Vẻ mặt trong bi thương có vui mừng kia, không thể không nói là cực kỳ có sức cảm hóa.

Thẩm Nguyệt không thể không giơ ngón tay cái.

Không hổ là nữ phản diện tốt nhất!

Đúng lúc này, Tần Như Lương lên tiếng: “Cô nói Mi Vũ đuổi cổ đi, nhưng từ khi cô biến mất, ngày nào Mi Vũ cũng lấy nước mắt rửa mặt, tự trách, hối hận. Hôm nay cô vừa về đã nói bậy bạ, đố kỵ hung hăng, ngay cả một nữ tử yếu đuối cũng không tha sao?”

“Tướng quân đừng trách công chúa… Là lỗi của ta, công chúa oán trách cũng phải…”

Liễu Mi Vũ lại khổ sở nhìn Thẩm Nguyệt: “Mặt công chúa… Rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy, lại biến công chúa thành như này. Công chúa đừng sợ, tướng quân nhất định sẽ làm chủ cho người”.

Nhìn bộ dạng đau khổ đáng thương này của nàng ra, rất nhiều người sinh lòng thương xót! Không nhìn ra chút dối trá nào.

Thẩm Nguyệt nghe xong mới nói: “Hôm nay ta quay lại, ngươi không có ý kiến gì chứ? Nếu hôm nay Tần Như Lương không thể làm chủ cho ta, ta sẽ khiến ngươi khổ sở đấy”.


Liễu Mi Vũ lau nước mắt, móng tay trong tay áo bấm mạnh vào lòng bàn tay: “Sao có thể chứ? Mi Vũ vô cùng vui mừng”.

Thẩm Nguyệt nói: “Nếu ngươi đã không chịu thừa nhận, trước tiên chúng ta cũng đừng nói đến chuyện đó. Ta vừa trở về đã thấy hai người đứng ở cửa vái chào ta trịnh trọng như vậy, ta cũng rất vui mừng”.

Rõ ràng vừa rồi khom người là Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ bái thiên địa.

Vừa khéo Thẩm Nguyệt đứng ở giữa.

Mặt Liễu Mi Vũ thoáng qua chút khó chịu. Tần Như Lương còn chưa kịp có hành động gì, Thẩm Nguyệt đã thân thiết dắt nàng ta đi vào hỉ đường, giống như màn tranh phong vừa rồi không hề diễn ra. Nàng nói: “Không phải bái đường sao? Đi vào bái đường tiếp đi! Ân oán hôm nay kết thúc, sau này chúng ta chính là người một nhà”.

Nàng dắt tay Liễu Mi Vũ, trái lại khiến nàng ta vô cùng bất an.

Tần Như Lương không biết Thẩm Nguyệt đang âm mưu gì, lạnh lùng nói: “Quậy đủ rồi thì về hậu viện của cô đi”.

Nàng lại không để bụng: “Vậy thì sao được chứ? Ba tháng ngắn ngủi, ngươi kết hôn hai lần, sao có thể không qua chúc mừng? Chẳng lẽ ngươi không cho ta được một ly rượu sao?”


Nói xong, Thẩm Nguyệt lấy một cái ghế trong phòng, phất áo ngồi xuống.

Nàng mang trên mặt vẻ ung dung, nghiêng người tựa vào ghế, ra vẻ sẽ gây rối đến cùng.

Dù nàng mặc trên người áo vải giản dị, nhưng mơ hồ lộ ra một loại cao quý khiến vạn người phải chú ý.

Tần Như Lương âm thầm cười nhạt. Một kẻ ngu mà thôi, cao quý cái gì chứ! Chẳng lẽ là hắn ta hoa mắt?

Nữ nhân này nói ra câu nào là châm chọc câu đó! Nếu không phải hôm nay có nhiều người, hắn ta lại để nàng ta làm càn ở đây sao?

Đương nhiên Thẩm Nguyệt cũng nhìn ra, Tần Như Lương muốn thể diện.

Nàng miễn cưỡng dựa vào ghế, nói: “Ngớ ra làm gì? Tiếp tục bái đường đi! Dù gì ta cũng là phu nhân tướng quân, tiểu thiếp vào cửa, ta lại không thể dự lễ sao?”

Sắc mặt Tần Như Lương hết sức khó coi. Nếu hắn ta nhớ không nhầm, trước kia đã nói rõ ràng, sau khi Liễu Mi Vũ vào cửa sẽ ngồi ngang hàng với nàng ta. Mới bao lâu mà đã quên rồi!

Cứ giằng co như vậy cũng không được, bà mối nhìn tình hình, lần nữa sắp xếp bái thiên địa.

Lần này Thẩm Nguyệt không ngăn cản nữa. Toàn bộ quá trình, nàng chỉ lẳng lặng dự lễ.

Dựa theo quy củ, sau khi bái đường xong, tân thiếp phải dâng trà cho chính thất phu nhân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương