Hắn quỳ một gối trước mặt Đường Vãn Ý, ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Là ta đã cưỡng bức nàng, ta có lỗi với nàng, muốn đánh muốn phạt gì cũng được chỉ cần nàng có thể xả giận.

Nhưng ta đã nói muốn thú nàng, đó không phải là lời nói đùa.

Nếu nàng nguyện ý thì ta lập tức đến cửa cầu thân, chỉ là ấm ức cho nàng vì phải theo ta phiêu bạt tứ xứ, không thể yên ổn ở nhà.


Nhưng ta cam đoan với nàng, mai sau ta nhất định cho nàng một cuộc sống trên cả cẩm y ngọc thực.”Nói xong, Lương Tụ căng thẳng nắm lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi, nín thở chờ nàng trả lời.

Cùng lúc, trong lòng cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, bất luận như thế nào cũng sẽ không buông tha nàng.Ánh mắt chân thành và kiên định của Lương Tụ khiến nàng có chút động lòng.

Sau một lúc lâu, nàng cúi đầu đáp lại một câu: “Ta phải hỏi phụ thân cái đã.”Lương Tụ mừng rỡ như điên, hai mắt sáng ngời, ý tứ của nàng chính là đồng ý.


Cảm giác này còn khiến người ta vui hơn thắng trận.Nhưng hắn không biết rằng, tiểu kiều nhân của hắn nghĩ rằng sau khi vào thành hắn sẽ khó tìm thấy nàng.

Nếu đám du binh vẫn có ác ý, nàng sẽ nói bọn họ xém giết nàng nhưng may nàng đã trốn được, buộc tên Chư Cát Mạc nghiêm túc xem xét việc này.

Sau đó giả vờ bị ốm, chờ đám du binh kia đi mới ra ngoài gặp người khác.Với tính tình của tên Chư Cát Mạc, nhiều lắm chỉ đuổi bọn họ đi chứ không đuổi cùng giết tuyệt, nhưng thấy ánh mắt ngập tràn niềm vui của Lương Tụ, lòng nàng không khỏi có chút hối hận và áy náy.Nhân lúc trời còn sáng, Lương Tụ ôm Đường Vãn Ý lên ngựa, để nàng ngồi nghiêng ở phía trước, tiếp đó hai người chạy về phía huyền thành.Trên đường, Đường Vãn Ý đúng lúc mở miệng, rụt rè hỏi: “Ta nghe phụ thân nói, Lý ca ca ở nhà Lý đồ tể bên cạnh bị các ngươi đánh, các ngươi còn nói sẽ quấy rối trật tự ở đây, đó có phải thật không?”Lương Tụ cúi đầu cười ra tiếng, lồng ngực khẽ run: “Đừng sợ, mất tên này thường ăn nói lỗ mãng, đừng để ý đến bọn chúng.” Lo lắng nhạc phụ tương lai bất mãn với mình, hắn dè dặt hỏi: “Phụ thân nàng còn bất mãn cái gì nữa không?”Đường Vãn Ý lắc lắc đầu, Lương Tụ thở phào nhẹ nhõm: “Ở trong nhà, tiểu kiều nhân làm gì?”“Ta không phải là tiểu kiều nhân.” Mặt nàng đỏ lên, xưng hô này khiến nàng nhớ đến dáng vẻ càn rỡ trên giường của hắn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương