Bên kia nhanh chóng đáp: “Cậu quên rồi à? Khoảng thời gian bùng nổ tin cậu hẹn hò với anh Đình Nguyên, không phải Đình Thi luôn kéo cậu đến phía sau trường để cảnh cáo sao?”
Đình Nguyên ngây người.

Anh lập tức hỏi rõ hơn.

Thì ra suốt khoảng thời gian hai người họ hẹn hò giả, Thanh Hà đã bị Đình Thi tìm đến.

Dù ả học nhỏ hơn một lớp nhưng do mang danh là em gái của anh nên có nhiều người tiếp cận, không những vậy còn lập được bè phái gây chuyện trong trường.
Mỗi lần Đình Thi thấy Đình Nguyên ở bên cạnh Thanh Hà thì ả đợi cho đến khi anh đi khuất, sau đó sẽ lôi cô ra phía sau trường.

Tìm một chỗ vắng vẻ, ả không ngừng kêu bạn bè tác động vật lý lên người của cô, chỉ ngoại trừ khuôn mặt bởi vì ả sợ anh sẽ biết.
“Có hôm nào mà cậu lành lặn về nhà đâu.

Bị đổ rác lên người, bị xé áo,...!Chỉ mấy lúc anh Đình Nguyên ở bên cậu buổi chiều thì nó mới bỏ qua cho cậu mà thôi.”
Đình Nguyên run rẩy đôi tay, càng lúc càng không tin vào mắt mình.

Anh thừa nhận khi ấy bản thân chỉ lo cho sự nổi loạn của bản thân.

Thanh Hà chỉ là lý do làm nền.

Dù anh có cảm tình với cô thì anh cũng không đặt nặng nó.
Đình Nguyên nhớ tới không ít lần anh thấy trên người Thanh Hà có vết bầm tím đáng sợ.

Nhưng cô chỉ bảo do làm việc nặng phụ gia đình nên té ngã.

Thì ra cô luôn giấu nhẹm chúng đi.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh không kìm nổi cảm xúc trong lòng mà lặng lẽ rơi nước mắt: “Là do anh.

Tất cả tại anh.

Nếu anh quan tâm em hơn thì em sẽ không chịu thiệt khi ở bên anh.

Anh xin lỗi.


Làm ơn tỉnh dậy đi em.

Em bảo thích ăn tôm mà.

Anh đã chuẩn bị cả rồi.

Chỉ cần em mở mắt, anh sẽ tổ chức đám cưới linh đình nhất dành cho em.

Anh hứa đó.”
Giọng nói nỉ non của Đình Nguyên cứ vang vọng trong căn phòng bệnh yên tĩnh.
Thanh Hà choàng tỉnh, xung quanh cô sao chỉ toàn là màu u tối.

Cô chỉ nhớ bản thân đã bị ăn trọn thùng nước dơ bẩn.

Ở bên ngoài, cô có thể nghe rõ tiếng cười khằng khặc cùng giọng nói muốn cô chết đi vô cùng quen thuộc.

Nếu nhắm mắt lại và chiêm nghiệm, cô dễ dàng nhận ra chủ nhân của nó là ai.

Đó là người đã bạo lực học đường cô suốt khoảng thời gian cấp ba - Đình Thi.
Nhớ tới khi ấy, Đình Thi nắm lấy tóc của cô và không ngừng giật mạnh nó.

Ả còn mạnh tay xé toạc cổ áo của cô khiến da thịt cùng chiếc áo cúp lộ ra ngoài.

Giọng cười của ả lúc làm chuyện xấu không hề thay đổi:
“Nếu mày giỏi quyến rũ người khác giới như thế thì tao sẽ cho mày toại nguyện.

Để mày mặc mỏng manh ra đường, rồi cho đám con trai kia thấy hết tất cả.

Anh hai tao sẽ chê bai mày.

Mày không xứng với anh ấy.”
Nếu lúc đó không phải có cô lao công đi ngang giúp đỡ, cô tin chắc bản thân sẽ không còn mảnh vải nào trên người.


Và không ít lần khác, giọng nói của ả trở thành nỗi khiếp đảm trong giấc mơ của cô.

Đến mức cô phải lấy tiền tiết kiệm của bản thân để đăng ký học võ.

Cô điên cuồng luyện tập để bản thân không phải bất lực dưới một người nào.
Nhìn Thanh Hà ú ớ, Đình Nguyên cắn chặt môi.

Anh cố lay cô tỉnh cũng không thể, nên chỉ có thể nhẹ giọng an ủi và mong cô có thể nghe thấy lời anh.

Một lát sau, cô mới yên tĩnh trở lại, còn anh đã mất bình tĩnh đến mức muốn phát điên.
Lúc này, Gia Uy bất ngờ gọi tới: “Đình Nguyên, tôi đã tìm ra được người đứng sau.”
Từ lúc Thanh Hà xảy ra chuyện, Đình Nguyên đã nhờ đến các mối quan hệ của mình để điều tra xem người giở trò với vợ mình là ai.

Gia Uy hay tin, cũng bắt tay vào điều tra.

Bên phía quản lý Hoạ Mi, cô lôi nhân viên làm hư mô hình cây ra để hỏi cho ra lẽ.

Thì ra tất cả chỉ là một cái bẫy trong bẫy.

Họ đều đã bị mua chuộc bởi một người khác.

Nhận thấy sự việc càng đi càng xa và liên quan đến mạng người, họ mới khai ra tất cả.
Đình Nguyên nghe thấy tên của Đình Thi thì không còn có thể kìm chế thêm phút giây nào.

Anh nói: “Gia Uy, cậu lấy hồ sơ S ra và đến đây đón tôi.”
“...! Cậu chắc chứ?” Gia Uy hỏi lại.

Tập hồ sơ kia không hề đơn giản, ngược lại nếu phanh phui thì danh tiếng của nhiều người sẽ bị vùi dập ngay lập tức.
“Vợ tôi đã thành ra thế này.

Tôi sẽ không để yên nữa.”
Vài phút sau, Đình Nguyên cầm lấy tập hồ sơ và bước thẳng vào nhà chính.


Anh muốn mời từng người ra để đối chất.

Cho tới khi lại gần phòng của Đình Thi, cánh cửa khép hờ trở thành lỗ hổng chỉ điểm tội ác của ả.
“Chẳng phải tao bảo mày phải xử con Thanh Hà đó rồi sao? Sao mày lại để nó sống? Còn để cho anh Nguyên cứu được.”
“Tao đã hứa sẽ cho mày thêm tiền mà.

Chỉ là hiện tại tao đang kẹt tiền mà thôi.

Này, này…”
Đình Nguyên siết chặt nắm đấm, đẩy mạnh cánh cửa ra khiến Đình Thi giật bắn cả mình: “Anh… Anh hai…”
“Đừng gọi tôi là anh hai.

Từ đó phát ra từ miệng cô thật dơ bẩn.”
Đình Nguyên lên tiếng, sau đó kêu người hầu kéo Đình Thi xuống nhà dưới.

Ông Đức Trí và bà Thảo Chi không rõ mọi việc ra sao, chỉ có thể nhìn anh đi xuống và theo sau là ả không ngừng la hét vùng vẫy.
“Xin lỗi cha mẹ, nhưng nó đã muốn giết vợ con thì con sẽ không để yên.

Hiện tại, con muốn cho cha xem cái này, sau đó con sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát để thú tội.” Đình Nguyên nói ra mục đích của mình.
“Thú tội gì chứ? Em không làm gì cả.

Anh hai, có phải anh bị con Thanh Hà bỏ bùa rồi không? Nó vu oan cho em đó.” Đình Thi không ngừng kêu la.
Ông Đức Trí chẳng hiểu gì, nhưng vẫn mở tệp hồ sơ ra xem.

Một lát sau, ông chỉ thở dài một hơi.

Trong đó chính là giấy xét nghiệm huyết thống của ông và Đình Thi.

Ngoài mặt, mọi người đều nghĩ ả là con nuôi nhưng thật chất vì danh tiếng của gia đình nên họ mới không công khai rõ ràng.
Mẹ của Đình Thi khăng khăng rằng đêm hôm ấy chính ông Đức Trí đã ***** *** bà ta khiến bà ta mang thai ả.

Ông đã quá say đến mức không nhớ rõ điều gì, mà giấy xét nghiệm huyết thống trên tay bà ta cũng chứng minh được việc hai người là cha con.
Bà Thảo Chi giật lấy tập hồ sơ trên tay chồng và ngơ ngác hỏi: “Thế là sao hả Đình Nguyên?”
“Đình Thi không phải là con ruột của cha.” Đình Nguyên thẳng thắng nói ra kết quả, sau đó quay sang nhìn ả: “Cô biết chuyện này nhưng lại thông đồng với mẹ cô gạt nhà tôi.

Vì thế, cô mới ảo tưởng đến thứ tình cảm cấm kỵ ghê tởm kia.”
“Em… Em không có…” Đình Thi khóc nấc lên khi bí mật của mình bị bại lộ trước mặt mọi người.
“Nguyên à!” Lúc này, ông Đức Trí lên tiếng: “Thật ra cha biết từ lâu rồi.”

Câu nói này khiến mọi người không khỏi bàng hoàng.

Mẹ của Đình Thi là bạn lâu năm của ông Đức Trí.

Bà ta mắc bệnh nan y không sống được bao lâu, nên thần trí bắt đầu không ổn định mà bày trò để cho con bà ta có chỗ nương tựa.
Ông Đức Trí là người làm ăn lâu năm, khẳng định bản thân vô cùng trong sạch nên âm thầm đi xét nghiệm lại lần nữa.

Nhưng vì tội nghiệp cho hoàn cảnh của hai mẹ con bà ta nên ông chịu đựng và nuôi dưỡng Đình Thi dưới danh nghĩa con nuôi.

Dù ai nói gì, ông ngược lại cũng không chấp nhận việc công khai ả là con riêng.

Tất cả dường như đã sáng tỏ.
Đình Thi không ngờ bí mật mà ả che giấu thì ra đã bị phanh phui từ lâu trong mắt mọi người.

Vậy mà ả cứ muốn trở thành tu hú chiếm tổ ấm và mơ mộng cao sang với anh trai.

Ả luôn so bì với bà Thảo Chi và không ngừng ganh ghét từng người trong nhà trong khi họ luôn hết lòng nuôi dưỡng ả dù ả chả có quan hệ huyết thống gì.

Trong một giây, nội tâm của ả suy sụp.

Ả đã phạm phải sai lầm không thể tránh.
Thanh Hà cũng tỉnh lại nhanh chóng và thoát khỏi cơn nguy kịch.

Cô nhìn bộ dạng tiều tuỵ của Đình Nguyên mà cảm động không thôi.

Nhưng cô cũng không thể nào ngờ tới vừa mới mở mắt thì bản thân đã nhận được thông tin rằng cô đã mang thai.

Có vẻ giống nòi của chồng cô rất tốt!
Ngày hôm đó, Đình Nguyên dẫn Thanh Hà trở về trường.

Nơi này chứa nhiều ký ức của hai người.

Anh đưa cô đến đoạn đường đầy hoa tươi, cũng là địa điểm anh đề nghị cả hai hẹn hò.

Lần này, anh đổi lại câu hỏi:
“Thanh Hà, em có nguyện ý ở bên anh cho đến khi mình già nua hay không? Tất nhiên lương sẽ tăng lên thành mọi thứ anh có.”
Thanh Hà kìm nén nỗi xúc động:
“Em đồng ý.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương