Hôm nay có thể gặp Đường Tùng Niên ở Kỷ phủ, thấy rõ những chính tích của hắn trong những năm gần đây, quả thật là có thể lọt vào mắt xanh của Bình Tri.
(*) Chính tính: Thành tích làm việc trong khi tại tức của quan lại.
Hắn biết rõ vì sao Vi Lương bị buộc tội, đó chẳng qua là chiêu trò của đám người Khâu Trọng muốn thăm dò hắn.

Mặc dù đám người này từng đi theo Thái tử, nhưng cũng là những người có tài mà Đại Tề đang cần lúc này, hắn không muốn nhìn thấy viên ngọc sáng bị che lấp cho nên quyết định không truy cứu trách nhiệm.
Nhưng xem ra hiện nay bọn họ có vẻ vẫn không tin hắn thật sự đã bỏ qua chuyện cũ, bọn họ không cam lòng từ quan rời đi, mất cơ hội thực hiện hoài bão, bởi vậy mới có sự thăm do này.
Từ trước đến nay người tài thì luôn kiêu ngạo, hắn hiểu được điều này, và cũng bởi vì hắn tin Vi Lương trong sạch, cho nên mới không để ở trong lòng.

Hắn phái người dựa theo phép công mà làm, điều tra hết thảy những quan viên có liên quan.
Sau khi Đường Tùng Niên từ Kỷ phủ trở về, hắn chuẩn bị kĩ càng công văn báo cáo để mang đi nộp.

Khi hắn đến Lại bộ, quan viên phụ trách thu công văn nhìn chằm chằm danh sách trong tay hắn, rồi lại ngước lên nhìn hắn, nói: “Đường Tùng Niên, An Bình Huyện Lệnh của phủ Hà An?
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt của vị quan hơi khó hiểu, nhưng cũng không nói thêm: “Đã nhận được công văn, Đường đại nhân cứ trở về yên tâm đợi tin tức.”
Đường Tùng Niên cảm tạ hắn, ai ngờ vừa bước chân ra khỏi cổng lớn của Lại bộ thì đã bị Đại lý tự mời đi.
Đường Tùng Niên hoài nghi đi theo người báo tin đến Đại lý tự.

Đến nơi, hắn nhận ra người ngồi chính giữa là tân nhiệm Đại lý tự khanh, bên cạnh có hai vị quan viên lạ mặt, nhìn quan bào đều là đại quan tứ phẩm trở lên, Đường Tùng Niên cảm thấy kì quái.
“Đường đại nhân không cần lo lắng, bản quan phụng chỉ điều tra kĩ lưỡng vụ án lạm quyền của Vi Lương, khâm sai Vi đại nhân.

Mời Đường đại nhân tiến lên, bọn ta có mấy câu muốn hỏi đại nhân.” Đại lý tự khanh nói.
Đường Tùng Niên vừa nghe đã hiểu, nói: “Chỉ cần là việc hạ quan biết, hạ quan sẽ thành thật khai báo.”
Ngay sau đó, Đại lý tự khanh hỏi hắn vài câu, Đường Tùng Niên trả lời rõ ràng rành mạch, không thẹn với lương tâm.
Sau khi trả lời xong, Đại lý tự khanh cũng không làm khó, lệnh cho người đưa hắn ra ngoài.
“Hai vị đại nhân có chỗ nào không hài lòng với cách thẩm vẩn của hạ quan không?” Sau khi Đường Tùng Niên rời đi, Đại lý tự khanh trầm mặt hỏi hai người.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nói:” Bọn ta không có ý khiến gì cả.”
Đại lý tự khanh hừ một tiếng: ” Rất tốt.

Nếu đã như vậy, mời hai vị đại nhân về cho!”
Dứt lời, hắn phất ống tay áo đi ra phía sau bình phong.
Đồ không biết điều! Thái tử điện hạ không truy cứu chuyện các người từng giúp phế Thái tử bày mưu tính kế đã là thiên ân cuồn cuộn rồi, mà các ngươi còn không biết điều, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết thì quay đầu vu cáo Vi đại nhân.
Hai người kia biết mình bị người ta ghét, không nói không rằng rời đi.
Khoảng chừng một tiếng sau, bọn họ ở trong một phủ đệ trong thành, một trong số họ nhìn nam tử gầy yếu nói: “Khâu đại nhân, Thái tử điên hạ đã lệnh cho Đại lý tự tham gia điều tra, chúng ta cũng nên dừng tay rồi.

Thái tử điện hạ không so đo chuyện cũ, khoan hồng đại lương, quả thật là người có tấm lòng nhân hậu, thực sự là một minh quân.

Chúng ta cũng nên có ơn tất báo mới đúng.”
Một người khác nói: “Lúc đầu chúng ta đi theo phế Thái tử, đều là vì muốn góp phần công sức nhỏ bé của mình cho dân cho nước; vì phế Thái tử cống hiến mưu kế để đối phó với điện hạ, trước nay đều hết lòng vì chủ, tuyệt không hai lòng.

Có lẽ Thái tử điện hạ cũng hiểu rõ điều này nên mới không truy cứu chuyện trước đây, vẫn giao cho chúng ta nhiệm vụ quan trọng.


Chúng ta không thể cứ mãi phụ lòng tốt của người khác được!”
Khâu Trọng trầm mặc một lúc lâu, phủi áo bào, trịnh trọng nói: “Hai vị yên tâm, Khâu Trọng ta không phải người không biết điều.

Ngày mai ta sẽ nhận tội danh vu không mệnh quan triều đình với Thái tử điện hạ, nếu Điện hạ vẫn bằng lòng trọng dụng Khâu mỗ, đời này kiếp này Khâu mỗ sẽ đênf đáp ơn tri ngộ của ngài ấy, trung thành đi theo Thái tử điện hạ, tuyệt không hai lòng!”
Hắn cũng bị khiếp sợ trước cách làm mạnh mẽ quyết liệt của Thái tử.

Giết huynh, bức cha, không hề nương tay với máu mủ ruột thịt, giết là giết, bỏ tù là bỏ tù, có thể nói là nhổ cỏ tận gốc, thủ đoạn tàn nhẫn khiến lòng người kinh hãi.
Một người từng giết huynh bức cha, lại bằng lòng cho bọn họ, những người đã từ đi theo phế thái thử một con đường sống, khiến hắn không thể không nổi lên nghi ngờ, cho nên mới nghĩ cách thăm dò thực hư.
Nhưng thăm dò đến bước này, hắn cảm thấy, bất kể Thái tử đang làm bộ làm tịch hay giả nhân giả nghĩa; chí ít Thái tử có thể làm đến bước này thì hắn cũng bằng lòng thần phục.

Hắn phải nắm bắt cơ hội cuối cùng để thực hiện hoài bão của mình, về phần người trước người sau hắn cung chẳng quan tâm được nhiều như thế.
Nói đến Đường Tùng Niên sau khi rời khỏi Đại lý tự thì về thẳng phủ, thấy đôi nhi nữ nấp trong bụi cỏ như mèo rình mồi, hắn tò mò hỏi: “Các con đang làm gì vậy?”
“Phụ thân, bọn con đang đấu cỏ ạ.” Giọng nói lanh lảnh của Châu ca vang lên.
Đường Tùng Niên nghe thấy liền bật cười: “Trò này được đấy! Để phụ thân làm trọng tài cho các con, xem ai là người chọn được loại cỏ tốt nhất.”
“Bọn con không cần trọng tài.” Hứa Quân Dao từ trong bụi cỏ chui ra, trên tóc dính cỏ, đôi mắt lanh lợi, non nớt trả lời.
“Sao không cần trọng tài? ” Đường Tùng Niên cười, tiện tay giúp con bé nhặt cọng cỏ dính trên tóc, đang định nói tiếp thì thấy Châu ca ôm theo đống cỏ chui ra, thằng bé và muội muội cùng nhau ngồi bịch xuống đất, mỗi người tự đặt đống cỏ mà mình hái đứa ra trước mặt.
Đường Tùng Niên thò đầu nhìn, đang muốn cẩn thận xác định xem hai huynh muội bọn họ hái được cỏ gì, đã thấy hai đứa cầm cọng cỏ của mình, đan chéo cọng cỏ lên nhau thành hình chữ thập, sau đó dùng sức kéo về phía sau, chỉ nghe ‘ bụp’ một tiếng, cọng cỏ trên tay Châu ca đứt làm đôi.
Hóa ra là đấu võ, hèn chi nói không cần trọng tài.

Sau khi được khai sáng hắn cảm thấy buồn cười không thôi.
“Muội thắng rồi!” Hắn nghe thấy tiếng nói vui mừng của tiểu nha đầu.
“Năm ván thắng ba, lại lần nữa! Ta không tin là mình sẽ thua Bảo Nha ngốc nghếch” Châu ca không phục nói.
Hứa Quân Dao lắc lư cái đầu, đắc ý nhìn hắn; rồi lại nhìn hắn tiếp tục chọn cỏ, cọng cỏ đan chéo nhau, hai người tiếp tục dùng sức kéo về sau.

Lại một tiếng ”bụp’ vang lên.

Cọng cỏ của Châu ca đã đứt làm đôi.
“Muội lại thắng rồi!” Hứa Quân Dao cười tít cả mắt.
Có lẽ bản cung không nhận ra được nhiều loại hoa cỏ quý giá, nhưng nếu chỉ là vài cọng cỏ dại bền dai thì bản cung là cao thủ đấy.
Nàng hoàn toàn không có cảm giác mình đang cậy mạnh hiếp yếu, nhờ vào kí ức của hai đười mà bắt nạt trẻ con.

Dù sao tiểu Đường đại nhân cũng không phải một đứa trẻ bình thường.

Nàng càng thêm hả hê khi nhìn thấy bộ dạng không chịu thua của Châu ca.
Ở ván thứ ba, Châu ca vẫn thua, thậm chí Hứa Quân Dao còn chẳng cần đổi cọng cỏ nào, trong tay nàng vẫn cầm cọng cỏ ở ván thứ nhất.
Năm ván thắng ba, Châu ca thì thua liên tiếp ba ván; lúc này đã không cần phải chơi thêm ván thứ tư và năm nữa.
“Ta thắng rồi, ta thắng rồi!” Hứa Quân Dao vui đến nỗi vứt luôn cọng cỏ đã bị kéo đến nỗi rách lớp vỏ ra, sau đó chỉ vào thằng bé mà nói: “Đã nói phải giữ lời, huynh mau múa đi!”
Châu ca cười cứng ngắc, lấy lòng muội muội, đề nghị: “Hay đổi cách trừng phạt khác đi?”
“Không được, nói được làm được, huynh nhảy mau!” Hứa Quân Dao gạt phăng đề nghị của thằng bé.
Đường Tùng Niên quan sát hai huynh muội một lát, sau đó tò mò hỏi: “Người thua phải làm gì?”
Hứa Quân Dao ra vẻ thần bí, nháy mắt nhìn hắn: “Người xem đi!”
Đường Tùng Niên cười phá lên, dí tay vào mặt con bé, sau đó nhìn Châu ca ủ rũ đang tiến lên vài bước, quay lưng về phía bọn họ, đột nhiên thằng bé lắc lắc mông, vừa lắc vừa ngắc ngứ hát: “Ta là một thằng nhóc cực kì ngốc, cực kì ngốc, cực kì ngốc, la la la, lá là la…”

Đường Tùng Niên:”….”
Hắn cạn lời nhìn nhi tử của mình vừa hát vừa múa; lúc thì lắc lắc cái mông, lúc thì lắc lư cái eo.

Đường Tùng Niên dở khóc dở cười khi nhìn dáng điệu kì quái của nhi tử.
Khi hắn quay đầu nhìn nữ nhi thì thấy con bé đang cười bò ra đất, tiếng cười khanh khách, trong veo vang vọng khắp vườn.
“Ta là mèo con tham ăn, mèo con tham ăn í à tham ăn, meo méo meo, lá là la…” Mới đầu Châu ca còn cảm thấy không được tự nhiên mà ngượng đến nỗi mặt đỏ cả lên, nhất là khi nhìn thấy muội muội ôm bụng cười bò, và khuôn mặt nén cười của phụ thân.
Nhưng hát mãi hát mãi, thằng bé cứ thế hòa mình vào giai điệu và cháy hết mình, mông lắc mạnh hơn, tiếng hát ngày càng vang dội hơn.

Sau đó tiếng hát ấy đã thu hút Nguyễn Thị cùng Thúy Văn đi ngang qua, nàng thấy nhi tử đang làm trò, lại thấy nữ nhi đang cười đến nỗi nằm bò trên mặt đất, Nguyễn Thị vừa buồn cười vừa tức giận, cuối cũng vẫn không nhịn nổi đành che miệng cười.
Hai đứa dở hơi này!
Đường Tùng Niên cũng không giấu được niềm vui của mình.
Mặc dù Hứa Quân Dao vẫn còn buồn cười, nhưng lúc này cười không ra tiếng nữa.

Bởi vì nàng nhìn thấy Ngôn Vũ, con quỷ ngốc nghếch kia không biết từ lúc nào đã chạy tới phía sau Châu ca, lắc lư theo động tác của thằng bé.
Vốn dĩ nàng có thể không cần bận tâm, nhưng cứ nhìn thấy gương mặt giống hệt mình đời trước đang làm trò kia, nàng giống như nhìn thấy Hứa thục phi ung dung cao quý, xinh đẹp vô song đang đứng trước mặt mọi người lắc mông uốn eo mua vui.
Cảnh tượng này quả thực quá đỗi đẹp đẽ, nàng không chịu nổi khi nhìn cảnh này.
A Vũ ngươi là đồ ngốc.

quay về đây cho bản cung! Nàng sắp phát điển rồi, nàng vò đầu bứt tóc, trừng mắt tức giận nhìn dáng người mảnh mai, thầm mắng trong lòng.
Động tác lắc mông của Ngôn Vũ lập tức ngừng lại, nàng ta nhìn nàng với ánh mắt chột dạ, nhanh chóng bay trở về bên cạnh Hứa Quân Dao, nhìn nàng cười lấy lòng.
Hứa Quân Dao bịt mắt.
Nàng cảm thấy mỗi lần Ngôn Vũ xuất hiện đều thử thách giới hạn của mình, đều làm cho nàng không dám nhớ đến dáng vẻ Hứa thục phi của mình đời trước.
Bên này, cuối cùng Châu ca cũng thực hiện xong hình phạt của mình, thằng bé thở hổn hển chạy về phía mẫu thân; tên mặt trên cổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
“Đây là thằng nhóc ngốc nghếch nhà ai, ta không quen!” Đường Tùng Niên mắng yêu.
Nguyễn Thị không dễ gì mới nén được tiếng cười, kéo Châu ca đến bên cạnh lau mồ hôi cho thằng bé.
Châu ca ngoan ngoãn ngẩng mặt cho mẫu thân lau, ánh mắt sáng rực, không chút mắc cỡ.
Hứa Quân Dao vừa áp chế con quỷ không an phận, vừa quay đầu nhìn Châu ca với khuôn mặt đỏ ửng vì múa hát, nàng nhớ lại trò hề lúc nãy của thằng bé thì không nhịn được bật cười, Đường Tùng Niên nghe thấy tiếng cười trong trẻo, êm tai của nữ nhi không nén được cong miệng cười, hắn cảm thấy tất cả trước mắt hắn đều tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi khiến hắn có thể bất chất tất cả để bảo vệ.
Sau một lát, cả nhà vào phòng, Nguyễn Thị tự tay rửa mặt cho nữ nhi, sau đó thay cho con bé một bộ đồ mới, còn Châu ca tự giác đi rửa mặt thay quần áo.
Khi thấy hai huynh muội bọn họ sạch sẽ tinh tươm, nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trong phòng ăn điểm tâm, Đường Tùng Niên mới cất tiếng hỏi: “Không phải hai đứa bảo đi nhà Đình ca chơi sao? Sao về sớm thế?”
“Đình ca phải giúp cô của huynh ấy làm việc, không rảnh đâu!” Châu ca trả lời qua quýt.
Nguyễn Thị giải thích:” Hạ nương tử nhận công việc của Kỷ phủ, một nhà ba người thuê một gian phòng nhỏ trong kinh thành ở tạm, ban ngày nàng ấy đi Kỷ phủ dạy thêu, Phương tỷ ở nhà chăm lo việc nhà, Đình ca hiểu chuyện nên cũng giúp đỡ một tay.”
“Những đứa trẻ nhà nghèo đã biết quán xuyến việc nhà từ bé, cũng hiểu chuyện hơn hai đứa con của chứng ta.” Đường Tùng Niên nhấp ngụm trà nói.
Châu ca có chút không phục, những trong mồm nhét đầy điểm tâm, chỉ có thể hừ hừ vài tiếng tỏ ý không tán thành.
Hứa Quân Do không thèm để ý, hiểu chuyện hay không hiểu chuyện thì làm sao nào?! Nàng chẳng thèm để trong lòng, nàng chỉ bùi ngùi khi biết cuộc sống của Đại tướng quân khi còn nhỏ cũng chẳng tốt hơn sau này là bao.
Có lẽ là vì hắn chính là Thiên tướng giáng trần được trao trọng trách to lớn chăng?
Nàng cắn một miếng điểm tâm, miên man suy nghĩ vớ vẩn.
“Tam đệ, tam đệ đã về chưa?” Ngoài viện vang lên tiếng gọi của Đường Bách Niên, tay bưng ly trà của Đường Tùng Niên thoáng khựng lại, Nguyễn Thị ở cạnh nhẹ nhàng huých vai hắn, nhắc nhở: “Đại ca gọi chàng kìa!”
Đường Tùng Niên ‘ Ừm’ một tiếng, rũ ống tay áo, đứng dậy đi ra.
“Đại ca tìm đệ có chuyện gì à?”

“Ta nghe nói đệ bị Đại lý tự bắt đi, trong lòng vô cùng lo lắng, nên đến đây xem, đệ có sao không? Đại lý tự bắt đệ làm gì?” Đường Bách Niên thăm dò.
“Đại ca nghe được chuyện này ở đâu?” Đường Tùng Niên hỏi.
” Lúc nãy ta đi uống rượu với mấy người bạn nên nghe được.

Tam đệ à, thật sự không sao chứ?” Đương Bách Niên nhìn chằm chằm hắn, không có xót bất kì một biểu cảm nào trên khuôn mặt hắn.
“Ta có thể khỏe mạnh đứng trước mặt đại ca thì có việc gì được chứ?” Đường Tùng Niên cười gằn.
“Như thế thì tốt, như thế thì tốt; bây giờ đệ là trụ cột vững chắc của gia đình chúng ta, không thể xảy ra việc bất trắc được.” Đường Bách Niên cười khan mấy tiếng, tiếp tục nói: “Nếu tam đệ đã không sao, vậy ta cũng không quấy rầy dệ nữa.”
Nói xong bèn quay người rời đi.
Ở kinh thành lăn lộn hơn một năm, bên cạnh hắn không có lấy một người nói ngon nói ngọt, đồng thời cũng thấy được sự giàu sang xa hoa của kinh thành, khiến cho tính tình của hắn đã bớt phóng túng hơn, cũng thông minh ra rất nhiều.
Chí ít là chuyện khi nãy, nếu là trước đây, sau khi có được tin tức này hắn nhất định sẽ châm chọc khiêu khích Đường Tùng Niên, còn bây giờ đã biết thăm dò thật giả trước, trong lời nói cũng biết giữ lại đường lui cho mình.
“Đại ca tìm chàng làm gì vậy?” Nguyễn Thị thấy phu quân quay lại, nàng vừa lau mồm giúp nữ nhi vừa thuận miệng hỏi.
“Không có gì đâu, đại ca nghe được mấy câu nên tìm ta hỏi rõ chân tướng.” Đường Tùng Niên véo mặt nữ nhi một cái, con bé hầm hầm nhìn lại hắn, làm cho hắn lắc đầu có chút bất lực lại có chút buồn cười.
Sau khi giao nộp công văn báo cáo, trừ nhẫn nại chờ tin của Lại bộ ra, Đường Tùng Niên cũng không có cách nào làm chuyện khác.

Nhưng hắn đã đợi suốt hai tháng trời, vè việc hắn đi hay ở vẫn chưa có phán quyết, hắn đợi đến lúc nhận được tin tức Kiến Chương đế thoái vị và Thái tử đăng cơ.
Tân đế đăng cơ, thay đổi niên hiệu là Thiên Hi, năm sau sẽ là Thiên Hi năm thứ nhất, tôn phụ hoàng Kiến Chương đế thành Thái thượng đế.
Hứa Quân Dao âm thầm tính toán, bất ngờ phát hiện ra đời này Thái tông hoàng đế đăng cơ sớm hơn đời trước một tháng, nàng không khỏi cau mày.

Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại không giống với đời trước thế? Chẳng lẽ đời này đã xảy ra biến số ở đâu rồi ư?
Lại nghĩ, mặc dù đời này nàng không chủ động cản trở vào tương lai của ai, nhưng sự tồ tại của nàng vốn là một loại cản trở, ví như Nguyễn Thị vốn đã phải chết vì bệnh tật, lúc này vẫn sống sờ sờ.
Lại ví như, nếu như không có nàng, Diệu ca bây giờ vẫn giống anh trai Hưng ca của hắn, là một thằng nhóc láo lếu không biết sợ ai, lúc nào cũng chạy loạn khắp nơi trêu chọc mọi người.

Nàng xoa cằm, đăm chăm nhìn về phía Diệu ca vừa nhìn thấy mình đã co rúm người lại sau gốc cây.
Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự bị nàng dọa cho mất mật rồi? Như vậy cũng tốt, biết sợ người thì sau này hành xử mới bớt phóng túng, tùy tiện; tương lai cũng không đến mức vì chuyện này mà chịu thiệt.
Chẳng qua, nàng không biết một chuyện.

Đời trước Diệu ca cũng không phải không biết sợ, không có nàng thì vẫn còn một Châu ca không bao giờ để mình chịu thiệt.

Chỉ là Châu ca của đời trước sau khi mất đi mẫu thân và muội muội thì tính cách không hoạt bát, vui tươi như đời này.
Ngày hôm đó, Hứa Quân Dao nằm nhoài ra cửa sổ nhìn phố xá từng bừng náo nhiệt, người đi đường tươi cười vui vẻ.

Nàng cảm thấy từ khi tân hoàng đăng cơ, toàn bộ kinh thành dường như rực rỡ hẳn lên.
“Bảo Nha cũng chọn cái này.” Giọng nói của Nguyễn Thị vừa truyền đến nàng đã cất giọng lanh lảnh đáp lại luôn, sau đó bò xuống ghế chạy về phía Nguyễn Thị đang chọn vải để may quần áo mới cho nữ nhi.
Trưởng quầy bên cạnh thấy thế cười nói: “Phu nhân có đôi mắt tinh tường quá, hai cuộn vải trên tay người là loại vải mềm mại nhất, cũng là loại bền nhất của cửa tiệm chúng tôi, loại này đặc biệt thích hợp để làm quần áo cho trẻ nhỏ.”
Trẻ con tuy nghịch ngợm nhưng cũng rất yếu ớt, vì vậy vải phải mềm mại.

Trẻ con cũng rất hiếu động, vải cũng không thể quá mỏng manh, nếu không mới mặc mấy đã rách thì rất tiếc.
Trưởng quầy cũng nhìn ra, mặc dù vị phu nhân trước mặt này gia cảnh không tồi, nhưng không phải loại người tiêu xài phung phí xa xỉ; nàng rất biết cách sống, nhìn tấm vải nàng chọn cho nữ nhi là biết ngay.
Hứa Quân Dao vừa nhìn đã biết hai cuộn vải Nguyễn Thị chọn cũng chẳng phải loại có tiếng gì, nhưng khi sờ vào thì khá là mềm mại, màu sắc cũng rất đẹp.

Nàng nhìn trên ngó dưới, cuối cùng chỉ về phía cuộn vải màu vàng bên phải.
“Con muốn cuộn vải này!”
“Cuộn này sao? Nhưng nương cảm thấy cuộn màu hồng đẹp hơn.” Nguyễn Thị do dự nói.
Bản cung biết ngay mà! Bao phu nhân chỉ thích bản cung mặc mấy màu đỏ chót rực rỡ thôi! Hứa Quân Dao sao không hiểu nàng ấy chứ, nhưng nàng cũng đành phải vậy.
“Vậy thì lấy hai cuộn đấy đi!” Hứa Quân Dao nói.

Nếu đã thấy hai màu đấy đều đẹp, vì thì cứ lấy luôn hai cuộn đấy đi.


Hứa thục phi không thèm để ý mấy chuyện nhỏ nhặt ấy.
Nguyễn Thị cười: “Sao tiểu nha đầu tham lam thế hả?”
Hứa Quân Dao nhìn nàng ấy với vẻ mặt vô tội.
“Thôi cũng được, nghe lời con vậy, hai loại này đều lấy.” Nguyễn Thị cũng không muốn làm phật ý nữ nhi, nếu đã rơi vào thế khó xử, chi bằng lấy hết đi.
“Nương, con cũng muốn loại màu vàng nhạt kia.” Chợt nghe thấy giọng nói của một tiểu cô nương, Hứa Quân Dao nhìn qua, nhận ra là giọng nói của Lương Dục Yên thì hơi bất ngờ.
Lương Dục Yên cũng không ngờ sẽ gặp nàng ở chỗ này.
Trưởng quầy nhanh trí đưa cuộn vải màu vàng nhạt như của Nguyễn Thị cho Lương phu nhân,
Lương phu nhân sờ vào cuộn vải, lông mày nhíu lại, lướt ánh mắt khinh thường nhìn về phía Nguyễn Thị, quay đầu nhìn nữ nhi, nói: ” Loại vải giá rẻ này không phù hợp với thân phận của con.

Con phải nhớ kỹ, chúng ta khônng phải gia đình tầm thường, nếu đã cần thì phải là loại tốt nhất.”
Đệ đệ Kỷ Uyên được thăng chức làm Lại bộ thượng thư.

Nhà các nàng bây giờ đã không giống như xưa, cách ăn mặc phải nâng lên một đẳng cấp khác, như thế mới xứng với thân phận của đệ đệ.
Lương Dục Yên có chút không nỡ, nhưng vẫn ngoan ngoãn thuận theo.
Hứa Quân Dao nhìn thấy rõ ánh mắt của Lương phu nhân nhìn Nguyễn Thị, nhưng trong lòng không hề tức giận, nàng ngẩng khuôn mặt hồn nhiên, ngây thơ hỏi: “Không phải gia đình bình thường thì là gia đình gì ạ? Có phải là gia đình công khanh(*), nhất phẩm phu nhân như trong kịch nói không ạ?”
(*) Công khanh: quan có chức tước cao.
“Bảo Nha không được nhiều lời.” Nguyễn Thị không tán đồng nhìn nữ nhi.
Mặt Lương phu nhân cứng đờ, nét mặt không được tự nhiên.
Nếu phu quân nàng thật sự có khả năng giành cho nàng một cáo mệnh phu nhân, nàng cũng không cần dắt nữ nhi đi lấy lòng em dâu không biết đẻ trứng kia nữa.

Trên thực tế, phu quân của nàng vừa mới mất chức quan, hiện giờ còn đang nhàn dỗi ở nhà, trừ ngày ngày uống rượu mua vui ra thì chẳng chịu làm cái gì.
Nguyễn Thị dắt nữ nhi xin lỗi vị phu nhân trước mặt: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, thiếp thân thay mặt tiểu nữ bồi lễ với phu nhân, mong phu nhân không trách tội.”
“Như này đã tính là gì, chỉ là sau này ngươi phải dạy dỗ lại nữ nhi của mình, Kinh thành không giống như những chỗ khác, đi đâu cũng là quý nhân.

Nếu lại đắc tội lần nữa thì một câu xin lỗi cũng chưa đủ đâu.” Lương phu nhân hừ nhẹ một tiếng.
“Cảm tạ phu nhân đã nhắc nhở.” Nguyễn Thị tốt tính nói.
Thấy thái độ cung kính, giọng điệu chân thành tha thiết của nàng, tức tối trong lòng Lương phu nhân tan biến hết, nàng ta liếc Hứa Quân Dao một cái, sau đó dẫn nữ nhi đi sang quầy hàng bên cạnh.
Đi mãi đi mãi, chợt nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập vội vã truyền đến, nàng ta cau mày, nghe thấy phía sau có người nói:” Phu nhân, việc tốt, việc tốt trời ban, lão gia được vào Lại bộ và nhậm chức Khảo công Viên ngoại lang!”
Nàng ta vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, vội vàng quay đầu nhìn lại, thì thấy người đến bao tin vui là một gã sai vặt lạ mặt, gã sai vặt sắc mặt vui mừng hớn hở, hắn ta đi nhanh về phía mà các nàng vừa rời đi.
“Thật sao…” Nàng ta vô cùng vui mừng tiến lên trước mấy bước muốn xác nhân rõ tin tức, nhưng lại thấy gã sai vặt dừng trước mặt Nguyễn Thị.
Nụ cười trên khuôn mặt nàng ta lập tức đông cứng lại, mắt mở trừng trừng nhìn vị phu nhân vừa nãy còn nhận lỗi với mình, nàng ta vội vàng phân phó gã sai vặt tính tiền, còn mình bế nữ nhi ra cửa nhìn xem.
Tiểu nha đầu được Nguyễn Thị nắm tay đột nhiên quay đầu lại, con bé nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nở một nụ cười châm biếm.
Châm biếm? Nàng cảm thấy hơi choáng váng, còn đang tưởng mình nhìn nhầm, lúc đang định xác nhận lại thì đã không thấy bóng dáng hai mẹ con bọn họ đâu rồi.
“Có thấy không, người vừa nãy mới là phu nhân thế gia chân chính, khiêm tốn lễ độ, xử sự mềm dẻo.” Nàng ta nghe thấy bên cạnh có người thấp giọng nói.
Cho dù đối phương chả động chạm gì đến mình, nhưng nàng ta vẫn thẹn đến nỗi cuống cả lên, lại nghe thấy nữ nhi vẫn luôn im lặng nói:” Hồi trước lúc ở nhà cậu mợ còn từng gặp bọn họ.”
“Sao con không nói sớm?” Lương phu nhân nghe mà bực, nhìn nữ nhi trừng mắt dữ tợn.
Lương Dục Yên tủi thân nói:” Người cũng có hỏi đâu!”
Hứa Quân Dao cảm thấy vô cùng bất ngờ, đời này Đường Tùng Niên không vào Binh bộ nhậm chức Kho bộ Viên ngoại lang, mà trực tiếp vào thẳng Lại bộ nhậm chức Khảo công Viên ngoại lang.

Mặc dù cấp bậc không thay đổi, vẫn là Viên ngoại lang nhưng Lại bộ tốt hơn Binh bộ nhiều.

Suy cho cùng, đó là nơi mà người người đều tranh nhau vào, vào đó tức là đã nắm quyền trong tay.
Xem ra, dù nàng cố ý hay vô ý thì đời này có nhiều việc đã thay đổi.
——————–
Hạ Thiệu Đình đi trong con hẻm trên đường đến Kỷ phủ, trên tay thằng bé ôm bọc đồ mà em họ Phương tỷ muốn gửi cho cô; đột nhiên có người chặn đường đi của hắn, Hạ Thiệu Đình cau mày, nhận ra người cản đường mình chính là con riêng của phu nhân Trấn Viễn tướng quân Đỗ Thành Trung, thấy thế hắn mím chặt môi.
“Chính là ngươi, ta nhận ra ngươi rồi, ngươi là người lần trước nói năng lỗ mãng trước mặt phụ thân của ta!” Phùng Duy Lượng vừa tròn mười một tuổi, thân hình khỏe mạnh chắc nịch, hắn vung tay lên, một tùy tùng từ sau lưng hắn đi ra thẳng thừng đánh rớt bọc đồ mà Hạ Thiệu Đình đang ôm.
Hạ Thiệu Đình tức giận, không thèm nghĩ nhiều mà nhặt ngay một thanh gỗ bên đường lao vào đánh đối phương..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương