lời rất nghiêm túc: “Tôi còn cảm thấy kỳ quái lắm, hôm đó cô ta cũng không nói gì cả, tan làm thì cũng về như bình thường thôi nhưng ngày hôm sau lại không đến nữa. Nhưng đúng là gần đây cô ta có chút gì đó hơi lạ, trước đây thì luôn ngồi xe điện ngầm ở trạm cùng với chúng tôi, nhưng gầy đây thì lại nói là dùng đi nhờ xe Didi (1) gì gì đó nên ngày nào ra cổng xong cũng đều đi về hướng ngược lại. Tôi còn bảo đi nhờ xe gì mà tốt vậy, mỗi ngày cho dù mưa gió cũng tới đón nữa.”
(1) Didi: Ứng dụng gọi xe, cũng giống như Uber và Grab.
Tần Duyệt hỏi: “Mấy cô có thấy qua chiếc xe đó chưa?”
Tạ Dĩnh lắc đầu, “Chưa có ai thấy cả, giờ nhớ tới thì đúng là kỳ lạ, trong bộ phận có nhiều đồng nghiệp như vậy, thời gian tan làm cũng không giống nhau nhưng chưa có ai thấy cô ta bước lên chiếc xe nào cả.”
Trong lòng Tần Duyệt cũng có suy đoán riêng, cơm nước xong thì anh lập tức đi tìm Tần Mộ để anh ấy điều tra camera ở cổng lớn vào giờ tan tầm, mấy nhân viên bảo vệ tốn mất cả buổi trưa mới tìm được bóng dáng của Chu Mộ Hàm.
Chỉ thấy sau khi cô ấy chào tạm biệt với mọi người xong thì đi về hướng ngược lại với cổng, tiếp đó thì đi chậm lại rồi cẩn thận liếc nhìn bốn phía, sau đó mới móc điện thoại ra nhìn và dứt khoát rẽ vào một con đường nhỏ không có camera theo dõi…..
Tần Duyệt nheo mắt lại và hỏi: “Có phải con đường này thông đến chỗ bãi đỗ xe không?”
Bảo vệ kinh ngạc nhìn anh, “Sao anh biết?”
Tần Duyệt dần khẳng định cái suy đoán kia trong lòng, vì thế anh lập tức đi ra ngoài.
Anh vất vả chịu đựng đến giờ tan làm, vừa mới về đến cổng tiểu khu Tô gia thì phát hiện chỗ này mới khai trương một tiệm bánh ngọt, có lẽ vì để thu hút khách mua hàng mà trên tủ kính dán bộ ly kem đôi mới ra mắt. Trên hai cái ly, một cái dán hình con sóc đực đứng thắt cà vạt, còn ly kia là hình con sóc cái đeo nơ hình con bướm, một đỏ một xanh, mỗi con ôm hai trái tim, nhìn vừa dễ thương vừa lãng mạn.
Anh đột nhiên cảm thấy cái này rất thích hợp với Tô Nhiên Nhiên, vì thế anh gọi điện cho cô: “Anh có manh mối rồi, em đến tiệm bánh ngọt mới khai trương đi, anh mời em ăn kem rồi từ từ nói chuyện.”
Lúc Tô Nhiên Nhiên chạy tới thì Tần Duyệt đã đợi ở cửa tiệm bánh ngọt đó khá lâu rồi, hai người đi vào trong tiệm, Tần Duyệt đứng trước quầy tính tiền chỉ vào tấm poster kia và nói: “Tôi muốn bộ ly kem cho hai người kia.”
Người phục vụ ngẩn người, sau đó cực kỳ nhiệt tình hỏi: “Là ly kem đôi tình yêu còn vững chắc hơn so với vàng ấy ạ?”
Tần Duyệt chột dạ liếc mắt nhìn Tô Nhiên Nhiên đang ngớ người bên cạnh, sợ cô sẽ từ chối vì cái tên gọi đó, vì thế hung dữ nói: “Tôi muốn bộ ly kem, cho, hai, người!”
Người phục vụ bị ánh mắt của anh doạ sợ, lẩm bẩm ghi đơn cho anh.
Vì thế, cuối cùng Tần Duyệt cũng được như mong ước cùng Tô Nhiên Nhiên mỗi người cầm một ly kem mà ngồi xuống, anh nhìn hai trái tim màu đỏ nho nhỏ kề sát nhau thì tâm trạng vô thức trở nên thoải mái. Tô Nhiên Nhiên lại không biết vì sao anh vui vẻ, chỉ múc miếng kem, rồi hỏi: “Rốt cuộc anh phát hiện ra cái gì?”
Biểu cảm của Tần Duyệt cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Anh sẽ nói thẳng vào kết luận luôn, Chu Mộ Hàm có một bạn trai bí mật, người này cỡ 35 tuổi, ngày thường thích mặc quần áo của thương hiệu XX, điều kiện kinh tế của người này rất tốt, có xé, có lẽ có kinh nghiệm du học nước ngoài, hai người bên nhau chắc khoảng nửa tháng nhưng bởi vì có chuyện nào đó mà vẫn chưa công khai.”
Tần Duyệt thấy Tô Nhiên Nhiên nhìn anh đăm đăm, thì anh lấy một tuýp kem dưỡng da tay từ trong túi quần ra, rồi bắt đầu giải thích: “Điều kiện kinh tế của Chu Mộ Hàm bình thường, các mỹ phẩm chăm sóc da cũng đều chủ yếu là có giá cả phải chăng, nhưng trong ngăn kéo của cô ấy lại có một tuýp dưỡng da tay của một thương hiệu Châu Âu, với thu nhập và những trang web bình thường cô ấy hay xem thì đừng nói là mua, mà cô ấy căn bản không có khả năng biết được thương hiệu này. Mà khác hẳn với sự bày biện của những món đồ trang điểm khác thì có thể nhìn ra cô ấy cực kỳ quý trọng tuýp kem dưỡng này, anh cảm thấy tuýp này là có người tặng cô ấy.”
Anh múc thêm một miếng, rồi tiếp tục nói: “Trong máy tính của cô ấy cũng xuất hiện thông tin của một thương hiệu nam, rất có thể bởi vì cô ta từng cùng người đó đi mua quần áo, vì để phù hợp với sở thích của anh ta cho nên cố tình ép bản thân mình phải đi tìm hiểu. Còn nữa, anh đã hỏi qua đồng nghiệp của cô ấy rồi, cũng kiểm tra camera ghi hình, có thể thấy được nửa tháng gần đây cô ấy không ngồi xe điện ngầm về nhà mà lén đi đến một con đường nhỏ thông đến bãi đỗ xe, điều này nói lên rằng cô ấy cố tình chờ người nào đó. Rõ ràng bãi đỗ xe ở dưới lầu của công ty, mà cô ấy lại tình nguyện mất nhiều công sức đi che giấu nó, có thể thấy được mối quan hệ này không thể bị tiết lộ được.”
Hai mắt Tô Nhiên Nhiệt giật giật, cô nói: “Anh là nghi ngờ người bạn trai này rất có thể là Hàn Sâm?”
Tần Duyệt gật đầu: “Tuy rằng anh không biết tại sao Hàn Sâm muốn làm như vậy, nhưng với thông tin này, cộng thêm Hàn Sâm từng sống ở nước ngoài một thời gian dài thì cho dù hắn có muốn cố tình nguỵ trang thì vẫn không thể che dấu một vài thói quen đó được, vì thế anh cảm thấy chúng ta sẽ nhanh tìm được hắn thôi.”
Nhưng trực giác của Tô Nhiên Nhiên lại nói với cô rằng, người như Hàn Sâm sẽ tuyệt không dễ đàng để bị phát hiện như vậy. Nhưng dù sao Tần Duyệt mới chỉ đi có hai ngày mà đã có thể suy đoán ra một manh mối cực kỳ quan trong như này thì ít nhiều gì cô cũng nên khích lệ anh một chút, vì thế cô nhìn anh gật đầu khen ngợi.
Tần Duyệt cực kỳ hưởng thụ cái ánh mắt đó, anh thấy trong tay hai người chỉ còn nửa ly kem thì mỉm cười vô thức nói: “Em có muốn thử loại của anh không, mùi vị không tệ.”
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu, tiếp tục tập trung múc ly kem của mình, nói: “Của ai người nấy ăn.”
Tần Duyệt nhướn mày, đột nhiên anh chỉ ra bên ngoài cửa kính, nói: “Em nhìn xem ai kìa.”
Tô Nhiên Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, sau đó trong miệng bất thình lình bị nhét một muỗng kem, hương vị vani béo ngậy, lành lạnh trượt xuống cổ họng.
Cô bất mãn lườm anh một cái, còn Tần Duyệt thì cười càng thêm ranh mãnh: “Ăn ngon không?”
Tô Nhiên Nhiên liếm vị ngọt còn vương ở khoé miệng, rồi thành thật trả lời: “Rất ngọt.”
Tần Duyệt cảm thấy linh hồn bé nhỏ của mình bị khều ra, vì thế lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Em ăn của anh rồi, để công bằng thì có phải em cũng nên chia cho anh một miếng không?”
Đối với cái yêu cầu vô lại này thì Tô Nhiên Nhiên trực tiếp lựa chọn làm lơ: “Ai ăn của người đó.”
Anh còn đang muốn mặt dày thêm thì Tô Nhiên Nhiên lại móc điện thoại ra, cô thấy trên màn hình có mấy tin nhắn của Lục Á Minh, vì thế cũng trở nên nghiêm túc hơn, làm Tần Duyệt cảm thấy như bị bỏ rơi vậy.
Sau đó Tô Nhiên Nhiên buông điện thoại xuống đi vệ sinh, Tần Duyệt nhìn thoáng qua tin nhắn trên WeChat của Lục đội: Hôm nay vất vả rồi, cháu nghỉ ngơi cho tốt.
Điều này làm anh cảm thấy càng thêm hụt hẫng, vì thế anh cầm lấy điện thoại của cô rồi chụp hai cái ly hình con sóc cùng nhau ôm trái tim trước mặt, anh không ghi dòng chữ nào cả mà trực tiếp chia sẻ lên vòng bạn bè.
Sau khi Tô Nhiên Nhiên trở về thì tiện tay mở WeChat ra trả lời câu thăm hỏi kia của Lục Á Minh, tiếp đó lại lộ ra biểu cảm hoang mang, rồi giơ điện thoại lên trước mặt Tần Duyệt, hỏi: “Con số này là có ý gì?”
Tần Duyệt vừa nãy hơi bốc đồng nên giờ cũng có chút chột dạ, bèn qua loa nói: “Là số lượt like và bình luận từ vòng bạn bè của em đấy.”
Tô Nhiên Nhiên trước giờ dùng WeChat chỉ để liên lạc với các đồng nghiệp, chưa từng chia sẻ lên vòng bạn bè gì cả, cho nên cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm con số 43 đỏ chót kia cả nửa ngày, sau đó cô mở vòng bạn bè ra thì nhìn thấy tấm hình kia, có cả đống ID cô quen cũng như không quen thuộc đều bấm like cho cô, nhưng chỉ có 2 bình luận.
Một bình luận là của Lục đội: Khó trách cháu vội vàng tan làm, thì ra là đi hẹn hò nha. (biểu tượng làm mặt quỷ)
Tô Nhiên Nhiên mở to hai mắt, lần đầu tiên biết Lục đội còn biết cố tỏ vẻ dễ thương nữa chứ……
Nhưng khi cô nhìn thấy cái bình luận còn lại thì hoàn toàn không cười nổi nữa……
Bố: Buổi tối chờ bố về, bố có chuyện muốn nói với con!
Tần Duyệt dựa vào có nhiều thêm một chữ “phó” ở trước nên tất nhiên không cần nhúng tay vào công việc, mà vị Giám đốc kia cũng trăm ngàn lần không dám đắc tội với cậu hai nhà họ Tần này, mặc dù giáp mặt vẫn phải trưng cái gương mặt niềm nở, nhưng sau lưng thì không nhịn được mà chửi thầm: Đúng là sinh ra đã ở vạch đích.
Ông ta gặp Tần Duyệt ngồi chơi game vài lần ở trong văn phòng, điều quan trọng là ông ta thấy anh vào thì còn phải vui vẻ đi lên tiếp đón, dù sao trên danh nghĩa ông ta cũng là cấp trên nhưng mà anh lại chẳng biết tem tém lại chừa cho ông ta tí mặt mũi nào.
Kể từ khi “nhân viên mới” của bộ phận này tới nhậm chức thì trong bộ phận marketing lại mọc thêm một công việc nóng bỏng tay: Đó chính là đưa cà phê vào văn phòng Phó Giám đốc.
Tần Duyệt nhìn ly cà phê trạm khắc hoa văn tinh xảo trước mắt thì nhịn không được mà bật cười nói: “Là ly thứ tư rồi, mấy người muốn mời chết tôi à.”
Tạ Dĩnh, thư ký bộ phận tiêu thụ khách hàng, đứng đối diện lén nhìn hình ảnh của cô ta phản chiếu trên cửa sổ đối diện, sau khi xác nhận rằng cô ta đang ở trong trạng thái tốt nhất thì tỉ mỉ giương khoé miệng lên một độ cong đã được tính sẵn: “Tôi nghe Tần tổng nói là bên này tạm thời chưa có bổ sung được trợ lý, vì thế tôi mới giúp mang một ly vào. Ai biết mọi người đều nhiệt tình như vậy, chẳng qua ly này chính là được pha từ đậu cà phê mà tôi mang đến nên chắc chắn hương vị sẽ không giống đâu, anh mau thử xem.”
Âm điệu cuối còn được kéo dài ra mang theo chút hương vị nũng nịu. Nhưng Tần Duyệt cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng mà chỉ trừng mắt nhìn ly cà phê trước mặt rồi nghĩ thầm: “Cho dù là có mài vàng vào thì cô cứ thử đổ vào bốn ly liên tục xem.” Nhưng trên mặt thì vẫn tươi cười, nói: “Nếu đã muốn đưa cho tôi, vậy thì chi bằng đưa mấy loại bánh ngọt đi, tôi thích ăn mấy loại đó.”
Con ngươi Tạ Dĩnh sáng lên, đây chính là tin tức độc nhất vô nhị đặc biệt bán cho cô ta đây mà, vì thế vội vàng nói: “Vậy được, ngày mai tôi sẽ đưa Tiramisu tự mình làm đến.”
Tần Duyệt cũng không quan tâm, thật ra anh cũng chẳng thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng cô gái trong nhà lại rất thích ăn, cô cũng có vài sở thích giống mấy cô gái trẻ tuổi khác.
Tạ Dĩnh đi ra ngoài mà trái tim vẫn còn đập thình thích. Vị Tần tổng ở trên đúng thật là đẹp trai, nhưng mà lại đứng đắ quá mức, cứ làm cho người ta cảm thấy không thể với tới. Nhưng người ở bên trong thì không giống vậy, trong vẻ đẹp trai ngang tàng lại mang theo chút hư hỏng, tuy rằng nghe nói thanh danh của anh cũng chẳng ra gì nhưng cũng nói lên rằng càng dễ xuống tay, tuy không thích hợp để phó thác cả đời nhưng nếu có thể có được một cuộc tình chóng vánh hay tình một đêm thì cũng coi như đáng giá.
Mà Tần Duyệt cách một lớp kính đứng lên, nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, yên lặng liếc mắt nhìn nam nữ muôn màu muôn vẻ bên ngoài văn phòng.
Theo hướng tay phải của anh chính là bàn làm việc của nữ nhân viên bị mất tích Chu Mộ Hàm. Lần này anh còn đặc biệt xây dựng nên một hình tượng cậu ấm không cam tâm tình nguyện để người khác không phát hiện được mục đích chân chính của anh, nhưng anh cũng không có bao nhiêu thời gian để lãng phí, vì thế anh quyết đoán kéo rèm lại rồi đi đến bên ngoài cửa và hét lên: “Máy tính trong phòng tôi hư rồi, có ai có máy tính cho tôi mượn dùng được không?”
Lúc này Giám đốc Phương vừa hay đang sắp xếp công việc trong khu vực văn phòng, ông nghe vậy thì huyệt Thái Dương giật vài cái, cậu hai này chỉ dùng máy tính để chơi game, còn những người bên ngoài này thì công việc đầy tay, ai mà rảnh cho anh mượn để quậy phá chứ. Lúc đang rầu muốn chết thì Tần Duyệt đã tự nhiên đi đến rồi ngồi xuống bàn làm việc của Chu Mộ Hàm, nói: “Máy tính này không phải không có ai dùng sao, vừa hay.”
Sắc mặt của Giám đốc Phương thay đổi, cũng đi qua lời hay ý đẹp khuyên bảo: “Đây là máy tính của một đồng nghiệp bộ phận tiêu thụ, chỉ sợ bên trong có thông tin quan trọng gì đó của khách hàng, nếu không thì tôi tìm người sửa máy tính lại giúp anh nhé.”
Tần Duyệt ngước mắt lên đảo qua người ông ta rồi hừ lạnh, nói: “Công ty đều là của nhà tôi thì có tư liệu gì mà tôi không thể xem được chứ, tôi không muốn chờ, tôi nhất định phải sự dụng cái máy này.”
Nụ cười trên mặt Giám đốc Phương cứng lại, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác nên đành bất đắc dĩ xoay người đi làm việc của mình.
Tần Duyệt thấy mấy đồng nghiệp khác đều bắt đầu vùi đầu vào làm việc thì lập tức mở máy tính lên rồi tập trung tìm manh mối có khả năng liên quan đến chuyện mất tích của cô ấy.
Máy tính của Chu Mộ Hàm nhìn thì rất bình thường, ngoại trừ thông tin về công việc thì chính là mấy tin bát quái mà con gái cỡ tuổi cô ấy hay xem, rồi mấy trang web thời gian. Nhưng rất nhanh anh tìm thấy một cái thư mục ở trong cái ổ cứng nào đó trên máy tính, bên trong tổng hợp thông tin của thương hiệu thời trang nam. Anh rất quen thuộc với cái thương hiệu này, thiết kế thiên về hình tượng chững chạc, giá cả thì cao ngất, rất được những người thành công trên 30 tuổi yêu thích.
Anh ngả người về sau dựa lưng vào ghế, nheo mắt rồi châm điếu thuốc, sau đó thì cứ như thất thần nhìn vào máy tính, quên luôn cả gảy điếu thuốc, vì thế làm tàn thuốc rơi xuống trúng quần, anh luống cuống tay chân mà phủi, rồi lại nhăn mày mượn lý do tìm khăn giấy để mở ngăn kéo bàn làm việc ra.
Anh nhanh chóng liếc vài cái, sau đó phát hiện ra trong ngăn kéo của Chu Mộ Hàm còn để mấy món đồ trang điểm mà cô ấy chưa kịp mang đi, đều là những nhãn hiệu giá cả bình dân, nhưng trong đó có tuýp kem dưỡng da tay màu xanh nhạt làm anh chú ý, vì thế anh nhân lúc không ai để ý mà để vào ống tay áo, sau đó thì nhét vào trong túi quần.
Sau khi anh làm xong tất cả thì trong lòng cũng có một suy đoán, xem ra việc mất tích của Chu Mộ Hàm không phải là ý định nhất thời mà là đã lên kế hoạch một khoảng thời gian rồi, còn người kia thì rất có thể đang trốn đâu đây.
Anh tiện tay dập tắt điếu thuốc, bất chợt anh nhìn thấy một đôi mắt lạnh buốt phản chiếu trên màn hình đang nhìn anh đăm đăm.
Anh đột nhiên quay đầu lại nhưng phát hiện đằng sau không có một bóng người, vì thế anh vội vàng giữ một nhân viên đi đến bên này, hỏi: “Khi nãy ai đứng đằng sau tôi?”
Người nọ hoang mang nhìn anh, nói: “Khi nãy đâu có ai đứng sau lưng anh đâu.”
Tần Duỵet trầm ngâm, đôi mắt kia tuy phản chiếu không rõ ràng nhưng anh tuyệt đối tin bản thân mình không nhìn nhầm.
Người đó nhất định có liên quan tới việc mất tích của Chu Mộ Hàm, thậm chí có liên quan tới cả Hàn Sâm, nhưng làm thế nào mà tên đó lại biến mất nhanh như vậy được chứ.
Lúc Tạ Dĩnh nghe được Tần Duyệt muốn mời cô ta ăn cơm thì lòng như nở hoa, chỉ cảm thấy ly cà phê cô ta đưa là chuẩn rồi, khi cô ta nghe thấy anh hỏi chuyện của Chu Mô Hàm thì ra vẻ khinh thường: “Cô ta sao, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng bày đặt giả vờ thanh cao. Mà đàn ông nào thì ai chả thích cái bộ dáng này, nghe nói lầu trên lầu dưới có không ít người theo đuổi cô ta, nhưng mãi vẫn không nghe nói cô ta có bạn trai, chắc là đều chướng mắt tới mấy người đó.”
Ngón tay Tần Duyệt vuốt quanh chén trà, lại thử thăm dò: “Cô ấy đã có mấy ngày không đi làm, tôi thấy trên bàn cô ta đều đầy bụi cả rồi, cô ta từ chức rồi sao?”
“Đúng vậy, hình như đã 2, 3 ngày không tới rồi, hình như là xin nghỉ Đông.”
Tần Duyệt thấy nét mặt của cô ta bình thường thì biết chắc là Tần Mộ đã chặn hết thảy mọi tin tức nên mấy đồng nghiệp cùng bộ phận mới không biết Chu Mộ Hàm đã mất tích. Vì thế lại như thuận miệng mà hỏi: “Vậy trước ngày cô ấy xin nghỉ thì có nói gì với mấy cô không?”
Tạ Dĩnh không biết vì sao anh lại hứng thú với chuyện của Chu Mộ Hàm như vậy, nhưng dù gì cũng hiếm khi mới có cơ hội nói chuyện với anh, cho nên vẫn trả lời rất nghiêm túc: “Tôi còn cảm thấy kỳ quái lắm, hôm đó cô ta cũng không nói gì cả, tan làm thì cũng về như bình thường thôi nhưng ngày hôm sau lại không đến nữa. Nhưng đúng là gần đây cô ta có chút gì đó hơi lạ, trước đây thì luôn ngồi xe điện ngầm ở trạm cùng với chúng tôi, nhưng gầy đây thì lại nói là dùng đi nhờ xe Didi (1) gì gì đó nên ngày nào ra cổng xong cũng đều đi về hướng ngược lại. Tôi còn bảo đi nhờ xe gì mà tốt vậy, mỗi ngày cho dù mưa gió cũng tới đón nữa.”
(1) Didi: Ứng dụng gọi xe, cũng giống như Uber và Grab.
Tần Duyệt hỏi: “Mấy cô có thấy qua chiếc xe đó chưa?”
Tạ Dĩnh lắc đầu, “Chưa có ai thấy cả, giờ nhớ tới thì đúng là kỳ lạ, trong bộ phận có nhiều đồng nghiệp như vậy, thời gian tan làm cũng không giống nhau nhưng chưa có ai thấy cô ta bước lên chiếc xe nào cả.”
Trong lòng Tần Duyệt cũng có suy đoán riêng, cơm nước xong thì anh lập tức đi tìm Tần Mộ để anh ấy điều tra camera ở cổng lớn vào giờ tan tầm, mấy nhân viên bảo vệ tốn mất cả buổi trưa mới tìm được bóng dáng của Chu Mộ Hàm.
Chỉ thấy sau khi cô ấy chào tạm biệt với mọi người xong thì đi về hướng ngược lại với cổng, tiếp đó thì đi chậm lại rồi cẩn thận liếc nhìn bốn phía, sau đó mới móc điện thoại ra nhìn và dứt khoát rẽ vào một con đường nhỏ không có camera theo dõi…..
Tần Duyệt nheo mắt lại và hỏi: “Có phải con đường này thông đến chỗ bãi đỗ xe không?”
Bảo vệ kinh ngạc nhìn anh, “Sao anh biết?”
Tần Duyệt dần khẳng định cái suy đoán kia trong lòng, vì thế anh lập tức đi ra ngoài.
Anh vất vả chịu đựng đến giờ tan làm, vừa mới về đến cổng tiểu khu Tô gia thì phát hiện chỗ này mới khai trương một tiệm bánh ngọt, có lẽ vì để thu hút khách mua hàng mà trên tủ kính dán bộ ly kem đôi mới ra mắt. Trên hai cái ly, một cái dán hình con sóc đực đứng thắt cà vạt, còn ly kia là hình con sóc cái đeo nơ hình con bướm, một đỏ một xanh, mỗi con ôm hai trái tim, nhìn vừa dễ thương vừa lãng mạn.
Anh đột nhiên cảm thấy cái này rất thích hợp với Tô Nhiên Nhiên, vì thế anh gọi điện cho cô: “Anh có manh mối rồi, em đến tiệm bánh ngọt mới khai trương đi, anh mời em ăn kem rồi từ từ nói chuyện.”
Lúc Tô Nhiên Nhiên chạy tới thì Tần Duyệt đã đợi ở cửa tiệm bánh ngọt đó khá lâu rồi, hai người đi vào trong tiệm, Tần Duyệt đứng trước quầy tính tiền chỉ vào tấm poster kia và nói: “Tôi muốn bộ ly kem cho hai người kia.”
Người phục vụ ngẩn người, sau đó cực kỳ nhiệt tình hỏi: “Là ly kem đôi tình yêu còn vững chắc hơn so với vàng ấy ạ?”
Tần Duyệt chột dạ liếc mắt nhìn Tô Nhiên Nhiên đang ngớ người bên cạnh, sợ cô sẽ từ chối vì cái tên gọi đó, vì thế hung dữ nói: “Tôi muốn bộ ly kem, cho, hai, người!”
Người phục vụ bị ánh mắt của anh doạ sợ, lẩm bẩm ghi đơn cho anh.
Vì thế, cuối cùng Tần Duyệt cũng được như mong ước cùng Tô Nhiên Nhiên mỗi người cầm một ly kem mà ngồi xuống, anh nhìn hai trái tim màu đỏ nho nhỏ kề sát nhau thì tâm trạng vô thức trở nên thoải mái. Tô Nhiên Nhiên lại không biết vì sao anh vui vẻ, chỉ múc miếng kem, rồi hỏi: “Rốt cuộc anh phát hiện ra cái gì?”
Biểu cảm của Tần Duyệt cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Anh sẽ nói thẳng vào kết luận luôn, Chu Mộ Hàm có một bạn trai bí mật, người này cỡ 35 tuổi, ngày thường thích mặc quần áo của thương hiệu XX, điều kiện kinh tế của người này rất tốt, có xé, có lẽ có kinh nghiệm du học nước ngoài, hai người bên nhau chắc khoảng nửa tháng nhưng bởi vì có chuyện nào đó mà vẫn chưa công khai.”
Tần Duyệt thấy Tô Nhiên Nhiên nhìn anh đăm đăm, thì anh lấy một tuýp kem dưỡng da tay từ trong túi quần ra, rồi bắt đầu giải thích: “Điều kiện kinh tế của Chu Mộ Hàm bình thường, các mỹ phẩm chăm sóc da cũng đều chủ yếu là có giá cả phải chăng, nhưng trong ngăn kéo của cô ấy lại có một tuýp dưỡng da tay của một thương hiệu Châu Âu, với thu nhập và những trang web bình thường cô ấy hay xem thì đừng nói là mua, mà cô ấy căn bản không có khả năng biết được thương hiệu này. Mà khác hẳn với sự bày biện của những món đồ trang điểm khác thì có thể nhìn ra cô ấy cực kỳ quý trọng tuýp kem dưỡng này, anh cảm thấy tuýp này là có người tặng cô ấy.”
Anh múc thêm một miếng, rồi tiếp tục nói: “Trong máy tính của cô ấy cũng xuất hiện thông tin của một thương hiệu nam, rất có thể bởi vì cô ta từng cùng người đó đi mua quần áo, vì để phù hợp với sở thích của anh ta cho nên cố tình ép bản thân mình phải đi tìm hiểu. Còn nữa, anh đã hỏi qua đồng nghiệp của cô ấy rồi, cũng kiểm tra camera ghi hình, có thể thấy được nửa tháng gần đây cô ấy không ngồi xe điện ngầm về nhà mà lén đi đến một con đường nhỏ thông đến bãi đỗ xe, điều này nói lên rằng cô ấy cố tình chờ người nào đó. Rõ ràng bãi đỗ xe ở dưới lầu của công ty, mà cô ấy lại tình nguyện mất nhiều công sức đi che giấu nó, có thể thấy được mối quan hệ này không thể bị tiết lộ được.”
Hai mắt Tô Nhiên Nhiệt giật giật, cô nói: “Anh là nghi ngờ người bạn trai này rất có thể là Hàn Sâm?”
Tần Duyệt gật đầu: “Tuy rằng anh không biết tại sao Hàn Sâm muốn làm như vậy, nhưng với thông tin này, cộng thêm Hàn Sâm từng sống ở nước ngoài một thời gian dài thì cho dù hắn có muốn cố tình nguỵ trang thì vẫn không thể che dấu một vài thói quen đó được, vì thế anh cảm thấy chúng ta sẽ nhanh tìm được hắn thôi.”
Nhưng trực giác của Tô Nhiên Nhiên lại nói với cô rằng, người như Hàn Sâm sẽ tuyệt không dễ đàng để bị phát hiện như vậy. Nhưng dù sao Tần Duyệt mới chỉ đi có hai ngày mà đã có thể suy đoán ra một manh mối cực kỳ quan trong như này thì ít nhiều gì cô cũng nên khích lệ anh một chút, vì thế cô nhìn anh gật đầu khen ngợi.
Tần Duyệt cực kỳ hưởng thụ cái ánh mắt đó, anh thấy trong tay hai người chỉ còn nửa ly kem thì mỉm cười vô thức nói: “Em có muốn thử loại của anh không, mùi vị không tệ.”
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu, tiếp tục tập trung múc ly kem của mình, nói: “Của ai người nấy ăn.”
Tần Duyệt nhướn mày, đột nhiên anh chỉ ra bên ngoài cửa kính, nói: “Em nhìn xem ai kìa.”
Tô Nhiên Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, sau đó trong miệng bất thình lình bị nhét một muỗng kem, hương vị vani béo ngậy, lành lạnh trượt xuống cổ họng.
Cô bất mãn lườm anh một cái, còn Tần Duyệt thì cười càng thêm ranh mãnh: “Ăn ngon không?”
Tô Nhiên Nhiên liếm vị ngọt còn vương ở khoé miệng, rồi thành thật trả lời: “Rất ngọt.”
Tần Duyệt cảm thấy linh hồn bé nhỏ của mình bị khều ra, vì thế lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Em ăn của anh rồi, để công bằng thì có phải em cũng nên chia cho anh một miếng không?”
Đối với cái yêu cầu vô lại này thì Tô Nhiên Nhiên trực tiếp lựa chọn làm lơ: “Ai ăn của người đó.”
Anh còn đang muốn mặt dày thêm thì Tô Nhiên Nhiên lại móc điện thoại ra, cô thấy trên màn hình có mấy tin nhắn của Lục Á Minh, vì thế cũng trở nên nghiêm túc hơn, làm Tần Duyệt cảm thấy như bị bỏ rơi vậy.
Sau đó Tô Nhiên Nhiên buông điện thoại xuống đi vệ sinh, Tần Duyệt nhìn thoáng qua tin nhắn trên WeChat của Lục đội: Hôm nay vất vả rồi, cháu nghỉ ngơi cho tốt.
Điều này làm anh cảm thấy càng thêm hụt hẫng, vì thế anh cầm lấy điện thoại của cô rồi chụp hai cái ly hình con sóc cùng nhau ôm trái tim trước mặt, anh không ghi dòng chữ nào cả mà trực tiếp chia sẻ lên vòng bạn bè.
Sau khi Tô Nhiên Nhiên trở về thì tiện tay mở WeChat ra trả lời câu thăm hỏi kia của Lục Á Minh, tiếp đó lại lộ ra biểu cảm hoang mang, rồi giơ điện thoại lên trước mặt Tần Duyệt, hỏi: “Con số này là có ý gì?”
Tần Duyệt vừa nãy hơi bốc đồng nên giờ cũng có chút chột dạ, bèn qua loa nói: “Là số lượt like và bình luận từ vòng bạn bè của em đấy.”
Tô Nhiên Nhiên trước giờ dùng WeChat chỉ để liên lạc với các đồng nghiệp, chưa từng chia sẻ lên vòng bạn bè gì cả, cho nên cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm con số 43 đỏ chót kia cả nửa ngày, sau đó cô mở vòng bạn bè ra thì nhìn thấy tấm hình kia, có cả đống ID cô quen cũng như không quen thuộc đều bấm like cho cô, nhưng chỉ có 2 bình luận.
Một bình luận là của Lục đội: Khó trách cháu vội vàng tan làm, thì ra là đi hẹn hò nha. (biểu tượng làm mặt quỷ)
Tô Nhiên Nhiên mở to hai mắt, lần đầu tiên biết Lục đội còn biết cố tỏ vẻ dễ thương nữa chứ……
Nhưng khi cô nhìn thấy cái bình luận còn lại thì hoàn toàn không cười nổi nữa……
Bố: Buổi tối chờ bố về, bố có chuyện muốn nói với con!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook