Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Đời Trước
-
Chương 47: Chương 47
Hôm nay Đường Quân Nhu theo lệ thường đến đây tận hiếu với Vương Thị, đúng lúc nghe thấy những lời nói khinh thường của em họ.
Ban đầu nàng ngẩn ra, sau đó trên mặt giương lên một nụ cười hả hê.
Qua song Lăng Hoa (**) nàng thấy trong phòng Vương Thị lúc này là hai mẹ con Lý Thị, Đường Quân Du đang dựa vào lòng Lý Thị tức đến nỗi bật khóc, tay không ngừng giơ lên lau nước mắt; còn Vương Thị ngồi trên cao đang thở dài rầu rĩ, nhưng cũng không hề nói nửa câu trách móc cô cháu gái vừa chọc người ta đến phát khóc rồi bỏ chạy.
Thấy vậy, trong lòng Đường Quân Nhu vô cùng sảng khoái.
Sợ bị người nhìn thấy, nàng vội vàng che giấu nụ cười, lúc này nàng cũng biết nếu vào phòng nhất định sẽ bị mẹ con Lý Thị luân phiên nhau giận cá chém thới, cho nên đành im lặng rời đi.
Trịnh Nghiên là Nhị cô nương của phủ Trịnh quốc công, nàng vừa là thư đồng của Tứ công chúa và cũng là cháu gái của Trịnh quý phi.
Lễ cập kê của nàng gần như đã mời tất cả các quý nữ trong Kinh đến tham dự, trong đó Hứa Quân Dao vừa là nữ nhi của Lại bộ Thị Lang kiêm thư đồng của Ngũ công chúa đương nhiên cũng có mặt.
Nàng mà đi thì không thể thiếu cái bóng là Ngũ công chúa được, cho nên hôm nay Ngũ công chúa cũng hớn hở đến đây góp vui.
Nghe nói Ngũ công chúa được sủng ái nhất cũng đến vì thế có rất nhiều người tranh nhau muốn đi, những gia đình không nhận được thiệp mời thì cố gắng tìm đủ mọi cách để xin được một suất ‘bạn đồng hành’.
Vì một suất ‘bạn đồng hành này’ mà Nguyễn Thị phải đau đầu ứng phó với những vị phu nhân quen biết lẫn không quen, biết đến tận nhà xin xỏ.
Sau khi chuyện Hứa Quân Dao đập tan hi vọng muốn xin đi cùng của Đường Quân Du truyền đến tai Nguyễn Thị, nàng xoa day thái dương một cách bất lực.
Tốt lắm, bây giờ ai cũng đừng hòng đi.
Nàng thở dài.
Vốn dĩ nàng muốn nữ nhi dẫn theo hai cô nương của Đại phòng đi cùng, đặc biết là Đường Quân Nhu, sẽ tròn mười bốn tuổi vào tháng sau, ra ngoài giao lưu nhiều hơn sẽ tốt cho việc nghị thân của con bé sau này.
Nhưng không ngờ rằng nàng còn chưa kịp nhắc đến chuyện này với nữ nhi thì hai mẹ con Đại phòng đã nhờ Vương Thị mở lời trước; với tính tình của nha đầu kia, dù cho lúc đầu con bé đồng ý, bây giờ cũng nhất quyết không chịu.
Với tính tình của nha đầu nhà nàng, nếu muốn cầu cạnh con bé thì chỉ có thể thuận theo, phải thật mềm mỏng, chứ không được ép buộc hay áp chế.
Ngươi càng bức bách, thì con bé sẽ một mực đối nghịch với ngươi, nhất định sẽ không để ngươi được như ý.
Nàng lại thở dài một tiếng.
Hai năm trước, sau khi Bích Văn và Thúy Văn lần lượt xuất giá, vì Vãn Cầm hiểu được tâm tư của nàng nên được đề bạt làm thị nữ bên người.
Lúc này, nàng ta có chút khó hiểu:” Tam cô nương từ chối Nhị cô nương, nhưng nếu Đại cô nươnng muốn đi thì chỉ cần nói với Tam cô nương là được, cũng chưa chắc Tam cô nương sẽ không đồng ý.”
Nguyễn Thị lắc đầu: “Nếu Nhu nha đầu mà đi, sau khi quay về không biết phải chịu bao nhiêu xỉa xói, tội gì phải làm khổ con bé”.
Vãn Cầm nghĩ đến tính tình của Nhị cô nương thì không khỏi gật đầu.
Cũng đúng, Nhị cô nương cầu mà không được, thế mà Đại cô nương lại có được; với tính tình của nàng ta, không chừng sẽ tìm cách giày vò đối phương.
Nguyễn Thị đang than thở thì kẻ đầu sỏ khiến nàng phải đau đầu đang thong dong, đủng đỉnh đi vào phòng, con bé vừa đi vừa ngâm nga một điệu hát, còn bắt chước dáng đi chắp tay sau đít của phụ thân nàng.
“Nương đang than thở gì vậy? Có phải ca ca lại chọc giận người không?” Hứa Quân Dao vừa bước vào đã thấy bộ dạng vô cùng mệt mỏi, đang than ngắn thở dài của Bao phu nhân, nàng tò mò hỏi.
Vừa nghe con bé nhắc đến nhi tử, Nguyễn Thị lại nhịn không nổi thở dài một tiếng.
Đứa nhỏ thì là Ma vương, đứa lớn cũng không thua kém gì, quả nhiên nhi nữ đều là nợ cả!
“Có phải ca ca lại gây chuyện rồi không ạ? Người nói cho con, con giúp người dạy dỗ huynh ấy!” Hứa Quân Dao ngồi gần nàng, hỏi một cách đầy quan tâm.
Nguyễn Thị tức giận dí một cái lên trán nàng:” Ca ca con không chọc giận nương, người chọc giận ta chính là nha đầu cứng đầu con đấy, lúc nào cũng để nương phải đau đầu.”
Hứa Quân Dao trưng ra vẻ mặt vô tội:”Con lại làm cái gì rồi? Con chẳng làm gì hết nha, con vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong phòng thu dọn đồ đạc.”
“Trưa nay con đến phòng bà nội đã nói gì với Nhị tỷ?” Nguyễn Thị hỏi một cách bất lực.
Hứa Quân Dao như ở trong mộng mới tỉnh, gối lên bờ vai của nàng, không cho là đúng:” Con còn tưởng chuyện gì to tát lắm, hóa ra là chuyện này.
Nếu tỷ ấy nói chuyện hẳn hoi với con, thì con đã đồng ý rồi; đây tỷ ấy cứ thích mượn tay bà nội để ép con, còn làm bộ làm tịch trước mặt con; con có phải mẹ tỷ ấy đâu, còn lâu con mới chiều theo tỷ ấy!”
Nguyễn Thị kiên trì giảng giải:” Quả thực việc này là do con bé làm không chu toàn, chẳng trách Bảo Nha ức giận.
Một cái bút không viết được ra hai chữ Đường, giữa huynh đệ tỷ muội với nhau, nếu bàn về quan hệ huyết thống, thì ngoại trừ ca ca của con; mấy ca ca tỷ tỷ đều không cùng chi.”(*)
(*) Không cùng chi: Ý là chỉ là họ hàng.
Không hiểu cmt nhé, giải thích ý khá dài nhất là với con người dài dòng lê thê như mình.
Hứa Quân Dao nghịch dải lụa thắt bên hông nàng, ‘ vâng vâng dạ dạ’ đáp lời, vừa nhìn đã biết nàng hoàn toàn không để những lời Nguyễn Thị nói vào tai.
Nguyễn Thị chán nản véo má con bé, cũng không phàn nàn thêm gì về chuyện này nữa mà hỏi:” Con cũng đã lớn rồi, đi lại cũng cần có người ở cạnh, nương đang tính chọn cho con vài nha đầu đi theo hầu hạ.
Con muốn chọn người ở trong phủ hay muốn nương sai người ra ngoài mua về?”
Sau khi Bích Văn xuất giá, nàng ấy quay lại làm quản sự trong phòng của Hứa Quân Dao.
Hơn nữa, mấy năm nay thời gian Hứa Quân Dao ở trong cung nhiều hơn ở nhà, nên một mình Bích Văn vẫn có thể chăm sóc nàng rất ổn thỏa, nhưng ai rồi cũng phải trưởng thành, bên cạnh lúc nào cũng phải có người không rời nửa bước.
“Con tự chọn trong phủ trước, nếu không nhìn trúng ai thì mua sau cũng được ạ.” Hứa Quân Dao cọ xát trên người nàng, không quá bận tâm nói.
“Như vậy cũng tốt, người trong nhà hiểu rõ nhau, đến lúc giao việc cũng dễ dàng hơn.”
Về đến phủ, Hứa Quân Dao cởi khóa trường mệnh vẫn luôn giấu bên người và đặt nó bên cạnh gối, thuận mồm gọi vài câu ‘A Vũ’ nhưng chỉ nghe được tiếng hừ khẽ ở bên trong, sao đó nàng cũng chẳng thèm để ý mà nằm xuống giường.
Ở trong khóa trường mệnh, Ngôn Vũ vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, sau một lát, tiếng thở đều đều quen thuộc truyền đến, nàng ta bĩu môi, sau đó trở mình, lại khẽ hừ một tiếng nữa.
Trong chính phòng của phủ Trấn Viễn tướng quân, Vân Thị vừa chải mái tóc đen dày vừa nói:”Ngày mai thiếp cùng Thường nhi đến phủ Trịnh quốc công, nhân tiện nhìn xem có cô nương nào hợp với Lượng ca không.
Thằng bé ngày càng lớn không thể cứ tiếp tục kéo dài hôn sự nữa.
Nhi tử những nhà khác bằng tuổi hắn đã thành thân sinh con từ lâu, vậy mà hắn một người cũng không có.”
Đỗ Thành Trung thuận mồm hùa theo hai tiếng, nhưng cả người lại chẳng thoải mái gì cho cam.
Hắn vẫn luôn không nhịn được mà nhớ đến tiểu tướng quân lập chiến công mà mấy người đồng liêu uống rượu cùng hắn luôn mồm nhắc tới vào đêm nay, bọn họ không ngớt lời khen ngợi tiểu tướng ấy.
Ở tuổi này mà công trạng đã như vậy, cũng không biết nhà nào dạy dỗ được một đứa con xuất sắc đến vậy.
Nếu hắn có một nhi tử xuất sắc như thế thì đời này kẻ cả có phải sống ít đi mười năm thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng tiếc rằng dưới gối hắn đến nay vẫn không có nhi tử.
Năm đó, phu nhân của hắn sau khi sinh xong nữ nhi thì vẫn mãi không thấy có tin vui, có vài lần hắn thậm chí còn nghĩ có nên nâng một người lên làm thiếp thất hay không, sau này sinh được nhi tử thì đưa thằng bé cho phu nhân nuôi nấng là được.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị hắn thủ tiêu ngay, vì nếu làm như vậy hắn sẽ rất hổ thẹn với phu nhân của mình.
Rõ ràng hắn đã đồng ý với nàng sẽ không có người khác, làm sao hắn có thể nói một đằng làm một nẻo như thế được? Đó không phải việc mà một đại trượng phu nên làm.
“……Chàng thấy thế nào?” Vân Thị quay đầu lại thì thấy vẻ mặt không thoải mái của phu quân, nhịn không được cất tiếng gọi:”Phu quân, phu quân?”
“Gì vậy?” Đỗ Thành Trung cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn nàng cười áy náy:”Vừa rồi ta không nghe rõ, nàng nói cái gì vậy?”
Vân Thị ngồi xuống bên cạnh hắn, quan tâm hỏi:”Mấy hôm nay ta thấy hồn vía chàng cứ như ở trên mây, có phải chàng có chuyện gì phiền lòng không?”
Có chuyện phiền lòng ư? Chuyện phiền lòng lớn nhất lúc này của hắn là dưới gối không có nhi tử, nhưng cái này có thể nói với phu nhân sao? Đương nhiên là không thể! Cho nên hắn đành cười nói:” Không có gì, có lẽ là do mấy hôm nay nghe tin đại quân triều đình đánh thắng trận nên ta luôn bất giác nhớ đến những ngày còn ở trong quân trước đây; song lại nhận ra rằng những chuyện đó đã trôi qua nhiều năm rồi.”
“Con người phải luôn nhìn về phía trước, những chuyện đã qua cứ để nó qua đi! Đêm khuya rồi, chúng ta nên đi nghỉ thôi.” Vân Thị không mấy để tâm mà chỉ an ủi vài câu.
Vì ngày mai còn tham dự lệ cập kê của Nhị cô nương phủ Trịnh quốc công nên tối nay nàng phải đi nghỉ sớm để ngày mai tinh thần thoải mái hơn, nàng phải gặp quý phu nhân của các phủ trong kinh với trạng thái tốt nhất.
Đỗ Thành Trung gật đầu.
Trong cơn mơ màng, có tiếng kêu thảm thiết của ai đó thình lình vang lên bên tai hắn:” Đỗ Thành Trung, người giết hại cốt nhục ruột thịt, không có tính người, ta nguyền rủa ngươi đời này không có người kế tục, không có nhi tử đưa tiễn lúc lâm chung!”
Hắn bàng hoàng tỉnh giấc, ngực đập thình thịch không ngừng, hắn lấy tay quệt lên trán, mồ hô mướt cả bàn tay.
Hóa ra là một cơn ác mộng….
Là ác mộng sao? Ngay sau đó, trái tim hắn thắt lại, bàn tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Không, đó không phải ác mộng.
Mười năm trước quả thực có người đã vô cùng tuyệt vọng và thảm thiết rống lên với hắn những lời đó.
Chẳng lẽ suốt những năm nay hắn mãi không có nhi tử là vì lời nguyền năm đó sao? Không, không đâu, hắn nhanh chóng vứt bỏ cái suy nghĩ này đi.
Quá hoang đường! Nếu trên đời thật sự có lời nguyền, thì người đời nếu lòng mang hận thù ai đó chỉ cần tùy tiện nguyền rủa cài câu đã linh nghiệm, như vậy không biết thiên hạ sẽ loạn thành cái gì?
Hắn như thể đang an ủi chính mình, sau đó tiếp tục nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng trong đầu hắn lúc này là một mớ hỗn độn, rất nhiều ký ức đã từng bị thời gian vùi lấp như dòng nước lũ vượt qua con đê sứt mẻ không ngừng đổ dồn về phía hắn.
Hắn nhớ tới nỗi tuyệt vọng khi nữ tử mình yêu phải gả cho kẻ khác, nhớ tới sự phóng túng sau khi công thành danh toại, thậm chí còn nhớ tới nữ tử yêu kiều đã từng khiến hắn có ý định cưới vợ.
Vậy ư? Hóa ra hắn đã từng muốn cưới nữ nhân khác.
Hắn cứ miên man suy nghĩ đến tận khi sắc trời tờ mờ sáng, dường như có tiếng chim hót văng vẳng ở phía xa, lúc này hắn mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay là lễ cập kê của Trịnh Nghiên, Hứa Quân Dao đeo khóa trường mệnh rồi thuận miệng gọi một tiếng ‘A Vũ’, đáp lại nàng vẫn là tiếng hừ nhẹ.
Nhưng nàng cũng không để tâm, đồng thời cũng phớt lờ luôn ánh mắt ghen ghét của Đường Quân Du ở phía sau, sau đó vui vẻ cùng Nguyễn thị ra khỏi cửa.
Đường Quân Du hận nàng muốn chết, nàng ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Quân Dao, hận đến nỗi không thể đục mấy cái lỗ trên lưng nàng.
“Ta đã nói rồi, kể cả muội có lấy bà nội ra dồn ép nàng ta, thì con nha đầu chết tiệt đấy chắc chắn sẽ không đồng ý đưa muội đi đâu.
Huống hồ, còn lâu bà nội mới vì muội, một đứa cháu gái nửa ruột thịt mà làm khó cháu gái ruột của mình.
Từ lúc bắt đầu muội đã phạm sai lầm khi mượn tay bà nội để ép buộc nàng ta rồi.”
“Liên quan gì tới huynh! Ai bảo muội không tốt số như nàng ta, có một người cha xuất sắc, sắp tới sẽ có thêm một huynh trưởng có triển vọng nữa.”Đường Quân Du mặt lạnh tanh.
“Đường Hoài Châu có triển vọng ư? Người thầy kia của hắn vì muốn lấy lòng tam thúc mà lời ngon tiếng ngọt nào cũng nói được.
Nếu muội nghĩ Đường Hoài Châu có triển vọng như vậy thì cứ chờ tới kết quả cuối năm nay đi! Muội cứ đợi đấy, một ngày nào đó ta đánh bại hắn hoàn toàn trên trường thi!” Đường Hoài Hưng cười giễu cợt, hắn tràn đầy niềm tin vào tương lai của mình.
Chẳng qua Đường Hoài Châu có một người cha tốt làm chỗ dựa mà thôi, còn hắn thì chẳng cần chỗ dựa gì sất, hắn chỉ cần dựa vào sự tài hoa của mình cũng đủ năng lực có được một tiền đồ rộng mở.
“Muội yên tâm, đợi sau này đại ca thi đậu Trạng Nguyên, có tiền đồ rộng mở rồi nhất định sẽ giúp muội trút mối hận trong lòng này!” Hắn cam đoan son sắt.
Đường Quân Du khẽ hừ một tiếng, nhưng nét mặt lại dịu đi khá nhiều.
Mặc dù nàng không có một người cha có tiền đồ, nhưng lại có một người huynh trưởng có triển vọng, hiện giờ hắn còn chưa đến mười tám tuổi đã trúng cử nhân, phóng tầm mắt nhìn khắp Đại Tề này có mấy ai đã đỗ cử nhân khi chưa tới mười tám tuổi như hắn?
Khi Hứa Quân Dao đến phủ Trịnh quốc công thì phát hiện Ngũ công chúa đã đến từ lúc nào, nàng ta đang lấy làm bực bội khi bị nhiều người vây quanh như sao vây trăng sáng.
Lúc nhìn thấy bóng dáng của Hứa Quân Dao thì lập tức đi về phía nàng, giọng nói tràn đầy đắc ý: “Sao nào? Muội không ngờ rằng ta sẽ tới sớm hơn muội phải không? Bây giờ Tứ hoàng tỷ mới đang trên đường tới đây thôi đấy!”
Hứa Quân Dao buồn cười, người càng có thân phận tôn quý thì càng phải đến ở phút chót, như vậy mới làm toát lên vẻ cao quý của các nàng.
Cũng chỉ có Ngũ công chúa ngốc nghếch này là trường hợp ngoại lệ, nàng ấy hoàn toàn không để tâm đến mấy thứ này, thích đến thì cứ đến thôi.
“Quả thực muội cũng bất ngờ lắm, không nghĩ tỷ lại tới sớm vậy”.
Hứa Quân Dao cười nói, sau đó nhìn sang Trịnh Nghiên đang nhận lễ vật từ trong tay của Nguyễn Thị, Hứa Quân Dao nói: “Chúc mừng Nghiên tỷ tỷ nha!”
Trịnh Nghiên cầm quà cười nói: “Đa tạ Quân Dao muội muội”.
“Nhờ có Quân Dao muội muội mà Ngũ công chúa mới đến đây, đó đã chính là món quà tốt nhất dành cho Nghiên tỷ tỷ rồi, cần gì phải tốn công chuẩn bị lễ vật khác”.
Gia Bình huyện chủ năm ngoài mới làm lễ cập kê xong, lúc này đứng cạnh cười khẽ.
“Huyện chủ cứ nói đùa, Ngũ công chúa vẫn luôn rất mong chờ ngày lễ cập kê của Nghiên tỷ tỷ, vì chuyện này mà tỷ ấy còn nhắc nhở muội nhiều lần”.
Hứa Quân Dao ra vẻ ngây thơ.
Nàng chẳng phải đồ ngốc, đương nhiên không thể nhận cái danh ‘ kẻ thao túng công chúa triều đình’ được.
Ngũ công chúa gật đầu, cười tít mắt phụ họa theo:” Đúng đấy đúng đấy, ta muốn xem lễ cập kê của Nghiên tỷ có gì khác với mấy hoành tỷ của ta trước đó.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì Tứ công chúa vừa đến nơi, người đến cùng nàng ta còn có Trịnh quý phi, hôm nay nàng ta cũng đến tặng quà cho cháu gái.
Sau khi kết thúc buổi lễ cập kê, Ngũ công chúa bĩu môi nhìn Trịnh Nghiên đồng thời huých nhẹ Hứa Quân dao đang ở bên cạnh:” Nghiên tỷ tỷ cập kê rồi, thế có phải không lâu sau đó cũng chuẩn bị nghị thân giống Tam hoàng tỷ và Gia Bình huyện chủ không?”
“Đấy là đương nhiên, tỷ xem đi, có một đống phu nhân đang vây quanh Trịnh quốc công phu nhân kìa kìa! Trong số các nàng có không ít người đã nhìn trúng Nghiên tỷ tỷ, muốn tỷ ấy làm dâu nhà họ.” Hứa Quân Dao liếc nhìn những phu nhân đang vây quanh Trịnh quốc công phu nhân.
“Tam hoàng tỷ, Gia Bình huyện chủ, Nghiên tỷ tỷ, mấy tháng nữa còn có Tứ hoàng tỷ, vậy chẳng phải bốn người các nàng đều đang kén rể sao? Ngộ nhỡ các nàng cùng nhìn trúng một người thì chẳng lẽ phải đánh nhau một trận à?”
“Đúng thế, nếu cùng nhìn trúng một người thì các nàng phải đánh nhau một trận, ai thắng thì được ôm mỹ nam tử về nhà.” Hứa Quân Dao trịnh trọng trả lời.
Ngũ công chúa cười khanh khách, vươn tay véo má nàng một cái:” Nhìn cái dáng vẻ trịnh trọng nói hươu nói vượn của muội, bản công chúa còn lâu mới tin!”
Hai người cười nói với nhau như trốn không người, khiến cho không ít quý nữ xung quang đang có ý định chen ngang phải dừng bước, không dám tiến lên quấy rầy các nàng.
Rất nhanh sau đó, Trịnh Nghiên dẫn theo thị nữ tiến di tới, đón các nàng vào trong phòng nói chuyện.
Trừ Hứa Quân Dao, Ngũ công chúa, Tứ công chúa và Gia Bình huyện chủ ra, còn có bốn quý nữ thân thiết với Trịnh Nghiên, trong bốn người họ có một người nhỏ nhất tuổi tác xấp xỉ Hứa Quân Dao.
Sau khi Trịnh Nghiên giới thiệu xong, Hứa Quân Dao mới biết nàng chính là cô nương của phủ Trấn Viễn tướng quân, nàng họ Đỗ, tên Hạnh Thường, mọi người đều gọi nàng là ‘Thường nhi’.
Hóa ra là nữ nhi của vị phu nhân gả cho tình lang tướng quân ….
Tiểu cô nương có vẻ thẹn thùng, bẽn la bẽn lén hành lễ với các vị công chúa, sau đó nhìn các nàng một cái rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, im lặng nhìn mọi người cười đùa vui vẻ.
Hôm nay Trịnh Nghiên được Trịnh quý phi ban cho trâm ngọc, được Tứ công chúa mở lời khen ngợi, còn được cả Ngũ công chúa, vị công chúa được sủng ai nhất trong cung đến nhà chúc mừng, nên tâm trạng vô cùng tốt, nụ cười luôn nở trên môi.
Các nàng đều là các cô nương tuổi xanh mơn mởn, đang nói nói cười cười chợt có ai đó nhắc đến vị hôn phu sau này, các các cô nương lập tức vừa xấu hổ vừa tò mò, ngươi đùn ta đẩy hi hi ha ha khiến đối phương phải nói ra hình mẫu vị hôn phu lí tưởng sau này.
Trong lúc đùn đẩy không biết ai đụng vào ai trước mà va vào thị nữ đang bưng chén trà đã đi đến, một tiếng ‘ây da’ vang lên; ngoài Tứ công chúa, Ngũ công chúa và Đỗ Hạnh Thường ra thì trên quần áo của những quý nữ còn lại đều ít nhiều bị dính nước trà.
“Nếu các tỷ muội không chê, chi bằng tạm thời thay quần áo của ta.
Vóc người Dao muội muội gần giống với Lục muội muội của ta, hay là muội thay tạm đồ của muội ấy nhé?” Trịnh Nghiên quở thị nữ vài câu, sau đó đưa ra đề nghị.
Hứa Quân Dao nhìn vết trà trên ngực mình, đành miễn cưỡng đồng ý.
Chỗ này quá bắt mắt nên không thể mặc bộ này đi về được!
Chẳng mấy chốc đã có thị nữ đưa các nàng vào trong phòng thay đồ, Trịnh Nghiên xin lỗi hai vị công chúa rồi cùng đi xuống.
Hứa Quân Dao tháo khóa trường mệnh trên cổ ra và đặt ở một bên, nàng được các thị nữ phủ Trịnh quốc công hầu hạ thay bộ quần áo đã bị làm bẩn, tiếp đó mặc quần áo mới của Lục cô nương phủ Trịnh quốc công vào, vừa nhìn đã thấy rất vừa vặn.
Nàng soi gương đồng chỉnh lại mái tóc dài, sau khi thấy mọi thứ trên người đã ổn thỏa mới đi ra ngoài.
Đi mãi đi mãi, nàng cảm thấy dường như mình đã quên mất thứ gì đó, vừa sờ lên cổ thì bừng hiểu.
Thế mà nàng lại quên khuấy đi cái khóa trường mệnh!
Thị nữ nghe nàng nói muốn đi lấy khóa trường mệnh đã bỏ quên ở trong phòng thì vội vàng dẫn nàng quay về.
Nhưng nàng nhìn trái nhìn phải cũng không tìm thấy khóa trường mệnh mà lúc nãy nàng đặt trên bàn trang điểm đâu.
Hứa Quân Dao hơi sốt ruột.
Khóa trường mệnh kia thấy hay không cũng được, nhưng vẫn còn Ngôn Vũ ngốc nghếch bám bên trong.
Thị nữ đi cùng nàng cũng vội vàng tìm, hai người xém chút nữa lật tung cái bàn trang điểm lên, nhưng vẫn không tìm thấy cái khóa trường mệnh đâu.
Hứa Quân Dao ở trong lòng gọi tên Ngôn Vũ hết lần này tới lần khác, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy tiếng đáp lại.
Trong lòng nàng càng sốt ruột hơn.
“Hai người đang tìm khóa trường mệnh hả?” Đột nhiên có một thị nữ tiến vào hỏi.
“Đúng đúng đúng, ngươi có nhìn thấy nó không?” Hứa Quân Dao vội hỏi.
“Là nô tỳ nhặt được, vốn còn muốn đưa cho Đường cô nương, nhưng đúng lúc trên đừng đi lại gặp GIa Bình huyện chủ, huyện chủ vừa biết nô tỳ muốn đem đồ đi trả cho Đường cô nương thì bảo nô tỳ cứ đưa cho nàng là được.” Thị nữ vội nói.
Hứa Quân Dao nhẹ nhàng thở ra, vội vội vàng vàng đi tìm Gia Bình huyện chủ để lấy lại khóa trường mệnh.
Đang đi nàng bỗng nhiên thấy tim mình bật thót lên, bên tai dường như vang lên tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt nhất thời thay đổi.
A Vũ!
Nói về Gia Bình huyện chủ, sau khi nàng ta cầm lấy khóa trường mệnh thì nhìn trái nhìn phải, khinh thường nói: “Kiểu dáng cũ rích, chất lượng cũng không tốt.
Thế mà Hứa Quân Dao cũng không biết ngại mà đeo nó cả ngày.”
Nói xong, nàng ta tiện tay vứt nó xuống nước, ‘tõm’ một tiếng khóa trường mệnh rơi vào trong cái ao nhỏ.
“Huyện chủ! Làm vậy có ổn không? Dù sao đây cũng là đồ của Đường cô nương mà.” Thị nữ bên cạnh nàng ta có chút lưỡng lự.
“Sợ cái gì, cái loại đồ này, bản huyện chủ đền nàng ta bảy tám cái còn được.” Gia Bình huyện chủ không mảy may để tâm.
Thị nữ dẫn đường của phủ Quốc công chần chừ trong chốc lát, nhưng vẫn nhanh chóng bước đến bên bờ ao rồi ngồi xổm xuống, vươn tay mò mẫm nơi chiếc khóa trường sinh bị rơi xuống.
“Ngươi nhặt nó làm gì? Lẽ nào ngươi sợ bản huyện chủ không đền nổi?” Gia Bình huyện chủ hừ nhẹ một tiếng để che đậy sự chột dạ bất ngờ nổi lên trong lòng.
Cái ao này không to lắm, vốn là nơi trồng hoa sen, nước ao cũng khá cạn, chẳng qua là lớp bùn lắng xuống đáy ao tương đối dày.
Thị nữ vừa mò vừa đào một lúc lâu, bỗng nhiên đầu ngón tay khua vào một vật cứng, nàng ấy vui mừng khôn xiết, vội nắm lấy vật đó rồi kéo mạnh lên.
Một tiếng ‘pụp’ trầm đục của một vật được kéo ra khỏi bùn vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu đầy vui mừng của thị nữ: “Nô tỳ tìm thấy rồi!”
Trái tim đang nâng lên của Gia Bình huyện chủ bị rơi về thực tại, nàng ta hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
Thị nữ chưa kịp rửa sạch bùn đất bám trên khóa trường mệnh thì Hứa Quân Dao đã đuổi tới nơi.
“Huyện chủ, khóa trường mệnh của muội đâu?” Hứa Quân Dao vội hỏi.
Gia Bình huyện chủ vì chột dạ mà né tránh ánh mắt của nàng, nhanh chóng liếc nhìn thị nữ đang cầm khóa trường mệnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng trầm mặt.
“Có chuyện gì là sao? Chẳng qua ta chỉ lỡ tay vứt nó xuống ao, sau đó ta cũng bảo người đi nhặt nó về rồi. Muội còn muốn thế nào?” Gia Bình huyện chủ không hài lòng với thái độ của nàng.
Dù sao đồ cũng đã nhặt rồi, nàng cứ quả quyết nói mình lỡ tay đấy, Hứa Quân Dao làm gì được mình nào?
Lúc này, thị nữ đã rửa sạch khóa trường mệnh, lấy khăn lau sạch nước đọng rồi cung kính đưa đến trước mặt Hứa Quân Dao: “Đường cô nương.”
Hứa quân Dao vội vàng cầm lấy khóa trường mệnh, chẳng thèm để ý tới Gia Bình huyện chủ mà vội vàng ở trong lòng không ngừng gọi tên Ngôn Vũ.
Nhưng nàng vẫn không thể nghe thấy hay nhìn thấy âm thanh và bóng dáng quen thuộc kia.
A Vũ, nếu ngươi còn không đáp lời ta, ta sẽ phát cáu đấy! Nàng xụ mặt ra.
Sau một lúc lâu, nàng lại ngó nghiêng xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không có được lời hồi đáp, cũng không thấy được ‘bóng dáng con quỷ’ kia.
Không biết tại sao, nàng có chút hoảng loạn, nàng cứ gọi mãi cái tên Ngôn Vũ này trong lòng.
A Vũ, nếu ngươi còn không mau lên tiếng, không mau xuất hiện thì ta thật sự sẽ phát cáu đấy!
Gia Bình huyện chủ thấy từ sau khi nàng cầm khóa trường mệnh thì nhìn nó chằm chằm không chớp mắt, lúc thì ngó nghiên xung quanh lúc thì giống như đang tìm thứ gì đó, nàng ta lấy làm lạ bèn hỏi: “Này, muội đang làm gì thế? Thứ này là được làm bằng vàng, kể cả có rơi xuống bùn hay làm rơi thì cũng không hỏng được, muội cứ nhìn hằm chằm nó làm cái gì?”
Hứa Quân Dao quay mặt lại, ánh mắt lạnh buốt tới tận xương.
Gia Bình huyện chủ run lên, sau đó giận về phản ứng của chính mình, cường ngạnh nói: “Chẳng lẽ muội còn muốn mượn chuyện này để đe dọa bản huyện chủ?”
Hứa Quân Dao không còn lòng dạ nào mà ở đây tranh luận với nàng ta, vứt lại một câu ‘Ngươi tốt nhất nên cầu cho nàng ấy không bị sao’ rồi rời đi.
“Ta còn phải cầu cho nó không sao á? Chớ nói nó hoàn toàn không bị rơi hỏng, ngay cả khi nó bị hỏng thì bản huyện chủ đề mười cái cũng được!” Gia Bình huyện chủ bực bội, hướng về phía bóng lưng của nàng la hét.
Hứa Quân Dao không nghĩ tới, những ngày sau đó Ngôn Vũ không hề xuất hiện, thậm trí cũng chưa từng đáp lại lời nàng, tựa như trước giờ chưa từng tồn tại, còn khóa trường mệnh cũng chỉ là một khóa trường mệnh bình thường.
Nàng vừa lo vừa sợ, đồng thời cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Rõ ràng trước khi ra cửa nàng ấy vẫn còn ở yên trong khóa trường mệnh, trong suốt buổi lễ nàng vẫn còn cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy.
Mới một lát sau đã không thấy đâu là sao?
Nàng lại nhớ đến tiếng hét thảm thiết giống như ẩn chứa nỗi đau vô hạn đã từng vang lên bên tai mình, khuôn mặt nàng bỗng tái đi.
(**) Song Lăng hoa, đáng lẽ cái lỗ tròn kia tạo thành hình bông hoa cơ, nhưng mà mị không tìm đc cái hình đấy ahuhu, mấy hình tìm thấy thì bị vỡ nét quá.
Nên lấy tạm nn để các bác hình dung nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook