Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
-
Chương 107: Xem phim
Khúc Mịch mặt mày tối xầm đi lên lầu, vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt. Đẩy cửa vào, hình ảnh Dĩ Nhu đang bận bận rộn rộn trong bếp lọt vào tầm mắt. Nhìn trên ghế sofa hai chiếc gối ôm tình nhân, đối diện là khung ảnh hai người lần đầu tiên chụp chung, trên bàn trà là hai tách nước và hai chiếc laptop một đen một trắng.
Tâm trạng anh tốt hơn hẳn, Dương Thâm đâu phải kẻ ngốc mà không nhìn ra được ý nghĩa của chúng. Nếu chỉ đơn giản là quan hệ bệnh nhân – bác sĩ, hoặc quan hệ đồng nghiệp, chắc chắn sẽ không có những thứ này.
Toàn bộ thế giới đều nhìn ra anh dụng tâm với Dĩ Nhu, Dĩ Nhu cũng dần dần tiếp nhận anh, chỉ có chính chủ là không hề biết!
Khúc Mịch nhìn Dĩ Nhu, miệng nở nụ cười, bước đến hỏi: “Cần giúp gì không?”
“Hả … Nhanh như vậy đã lên rồi sao? Không nghe thấy động tĩnh, làm tôi giật mình!” Dĩ Nhu vỗ vỗ ngực: “Tôi còn tưởng lâu lắm anh mới lên!”
Lần nào gặp mặt Dương Thâm cũng nồng nặc thuốc súng. Một người như ánh mặt trời, một người như dòng sông băng, trời sinh đối nghịch, tựa như mãi mãi không thể sống chung trong hòa bình.
Dĩ Nhu thấy Khúc Mịch cố ý muốn đưa Dương Thâm xuống lầu là biết rõ anh muốn gây sự. Dù sao hai người bọn họ sẽ không đánh nhau nên cứ để Khúc Mịch làm theo ý anh ấy. Hai người đàn ông lớn già đầu mà vẫn như trẻ con, nghĩ sao cũng thấy buồn cười.
“Anh ta cố ý dành thời gian đến thăm em, tôi tiễn khách, tận lực của một gia chủ!” Khúc Mịch vừa dọn chén đũa vừa trả lời.
Nói hay ghê … ai biết anh có chủ ý quỷ quái gì. Nhưng sao nghe đi nghe lại vẫn có chỗ sai sai …. Có một người muốn đảo khách thành chủ. Dương Thâm là khách, anh cũng là khách!
“Ăn cơm thôi!” Dĩ Nhu chẳng muốn so đo với Khúc Mịch, anh là người không bình thường.
Hai người ngồi đối diện nhau, hai chén cơm, một dĩa rau xào, một món cá chép chưng tương, một dĩa dưa cải muối chua và một chén canh soup.
Dĩ Nhu thành thói quen, ăn xong thì để Khúc Mịch rửa chén, còn cô đứng tựa cửa nhìn anh, đứng đó chuyện trò.
“Lần cuối cùng em xem phim là khi nào?” Khúc Mịch đột nhiên mở miệng hỏi.
Xem phim? Dĩ Nhu chau mày suy nghĩ …
Năm mười tuổi trải qua biến cố đó, hình như cô không dám đi rạp chiếu phim. Lần cuối xem phim là lúc nào nhỉ? Đầu óc cô bay về mười lăm năm về trước, vào hôm sinh nhật cuối cùng của cô.
Ba mẹ mua cho cô một chiếc bánh kem nhân xoài mà cô yêu thích, ông bà nội ngoại cũng đến ăn cơm. Tối đến, cô được ba me dắt đi xem phim hoạt hình mới nhất tại rạp.
Cô còn nhớ rất rõ đó là phim ‘Bạch Tuyết’, cô còn diện một chiếc váy trắng và một đôi vớ trắng mỏng, như một tiểu công chúa trong truyện cổ tích.
Cổ tích mãi mãi là cổ tích, đạo lý này sau này cô mới hiểu. Mẹ kế của công chúa bạch tuyết tuy ác độc nhưng không man rợ, không giết người tựa như quỷ sứ ác ma, mà thủ pháp của bà ta nhẹ nhàng, hiền lành.
Nhìn biểu hiện của Dĩ Nhu ban đầu ngưng trọng, tiếp theo là sự thống khổ, Khúc Mịch vội nói: “Tôi mua hai vé xem phim, lát nữa chúng ta sẽ đi.”
Hả??? Xem phim? Dĩ Nhu giật mình, gương mặt lập tức tỏ vẻ sợ hãi.
“Dung nhập là bước đầu tiên phải vượt qua!” Khúc Mịch nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, “Nếu như em cho rằng tiến độ này quá nhanh, có khó khăn thì tôi tôn trọng ý kiến của em.”
Dĩ Nhu nhìn dịu dàng nhưng thực chất là một người có tâm lý quật cường, nếu như cô quyết định làm việc gì thì nhất định sẽ không lùi bước! Quả nhiên, nằm trong dự liệu của Khúc Mịch, cô hơi do dự một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng xuống lầu, đi bộ về phía khu trung tâm thương mại gần nhà. Bác gái sống tầng một trông thấy bọn họ thì cười cười chào hỏi: “Hai cháu lại đi tản bộ à?”
“Hôm nay chúng tôi đi xem phim!” Khúc Mịch nở nụ cười đáp lời, còn nhiệt tình hàn huyên: “Bác Tiểu Bình trông càng ngày càng trẻ khỏe ạ!”
“Hai cháu cũng nhìn ra sao? Ha ha ha … Tập thể dục mỗi ngày, sống vui vẻ. Già rồi không như mấy đứa tìm lãng mạn dưới trăng. Nhìn đôi vợ chồng trẻ này, bác thật sự rất hâm mộ, giá mà thời gian có thể quay trở lại thì tốt quá!”
Dĩ Nhu tuy sống ở đây đã nhiều năm, nhưng cô chỉ ru rú trong nhà, ngoại trừ đi làm thì không hề ra ngoài đường, không làm quen với hàng xóm ở đây. Thế nhưng, hàng xóm lại biết cô rõ mồn một. Bác gái trông thấy hai người hôm qua cùng nhau đi bách bộ ở công viên, hôm nay lại cùng nhau từ trong nhà đi ra nên nghĩ hai người là vợ chồng mới cưới.
Không cho Dĩ Nhu có cơ hội giải thích, bác gái đã đi thẳng một mạch, hướng về phía ông già phía trước gọi lớn: “Ông ơi! Tôi ở đây, chúng ta mau đi nhanh thôi, hôm nay hơi trễ rồi!”
“Hai bác lớn tuổi như vậy mà còn yêu thương nhau được như thế mới thật sự khiến cho người ta hâm mộ.” Nghe bác gái nói, Khúc Mịch vui đến mức cười không ngậm được miệng, nói thẳng ra anh chính là người đàn ông tốt, Dĩ Nhu thật sự có phúc.
Dĩ Nhu muốn triệt để giải thích, nhưng căn bản người ta không cho cô xen vào nói, rồi lại tựa như cơn gió cùng ông chồng bay đi mất.
Được rồi! Cũng chẳng phải bằng hữu thân thích, đóng cửa lo chuyện nhà mình, kệ bọn họ vậy, có thể bớt đi chút phiền phức.
Trong khu cư xá này có nhiều ông bà lão sống ở đây đã mấy chục năm, bọn họ về hưu không có việc làm. Ngoài việc tập thể dục, làm việc nhà thì mọi việc trong tiểu khu lại rõ như lòng bàn tay.
Khi Dĩ Nhu mới dọn đến không lâu, bác nhà đối diện đến thăm, còn giới thiệu cho đối tượng cho cô, về sau còn có người hang hái quan tâm lo cả chuyện chung thân đại sự cho cô. Dĩ Nhu phải nói đã có bạn trai, bọn họ mới tha cho. Nhưng Dĩ Nhu luôn độc lai độc vãng, chẳng thấy có ông đàn ông nào ra vào, thì bọn họ tiếp tục bàn luận sau lưng cô.
Còn có một bác gái nhiệt tình hỏi thăm cô rất cặn kẽ đến mức cô cứng miệng không thể đáp lời. Có thời điểm, cứ thấy mấy bà đứng ở cổng tiểu khu là cô phải đi đường vòng.
Sau này tốt rồi, cuộc sống của cô sẽ hoàn toàn yên tịnh!
Tâm trạng Khúc Mịch tốt hơn rất nhiều, bước chân của anh dồn dập hơn, hai người chẳng bao lâu đã đến khu thương mại, lên thẳng rạp chiếu phim ở lầu năm.
7 giờ 45 phút, Khúc Mịch đến quầy lấy vé. Nhìn thoáng qua tên phim ‘Có giỏi thì yêu em’* … Ừm! Không tệ rất thích hợp cho tình nhân.
*Có giỏi thì yêu em - 有种你爱我 – One night Stud, diễn viên chính Trịnh Khải – Giang Nhất Yến. Bộ phim nói về Tả Tiểu Hân là một người phụ nữ xinh đẹp, thành đạt trong công việc. Cô chỉ muốn sống độc thân, không muốn lấy chồng nhưng khao khát có một đứa con.
Hai người tiến vào trong, tìm chỗ ngồi xuống. Cố Thành làm việc thật lanh lợi, nhanh nhẹn, vị trí cậu ta chọn không tồi.
Đèn bên trong phòng chiếu vẫn chưa tắt, có vài ba cặp đôi cũng bước vào. Khúc Mịch nhìn bọn họ cầm phần bắp rang và coca thì nhíu mày. Vậy là đến coi phim hay là cùng nhau đi ăn thứ ‘thực phẩm rác rưởi’ vậy? Quá trẻ con.
Một lát sau, đèn từ từ tối dần, chung quanh vang lên những tiếng ‘rắc rắc’, ‘chùn chụt’. Khúc Mịch khó chịu đưa mắt nhìn đôi tình nhân ngồi bên cạnh. Cậu thanh niên đút bắp rang cho cô bạn gái cực kỳ thân mật. Lại quay đầu ra sau, đôi tình nhân khác đang chụm đầu cùng nhau uống ly nước ngọt.
À! Thì ra mấy món này không phải để ăn mà để thỏa mãn ở góc độ tình cảm! Khúc Mịch đột nhiên tỉnh ngộ.
“Tôi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay!” Khúc Mịch hạ giọng nói với Dĩ Nhu.
Tèn đã tắt nên Dĩ Nhu hơi lo lắng, trông thấy Khúc Mịch đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng cô thấp thỏm không yên. Cũng may chỉ khoảng năm phút anh đã trở lại, trong tay là một phần bắp rang lớn và một ly coca.
Anh nhét phần bắp vào trong ngực Dĩ Nhu, để ly Coca lên thành ghế.
“Ăn một vài thứ sẽ giúp em phân tán sự chú ý!” Anh lên tiếng giải thích.
À! Ra vậy … Dĩ Nhu đưa tay bốc vài miếng bắp rang. Giòn giòn ngọt ngọt, quả nhiên tâm trạng thả lỏng hơn khá nhiều.
Cô bắt đầu chú ý lên màn ảnh, vừa xem phim vừa thò tay lấy bắp rang.
Ồ!!!! Chạm phải bàn tay, Dĩ Nhu khẽ run lên một cái, quay đầu sang là Khúc Mịch, cô mới bớt căng thẳng một chút.
Bộ phim chiếu được một phần ba, phần bắp rang vơi đi một nữa, đôi khi Dĩ Nhu cũng chạm phải tay Khúc Mịch. Mới đầu có hơi sợ, rồi xấu hổ, sau đó từ từ cảm thấy quen dần.
Ăn nhiều dĩ nhiên khát nước, cô cầm ly Coca, hút một ngụm, rồi đặt lại trên thành ghế. Đợi đến khi hết sạch ly nước, Dĩ Nhu mới phát hiện, thật ra chỉ có một cái ống hút duy nhất. Ặc!!! Vậy Khúc Mịch uống thế nào??? Thôi thôi được rồi, dù gì hai người cũng đã từng uống chung một ly trà sữa.
Bộ phim rất nhẹ nhàng, có vài đoạn hài hước, có vài đoạn nêu bật được tâm lý nhân vật. Dĩ Nhu cảm nhận bộ phim rất hay, thích hợp để thư giãn sau công việc. Hơn nữa, ngồi trong rạp chiếu phim không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của cô.
Có nhiều khi cô không muốn đi làm, không muốn được hưởng thụ cuộc sống, bởi vì có vài chuyện cô cảm thấy rất khó đối mặt.
Hết phim, hai người một trước một sau ra ngoài. Bên ngoài trăng sáng gió mát thổi đến, thật sự quá thư thái. Còn có nhiều sạp hàng chưa dọn, không ít người trẻ tuổi còn đứng ở sảnh, bàn bàn luận luận bộ phim vừa xem.
Một buổi tối nhàn nhã đi dạo trên đường, Dĩ Nhu cảm thấy thật dễ chịu.
“Phụ nữ đến độ tuổi nào đó thì hôn nhân hay không không còn quan trọng, có con mới là việc trọng yếu!”
“Hả???” Khúc Mịch sững người, lập tức hỏi: “Thế nào? Em muốn chưa kết hôn đã sinh con?”
“Tôi không đủ dũng cảm như Giang Nhất Yến!”
“Giang Nhất Yến? Là ai … Bạn của em?” Khúc Mịch buồn bực hỏi.
“Tôi đang nói tình tiết trong phim. Anh không có cảm giác như thế sao?” Dĩ Nhu trừng mắt liếc anh, “Giang Nhất Yến diễn rất hay, lúc ra ngoài ai ai cũng khen cô ta diễn tốt đó!”
Khúc Mịch làm gì quan tâm đến bộ phim. Nhìn nghiêm chỉnh thế, nhưng ngoại trừ bàn tay người phụ nữ trong túi bắp rang, và ống hút cô ấy vừa uống thì không còn trông thấy gì hết cả.
“Hả? Đẹp không? Tôi không biết!” Anh lên tiếng: “Tôi chỉ cảm thấy cô ta có tố chất tâm lý, cả bộ phim dài như vậy cô ta khóc chiếm một phần ba, đau khổ chiến một phần ba, còn lại là suy sụp.” Tuy anh không quan tâm tình tiết nhưng vẫn nghe lọt tai nhưng đoạn hội thoại.
“Không phải anh đang xem phim mà đang nghiên cứu tâm lý!” Dĩ Nhu hết nói nổi.
Thôi thì ngược lại vì trị liệu anh đã rất tẫn trách.
Tâm trạng anh tốt hơn hẳn, Dương Thâm đâu phải kẻ ngốc mà không nhìn ra được ý nghĩa của chúng. Nếu chỉ đơn giản là quan hệ bệnh nhân – bác sĩ, hoặc quan hệ đồng nghiệp, chắc chắn sẽ không có những thứ này.
Toàn bộ thế giới đều nhìn ra anh dụng tâm với Dĩ Nhu, Dĩ Nhu cũng dần dần tiếp nhận anh, chỉ có chính chủ là không hề biết!
Khúc Mịch nhìn Dĩ Nhu, miệng nở nụ cười, bước đến hỏi: “Cần giúp gì không?”
“Hả … Nhanh như vậy đã lên rồi sao? Không nghe thấy động tĩnh, làm tôi giật mình!” Dĩ Nhu vỗ vỗ ngực: “Tôi còn tưởng lâu lắm anh mới lên!”
Lần nào gặp mặt Dương Thâm cũng nồng nặc thuốc súng. Một người như ánh mặt trời, một người như dòng sông băng, trời sinh đối nghịch, tựa như mãi mãi không thể sống chung trong hòa bình.
Dĩ Nhu thấy Khúc Mịch cố ý muốn đưa Dương Thâm xuống lầu là biết rõ anh muốn gây sự. Dù sao hai người bọn họ sẽ không đánh nhau nên cứ để Khúc Mịch làm theo ý anh ấy. Hai người đàn ông lớn già đầu mà vẫn như trẻ con, nghĩ sao cũng thấy buồn cười.
“Anh ta cố ý dành thời gian đến thăm em, tôi tiễn khách, tận lực của một gia chủ!” Khúc Mịch vừa dọn chén đũa vừa trả lời.
Nói hay ghê … ai biết anh có chủ ý quỷ quái gì. Nhưng sao nghe đi nghe lại vẫn có chỗ sai sai …. Có một người muốn đảo khách thành chủ. Dương Thâm là khách, anh cũng là khách!
“Ăn cơm thôi!” Dĩ Nhu chẳng muốn so đo với Khúc Mịch, anh là người không bình thường.
Hai người ngồi đối diện nhau, hai chén cơm, một dĩa rau xào, một món cá chép chưng tương, một dĩa dưa cải muối chua và một chén canh soup.
Dĩ Nhu thành thói quen, ăn xong thì để Khúc Mịch rửa chén, còn cô đứng tựa cửa nhìn anh, đứng đó chuyện trò.
“Lần cuối cùng em xem phim là khi nào?” Khúc Mịch đột nhiên mở miệng hỏi.
Xem phim? Dĩ Nhu chau mày suy nghĩ …
Năm mười tuổi trải qua biến cố đó, hình như cô không dám đi rạp chiếu phim. Lần cuối xem phim là lúc nào nhỉ? Đầu óc cô bay về mười lăm năm về trước, vào hôm sinh nhật cuối cùng của cô.
Ba mẹ mua cho cô một chiếc bánh kem nhân xoài mà cô yêu thích, ông bà nội ngoại cũng đến ăn cơm. Tối đến, cô được ba me dắt đi xem phim hoạt hình mới nhất tại rạp.
Cô còn nhớ rất rõ đó là phim ‘Bạch Tuyết’, cô còn diện một chiếc váy trắng và một đôi vớ trắng mỏng, như một tiểu công chúa trong truyện cổ tích.
Cổ tích mãi mãi là cổ tích, đạo lý này sau này cô mới hiểu. Mẹ kế của công chúa bạch tuyết tuy ác độc nhưng không man rợ, không giết người tựa như quỷ sứ ác ma, mà thủ pháp của bà ta nhẹ nhàng, hiền lành.
Nhìn biểu hiện của Dĩ Nhu ban đầu ngưng trọng, tiếp theo là sự thống khổ, Khúc Mịch vội nói: “Tôi mua hai vé xem phim, lát nữa chúng ta sẽ đi.”
Hả??? Xem phim? Dĩ Nhu giật mình, gương mặt lập tức tỏ vẻ sợ hãi.
“Dung nhập là bước đầu tiên phải vượt qua!” Khúc Mịch nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, “Nếu như em cho rằng tiến độ này quá nhanh, có khó khăn thì tôi tôn trọng ý kiến của em.”
Dĩ Nhu nhìn dịu dàng nhưng thực chất là một người có tâm lý quật cường, nếu như cô quyết định làm việc gì thì nhất định sẽ không lùi bước! Quả nhiên, nằm trong dự liệu của Khúc Mịch, cô hơi do dự một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng xuống lầu, đi bộ về phía khu trung tâm thương mại gần nhà. Bác gái sống tầng một trông thấy bọn họ thì cười cười chào hỏi: “Hai cháu lại đi tản bộ à?”
“Hôm nay chúng tôi đi xem phim!” Khúc Mịch nở nụ cười đáp lời, còn nhiệt tình hàn huyên: “Bác Tiểu Bình trông càng ngày càng trẻ khỏe ạ!”
“Hai cháu cũng nhìn ra sao? Ha ha ha … Tập thể dục mỗi ngày, sống vui vẻ. Già rồi không như mấy đứa tìm lãng mạn dưới trăng. Nhìn đôi vợ chồng trẻ này, bác thật sự rất hâm mộ, giá mà thời gian có thể quay trở lại thì tốt quá!”
Dĩ Nhu tuy sống ở đây đã nhiều năm, nhưng cô chỉ ru rú trong nhà, ngoại trừ đi làm thì không hề ra ngoài đường, không làm quen với hàng xóm ở đây. Thế nhưng, hàng xóm lại biết cô rõ mồn một. Bác gái trông thấy hai người hôm qua cùng nhau đi bách bộ ở công viên, hôm nay lại cùng nhau từ trong nhà đi ra nên nghĩ hai người là vợ chồng mới cưới.
Không cho Dĩ Nhu có cơ hội giải thích, bác gái đã đi thẳng một mạch, hướng về phía ông già phía trước gọi lớn: “Ông ơi! Tôi ở đây, chúng ta mau đi nhanh thôi, hôm nay hơi trễ rồi!”
“Hai bác lớn tuổi như vậy mà còn yêu thương nhau được như thế mới thật sự khiến cho người ta hâm mộ.” Nghe bác gái nói, Khúc Mịch vui đến mức cười không ngậm được miệng, nói thẳng ra anh chính là người đàn ông tốt, Dĩ Nhu thật sự có phúc.
Dĩ Nhu muốn triệt để giải thích, nhưng căn bản người ta không cho cô xen vào nói, rồi lại tựa như cơn gió cùng ông chồng bay đi mất.
Được rồi! Cũng chẳng phải bằng hữu thân thích, đóng cửa lo chuyện nhà mình, kệ bọn họ vậy, có thể bớt đi chút phiền phức.
Trong khu cư xá này có nhiều ông bà lão sống ở đây đã mấy chục năm, bọn họ về hưu không có việc làm. Ngoài việc tập thể dục, làm việc nhà thì mọi việc trong tiểu khu lại rõ như lòng bàn tay.
Khi Dĩ Nhu mới dọn đến không lâu, bác nhà đối diện đến thăm, còn giới thiệu cho đối tượng cho cô, về sau còn có người hang hái quan tâm lo cả chuyện chung thân đại sự cho cô. Dĩ Nhu phải nói đã có bạn trai, bọn họ mới tha cho. Nhưng Dĩ Nhu luôn độc lai độc vãng, chẳng thấy có ông đàn ông nào ra vào, thì bọn họ tiếp tục bàn luận sau lưng cô.
Còn có một bác gái nhiệt tình hỏi thăm cô rất cặn kẽ đến mức cô cứng miệng không thể đáp lời. Có thời điểm, cứ thấy mấy bà đứng ở cổng tiểu khu là cô phải đi đường vòng.
Sau này tốt rồi, cuộc sống của cô sẽ hoàn toàn yên tịnh!
Tâm trạng Khúc Mịch tốt hơn rất nhiều, bước chân của anh dồn dập hơn, hai người chẳng bao lâu đã đến khu thương mại, lên thẳng rạp chiếu phim ở lầu năm.
7 giờ 45 phút, Khúc Mịch đến quầy lấy vé. Nhìn thoáng qua tên phim ‘Có giỏi thì yêu em’* … Ừm! Không tệ rất thích hợp cho tình nhân.
*Có giỏi thì yêu em - 有种你爱我 – One night Stud, diễn viên chính Trịnh Khải – Giang Nhất Yến. Bộ phim nói về Tả Tiểu Hân là một người phụ nữ xinh đẹp, thành đạt trong công việc. Cô chỉ muốn sống độc thân, không muốn lấy chồng nhưng khao khát có một đứa con.
Hai người tiến vào trong, tìm chỗ ngồi xuống. Cố Thành làm việc thật lanh lợi, nhanh nhẹn, vị trí cậu ta chọn không tồi.
Đèn bên trong phòng chiếu vẫn chưa tắt, có vài ba cặp đôi cũng bước vào. Khúc Mịch nhìn bọn họ cầm phần bắp rang và coca thì nhíu mày. Vậy là đến coi phim hay là cùng nhau đi ăn thứ ‘thực phẩm rác rưởi’ vậy? Quá trẻ con.
Một lát sau, đèn từ từ tối dần, chung quanh vang lên những tiếng ‘rắc rắc’, ‘chùn chụt’. Khúc Mịch khó chịu đưa mắt nhìn đôi tình nhân ngồi bên cạnh. Cậu thanh niên đút bắp rang cho cô bạn gái cực kỳ thân mật. Lại quay đầu ra sau, đôi tình nhân khác đang chụm đầu cùng nhau uống ly nước ngọt.
À! Thì ra mấy món này không phải để ăn mà để thỏa mãn ở góc độ tình cảm! Khúc Mịch đột nhiên tỉnh ngộ.
“Tôi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay!” Khúc Mịch hạ giọng nói với Dĩ Nhu.
Tèn đã tắt nên Dĩ Nhu hơi lo lắng, trông thấy Khúc Mịch đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng cô thấp thỏm không yên. Cũng may chỉ khoảng năm phút anh đã trở lại, trong tay là một phần bắp rang lớn và một ly coca.
Anh nhét phần bắp vào trong ngực Dĩ Nhu, để ly Coca lên thành ghế.
“Ăn một vài thứ sẽ giúp em phân tán sự chú ý!” Anh lên tiếng giải thích.
À! Ra vậy … Dĩ Nhu đưa tay bốc vài miếng bắp rang. Giòn giòn ngọt ngọt, quả nhiên tâm trạng thả lỏng hơn khá nhiều.
Cô bắt đầu chú ý lên màn ảnh, vừa xem phim vừa thò tay lấy bắp rang.
Ồ!!!! Chạm phải bàn tay, Dĩ Nhu khẽ run lên một cái, quay đầu sang là Khúc Mịch, cô mới bớt căng thẳng một chút.
Bộ phim chiếu được một phần ba, phần bắp rang vơi đi một nữa, đôi khi Dĩ Nhu cũng chạm phải tay Khúc Mịch. Mới đầu có hơi sợ, rồi xấu hổ, sau đó từ từ cảm thấy quen dần.
Ăn nhiều dĩ nhiên khát nước, cô cầm ly Coca, hút một ngụm, rồi đặt lại trên thành ghế. Đợi đến khi hết sạch ly nước, Dĩ Nhu mới phát hiện, thật ra chỉ có một cái ống hút duy nhất. Ặc!!! Vậy Khúc Mịch uống thế nào??? Thôi thôi được rồi, dù gì hai người cũng đã từng uống chung một ly trà sữa.
Bộ phim rất nhẹ nhàng, có vài đoạn hài hước, có vài đoạn nêu bật được tâm lý nhân vật. Dĩ Nhu cảm nhận bộ phim rất hay, thích hợp để thư giãn sau công việc. Hơn nữa, ngồi trong rạp chiếu phim không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của cô.
Có nhiều khi cô không muốn đi làm, không muốn được hưởng thụ cuộc sống, bởi vì có vài chuyện cô cảm thấy rất khó đối mặt.
Hết phim, hai người một trước một sau ra ngoài. Bên ngoài trăng sáng gió mát thổi đến, thật sự quá thư thái. Còn có nhiều sạp hàng chưa dọn, không ít người trẻ tuổi còn đứng ở sảnh, bàn bàn luận luận bộ phim vừa xem.
Một buổi tối nhàn nhã đi dạo trên đường, Dĩ Nhu cảm thấy thật dễ chịu.
“Phụ nữ đến độ tuổi nào đó thì hôn nhân hay không không còn quan trọng, có con mới là việc trọng yếu!”
“Hả???” Khúc Mịch sững người, lập tức hỏi: “Thế nào? Em muốn chưa kết hôn đã sinh con?”
“Tôi không đủ dũng cảm như Giang Nhất Yến!”
“Giang Nhất Yến? Là ai … Bạn của em?” Khúc Mịch buồn bực hỏi.
“Tôi đang nói tình tiết trong phim. Anh không có cảm giác như thế sao?” Dĩ Nhu trừng mắt liếc anh, “Giang Nhất Yến diễn rất hay, lúc ra ngoài ai ai cũng khen cô ta diễn tốt đó!”
Khúc Mịch làm gì quan tâm đến bộ phim. Nhìn nghiêm chỉnh thế, nhưng ngoại trừ bàn tay người phụ nữ trong túi bắp rang, và ống hút cô ấy vừa uống thì không còn trông thấy gì hết cả.
“Hả? Đẹp không? Tôi không biết!” Anh lên tiếng: “Tôi chỉ cảm thấy cô ta có tố chất tâm lý, cả bộ phim dài như vậy cô ta khóc chiếm một phần ba, đau khổ chiến một phần ba, còn lại là suy sụp.” Tuy anh không quan tâm tình tiết nhưng vẫn nghe lọt tai nhưng đoạn hội thoại.
“Không phải anh đang xem phim mà đang nghiên cứu tâm lý!” Dĩ Nhu hết nói nổi.
Thôi thì ngược lại vì trị liệu anh đã rất tẫn trách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook