Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
-
C1141: Chương 1141
Thôi thị nói: “Cụ thể là chuyện gì, chờ ngày mai sẽ biết. Công chúa cẩn thận dưới chân, bây giờ đã không còn sớm rồi, vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi”.
Nhưng, Thôi thị vừa dứt lời, cả người bà ta bỗng trở nên căng cứng.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao vậy?”
Thôi thị trả lời: “Có người đến”.
Ánh lửa bên trong đèn lồng chợt sáng chợt tối, chập chờn lay động, cuối cùng vụt tắt hoàn toàn. Con đường vốn mờ mịt, bây giờ càng lộ rõ vẻ tối tăm.
Thôi thị còn nhạy cảm hơn Thẩm Nguyệt, chờ tới khi bà ta nói ra, Thẩm Nguyệt mới phát hiện tiếng bước chân khe khẽ gần như không thể nghe thấy phía sau lưng.
Mỗi một bước chân đều giống như giẫm lên đáy lòng nàng.
Dường như ngọn gió dập tắt ánh đèn kia là từ trong tay áo hắn thổi tới, pha lẫn mùi trầm hương thoang thoảng.
Thẩm Nguyệt không thấy rõ hình dáng của hắn, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được cơ thể căng cứng của Thôi thị đang dần dần thả lỏng.
Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Nhị nương, là hắn sao?”, câu nói như đang hỏi Thôi thị nhưng càng giống như nàng đang hỏi chính mình.
Thôi thị không trả lời.
Chốc lát sau, tiếng nói trầm thấp mà ấm áp vào tận lòng người vang lên bên tai Thẩm Nguyệt: “Nhị nương, ngươi về cung Thái Hòa trước đi”.
Đáy lòng Thẩm Nguyệt khẽ run lên, một bàn tay ấm áp đưa tới, lặng lẽ nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay lách qua đan vào ngón tay nàng, siết chặt lấy nhau.
Thật sự là hắn.
Buổi tối hôm nay, vốn dĩ Thẩm Nguyệt đã không còn ôm hi vọng đối với việc đến gần hắn, nghe hắn nói chuyện. Vừa rồi, khi rời đi, nàng còn quay đầu liếc nhìn nhưng không thể tìm được bóng hình của hắn, đành phải buông tha.
Lại không ngờ rằng, chỉ chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở bên cạnh mình.
Trong nháy mắt đó, nhịp tim của nàng truyền tới tận đầu ngón tay, có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập đang nhảy kịch liệt kia.
Thôi thị đáp lại một tiếng rồi quay người rời đi.
Thẩm Nguyệt khẽ giãy giụa, Tô Vũ càng nắm chặt hơn.
Nàng không nhịn được mà cảm thấy hốt hoảng, nóng bỏng đến tận mang tai, cả gương mặt như bị lửa đốt: “Chàng thế này sẽ bị người ta nhìn thấy, khi ấy phải làm sao đây, chàng không nên xuất hiện ở đây”.
Tô Vũ nói: “Sợ bị người khác thấy thì hai ta mau đi thôi”.
Nói rồi, Tô Vũ nắm tay Thẩm Nguyệt đi trong bóng tối, cả hai tiến về phía trước. Hắn dẫn nàng đi qua con đường ngô đồng dài mà thẳng tắp kia.
Bên này vẫn luôn rất vắng vẻ, càng đi về phía trước, những ánh lửa và sự ồn ào kia càng bị ném xa ở phía sau lưng.
Phía trước chính là Viện Thái Học, giờ phút này, trong Viện Thái Học tối đen như mực, không có một người hay một ánh đèn nào.
Sau đó họ bắt gặp một đội thị vệ tuần tra đi tới từ phía đối diện, Tô Vũ ôm lấy eo Thẩm Nguyệt, kéo nàng tránh sang bên cạnh, hai người lách mình trốn ở phía sau cây ngô đồng to lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook