Ngọc Nghiên quệt tay lau đi nước mắt, nói tiếp: “Không, không nói rõ ràng chuyện này vẫn luôn là cái gai găm trong tim nô tì”.

Thẩm Nguyệt hơi nhíu mày, không biết vì sao nàng lại có cảm giác những lời Ngọc Nghiên sắp nói không phải là điều nàng muốn nghe.

“Trước kia ngài ấy là thầy giáo từ nhỏ đến lớn của công chúa, công chúa vẫn luôn căm ghét ngài ấy vì ngài ấy phản bội tiên đế, đầu quân cho triều đình mới. Nếu công chúa có thể buông bỏ quá khứ, vậy cũng coi như xong, nô tì không có gì để nói, chỉ hi vọng người có thể sống thật hạnh phúc”.

Những chuyện đó đã sớm không còn là bí mật gì, Thẩm Nguyệt của hiện tại cùng quá khứ không giống nhau, Thẩm Nguyệt của trước kia đã đánh mất phương hướng trong cuộc cung biến tai hại kia, do đó nhìn không thấu tình thế, mà nàng của hiện tại nghĩ tới lúc đó triều đình cũ đã không thể cứu vãn, nếu Tô Vũ không làm như vậy thì đã không có cách nào bảo toàn cho những quan lại quan trọng trong triều, mà hắn lại càng không thể cứu được Thẩm Nguyệt.

Nhưng những điều đó chung quy cũng là những chuyện xảy ra trên người Thẩm Nguyệt của quá khứ, cho dù Tô Vũ sai trái cũng không liên quan gì đến nàng của bây giờ, nàng căn bản không quan tâm tới.

Nàng chưa từng tham gia vào những quá khứ đó.

Thẩm Nguyệt nhẹ giọng đáp: “Những điều ngươi nói ta đều biết”.


“Chỉ cần công chúa có thể buông xuống, nô tì đương nhiên sẽ không có thành kiến với Tô đại nhân, cho dù ngài ấy là thầy giáo của người, người vẫn cố chấp phải lòng ngài ấy”.

Ngọc Nghiên nghẹn giọng tiếp tục: “Từ khi công chúa từ biên quan trở về, nô tì đã bắt đầu cản trở, không phải vì cái gì khác, chính là vì Bắp Chân”.

Nàng ta ngước đôi mắt đong đầy lệ nhìn thẳng Thẩm Nguyệt, hỏi: “Công chúa, người còn nhớ Liên công tử không?”

“Liên Thanh Châu, sao ta có thể quên hắn”, chỉ là Thẩm Nguyệt sau khi trở về kinh chưa từng gặp lại hắn. Không biết hắn đã đi tới nơi nào, đã lâu như vậy rồi cũng chưa nghe được tin tức gì.

“Nô tì nhớ rõ, lúc công chúa rời kinh đã căn dặn, nếu như trong cung có người tới, nô tì liền cùng nhị nương mang theo Bắp Chân tới tìm Liên công tử nhờ giúp đỡ”.

“Liên công tử là một người tốt, ngài ấy nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Lúc đó ngài ấy còn chưa rời khỏi kinh thành, là sau khi Bắp Chân tiến cung ngài ấy mới rời khỏi”, Ngọc Nghiên nói liên miên.


“Trước lúc đó, quản gia trong phủ cũng đã phái người cẩn thận lưu ý động tĩnh trong cung, nếu có người từ trong cung đến còn có thể hay tin trong thời gian ngắn nhất, như vậy cũng bảo vệ Bắp Chân rời đi dễ dàng hơn”.

“Công chúa và tướng quân đều không có mặt ở kinh thành, nếu Bắp Chân bị đưa vào cung, nô tì thực sự không biết bé sẽ gặp phải những chuyện gì. Chúng nô tì vốn dĩ đã có thể rời đi… nhưng nhị nương bà ấy…”

Hai tay Thẩm Nguyệt nắm lấy tay vịn ghế, đầu ngón tay có chút mát lạnh.

Nàng chưa từng nghe Ngọc Nghiên hay Thôi thị đề cập tới chi tiết trong đó.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhưng nhị nương bà ấy thế nào?”

“Nhị nương cố ý kéo dài thời gian, kì kèo cho tới lúc người ở trong cung tới. Chúng nô tì không kịp rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cung nhân mang Bắp Chân đi”.

Nói đoạn Ngọc Nghiên lại bật khóc: “Ngày thường nhị nương vẫn yêu thương Bắp Chân như vậy, sao lại khăng khăng xảy ra sai sót vào lúc đó, nô tì không tin bà ấy muốn hại Bắp Chân, nô tì cũng đã từng hỏi qua lí do nhưng nhị nương không chịu nói”.

“Nhị nương từ đầu tới cuối vẫn luôn là người của Tô đại nhân, khi bà ấy gian nan không thể mở miệng giải thích nô tì liền hiểu, nếu như không phải Tô đại nhân yêu cầu bà ấy làm như vậy, bà ấy làm sao có thể nhẫn tâm đẩy Bắp Chân vào trong cung”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương