Hứa Quân Dao bất ngờ nhíu mày khi nghe Trường Phong bẩm báo chuyện cung nữ Phương Nghi của Đông cung bị chết bệnh ở cán y cục.
Đời này lại chọn chết bệnh hả? Nàng còn tưởng rằng nàng ta sẽ giống đời trước, chọn bảo vệ Hứa Đinh Nhược mà chết cơ!
Song nàng ta không chọn làm như vậy, cũng chính là một loại bảo vệ khác cho Hứa Đinh Nhược.

Nói cho cùng mặc dù vài năm nay nàng ta nằm triền miên trên giường bệnh, nhưng trong Đông cung vẫn luôn có người phục mệnh giám sát nàng ta, triều đình không hề nới lỏng sự nghi ngờ đối với nàng ta.
“Đã xác nhận cái chết của nàng ta chưa?” Nàng vẫn không yên tâm mà hỏi.
“Đã nhiều lần mời thái y xác nhận rồi ạ, xác thực là đã chết.

Thực ra năm đó nàng ta bị thương nặng, mấy năm nay tình trạng vết thương vẫn luôn không được ổn định, lúc tốt lúc xấu, thuốc không rời thân, nhìn tướng không thể sống thọ.” Trường Phong nói.
Đường Quân Dao cười nhạo: “Có lẽ nàng ta thật sự không phải người có tướng sống thọ, song cũng không phải là người sẽ chết một cách dễ dàng như vậy.

Thi thể của nàng ta thì sao? Bây giờ đang ở đâu?”
“Đã dùng chiếu rách cuốn lại rồi khiêng ra khỏi cung và vứt vào bãi tha ma.”
“Thật sao…..”Đường Quân Dao vỗ nhẹ vòng ngọc trên cổ tay, cố gắng nhớ lại những lần Phương Nghi thỉnh thoảng ra khỏi cung ở đời trước để xem nàng ta đã đi những đâu.
Nàng chưa bao giờ tin người đó sẽ chết một cách dễ dàng như vậy, huống chi thời điểm nàng ta chết cũng quá trùng hợp, giống như đời trước đều là sau khi Thái tử bị phế.
Như thể sau khi Thái tử bị phế đã hoàn toàn làm xáo trộn bố cục của nàng ta, khiến cho nàng ta không thể không ẩn trốn.
Trường Phong thấy nàng mãi mà không nói chuyện, vì thế rời đi không một tiếng động.
Hắn vẫn luôn lấy làm khó hiểu, cô nương này dường như rất để ý đến cung nữ tên là Phương Nghi kia, mấy năm nay mỗi khi nàng phân phó hắn làm việc thì có đến bảy tám phần có liên quan tới cung nữ Phương Nghi.
Nhưng hắn nhớ rõ thân phận của mình, nên chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện của chủ tử.
Lại nói đến Hạ Thiệu Đình đang ở bên ngoài làm việc, nay hắn nhận được tin Thái tử có ý đồ bức vua thoái vị nhưng không thành, ngược lại còn bị Thiên Hi đế phế bỏ ngôi vị Thái tử, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, vì thế ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành.
Đỗ Thành Trung cũng như vậy sau khi nhận được tin tức.
Thái tử bị phế, thế lực trong triều thế nào cũng được tổ chức lại, đây vừa là thách thức, cũng vừa là một cơ hội hiếm có.

Nếu làm việc tốt, nói không chừng phủ Trấn Viễn tướng quân còn có thể lên một tầng cao mới.
Có ý tưởng như vậy, hắn cũng không nói tiếng nào mà gấp rút lên đường.
Đến Kinh Giao, hắn ta chợt thấy thị vệ Phạm Quảng đang bẩm báo vài câu gì đó với Hạ Thiệu Đình, thiếu niên tướng quân mặt không đổi sắc ngay cả khi đỉnh núi Thái sơn sụp, thoắt cái vẻ mặt đã thay đổi, sau đó chắp tay với hắn ta một cách xa cách: “Đỗ tướng quân, ta có chuyện quan trọng khác cần làm, cáo từ tại đây!”
“Hạ tướng quân có việc cứ đi.” Vừa dứt lời, hắn đã thấy đối phương quay đầu ngựa lại, thúc tuấn mã chạy nhanh như tên bắn.
Vó ngựa cuốn lên cuồn cuộn bụi mù, sau khi bụi đất dần dần tán đi, mắt hắn ta đã không còn trông thấy bóng dáng nọ.
Hắn ta liếc qua phương hướng mà Hạ Thiệu Đình vừa rời đi, tiếp tục thúc ngựa về kinh.
Lúc này, Đường Quân Dao lại ăn mặc thành một gã sai vặt của gia đình bình thường, Trường Phong và Trường Thuận một trái một phải đi theo sau nàng, thân vệ Tào Thăng của Hạ Thiệu Đình cũng được cố ý gọi đến đây, hắn đang cùng bọn họ nhìn chăm chú vào đôi phu thê chung niên ở phía xa mà không chớp mắt.
Một lát sau, hắn nghe thấy Đường Quân Dao cười khẩy: “Nhìn thấy chưa? Vị phu nhân nhìn trông mong manh yếu đuối, cơ thể giống như bị bệnh kia, chính là Phương Nghi mà các ngươi nói đã chết bệnh đó.


Còn nam tử trung niên mặt toàn râu bên cạnh nàng ta chính là Đồ Y vừa thoát thân trước đó không lâu, nàng cũng chính là Ngũ Anh nương!”
Trường Phong và Trường Thuận đều hoảng hốt, trăm miệng một lời hỏi: “Tại sao cô nương biết đôi phu thê này chính là hai người kia dịch dung cải trang?”
Tào Thăng cũng hết sức kinh ngạc, không dám tin nhìn về phía nàng.
Đường Quân Dao khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không nói cho bọn hắn rằng nàng có ký ức của hai đời, dù Phương Nghi và Đồ Y có hóa thành tro bụi nàng cũng nhận ra.
Nàng hơi ngẩng đầu, nói với vẻ kiêu ngạo: “Trên đời này không có người nào thoát được khỏi cặp mắt của bản cô nương!”
Trường Phong, Trường Thuận, Tào Thăng: “…”
Trường Thuận hắng giọng: “Thế thì, cô nương, chúng ta có nên báo cho tướng quân không?”
“Báo cái gì mà báo! Đợi ngươi đi báo thì người cũng không biết chạy đến nơi nào rồi!” Đường Quân Dao tức giận nói.
Trường Thuận cũng biết mình đã nói một câu hết sức ngu ngốc, vì thế ngượng ngùng ngậm miệng lại.
“Nhưng Đường cô nương, xung quanh hai người này có rất nhiều trợ thủ, bây giờ chúng ta chỉ có vài người, e rằng không dễ đối phó.” Tào Thăng nhíu mày nói.
“Ai nói ta muốn đối phó các nàng?” Đường Quân Dao nhìn hắn một cách kì quái: “Ta chỉ muốn đưa các ngươi ra đây, để các ngươi mở mang kiến thức về kỳ nhân được thái y nhiều lần xác nhân đã chết, ngay cả thi thể vứt đến bãi tha ma cũng bị chó hoang gặm sạch, lúc này đang sống nhơn nhởn và xuất hiện trước mắt các ngươi.”
Trường Phong, Trường Thuận, Tào Thăng: “………….Đa tạ cô nương, là do chúng ta hiểu biết hạn hẹp.”
Đường Quân Dao khẽ cười, chậm rãi nói: “Nữ quan trong cung rõ ràng đã chết rồi, nay đột nhiên không chết mà sống lại và xuất hiện bên ngoài cung, còn cùng với dư nghiệt tiền triều cải trang rồi cùng nhau đào thoát, các ngươi nói xem quan phủ có nên truy nã người này không?”
Trường Phong lẫn Trường thuận đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không hiểu được suy nghĩ của nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn, thành thật trả lời: “Nên.”
Tào Thăng thức thời nói theo: “Nên.”
Đường Quân Dao nhìn Tào Thăng, cười tít mắt: “Nếu đã như thế, vậy thì làm phiền Tào thị vệ thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho tướng quân của các huynh, phát lệnh truy nã toàn diện đối với dư nghiệt của trại Hắc hổ, Phương Nghi và Ngũ Anh nương, đương nhiên, nếu các huynh biết được tên thật của Phương Nghi nữa thì càng tốt.”
“Cô nương, các nàng phần lớn đều là dư nghiệt tiền triều, chứ không phải là dư nghiệt của trại Hắc hổ.” Trường Thuận nhắc nhở.
“Đương nhiên ta biết.” Đường Quân Dao trừng mắt nhìn hắn.
Thấy sắc mặt khó hiểu của ba người này, Đường Quân Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đầu các huynh làm bằng gỗ sao?”
Ba người đầu gỗ: “…..”
Đầu của bọn họ làm bằng gỗ, thật sự xin lỗi nha.
Đường Quân Dao không thể không kiên trì giảng giải: “Ta hỏi các huynh, bách tính căm ghét dư nghiệt tiền triều hay dư nghiệt của trại Hắc hổ hơn?”
Không đợi bọn hắn trả lời, nàng lại tiếp lời: “Những năm cuối của tiền triều thi hành chính sách chuyên chế, dân chúng lầm than, nhưng tiền triều – kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này đã bị phế truất, mất mạng; những tham quan trực tiếp gây hại cho dân chúng cũng đã phải đền tội, bây giờ nói dư nghiệt tiền triều gì đó, dân chúng có hận nhưng không đủ khắc cốt, nên cũng chỉ nghe xong rồi thôi.”
“Nhưng trại Hắc hổ lại khác.

Những kẻ đó giết người cướp của không chuyện ác nào không làm, vả lại phạm vi làm việc ác của bọn chúng rộng rãi, đã kích động sự phẫn nộ của dân chúng trong thiên hạ, năm đó Bệ hạ chỉ mất một lần đã tiêu diệt được trại Hắc hổ, ngay cả những bách tính ở vùng ven sông cũng làm lễ mừng suốt ba ngày ba đêm.”
“Nếu để bách tính biết dư nghiệt của trại Hắc hổ vẫn còn tồn tại………….” Đường Quân Dao ý tứ sâu xa quét mắt nhìn bọn họ một cái.
“Như vậy, các nàng không chỉ là chó nhà có tang, mà còn trực tiếp trở thành chuột chạy qua đường(*), chẳng phải khả năng một mẻ hốt gọn các nàng sẽ lớn hơn sao?”
(*) Ví với bọn xấu đáng căm hận.
Tào Thăng ớn lạnh, nhìn tiểu cô nương đang cười tươi như hoa trước mặt, da đầu hắn không khỏi tê dại.
Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!
“Nhưng làm như vậy không phải sẽ gây hoang mang cho dân chúng sao?” Trường Phong lo lắng nói.

“Hiện nay Đại Tề quốc giàu binh mạnh, đã trải qua thảm trạng của những năm cuối tiền triều, dân chúng nhất định rất trân trọng cuộc sống hiện tại, chắc chắn cũng sẽ căm ghét những kẻ có ý đồ phá hủy ổn định của họ.

Về phần có gây hoang mang cho dân chúng, ta chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối chốn khuê phòng, kiến thức có hạn, còn phải nhờ tướng quân của các huynh cùng các đại nhân trong triều thảo luận các giải quyết.” Đường Quân Dao chớp chớp ánh mắt vô tội.
Trường Phong, Trường Thuận, Tào Thăng: “…”
Úi chà, quả thật là nữ tử yếu đuối chốn khuê phòng kiến thức có hạn.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên quay về rồi, những chuyện còn lại giao cho Tào thị vệ vậy.” Đường Quân Dao nâng khăn trùm đầu hơi vẹo của mình rồi đứng dậy ra khỏi quán trà.
Trường Phong Trường Thuận vội vàng đi theo.
“Mau tránh ra mau tránh ra!” Bất thình lình, phía trước truyền đến một tiếng la lớn, Đường Quân Dao vô thức nhìn qua, thấy một đứa trẻ chừng mười tuổi đang cưỡi con lừa chạy tới bên này.
Đứa nhỏ cầm trong tay một cây gậy dài, cuối gậy buộc một cây củ cải đỏ, củ cải đỏ thõng xuống bên miệng con lừa, nhử con lừa tung móng chạy, còn đứa trẻ thì cười đắc chí.
Con lừa này chạy quá nhanh, khiến người đi đường hai bên vội vàng tránh né.
Đợi một người một lừa chạy qua, Đường Quân Dao lơ đãng ngẩng đầu lên thì vừa vặn đối mặt với đám người Phương Nghi đúng lúc đang bước ra từ quán trà bên kia.
Nàng ăn mặc thành gã sai vặt, nên trong chốc lát Phương Nghi không thể nhận ra nàng, nhưng nàng ta lại nhận ra Tào Thăng đang đi sau nàng nửa bước, nàng ta lập tức hoảng sợ, tưởng triều đình phái người đuổi theo mình, lập tức nói: “Đi mau!”
Thuộc hạ giả vờ làm người đi đường ẩn nấp xung quanh nàng ta dồn dập rút vũ khí ra, một vài người cầm kiếm đánh tới bên cạnh Đường Quân Dao, số còn lại cấp tốc che chở cho Phương Nghi và Đồ Y rời đi.
Tào Thăng cùng Trường Phong, Trường Thuận không nghĩ sự việc sẽ phát triển đến tình cảnh này, không thể không rút vũ khí ra nghênh chiến.
“Cô nương mau…………đi.” Trường Thuận kêu to, chữ ‘đi’ cuối cùng còn chưa nói ra, hắn đã thấy chủ tử nhanh nhẹn như con thỏ nhỏ, nhanh chóng nấp vào một rừng cây bên cạnh, trái nấp phải nhảy, chạy hai ba bước đã không thấy bóng người.
Trường Phong, Trường Thuận: “……”
Có một chủ tử biết quý mạng, lại còn thông mình, chạy nhanh như vậy, thật sự khiến người ta bớt lo!
Đường Quân Dao cũng chẳng quan tâm được nhiều, nàng không biết võ, ở lại chẳng những không giúp đỡ được gì, mà còn liên lụy bọn hắn, cái gọi là ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, đương nhiên nàng phải chuồn lẹ mới tốt.
Nàng tìm được một hang động nhỏ và nấp mình trong đó, nàng co cả người vào bên trong, vểnh tai nghe ngóng tiếng đánh nhau loáng thoáng từ xa truyền lại.
Bây giờ Phương Nghi đang vội vã chạy trốn, chắc chắn sẽ không làm những điều thừa thãi, chẳng qua để phòng ngộ nhỡ nàng ta nhận ra mình, thù mới hận cũ cùng lúc đan xen, chưa biết chừng nàng ta còn bất chấp tất cả để giết mình báo thù, như thế thì toi luôn.
Vì thế nàng vẫn nên trốn thật kín thì hơn.
Nàng càng thu mình trong hang động nhỏ, âm thầm cầu nguyện bọn họ mau chóng chạy thoát thân, đừng có làm cái trò cá chết lưới rách, dẫu sau để cho rừng còn xanh, lo gì không có củi đốt?
Gió mát hiu hiu lướt nhẹ qua mặt, cũng không biết đã qua bao lâu, trừ vài tiếng chim hót thỉnh thoảng truyền tới, tiếng xào xạc vang lên khi gió nhẹ lay động cành lá ra, nàng cũng không còn nghe thấy tiếng vũ khí giao nhau nữa.
Nàng ngáp khẽ một cái, lại dụi dụi mắt, chỉ sợ mình sẽ ngủ quên nên véo thật mạnh vào má.

Nhưng mà nàng vẫn không dám ra ngoài xem xét tình hình.
Thời gian cứ thế trôi qua, gió mát hây hây khiến người ta buồn ngủ, mí mắt nàng càng ngày càng nặng, lại ngáp thêm vài cái nữa, buồn ngủ đến nỗi nước mắt giàn giụa.
Sao vẫn không có động tĩnh gì thế? Có nên đi ra xem không? Nàng dụi mắt, trong lòng âm thầm suy tính.
Nhưng ngay sau đó lại bác bỏ suy nghĩ này.
Lỡ như bên ngoài vẫn đang đánh nhau, lúc này nàng liều lĩnh chạy ra ngoài, chẳng phải tương đương với việc đưa đê vào miệng cọp sao?…………Buồn ngủ quá đi! Chân còn mỏi nữa…….

Nàng nắn cẳng chân, đôi mắt buồn ngủ tới nỗi nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.
“Quân Dao, Quân Dao…”
“Cô nương, cô nương….”
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng gọi, nàng hơi chấn động, lại dỏng tai lên để phân biệt giọng nói, khi tiếng nói trầm thấp mà quen thuộc truyền tới, nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn thận trọng ló nửa khuôn mặt ra, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng nói.
“Quân Dao!” Hạ Thiệu Đình lòng như lửa đốt, lại lớn tiếng gọi một câu.
“Muội ở đây nè!” Bỗng, một tiếng nói vui sướng vang lên không xa, sau khi hắn ngẩn ra liền vô cùng mừng rỡ, điểm nhẹ mũi chân, vận khí bay về phía phát ra âm thanh.
“Đình ca, muội ở đây nè!” Thấy bóng người hết sức quen thuộc càng ngày càng gần, Đường Quân Dao hưng phấn mà vẫy tay gọi.
“Sao muội lại chạy lên đây?” Hạ Thiệu Đình cuối cùng cũng chạy tới, ngửa mặt lên nhìn tiểu cô nương đang vừa gọi vừa nhạy, hỏi một cách bất lực.
“Ớ?” Bây giờ Đường Quân Dao mới chú ý mình đang đứng trên một tảng đá cao bằng một người, nhưng tảng đá chỉ đủ lớn để chứa một mình nàng, nàng chớp mắt vô tôi: “Muội cũng không biết nữa, muội chạy mãi chạy mãi rồi chạy lên đây luôn.”
Chạy mãi chạy mãi rồi chạy lên đây luôn, sao cô không bay thẳng lên trời luôn đi! Phạm Quảng đi phía sau Hạ Thiệu Đình nghe vậy thầm khinh bỉ.
Hạ Thiệu Đình quan sát bốn phía xung quanh, sau đó hướng về phía nàng giang cánh hai tay ra: “Muội nhảy xuống đi, ta đỡ muội.”
“Thật sao? Huynh phải đỡ được muội đấy! Nếu như không đỡ được mà khiến cho muội bị ngã hỏng, vậy thì nguy lắm nha!” Đường Quân Dao vừa thấy kích động, vừa thấy kích thích, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ sợ hãi.
“Đừng sợ, ta sẽ đỡ được muội, sẽ không để muội bị thương đâu.” Hạ Thiệu Đình thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
“Được, được, thế, thế muội nhảy đây!” Đường Quân Dao sợ hãi tiến lên nửa bước, nhìn nam tử đang ngửa mặt về phía mình, vẻ mặt hắn dịu dàng lại tràn đầy khích lệ, nàng mím chặt cánh môi, lúm đồng tiền mê người lại đắc ý lộ ra.
“Muội nhảy đây!” Nàng kêu lên một tiếng, sau đó không chút do dự nhảy xuống.
Hạ Thiệu Đình nhắm chuẩn cơ hội nhảy lên không, vừa đẩy vừa kéo để giảm lực rơi của nàng, sau đó duỗi tay ra ôm lấy eo nàng, vừa đỡ vừa ôm nàng vững vàng tiếp đất.
Vào lúc hai chân chạm đất, Đường Quân Dao thừa cơ ôm lấy cổ hắn, dựa vào ngực hắn, nũng nịu kêu: “Đau đau đau, chân muội đi trẹo rồi!”
“Trẹo chân? Mau để huynh nhìn xem!” Hạ Thiệu Đình sốt ruột, buông nàng ra để xem vết thương.
Nào biết Đường Quân Dao lại ôm hắn chặt hơn, uốn éo trong lòng hắn: “Không cho xem không cho xem!”
Hạ Thiệu Đình giận tái mặt đang tính giáo huấn nàng vài câu, nhưng hương thơm của cô nương gia bỗng nhiên xộc vào mũi hắn, khiến hắn ngẩn người, lại cảm nhận được sự mềm mại của cô nương trong ngực, thoắt cái khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng, muốn đẩy nàng ra, nhưng lại nghĩ tới vết thương ở chân nàng, sợ nàng đứng không vững, hắn lập tức rơi vào tình huống khó xử.
Đường Quân Dao làm như không biết, càng nũng nịu gọi: “Ôi chao, muội sắp đứng không vững rồi!”
Phạm Quảng trông thế thì xem thường, nghĩ: Tiểu yêu nữ này, vừa trông đã biết là đang làm bộ làm tịch rồi, chỉ giỏi ức hiếp tướng quân thành thật thôi! Ta phải vạch trần bộ mặt thật của nàng ta!
Nghĩ như vậy, hắn đang định tiến lên phía trước, lại bị Trường Phong và Trường Thuận vừa đuổi tới, mỗi người túm một bên, cuối cùng lôi hắn đi mất.
“Này, các ngươi làm trò gì vậy? Không thấy con yêu nữ kia đang cố ý sao?” Phạm Quảng vùng vẫy kêu lên.
Trường Phong trực tiếp bịt mồm hắn lại, sau đó lại cùng với Trường Thuận kéo hắn đi.
“Ngươi thì biết cái gì! Bọn ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi! Thôi đi thôi đi, sau này ngươi sẽ hiểu được lòng tốt của bọn ta!” Trường Thuận liếc hắn một cái đầy cảm thông, song vẫn không dừng lại động tác.
Cô nương kia là người bụng dạ hẹp hòi, trông cái điệu bộ kia, nói không chừng sau này nàng ta thật sự có thể trở thành phu nhân của tướng quân, nếu bây giờ đắc tội với nàng, sau này khó tránh khỏi phải ăn trái đắng.
Hạ Thiệu Đình không chú ý tới hành động của bọn họ, hắn nghe tiểu cô nương trong lòng nói nàng sắp không đứng nổi nữa rồi, bèn không chút đắn đo mà bế ngang người nàng lên, cơ thể hắn căng thẳng, nghiêm túc bước nhanh về phía trước: “Xe ngựa của muội ở đâu? Ta bế muội qua đó.”
“Không nhớ nữa, mấy người đó bỗng nhiên vung đao về phía muội, muội chỉ lo chạy trốn, đâu có nhớ nổi xe ngựa đỗ chỗ nào.” Đường Quân Dao mừng thầm, nàng cọ cọ trong ngực hắn, giọng điệu nghe có vẻ tủi thân biết bao.
Hạ Thiệu Đình dừng bước, rủ mắt nhìn tiểu cô nương trong ngực mình, hắn thấy vài sợi tóc lộn xộn dính trên má nàng, đôi mắt long lanh phản chiếu hai bóng dáng bé nhỏ của mình, nhìn nàng trông rất đáng thương.
“Vậy được, để ta nhìn vết thương trên chân muội đã, sau đó chúng ta sẽ từ từ tìm xe ngựa.” Hắn chậm rãi nói.
Đường Quân Dao chớp hàng mi dài, khuôn mặt đỏ bừng hơi ngửa lên, hỏi hết sức hồn nhiên: “Nhưng chân của cô nương chưa xuất giá chỉ có thể để phu quân nhìn, Đình ca muốn làm phu quân của muội sao?”
Trái tim của Hạ Thiệu Đình dường như đập lỡ nhịp, thoắt cái, đến cả mang tai cũng đỏ cả lên, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, thấp giọng quở: “Nói bậy bạ gì đó!”
Nhưng mà lúc này hắn cũng cảm thấy hai người thật sự rất thân mật, nếu để người khác trông thấy………..Hắn nhìn tiểu cô nương cải trang thành gã sai vặt ở trong ngực, nghĩ trong bất lực: Nếu để người khác nhìn thấy, nói không chừng sau này bọn họ sẽ chuyền tai nhau rằng hắn có sở thích Long Dương(*).
(*) Sở thích chơi bede, Long Dương chi phích mời các bác tra gg để đọc truyền thuyết về câu chuyện này.
Đường Quân Dao nhìn thấy cái tai đỏ bừng bừng của Hạ Thiệu Đình, cũng vội vàng giấu mặt ở sau cổ hắn, cười trong im lặng.
“Các ngươi nhìn, các ngươi nhìn đi! Ta đã nói tiểu yêu nữ này không an phận mà.


Các ngươi cũng thấy rồi đó, nàng ta đang cố ý đùa bỡn tướng quân đấy!” Đi theo phía sau họ ở đằng xa, Phạm Quảng tức đến nỗi đầu bốc khói khi nhìn thấy cười quá mức xán lạn của nàng.
Tào Thăng liếc hắn ta một cái, vờ nhìn trời.
Thật là ngu ngốc, tướng quân là người vô cùng thông minh, nếu không phải quan tâm tắc loạn, ngài ấy sẽ bị một tiểu cô nương lừa cho quay vòng vòng sao? Nói không chừng trong lòng ngài ấy còn đang lén lút vui sướng vì được mỹ nhân chủ động sà vào lòng đòi ôm ấp cũng nên!
Nếu tiểu yêu nữ kia không phải chủ tử bây giờ của bọn họ, thì Trường Phong và Trường Thuận cũng rất muốn quay đầu đi, chẳng qua bây giờ bọn hắn còn phải giữ chặt Phạm Quảng đang giậm chân giận dữ đi khuyên nhủ một chút, bất kể thế nào cũng phải khuyên được hắn.
Đằng trước không mảy may phát hiện ra Đường Quân Dao đang vui như hoa nở, nhưng nàng vẫn dẩu môi tỏ vẻ tủi thân, đoạn phản bác nói: “Người ta còn lâu mới nói bậy!”
Ừ, Đình ca mặt đỏ bừng bừng cũng rất đẹp mắt, với lại vừa nhìn đã biết hắn chưa bao giờ gần gũi với cô nương gia.

Nghĩ tới có lẽ bản thân là người duy nhất có thể gần gũi với hắn như vậy, tim nàng lập tức cảm thấy đắc ý đến nỗi sắp phồng to như bong bóng.
Hạ Thiệu Đình không được tự nhiên nên vờ ho một tiếng, cố ý xụ mặt, dọa dẫm: “Nếu muội còn nói nhiều, ta vứt muội xuống đấy!”
Được thôi, không nói thì không nói, da mặt của thiếu niên tướng quân hơi mỏng, không chịu được chòng ghẹo.

Đường Quân Dao hậm hực bĩu môi, có chút nuối tiếc.
Thấy nàng thật sự vâng lời không nói nữa, Hạ Thiệu Đình thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm ấy nàng bước thật nhanh, sau đó nhanh chóng tìm được xe ngựa của Đường phủ, hắn cẩn thận từng li từng tí bế nàng lên xe.
“Cố nhịn một chút, sau khi về phủ sẽ sai người đi mời thầy thuốc khám kĩ cho muội.” Hắn khẽ dặn.
Đường Quân Dao suýt nữa quên mất chân của mình đang trong trạng thái bị ‘trẹo’, nàng lập tức ra vẻ cố gắng chịu đựng, vừa tủi thân vừa nhu thuận trả lời: “Vâng………”
Hạ Thiệu Đình đang buông màn xe chợt khựng lại, sau đó vẫn không nhịn được mà vò đầu nàng.
Đường Quân Dao ngẩn người một lúc rồi sờ vào nơi vừa được hắn sờ qua, sau đó che miệng cười, lại sợ người bên ngoài nghe thấy tiếng cười của mình, nàng bèn vội nén xuống, đôi mắt long lanh tỏa sáng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên vì quá mức vui sướng, lúm đồng tiên bên má sâu hõm lại.
Sau một lúc vui vẻ, cuối cùng nàng cũng nhớ đến chính sự, nàng vén rèm cửa lên, thò đầu ra hỏi Hạ Thiệu Đình đang cười kỵ mã bảo vệ bên cạnh xe ngựa: “Đình ca, những người kia đâu? Đã bắt được hay để bọn họ chạy thoát rồi?”
“Đã bắt được vài tên thủ hạ, còn lại thì để bọn hắn chạy mất rồi.” Hạ Thiệu Đình cũng không giấu nàng.
Đường Quân Dao gật đầu, điều này cũng nằm trong dự đoán của nàng.
Phương Nghi không phải kẻ ngu dốt, nàng ta ắt biết bây giờ chạy thoát thân quan trọng hơn, nhất định sẽ không hiếu chiến.
“Được rồi, mau quay vào trong đi, đừng cử động lung tung, cẩn thận cái chân bị thương.” Hạ Thiệu Đình hối.
Đoàn người trở về thành, Trường Thuận đi theo phía sau cuối cùng cũng không nhịn được mà khẽ chạm vào Trường Phong ở bên cạnh: ” Này, ngươi nói xem có phải cô nương nhìn trúng tướng quân không?”
Trường Phong quăng cho hắn một ánh mắt khinh thường.
Cái này còn không phải rành rành ra đấy rồi sao? Với tính cách của cô nương, nếu không nhìn trúng người ta, nàng ấy sẽ nhảy vào lòng người đó như thế sao? Chỉ có tướng quân là chưa thông suốt thôi, sau này kiểu gì cũng có kịch hay để xem.
Mắt hắn khẽ chớp, trong long tràn đầy hưng phấn.
Còn Phạm Quảng thì trừng mắt nhìn xe ngựa với vẻ oán hận.
Tiểu yêu nữa, tiểu yêu nữ không biết liêm sỉ!
Khoảng chừng nửa canh giờ, đoàn người tiến vào thành, tiếng ồn ào từ đường phố truyền vào trong xe ngựa, điều này cũng khiến cho Hứa Quân Dao, người đang mệt mỏi muốn ngủ trong xe, ngáp dài một cái, đấm cái lưng có chút đau mỏi và xê dịch cái mông.
“Ôi chao, vị đại tẩu này, ta thấy tẩu xương cốt đặc biệt hiếm có, chính là tướng nhiều phúc, chỉ tiếc gần đây số mệnh phạm phải sát tinh, nếu không kịp thời hóa giải, sợ rằng cuộc sống sẽ gặp nhiều khó khăn.”
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một giọng nói có chút quen thuộc, Đường Quân Dao giật mình, cả người tỉnh táo trở lại, lớn tiếng kêu: “Dừng xe, mau dừng xe!”
Thị vệ phủ tướng quân hấp tấp ghìm cương, Hạ Thiệu Đình thúc ngựa lên trước vài bước, đang muốn hỏi Đường Quân Dao có chuyện gì, thì thấy tiểu cô nương bị ‘trẹo’ chân ‘bịch’ một tiếng nhảy xuống từ trên xe ngựa, nhanh nhẹn chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi ‘Tái Thần Tiên, Thái Thần Tiên.’
Hạ Thiệu Đình: “…”
Chúng thị vệ: “..”
Cho nên, chân bị trẹo khỏi rồi hả? Nhìn cái động tác thoăn thoắt này, tưởng chừng như cái đuôi bị bén lửa vậy!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương