Chủ gánh hát thấy mọi người vui vẻ nhanh chóng chạy lên trước xin tiền thưởng.

Lúc này, một mỹ thiếu niên khôi ngô tuấn tú mặc trường bào cũng ở trên dây thừng, ganh đua cùng Lí Nhị.

Ngươi ở bên trái ta ở bên phải, ai cũng không chịu nhường một bước.

Khương Tranh thản nhiên cười xấu xa, lấy ra cây quạt đập vào trán thiếu niên, sau đó xê dịch một cái xoay người, lướt qua thiếu niên bước nhanh đến đối diện cây cột cao.

Không riêng gì nhóm diễn viên vỗ tay khen ngợi, ngay cả nhân viên công tác cũng bị cảnh diễn có thể so với diễn viên biểu diễn xiếc chuyên nghiệp của Khương Tranh thuyết phục.

Đây mới là trình độ.

Diễn cái gì, học cái đấy.

Khương Tranh nghiêng người đứng lại, chậm rãi quay đầu, mí mắt buông xuống, cây quạt nhẹ nhàng để lên chóp mũi, cười khẽ hai tiếng, lúc sau mới nâng mắt nhìn qua.

Lúc Kỉ Mục Dã tới vừa vặn thấy một màn như vậy.

Rõ ràng cách rất nhiều người, ánh mắt Khương Tranh giống như dải ngân hà đầy sức sống, thẳng tắp tiến vào lòng, sau đó tạo nên gợn sóng, một vòng lại một vòng.

Hắn ở đây nhiều năm, gặp qua không ít cô gái xinh đẹp, hắn lại giống như ve ngủ đông, lão tăng nhập định, cũng không nhìn nhiều hơn một cái, nghĩ nhiều hơn một chút, đến gần nhiều một chút.

Có thể Khương Tranh mang theo cái khô nóng đầu hạ, âm thanh Phật của nhà tăng, làm cho cảm xúc trầm mặc của hắn tạm thời thức tỉnh.

Trên dây thừng Khương Tranh cười làm liều chiếm lấy ánh mắt hắn, không chấp nhận sự tồn tại của những người khác.

Kiều Tịch đóng vai Phùng Uyển Nhi xuất hiện giữa đám diễn viên.

Giờ khắc này dù cô có ủy khuất thế nào cũng phải phối hợp với diễn viên diễn cảnh này hoàn hảo.

Ngay lúc Khương Tranh mới vừa đứng vững trên cây cột, nàng nhanh lao ra khỏi đám người, hô to một tiếng, "Lí Nhị!"
Nàng nói Lí Nhị, không phải Lí Duệ.

Bọn nha dịch bên cạnh một mực âm thầm bảo hộ Lí Duệ không rõ chuyện gì.

Chủ gánh hát mày rậm lông mày sâu cầm khay, mâm cười đi đến trước mặt Phùng Uyển Nhi, Phùng Uyển Nhi đẩy hắn ra, chỉ vào Lí Nhị nói: "Ngươi đâu! Đem tội phạm trốn trại này túm xuống dưới cho ta."
Trên mặt Lí Nhị còn mang theo nụ cười, một chút ánh sáng trong mắt biến mất.

Nàng lắc lư cầm cây quạt, khẽ mở môi đỏ mọng: "Vị tiểu thư này nhận sai người?"
Phùng Uyển Nhi đứng ở dưới dây thừng, biểu tình dữ tợn ngẩng đầu quát: "Cha ngươi hai mươi năm trước bị Hoàng Thượng phán quyết là trọng phạm, cả nhà Lí gia bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội, tại sao một mình ngươi có thể sống? Chúng ta quen biết từ nhỏ, ngươi dù hóa thành bụi ta cũng có thể nhận ra được."

Sắc mặt ông chủ gánh hát lạnh lùng, chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Lí Nhị, nữ tử này là nửa đường ông nhặt được.

Nàng kể rằng cuộc sống từ nhỏ đi theo gánh hát tạp kỹ, chỉ vì sư phụ sư nương đột nhiên ly thế, gánh hát tan, nàng mới xin vào đây kiếm cơm ăn.

Hóa ra là gạt người.

Hắn hung hăng phun một ngụm nước miếng trên mặt đất, những người khác đều lại đây vây quanh.

Nha dịch ẩn núp bên cạnh thấy tình thế không ổn cũng chạy nhanh lao tới.

Thiếu niên vốn ở trên dây thừng lại nhảy xuống, trở lại bên người ông chủ gánh hát.

Lí Nhị không chút hoảng hốt, từ từ giẫm lên dây thừng đi đến chính giữa, từ trên cao nhìn xuống thấy dân chúng trong thành Trường An nhỏ như con kiến.

Dựa theo kịch bản, nàng dưới sự trợ giúp của nam chủ rời khỏi hiện trường.

Kết quả lúc nam chủ đang treo dây cáp chuẩn bị đến đây, đầu Kiều Tịch không biết tại sao lại đụng vào dây thừng, Khương Tranh không chú ý bị rơi xuống.

Vì tính chân thật, phía dưới dây thừng trải cát mịn, mặc dù rơi xuống cũng không bị thương, nhưng trùng hợp có khối lượng không lớn tảng đá giấu ở trong cát mịn, cái ót Khương Tranh trực tiếp đụng trúng, nháy mắt rơi xuống đất liền bất tỉnh.

Một màn này phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người sợ ngây người.

Kiều Tịch sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội.

Hàn Nghị nhanh chóng vọt đến, kết quả phát hiện có người thế nhưng nhanh hơn hắn, đem Khương Tranh ôm vào ngực.

Là Kỉ Mục Dã.

Không phải anh ta đang quay phim ở sát bên sao? Tại sao lại chạy đến đây?
Hàn Nghị sửng sốt, lại bị Kỉ Mục Dã gào lên đến run màng nhĩ: "Gọi xe cứu thương.Phong tỏa hiện trường, mọi người không ai được bước ra khỏi nửa bước.

Đạo diễn cho toàn bộ mọi người đứng tại chỗ chờ đợi.

Đây chính là Khương đại ma đầu, ở trong cảnh quay của hắn xảy ra chuyện ai cũng không chịu được.

Kỉ Mục Dã phát hiện tay mình run rẩy, Khương Tranh nhắm mắt lại ở trong lòng ngực hắn, thu liễm hết thảy biểu tình kiêu ngạo, phá lạ có vẻ yên tĩnh mềm mại, thậm chí còn mang theo một tia yếu ớt.

Hắn gặp qua Khương Tranh buồn tẻ không hờn giận, chán ghét, cũng gặp qua cô bừa bãi, tiêu sái không bị trói buộc nhưng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của cô.

Bác sĩ đoàn phim nhanh chóng lại đây xem xét đồng tử Khương Tranh, nói cô chỉ tạm thời hôn mê, tuy nhiên sau đó còn phải kiểm tra.


Xe cứu thương nhanh chóng mở ra, hộ sĩ lao xuống nâng Khương Tranh đi, Hàn Nghị lên xe, không quên quay lại nói cảm ơn Kỉ Mục Dã.

Kỉ Mục Dã mím môi dưới, vốn dĩ muốn đi theo lại yên lặng thu hồi bước chân, xoay người rời đi.

Trong phòng bệnh, xung quanh tràn ngập mùi thuốc.

Khương Tranh lẳng lặng nằm trên giường, trên mu bàn tay cắm ống tiêm, nước thuốc từng giọt từng giọt tiến vào thân thể cô.

Hàn Nghị ôm đầu, vai run nhè nhẹ, thanh âm nghẹn ngào bị hắn áp chế trong cổ họng.

Nam nhân cả người trang phục chính chắn dựa vào tường, cà vạt bị xả một nửa, gân xanh thái dương nổi lên, khớp xương ngón tay bị chính mình niết trắng bệch.

"Lúc trước em ấy chọn cậu làm người đại diện, cậu nên bảo vệ em ấy tốt."
Rốt cuộc Hàn Nghị không nhịn được khóc thành tiếng, "Thực xin lỗi!"
Nằm ở trên giường bệnh là em gái ruột của hắn, từ nhỏ đi theo sau mông hắn dịu dàng gọi hắn là anh trai.

Khương Nhiên mạnh mẽ quay đầu, trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu hốc mắt hắn đầy nước mắt.

Lúc này cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra.

Khương Nhiên xoa khóe mắt đầy nước mắt, xoay người nhìn về người đứng trước cửa, âm thanh lạnh lùng: "Bà so với tôi còn vội hơn."
Trần Tấn Kiều một thân tây trang màu đen, tự động xem nhẹ giọng nói bất mãn của đứa con, đi đến trước giường bệnh vuốt ve cánh tay Khương Tranh, nghẹn ngào: "Tranh Tranh!"
Hàn Nghị thấy tóc trên thái dương bà hỗn độn, trên trán đầy mồ hôi, có thể thấy được nóng vội tới.

Lại nói thế nào, mẹ con liên tâm, anh em liên tâm, bình thường hai vị đại lão này vội vàng bay tới bay lui, không rảnh quan tâm Khương Tranh, hiện tại đột nhiên Khương Tranh bị ngoài ý muốn, hai người này một người so với một người càng thương tâm hơn.

Bác sĩ nói não Khương Tranh có chút chấn động nhỏ, bên dưới bị tụ máu, hẳn là sẽ nhanh tỉnh lại.

Ba người cứ như vậy chờ đến nửa đêm.

Tay Khương Nhiên xoa nắn điếu thuốc, vài lần muốn hút, nhưng nghĩ đến Khương Tranh ghét hắn hút thuốc hắn lại vứt đi.

Trần Tấn Kiều yên lặng ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm mặt Khương Tranh, không biết đang nghĩ gì.

Hàn Nghị ra ra vào vào vội vàng xử lý công việc sau đó.

Ba giờ sáng, Khương Tranh tỉnh lại.


Trần Tấn Kiều cảm giác được tay cô khẽ động, nhanh chóng gọi: "Tranh Tranh!"
Khương Nhiên cùng Hàn Nghị đều tiến đến.

Khương Tranh chớp mắt nhìn, mơ màng một hồi nói: "Mẹ!"
Trần Tấn Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may không biến thành đồ ngốc.

Tròng mắt Khương Tranh chậm rãi chuyển đến bên kia, nhìn thấy Khương Nhiên.

Khương Nhiên năm chặt tay đứng lên.

Từ sau khi hắn mãnh liệt phản đối Khương Tranh xuất đạo làm nghệ sĩ, sâu trong thâm tâm hai anh em có khoảng cách, người không thấy tôi tôi không thấy người, hắn cũng không được nghe Khương Tranh gọi một tiếng anh.

Nếu Khương Tranh kêu hắn cút, hắn có thể........ngay lúc này khóc cho cô xem.

Ngay lúc hắn miên man suy nghĩ, Khương Tranh bỗng nhiên nhìn hắn cười ôn nhu, sau đó trong miệng phun ra xưng hô mà năm năm qua hắn chưa nghe: "Anh trai!"
Khương Nhiên: "!!!!"
Hàn Nghị cũng vô cùng khiếp sợ.

Mặt trời mọc hướng tây rồi.

Phải biết rằng trước kia hắn đề cập đến hai chữ Khiên Nhiên, Khương Tranh sẽ không kiên nhẫn, lại càng không cam tâm tình nguyện gọi hắn ta một tiếng anh trai.

Khương Nhiên cau mày, vươn tay thử độ ấm trên trán Khương Tranh: "Em không phát sốt chứ?"
Khương Tranh bĩu môi, ủy khuất kéo hắn nói: "Không có.

Quà sinh nhật ngày hôm qua anh đưa em rất thích.

Cảm ơn anh!"
!!!!
Ba người còn lại yên lặng nhìn thoáng qua nhau.

Khương Nhiên có chút gian nan há miệng: "Sinh nhật cái gì?"
Khương Tranh ngây thơ trừng mắt nhìn hắn, yếu ớt nói: "Hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của em, anh đã quên à? Anh trai ngốc!"
Ba người: "!!!!"
__________Chương 3________________
Bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra Khương Tranh một lần, chỉ nói thân thể Khương Tranh không có vấn đề.

Về việc mất trí nhớ, bác sĩ nhìn ánh mắt vừa to vừa sáng của Khương Tranh, thở dài giải thích đại não giống như đang ở trong giai đoạn thăm dò, ai cũng không biết rốt cuộc Khương Tranh va chạm đụng vào cái gì.

Vì sao không phải là mất trí nhớ hoàn toàn mà cô chỉ quên trí nhớ từ 18 tuổi đến 23 tuổi, ông ta cũng không rõ lắm.

Ông đưa thuốc giúp lưu thông máu bầm, dặn dò Khương Tranh phải nghỉ ngơi tốt, tùy thời ông sẽ ngay lập tức đến khám.

Khương Nhiên lo lắng lôi kéo Hàn Nghị đi tìm bác sĩ.


Bác sĩ muốn nói lại thôi, "Xuất hiện chứng bệnh mất trí nhớ, hoặc là xuất hiện biến đổi bệnh lý lớn, hoặc là xuất hiện dao động tâm lý lớn.

Nếu thân thể Khương tiểu thư không có việc gì, có lẽ là cô ấy........Thất tình?"
Khương Nhiên nhíu mày, mắt như đao phóng về phía Hàn Nghị.

Hàn Nghị vội vàng xua tay: "Không có khả năng! Không có khả năng!" Bị fans phong là chiến sĩ thi đua đứng nhất cũng không phải là nói đùa, Khương Tranh làm sao mà có thời gian nói chuyện yêu đương.

Với lại tâm tư thiếu nữ của cô ấy toàn bộ đặt ở trên người Kỉ Mục Dã, nam nhân khác cũng không lọt vào mắt cô ấy được.

Bác sĩ thở dài, lại hỏi: "Có thể là do tinh thần hay không? Có lẽ là vì uất ức khiến cô ấy lựa chọn mất trí nhớ?"
Hàn Nghị giống như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ: "Tuyệt đối không có khả năng! Tranh Tranh sao có thể uất ức, chỉ có cô ấy làm người ta uất ức."
Bác sĩ nghe nói qua sự tích khủng bố của Khương Tranh, liên tục gật đầu: "Cũng phải."
Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Khương Nhiên đưa Hàn Nghị góc cầu thang an toàn, hé miệng nói: "Nói đi.

Cậu nói cái gì tôi cũng có thể tiếp thu."
Hàn Nghị ngẩn người: "Nói cái gì?"
Sắc mặt Khương Nhiên vô cùng khó coi, ngực hơi phập phồng, từ ngày hôm qua đến bây giờ hắn vẫn không thể tiếp thu được việc Khương Tranh biến thành cái dạng này.

Sớm biết thế hắn không nên dung túng em ấy....Hiện tại nói gì đi nữa cũng vậy.

Hắn cố chấp, Khương Tranh còn cố chấp hơn hắn.

Đã nhìn trúng việc gì thì ai khuyên cũng không được.

Hiện tại hắn không phải không cân nhắc nhân cơ hội này đem Khương Tranh về nhà nuôi dưỡng tốt, tùy em ấy làm gì cũng được.

Nhưng bác sĩ nói chứng mất trí nhớ này của em ấy một ngày nào đó có thể khôi phục.

Nếu bởi vì hắn mà làm sự nghiệp của em ấy bị ngưng lại, sợ là không bao giờ......em ấy tha thứ cho hắn.

"Khương tổng, tôi biết trong giới giải trí có không ít người làm chuyện bát nháo, có khả năng Khương Tranh thật sự tự gò bó, miễn cưỡng." Hàn Nghị nói xong đôi mắt lại phiếm đỏ: "Lúc trước ngài đem tôi ra từ trại tạm giam, tôi liền thề tận hết khả năng giúp Khương Tranh....."
Ánh mắt lạnh lùng của Khương Nhiên dừng một vòng trên gương mặt băn khoăn của Hàn Nghị.

Sau lưng Hàn Nghị đổ đầy mồ hôi.

Khương Nhiên lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít sâu, thở ra, sương khói làm cho gương mặt hắn không rõ ràng.

"Tranh Tranh vẫn rất mê cái tên tiểu tử họ Kỉ kia?"
Hàn Nghị muốn nói Kỉ Mục Dã và ngài bằng tuổi, nhưng hắn không dám nói ra miệng, chỉ có thể nói trước khi Khương Tranh mất trí nhớ là như vậy, sau khi Khương Tranh mất trí nhớ hắn sẽ không nói ba chữ Kỉ Mục Dã trước mặt cô ấy.

Khương Nhiên hừ một tiếng, hít sâu ba điếu thuốc, sau đó đem tàn thuốc dập tắt.

Khương Tranh không thích mùi thuốc lá, hắn phải ở đây tán đi mùi thuốc mới có thể quay về phòng bệnh.

Hàn Nghị không một cái hừ của Khương Nhiên là có ý gì, hắn cũng không dám hỏi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương