Nữ Nhị Đại Tác Chiến
-
Chương 20: Thỉnh tuân theo tình tiết vở kịch, đa tạ
Long Đình thế gia tìm sư phó cho Long Kiểu Nguyệt, thế nhưng lại chính là tráng niên nam tử mắt hổ mặt sẹo.
Lục thúc đưa tay đặt lên trán Long Kiểu Nguyệt, nửa ngày sau thu hồi tay, trừng mắt hổ nói: "Tiểu nhi tối dạ! Từ khi lên núi tâm pháp không tiến bộ, nội lực không tiến mà lui! Cũng không biết Trường Lưu thế nào lại cho ngươi lên làm phong chủ Tiên Xu Phong! Chỉ lo hưởng, hoang phế bao nhiêu ngày!"
Long Kiểu Nguyệt lá gan lớn, cũng không cam yếu thế trừng mắt liếc hắn một cái. Nam tử mắt hổ kia sắc mặt liền dữ tợn, ngay cả cơ nhục trên mặt cũng bị liên luỵ, vết sẹo như con rết vắt ngang nửa khuôn mặt cũng vặn vẹo cả lên. Hắn căm giận than: "Thật không biết lão Tứ thế nào lại sinh ra nữ nhi vô dụng như ngươi, nếu sinh ra ở môn hạ của Lục thúc, Lục thúc thế nào cũng phải đánh chết ngươi!"
Tần Cúc Cự nội tâm os thầm nhủ: Ai muốn sinh ra làm môn hạ của ngươi, còn không bằng mua khối đậu hũ tự sát còn hơn!
Đài Linh Tê trên Tiên Xu Phong là nơi linh khí của cả ngọn núi hội tụ, cũng là nơi Trường Lưu mở ra để tiềm tu tập pháp. Lúc này, đệ tử bốn phía đều đang ở luyện võ đài phía trước luyện võ theo thủ tịch đại đệ tử, cho nên nơi này hết sức thanh tịnh.
Lục thúc đem bội kiếm bên hông cắm xuống đất, nhìn trái nhìn phải săm soi Long Kiểu Nguyệt một cái, buồn bực nói: "Ngươi lên Trường Lưu cũng coi như nhiều ngày, lại bị Thánh Tôn chỉ định vào vị trí phong chủ của Tiên Xu Phong, nói thế nào cũng nên để ngươi tới Hoán Kiếm Đài rèn đúc linh kiếm chứ?"
Long Kiểu Nguyệt kiên quyết chấp hành phương án hành động của một hoàn khố đệ tử không coi ai ra gì, chỉ xa cách nói: "Lục thúc, ngài muốn dạy thì dạy, đừng quan tâm những chuyện đó được không."
Ngươi nghĩ ta không muốn đúc linh kiếm chắc! Cả ngày đạp một thanh linh kiếm bay tới bay lui trên trời phong cách biết bao! Chỉ là muốn rèn đúc thượng phẩm linh kiếm thì cần khai phong. Khai phong ấy à, nói dễ nghe chính là xây dựng linh tính, nói khó nghe chính là muốn ta xuống núi đánh quái!
Hàng năm Trường Lưu trừ thu tiền thù lao trừ yêu ma ra, đại bộ phận tiền tài đều đến từ kiếm của Hoán Kiếm Đài. Đệ tử của Hoán Kiếm Đài phần lớn là thế tử nhà thương nhân, bị đưa lên Trường Lưu sơn.
Ngươi xem kim điện kia, ngươi xem thềm đá bạch ngọc kia! Ngươi xem Trường Lưu thực đường (nhà ăn) làm bằng gỗ huyền lương kia! Ngươi xem giáo phục thống nhất màu bạch lam phát ra kia! Có cái nào không giống đang đốt tiền? Trường Lưu phụng hành khổ tu, nhưng tiền tài thật đúng là cuồn cuộn không ngừng lăn tới!
Trường Lưu một năm nhiều nhất bán ra mười thanh danh kiếm, tuỳ tiện mỗi thanh đều là hàn nhận thượng đẳng giá trị thiên kim. Trên thân kiếm của Trường Lưu có khắc minh văn, thậm chí còn có văn thư hồ sơ để ở Hoán Kiếm Đài, coi như là bảo hành, ghi lại trong hồ sơ trong vòng trăm năm, nếu gãy thì một đền hai, chất lượng không pha tạp, bảo đảm thương hiệu.
Rèn kiếm cũng không phải việc tinh vi gì, thợ rèn nào ở tiệm rèn mà không biết rèn kiếm đâu, nhà giàu nào hơi có ít tiền tài mà không có hai thanh đồng nát sắt vụn tự xưng là bảo kiếm tuyệt thế đâu. Rèn kiếm mà thôi, kiếm một khối hàn thiết bỏ vào lửa đập đập gõ gõ, chỉ cần sức lớn, tiêu tốn mười ngày nửa tháng, hẳn thế nào cũng ra thành phẩm.
Rèn kiếm cũng không phải việc rất khó, ngoài chợ bán đầy, nhưng vì sao chỉ có danh kiếm do các đại môn phái sản xuất ra mới có thể giá trị thiên kim? Đồng dạng dùng chuỳ đánh, dùng hàn thiết tạo kiếm, cũng tạo đủ hoa văn phức tạp, chất lượng cũng vậy, dựa vào cái gì mà kiếm của Trường Lưu quý như vậy?
[Bởi vì đệ tử ở Hoán Kiếm Đài đều là gian thương]
Đó là bởi vì kiếm này khi rèn trong hoả diễm có gia nhập linh hồn, khai phong, đã thấy máu, sống nhờ linh tính. Linh hồn đã dùng lẫn máu tươi, tất cả đều là do đệ tử của Hoán Kiếm Đài phụng mệnh hạ sơn săn bắn ma vật rồi giết ma vật hoặc ác nhân, bị đao kiếm mài sát khí, nhưng linh tính lại vĩnh viễn lưu lại trong hàn thiết đã tôi qua lửa.
Càng là ma tộc huyết mạch thuần khiết, kiếm rèn ra có linh tính càng mạnh. Càng hố cha là, nếu dùng linh hồn của ma vật mà chính mình giết chết để luyện ra kiếm, người sử dụng dùng sẽ có uy lực càng lớn hơn.
Trước kia Long Kiểu Nguyệt muốn tuỳ tuỳ tiện tiện chọn đại một thanh kiếm ở Hoán Kiếm Đài. Một đám đệ tử kinh sợ nhìn nàng chọn kiếm trong ao, chỉ chốc lát sau Trầm Vọng Sơn liền đạp một con diều bay tới. Hắn cười tủm tỉm nhìn Long Kiểu Nguyệt, chỉ dịu dàng nhẹ nhàng suy nghĩ nói: "Nếu tuỳ tiện chọn một thanh kiếm thì thật đúng là bôi nhọ thân phận của ngươi. Ngày khác ta sẽ phái người đưa ngươi đi đến biên giới với Ma giới, săn mấy ma vật thượng đẳng, dùng để luyện kiếm."
Biên giới với Ma giới...Đó không phải là nơi khi Tần Cúc Cự mới xuyên qua đã phát sinh cái màn bi thảm, hay nguyên nhân chính thôi động bánh răng vận mệnh sao?
Tần Cúc Cự nhất thời trong lòng phát lạnh, lắc đầu như trống bỏi.
Lục thúc biết quản cũng không được nàng, chỉ hừ một tiếng, tập trung vào mục đích của bản thân là dạy nàng đạo pháp.
Long Kiểu Nguyệt mặc dù ở Long Đình là một tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, nhưng đạo pháp coi như có chút trụ cột, ngày thường khẳng định cũng không thiếu tu luyện. Nàng án theo lời Lục thúc chỉ, xếp bằng trên bãi đá. Cỗ linh tức du động trong cơ thể, thuần hậu dai dẳng.
Lục thúc chỉ vào một gốc cây nhỏ ở xa xa, chống một tay nói: "Đánh vào gốc cây đằng kia xem."
Phá hư hoàn cảnh sinh thái của Trường Lưu, đáng phê bình!
Tần Cúc Cự oán thầm trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Lục thúc, mặc niệm tâm pháp. Nàng nâng tay lên, tụ linh lực trong lòng bàn tay phải, đẩy mạnh tới trước.
Một đạo lôi quang nho nhỏ từ bàn tay nàng phóng mạnh ra, gấp khúc xoay quanh như một đầu bạch xà vặn vẹo, ở phía trước chia ra làm chín đạo lôi quang. Trong ánh sáng chói mắt, bổ ra một mảng vỏ nho nhỏ trên cây, đối cháy đen, tản ra mùi khét lẹt.
May mà Tần Cúc Cự đã sớm đại khái có giới hạn trong lòng với sự lợi hại của [Cửu thiên dẫn lôi quyết], tuy không có tiếng vang kinh thiên động địa, nhưng tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời sử dụng thứ pháp thuật mơ hồ thần kỳ này, không khỏi có điểm giật mình.
Tần Cúc Cự kinh hỉ nhìn bàn tay mình, làn da trong lòng bàn tay nhẵn nhụi như ngọc, một chút cũng không nhìn ra vừa rồi chính là từ nơi này thế nhưng bộc phát ra lôi pháp lợi hại như vậy. Nghĩ đến chính mình từ nay về sau cũng là người có pháp thuật phòng thân, nàng không khỏi ngây ngô cười cười.
Lục thúc híp mắt liếc gốc cây kia một cái, nhất thời sắc mặt khó coi, chửi ầm lên: "Thật đúng là gỗ mục không thể khắc mà!"
Hắn nâng tay lên, môi mấp máy, tựa hồ đang mặc niệm tâm pháp, tay phải đột nhiên vung tới trước. Một đạo bạch quang chói mắt thật lớn, một đạo kinh lôi rít gào, giống như cự mãng xổng chuồng, mang theo từng tia điện lưu uốn lượn vòng quanh, bạch quang vừa ra, một tiếng nổ, tiếng sét đánh đinh tai nhức óc vang lên, gốc cây ba người ôm mới hết trong ánh sáng chói mắt nhất thời bị thiêu thành tro tàn.
Long Kiểu Nguyệt sợ tới mức vội vàng nhắm mắt bịt tai. Một đạo cự lôi nổ vang bên tai, thanh thế uy áp lộ ra quả thực làm cho linh hồn Tần Cúc Cự thiếu chút nữa bị doạ đến nỗi hồn lìa khỏi xác. Đợi cho nàng thật vất vả cẩn thận mở mắt, gốc liễu trước mặt đã bị lôi quang trong nháy mắt biến thành tro tàn, một cái khe nứt thật lớn vắt ngang mặt đất.
Thật, thật, thật lợi hại mà!
Dĩ vãng khi Tần Cúc Cự viết [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], luôn cứ hơi tí liền viết cái gì mà kinh thiên địa quỷ thần khiếp, cái gì mà đao kiếm bay tứ tung huyết nhục đầm đìa, cái gì mà dưới một chiêu [Cửu thiên dẫn lôi quyết] đánh bay toàn bộ thôn. Lúc viết cũng không biết là cái gì, cũng không thật sự đối mặt với tuyệt thế thần công này. Giờ đối mặt với [Cửu thiên dẫn lôi quyết] trong nháy mắt có thể để cho người hôi phi yên diện, Tần Cúc Cự trong lòng rung động, thực không phải một phần một giây có thể hoá giải.
Đối mặt với cái khe kia, Tần Cúc Cự kìm lòng không đậu lui về phía sau một bước. Lục thúc cười lạnh một tiếng, căn bản không nghĩ nói chuyện cùng tiểu thư phế vật đánh mất thể diện của Long Đình thế gia. Hắn quay đầu, bình ổn cơn tức giận trong lòng, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Luyện cho ta, khi nào luyện được một thành thế này thì mới được ăn cơm."
***
Long Kiểu Nguyệt một thân bẩn hề hề từ trên Linh Tê đài xuống thì đã gần hoàng hôn.
Nàng cả người đau nhức, bụi bặm rơi đầy tóc, ngay cả góc áo thậm chí đều bị lôi đình pháp thuật không khống chế được đốt trụi. Long Kiểu Nguyệt cả người tối như mực, mặt mày xám tro đi dọc theo đường núi xuống, chỉ cảm thấy thế giới này không có ai thảm hại hơn mình.
Nàng liều mạng như vậy, nàng khổ như thế, đây đều là vì cái gì?
Truyện [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] mà nàng viết sẽ bắt đầu nội dung chính vào ba năm sau. Thời gian này nàng còn phải tân tân khổ khổ luyện công, thế mấy vị trư cước phối hợp diễn, người qua đường Giáp đâu?
Ngươi xem tiểu Công Chúa phỏng chừng còn trong hoàng cung sống an nhàn sung sướng tiêu sái tự tại, ngươi xem nam chủ kia khẳng định còn ở nông thôn tiểu gia của mình hoà thuận vui vẻ, ngươi xem tên Ma tôn bị bệnh đau mắt kia cả ngày xuất quỷ nhập thần khuyển mã thanh sắc, ngươi xem Nguyên Trùng Dương một thế hệ tướng quân đang ôm kim thế ngọc đọc đủ thứ thi thư, ngươi xem Bạch Chỉ kia...
Dưới ánh trăng, ở trên con đường trong rừng trúc, dưới loang lổ bóng trúc, ánh trăng như ngọc lẳng lặng chiếu lên gương mặt sương tuyết mỹ nhân. Trên khuôn mặt ôn nhu mà điềm tĩnh, đôi mắt sáng ngời có chút ai oán nhìn mình.
Long Kiểu Nguyệt ngây dại.
Nói trắng ra là Bạch Chỉ xuất hiện làm nàng có phần không phản ứng kịp.
Bạch Chỉ đứng trước mặt nàng, chắn đi gió lạnh giữa đêm. Trong tay nàng cầm một kiệm xiêm y được xếp gọn gàng, nhìn Long Kiểu Nguyệt, nửa ngày sau mới mở miệng kêu: "Chưởng môn."
Dưới ánh trăng mỹ lệ, thần trí Long Kiểu Nguyệt lại có chút say mê, nhưng một tiếng "Chưởng môn" nhẹ nhàng lại kéo nàng trở về hiện thực.
Long Kiểu Nguyệt không biết nên nói thế nào, chỉ thấp giọng mà thành khẩn nói: "Bạch Chỉ, ngươi hãy nghe ta, ta thật sự không muốn làm phong chủ của Tiên Xu phong, ta không có ý muốn tranh đoạt với ngươi."
Nàng nhất thời đột nhiên có chút uỷ khuất, Bạch chỉ ôn nhu như vậy, Bạch Chỉ thiện giải lòng ngươi như thế, Bạch Chỉ cần kiệm nỗ lực, vì cái gì lại không thể hiểu được tâm ý của mình đây? Nàng dù sao cũng là người thứ nhất làm cho Tần Cúc Cự sau khi rơi vào [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] nhìn thấy hy vọng có thể xoay chuyện tình tiết vở kịch. Nàng thật tâm chân ý muốn thay đổi kết cục nguyên bản, tử tế sống chung với Bạch Chỉ mà!
Bạch Chỉ nâng lên mi mắt, trong tròng mắt tối đen phản chiếu ánh trăng. Nàng nhẹ nhàng nói: "Ân, ta biết."
Long Kiểu Nguyệt vui vẻ, nhưng Bạch Chỉ lại tiếp tục dùng thanh âm mềm nhẹ đó nói: "Nhưng ngươi cuối cùng vẫn ngồi trên vị trí này. Nếu ngươi thật sự không muốn làm, vì sao ngươi không hạ sơn?"
Long Kiểu Nguyệt giật mình. Bạch Chỉ ngẩng đầu, đáy mắt của nàng tựa hồ nổi lên sương mù, lại là hối tiếc lại thở dài nói: "Chẳng sợ ngươi dỗi nói một câu thôi, Thánh Tôn cũng sẽ không làm khó ngươi. Trên đời này, lại có ai có thể làm khó dễ tiểu thư của Long Đình thế gia?"
Long Kiểu Nguyệt luống cuống giải thích: "Ta có nguyên nhân bất đắc dĩ, ngươi tin ta, ta thật sự có nguyên nhân. Ít hôm nữa sau khi giải quyết nguyên nhân đó, ta tự nhiên sẽ hạ sơn. Phong chủ Tiên Xu phong gì gì đó, ta cũng không hiếm lạ."
Ngươi không biết máu của tên bị đau mắt kia thực rất đáng sợ đâu!
Bạch Chỉ lẳng lặng nghe nàng nói, thần sắc lại không hề biến hoá. Nàng giống như nước trong một cái đầm sâu không thấy đáy, trừ sự ôn nhu cùng tri thư đạt lý, thiện giải lòng người xa cách kia, nỗi lòng được che dấu vô cùng tốt làm cho người ta không nhìn ra một tia dao động. Long Kiểu Nguyệt cấp bách, rốt cục tiến lên, muốn bắt lấy tay Bạch Chỉ: "Ngươi tin ta, ta nói đều là sự thật."
Tay còn chưa kịp chạm tới người kia, Bạch Chỉ đã lặng yên không tiếng động lui lại.
Cái tay rơi vào khoảng không, Long Kiểu Nguyệt bỗng kinh ngạc mở to mắt.
Như thế nào lại sẽ, sao có thể, chẳng lẽ dù mình cố gắng thế nào, muốn thay đổi thế nào, tình tiết vở kịch cũng đã không thể xoay chuyển? Ta rốt cục phải trở mặt thành thù với Bạch Chỉ sao?
Bạch Chỉ rốt cục mở miệng, tựa hồ dùng thật nhiều dũng khí nói: "Ta tin ngươi."
Long Kiểu Nguyệt kinh hỉ ngẩng đầu, Bạch Chỉ đã lui lại, lắc lắc đầu nói tiếp: "Nhưng chúng ta chung quy không phải người một đường. Long Kiểu Nguyệt, ngươi là thiên chi kiều nữ của Long Đình, hưởng hết quyền thế vinh hoa nhân gian. Ngươi không biết nỗi khổ sở của những người sinh ra ở tiểu môn tiểu phái. Ngươi về sau, chớ lui tới cùng ta."
Gì, ý tứ gì chứ? Đây là có ý gì? Cái gì gọi là không phải người một đường? Chúng ta không phải đều là nữ phụ trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] sao? Chúng ta tuy rằng vốn nên là kẻ thù, nhưng hiện tại chúng ta tương thân tương ái, hơn nữa "tình địch" chung của chúng ta sau này đều là Hạ Nhược Hoa tiểu công chúa, này chẳng lẽ còn không đủ thành người chung một đường?
Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Chỉ, không biết rốt cuộc nàng ấy có ý gì.
Bạch Chỉ nhớ tới lời của tam di nương, ngưng mắt nhìn Long Kiểu Nguyệt, tay cầm kiện y sam màu xanh, chỉ lạnh giọng lặp lại: "Nếu ngươi con tiếp tục qua lại với ta, chung quy sẽ có một ngày hối hận."
Long Kiểu Nguyệt đi tới trước, hai tay giữ vai Bạch Chỉ. Bạch Chỉ nhất thời thất sắc, kinh ngạc hô: "Long Kiểu Nguyệt ngươi..."
Long Kiểu Nguyệt chỉ cho là Bạch Chỉ sợ mình là loại tiểu thư nhìn không vừa mắt mấy người tiểu môn tiểu hộ, chỉ đành dùng sức nắm vai Bạch Chỉ, không biết buồn cười hay tức giận, thẳng tắp nhìn vào mắt nàng, nói: "Đừng nói mình như sao chổi như thế, hối hận hay không hối hận gì chứ, Long Kiểu Nguyệt ta cũng không phải loại cổ hủ câu nệ khác biệt thân phận cao thấp, chỉ cần ngươi nguyện ý làm bằng hữu với ta, Long Kiểu Nguyệt ta tất nhiên sẽ không chối từ vượt lửa quá sông, phụng bồi đến cùng."
Bạch Chỉ nhìn nàng, tâm tư ngàn hồi trăm chuyển, thật lâu sau mới dịu dàng cười: "Được."
Hết chương 20
---------------------------------------
Bách Linh: Vẫn cảm thấy khá tiếc nuối đôi Nguyệt x Chỉ này :SS
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook