Nha đầu chọc cục than trong lò, đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn rồi quay đầu lại nói: “Cô nương, công tử đưa cô đến đây đã tới rồi kìa”.

Ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn qua.

Một cái bóng thật cao chậm rãi đi vào.

Người này mặc áo gấm dày, mái tóc dài cột cao, trông rất hoạt bát, mặt đẹp như ngọc, tuấn tú hơn người.

Thẩm Nguyệt không khỏi nghĩ, mình tình nguyện chết trên cái cây nghiêng mà từ bỏ một cây gỗ tốt, một cái cột trụ, một tương lai đầy hứa hẹn, đầu mình hỏng rồi sao?

Hắn mở miệng trước, giọng dịu dàng mà cung kính, hành lễ với Thẩm Nguyệt: “Vết thương của công chúa đã tốt hơn chưa?”

“Ngươi biết ta là công chúa?”, Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi là ai?”

“Tại hạ Liên Thanh Châu, thuở nhỏ từng quen biết công chúa”.


Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã giải thích vì sao Liên Thanh Châu lại cứu nàng.

Lại cũng chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã giải thích vì sao hôm nay hắn tới.

Sau khi nha đầu rời khỏi phòng, Thẩm Nguyệt bắt đầu xem như không có ai bên cạnh mà tháo băng vải. Liên Thanh Châu ở bên cạnh cung kính chắp tay nói: “Hôm nay Tần tướng quân đại hỉ, tại hạ dẫn công chúa đi uống rượu mừng”.

Liên Thanh Châu biểu hiện rất tôn kính, Thẩm Nguyệt đã quen được ánh sáng chiếu rọi, rất hài lòng với thái độ của hắn.

Thẩm Nguyệt quấn từng vòng băng trên tay, nhanh chóng bó chặt tay lại như cái bánh ú. Nàng cười nói: “Cầu cũng không được, chuyện thất đức như phá nhân duyên của người ta, ta thích làm nhất”.

Sau khi băng vải được tháo ra hết, cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng nhìn thấy gương mặt bị hủy dung.

Mặt nàng đã tiêu sưng, nhưng hai vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến khóe miệng gần như rạch qua cả gương mặt, trông có chút sắc bén đến đáng sợ.

Quả thực bị dọa hết hồn, nhất thời cũng không biết nên đưa tay che gương hay là che mặt, nàng giậm chân mắng: “Mẹ nó, đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà!”


Gương mặt xinh đẹp hơn người của nàng trước kia làm gì còn nữa, ngay cả photoshop cũng cứu không được gương mặt này.

Mà thứ này là do Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ ban tặng.

Mặc dù Thẩm Nguyệt trước kia đã chết, nhưng lại để lại cho nàng vô số thù hận và uất ức, nếu nàng không đòi lại thì e là cô công chúa ngu ngốc kia cũng không yên lòng!

Ly rượu mừng hôm nay, nàng nhất định phải uống.

Phủ tướng quân, lầu son đón hỉ, lụa đỏ rợp trời, đứng từ bên ngoài đã nghe tiếng náo nhiệt của khách khứa trong sảnh đường.

Thẩm Nguyệt xuất hiện bên dưới cánh cửa son quen thuộc, híp mắt ngẩng đầu nhìn rồi mới đường hoàng đi vào trước con mắt nghi ngờ của mọi người.

Có gương mặt này, nàng đi đến đâu cũng được chú ý hàng đầu.

Nàng quay lại rồi. Trước kia, bất kể nàng gõ cửa thế nào, cửa cũng đóng chặt, không ai phản ứng, mà nay lại mở rộng đón khách khắp nơi.

Khách khứa cũng vây quanh bên ngoài hỉ đường.

Tần Như Lương mặc cát phục đỏ thẫm, mỗi một cử chỉ đều anh tuấn bất phàm. So với vẻ lạnh như băng khi cưới Thẩm Nguyệt ba tháng trước, hôm nay hắn ta mới có biểu hiện của một người hạnh phúc nhất trên đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương