Mục tiêu của Hứa Quân Dao rất rõ ràng, đó chính là kẻ đầu sỏ Hưng ca, vì vậy nàng vung con rắn chết thật mạnh, mạnh đến nỗi rắn vung đến đâu chỗ đó đều để lại vết máu nhạt.

“Bụp!” một tiếng, nàng dùng sức quất về phía Hưng ca, nhưng vẫn không thể quất trúng người hắn. Con rắn chết bị nện hụt xuống đất nhiều lần, da thịt vỡ vụn, tan tác.

Dẫn đầu đám người tới cứu nhi tử là Lý Thị, lúc này nàng ta thấy trên mặt mình đột nhiên mát lạnh, đưa tay lên mặt sờ, rồi nhìn thật kĩ, đôi mắt trợn tròn “Uỳnh” một cái hôn mê ngay tại chỗ.

“Phu nhân!” Nô tì theo sau nàng ta la lên, vội vàng chen qua đám người, tiến lên đỡ chủ tử dậy.

Nguyễn Thị cảm thấy mình sắp điên mất rồi, sao nữ nhi bảo bối của nàng có thể cầm rắn đi đánh người được. Đối với nàng mà nói, còn điều gì đáng sợ và điên rồ hơn thế này nữa.

Còn Lâm Thị cũng không đỡ hơn các nàng là bao, đặc biệt là khi nhìn thấy nhi tử Miễn ca của mình đang đứng cạnh vỗ tay, vừa nhảy vừa hò hét trợ uy. Nàng xém nữa cũng ngất luôn ra đấy.

“Miễn ca, con về đây cho ta!!” Nàng hét toáng lên.

“Tam muội muội làm tốt lắm, tam muội muội đỉnh nhất, đánh hắn đi, mau đánh hắn đi!” Miễn ca chẳng thèm để ý tới nương mình, phấn khích mà vung nắm đấm lên cổ vũ, hắn như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Hưa Quân Dao, thỉnh thoảng hô lên mấy tiếng ‘ làm tốt lắm’ để trợ uy.

Mặc dù Hứa Quân Dao có ‘vũ khí’ trong tay, nhưng dáng người nàng nhỏ bé, tay chân thì ngắn tủn làm sao có thể đuổi kịp thằng bé Hưng ca sáu tuổi, thế nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chạy đi ngày càng xa, trong lòng càng thêm tức giận.

Châu ca chớp đôi mắt to như hạt ngọc, đột nhiên chui vào lối đi nhỏ bên cạnh.

Hứa Quân Dao tiếp tục quất ‘ roi da’ vào khoảng không, nàng tức đến nỗi quật thật mạnh. Tuy nghe thấy tiếng hét của Nguyễn Thị từ xa vọng lại, nhưng cũng chỉ làm động tác của nàng chững lại vài giây song nàng vẫn liều mạng vung con rắn chết đuổi theo Hưng ca.

Hôm nay bản cung không dạy dỗ ngươi một trận thì tên của bản cung sẽ viết ngược lại! Nàng thề độc.

“Bảo Nha quay lại, Bảo Nha quay lại mau!” Nguyễn Thị thật sự phát điên rồi, nàng bước thật nhanh đuổi theo nữ nhi. Thấy dọc dường rơi vãi đầy máu thịt của con rắn, sắc mặt nàng trắng bệch, không sao nhấc nổi chân.

Bích Văn và đám thị nữ vẫn cắm đầu đuổi theo, bọn họ thấy mình cách thân ảnh nhỏ bé đang vung ‘roi da’ ngày càng gần. Khi một tì nữ bên cạnh Lâm Thị sắp tóm được Hứa Quân Dao, đúng lúc tiểu nha đầu này vừa rút ‘ roi da’ về sau khi đánh vào không trung, lập tức đầu rắn lạnh lẽo, khủng bố xẹt qua sườn mặt của nàng ta, dọa nàng ta sợ tới mức không kịp hét ra tiếng đã ngã lăn ra bất tỉnh.

Bích Văn cùng đám người ba chân bốn cẳng nâng vị tì nữ kia dậy, nhưng không còn ai dám đến gần thân hình nhỏ ấy nữa.

Hứa Quân Dao hít một hơi, tiếp tục đuổi theo, nhưng dù nàng có đuổi thế nào người phía trước cũng chỉ để lại cho nàng bóng lưng nhỏ dần. Nàng tức đến nỗi hai hàng lông mày dựng đứng, ra sức vung ‘roi da’, mỗi lần vung lên máu thịt rắn lại bắn tung tóe khắp nơi làm cho mọi người ngày càng sợ hãi.

Hưng ca co giò chạy như điên như dại, hắn chạy mãi, chạy mãi đến khi tiếng thân rắn nện xuống đất ngày càng bé đi mới dám tranh thủ quay đầu nhìn lại. Khi nhận ra mình đã cách xa đứa em họ khủng khiếp kia, trong lòng hắn cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn. Hắn dừng chân, quay ngược lại nhìn Hứa Quân Dao làm mặt ngoáo ộp, ngoáy ngoáy cái mông nói: “Đến đây đến đây, đến bắt ta đi, bắt ta đi nè, nha đầu chết tiệt đến đây đê!”

Đột nhiên, một bóng người nhỏ bé lao về phía hắn với tốc độ cực nhanh, hắn chỉ cảm thấy chân trái bị bó chặt, thoắt cái đã bị ai đó gắt gao ôm chặt.

Hắn cúi đầu nhìn, nhận ra kẻ đó chính là thằng em họ mình, ngay sau đó, hắn nghe thấy đối phương hét thật to: “Muội muội đến đây mau, muội muội nhanh đến đâyyy!!”

Hưng ca suýt nữa bị hắn dọa cho hồn vía lên mây, vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu nha đầu đang lao nhanh về phía mình; hắn vô cùng hoảng loạn,  một bên dùng sức muốn kéo chân mình thoát khỏi cái ôm của Châu ca, một bên run rẩy nói: “Đệ buông ta ra, buông ta ra!!!”

Vốn dĩ Hứa Quân Dao đã có chút nản lòng, nhưng nay sự việc lại xảy ra biến cố. Nàng thật sự không ngờ Châu ca lại lao từ bên cạnh ra, cố sống cố chết ôm lấy một bên chân của Hùng ca, triệt đường chạy chốn của thằng bé.

Tiểu Đường đại nhân làm tốt lắm, bản cung phải nhìn ngươi với con mắt khác thôi.

Hai mắt nàng sáng ngời, phấn khích vung vẩy ‘roi rắn’ trong tay, tăng tốc chạy đến đó.

“A A A, mau buông tay mau buông tay, nàng sắp đến rồi, nàng ta sắp đến rồi!!! Nương ơiiii! Ta không dám, không dám nữa đâu. mau buông ta ra!!” Mắt chứng kiến nguy hiểm sắp ập đến, nhưng bản thân vẫn chẳng thể động đậy được, Hùng ca cảm thấy mình sắp điên rồi, hắn cố sống cố chết vùng vẫy khỏi miếng cao chó đang dính chặt lấy chân mình.

Châu ca không nói tiếng nào, chỉ ra sức ôm chặt lấy chân Hưng ca.

” A A A, không muốn, không muốn đâu, ta không dám nữa không dám nữa…” Hưng ca càng ngày càng hét lên thảm thiết, đám người Nguyễn Thị có ý định muốn cứu, nhưng chỉ cần lại gần Hứa Quân Dao một chút, bọn họ không phải bị máu, thịt của con rắn bắn lên mặt buồn nôn mà chết thì cũng là bị nàng hù chết.

Hình ảnh đoan trang, dịu dàng của Nguyễn Thị đã mất sạch trong phút chốc, nàng tháo búi tóc xuống trông như một người điên, kêu lên the thé: “Đường Quân Dao, con dừng tay lại cho ta, dừng tay lại cho ta!”

Hứa Quân Dao làm như không nghe thấy, nàng hung hăng quất ‘ roi ‘ về phía Hưng ca đang không ngừng la hét giãy dụa, mọi người chỉ nghe thấy ‘ bạp’ một tiếng…

Hưng ca bị đau ở cánh tay, theo bản năng nhìn lại thì thấy mình đang mặt đối mặt với con rắn chết.

“A!!!” Một âm thanh thảm thiết vang lên giữa không trung, chim chóc trên cây bị kinh sợ tung cánh bay tán loạn.

Hứa Quân Dao nhìn Hưng ca đã sợ đến ngất đi, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng nàng quăng con rắn đã bị quật đến nỗi máu thịt bầy nhầy đi, sau đó phủi tay, kéo phẳng xiêm y nhăn nhúm.

Trên đời này không có ai bắt nạt bản cung mà không phải trả giá!

” Tam muội đỉnh quá, tam muội là nhất…” Miễn ca vỗ tay la hét trong vui mừng, hắn cứ kêu mãi cho đến khi bị mẫu thân dùng sức che miệng lại, vội vàng ôm hắn rời đi.

Sau đó, phu nhân của các nhà cũng lần lượt đến ôm con mình về.

———

“Con dùng sức rửa sạch cho ta, đúng, dùng sức! Bôi xà phòng lên, nhanh lên!”

Trong viện của tam phòng, cả người Nguyễn Thị như muốn phát điên, nàng gào thét lệnh cho nữ nhi rửa mặt và chân tay.

Hứa Quân Dao ngồi xổm trước chậu gỗ, dẩu môi ngoan ngoãn lấy xà phòng bôi lên tay, dùng sức chà thật mạnh.

Nhưng Nguyễn Thị vẫn không hài lòng: “Mạnh thêm chút nữa, con mạnh tay lên cho ta! Rửa thật sạch cái mùi này cho ta!”

“Hết rồi ạ.” Hứa Quân Dao giơ bàn tay sắp bị rửa đến nỗi rách cả da cho Nguyễn Thị xem.

“Không, vẫn còn, rửa lại lần nữa cho ta!”

Hứa Quân Dao đành chịu, cũng không dám chọc tức nàng, nên lại ngoan ngoãn ngâm bàn tay trong chậu gỗ.

“Bôi xà phòng lần nữa!” Nguyễn Thị nói thêm một câu nữa.

“Vâng…” Hứa Quân Dao thở dài, ngâm dài câu.

“Phu nhân, nước đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Bích Văn bước nhanh vào bẩm báo.

Nguyễn Thị hít một hơi thật sâu, lại ra lệnh cho nữ nhi: “Con vào đây cho ta!”

“Dạ______” Hứa Quân Dao muốn ngoan bao nhiêu có bây nhiêu, nàng buông thõng đôi tay ướt sũng cùng Nguyễn Thị đi vào phòng tắm.

“Xòe tay ra cho ta!” Nguyễn Thị ra lệnh.

Hứa Quân Dao ngoan ngoãn xòe tay ra,  Nguyễn Thị nhìn bàn tay nàng với vẻ mặt ghét bỏ, tay làm thành chỉ hoa lan(**) giúp nàng cởi xiêm y, sau đó vứt bộ quần áo nàng vừa mặc ra thật xa, xong xuôi Nguyễn Thị mới bế nàng vào thùng tắm đã đổ đầy nước.

Phòng tắm ” ào ào” vang lên tiếng nước tràn ra, Nguyễn Thị múc một gáo nước ấm đổ lên đỉnh đầu con bé, sau đó dùng sức xoa đầu, trong mồm không ngừng nói: “Bẩn chết mất, bẩn chết mất…”

Lúc sau lại vang lên tiếng nước ‘ào ào’, cả quá trình Hứa Quân Dao không thốt lấy một câu, vô cùng ngoan ngoãn để vị phu nhân này tắm gội cho mình.

Ngoài phòng, Bích Văn cầm bộ xiêm y mà Hứa Quân dao vừa thay ra ném thẳng vào trong chậu than.

Nửa giờ sau, Bích Văn nghe thấy từ phòng tắm truyền ra tiếng kêu đau nũng nịu của cô nương: “Đau đau đau…”

“Không dùng sức sao rửa sạch được!” Tiếp đó là tiếng trả lời của phu nhân nhà mình.

“Rách da mất!”

“Rách mới tốt, như thế mới rửa sạch lớp da này!” Phu nhân xưa nay vốn là người dịu dàng, nhưng giọng nói lúc này nghe có vẻ hơi lạnh lùng.

Không hiểu sao nàng lại thấy buồn cười, nàng có thể tưởng tượng ra cảnh phu nhân đang điên cuồng kì cọ cho tiểu nha đầu.

Hứa Quân Dao biết mình đã phạm sai lầm, trong lòng cảm thấy tội lội nên dù nàng có ấm ức đến đâu cũng không dám khóc lóc ầm ĩ, chỉ dám nũng nịu kêu đau, cố gắng thức tỉnh sự dịu dàng của mẫu thân mình.

Nguyễn Thị lạnh lùng kì cọ cơ thể bé nhỏ của nữ nhi, nàng hận không thể chà lớp da này của con bé xuống, tiếp đó bôi thêm mấy lần xà phòng, đổi thêm mấy lần nước, khi nhìn thấy toàn thân nữ nhi đã đỏ ửng cả lên mới miễn cưỡng chấp nhận.

Một lát sau, Nguyễn Thị nhìn nữ nhi đã mặc xiêm y mới sạch sẽ, cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Tốt lắm, rốt cuộc lại là một tiểu cô nương trắng nõn, thơm tho, sạch sẽ làm người ta vừa ý.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho nữ nhi, Nguyễn Thị lập tức chuyển hướng, gọi Châu ca đang bị phạt đứng dưới mái hiên vào phòng, xách hắn đi vào phòng tắm, một lát sau, Hứa Quân Dao nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Châu ca uyền ra từ phòng tắm.

Nàng chống cằm, lắng nghe tiếng trách mắng của nữ tử và tiếng kêu oan của đứa trẻ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên.

Lá gan của vị phu nhân này thật bé, rắn chết có cái gì đáng sợ? Đời trước cho dù là còn rắn còn sống sờ sờ nàng cũng có thể làm điều đó mà không thèm chớp mắt.

So với những con vật có độc, lòng người mới là thứ đáng sợ nhất trên đời.

Ở tiền sảnh, Đường Tùng Niên bưng ly trà uống một hơi cạn sạch, xung quanh hắn lúc này chẳng có một bóng người. Những khách khứa ngoài kia đến đây chỉ vì muốn gần gũi với Đường Bách Niên, vì hắn có quan hệ mật thiết với Ngô tri phủ, bọn họ muốn ở trước mặt Đường Bách Niên nói mát vài câu. Còn Đường Tùng Niên thì ai cũng biết hắn đã đắc tội với Ngô tri phủ.

Mặc dù mọi người không thừa cơ hãm hại hắn, nhưng có thể tránh được hắn sẽ tận lực tránh, đỡ phải rước họa vào thân.

Đường Tùng Niên cũng chẳng quan tâm, một mình hắn tự rót tự uống đến say mê, bỗng nhiên hắn thấy Mặc Nghiên đứng ngoài cửa nháy mắt ra hiệu với mình, hắn lập tức đặt chén trà xuống, đi ra cửa hỏi: “Chuyện gì?”

Mặc Nghiên kể đầu đuôi ngọn ngành cho Đường Tùng Niên nghe: Hai huynh đệ Hưng ca cầm con rắn chết dọa hai huynh muội Châu ca và Miên ca nhưng không thành, ngược lại còn bị Hứa Quân Dao quất cho một trận ‘ roi rắn’. Cuối cùng còn chốt lại một câu: “Bây giờ đại phu nhân đang ôm nhi tử khóc đến mức chết đi sống lại, yêu cầu phu nhân chúng ta cho nàng một lời giải thích.”

Đường Tùng Niên cười lạnh: “Cho nàng ta một lời giải thích? Là huynh trưởng mà còn cầm đầu đám trẻ con đi bắt nạt đệ đệ và muội muội mình, ta còn muốn hỏi xem nàng ta làm thế nào mà dạy được thằng con ngỗ nghịch như thế!”

Mặc Nghiên hết sức tán thành.

Hai huynh đệ của đại phòng đúng là không biết xấu hổ, đã dẫn người ngoài đến bắt nạt huynh đệ trong nhà nhưng không thành thì thôi đi, bây giờ còn làm như mình mới là người bị bắt nạt, lại khóc lóc nữa mới sợ chứ!

Đúng là làm mất hết cả thể diện của Đường gia!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương