Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 255

Tấm màn nhẹ rủ xuống, một bên cao cao vén lên, có thể thấy rõ ràng người nằm trên giường.

Khuông mặt trắng bệch như giấy Tuyên Thành vậy, không phải là phấn bạch mang theo sinh cơ, mà là tái nhợt bệnh hoạn, phảng phất không có có một tia huyết sắc, nhẹ nhàng chùi, màu trắng kia có thể biến mất khỏi mặt của nàng. Mắt của nàng nhắm chặt, lông mi thật dài giống như cánh bướm, lẳng lặng dừng lại dưới mắt, không nhúc nhích.

"Liên Kiều!" Ca Lạp Nhĩ bước lên, đưa tay nắm bàn tay lộ ngoài chăn.

Người trên giường không có nửa phần phản ứng, chỉ lẳng lặng nằm ở nơi đó.

"Phương tẩu, Liên Kiều làm sao vậy?" Lòng Ca Lạp Nhĩ nóng như lửa đốt nhìn Phương tẩu, trong mắt tràn đầy lo lắng và hy vọng: "Ngươi có thể trị khỏi cho nàng, phải không?"

Trong mắt Phương tẩu là thần sắc bi thương, nàng nhẹ khẽ lắc đầu: "Ca Lạp Nhĩ, ta không thể xác định có thể trị khỏi cho nàng không, Liên Kiều thành thế này, có thể còn sống không, toàn bộ là ý trời."

"Không, không, không!" Giọng của Ca Lạp Nhĩ run rẩy, cơ hồ không thể khống chế giọng nói của mình, hắn có vài phần luống cuống, rống lên với Phương tẩu: "Phương tẩu, ngươi cái gì cũng có thể làm đuộc, ngươi nhất định có thể cứu sống nàng, nhất định có thể!" Hắn buông tay Liên Kiều ra, đột nhiên quỳ xuống trước Phương tẩu, cung kính dập đầu một cái: "Phương tẩu, ta và Liên Kiều đều là ngươi nhìn lớn lên, chúng ta coi ngươi là người thân nhất của mình, ngươi nhìn ở phần chúng ta là thân nhân, cứu cứu Liên Kiều đi!"

Phương tẩu vội vàng kéo Ca Lạp Nhĩ đứng lên: "Ca Lạp Nhĩ, mau chút đứng lên! Giờ ngươi đã là Hãn Vương Bắc Địch, làm ra hành động như vậy thực là không hợp quy củ!"

"Không, Phương tẩu, ngươi không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy!" Ca Lạp Nhĩ hết sức ngoan cố, đôi mắt bích lục nháy một cái cũng không nhìn qua Phương tẩu: "Ta biết rõ ngươi có thể, người khác không được, nhưng ngươi có thể làm được!"

"Ca Lạp Nhĩ, chết sống có số." Phương tẩu thở dài một hơi: "Giờ trạng thái của Liên Kiều rất tệ, nếu muốn nàng có thể tốt, ngoại trừ dược vật, còn cần người không ngừng khích lệ bên tai nàng, cho nàng lực lượng sống sót."

Sau khi Liên Kiều trúng tên, mặc dù Phương tẩu kịp thời rút tên ra cho nàng, nhưng dù sao vẫn là mất máu quá nhiều, huống chi lúc ấy gió bắc cuồng ngược, mà nàng làm thị nữ dâng thánh thủy, mặc cũng không nhiều, bị phong hàn, hôm qua đã phát sốt cao, cả người nóng như con tôm luộc, đại phu để Phương tẩu dùng khối băng hạ nhiệt độ cho nàng, thật không nghĩ đến sớm tinh mơ hôm nay, Liên Kiều đã ngừng sốt cao, nhưng toàn thân lại nguội lạnh, một mảnh lạnh như băng.

Đại phu bị dọa đến hồn phi phách tán, bắt mạch một phen, lại phát hiện mạch tượng mặc dù suy yếu, nhưng vẫn là có, giải thích rõ Liên Kiều còn sống, chỉ là nàng liên tục hôn mê bất tỉnh, cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại.

"Phương tẩu, ta ở lại, chuyện bên ngoài ta đều không quản, ta muốn liên tục bồi Liên Kiều!" Ca Lạp Nhĩ nhìn Liên Kiều nằm trên giường, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, chặn ở cổ họng, tựa như muốn nói ra, nhưng lại một chữ cũng không nói ra miệng.

"Không được, sao ngươi có thể ở lại đây? Bên ngoài tình thế khẩn cấp, đang đợi ngươi đi xử trí!" Phương tẩu lạnh lùng quát: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi là muốn mỹ nhân không cần giang sơn?"

"Giang sơn sao có thể so với Liên Kiều?" Ca Lạp Nhĩ nắm chặt tay Liên Kiều, khổ sở lắc đầu, trong hốc mắt thật sâu có một viên nước mắt lớn chừng hạt đậu, lung lay sắp đổ: "Không có một tri kỷ biết ý bồi ở bên người, ta muốn giang sơn này lại có ý nghĩa gì?" 

Hắn ngưng mắt nhìn gương mặt tái nhợt kia thật sâu, trong lòng giống như bị ai kéo, rối rắm tột đỉnh. Hắn nghĩ tới ban đêm tháng kia, hắn nhờ Liên Kiều đưa quà tặng sinh nhật, Liên Kiều bổ nhào vào trước mặt hắn, đưa tay ôm lấy hắn, thấp giọng nói bên tai hắn: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi muốn không phải là một nữ thần cao cao tại thượng như cô nương nhà chúng ta, ngươi muốn chỉ là một nữ nhân, có thể cùng ngươi sống qua ngày, mà ta, chính là nữ nhân kia."

Nàng nhiệt liệt mà to gan như vậy thổ lộ ra, không có chút cố kỵ nào, càng không có thận trọng, dưới đêm trăng, ánh mắt của nàng tỏa sáng lấp lánh, giống như hai viên bảo thạch tinh khiết.

Hắn rất cảm động, vẫn như trước không xem nàng như người làm bạn mình cả đời, ánh mắt của hắn, chỉ dừng lại trên người nữ thần Hi Tư của hắn, từ từ, hắn phát hiện mình đã không rời bỏ Liên Kiều.

Lúc gặp đạo phỉ trong núi La Dương, nàng không để ý an nguy cùng mình chiến đấu hăng, biết rõ mình phải về Bắc Địch, nàng không chút do dự cũng muốn đi theo, trước thần miếu Hi Tư, nàng vì cứu mình, thà rằng dùng thân thể của mình ngăn trở mũi tên bay tới kia, tất cả, đều là xuất phát từ tình yêu nàng dành cho mình.

Hắn vốn cho là, mình đối Liên Kiều sẽ chỉ là cảm kích, thật không nghĩ đến, giờ phút này nghe nói Liên Kiều có lẽ sẽ không mở mắt ra nữa, đột nhiên hắn rất rất sợ hãi, phảng phất rơi vào một mảnh hắc ám.

Cuộc sống không có nàng, không có chút ý nghĩa nào.

Hắn lúc này, căn bản không còn nhớ vị trí Hãn Vương Bắc Địch kia, chỉ muốn Liên Kiều mở mắt ra, như bình thường cười hì hì nhìn qua hắn, nháy mắt với hắn.

"Liên Kiều..." Ngón tay Ca Lạp Nhĩ vuốt ve da thịt lạnh buốt của Liên Kiều, liều mạng muốn đưa ấm áp của mình đến trên người nàng, chỉ cần thân thể nàng ấm áp lên, người sẽ tốt lên? Ca Lạp Nhĩ đứng lên: "Mau, mau, mau bưng chậu than vào, ít nhất bưng mười cái! Vây quanh giường!"

Trong mắt Ca Lạp Nhĩ có một tia đỏ tươi, tóc thật dài xõa trên bờ vai, hắn đứng trong phòng, áo choàng nghiêng một nửa lại hồn nhiên không hay, chỉ là lo âu nhìn xung quanh, hy vọng có thể đạt được một chút lực lượng chống đỡ Liên Kiều sống sót.

"Đại hãn, đại công có chuyện quan trọng cầu kiến." Một người thị nữ tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp nhẹ nhàng đi đến từ bên ngoài, đến trước mặt Ca Lạp Nhĩ thi lễ một cái, ngẩng đầu lên, trong mắt đưa tình bắn ra thần sắc ái mộ.

"Không nhìn thấy ta có việc gấp? Không gặp không gặp!" Ca Lạp Nhĩ nôn nóng vung tay, thiếu chút nữa đánh tới khuôn mặt thị nữ kia, nàng bị dọa nhảy dựng, nhưng cũng không dám lui về phía sau, chỉ có thể cứng còng thân thể, trong miệng thấp giọng khuyên nhủ: "Không chỉ có đại công, còn hữu hảo vài vị trọng thần cũng tới, nên có chuyện khẩn cấp, đại hãn nên ra đi gặp bọn họ..."

"Cút!" Trong kẽ răng Ca Lạp Nhĩ nặn ra một chữ, sắc mặt xanh mét.

Giờ Liên Kiều thế này, sao hắn có thể lại phân ra thời gian cho người khác? Hắn chỉ có thể canh ở chỗ này, dốc lòng chăm sóc nàng, cho đến khi Liên Kiều mở ra mắt to xinh đẹp của nàng.

Thị nữ nơm nớp lo sợ, không dám nói nói nhiều nữa, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Gia Mậu ở bên cạnh chắp tay: "Ca Lạp Nhĩ, nếu ngươi yên tâm, ta thay ngươi đi ra gặp mấy vị trọng thần Bắc Địch, xem bọn họ có lời gì muốn nói cùng ngươi."

Ca Lạp Nhĩ gật đầu nhẹ: "Làm phiền Dung đại thiếu gia."

Hắn quay mặt lại, tiếp tục nhìn Liên Kiều nằm trên giường, không dời đi được.

Hóa ra tư vị sinh ly tử biệt là khó chịu như vậy.

Trước kia ngày ngày gặp Liên Kiều, cũng không thấy được có cái gì không đúng, phảng phất cả đời này bọn họ sẽ sống chung một chỗ, đột nhiên nàng tựa như sẽ bỏ xuống hắn đi ra ngoài, chuyện này khiến Ca Lạp Nhĩ có khủng hoảng không nói ra được, nếu Liên Kiều đi thật, vậy hắn đi đâu mà tìm nàng? Về sau có ai sẽ nói bên tai hắn, nữ nhân cùng ngươi sống qua ngày chính là ta?

"Ca Lạp Nhĩ." Tương Nghi ở bên cạnh nhìn một lúc, lúc này mới lấy dũng khí mở miệng: "Ta cảm thấy Liên Kiều ngoại trừ miệng vết thương trên thân thể, mặt khác còn rất đau lòng, hơn nữa nàng đau lòng còn nhiều hơn bị thương trên thân thể, nếu là ngươi có thể trị xong đau lòng của nàng, chắc chắn nàng sẽ mở mắt."

"Đau lòng?" Ca Lạp Nhĩ lẩm bẩm tự nói: "Vậy là cái gì?"

"Nàng muốn cái gì, trong lòng ngươi rõ ràng." Tương Nghi bình tĩnh nhìn Ca Lạp Nhĩ một cái, sờ sờ hà bao treo bên hông mình, nhẹ nhàng hái nó xuống: "Ca Lạp Nhĩ, đây là đồ ngươi nhờ Liên Kiều chuyển giao cho ta, hiện tại ta giao nó lại cho ngươi, ngươi nên biết phải làm sao."

Ca Lạp Nhĩ vô thức đưa tay nhận lấy hà bao kia, ngón tay vuốt qua tơ lụa mềm mại, bên trong có một vật thô sáp, cấn ngón tay của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn Tương Nghi một cái, toàn thân không khỏi run rẩy lên, đây là tượng nhỏ hắn điêu khắc, tốn rất nhiều công phu điêu khắc mà thành.

Giống như tế phẩm hiến tặng cho Hi Tư nữ thần, hắn cẩn thận điêu khắc tượng nhỏ này, không dám có nửa phần qua loa, vì không để cho nàng cảm thấy khó xử, hắn nhờ Liên Kiều mang cho nàng, hiện tại, tượng nhỏ này lại trở về trong tay mình.

"Ca Lạp Nhĩ, khi đó ngươi căn bản không hiểu ngươi cần gì." Tương Nghi khe khẽ thở dài một hơi: "Có tư cách đạt được tượng nhỏ này nhất, ta nghĩ là Liên Kiều, mà không phải ta."

"Cám ơn ngài, Lạc tiểu thư, ta biết rõ tâm Liên Kiều đến tột cùng vì sao mà tổn thương." Ca Lạp Nhĩ sít sao nắm hà bao kia, mắt rưng rưng nhìn Liên Kiều nằm trên giường, khóe miệng hiện ra tươi cười: "Liên Kiều, nàng phải nhanh tỉnh lại, dưỡng tốt thân thể, Bắc Địch không thể không có đại phi, không không không, không thể không có vương hậu. Trong hậu cung của ta chỉ có một vị vương hậu, căn bản không cần phi tần khác, phong hào đại phi này cũng nên phế bỏ."

Đại ca của hắn Nỗ Bôn Luân là vị phi tử đầu tiên của phụ thân sinh, nhưng bởi vì mẫu thân xuất thân cao quý, bị phong đại phi, vì vậy mẫu thân Nỗ Bôn Luân chỉ có thể là một phi tử bình thường, mẹ con hai người cực đoan căm hận mẹ của mình, sau khi hãn phụ bị giết buộc mẫu thân tự sát chôn theo.

Phi tần hậu cung nhiều, tranh đấu cũng nhiều, mà hắn, căn bản không cần phi tần khác, cuộc đời này có Liên Kiều làm bạn ở bên người đã đủ. Ca Lạp Nhĩ sít sao bắt lấy tay Liên Kiều đặt bên môi, nhẹ nhàng xoa xoa môi: "Liên Kiều, nàng phải nhanh khỏi, chẳng lẽ nàng muốn ta đi cưới nữ nhân khác sao?" 

Thân thể hắn đột nhiên cứng lại, hắn có thể cảm giác được ngón tay Liên Kiều khẽ động, từ từ rơi xuống bên môi hắn - - nàng có thể nghe mình nói chuyện! Ca Lạp Nhĩ kích động, hắn mạnh mẽ đứng lên: "Phương tẩu, Phương tẩu! Ngươi mau đến xem xem, Liên Kiều có phải muốn tỉnh lại không?"

Tương Nghi đứng ở một bên thấy cảnh tượng này, trong mắt nước mắt tuôn rơi.

Liên Kiều, nàng sẽ không bỏ nhiều thân nhân như vậy, nhất là, nơi này còn có Ca Lạp Nhĩ nàng khắc sâu yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương