Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
-
Chương 118: Lại có án mạng
Editor: meoxuxu
Dĩ Nhu đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, rồi đi thu dọn phòng khách. Khúc Mịch đang ngồi tựa lưng vào sô pha, đôi chân dài vắt lên, trong tay cầm quân cờ tướng không ngừng vân vê.
"Anh nâng chân lên một chút."Dĩ Nhu đi đến trước mặt anh, thấy anh không nhúc nhích tí nào thì nhíu mày.
Anh hừ lạnh một tiếng, tựa hồ rất lười nhúc nhích, không tình nguyện dịch ra một chút.
Dĩ Nhu cầm cây lau nhà vừa lau, vừa bảo anh dịch ra, anh lại chỉ xê ra được có một chút. Làm như thế vài lần, Dĩ Nhu có chút tức giận.
Cô một tay cầm cây lau nhà một tay chống vào eo, nghiêm túc nói: "Đội trưởng Khúc, tuy rằng anh là vì giúp tôi chữa bệnh nên mới đến nhà của tôi ở. Bất quá, dù sao đây cũng là nhà của tôi, có một số việc vẫn còn theo y hệt thói quen của tôi. Tôi không trông cậy vào anh có thể quét tước vệ sinh, chỉ cần anh phải phối hợp duy trì.!"
"Đội trưởng Khúc, thì ra anh ở nhà của pháp y Tăng để chữa bệnh?"Còn không đợi Khúc Mịch nói chuyện, một thanh âm bỗng phát ra.
Vương Tịnh không biết khi nào lại từ phòng ngủ đi ra, vừa vặn nghe thấy hai người nói chuyện, nhịn không được vui sướng trong lòng chen vào nói.
Kỳ thật cô đã sớm tỉnh, thừa dịp hai người không chú ý đi xem qua hai cái phòng ngủ và phòng vệ sinh xem xét tỉ mỉ một lần.
Cô phát hiện đồ của Khúc Mịch phần lớn được để ở trong phòng ngủ chính, giường ngủ rất lớn, ở giữa đặt một con gấu bông rất lớn. Trên giường đặt hai bộ chăn đơn, có cảm giác như riêng rẽ nhau.
Trong ngăn tủ ở toilet đặt hai bộ đồ dùng rửa mặt, thoạt nhìn không giống như kiểu người yêu với nhau. Ở giỏ giặt quần áo chỉ có quần áo của Dĩ Nhu, thùng rác thì sạch sẽ, không có cái mà cô tưởng tượng các loại gì đó.( ai biết gì gì đó là cái gì không:)))
Cô cảm thấy hai người này không giống như kiểu nam nữ ở chung trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt cho lắm, ngược lại càng giống như bạn bè ở chung với nhau dưới một mái nhà. Nhưng sô pha lại là kiểu cho đôi lứa yêu nhau, trên bàn lại có chén đôi tình yêu, trên bàn trà lại có bút ký yêu đương là thế nào?
Vương Tịnh đang nghi hoặc ở trong lòng, chợt nghe thấy Dĩ Nhu nói, thì ra là hai người thật không phải đang ở chung!
"Cô tỉnh."Dĩ Nhu thấy cô ta đi ra thì hỏi, " Có đau đầu không?Tôi lấy cho cô chén nước ấm."
"Pháp y Tăng, chị không cần lấy đâu, tôi không sao. Tôi hầu như không uống rượu, đã uống thì lại uống nhiều, hơn nữa uống say sẽ nói năng lung tung. Tôi chưa nói cái gì quá phận chứ?"Vương Tịnh cười, ngoài mặt thì tỏ vẻ hối lỗi, bên trong thì rất vui sướng.
Nha đầu kia thật đúng là kỳ quái, không biết trong lòng cô nghĩ cái gì.
"Cô không....."Dĩ Nhu còn chưa nói xong, chỉ thấy Khúc Mịch lôi máy điện thoại ra.
Anh mở một đoạn ghi âm, bên trong truyền đến tiếng của Vương Tịnh khi say rượu, đúng là lời mà khi nãy cô ta nói, tuy rằng không được đầy đủ nhưng cũng đủ hiểu phần lớn vấn đề.
Ách! Anh ấy khi nào thì làm cái này?Người đàn ông này không chỉ có nói năng cay nghiệt, tâm còn rất sâu.Con gái nhà người ta say rượu hướng anh thổ lộ, anh không những sắc mặt không thay đổi, còn ghi âm chế nhạo người ta.
Vương Tịnh đối với những điều mình nói không nhớ rõ cho lắm, nghe thấy đoạn ghi âm thì nhớ lại hết. Mặt của cô đỏ như thiêu như đốt, tưởng tượng đến tất cả mọi người trong đội cảnh sát đều nghe được, hận không thể tìm cái hố mà chui vào.
Cô ngay cả lời chào cũng không kịp nói, hốt hoảng từ trong nhà Dĩ Nhu đi ra ngoài.
"Như vậy đối với cô ấy có chút quá đáng."Dĩ Nhu thấy Khúc Mịch có chút tàn nhẫn, sau này vẫn đi làm cùng một chỗ, mỗi ngày cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, điều này làm cho tiểu cô nương làm sao mà chịu được!
"Quá đáng?" Khúc Mịch nghe thấy lời cô thì chau mày, vẻ mặt không vui, "Vậy tôi phải đối với cô ta như thế nào? Lấy thân báo đáp?"
"Không nhất thiết phải yêu nhau, anh cũng thật quá cực đoan.Các người về sau ở văn phòng sẽ thường xuyên gặp mặt, như vậy sẽ thật xấu hổ. Anh cứ làm bộ như mình không biết, về sau thời điểm ở chung bảo trì khoảng cách, cô ấy là một cô gái thông minh khẳng định có thể nhận ra.
"Tôi không cảm thấy thế nào xấu hổ, nếu cô ta cảm thấy xấu hổ là việc của cô.Làm người trưởng thành, cần phải có trách nhiệm đối với những lời mình đã nói! Mà tôi, không có nghĩa vụ phải giúp cô ta chùi đít."Khúc Mịch lạnh lùng nói.
Dĩ Nhu không khỏi nhíu mày,"Anh chưa bao giờ để ý đến tâm tình người khác sao?"
"Tất nhiên có!"Anh thẳng thắn nhìn chằm chằm Dĩ Nhu, "Tôi chỉ để ý đến tâm tình người mà tôi quan tâm, đối với người tôi không thèm để ý, tôi sẽ không lãng phí thời gian, tinh lực cùng cảm tình. Tôi không phải loại người bạc tình, lại càng không phải là một người thừa thãi tình cảm, tôi sẽ không thể nào đối tốt với mỗi cô gái có hảo cảm với tôi được. Em hiểu chưa?"
Nói cái gì vậy chứ, thật là quanh co!Dĩ Nhu nghe được có chút choáng váng đầu óc, giống như hiểu mà gật đầu lại lắc đầu không hiểu.
"Tôi xác định."Khúc Mịch không trông cậy vào việc cô nghe hiểu được, mặc kệ cô thật không biết, hay là giả bộ, bây giờ vẫn chưa đến thời điểm để nói rõ ràng.
Vương Tịnh bày tỏ cảm tình với anh, anh nhìn Dĩ Nhu nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có, trong lòng anh, anh thật tức giận. Nhưng tỉnh táo lại suy nghĩ, đúng là bởi vì Dĩ Nhu ngốc nghếch trên mặt tình cảm, theo đuổi lâu như vậy nửa điểm hiệu quả đều không có.
Bây giờ, anh ở lại trong nhà của Dĩ Nhu, cùng cô nằm trên một chiếc giường. Thời điểm gặp ác mộng, cô luôn tin tưởng ỷ lại vào anh. Cô vẫn không biết rằng mình đang bắt đầu tiếp nhận anh, hơn nữa đã thích ứng với cuộc sống chung gồm hai người. Đây nhất định là dấu hiệu tốt, hơn nữa càng ngày sẽ càng tốt.
Tưởng tượng đến ngày ấy, trong lòng Khúc Mịch thông suốt hẳn.
"Em nghỉ một chút đi, để tôi dọn dẹp cho."Anh đứng lên, cầm lấy cây lau nhà bắt đầu lau,"Lúc nữa thì đem dép lê trên chân đổi đi, tôi phải dọn sạch cho hết."
Vừa rồi còn một bộ dạng như ai nợ tiền mình, chỉ chớp mắt liền sinh khí dồi dào.
Dĩ Nhu quả thật mệt mỏi, ngồi lên ghế sô pha nghỉ ngơi một bên nhìn anh quét dọn,"Đội trưởng Khúc, cây lau nhà phải giặt đi một lần sau đó lau nhà thêm một lần nữa."Cô yêu cầu.
Khúc Mịch nghe xong làm theo, còn tỉ mỉ lau sạch sẽ góc của mấy cái tủ. Anh lại còn rửa dép lê của hai người thật sạch sẽ, rồi phơi ở trên ban công. Nhìn thấy một lớn một nhỏ, một đỏ một xanh, hai đôi dép được đặt song song ở dưới nắng, Khúc Mịch đột nhiên cảm thấy bức tranh này thật ấm áp.
"Tôi đi pha cà phê."Dĩ Nhu gọi anh qua.
Khúc Mịch ngồi trên sô pha hoạt động hai cánh tay, dù sao cũng chưa từng làm việc nhà, ngẫu nhiên dọn dẹp quét tước một chút liền cảm thấy mệt mỏi.
"Tôi thấy anh bây giờ rất tỉnh táo."Dĩ Nhu thấy anh uống không ít rượu, vậy mà lời nói và hành động của anh vẫn rất bình thường,"Tôi muốn nói với anh —— về bệnh tình của tôi."
Khúc Mịch nghe xong chau mày, anh hiểu ý của cô.
"Tôi nghĩ sẽ nhờ anh thôi miên tôi ở nhà cũ!"Ngữ khí của cô phi thường kiên định, chân thật đáng tin.
Khúc Mịch biết tính cách của Dĩ Nhu, bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng, nhưng trong lại vô cùng quật cường. Nếu ý cô đã quyết, không ai có thể làm cho cô hồi tâm chuyển ý.
Buổi tối cô có thể ngủ an ổn, cũng có thể đi đến nơi nhiều người hay không gian hẹp. Hôm nay ban ngày cô lại còn một mình đi đến nhà cũ, cảm xúc dường như rất ổn định. Đối với tình huống hiện tại của cô, lại có Khúc Mịch ở bên cạnh, rất có thể thôi miên được. Nếu phát hiện điều khác thường, có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
"Được rồi."Khúc Mịch suy nghĩ một lúc rồi mới đồng ý, "Đi ngủ sớm một chút đi, duy trì tinh thần, ngày mai chúng ta đi đến nhà cũ của em."
Dĩ Nhu nghe thấy anh đáp ứng thì rất cao hứng, chính là kế hoạch đã bị thay đổi, ngày hôm sau, một cuộc điện thoại quấy nhiễu lộ trình của họ.
"Đội trưởng Khúc, lại xảy ra án mạng!"Ngữ khí Lục Ly qua điện thoại mang vài phần ngưng trọng và cấp bách.
Khúc Mịch nghe xong không khỏi chau mày, cảm thấy án mạng lần này khẳng định không đơn giản. Quả nhiên, lời Lục Ly nói tiếp làm cho anh có chút kinh ngạc.
"Người chết là người anh biết, là Kim Hâm! Còn có vợ ông ta là Sử Phượng Yến."Lục Ly tạm dừng một chút rồi nói tiếp, "Địa điểm xảy ra án mạng là ngay tại biệt thự của Kim gia, hiện trường vụ án so với vụ án diệt môn không sai biệt lắm. Tôi cảm thấy được vẫn là đừng nên cho pháp y Tăng đi, cô ấy sẽ bị kích thích."
Tắt điện thoại, Khúc Mịch chần chờ một chút, vẫn là nói thật với Dĩ Nhu.
"Tôi muốn đi!"Dĩ Nhu kiên trì muốn đi.
"Được rồi."Anh đành phải đáp ứng, "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì nói ra."
Khúc Mịch lái xe mang theo Dĩ Nhu thẳng đến biệt thự của Kim gia, đến cửa liền thấy xe cảnh sát đang đỗ ở bên ngoài.
Bọn họ vừa mới xuống xe, người của đội pháp chứng cũng đã tới. Lục Ly từ trong đi ra, nói đơn giản một chút tình hình hiện trường.
Trong khi nói chuyện, mọi người cùng đi vào trong.Vẫn là đại sảnh tráng lệ, nhưng lần này tràn ngập mùi máu tanh. Kim Hâm nằm trên sô pha, gáy bị đập nát, trên sô pha màu trắng bị nhiễm đỏ một mảng, trên sàn nhà còn có một vũng máu lớn đã khô.Trên mặt đất có hai hàng dấu chân dính máu, dọc theo cầu thang lên lầu hai.
"Em cảm thấy thế nào?"Khúc Mịch luôn quan sát Dĩ Nhu bên cạnh, thấy sắc mặt cô ngưng trọng nên nhẹ giọng hỏi.
Dĩ Nhu gật gật đầu," Tôi không sao, lên lầu hai xem một chút. Tôi sợ......"
Khúc Mịch biết suy nghĩ của cô, nếu hung thủ là cùng một người, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua một người, chính là cháu trai đích tôn
năm tuổi của Kim gia.
Hai người đi cẩn thận tránh dấu chân dính máu đuổi theo phương hướng của nó cho đến phòng ngủ trên lầu hai. Sử Phượng Yến nằm ở ngay cửa phòng ngủ, chết còn thê thảm hơn so với Kim Hâm.
Bà ta mặc một cái váy ngủ màu trắng, toàn thân lại là màu đỏ, chỉ có thể nhìn ra được chút hình dạng. Mặt bà ta hướng nằm trên mặt đất, ngũ quan hoàn toàn biến dạng, cả khuôn mặt bị đập đến nát bét. Cẩn thận nhìn, thì tròng mắt của bà ta đã không còn, hỗn hợp máu và não chảy đầy trên mặt đất.
Ngực bị cắm một con dao găm sáng loáng, cổ, ngực, cánh tay, bụng và đùi nhìn qua đều thấy vết thương do dao gây nên.
Xem ra hung thủ ngoài việc sử dụng gậy thép, còn dùng cả dao găm. Không biết hắn có phải hung thủ vụ diệt môn thăng cấp, hoặc có thể là một người khác!
Cạnh chân Sử Phượng Yến có một vật máu thịt lẫn lộn, cẩn thận nhìn ra, nguyên lai là thi thể của một con chó con.
Con chó con cổ bị vặn gãy, trên vách tường lưu lại dấu vết va chạm qua. Cơ quan sinh dục ở bên dưới bị cắt đứt, nhưng lại được đặt ở bên cạnh.
Khúc Mịch cau mày, tiến lên xem hạ thể của Sử Phượng Yến, cũng có dấu vết bị dao găm gây nên. Nơi đó bị chém vào nhỏ vụn, nhìn không ra đã trúng bao nhiêu dao!Meoxuxu
Dĩ Nhu sửng sốt một trận, sắc mặt có chút tái nhợt. Cô đi đến tủ quần áo ở trước mặt, chần chờ một chút rồi mở ra, bên trong trừ bỏ quần áo vẫn là quần áo, cô rõ ràng thở phào một hơi.
Khang Bình nhận được thông báo chạy lại đây, Dĩ Nhu tiếp nhận hộp dụng cụ từ tay anh.
Dĩ Nhu đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, rồi đi thu dọn phòng khách. Khúc Mịch đang ngồi tựa lưng vào sô pha, đôi chân dài vắt lên, trong tay cầm quân cờ tướng không ngừng vân vê.
"Anh nâng chân lên một chút."Dĩ Nhu đi đến trước mặt anh, thấy anh không nhúc nhích tí nào thì nhíu mày.
Anh hừ lạnh một tiếng, tựa hồ rất lười nhúc nhích, không tình nguyện dịch ra một chút.
Dĩ Nhu cầm cây lau nhà vừa lau, vừa bảo anh dịch ra, anh lại chỉ xê ra được có một chút. Làm như thế vài lần, Dĩ Nhu có chút tức giận.
Cô một tay cầm cây lau nhà một tay chống vào eo, nghiêm túc nói: "Đội trưởng Khúc, tuy rằng anh là vì giúp tôi chữa bệnh nên mới đến nhà của tôi ở. Bất quá, dù sao đây cũng là nhà của tôi, có một số việc vẫn còn theo y hệt thói quen của tôi. Tôi không trông cậy vào anh có thể quét tước vệ sinh, chỉ cần anh phải phối hợp duy trì.!"
"Đội trưởng Khúc, thì ra anh ở nhà của pháp y Tăng để chữa bệnh?"Còn không đợi Khúc Mịch nói chuyện, một thanh âm bỗng phát ra.
Vương Tịnh không biết khi nào lại từ phòng ngủ đi ra, vừa vặn nghe thấy hai người nói chuyện, nhịn không được vui sướng trong lòng chen vào nói.
Kỳ thật cô đã sớm tỉnh, thừa dịp hai người không chú ý đi xem qua hai cái phòng ngủ và phòng vệ sinh xem xét tỉ mỉ một lần.
Cô phát hiện đồ của Khúc Mịch phần lớn được để ở trong phòng ngủ chính, giường ngủ rất lớn, ở giữa đặt một con gấu bông rất lớn. Trên giường đặt hai bộ chăn đơn, có cảm giác như riêng rẽ nhau.
Trong ngăn tủ ở toilet đặt hai bộ đồ dùng rửa mặt, thoạt nhìn không giống như kiểu người yêu với nhau. Ở giỏ giặt quần áo chỉ có quần áo của Dĩ Nhu, thùng rác thì sạch sẽ, không có cái mà cô tưởng tượng các loại gì đó.( ai biết gì gì đó là cái gì không:)))
Cô cảm thấy hai người này không giống như kiểu nam nữ ở chung trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt cho lắm, ngược lại càng giống như bạn bè ở chung với nhau dưới một mái nhà. Nhưng sô pha lại là kiểu cho đôi lứa yêu nhau, trên bàn lại có chén đôi tình yêu, trên bàn trà lại có bút ký yêu đương là thế nào?
Vương Tịnh đang nghi hoặc ở trong lòng, chợt nghe thấy Dĩ Nhu nói, thì ra là hai người thật không phải đang ở chung!
"Cô tỉnh."Dĩ Nhu thấy cô ta đi ra thì hỏi, " Có đau đầu không?Tôi lấy cho cô chén nước ấm."
"Pháp y Tăng, chị không cần lấy đâu, tôi không sao. Tôi hầu như không uống rượu, đã uống thì lại uống nhiều, hơn nữa uống say sẽ nói năng lung tung. Tôi chưa nói cái gì quá phận chứ?"Vương Tịnh cười, ngoài mặt thì tỏ vẻ hối lỗi, bên trong thì rất vui sướng.
Nha đầu kia thật đúng là kỳ quái, không biết trong lòng cô nghĩ cái gì.
"Cô không....."Dĩ Nhu còn chưa nói xong, chỉ thấy Khúc Mịch lôi máy điện thoại ra.
Anh mở một đoạn ghi âm, bên trong truyền đến tiếng của Vương Tịnh khi say rượu, đúng là lời mà khi nãy cô ta nói, tuy rằng không được đầy đủ nhưng cũng đủ hiểu phần lớn vấn đề.
Ách! Anh ấy khi nào thì làm cái này?Người đàn ông này không chỉ có nói năng cay nghiệt, tâm còn rất sâu.Con gái nhà người ta say rượu hướng anh thổ lộ, anh không những sắc mặt không thay đổi, còn ghi âm chế nhạo người ta.
Vương Tịnh đối với những điều mình nói không nhớ rõ cho lắm, nghe thấy đoạn ghi âm thì nhớ lại hết. Mặt của cô đỏ như thiêu như đốt, tưởng tượng đến tất cả mọi người trong đội cảnh sát đều nghe được, hận không thể tìm cái hố mà chui vào.
Cô ngay cả lời chào cũng không kịp nói, hốt hoảng từ trong nhà Dĩ Nhu đi ra ngoài.
"Như vậy đối với cô ấy có chút quá đáng."Dĩ Nhu thấy Khúc Mịch có chút tàn nhẫn, sau này vẫn đi làm cùng một chỗ, mỗi ngày cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, điều này làm cho tiểu cô nương làm sao mà chịu được!
"Quá đáng?" Khúc Mịch nghe thấy lời cô thì chau mày, vẻ mặt không vui, "Vậy tôi phải đối với cô ta như thế nào? Lấy thân báo đáp?"
"Không nhất thiết phải yêu nhau, anh cũng thật quá cực đoan.Các người về sau ở văn phòng sẽ thường xuyên gặp mặt, như vậy sẽ thật xấu hổ. Anh cứ làm bộ như mình không biết, về sau thời điểm ở chung bảo trì khoảng cách, cô ấy là một cô gái thông minh khẳng định có thể nhận ra.
"Tôi không cảm thấy thế nào xấu hổ, nếu cô ta cảm thấy xấu hổ là việc của cô.Làm người trưởng thành, cần phải có trách nhiệm đối với những lời mình đã nói! Mà tôi, không có nghĩa vụ phải giúp cô ta chùi đít."Khúc Mịch lạnh lùng nói.
Dĩ Nhu không khỏi nhíu mày,"Anh chưa bao giờ để ý đến tâm tình người khác sao?"
"Tất nhiên có!"Anh thẳng thắn nhìn chằm chằm Dĩ Nhu, "Tôi chỉ để ý đến tâm tình người mà tôi quan tâm, đối với người tôi không thèm để ý, tôi sẽ không lãng phí thời gian, tinh lực cùng cảm tình. Tôi không phải loại người bạc tình, lại càng không phải là một người thừa thãi tình cảm, tôi sẽ không thể nào đối tốt với mỗi cô gái có hảo cảm với tôi được. Em hiểu chưa?"
Nói cái gì vậy chứ, thật là quanh co!Dĩ Nhu nghe được có chút choáng váng đầu óc, giống như hiểu mà gật đầu lại lắc đầu không hiểu.
"Tôi xác định."Khúc Mịch không trông cậy vào việc cô nghe hiểu được, mặc kệ cô thật không biết, hay là giả bộ, bây giờ vẫn chưa đến thời điểm để nói rõ ràng.
Vương Tịnh bày tỏ cảm tình với anh, anh nhìn Dĩ Nhu nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có, trong lòng anh, anh thật tức giận. Nhưng tỉnh táo lại suy nghĩ, đúng là bởi vì Dĩ Nhu ngốc nghếch trên mặt tình cảm, theo đuổi lâu như vậy nửa điểm hiệu quả đều không có.
Bây giờ, anh ở lại trong nhà của Dĩ Nhu, cùng cô nằm trên một chiếc giường. Thời điểm gặp ác mộng, cô luôn tin tưởng ỷ lại vào anh. Cô vẫn không biết rằng mình đang bắt đầu tiếp nhận anh, hơn nữa đã thích ứng với cuộc sống chung gồm hai người. Đây nhất định là dấu hiệu tốt, hơn nữa càng ngày sẽ càng tốt.
Tưởng tượng đến ngày ấy, trong lòng Khúc Mịch thông suốt hẳn.
"Em nghỉ một chút đi, để tôi dọn dẹp cho."Anh đứng lên, cầm lấy cây lau nhà bắt đầu lau,"Lúc nữa thì đem dép lê trên chân đổi đi, tôi phải dọn sạch cho hết."
Vừa rồi còn một bộ dạng như ai nợ tiền mình, chỉ chớp mắt liền sinh khí dồi dào.
Dĩ Nhu quả thật mệt mỏi, ngồi lên ghế sô pha nghỉ ngơi một bên nhìn anh quét dọn,"Đội trưởng Khúc, cây lau nhà phải giặt đi một lần sau đó lau nhà thêm một lần nữa."Cô yêu cầu.
Khúc Mịch nghe xong làm theo, còn tỉ mỉ lau sạch sẽ góc của mấy cái tủ. Anh lại còn rửa dép lê của hai người thật sạch sẽ, rồi phơi ở trên ban công. Nhìn thấy một lớn một nhỏ, một đỏ một xanh, hai đôi dép được đặt song song ở dưới nắng, Khúc Mịch đột nhiên cảm thấy bức tranh này thật ấm áp.
"Tôi đi pha cà phê."Dĩ Nhu gọi anh qua.
Khúc Mịch ngồi trên sô pha hoạt động hai cánh tay, dù sao cũng chưa từng làm việc nhà, ngẫu nhiên dọn dẹp quét tước một chút liền cảm thấy mệt mỏi.
"Tôi thấy anh bây giờ rất tỉnh táo."Dĩ Nhu thấy anh uống không ít rượu, vậy mà lời nói và hành động của anh vẫn rất bình thường,"Tôi muốn nói với anh —— về bệnh tình của tôi."
Khúc Mịch nghe xong chau mày, anh hiểu ý của cô.
"Tôi nghĩ sẽ nhờ anh thôi miên tôi ở nhà cũ!"Ngữ khí của cô phi thường kiên định, chân thật đáng tin.
Khúc Mịch biết tính cách của Dĩ Nhu, bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng, nhưng trong lại vô cùng quật cường. Nếu ý cô đã quyết, không ai có thể làm cho cô hồi tâm chuyển ý.
Buổi tối cô có thể ngủ an ổn, cũng có thể đi đến nơi nhiều người hay không gian hẹp. Hôm nay ban ngày cô lại còn một mình đi đến nhà cũ, cảm xúc dường như rất ổn định. Đối với tình huống hiện tại của cô, lại có Khúc Mịch ở bên cạnh, rất có thể thôi miên được. Nếu phát hiện điều khác thường, có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
"Được rồi."Khúc Mịch suy nghĩ một lúc rồi mới đồng ý, "Đi ngủ sớm một chút đi, duy trì tinh thần, ngày mai chúng ta đi đến nhà cũ của em."
Dĩ Nhu nghe thấy anh đáp ứng thì rất cao hứng, chính là kế hoạch đã bị thay đổi, ngày hôm sau, một cuộc điện thoại quấy nhiễu lộ trình của họ.
"Đội trưởng Khúc, lại xảy ra án mạng!"Ngữ khí Lục Ly qua điện thoại mang vài phần ngưng trọng và cấp bách.
Khúc Mịch nghe xong không khỏi chau mày, cảm thấy án mạng lần này khẳng định không đơn giản. Quả nhiên, lời Lục Ly nói tiếp làm cho anh có chút kinh ngạc.
"Người chết là người anh biết, là Kim Hâm! Còn có vợ ông ta là Sử Phượng Yến."Lục Ly tạm dừng một chút rồi nói tiếp, "Địa điểm xảy ra án mạng là ngay tại biệt thự của Kim gia, hiện trường vụ án so với vụ án diệt môn không sai biệt lắm. Tôi cảm thấy được vẫn là đừng nên cho pháp y Tăng đi, cô ấy sẽ bị kích thích."
Tắt điện thoại, Khúc Mịch chần chờ một chút, vẫn là nói thật với Dĩ Nhu.
"Tôi muốn đi!"Dĩ Nhu kiên trì muốn đi.
"Được rồi."Anh đành phải đáp ứng, "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì nói ra."
Khúc Mịch lái xe mang theo Dĩ Nhu thẳng đến biệt thự của Kim gia, đến cửa liền thấy xe cảnh sát đang đỗ ở bên ngoài.
Bọn họ vừa mới xuống xe, người của đội pháp chứng cũng đã tới. Lục Ly từ trong đi ra, nói đơn giản một chút tình hình hiện trường.
Trong khi nói chuyện, mọi người cùng đi vào trong.Vẫn là đại sảnh tráng lệ, nhưng lần này tràn ngập mùi máu tanh. Kim Hâm nằm trên sô pha, gáy bị đập nát, trên sô pha màu trắng bị nhiễm đỏ một mảng, trên sàn nhà còn có một vũng máu lớn đã khô.Trên mặt đất có hai hàng dấu chân dính máu, dọc theo cầu thang lên lầu hai.
"Em cảm thấy thế nào?"Khúc Mịch luôn quan sát Dĩ Nhu bên cạnh, thấy sắc mặt cô ngưng trọng nên nhẹ giọng hỏi.
Dĩ Nhu gật gật đầu," Tôi không sao, lên lầu hai xem một chút. Tôi sợ......"
Khúc Mịch biết suy nghĩ của cô, nếu hung thủ là cùng một người, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua một người, chính là cháu trai đích tôn
năm tuổi của Kim gia.
Hai người đi cẩn thận tránh dấu chân dính máu đuổi theo phương hướng của nó cho đến phòng ngủ trên lầu hai. Sử Phượng Yến nằm ở ngay cửa phòng ngủ, chết còn thê thảm hơn so với Kim Hâm.
Bà ta mặc một cái váy ngủ màu trắng, toàn thân lại là màu đỏ, chỉ có thể nhìn ra được chút hình dạng. Mặt bà ta hướng nằm trên mặt đất, ngũ quan hoàn toàn biến dạng, cả khuôn mặt bị đập đến nát bét. Cẩn thận nhìn, thì tròng mắt của bà ta đã không còn, hỗn hợp máu và não chảy đầy trên mặt đất.
Ngực bị cắm một con dao găm sáng loáng, cổ, ngực, cánh tay, bụng và đùi nhìn qua đều thấy vết thương do dao gây nên.
Xem ra hung thủ ngoài việc sử dụng gậy thép, còn dùng cả dao găm. Không biết hắn có phải hung thủ vụ diệt môn thăng cấp, hoặc có thể là một người khác!
Cạnh chân Sử Phượng Yến có một vật máu thịt lẫn lộn, cẩn thận nhìn ra, nguyên lai là thi thể của một con chó con.
Con chó con cổ bị vặn gãy, trên vách tường lưu lại dấu vết va chạm qua. Cơ quan sinh dục ở bên dưới bị cắt đứt, nhưng lại được đặt ở bên cạnh.
Khúc Mịch cau mày, tiến lên xem hạ thể của Sử Phượng Yến, cũng có dấu vết bị dao găm gây nên. Nơi đó bị chém vào nhỏ vụn, nhìn không ra đã trúng bao nhiêu dao!Meoxuxu
Dĩ Nhu sửng sốt một trận, sắc mặt có chút tái nhợt. Cô đi đến tủ quần áo ở trước mặt, chần chờ một chút rồi mở ra, bên trong trừ bỏ quần áo vẫn là quần áo, cô rõ ràng thở phào một hơi.
Khang Bình nhận được thông báo chạy lại đây, Dĩ Nhu tiếp nhận hộp dụng cụ từ tay anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook