Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
-
Chương 104: Lần đầu xuất hiện manh mối
Khúc Mịch cùng mọi người đến thẳng công ty bất động sản Kim Hâm, đứng dưới cao ốc văn phòng mọi người không khỏi trầm trồ.
Tòa nhà hai mươi mốt tầng, là trụ sở của toàn những công ty lớn, một mình công ty bất động sản Kim Hâm nằm ở ba tầng cao nhất, ngoại trừ văn phòng làm việc, công ty dành hẳn một tầng làm nơi thư giãn cho công nhân viên dùng để tập gym.
Nằm trên trục đường trung tâm, tại một cao ốc xa hoa thuê cả ba tầng, thực lực kinh tế của công ty quả không nhỏ.
Mọi người đi thang máy lên thẳng tầng mười chín, một cô nhân viên tiếp tân xinh đẹp đứng trước quầy, nhìn thấy khách đến liền nở nụ cười chuyên nghiệp. Thế nhưng khi nghe họ là cảnh sát hình sự muốn đến gặp Kim tổng thì ngay lập tức chuyển sang thái độ lạnh lùng.
“Thật ngại quá! Vì các anh không có hẹn trước, nên tôi phải hỏi ý kiến. Nếu như Kim tổng không có việc mới có thể gặp mặt mọi người. Mời các anh ngồi chờ!” Dứt lời cô ta ấn điện thoại gọi cho thư ký của Kim Hâm.
“Rất xin lỗi! Bây giờ Kim tổng đang có cuộc họp, một tiếng sau mới xong!”
Vậy thì chờ! Công ty lớn tiếp đãi khá hậu hĩ, nào là trà nước bánh trái, có đầy đủ.
Một tiếng sau, cửa phòng khách mở ra, một người đàn ông với nước da ngăm đen, khá điển trai bước vào.
Ông ta mặc chiếc áo thun không cổ bình thường, chiếc quần kaki, dưới chân đi đôi giày vải kiểu Bắc Kinh xưa. Ông ta cầm chiếc điện thoại Nokia đời cũ, cũ đến mức có rơi xuống đất cũng bị lao công coi là rác quét đi mất.
Khúc Mịch vẫn quan sát ông ta, ánh mắt hẹp dài mang theo vài phần sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi dầy, nhìn là biết thuộc dạng người hay nói, nhìn dáng vẻ trẻ hơn nhiều so với độ tuổi sáu mươi của ông ta.
“Tôi nghe nói đội hình sự đến tìm hiểu tình hình, vừa rồi có một cuộc họp quan trọng đang tiến hành được một nửa nên để mọi người chờ lâu!” Giọng của ông ta vang lên sang sảng: “Vị này chắc là Đội trưởng … Tôi đến trễ. Mọi người có gì cứ hỏi, nếu biết tôi sẽ trả lời không giấu diếm.”
“Kim tổng đúng xuất khẩu thành văn!” Khúc Mịch nở nụ cười.
“Ha ha ha. Người nào mà không biết tôi là Kim Hâm thô kệch, có thể giàu lên chỉ nhờ vào ba mẹ đặt một cái tên tốt, Kim chính là vàng.” Ông ta ngửa đầu cười, “Mấy năm qua theo người ta giao thiệp nên biết ăn biết nói, học được vài câu nho nhã. Nói lên thật khó chịu, nghe cũng thấy chói tai, nhưng có thể gạt người nước ngoài. Bọn họ cho rằng đây chính là quốc túy* Trung Quốc, đặc biệt sùng bái.”
*Quốc túy: tinh túy văn hóa dân tộc.
“Tôi nghe nói Kim tổng là người trúng vé số độc đắc.” Khúc Mịch bắt đầu cảm thấy có hứng thú: “Năm 1999 mà trúng năm mươi ngàn, không phải là con số nhỏ.”
“Đúng đúng. Khi ấy, toàn bộ cánh phóng viên ở thành phố Nam Giang chen nhau đến phỏng vấn tôi, ngay cả mấy huyện lân cận cũng đưa tin. Tiền còn chưa đến tay thì thân thích đã đến vay mượn. Tôi thẳng thắn không cho mượn, bao nhiêu tiền đầu tư vào đất đai.
Tôi chẳng phải là người đọc sách, lúc đó chỉ nghĩ đem tiền biến thành thứ không mất giá, mà cũng chẳng ai vay mượn, không ngờ lại kiếm được lời lớn! Lúc này tôi mới nhớ ra ngày trước có một thầy bói đoán mệnh cho tôi nói tôi mạng kim thích hợp làm việc với đất đai. Tôi vốn là một tên nghèo, suy đi nghĩ lại liền quyết định làm liều. Thoắt một cái đã mười lăm năm.”
Nói đến con số này, ánh mắt Lục Ly lóe lên một cái.
“Kim tổng kết hôn chưa? Con cái lớn rồi chứ?” Khúc Mịch chuyện đề tài, đột nhiên hỏi chuyện riêng tư của Kim Hâm, “Nếu không tiện Kim tổng có thể không nói, có điều … chúng tôi vẫn tra ra được.” Cuộc sống riêng tư của Kim Hâm kín như bưng, mười lăm năm qua không hề có một tin tức nhỏ về vấn đề này.
Kim Hâm im lặng một chút: “Tuy rằng tôi không muốn chuyện riêng bị soi mói, nhưng nếu nó có thể giúp ích cho các anh tra án, thì có thể nói. Tuy nhiên, trước khi kể tôi cần hỏi một câu, mọi người đến tìm tôi để điều tra chuyện gì? Mọi người điều tra tôi để làm gì?”
“Gần đây có một vụ án rất rùng rợn, trải qua điều tra, cũng có liên quan đến vụ án mười lăm năm trước.” Khúc Mịch cũng không ẩn giấu, bởi có giấu cũng không được, “Khi hai vụ án phát sinh, đều có công ty của ông thi công gần đó. Theo chúng tôi phân tích, khả năng nghi phạm là công nhân của công trường.”
“À! Thì ra mọi người muốn điều tra công nhân công ty. Cái này thì dễ, để tôi lệnh cho thư ký đem toàn bộ tư liệu mang qua. Mọi người tìm tôi là đúng rồi, tôi tuy thô kệch nhưng rất cẩn thận. Nhiều năm qua như vậy nhưng tất cả các đội thi công xây dựng đều có ghi chép, đồng thời lưu lại danh sách công nhân viên, cho dù là công nhân thời vụ, tôi cũng yêu cầu phải cung cấp thẻ căn cước.”
Đây là một tin tốt. Một lát sau, cô thư ký chân dài đem danh sách đến. Một sập giấy dầy, có vài tờ đã ố vàng và hư hại.
Lục Ly nhận lấy, lật lật xem một lượt. Bên trên có ngày, có tên, phía sau là số thẻ căn cước.
“Kim tổng, bây giờ ngài phải đến sân bay đón một vị khách rất quan trọng.” Cô thư ký lên tiếng nhắc nhở, “Thời gian hạ cánh chỉ còn nửa tiếng, từ đây đến sân bay mất khoảng hai mươi lăm phút.”
“Được! Ngày hôm nay nói đến đây thôi. Cảm ơn Kim tổng giúp đỡ chúng tôi. Xin chào!” Khúc Mịch đưa mọi người rời đi.
Lên xe Khúc Mịch lấy điện thoại gọi cho Cố Thành: “Nghĩ biện pháp tra ra bối cảnh gia đình Kim Hâm, càng chi tiết càng tốt.”
“Đội trưởng Khúc, anh cho rằng lão Kim Hâm này có vấn đề?” Lục Ly không nhìn ra điểm bất thường, hơn nữa độ tuổi và các chi tiết không phù hợp với phác họa chân dung của Khúc Mịch.
“Tạm thời tôi không thấy có điểm gì. Nhưng hình như ông ta không thích nói về gia đình mình, tôi luôn cảm thấy có vấn đề. Nếu hiện tại không có manh mối thì điều tra cái này.” Khúc Mịch nhìn ra bên ngoài, gương mặt trầm tư.
Lục Ly gật gù, lật tới lật lui tài liệu trong tay. Anh ta tìm thấy ngày phát sinh án mạng nhà họ Tăng và họ Đồng xuất hiện tên một người. Anh ta lại kiểm tra ghi chép trước và sau ba ngày xảy ra vụ án, một cái tên lọt vào mắt anh ta.
“Vương Đại Tráng!” Anh ta đọc lên, lập tức gọi cho đồn cảnh sát khu vực để họ hỗ trợ điều tra người này.
Trên mặt sau có thông tin thẻ căn cước, phía đồn cảnh sát nhanh chóng có tin tức.
Vương Đại Tráng, ba mươi lăm tuổi, trình độ văn hóa tiểu học, không nghề nghiệp, nhà ở số 107 phố Hương Đông, ngoại thành.
“Đội trưởng Khúc! Chúng ta có cần qua đó một chuyến không?” Lục Ly xin chỉ thị.
“Anh quyết định đi!” Khúc Mịch nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Ly lệnh cho Lưu Tuấn lái xe về phía ngoại thành, nhanh chóng đến được nơi cần đến.
Phố Hương Đông nằm ở ngoại thành, trực thuộc thành phố, cách trung tâm thành phố Nam Giang khoảng mười cây số. Tuy là huyện ngoại thành nhưng cũng có nhà lầu, biệt thự mini. Đường phố thẳng tắp, hai bên có cửa hàng mua bán tập nập, khá náo nhiệt.
Nhà Vương Đại Tráng rất dễ tìm. Ngôi nhà ba tầng lầu mới xây, bên ngoài còn cát đá, tầng một tầng hai đã hoàn tất, tầng ba vẫn còn đang xây dở. Trong sân có một chiếc xe máy mới tinh vẫn chưa có biển số.
Theo tư liệu của Kim Hâm và phía đồn cảnh sát cung cấp, Vương Đại Tráng lao động tay chân, quanh năm vẫn đi làm công ở mấy công trường gần đó. Chuyển cát, xi-măng, gạch, … chỉ cần có tiền là làm. Lúc công trường không có việc hắn liền tìm công việc thời vụ.
Là một người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội lại có một căn nhà tốt thế này …. Nhìn thôi cũng thấy nghi ngờ.
Sân nhà chưa xây xong, trong sân có một con chó đen giữ nhà. Nó nhìn thấy người lạ, ra sức sủa lớn, nhe nanh gầm gừ.
Trong nhà nghe động tĩnh liền chạy ra, trông thấy bọn họ thì ngẩn người.
“Các người tìm ai?” Bước ra là một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ bó sát, môi son chưa tô xong, tóc còn rối, dĩ nhiên là khá vội vàng.
Âm điệu của cô ta the thé, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Vương Đại Tráng có ở đây không? Chúng tôi là cảnh sát hình sự, muốn tìm hiểu vài chuyện.” Lục Ly vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
Chưa đợi người phụ nữ trả lời, một người đàn ông từ trong đi ra, liếc nhìn nhóm người Lục Ly, sau đó quay sang người phụ nữ: “Tôi về, ngày mai quay lại.” Dứt lời, người đàn ông leo lên xe máy phóng đi.
Con chó không sủa người đàn ông, coi bộ là khách quen.
“Đội hình sự?” Người phụ nữ chau mày: “Mọi người vào trong nói!” Nói xong mụ ta xoay người uyển chuyển đi trước dẫn đường.
Bước vào cửa chính là phòng khách, bên trong có sofa và bàn trà, đối diện là tivi và máy vi tính, phía trong là tủ trà. Đồ đạc chỉ ở mức trung bình. Thế nhưng, một căn nhà thế này, còn trang trí này nọ e rằng ba mươi ngàn cũng không đủ.
“Đồng chí cảnh sát, có phải tên ma quỷ nhà tôi lại bị ai bắt nạt?” Vừa mời mọi người ngồi mụ ta vừa nói mấy câu kỳ lạ.
“Một gã vô dụng, nhìn tướng tá to con, từ sáng đến tối mới kiếm được vài đồng bạc, ngay cả một tên oắt con cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ! Tôi mù mới gả cho hắn, cuộc sống quá mức cực khổ.” Mụ ta mặc kệ đối phương là ai, bắt đầu mở miệng oán than, “Nhớ năm đó thấy hắn thật thà, dù sao cũng đỡ hơn tay chồng vũ phu trước đó. Ai ngờ, hắn không phải thật thà chất phác mà là nhu nhược, chẳng làm được chuyện gì, nhìn thấy hắn chỉ muốn đạp cho một phát.”
“Bây giờ anh ta ở đâu?” Lục Ly đưa mắt nhìn phòng ngủ, chăn gối toán loạn, có người mới nằm qua.
“Hắn còn đi được đâu? Không phải ở công trường thì mấy nơi lao động thời vụ. Cả đời chẳng có tiền đồ, nằm mơ mới hi vọng hắn giàu có.” Mụ bĩu môi, tỏ vẻ khinh bỉ.
“Anh ta không giàu thì làm sao có thể xây được căn nhà to thế này?” Lưu Tuấn nhìn cô ta chằm chằm.
“Hừm!” Mụ ta khịt mũi, “Cái nhà này là của tôi, một phân tiền cũng không liên quan đến hắn.”
“Chị kinh doanh gì?” Lục Ly nghe Lưu Tuấn hỏi câu này thì cười thầm.
Mụ ta ngẩn người, lắp bắp trả lời: “Thì làm ăn nhỏ thôi!”
Làm ăn nhỏ gì chứ, phải nói là kinh doanh không cần vốn!
Tòa nhà hai mươi mốt tầng, là trụ sở của toàn những công ty lớn, một mình công ty bất động sản Kim Hâm nằm ở ba tầng cao nhất, ngoại trừ văn phòng làm việc, công ty dành hẳn một tầng làm nơi thư giãn cho công nhân viên dùng để tập gym.
Nằm trên trục đường trung tâm, tại một cao ốc xa hoa thuê cả ba tầng, thực lực kinh tế của công ty quả không nhỏ.
Mọi người đi thang máy lên thẳng tầng mười chín, một cô nhân viên tiếp tân xinh đẹp đứng trước quầy, nhìn thấy khách đến liền nở nụ cười chuyên nghiệp. Thế nhưng khi nghe họ là cảnh sát hình sự muốn đến gặp Kim tổng thì ngay lập tức chuyển sang thái độ lạnh lùng.
“Thật ngại quá! Vì các anh không có hẹn trước, nên tôi phải hỏi ý kiến. Nếu như Kim tổng không có việc mới có thể gặp mặt mọi người. Mời các anh ngồi chờ!” Dứt lời cô ta ấn điện thoại gọi cho thư ký của Kim Hâm.
“Rất xin lỗi! Bây giờ Kim tổng đang có cuộc họp, một tiếng sau mới xong!”
Vậy thì chờ! Công ty lớn tiếp đãi khá hậu hĩ, nào là trà nước bánh trái, có đầy đủ.
Một tiếng sau, cửa phòng khách mở ra, một người đàn ông với nước da ngăm đen, khá điển trai bước vào.
Ông ta mặc chiếc áo thun không cổ bình thường, chiếc quần kaki, dưới chân đi đôi giày vải kiểu Bắc Kinh xưa. Ông ta cầm chiếc điện thoại Nokia đời cũ, cũ đến mức có rơi xuống đất cũng bị lao công coi là rác quét đi mất.
Khúc Mịch vẫn quan sát ông ta, ánh mắt hẹp dài mang theo vài phần sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi dầy, nhìn là biết thuộc dạng người hay nói, nhìn dáng vẻ trẻ hơn nhiều so với độ tuổi sáu mươi của ông ta.
“Tôi nghe nói đội hình sự đến tìm hiểu tình hình, vừa rồi có một cuộc họp quan trọng đang tiến hành được một nửa nên để mọi người chờ lâu!” Giọng của ông ta vang lên sang sảng: “Vị này chắc là Đội trưởng … Tôi đến trễ. Mọi người có gì cứ hỏi, nếu biết tôi sẽ trả lời không giấu diếm.”
“Kim tổng đúng xuất khẩu thành văn!” Khúc Mịch nở nụ cười.
“Ha ha ha. Người nào mà không biết tôi là Kim Hâm thô kệch, có thể giàu lên chỉ nhờ vào ba mẹ đặt một cái tên tốt, Kim chính là vàng.” Ông ta ngửa đầu cười, “Mấy năm qua theo người ta giao thiệp nên biết ăn biết nói, học được vài câu nho nhã. Nói lên thật khó chịu, nghe cũng thấy chói tai, nhưng có thể gạt người nước ngoài. Bọn họ cho rằng đây chính là quốc túy* Trung Quốc, đặc biệt sùng bái.”
*Quốc túy: tinh túy văn hóa dân tộc.
“Tôi nghe nói Kim tổng là người trúng vé số độc đắc.” Khúc Mịch bắt đầu cảm thấy có hứng thú: “Năm 1999 mà trúng năm mươi ngàn, không phải là con số nhỏ.”
“Đúng đúng. Khi ấy, toàn bộ cánh phóng viên ở thành phố Nam Giang chen nhau đến phỏng vấn tôi, ngay cả mấy huyện lân cận cũng đưa tin. Tiền còn chưa đến tay thì thân thích đã đến vay mượn. Tôi thẳng thắn không cho mượn, bao nhiêu tiền đầu tư vào đất đai.
Tôi chẳng phải là người đọc sách, lúc đó chỉ nghĩ đem tiền biến thành thứ không mất giá, mà cũng chẳng ai vay mượn, không ngờ lại kiếm được lời lớn! Lúc này tôi mới nhớ ra ngày trước có một thầy bói đoán mệnh cho tôi nói tôi mạng kim thích hợp làm việc với đất đai. Tôi vốn là một tên nghèo, suy đi nghĩ lại liền quyết định làm liều. Thoắt một cái đã mười lăm năm.”
Nói đến con số này, ánh mắt Lục Ly lóe lên một cái.
“Kim tổng kết hôn chưa? Con cái lớn rồi chứ?” Khúc Mịch chuyện đề tài, đột nhiên hỏi chuyện riêng tư của Kim Hâm, “Nếu không tiện Kim tổng có thể không nói, có điều … chúng tôi vẫn tra ra được.” Cuộc sống riêng tư của Kim Hâm kín như bưng, mười lăm năm qua không hề có một tin tức nhỏ về vấn đề này.
Kim Hâm im lặng một chút: “Tuy rằng tôi không muốn chuyện riêng bị soi mói, nhưng nếu nó có thể giúp ích cho các anh tra án, thì có thể nói. Tuy nhiên, trước khi kể tôi cần hỏi một câu, mọi người đến tìm tôi để điều tra chuyện gì? Mọi người điều tra tôi để làm gì?”
“Gần đây có một vụ án rất rùng rợn, trải qua điều tra, cũng có liên quan đến vụ án mười lăm năm trước.” Khúc Mịch cũng không ẩn giấu, bởi có giấu cũng không được, “Khi hai vụ án phát sinh, đều có công ty của ông thi công gần đó. Theo chúng tôi phân tích, khả năng nghi phạm là công nhân của công trường.”
“À! Thì ra mọi người muốn điều tra công nhân công ty. Cái này thì dễ, để tôi lệnh cho thư ký đem toàn bộ tư liệu mang qua. Mọi người tìm tôi là đúng rồi, tôi tuy thô kệch nhưng rất cẩn thận. Nhiều năm qua như vậy nhưng tất cả các đội thi công xây dựng đều có ghi chép, đồng thời lưu lại danh sách công nhân viên, cho dù là công nhân thời vụ, tôi cũng yêu cầu phải cung cấp thẻ căn cước.”
Đây là một tin tốt. Một lát sau, cô thư ký chân dài đem danh sách đến. Một sập giấy dầy, có vài tờ đã ố vàng và hư hại.
Lục Ly nhận lấy, lật lật xem một lượt. Bên trên có ngày, có tên, phía sau là số thẻ căn cước.
“Kim tổng, bây giờ ngài phải đến sân bay đón một vị khách rất quan trọng.” Cô thư ký lên tiếng nhắc nhở, “Thời gian hạ cánh chỉ còn nửa tiếng, từ đây đến sân bay mất khoảng hai mươi lăm phút.”
“Được! Ngày hôm nay nói đến đây thôi. Cảm ơn Kim tổng giúp đỡ chúng tôi. Xin chào!” Khúc Mịch đưa mọi người rời đi.
Lên xe Khúc Mịch lấy điện thoại gọi cho Cố Thành: “Nghĩ biện pháp tra ra bối cảnh gia đình Kim Hâm, càng chi tiết càng tốt.”
“Đội trưởng Khúc, anh cho rằng lão Kim Hâm này có vấn đề?” Lục Ly không nhìn ra điểm bất thường, hơn nữa độ tuổi và các chi tiết không phù hợp với phác họa chân dung của Khúc Mịch.
“Tạm thời tôi không thấy có điểm gì. Nhưng hình như ông ta không thích nói về gia đình mình, tôi luôn cảm thấy có vấn đề. Nếu hiện tại không có manh mối thì điều tra cái này.” Khúc Mịch nhìn ra bên ngoài, gương mặt trầm tư.
Lục Ly gật gù, lật tới lật lui tài liệu trong tay. Anh ta tìm thấy ngày phát sinh án mạng nhà họ Tăng và họ Đồng xuất hiện tên một người. Anh ta lại kiểm tra ghi chép trước và sau ba ngày xảy ra vụ án, một cái tên lọt vào mắt anh ta.
“Vương Đại Tráng!” Anh ta đọc lên, lập tức gọi cho đồn cảnh sát khu vực để họ hỗ trợ điều tra người này.
Trên mặt sau có thông tin thẻ căn cước, phía đồn cảnh sát nhanh chóng có tin tức.
Vương Đại Tráng, ba mươi lăm tuổi, trình độ văn hóa tiểu học, không nghề nghiệp, nhà ở số 107 phố Hương Đông, ngoại thành.
“Đội trưởng Khúc! Chúng ta có cần qua đó một chuyến không?” Lục Ly xin chỉ thị.
“Anh quyết định đi!” Khúc Mịch nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Ly lệnh cho Lưu Tuấn lái xe về phía ngoại thành, nhanh chóng đến được nơi cần đến.
Phố Hương Đông nằm ở ngoại thành, trực thuộc thành phố, cách trung tâm thành phố Nam Giang khoảng mười cây số. Tuy là huyện ngoại thành nhưng cũng có nhà lầu, biệt thự mini. Đường phố thẳng tắp, hai bên có cửa hàng mua bán tập nập, khá náo nhiệt.
Nhà Vương Đại Tráng rất dễ tìm. Ngôi nhà ba tầng lầu mới xây, bên ngoài còn cát đá, tầng một tầng hai đã hoàn tất, tầng ba vẫn còn đang xây dở. Trong sân có một chiếc xe máy mới tinh vẫn chưa có biển số.
Theo tư liệu của Kim Hâm và phía đồn cảnh sát cung cấp, Vương Đại Tráng lao động tay chân, quanh năm vẫn đi làm công ở mấy công trường gần đó. Chuyển cát, xi-măng, gạch, … chỉ cần có tiền là làm. Lúc công trường không có việc hắn liền tìm công việc thời vụ.
Là một người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội lại có một căn nhà tốt thế này …. Nhìn thôi cũng thấy nghi ngờ.
Sân nhà chưa xây xong, trong sân có một con chó đen giữ nhà. Nó nhìn thấy người lạ, ra sức sủa lớn, nhe nanh gầm gừ.
Trong nhà nghe động tĩnh liền chạy ra, trông thấy bọn họ thì ngẩn người.
“Các người tìm ai?” Bước ra là một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ bó sát, môi son chưa tô xong, tóc còn rối, dĩ nhiên là khá vội vàng.
Âm điệu của cô ta the thé, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Vương Đại Tráng có ở đây không? Chúng tôi là cảnh sát hình sự, muốn tìm hiểu vài chuyện.” Lục Ly vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
Chưa đợi người phụ nữ trả lời, một người đàn ông từ trong đi ra, liếc nhìn nhóm người Lục Ly, sau đó quay sang người phụ nữ: “Tôi về, ngày mai quay lại.” Dứt lời, người đàn ông leo lên xe máy phóng đi.
Con chó không sủa người đàn ông, coi bộ là khách quen.
“Đội hình sự?” Người phụ nữ chau mày: “Mọi người vào trong nói!” Nói xong mụ ta xoay người uyển chuyển đi trước dẫn đường.
Bước vào cửa chính là phòng khách, bên trong có sofa và bàn trà, đối diện là tivi và máy vi tính, phía trong là tủ trà. Đồ đạc chỉ ở mức trung bình. Thế nhưng, một căn nhà thế này, còn trang trí này nọ e rằng ba mươi ngàn cũng không đủ.
“Đồng chí cảnh sát, có phải tên ma quỷ nhà tôi lại bị ai bắt nạt?” Vừa mời mọi người ngồi mụ ta vừa nói mấy câu kỳ lạ.
“Một gã vô dụng, nhìn tướng tá to con, từ sáng đến tối mới kiếm được vài đồng bạc, ngay cả một tên oắt con cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ! Tôi mù mới gả cho hắn, cuộc sống quá mức cực khổ.” Mụ ta mặc kệ đối phương là ai, bắt đầu mở miệng oán than, “Nhớ năm đó thấy hắn thật thà, dù sao cũng đỡ hơn tay chồng vũ phu trước đó. Ai ngờ, hắn không phải thật thà chất phác mà là nhu nhược, chẳng làm được chuyện gì, nhìn thấy hắn chỉ muốn đạp cho một phát.”
“Bây giờ anh ta ở đâu?” Lục Ly đưa mắt nhìn phòng ngủ, chăn gối toán loạn, có người mới nằm qua.
“Hắn còn đi được đâu? Không phải ở công trường thì mấy nơi lao động thời vụ. Cả đời chẳng có tiền đồ, nằm mơ mới hi vọng hắn giàu có.” Mụ bĩu môi, tỏ vẻ khinh bỉ.
“Anh ta không giàu thì làm sao có thể xây được căn nhà to thế này?” Lưu Tuấn nhìn cô ta chằm chằm.
“Hừm!” Mụ ta khịt mũi, “Cái nhà này là của tôi, một phân tiền cũng không liên quan đến hắn.”
“Chị kinh doanh gì?” Lục Ly nghe Lưu Tuấn hỏi câu này thì cười thầm.
Mụ ta ngẩn người, lắp bắp trả lời: “Thì làm ăn nhỏ thôi!”
Làm ăn nhỏ gì chứ, phải nói là kinh doanh không cần vốn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook