Nữ Pháp Y Đại Lý Tự
3: Một Chết Một Mất Tích


Convertor: tieuvuviviEditor: chauuyvu“Bạch tiểu thư quả nhiên là người thạo nghề.”Chu Sâm ý vị thâm trường nhìn Giản Vũ liếc mắt một cái: “Bất quá ta không phải ngỗ tác, chỉ là bởi vì ta thường xuyên đến hiện trường vụ án đầu tiên, muốn hiểu một ít thủ pháp cơ bản.

Nếu thật sự gặp được những vụ án khó, sẽ chuyển giao cho Đại Lý Tự, khi đó ngỗ tác sẽ làm.”Bạch Việt cười, ngươi không chuyên nghiệp, vậy thì tốt rồi, bởi vì ta là người chuyên nghiệp.


Nàng từ trong một loạt ngân châm rút ra một cây châm thon dài, nhìn về phía Giản Vũ: “Ta là trong sạch, ta cũng biết được chút phương pháp giám định, ta có thể thử một lần không?”Giản Vũ biểu tình phức tạp, thật lâu không nói rằng có thể hay là không có thể, bỗng dưng duỗi tay kéo Bạch Việt lên.

“Việt Nhi.”Giản Vũ ý vị thâm trường nói: “Ta biết nhà nàng nhiều đời làm nghề y, nhưng chữa bệnh cho người sống khác với nghiệm tử thi, có ta ở đây, nàng không cần cố gượng.”Bạch Việt trong lòng vui vẻ, nhà nàng mấy đời làm y, như thế này không phải trùng hợp sao? Cũng coi như là nửa một nửa đồng nghiệp.“Ta không cố gượng.” Bạch Việt nắm Giản Vũ tay áo: “Giản đại nhân, Giản đại ca, Tiểu Giản……”Giản Vũ trong nháy mắt hóa đá, nghiến răng nghiến lợi run lên toàn thân nổi da gà.

Bạch Việt cũng nổi đầy da gà, nhưng vẫn cố nhịn xuống, không ngừng cố gắng: “Chàng cho ta thử một chút đi.”Chu Sâm không muốn nhìn nữa, khuyên: “Nếu Bạch cô nương muốn thế, và giờ nóng lòng chứng minh bản thân mình trong sạch, Giản đại nhân không bằng cho nàng thử một lần.”“Đúng là hồ nháo.” Giản Vũ vẫn không đồng ý, nhưng Bạch Việt đã gấp không chờ được mà động thủ.Tuy rằng Vệ Thành mới tử vong, trên thi thể chưa bị cứng và sẽ không có xuất hiện đốm thi, nhưng thi thể chính là thi thể, người chết cùng với ngủ là hoàn toàn khác nhau.Bạch Việt không chút để ý mà dùng tay đè vào yết hầu của Vệ Thành, sau đó nói: “Trúng độc cùng chết ngạt, hai nguyên nhân này đều không thể xuất hiện cùng một lúc, như vậy chỉ có một trong hai nguyên nhân, còn nguyên nhân kia là dùng thủ thuật để che mắt.

Bởi vì trúng độc sẽ không dẫn đến việc mắt bị lồi ra, cho nên ta cảm thấy, chết ngạt là thật, trúng độc là giả.”Nói xong, Bạch Việt đem ngân châm trong tay nhẹ nhàng đâm vào phía dưới yết hầu của Vệ Thành, khi ngân châm đi vào được một nửa thì chậm rãi rút ra.

Hai người kia đều nhìn qua đi, ngân châm không có đổi màu.“Sao lại thế này?” Chu Sâm ngạc nhiên nói: “Vừa rồi ta dùng ngân châm thăm dò yết hầu, ngân châm rõ ràng đã đổi thành màu đen.”Giản Vũ tức khắc liền minh bạch: “Ý ngươi là, độc dược là sau khi Vệ Thành chết đi thì bị đổ vào, cho nên chỉ đi tới phía trên cổ họng, cũng chưa có nuốt xuống.”“Đúng vậy, bọt cùng với máu ở miệng hay mũi đều có thể làm giả.


Chỉ cần chuẩn bị trước, đem theo bên người bôi lên là được.” Bạch Việt nói: “Như vậy mọi người đều sẽ cho rằng Vệ đại nhân chết là do trúng độc, đem mục tiêu nghi vấn nhắm vào phòng bếp, hoặc là gia đinh bên người ông ấy có thể là người hạ độc.”Bạch Việt nỗ lực đem tất cả các nghi vấn trên người mình tháo xuống.

“Nếu trúng độc là giả, tử vong do chết ngạt mới là thật, như vậy hung thủ là phải một nam nhân cường hãn, mới có thể không có tiếng động siết chết Vệ đại nhân.”Tuy rằng Vệ Thành là quan văn không biết võ công, nhưng cũng không phải thư sinh nhu nhược, muốn siết chết người còn đang sống, nếu sức lực bình thường thì không thể nào làm được, theo đó hắn phải là một nam nhân cường tráng hoặc sẽ có võ công.Bất quá Giản Vũ cùng Chu Sâm chỉ thấy Bạch Việt chỉ là tùy tiện nói, cũng thử nghe xem, nhưng không ngờ được sau khi nàng phân tích một phen, thật sự đưa đến một đáp án bọn họ chưa bao giờ nghĩ.Đang muốn thảo luận, bên ngoài có tiếng ồn ào, có người muốn đi vào.

“Là quản gia Vệ phủ.”Thủ hạ Giản Vũ nhìn tới, thấy chủ tử gật đầu vội đem người đưa tới.Lão quản gia tuổi khoảng năm đến sáu mươi gấp đến độ đầu cổ đều là mồ hôi: “Giản đại nhân, Chu đại nhân, đã xảy ra chuyện.”Vệ Thành đã chết, bầu trời trong Vệ phủ dường như đều sụp đổ, hiện giờ còn có thể xảy ra chuyện gì?Lão quản gia nói: “Tiểu thiếu gia mất tích.”Đúng thật là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, mọi người cũng chưa nghĩ tới chuyện như vậy, Giản Vũ nói: “Đừng hoảng, tiểu thiếu gia bao nhiêu tuổi, mất tích khi nào?”“Tiểu thiếu gia vừa mới ba tuổi, bị mất tích được một khắc rồi.” Lão quản gia nói: “Tiểu thiếu gia là con trai của tam di nương, lão gia xảy ra chuyện trong nhà đều luống cuống, tam di nương vừa rồi cũng ở trong sân, tiểu thiếu gia được bảo mẫu mang vào trong phòng ngủ, bảo mẫu nghe trong sân có người kêu nên đi ra sân xem thử, trở về đã không thấy tăm hơi của tiểu thiếu gia.”“Nháy mắt đã không thấy tăm hơi?” Giản Vũ quay đầu lại xem một cái: “Đi tìm ngỗ tác, bảo ngỗ tác tới đây, không cho bất luận kẻ nào tới gần thi thể của Vệ lão gia.


Mang ta đi đến chỗ tiểu thiếu gia bị mất tích.”Bạch Việt ngồi xổm bên cạnh thi thể Vệ Thành, trong đầu phân vân không biết nên đuổi theo hay nhân cơ hội này mà chạy tốn, không đợi nàng quyết định, Giản Vũ dường như nhớ tới cái gì, quay lại thâm tình ấu yếm đỡ nàng đứng dậy.

“Đi, cùng ta đi xem.”Giản Vũ nói: “Vệ phủ lớn như vậy, nàng cũng đừng đi loạn một mình, vạn nhất bị lạc thì không hay.”“……”Bạch Việt bước chân lảo đảo mà đuổi kịp Giản Vũ, vừa đi vừa nói: “Chậm một chút chậm một chút…… Giản đại nhân……”“Mạc Dịch.” Giản Vũ quay đầu lại nói một câu.“Hả?”“Tên tự của ta, nàng cứ gọi tên tự của ta là được.” Giản Vũ ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái: “Nàng và ta chi gian, không cần xa lạ như vậy.”Không thể không theo kịp, Bạch Việt bất đắc dĩ đuổi kịp: “Được, Mạc Dịch thì Mạc Dịch, ngươi thích cái gì dịch đều được, nhưng ngươi trước buông ta ra được không, ta sẽ không bỏ chạy.”Lời này cũng không biết chọc giận chỗ nào của Giản Vũ, hắn nắm cánh tay Bạch Việt chặt thêm vài phần.“Chuyện này ai biết được.” Giản Vũ nhẹ nhàng cười lạnh: “Hừ, chuyện này, chúng ta lát sẽ tính sổ sau.”Vệ phủ hôm nay đang náo loạn, hiện giờ những người có thân phận đều tụ tập trong viện của di nương, tam di nương khóc ngất đi, bảo mẫu quỳ run bần bật, tất cả hạ nhân đều đang đi tìm trong núi giả ở hoa viên, còn bàng hoàng xem xét ở hoa sen, dường như đang mất kiểm soát.“Đây là bảo mẫu đi theo trông chừng tiểu thiếu gia.” Quản gia chỉ vào phụ nhận đang quỳ trên mặt đất nói.“Nô tỳ thề, những câu nô tỳ nói đều là sự thật.” Một phụ nhân mập mạp thề: “Trong viện này chỉ có một cái cổng, nô tỳ nghe thấy bên ngoài có người kêu mới đi ra ngoài xem, nhưng khi đi ra ngoài không thấy ai thì liền trở vào, nếu như có người khác từ bên ngoài đi vào, nô tỳ là nhất định có thể thấy.”“Ngoại trừ tiểu thiếu gia, những vật khác trong nhà có bị mất không, giống như quần áo linh tinh gì đó.”Phụ nhân nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tiểu thiếu gia nếu không thấy nô tỳ sẽ khóc lóc, không thể đi tìm những vật khác, trong phòng cũng không có dấu vết lục soát.”Cửa phòng mở toang, Bạch Việt nhin thoáng vào trong, chỉ thấy bên trong đồ đạc rối tung do lục tìm kiếm, do tìm người nên trong ngăn tủ giường phía dưới đều bị lật lên, vốn dĩ lúc đầu nghĩ còn có manh mối, hiện rõ không còn lại manh mối gì.“Ngươi nói bậy.” Tam di nương từ từ tỉnh lại: “Thần nhi một đứa bé như vậy, chẳng lẽ có thể mất tích không dấu vết như vậy? Chắc do ngươi ghi hận mấy ngày trước việc bị ta quở trách, mới cố ý hại tiểu thiếu gia!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương