Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 24: Phá án (Nhất)

Edit & Dịch: Emily Ton.

Kỷ Vân Thư bình tĩnh gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã minh bạch.

Thân mình Chu phu nhân nhẹ nhàng tiến lên, đôi tay run rẩy, khẩn nài hỏi: "Tiên sinh, rốt cuộc hung thủ giết nữ nhi ta là ai? Vì sao lại muốn làm như thế?"

"Phu nhân tạm thời đừng nóng nảy, không bằng, để tại hạ kể một câu chuyện xưa cho tất cả mọi người nghe trước."

"Cái gì?" Chu phu nhân không hiểu.

Cảnh Dung một bên cũng nhíu chặt lông mày, tiểu thư sinh này thực sự rất nhàn hạ thoải mái, lúc này còn kể chuyện xưa, lại còn ở linh đường?

Một người lập dị! Quá lập dị!

Biểu hiện của Kỷ Vân Thư trở nên sắc bén, trong khi thân thể lại trở nên thoải mái hơn, quét một vòng về phía mọi người trên dưới Chu gia, lúc này mới bắt đầu nói.

"Cách đây hơn 10 năm, cũng giống như một ngày tháng chạp bây giờ, có một nữ hài 6-7 tuổi, bởi vì gia cảnh nghèo khó, bất đắc dĩ đã bị người nhà bán vào một nhà giàu có để làm nha hoàn, chuyên môn hầu hạ tiểu thư trong phủ. Vốn tưởng rằng có thể ba bữa ấm no, tìm được một chỗ trú ẩn. Nhưng lại không biết rằng, tiểu thư kia từ nhỏ đã luôn xảo quyệt tùy hứng, có tật xấu thường xuyên động thủ đánh chửi hạ nhân, nữ hài liền thường xuyên bị đánh chửi vô cớ, cả người đều bị thương."

"Và năm tháng dần dần trôi qua, những tật xấu của tiểu thư trong phủ không những không thay đổi, ngược lại càng trầm trọng thêm. Nữ hài lại không dám giận, không dám nói, toàn thân trên dưới, đều bị tra tấn thương tích đầy mình. Mỗi ngày vào buổi tối, nàng chỉ có thể khóc đến tê tâm liệt phế một mình. Bởi vì nàng rất rõ ràng, mình chỉ là một nha hoàn, cuộc sống không đáng giá, cho nên nàng chỉ có thể vẫn luôn chịu đựng, vẫn luôn nhẫn nhịn"

Đồng thời khi nói chuyện, Kỷ Vân Thư cất bước ra khỏi linh đường, vòng ra bên ngoài phía hạ nhân Chu gia đang vây quanh, trực tiếp đi đến một hàng cuối cùng, dừng lại ở trước mặt Tố Vân vẫn luôn cúi đầu.

Cũng giống như ngày hôm qua, sắc mặt Tố Vân vẫn tái nhợt như cũ, khuôn mặt xanh xao và không có thịt!

Rõ ràng cảm giác được có một áp lực từ thân ảnh trước mặt mình, thân thể Tố Vân càng run rẩy mạnh hơn, cúi đầu càng thấp, chỉ nhìn thấy đôi giày dệt cẩm của Kỷ Vân Thư đang dừng ở trước mặt mình.

Mọi người bắt đầu tản ra hai bên, mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tố Vân, hai mặt nhìn nhau, không hiểu rõ thâm ý phía sau.

Ánh mắt Kỷ Vân Thư dừng ở trên đỉnh đầu Tố Vân, tiếp tục nói.

"Mà nữ hài kia, từ trước tới nay nàng cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được, mặc kệ nàng nhẫn nhịn như thế nào, tiểu thư trong phủ vẫn như cũ, không xem nàng giống như con người, ngay cả xương cốt chân mình cũng bị đánh gãy, nàng cũng chỉ có thể nghiến răng và tiếp tục chịu đựng."

Tố Vân theo bản năng rụt rụt chân lại, thân mình lại càng run rẩy dữ dội hơn!

"Tố Vân cô nương, không biết tại hạ nói có đúng không?"

Ồ.

Tất cả mọi người đều ồ lên.

Ánh mắt Tố Vân đã bị sợi tóc che đi hiện lên khủng hoảng vạn phần, cắn chặt môi, không dám lên tiếng!

Kỷ Vân Thư duỗi tay chạm chạm cánh tay đang run rẩy của nàng, mày nhíu chặt: "Chu tiểu thư rất đẹp và rất thông minh. Trước mặt mọi người, có thể nói là một người dịu dàng ngọt ngào, không nghĩ tới, đối đãi với ngời bên người mình, lại sẽ hung tàn như thế, tra tấn người ta thành như vậy."

Mọi người đều trừng lớn mắt, không dám tin tưởng, tiểu thư nhà mình ngay cả khi nhìn thấy cá trong hồ sen chết, đều khóc lóc khổ sở đến ba ngày ba đêm.

Sao có thể phù hợp với hai chữ "hung tàn"?!

Chu phu nhân sau lưng nhanh chóng tiến lên, vẻ mặt không muốn tin tưởng nói với Kỷ Vân Thư: "Tiên sinh, ngươi nhất định đã nghĩ sai rồi, nữ nhi của ta không có khả năng làm như thế, ngươi nhất định đã nghĩ sai rồi"

Nói xong, Chu phu nhân một phen kéo Tố Vân qua, hoàn toàn không màng đang ở trước mặt người khác, trực tiếp kéo ống tay áo của nàng lên xem xét, sau đó kéo áo choàng của nàng xuống, lộ ra bả vai và xương đòn.

Trắng nõn như tờ giấy, hoàn toàn không hề có vết thương!

"Tiên sinh nói nữ nhi ta ngược đãi nàng? Sao có thể có khả năng đó? Ngươi nhìn xem, trên thân thể Tố Vân căn bản là không hề có vết thương." Chu phu nhân tự tin mười phần.

Kỷ Vân Thư lại không hề giải thích, không nhanh không chậm lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong ống tay áo, chậm rãi mở ra. Bên trong chỉnh chỉnh tề tề, mấy trăm cây ngân châm sắc nhọn hiện ra trước mặt mọi người.

Một khắc kia, Tố Vân che lại xiêm y bị kéo lên của mình xuống và rụt về phía sau vài bước, ngay cả Kiều Tâm cách xa hơn một thước cũng sợ tới mức khóe môi trắng bệch, run run rẩy rẩy.

Nguyên lai bọn nha đầu sợ, chính là ngân châm!

Kỷ Vân Thư đưa tay vào trong hộp và lấy ra một cây ngân châm.

"Một người thông minh, tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi lưu lại vết thương ở trên người nha đầu, mà những loại ngân châm nhỏ xíu này nếu chui vào trong da thịt, sẽ không lưu lại sẹo, cũng sẽ không chảy máu. Hơn nữa, khi thâm nhập vào trong xương cốt, sẽ khiến người đau đớn xuyên tim. Người thông minh như thế, tại hạ quả thật không thể không phục."

"Không có khả năng, nữ nhi của ta sẽ không như vậy."

Chu phu nhân nói gì cũng không muốn tin, thậm chí có chút kích động.

Chu lão gia thấy thế, tiến lên ôm Chu phu nhân vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi, không tránh được thở dài, ngược lại hỏi Kỷ Vân Thư: "Tiên sinh, ngươi nhất định phải đã điều tra đến cùng, nữ nhi của ta quả quyết sẽ không làm như vậy, hơn nữa những lời này của ngươi, có quan hệ gì với cái chết của nữ nhi ta?"

"Chuyện xưa, vẫn chưa nói xong."

Kỷ Vân Thư mang theo giọng nói cao trào truyền vào nhân tâm.

Nàng thả cây ngân châm lại vào trong hộp, đậy nắp hộp lên, ánh mắt lại dừng ở trên người Tố Vân lần nữa.

"Nữ hài mỗi ngày đều sống một cuộc sống không bằng chết, nàng vốn định tìm ý nghĩ nông cạn cho xong hết mọi chuyện. Nhưng lại không nghĩ rằng đúng ngay lúc ấy, nàng đã gặp hồng nhan tri kỷ của mình. Một nam tử nguyện ý trả giá hết thảy vì nàng. Hai người trộm yêu nhau, và định ước chung thân. Không lâu sau, nữ hài mang thai, nàng thật sự rất vui, còn lên kế hoạch tiết kiệm ngân lượng để chuộc thân mình. Nhưng nàng sẽ không bao giờ có thể nghĩ tới, chuyện này lại bị tiểu thư trong phủ biết được. Hơn nữa, nàng càng thêm không thể tưởng được, tiểu thư kia ở trước mặt mọi người đều luôn khiêm tốn có lễ, lại lần nữa dùng ngân châm trát đầy từng cái lên thân thể nàng, gần như cướp đi mạng sống của nàng. Cuối cùng, nàng đã mất đi hài tử, mà chính mình, hơi thở cũng chỉ thoi thóp gần như mất mạng."

"Rốt cuộc, nữ hài không nhịn được nữa, nàng quyết tâm trả thù, muốn giết tiểu thư trong phủ, vì thế dưới vỏ bọc là thân thể nàng không thoải mái nên trở về nhà. Tuy nhiên, vào lúc ban đêm nàng lại trộm quay trở lại trong phủ, hạ thuốc độc vào trong chén tiểu thư, độc chết ác ma kia đã hãm hại hài tử của nàng."

Nói đến thời điểm này, tất cả mọi người đều choáng váng đến nỗi tê dại.

Kỷ Vân Thư lấy giọng, tiếp tục nói: "Sau đó, nàng nhìn thấy tiểu thư đã trúng độc và ngã xuống trên mặt đất. Với toàn bộ sức lực của mình, nàng đã nâng tiểu thư tới trên giường, nhưng nàng thực sự rất sợ hãi, sợ hãi sẽ có người phát giác ra. Vì thế, nàng nói cho tình lang của mình. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ khiêng thi thể tiểu thư đến gác mái, tạo ra hiện trường giả là tiểu thư tình cờ ngã lầu rơi xuống!"

Một chữ cuối cùng rơi xuống, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh.

"Không phải ta, không phải ta" Tố Vân lên tiếng, giọng nói phát run, liều mạng lắc đầu.

"Ngươi không cần phải gấp gáp phủ nhận, ta đã nói ra được câu chuyện này, tự nhiên cũng đã có chứng cứ."

Kỷ Vân Thư dần dần tiếp cận nàng, kéo ống tay áo của Tố Vân ra, lấy ra một cái khăn tay.

Một cái khăn tay thêu hai đóa hoa dâu!

"Trả lại cho ta."

Ngay sau đó, Tố Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, duỗi tay muốn đoạt lại khăn tay. Nhưng Kỷ Vân Thư nhanh hơn nàng một bước, nghiêng người tránh đi, khiến nàng với vào trong không khí.

"Thì ra là nữ tử Tây Vực, trong xương cốt bọn họ đều cất giấu tinh thần mạnh mẽ."

Tây Vực?

Tố Vân lập tức ngẩn người!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương