Nữ Nhị Đại Tác Chiến
-
53: Đừng Ngừng Thuốc
Bạch Lộ đỏ mặt, chạy như một làn khói ra khỏi Linh Dược điện.
Tim của nàng đập cực nhanh, chớp mắt liền chạy đến bên cạnh linh tuyền Phù Vân Điện.
nước Thiên Chi Thánh từ trong miệng tượng đá bạch ngọc chảy ra, hội tụ thành dòng suối, chảy xuống Phù Vân Điện, trên không trung hình thành một thác nước bạc trắng.
Trên Phù Vân Các băng thiên tuyết địa này, cung điện phiêu phù trên không trung chung quanh đều là tuyết rơi xuống.
Chính là thời điểm lạnh nhất trong năm, chung quanh đều là tuyết tụ cùng hồ nước đóng băng, chỉ có nước Thiên Chi Thánh này, không bị đóng băng bởi sương lạnh, không bị ấm lên khi vào mùa hạ, ở trong băng thiên tuyết địa này, vẫn là từ trong miệng tượng đá bạch ngọc chảy ra, từ Phù Vân Điện phun trào xuống, ở trên mây vắt ra dải ruy băng màu bạc, giống như ngân hà rơi xuống Cửu Thiên.
Thân thể nho nhỏ của Bạch Lộ ngồi xổm xuống, dùng nước vỗ vỗ mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt như băng tuyết đỏ ửng càng mỹ lệ, nàng vừa chột dạ vỗ nước lên mặt, vừa bối rối hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Bạch Lộ, Bạch Lộ, phải thành thục, phải ổn trọng, phải giống như một người lớn, chỉ có người lớn mới có thể thành thân, ngươi đã là người lớn, phải tỉnh táo, tỉnh táo."
Nàng vỗ nước, hít một hơi thật sâu để tỉnh táo lại một chút.
Bọt nước bên kia lại đột nhiên gợn lên một trận gợn sóng, một viên đá nhỏ ném ở trước mặt nàng.
Phía trước cách đó không xa, trong suối có thể nhìn thấy đáy, có một đôi giày màu đen vững vàng đứng trên mặt nước.
Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn lên trên, lại chỉ thấy một vạt áo màu đen, cùng với vòng eo thon dày hợp độ nhưng không mất đi sức mạnh, sau đó lọt vào trong tầm mắt là một đôi mắt màu đỏ, cùng với một khuôn mặt yêu nghiệt tà mị quyến cuồng xâu tạc thiên.
Đây, đây không phải là tên bệnh đau mắt ngày đó muốn ăn nàng sao? Ma Tôn này làm sao lại xuất hiện thánh địa Trường Lưu, còn là trên Phù Vân Điện này?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Bạch Lộ ngồi xổm bên dòng suối, trên tay còn bưng nước.
Lăng Vân Tiêu đứng trên mặt nước, đôi mắt đỏ cũng không chớp nhìn nàng.
Cá linh trong suối lắc đầu vẫy đuôi, từng đàn bơi qua dưới chân hắn.
Bạch Lộ cứng đờ ở đó, nửa ngày không biết nên lên tiếng gọi người, hay là co cẳng bỏ chạy.
Gọi người? Nhưng người bệnh đau mắt này nói không chừng sẽ bị nàng chọc giận, chờ người khác còn chưa tới, chính nàng đã bị hắn giết.
Co cẳng liền chạy? Đôi chân ngắn này của nàng làm sao có thể chạy qua hắn chứ! Nhìn bộ dáng này của hắn, nhất định là không quá một giây liền đuổi kịp nàng, nói không chừng lại muốn giết nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lộ buồn bực nhăn lại cùng một chỗ, đôi mắt to ướt sũng sáng ngời chợt lóe lên.
Nhưng trong mắt Lăng Vân Tiêu, chuyện này hoàn toàn trở thành một chuyện khác.
Tiểu đoàn tử trước mặt này trong tay bưng nước suối trong trẻo, ben sườn mặt còn có những giọt nước ướt sũng trượt xuống, trên hàng mi đen dài giống như cánh bướm còn vương vài giọt nước trong suốt, thật sự đáng yêu quá thể.
Lại nhìn, mẹ kiếp, trong đôi mắt hạnh tròn ướt sũng của tiểu mỹ nhân này còn hướng về phía mình lóe ra ánh sáng "Kinh diễm ái mộ ca ngợi si mê" cơ chứ!
Lăng Vân Tiêu bị cặp mắt kia nhìn, trong đáy lòng đinh một tiếng, tựa hồ có cơ chế đặc thù nào đó bị xúc động, tràn đầy hài lòng yêu thương sôi trào mãnh liệt trào ra trong lòng, giống như ngọn núi lửa tích súc nhiều năm sau đột nhiên bộc phát, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm cứ toàn bộ trái tim của hắn.
Nếu như Long Kiểu Nguyệt nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ bị vòng sáng kim sắc trong suốt của nữ chủ đột nhiên xuất hiện trên đầu Tiểu Bạch Lộ đẩy lui ngã vào bên trong suối nước.
Lăng Vân Tiêu thật sự là càng nhìn nàng càng thích, càng nhìn nàng càng muốn đem nàng mang về Ma Giới, chờ nàng lớn lên thu nhập hậu cung.
Bạch Lộ chớp chớp mắt, trong lòng một trận khổ sở suy nghĩ, nên thoát thân như thế nào.
Mắt thấy bốn phía này cũng không có người nào, Ma Tôn trước mặt này nhất định là dùng thủ pháp che mắt gì đó mới lên núi.
Bây giờ chỉ có Việt Quang Chi Đồng mới nhìn rõ Ma Tôn này, nàng nếu gọi người, đám người tới hắn khẳng định cũng đã chạy.
Ma Tôn sớm đã quên tiểu mỹ nhân trước mặt này chính là tiểu đoàn tử lần trước ở trong sơn động đen sì nhìn thấy, chỉ là lần trước mặt nàng đầy máu me, hắn căn bản nhìn không thấy bộ dáng của nàng.
Hắn nhìn Tiểu Bạch Lộ này vẫn nhìn chằm chằm hắn, đoán chừng hẳn nàng dùng thuật pháp gì mới nhìn rõ thấy mình.
Nếu đã bị nhìn thấy, hắn cũng thẳng tắp sống lưng, cố gắng biểu đạt một loại khí chất Ma Tôn cao quý lãnh diễm không nhiễm bụi bặm, mỉm cười với tiểu đoàn tử kia: "Tiểu mỹ nhân, ngươi ở chỗ này làm gì?"
Ngữ khí của hắn dịu lại hết sức, không muốn hù đến nàng.
Làm sao biết Bạch Lộ đã sớm bị hắn dọa một lần, lấy đâu ra ấn tượng tốt, chỉ thận trọng nhìn hắn, không nói lời nào.
Ánh mắt Lăng Vân Tiêu đỏ lên, giống như lão hổ giấu đi móng vuốt, nhìn thấy một con thỏ nhỏ run rẩy lỗ tai dài, hống con mồi, ôn nhu nói với nàng: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không tổn thương ngươi.
Ta là người tốt."
Bạch Lộ nghiêng đầu, nhỏ giọng rụt rè nói với hắn: "Thúc thúc."
Nụ cười Ma Tôn đông cứng lại, thúc thúc? Bản tôn nhìn qua già như vậy sao?
Quên đi quên đi, nghe giọng dịu dàng của tiểu mỹ nhân oanh đề liễu chuyển này, quên đi.
Ma Tôn thân thiết cười một tiếng: "Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng sợ ta.
Thúc thúc sẽ không tổn thương ngươi."
Hắn vừa nói, vừa lặng lẽ đi về phía nàng.
Bạch Lộ nhìn hắn, đột nhiên mở to mắt về phía sau hắn, hô: "A, Thánh tôn sư tổ!"
Biểu tình kia phá lệ chân thực, thanh âm kia hết sức kích động, trợn tròn đôi mắt to trong suốt, thiếu chút nữa phản chiếu ra bóng dáng của một Thánh Tôn lão nhân gia.
Lăng Vân Tiêu lập tức xoay người lại, vận công trên tay chuẩn bị một trận khổ chiến.
Nhưng phía sau trống rỗng, lấy đâu ra bóng người nào đó.
Chờ hắn quay đầu, tiểu đoàn tử trước mặt kia đã sớm nhanh như chớp chạy không còn bóng dáng.
Long Kiểu Nguyệt đang mừng thầm mình không cần uống thuốc đông y có vị cực đắng kia, lúc thảnh thơi nằm trên giường, đột nhiên từ ngoài cửa lướt vào một cái bóng nhỏ.
Bạch Lộ từ bên ngoài vọt vào, thẳng tắp nhào vào trong ngực nàng.
Long Kiểu Nguyệt giật nảy mình, tiểu tổ tông của ta, ngươi cái này nhất kinh nhất sạ, lại là làm sao vậy?
Bạch Lộ ngẩng đầu lên, một mặt biểu lộ sống sót sau tai nạn, dọa đến mức vành mắt đều đỏ.
Nàng vội vàng nói với Long Kiểu Nguyệt: "Có một ma đầu, là Ma Tôn bệnh mắt đỏ lần trước dưới núi Chung Vũ kia, hắn vừa mới muốn ăn Bạch Lộ."
Nếu không phải trên người Long Kiểu Nguyệt còn trọng thương, không thể động đậy, nàng nhất định sẽ từ trên giường vén chăn lên, ngôn từ chính nghĩa nói với Bạch Lộ, đồ nhi ngoan, ngươi nhìn thấy hắn ở đâu, nhanh chóng dẫn ta đi qua xem một chút, sư phó thay ngươi giáo huấn hắn.
Mẹ nó! Ma Tôn vậy mà lên núi!
Nghĩ bản Cúc Cự còn một mực phát sầu không biết Ma Tôn có tức giận bởi vì lần trước mình vì tiểu đoàn tử này mà ngỗ nghịch hắn không, nhưng bây giờ Ma Tôn lên núi, khẳng định đến tìm Long Kiểu Nguyệt nàng giải phệ tâm ma cổ độc! Xem ra Ma Tôn đại nhân rất có khí phách không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng không so đo chuyện nàng chống đối ở dưới núi Chung Vũ.
Nhưng giờ phút này khẳng định phải diễn một chút, Long Kiểu Nguyệt ho khan một tiếng, chỉ nói: "Ngươi trông thấy hắn ở đâu?"
Nàng vốn muốn nói một câu dìu ta tới đó, nhưng nghĩ lại, đm, thân thể này gãy mấy cái xương sườn, hiện tại trên eo còn có một lớp thạch cao!
Có được một thân thể khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng không thôi là quan trọng cỡ nào nha.....
Nàng chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Bạch Lộ, chuyện này ngươi có nói qua với ai chưa?"
Bạch Lộ bị dọa đỏ mắt, đôi mắt to ướt sũng, bộ dáng khóc lóc, lắc đầu nói: "Không có, Bạch Lộ vừa mới sợ hãi, ma quân bệnh mắt đỏ kia còn muốn Bạch Lộ tới gần hắn, ăn luôn Bạch Lộ, Bạch Lộ dọa hắn nói Thánh Tôn tới rồi, mới thừa cơ trốn chạy về."
Nàng vùi đầu vào lòng bàn tay Long Kiểu Nguyệt, dùng cái mũi nho nhỏ cọ vào lòng bàn tay nàng: "Bạch Lộ thiếu chút nữa đã không gặp được sư phó."
Bạch Lộ trông mong đem đầu vùi xuống, hừ hừ hỏi nàng: "Vậy chuyện Ma Tôn bệnh mắt đỏ xuất hiện bên cạnh thác nước Thiên Chi Thánh, muốn Bạch Lộ hiện tại đi nói cho Thế Tôn thúc thúc bọn họ sao?"
Long Kiểu Nguyệt gật đầu, thản nhiên nói: "Ừm.
Việc này không thể coi thường, ngươi nghỉ ngơi trước một chút.
Hôm qua Như Như tới, nói Trầm thế tôn hôm nay sẽ đến thăm hỏi sư phó.
Đợi lát nữa Trầm thế tôn tới, ngươi lại nói với hắn đi."
Long Kiểu Nguyệt trong lòng cũng có chút phiền muộn, Ma Tôn lão nhân gia này trước kia lên núi động tĩnh rất nhỏ, dù sao đây cũng là Trường Lưu tu chân thánh địa, hắn hôm nay trắng trợn lên núi, bị người nhìn thấy không nói, lại còn muốn ăn Bạch Lộ, bệnh mắt đỏ này từ lần trước thấy ở núi Chung Vũ, cái này đột nhiên trở nên không bình thường?
Trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi, Long Kiểu Nguyệt mềm giọng nói: "Sẽ không, Bạch Lộ sẽ không bị hắn ăn hết, sư phó nhất định sẽ bảo hộ Tiểu Bạch Lộ."
Bạch Lộ nghe được Long Kiểu Nguyệt hiếm khi nói ra những lời như vậy với nàng, đầu tiên là không dám tin đến lỗ tai đỏ hồng, ngẩng đầu, thì ra trong mắt sợ tới mức nước mắt lưng tròng như ánh sao ban đêm đâm thủng bóng tối, chờ mong mà thật cẩn thận hỏi: "Thật sao?"
Long Kiểu Nguyệt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong lòng mềm nhũn, chỉ nói: "Đương nhiên, chỉ cần sư phó còn một hơi thở, sẽ không để cho người khác thương tổn Bạch Lộ, một ngày làm sư phó cả đời làm cha, sư phó nhất định sẽ bảo vệ an toàn của Bạch Lộ."
Cho dù ta không có khẩu khí kia, đồng chí Nguyên Trùng Dương kia thế nhưng là áo bông nhỏ vạn năm tri kỷ của ngươi.
Cho dù phía trước núi đao biển lửa vạn nhận thiên phong, lốp xe dự phòng nam nhị này cũng sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người nha!
Bạch Lộ đầu tiên là vui mừng muốn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghe được tiếng kia một ngày làm thầy cả đời làm cha, lại xụ mặt xuống.
Ôi, quên đi, sư phó liền sư phó, cho dù là sư phó, cũng là sư phó của một mình ta.
Nàng lặp lại khuôn mặt tươi cười rực rỡ như hoa hướng dương, ba ba duỗi tay ôm cổ Long Kiểu Nguyệt, cọ lung tung trên cằm nàng: "Sư phó tốt nhất rồi, Bạch Lộ thích nhất sư phó."
Long Kiểu Nguyệt bị nàng ôm như vậy, thân thể của mình lại không nhúc nhích được, cũng không thể đẩy nàng ra, đành phải ngẩng đầu sờ lên đỉnh đầu của nàng, để cho mái tóc đen tơ lụa xẹt qua cằm nàng.
Bạch Lộ tựa hồ cực kì thích cảm giác bị nàng vuốt lông, còn hài lòng nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng, chỉ ở cổ nàng nhỏ giọng hừ hừ nói: "Thích nhất thích nhất thích nhất sư phó."
Long Kiểu Nguyệt sờ lấy đỉnh đầu của nàng, nghe được câu này, chỉ bất đắc dĩ cười cười.
Ôi, tiểu tổ tông của ta, ngươi bây giờ vẫn còn là con nít, không phân biệt được thích cùng ỷ lại, chờ ngươi trưởng thành rồi, tự nhiên sẽ phân biệt cái gì là chân chính thích cùng thích ỷ lại.
Chỉ là nghe được nàng nói thích như vậy, nơi nào đó trong lòng Long Kiểu Nguyệt mềm mại, nơi chưa bao giờ bị đụng chạm qua, vẫn là không thể phát giác khẽ run run lên.
Tựa hồ có thứ gì đó, khi nàng chưa từng phát giác, khi nàng thân là người thành lập cấu tạo thế giới này đồng thời khắc sâu nhận thức nam chủ nữ chủ không thể trêu chọc, ở trong lòng nàng chỉ muốn trân quý sinh mệnh rời xa nữ chủ sống phóng túng ăn uống vui vẻ bảo dưỡng tuổi thọ, mọc rễ nảy mầm.
Nữ chủ như vậy, nếu biết rõ nàng là một đóa bạch liên hoa ngốc bạch ngọt trêu chọc người người chết, Long Kiểu Nguyệt cũng không nỡ đưa tay đẩy nàng ra.
Bởi vì, bởi vì, thực sự quá đáng yêu a a a a a a!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngây thơ của Bạch Lộ cọ lung tung ở cằm nàng, trong lòng Long Kiểu Nguyệt đột nhiên thở dài một tiếng, đừng nói rất nhiều nam phụ, ngay cả bản Cúc Cự, cũng đều bị ngươi chinh phục!
Nhưng hành động tiếp theo của Bạch Lộ, lập tức khiến Long Kiểu Nguyệt lật đổ ý nghĩ này.
Bạch Lộ từ chỗ cằm nàng lưu luyến không dời thu hồi cái đầu nhỏ, đột nhiên dời ánh mắt đến chén thuốc bên cạnh.
Long Kiểu Nguyệt vừa nhìn theo ánh mắt nàng, nhất thời trong lòng một trận lạnh, hỏng rồi, tiểu đoàn tử này thế nhưng lại một lần nữa đánh chủ ý lên chén thuốc này.
Quả nhiên, Bạch Lộ vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng, thanh âm ngọt ngào ngấy ra vẻ tò mò nói: "A, sư phó sao còn chưa uống thuốc? "
Long Kiểu Nguyệt nghẹn lại nửa ngày, mới nói: "Đợi lát nữa uống, quá nóng.
"
Bạch Lộ bưng chén lên, dùng thìa múc một muỗng nhỏ, đặt ở bên miệng có khuôn mẫu thổi thổi, lại vẻ mặt chờ mong đưa tới, giống như dỗ dành tiểu hài tử nói: "Như vậy sẽ không nóng, đến đây, a ~ há miệng."
Long Kiểu Nguyệt liếc mắt nhìn canh thuốc đen nhánh khiến người ta tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Quá lạnh."
A! ừa rồi còn nghĩ thầm ngươi là tiểu thiên sứ đáng yêu, hiện giờ xem ra ngươi thật là một tiểu ác ma đáng sợ! Tại sao phải uống thuốc? Ta không uống! Thuốc đắng này, ai muốn uống? Không thể cho ta chút tiên đan hay cho ta chút linh dược, vừa ăn vào liền trong nháy mắt HP đầy máu sao? Nhất định phải uống thuốc từng chút từng chút đến khó chịu sao!
Bạch Lộ kiên nhẫn rất tốt, nghe được nàng nói quá lạnh, đành phải đem thuốc trong muỗng kia rót trở lại chén thuốc, một lần nữa múc một muỗng, đưa lên trên miệng, nắm chặt lực đạo, nhẹ nhàng thổi một cái.
Long Kiểu Nguyệt nhìn má phồng lên khi nàng thổi khí, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua mượt mà rất đáng yêu, nhịn không được trong lòng xấu xa.
Hừ, ngươi thổi như thế nào ta cũng không uống, hoặc là quá lạnh, hoặc là quá nóng, dù sao chính là không hợp ý ta, Bản Cúc Cự chính là không uống.
Nàng cũng không cảm thấy đấu khí với một tiểu hài tử có bao nhiêu ấu trĩ, chỉ là nghĩ âm thầm giở trò xấu.
Bạch Lộ lần này thổi thuốc, lại vẻ mặt vui vẻ nói: "Sư phó, mau uống, lần này không lạnh nữa."
Nàng đưa thìa lên miệng Long Kiểu Nguyệt, Long Kiểu Nguyệt dùng biểu tình cao cao tại thượng của sư phó lãnh ngạo liếc mắt nhìn thuốc đưa ở bên miệng, ngạo kiều nói: "Quá nóng."
Bạch Lộ ngưng một chút, lại đem cái thìa kia đưa ở bên miệng mình thổi một cái, Long Kiểu Nguyệt nhìn thấy canh thuốc màu đen kia ở bên miệng nàng, dưới hơi thở lạnh lẽo của nàng nhíu lên gợn sóng nho nhỏ.
Bạch Lộ thận trọng đưa qua, nói: "Lần này không nóng nữa."
Long Kiểu Nguyệt tuy rằng trong lòng có không đành lòng, trong lòng tự nhủ bản Cúc Cự giày vò tiểu hài tử như vậy có phải có chút quá phận hay không? Nhưng ngoài miệng vẫn nhạt nhẽo nói: "Quá lạnh, không uống."
Bạch Lộ thoáng cái phồng miệng, Long Kiểu Nguyệt nhìn biểu tình này của nàng, trong lòng hô lớn mau mau tức giận đi tiểu công chúa của ta, mau mau dưới cơn nóng giận thả bát rơi thìa làm đổ cái chén thuốc rồi chạy ra ngoài đi!
Bạch Lộ tức giận ngồi ở đầu giường, ủy khuất nói: "Vậy sư phụ phải như thế nào mới uống nha!"
Long Kiểu Nguyệt mỉm cười mờ ám nói: "Ừm, sư phó khẩu vị tương đối kén ăn, vừa không thể nóng, cũng không thể lạnh, uống phải thoải mái, mới được."
Hỗn đản, thuốc đắng như vậy, mặc kệ là nóng hay lạnh, Bản Cúc Cự đều không muốn uống được không?!
Bạch Lộ chớp chớp mắt nhìn nàng, giống như đang hạ quyết tâm.
Long Kiểu Nguyệt vừa nhìn đôi mắt to chợt lóe của nàng, nhất thời có chút ngẩn người.
Tiểu công chúa, tiểu công chúa, ngươi không cần nhìn ta như vậy, bản Cúc Cự thật sợ hãi nha!
Long Kiểu Nguyệt đang nhìn nàng, Bạch Lộ lại đột nhiên cầm lấy cái chén, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Nàng đem chén kia đặt ở trên bàn bên cạnh, hai tay đỡ lấy bả vai Long Kiểu Nguyệt, cứng ngắc mà dùng sức hôn xuống.
Long Kiểu Nguyệt trong lòng một câu đm, thân thể liền cứng ngắc ở nơi đó.
Nước thuốc ấm áp mà đắng chát từ trong miệng Bạch Lộ chuyển đến trong miệng nàng, trong canh thuốc đắng chát kia, lại mang theo một hương thơm ngọt ngào lạ lùng.
Trước mặt Tiểu Bạch Lộ đang trừng lớn đôi mắt hạnh vừa tròn vừa đen, tức giận nhìn xem nàng.
Hai người dựa vào rất gần, nàng còn vẫn là bộ dáng đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà một trận giả vờ trấn định.
Bạch Lộ đỏ mặt, nhanh như làn khói chạy ra khỏi Linh Dược điện.
Long Kiểu Nguyệt bị ép uống xong chén thuốc đắng này, nơi hai người môi răng tiếp xúc, có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của tiểu Bạch Lộ, xúc cảm cực kỳ ấm áp mà tinh tế.
Trong vị thuốc đắng chát mà nồng nặc này, xen lẫn một loại ngọt ngào Long Kiểu Nguyệt không nói ra được, đại khái chính là khoai lang nướng mùa đông, kem mùa hè, hương vị tốt nhất trên thế gian này......
Không đúng, mẹ kiếp! Bản Cúc Cự sao có thể nghĩ như vậy, còn TM (con mẹ nó) đi trải nghiệm môi của nàng làm gì? Đây chính là tiểu ác ma a tiểu ác ma, ngươi quên nàng ấy làm sao bức ngươi uống thuốc sao?!
Chờ Bạch Lộ đem toàn bộ thuốc trong miệng rót vào, nàng lúc này mới nín thở, rời khỏi mặt Long Kiểu Nguyệt.
Một vệt thuốc màu đen từ khóe miệng nàng trượt xuống, trên môi kiều diễm như cánh hoa đào kia mang theo một hương ngọt ngào như có như không, Bạch Lộ chớp đôi mắt to, mặc dù có chút đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng trấn định, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Sư phó vừa rồi đang cố ý làm khó Bạch Lộ, còn tưởng rằng Bạch Lộ không biết."
Long Kiểu Nguyệt uống thuốc đắng chát đến cực điểm kia, chỉ cảm thấy đắng đến ba hồn sáu phách đều đi rồi.
Nàng lau một giọt nước thuốc trượt xuống khóe miệng, nhìn Bạch Lộ ngạo kiều nhìn chằm chằm nàng, trong lòng chỉ thở dài một tiếng, bản Cúc Cự đến cùng là thu một đồ đệ hay là bái ông lớn đây, ngươi nói ra như vậy, lời này sư phó không có cách nào tiếp nha!
Quên đi, tiểu công chúa còn là hài tử, dùng miệng đút thuốc như vậy cũng không tính là cái gì.
*, nàng tính là hài tử gì, ngươi nhìn xem phương thức giày vò người này của nàng, đâu phải là tuổi của một tiểu thí hài có thể làm ra được?
Nàng Tần Cúc Cự đều muốn hoài nghi [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] này có phải viết không toàn diện hay không, không có đem thuộc tính phúc hắc của tiểu công chúa đánh dấu ra, tiểu công chúa này, trong thân thể khẳng định là một tiểu ác ma, bằng không làm sao hiểu được nhiều phương pháp thu thập người như vậy, còn biết làm thế nào để khiến bản Cúc Cự nghẹn đến á khẩu không trả lời được.
Bạch Lộ nhìn ánh mắt Long Kiểu Nguyệt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, bất giác sờ sờ mặt, bên tai đỏ hồng, nhỏ giọng thầm thì nói: "Sư phó, sư phó không nên nhìn Bạch Lộ như vậy, Bạch Lộ sợ hãi."
Sợ? Cũng nên là Bản Cúc Cự sợ hãi chứ ~ mỗi lần bị đôi mắt to của ngươi nhìn chằm chằm, bản Cúc Cự liền cảm thấy trong lòng một trận hốt hoảng, luôn cảm giác muốn ném chút nguyên tắc gì đó đi (tiết tháo).
Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện giờ nàng đã nhận Bạch Lộ làm đồ đệ, vậy sẽ không vi phạm lời thề lúc trước dạy dỗ nàng chiếu cố nàng.
Nhớ tới còn có rất nhiều chuyện còn chưa nói rõ ràng, Long Kiểu Nguyệt hướng Bạch Lộ nâng cằm lên: "Ngồi xuống."
Nửa ngày sau, Long Kiểu Nguyệt đầu đầy mây đen nhìn Bạch Lộ ngồi trên người mình còn ôm cổ mình cọ cọ còn vẻ mặt vui vẻ nói: "Bảo ngươi ngồi ở trên ghế, ngươi ngồi chỗ này làm gì?"
Cũng may mắn thuốc cao Sinh cơ này chữa thương nhanh, trên thắt lưng ngoại trừ tê không có cảm giác đau đớn gì, bằng không ngươi vừa ngồi, bản Cúc Cự sợ lập tức liền sẽ quy thiên.
Bạch Lộ ủy uỷ khuất khuất nói một tiếng: "Đồ nhi sai rồi.
" Sau đó xoay người xuống, quy quy củ củ ngồi trên ghế.
Nàng làm quy củ, giống như tiểu tức phụ, khép chân lại, thẳng lưng, nhưng vẫn là cúi đầu, một bộ dáng cẩn thận tuân theo dáng vẻ sư phó dạy bảo sư phó mời nói.
Long Kiểu Nguyệt nhìn nàng ngồi thành thật, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Nàng ho khan một tiếng, đầu tiên hỏi vấn đề thứ nhất: "Sư phó thân phận, ngươi......!biết bao nhiêu?"
Lúc hỏi ra vấn đề này, Long Kiểu Nguyệt cảm thấy trong lòng hết sức gian nan.
Muốn cùng người thẳng thắn đối đãi mình vì thân phận thế đạo không dung, hơn nữa còn là tiểu công chúa cùng một cái Nhân Hoàng Tộc nhất ngôn cửu đỉnh vô cùng tôn quý, thật sự là phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều nha!
Trước kia Long Kiểu Nguyệt biết Bạch Lộ có khả năng biết rõ thân phận của nàng, nhưng nàng xưa nay không dám nói ra, dù sao không phải tộc ta trong lòng suy nghĩ ắt khác, hai giới nhân ma thế như nước với lửa, một khi thân phận của nàng bại lộ, tất nhiên là người người đều bị tru diệt.
Hiện tại trên người nàng mang theo Phệ Tâm Độc Cổ, vạn nhất tiểu công chúa trong lòng dao động, đem chuyện của nàng nói ra ngoài, thiên hạ này mặc dù mênh mông, tứ đại thế gia truy binh tất nhiên sẽ đuổi theo nàng đến chân trời góc biển, giết để răn đe.
Dù sao nàng một gian tế Ma tộc, coi như không có làm chuyện gì xấu, cũng có một đống chuyện xấu tội danh chờ đặt trên đầu nàng.
Dù sao bản Cúc Cự những năm này, tiểu thuyết Tiên Ma cũng xem không ít nha....
Bạch Lộ ngẩng đầu lên, vụng trộm nhìn nàng một cái, thấy thần sắc nàng không khác gì, chỉ đành kiên định nói: "Bạch Lộ chỉ biết là, sư phó là sư phó của Bạch Lộ, cái khác, Bạch Lộ cũng không biết."
Câu trả lời này, câu trả lời này quả là phải cho max điểm!
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt thả lỏng xuống, chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ ấm áp xông đến, tiểu đoàn tử này thật sự là toàn tâm toàn ý hướng về phía nàng, kỳ thật Bản Cúc Cự thật không có gì tốt, ngươi xem ta ở Thiên Chi Giai còn tra tấn ngươi đâu.
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt buông xuống tảng đá to lớn này, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, nhìn tiểu đoàn tử trước mặt này thật sự càng nhìn càng đáng yêu, ước gì ôm vào trong ngực hôn hai cái.
Nàng nhìn Bạch Lộ, lại hỏi: "Dưới Tây Phong Đàm kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Lộ a một tiếng, có chút khó hiểu nói: "Sư phó, sư phó thế nhưng nhớ rõ chuyện phía dưới Tây Phong Đàm sao?"
Long Kiểu Nguyệt vừa nghe xong lời này của nàng, thiếu chút nữa đem lỗ tai dựng thẳng lên.
Vừa nghe đã có dự liệu mãnh liệt nha!
Long Kiểu Nguyệt che trán, nói: "Nhớ không rõ lắm, dù sao lúc ấy ta hôn mê bất tỉnh, nhưng ta nhớ rõ, cây hòe già kia, còn có ngươi ở trong huyễn cảnh của ta, trừ huyễn cảnh ngươi ở bên trong, còn cắn ta."
Cô vén sợi tóc rải rác trên cổ, để lộ hai dấu răng màu hồng nhỏ, chỉ vào: "Ngươi nhìn, liền cắn ở nơi này."
Bạch Lộ nhìn xem nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng nhăn lại, chỉ tức giận cong lên miệng nói ra: "Sư phó xấu, sư phó quên mất chuyện kia, Bạch Lộ mới không phải hung người như vậy."
Long Kiểu Nguyệt đùa nàng hai câu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn nhúm của nàng, kìm lòng không được cười khẽ một tiếng.
Bạch Lộ thấy nàng cười, lại rục rịch muốn nhào tới, chỉ là vừa định dời ghế xuống, Long Kiểu Nguyệt lại tiếp tục hỏi: "Nếu các ngươi cũng tới Tây Phong Đàm, vậy phía dưới Tây Phong Đàm, Trầm Thế Tôn, hắn đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Lộ một lần nữa ngồi xuống, chỉ nhớ lại: "Khi đó, Trọng Dương ca ca mang Bạch Lộ xuống Tây Phong Đàm, nhìn thấy sư phó, sư phó lúc ấy máu me be bét khắp người, Bạch Lộ còn tưởng rằng sư phó sắp chết, dọa Bạch Lộ đều muốn khóc."
Nàng lúc nói chuyện mang theo một loại buồn bã đắm chìm, Long Kiểu Nguyệt nghe cũng mang theo phiền muộn.
Bích Trì (bitch) xiêm y đỏ kia, Bản Cúc Cự đã nói với ngươi là người một nhà đừng nổ súng, ngươi TM còn hạ tay nặng như vậy.
Lần sau gặp lại ngươi, bản Cúc Cự nhất định phải dùng lôi đình đem ngươi đánh thành tro cặn bã.
Bạch Lộ ngẩng mặt lên, nói với Long Kiểu Nguyệt: "Sau đó Trẩm sư tôn thúc thúc liền đến, còn mang theo Như Như cùng Ý Ý, bọn họ cùng mấy ma đầu bên cạnh đánh nhau, Như Như còn giết yêu nữ xiêm y đỏ kia."
Long Kiểu Nguyệt nghe được câu này, lập tức cứng đờ.
Như Như giết yêu nữ xiêm y đỏ kia?
Nàng vội vàng lên tiếng nói: "Không phải, lúc sư phó trở về, chỉ nghe nói là Trầm Thế Tôn bắt được hai ma đầu, yêu nữ kia không phải chạy trốn sao?"
Có lời gì quanh quẩn chỗ sâu trong đầu nàng, thế nhưng Long Kiểu Nguyệt nghĩ không ra.
Dường như có cái gì đó, nàng đã từng nghe ở đâu, chuyện này có liên quan đến Như Như.
*! Vì sao càng muốn cố gắng nhớ tới một chuyện, trong đầu lại càng nhớ không ra?
Bạch Lộ nhìn nàng, nói: "Không có, Như Như dùng tay xuyên qua lồng ngực yêu nữ xiêm y đỏ kia, đốt sạch lục phủ ngũ tạng của nàng sau đó giết nàng, Bạch Lộ ở bên cạnh nhìn rõ ràng, yêu nữ xiêm y đỏ kia bị Như Như trực tiếp đánh hồn phi phách tán."
Long Kiểu Nguyệt nhíu xương lông mày, nhẹ nhàng xoa xoa, trong đầu có thứ gì đó trôi nổi bất định, nếu như yêu nữ xiêm y đỏ thật sự bị Như Như giết, vì sao Trầm Vọng Sơn lại chỉ nói bắt được hai cái ma đầu, thả hồng y yêu nữ kia ra? Từ khi nàng trở về, liền nhìn thấy trong mắt Trầm Vọng Sơn thường có một đạo hắc mang xẹt qua, cái này có quan hệ gì với yêu nữ xiêm y đỏ mà Như Như giết sao?
Nơi sâu trong ký ức, có giọng hài tử non nớt quanh quẩn, ở bên bờ rừng xanh biếc của núi Chung Vũ, nàng và Bạch Chỉ đứng ở trước cửa sơn động kia, nàng quay đầu trêu chọc Như Như có thể đi vào giết chết toàn bộ chúng hay không, Như Như nhẹ giọng, vẻ mặt thận trọng trả lời: "Một khi chúng ta giết sinh linh, chủ nhân sẽ hủy diệt chúng ta."
Đúng! Lúc trước ở dưới chân núi Chung Vũ, Như Như đã nói qua, nàng và Ý Ý là hai cỗ Hóa mục khôi lỗi, tuyệt đối không thể giết linh! Hôm nay Như Như giết một yêu nữ, tuy rằng không biết vì cái gì không thể giết linh, thế nhưng Trầm Vọng Sơn hẳn nên hủy diệt Như Như mới phải! Hiện giờ Trầm Vọng Sơn dị thường, nhất định là bởi vì Như Như lúc trước giết yêu nữ xiêm y đỏ kia!
Không đúng, nếu mà trong mắt Trầm Vọng Sơn có hắc mang, vậy vì sao những người khác đều không phát giác, chẳng lẽ nói chỉ có nàng Long Kiểu Nguyệt mới nhìn thấy? Vậy cũng không có khả năng, Thu Minh Uyên một lòng ái mộ Trầm Vọng Sơn, bọn họ cùng là Thế Tôn nhiều năm như vậy, Thu Minh Uyên làm sao có thể nhìn không ra Trầm Vọng Sơn dị thường?
Ở Trường Lưu này, đối với nàng mà nói, Trầm Vọng Sơn chính là tồn tại thân nhân duy nhất, hắn tuy rằng cùng Long Kiểu Nguyệt có hôn ước trong người, lại khắp nơi đối đãi nàng khoan dung như huynh trưởng, đối với nàng quan tâm chu đáo, không có một chút ý tứ muốn ép buộc nàng.
Trầm Vọng Sơn đối với nàng, đúng là thật tâm thật ý tốt.
Kiếp trước cha mẹ Tần Cúc Cự rất bận rộn, không có thời gian trông coi nàng.
Trong gia đình, nàng có thể cảm thấy rất ít sự ấm áp.
Hiện giờ kiếp này, thật vất vả mới có một người quan tâm chu đáo nàng như ca ca, Long Kiểu Nguyệt nàng làm sao có thể không có tâm địa như vậy, đặt Trầm Vọng Sơn không để ý?
Long Kiểu Nguyệt hạ quyết tâm, chờ qua hai ngày, vẫn là gọi Thu Minh Uyên đến trước, nói về băn khoăn của nàng.
Thu Minh Uyên một lòng hướng về Trầm Vọng Sơn, cho dù chuyện Như Như làm khôi lỗi hóa mục giết yêu nữ nói ra sẽ gây bất lợi cho Trầm Vọng Sơn, nhưng Thu Minh Uyên tốt xấu gì cũng cố kỵ tính mạng Trầm Vọng Sơn, cũng sẽ không dễ dàng khoe khoang ra ngoài.
Các nàng tốt xấu gì cũng có thể cùng nhau nghĩ ra một cách, cho dù là phải hủy diệt Như Như....
Nghĩ đến việc hủy diệt Như Như, trong lòng Long Kiểu Nguyệt lơ đãng nhẹ nhàng run lên, Như Như thật sự quá giống một đứa nhỏ còn sống, nếu như nàng ấy chỉ giống như khôi lỗi hóa mục khác, chỉ có một tờ giấy mặt tái nhợt cùng động tác cứng ngắc, vậy Long Kiểu Nguyệt nhất định có thể sạch sẽ lưu loát tay lên đao rơi xuống.
Nhưng Như Như cùng Ý Ý hai cái khôi lỗi hóa mục bị làm quỷ phủ thần công xuất thần nhập hóa, quả thực giống như đồng tử sống có linh hồn, nàng làm sao có thể xuống tay với một trong những tiểu đoàn tử này?
Coi như biết nàng chỉ là dùng một trang giấy điểm chu sa làm ra, Long Kiểu Nguyệt vẫn cảm thấy do dự khó nói thành lời.
Bạch Lộ ngồi trước giường nàng, nhìn vẻ mặt rối rắm vạn phần của nàng tựa hồ đang cân nhắc, chỉ hỏi: "Không có, Như Như quả thật đã giết yêu nữ kia.
Bạch Lộ tận mắt nhìn thấy, hơn nữa."
Nàng dường như do dự một chút, có muốn nói hay không.
Long Kiểu Nguyệt ngước mắt lên nói: "Có lời thì cứ nói đi."
Bạch Lộ có chút do dự, nói: "Như Như lúc ấy giết yêu nữ xiêm y đỏ kia, liền có chút mất khống chế.
Nàng còn cùng Ý Ý đánh nhau."
Long Kiểu Nguyệt trong lòng một trận lạnh lẽo, Như Như mất kiểm soát? Xem ra lúc trước câu nói kia, nói là thật, hai cái khôi lỗi hóa mục các nàng, thật sự không thể sát sinh.
Nhưng nếu bây giờ Như Như sát sinh, đã phá giới không khống chế được, Trầm Vọng Sơn vì sao không dựa theo Như Như nói, hủy Như Như đây?
Bạch Lộ chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, sau nửa ngày mới nói: "Sư phó, Như Như cùng Ý Ý đều lớn như Bạch Lộ."
Long Kiểu Nguyệt nghe được những lời này, bỗng nhiên sửng sốt, Bạch Lộ tiếp tục nói: "Trùng Dương ca ca từng nói với Bạch Lộ, hóa mục hữu linh vô phách, nhưng Trầm Sư Tôn thúc thúc làm ra hóa mục khôi lỗi, lại là có hồn phách."
Long Kiểu Nguyệt bị khiếp sợ nói không nên lời, chỉ nhìn nàng.
Bạch Lộ cười một tiếng: "Trong hoàng cung của Nhân Hoàng Tộc chúng ta có Thiên Cơ Các thu thập tình báo, còn có Cổ Tịch Đài đặt vô số bí pháp thượng cổ.
Cho dù là chuyện ở Trường Lưu, hoàng cung chúng ta cũng có thể tìm hiểu rõ ràng."
Bạch Lộ giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tiếp tục nói: "Sư phó, tu chân thế gia có bốn phía, một là Giang Nam Long Đình, một là Vương Quyền thế gia, một là Trường Lưu thánh địa, một là Thiên Phủ thành tụ tập ở những tiểu gia tộc không rải rác khác."
Nàng cười một tiếng: "Thế nhưng những tu chân thế gia này, cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời, có đạo pháp vô thượng, nhưng cũng đều là muốn nghe ý tứ của Nhân Hoàng Tộc chúng ta, bởi vì mặc dù Nhân Hoàng Tộc chúng ta không tu tiên, nhưng lại là vương tộc nắm trong tay mạng lưới mệnh mạch thiên hạ."
Mẹ kiếp, đây là đang cùng bản Cúc Cự triển lộ thịnh thế ngập trời của Nhân Hoàng Tộc các ngươi sao?
Không đúng, ngươi một đứa nhóc làm sao biết nhiều như vậy.
Long Kiểu Nguyệt gật đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Bạch Lộ từ trên ghế dời xuống, ân cần đi hai bước tới phía Long Kiểu Nguyệt, nói: "Sư phó, ngươi không cần phải lo lắng."
Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng hy vọng mà kiên định, ngọt ngào nói với nàng: "Bạch Lộ nhất định sẽ bảo hộ sư phó."
Bảo hộ, bảo hộ cái rắm, ngươi nhìn xem chính ngươi ở dưới núi Chung Vũ, thiếu chút nữa đã bị Ma Tôn ăn, còn nói bảo hộ ta.
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt bị chuyện của Trầm Vọng Sơn cùng Như Như quấy rầy một trận lo lắng, đành phải nhìn Bạch Lộ nói: "Một vấn đề cuối cùng."
Trong lòng nàng khi nghe được câu bảo vệ ngươi, không biết là buồn cười hay là may mắn, vậy mà dâng lên một cỗ ấm áp.
Long Kiểu Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi: "Vì sao, vì sao nhất định phải bái vào môn hạ sư phó?"
Bạch Lộ giống như chó con mừng rỡ, lập tức nhào vào ngực Long Kiểu Nguyệt, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Bởi vì sư phó từng nói muốn cưới ta!"
Ta không nói!
Long Kiểu Nguyệt đầu đầy hắc tuyến: "Ta không nói, đổi một cái khác."
Bạch Lộ tiếp tục chớp chớp mắt, lại cọ nói: "Vậy Bạch Lộ nói muốn gả cho sư phó! "
Hắc tuyến trên đầu Long Kiểu Nguyệt càng sâu hơn, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi còn nhỏ, cái tiếp theo."
Bạch Lộ vùi đầu vào cổ nàng, chỉ lẩm bẩm nói: "Ở dưới núi Chung Vũ, sư phó có thể vì Bạch Lộ đứng ra, còn không để ý đến an nguy bản thân ngăn cản Ma Tôn, còn nói cho Bạch Lộ biết, biện pháp phải làm thế nào mới có thể bảo toàn Bạch Lộ cùng các ca ca.
Lúc ở Tây Phong Đàm nói thích Bạch Lộ, thiết lập khảo hạch riêng biệt cho Bạch Lộ, ban đêm còn ôm Bạch Lộ đi ngủ, còn đem chức vụ rất trân quý rất trân quý cho Bạch Lộ.
Ở trước Trường Lưu Bạch Ngọc Thạch điện, sư phó còn nói, sẽ không để cho người khác mang Bạch Lộ đi."
Nàng chôn ở trong ngực Long Kiểu Nguyệt, nói: "Bạch Lộ thích sư phó, thích nhất thích nhất sư phó.
Nếu như không phải sư phó cứu được Bạch Lộ, Bạch Lộ đã bị Ma Tôn bệnh mắt đỏ kia ăn.
Ân cứu mạng không thể báo đáp, đành phải lấy thân báo đáp, sư phó ngươi nói Bạch Lộ nói có đúng hay không?"
Long Kiểu Nguyệt nói: "Ngươi có thể ân cứu mạng không cần báo đáp, chỉ đành kiếp sau làm trâu làm ngựa, sư phó không lo kiếp này."
Bạch Lộ ôm cổ nàng, hừ một tiếng: "Sư phó xấu, Bạch Lộ không nghe lời sư phó nói."
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt dâng lên một trận một trận nhu tình khó có thể nói thành lời, chỉ giơ tay sờ sờ đầu nàng, nói: "Sư phó nếu đã làm sư phó của ngươi, sẽ không vứt bỏ Bạch Lộ nữa.
Chỉ là như lời ngươi nói cái gì ân cứu mạng lấy thân báo đáp, vậy cũng là chuyện sau anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi còn nhỏ, không hiểu."
Bạch Lộ rời khỏi cổ nàng, lắc đầu nói: "Ở trong mắt Bạch Lộ, sư phó chính là anh hùng, là đại anh hùng đội trời đạp đất nhất nhất nhất trong lòng Bạch Lộ.
"
Trong mắt của nàng lóe ra hào quang sáng ngời, nhìn Long Kiểu Nguyệt tiểu tâm can một trận loạn chiến.
Quên đi, anh hùng thì anh hùng đi, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ, chờ ngươi trưởng thành, hồi tưởng lại những lời này, nhất định sẽ xem thường cười một tiếng.
Dù sao, nam phụ phong lưu, nam phụ đa kiều, ta còn không tin ngươi thật sự sẽ vì bản Cúc Cự nàng là một nữ nhị mà từ bỏ rất nhiều nam phụ.
Hết chương 53
- --------------------------------
Bách Linh: Ủa ko nhớ đã nhiều năm ko up truyện này tới vậy rồi nha:))) thời gian trôi qua lẹ thật:)) nói chứ mình quên hết nội dung bộ này rồi ý mọi người:))
À bộ khác mình edit là "Tước linh mộng vũ" được edit hoàn rồi nhé, mình chỉ đang beta up dần dần thôi, có gì mọi người qua đọc cho vui.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook