Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
-
Quyển 3 - Chương 23: Chỉ tin chính mình
Editor: Kinh thuế
Chắc chắn cậu ta không tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ bản thân.
Mà người cậu ta yêu nhất đương nhiên cũng không phải Thẩm Vũ Âm ngu ngốc kia, cho đến bây giờ cậu ta chỉ yêu chính bản thân mình.
Nhanh chóng mở cửa như lần đầu tiên, cô bước vào. Đi vào bên trong, Kính Nguyệt Liên mặc áo tắm cực kì nhàn nhã đứng cạnh giá sách lật sách xem, một tay là ly trà đang uống, đúng là biết tự tìm niềm vui, nếu như là người khác, bị giam nửa năm trong này sớm buồn chán đến không phát điên cũng phát ngốc rồi.
“Em đến rồi sao?” Kính Nguyệt Liên ngẩng đầu, trên mặt vẫn mang chiếc mặt nạ bạc, thấy Dư Châu đến mới nở nụ cười cực kì đẹp mắt, anh vươn tay lấy mặt nạ xuống, chỉ có ở trước mặt cô, anh mới tự do là một Kính Nguyệt Liên, một người bị nhà Kính Nguyệt xóa tên, không có tư cách làm người, kỳ thật, không có ai biết, anh mới là người có tư cách nhất. Bởi vì, anh mới là ngân hà của mọi người.
Dư Châu đến gần anh, nhìn quyển sách tong tay anh, hai khóe mắt không khỏi giật giật, tuyển tập truyện cổ tích Andersen, anh ấy bao nhiêu tuổi mà còn tin cái này nữa chứ.
Kính Nguyệt Liên cất quyển sách trong tay, tùy ý tựa lưng lên giá sách, đây đều là thứ cậu dùng để giết thời gian, đa số đều đã đọc qua mấy lần, truyện cổ tích có lẽ đều không có thật, nhưng lại rất đơn thuần, trong lòng mỗi người đều chứa một câu truyện cổ tích, cho dù không thể thành hiện thực, cũng đủ làm bản thân mỉm cười trong mơ.
Rất có hậu.
Tự mình thưởng thức ly trà tự pha trong tay.
Kính Nguyệt Liên nhấp môi, trong ly quả thật có vài phiến lá trà xanh nổi lên, trong không khí còn mơ hồ vương một mùi hương nhạt mà thanh mát của trà.
Dư Châu đi qua, cầm lấy cốc trà trong tay anh, uống một hơi, cũng không để ý ly trà này anh đã uống qua, đương nhiên, cô muốn uống cốc khác cũng không có, nơi này chỉ có mình anh đương nhiên cũng chỉ chuẩn bị một cốc.
“Nha đầu, đây là trà không phải nước, em uống như vậy thật lãng phí.” Kính Nguyệt Liên nhẹ nhàng xoa tóc cô, cô không thay đổi chút nào, cùng với nhóc ăn xin khi xưa, vẫn là hai mắt long lanh, cực kì xinh đẹp.
“Anh đây là đang đau lòng cho trà hay thấy em lãng phí hả, không phải đều dùng để uống sao?” Dư Châu đặt ly trà xuống, lúc này mới cảm thấy thoải mái, cả người thả lỏng, đường thì phức tạp, đi lại còn lo có bị ai phát hiện không, cái cảm giác lén lút này không chỉ kích thích mà còn cực kì mệt mỏi.
“Anh đau lòng em mà.” Kính Nguyệt Liên thở dài, ngón tay vuốt tóc dọc theo chân tóc đặt nhẹ lên bờ vai của cô.
Dư Châu cảm thấy mặt mình đang đỏ lên, người con trai này thỉnh thoảng lại đột nhiên chân thành như vậy, là có ý gì chứ?
Bàn tay đó dường như truyền cho cô sức mạnh, cả người lẫn tinh thần cô không ngừng thả lỏng, Kính Nguyệt Sâm không phải loại người dễ đối phó, ngay từ lúc bắt đầu cô đã biết vậy.
Cô muốn chiến thắng cậu ta, muốn cứu Liên, còn khiến cậu ta không dám gây phiền toái cho mình nữa, đây mới là chuyện thực sự cô để tâm, nếu nương tay với cậu ta không khác gì đặt một quả bom bên cạnh, lúc nào cũng có thể phát nổ, khi cần thiết cô có thể tàn nhẫn nhất, bởi vì, Liên, Dư gia mà cũng vì chính cô, Dư Châu.
Sai lầm của Kính Nguyệt Sâm là đã buông tha cho cô, nên cô mới có cơ hội trở mình này, lần này cậu ta ý thức được chắc chắn sẽ không chừa đường sống nào cho cô nữa.
“Nha đầu, nghỉ ngơi một chút đi, không cần mệt mỏi như vậy, còn tiếp tục gầy xuống em sẽ thành sân bay đó, đến lúc đó làm sao cho em bé uống sữa?” Kính Nguyệt Liên cúi đầu xuống, ngón tay xoa bóp vai cô cũng hết sức nhẹ nhàng, vậy,mà lời nói ra lại khiến người khác muốn đập anh một trận.
“Kính Nguyệt Liên!!” Dư Châu cảnh cáo một tiếng, nhưng khuôn mặt cô đã đỏ bừng.
“Được rồi, anh biết tên mình hay mà, không cần nhấn mạnh đâu.”
“Nghỉ ngơi một chút đi em.” Giọng anh ấm như tiếng suối chảy, ôn hòa, êm ái còn mang theo chút tình cảm ấm áp, hai mắt Dư Châu chớp nhẹ liên hồi, lại cảm thấy mình đang được che chở trong vòng tay vừa ấm áp vừa mềm mại như mây bao phủ. Rất ấm cũng rất thoải mái.
“Sao lại nhẹ như vậy?” Kính Nguyệt Liên bế bổng Dư Châu lên, đặt xuống giường, anh cũng ngồi cạnh xuống nhìn cô không chớp mắt.
Cô nhóc của anh, đã lớn, vẫn là một cô nhóc cứng đầu mà xinh đẹp, tuy, cô lại không phải cô.
“Nha đầu, trước kia em tên là gì?” Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Dư Châu cảm thấy được tiếng hô hấp, hơi thở của anh.
“Tiểu Mộc.” Cô mở hai mắt ra, trong hơi thở vẫn còn vương vị trà xanh khi nãy, dường như, giống hơi thở của anh.
“Cái tên lạ quá, không giống bản tính em chút nào.” Hai mắt anh hơi híp lại vì cười, màu lam tinh khiết, sạch sẽ như một vị thiên thần.
“Tiểu Mộc là kiên cường lên, bởi vì, cây cối đều rất kiên cường sinh sôi.” Dư Châu thì thào nói, tên cô là tự mình đặt, trước kia cô là đứa nhỏ yếu ớt ăn xin, cô nhỏ nhất cũng dẽ bị ăn hiếp nhất. Từ khi gặp được anh, cô mới thay đổi, cô biết rõ, cô phải mạnh lên, trở nên mạnh mẽ nhất.
Bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng xoa bóp trán cho cô, trái tim cô không ngừng hồi hộp, lúc nhanh lúc dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Bé con, mọi thứ trong quá khứ đều đã qua rồi.” Kính Nguyệt Liên cười ôn hòa, môi anh khẽ rơi trên trán cô, chỉ đơn thuần là an ủi, khoảng cách của hai người gần như vậy, chỉ cách nhau một cái chăn.
Hai mắt Dư Châu trợn to, ánh mắt trong trẻo lại mang theo chút mờ mịt.
Cảm giác thật là kỳ quái.
“Liên.” Kính Nguyệt Liên còn chưa kịp phản ứng, Dư Châu bất ngờ xoay người đặt anh nằm xuống dưới, mà anh chỉ hơi kinh ngạc, cuối cùng vòng tay ôm lấy eo cô, đúng là mèo con hung ác hoang dã.
Eo rất nhỏ, dường như một tay anh có thể ôm trọn.
Có điều xúc cảm cũng rất tốt.
Dư Châu nhìn chằm chằm vào anh, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, nhưng hồi lâu sau, cô vẫn chỉ nhìn anh, tròng mắt đen lúng lính như hai viên thủy tinh xoay chuyển, còn có bóng dáng anh bên trong.
“Phì.” Kính Nguyệt Liên mỉm cười, tay anh từ hông cô chuyển lên vai, sau đó là đầu cô, “Nha đầu, nhớ rõ, chuyện này chỉ có thể làm với anh. Cho dù em béo cũng được, gầy cũng thế, đều phải như vậy, nếu không, người khác nhất định sẽ bị em đè chết.”
Dư Châu vừa muốn nói gì, nhưng Kính Nguyệt Liên đã dùng tốc độ nhanh hơn với đầu của cô xuống, nhanh chóng phủ môi lên môi cô.
Làn môi mềm mại, hương vị mát lành vị trà xanh, không rõ là của cô hay của anh nữa
Chắc chắn cậu ta không tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ bản thân.
Mà người cậu ta yêu nhất đương nhiên cũng không phải Thẩm Vũ Âm ngu ngốc kia, cho đến bây giờ cậu ta chỉ yêu chính bản thân mình.
Nhanh chóng mở cửa như lần đầu tiên, cô bước vào. Đi vào bên trong, Kính Nguyệt Liên mặc áo tắm cực kì nhàn nhã đứng cạnh giá sách lật sách xem, một tay là ly trà đang uống, đúng là biết tự tìm niềm vui, nếu như là người khác, bị giam nửa năm trong này sớm buồn chán đến không phát điên cũng phát ngốc rồi.
“Em đến rồi sao?” Kính Nguyệt Liên ngẩng đầu, trên mặt vẫn mang chiếc mặt nạ bạc, thấy Dư Châu đến mới nở nụ cười cực kì đẹp mắt, anh vươn tay lấy mặt nạ xuống, chỉ có ở trước mặt cô, anh mới tự do là một Kính Nguyệt Liên, một người bị nhà Kính Nguyệt xóa tên, không có tư cách làm người, kỳ thật, không có ai biết, anh mới là người có tư cách nhất. Bởi vì, anh mới là ngân hà của mọi người.
Dư Châu đến gần anh, nhìn quyển sách tong tay anh, hai khóe mắt không khỏi giật giật, tuyển tập truyện cổ tích Andersen, anh ấy bao nhiêu tuổi mà còn tin cái này nữa chứ.
Kính Nguyệt Liên cất quyển sách trong tay, tùy ý tựa lưng lên giá sách, đây đều là thứ cậu dùng để giết thời gian, đa số đều đã đọc qua mấy lần, truyện cổ tích có lẽ đều không có thật, nhưng lại rất đơn thuần, trong lòng mỗi người đều chứa một câu truyện cổ tích, cho dù không thể thành hiện thực, cũng đủ làm bản thân mỉm cười trong mơ.
Rất có hậu.
Tự mình thưởng thức ly trà tự pha trong tay.
Kính Nguyệt Liên nhấp môi, trong ly quả thật có vài phiến lá trà xanh nổi lên, trong không khí còn mơ hồ vương một mùi hương nhạt mà thanh mát của trà.
Dư Châu đi qua, cầm lấy cốc trà trong tay anh, uống một hơi, cũng không để ý ly trà này anh đã uống qua, đương nhiên, cô muốn uống cốc khác cũng không có, nơi này chỉ có mình anh đương nhiên cũng chỉ chuẩn bị một cốc.
“Nha đầu, đây là trà không phải nước, em uống như vậy thật lãng phí.” Kính Nguyệt Liên nhẹ nhàng xoa tóc cô, cô không thay đổi chút nào, cùng với nhóc ăn xin khi xưa, vẫn là hai mắt long lanh, cực kì xinh đẹp.
“Anh đây là đang đau lòng cho trà hay thấy em lãng phí hả, không phải đều dùng để uống sao?” Dư Châu đặt ly trà xuống, lúc này mới cảm thấy thoải mái, cả người thả lỏng, đường thì phức tạp, đi lại còn lo có bị ai phát hiện không, cái cảm giác lén lút này không chỉ kích thích mà còn cực kì mệt mỏi.
“Anh đau lòng em mà.” Kính Nguyệt Liên thở dài, ngón tay vuốt tóc dọc theo chân tóc đặt nhẹ lên bờ vai của cô.
Dư Châu cảm thấy mặt mình đang đỏ lên, người con trai này thỉnh thoảng lại đột nhiên chân thành như vậy, là có ý gì chứ?
Bàn tay đó dường như truyền cho cô sức mạnh, cả người lẫn tinh thần cô không ngừng thả lỏng, Kính Nguyệt Sâm không phải loại người dễ đối phó, ngay từ lúc bắt đầu cô đã biết vậy.
Cô muốn chiến thắng cậu ta, muốn cứu Liên, còn khiến cậu ta không dám gây phiền toái cho mình nữa, đây mới là chuyện thực sự cô để tâm, nếu nương tay với cậu ta không khác gì đặt một quả bom bên cạnh, lúc nào cũng có thể phát nổ, khi cần thiết cô có thể tàn nhẫn nhất, bởi vì, Liên, Dư gia mà cũng vì chính cô, Dư Châu.
Sai lầm của Kính Nguyệt Sâm là đã buông tha cho cô, nên cô mới có cơ hội trở mình này, lần này cậu ta ý thức được chắc chắn sẽ không chừa đường sống nào cho cô nữa.
“Nha đầu, nghỉ ngơi một chút đi, không cần mệt mỏi như vậy, còn tiếp tục gầy xuống em sẽ thành sân bay đó, đến lúc đó làm sao cho em bé uống sữa?” Kính Nguyệt Liên cúi đầu xuống, ngón tay xoa bóp vai cô cũng hết sức nhẹ nhàng, vậy,mà lời nói ra lại khiến người khác muốn đập anh một trận.
“Kính Nguyệt Liên!!” Dư Châu cảnh cáo một tiếng, nhưng khuôn mặt cô đã đỏ bừng.
“Được rồi, anh biết tên mình hay mà, không cần nhấn mạnh đâu.”
“Nghỉ ngơi một chút đi em.” Giọng anh ấm như tiếng suối chảy, ôn hòa, êm ái còn mang theo chút tình cảm ấm áp, hai mắt Dư Châu chớp nhẹ liên hồi, lại cảm thấy mình đang được che chở trong vòng tay vừa ấm áp vừa mềm mại như mây bao phủ. Rất ấm cũng rất thoải mái.
“Sao lại nhẹ như vậy?” Kính Nguyệt Liên bế bổng Dư Châu lên, đặt xuống giường, anh cũng ngồi cạnh xuống nhìn cô không chớp mắt.
Cô nhóc của anh, đã lớn, vẫn là một cô nhóc cứng đầu mà xinh đẹp, tuy, cô lại không phải cô.
“Nha đầu, trước kia em tên là gì?” Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Dư Châu cảm thấy được tiếng hô hấp, hơi thở của anh.
“Tiểu Mộc.” Cô mở hai mắt ra, trong hơi thở vẫn còn vương vị trà xanh khi nãy, dường như, giống hơi thở của anh.
“Cái tên lạ quá, không giống bản tính em chút nào.” Hai mắt anh hơi híp lại vì cười, màu lam tinh khiết, sạch sẽ như một vị thiên thần.
“Tiểu Mộc là kiên cường lên, bởi vì, cây cối đều rất kiên cường sinh sôi.” Dư Châu thì thào nói, tên cô là tự mình đặt, trước kia cô là đứa nhỏ yếu ớt ăn xin, cô nhỏ nhất cũng dẽ bị ăn hiếp nhất. Từ khi gặp được anh, cô mới thay đổi, cô biết rõ, cô phải mạnh lên, trở nên mạnh mẽ nhất.
Bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng xoa bóp trán cho cô, trái tim cô không ngừng hồi hộp, lúc nhanh lúc dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Bé con, mọi thứ trong quá khứ đều đã qua rồi.” Kính Nguyệt Liên cười ôn hòa, môi anh khẽ rơi trên trán cô, chỉ đơn thuần là an ủi, khoảng cách của hai người gần như vậy, chỉ cách nhau một cái chăn.
Hai mắt Dư Châu trợn to, ánh mắt trong trẻo lại mang theo chút mờ mịt.
Cảm giác thật là kỳ quái.
“Liên.” Kính Nguyệt Liên còn chưa kịp phản ứng, Dư Châu bất ngờ xoay người đặt anh nằm xuống dưới, mà anh chỉ hơi kinh ngạc, cuối cùng vòng tay ôm lấy eo cô, đúng là mèo con hung ác hoang dã.
Eo rất nhỏ, dường như một tay anh có thể ôm trọn.
Có điều xúc cảm cũng rất tốt.
Dư Châu nhìn chằm chằm vào anh, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, nhưng hồi lâu sau, cô vẫn chỉ nhìn anh, tròng mắt đen lúng lính như hai viên thủy tinh xoay chuyển, còn có bóng dáng anh bên trong.
“Phì.” Kính Nguyệt Liên mỉm cười, tay anh từ hông cô chuyển lên vai, sau đó là đầu cô, “Nha đầu, nhớ rõ, chuyện này chỉ có thể làm với anh. Cho dù em béo cũng được, gầy cũng thế, đều phải như vậy, nếu không, người khác nhất định sẽ bị em đè chết.”
Dư Châu vừa muốn nói gì, nhưng Kính Nguyệt Liên đã dùng tốc độ nhanh hơn với đầu của cô xuống, nhanh chóng phủ môi lên môi cô.
Làn môi mềm mại, hương vị mát lành vị trà xanh, không rõ là của cô hay của anh nữa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook