Nụ Hôn Ngọt Ngào
-
Chương 7
"Này, Đường Mật ~~ thật là đúng dịp đó, chúng ta lại gặp mặt." Rất nhiều vị khách là đàn ông ở trước mặt cô bày ra tư thế ưu nhã, Vệ Xảo Phân dùng âm thanh đầy đáng yêu chào hỏi Chân Điềm Mật.
Đang muốn lấy cà phê rồi đi ra khỏi quầy rượu sau khi nghe thấy giọng nói đó hai tay Chân Điềm Mật bỗng nhiên cứng đờ, cô không thể tin được mình sẽ nghe thấy âm thanh của người chán ghét đó ở trong quán.
Cầm lấy khay chậm rãi ngẩng đầu, Vệ Xảo Phân đã cố ý đứng ở trước mặt của cô, vẫy tay với cô, đôi môi phấn nộn nở một nụ cười duyên.
Người xinh đẹp gợi cảm như Vệ Xảo Phân, hầu hết tất cả đàn ông đều muốn theo đuổi một cô gái như thế, nhìn thấy cô, đoạn kí ức không mấy vui vẻ của mấy năm trước lại ùa về, vẻ mặt của Chân Điềm Mật hơi trắng bệch.
"Cô. . . . . ." Làm sao có thể xuất hiện tại nơi này?
"Tôi không thể tới ăn cơm sao!" Đôi mắt xinh đẹp cong lên, đôi tay xinh đẹp gẩy gẩy lên."Không ngờ cô lại là chủ ở đây! Xem ra ở đây nuôn bán cũng không tệ lắm, tôi nghĩ món ăn chắc cũng không đến nỗi nào? Nếu như thật sự ăn ngon, tôi nhất định sẽ thường xuyên tới dùng cơm, thuận tiện quan tâm đến người bạn học cũ như cô." Vệ Xảo Phân giả bộ nói một hơi.
"Chào đón cô đến thường xuyên hơn" Chỉ là đừng bao giờ hy vọng cô sẽ chiêu đãi cô ta. "Tôi đang rất vội, không thể trò chuyện nhiều với cô được, hi vọng cô dùng cơm vui vẻ." Chân Điềm Mật nghe xong lười để ý đến cô ả kia, nghĩ một đằng làm một nẻo cô tùy tiện trả lời một câu, sau đó bưng lấy khay đựng cà phê và đá bước đi.
Vệ Xảo Phân bỏ mặc ở trước quầy bar, nhìn thấy Chân Điềm Mật cố ý lạnh nhạt với mình, tròng lòng của cô không vui mừng một chút nào, chỉ là cô ta cũng không biểu hiện ra, trên mặt vẫn nở một nụ cười mê người, nhưng mà trong lòng vẫn thầm mắng.
Cô ta hậm hực giẫm mạnh lên sàn nhà đi về chỗ ngồi của mình Ngả Mễ lập tức hỏi: "Azz, cô quen biết chủ quán ở đây hả, bữa tiệc này chắc sẽ được giảm giá nhỉ?”
Ánh mắt Vệ Xảo Phân lạnh lùng, kể lại moị chuyện. "Có lẽ cô ta không nhớ đến tình cảm bạn học bao lâu nay." Ẩn ý, nếu như không giảm giá, chính là Chân Điềm Mật không nể tình cảm bạn học lúc trước.
Dùng bữa xong, Vệ Xảo Phân đi tính tiền, Ngả Mễ cũng theo cô ta đến quầy để xem Chân Điềm Mật là có nể mặt bạn học cũ hay không.
Kết quả dương nhiên là —— không có.
Chân Điềm Mật dành cho Vệ Xảo Phân bất kỳ một chiêu đãi đặc biệt nào, tiền ăn cũng thu không thiếu một đồng nào, việc này khiến Vệ Xảo Phân lúng túng, mất mặt trước bạn bè.
Cầm lấy tiền thừa và hóa đơn thanh toán, Vệ Xảo Phân lạnh lùng đi ra ngoài quán cà phê.
"Hình như người ta không để ý đến cô! Xảo Phân, cậu chắc không phải là lúc ở trường học hay bắt nạt cô ấy, và dành bạn trai với cô ấy chứ?” Ngả Mễ có chút giễu cợt liếc nhìn vẻ mặt đông lạnh của Vệ Xảo Phân.
Họ đều là phụ nữ, ngoài mặt mặc dù là bạn bè, nhưng thường xuyên âm thầm so sánh về vẻ bề ngoài của nhau, ngay đến cả phương diện đàn ông cũng thế, hai người cũng thường xuyên tranh dành một người đàn ông, người thắng sẽ dành được người đàn ông đó và chơi đùa cùng hắn một thời gian, chờ đến khi chán ngán sẽ bỏ người ta đi, sau đó sẽ tiếp tục bắt đầu một giai đoạn dành giật tình cảm dành dật người yêu ác liệt nữa.
Ngả Mễ và Vệ Xảo Phân đều là hoa khôi ở công ty nên rất nhiều người biết đến hai cô!
Hai người bọn họ bất kể cái gì cũng muốn so tài, ngay cả ăn bữa trưa có được giảm giá hay không cũng muốn lấy ra để chế nhạo người kia.
Bị Ngả Mễ chọc tức, vẻ mặt Vệ Xảo Phân bắt đầu tái mét.
Cô đi ra ngoài quán, liếc nhìn ngoài cửa sổ được bố trí rất giản dị với một chiếc ghế thủ công cổ xưa rất thú vị, không khỏi ghen tị với Chân Điềm Mật có một chỗ rất ấm áp.
"Az, tác phẩm này nhìn rất quen đó, hình như tôi đã gặp qua ở đâu đó rồi. . . . . . Trời ạ, đây chính là tác phẩm bậc thầy trên thế giới ‘Phạm’ đó! Chú tôi năm trước có mở hành lang nghệ thuật tác phẩm điêu khắc gỗ nổi bật này đã từng được trưng bày. . . . . . Tôi tác phẩm nàu không bán, sao lúc này nó lại xuất hiện ở nơi này?”
Vệ Xảo Phân đang giận đến nghiến răng nghiên lợi thì Ngả Mễ đột nhiên chạy về phía chiếc ghế gỗ điêu khắc kêu to.
Vệ Xảo Phân lực chú ý thay đổi, cô nhìn Ngả Mễ, nhìn lại chiếc ghế gỗ thủ công tinh tế kia.
"Cô xác định đây là tác phẩm nổi bật của ‘ phạm ’?" Cái tên này cô cũng có nghe qua, nghe nói vị sư phụ này là người Đài Loan, ẩn cư trong núi anh ta rất ít khi xuất hiện, khá giàu và rất thần bí.
"Ừ. . . . . . Có lẽ đây là đồ giả." Ngả Mễ còn nói tiếp: "Tôi phải dành thời gian đi hỏi chú tôi, nếu như có thể xác nhận đây là đồ bắt giả, thì cô có cơ hội để trả dũa cô ta rồi!"
Vệ Xảo Phân cùng cô ta liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ý, sắc mặt khó coi trong nháy mắt biến mất.
Nếu như Chân Điềm Mật mua đồ giả để trưng bày, thì chứng tỏ Chân Điềm Mật không biết đánh giá, không có con mắt chọn đồ vật, cô ta có thể tìm phóng viên đến đây chụp hình đăng lên báo, phá rồi việc buôn bán cà phê của cô.
Trong lòng đã có suy nghĩ xấu xa, hai người phụ nữ mang theo nụ cười làm mọi người chán ghét rời đi.
Trong quán, Chân Điềm Mật lại cười không nổi.
Không biết tại sao, mỗi lần gặp Vệ Xảo Phân xong, cô đột nhiên có cảm giác tại họa sắp xảy ra.
Mười giờ đêm.
Tiểu Mễ cùng một sinh viên khác là ca đêm sắp xếp lại bàn ghế và lau chùi sàn nhà xong, sau đó cùng nhau bê tượng gỗ ở bên ngoài và bồn hoa di chuyển vào phía bên trong góc quán cà phê, tắt đèn ở khu vực bàn ăn, chỉ để lại ánh đèn trong quầy bar, sau đó hai nhân viên đó cầm túi sách về nghỉ ngơi, vừa vui vẻ trò chuyện vừa đi ra ngoài cửa.
"Bà chủ, chúng tôi về trước nhé!" Khi đi qua quầy rượu, thì Tiểu Mễ cố gắng nói to để Chân Điềm Mật đang tính toán sổ sách phía trong quầy bar nghe.
"Tiểu Mễ, A Đức, bye bye ~~" Giọng nói của Chân Điềm Mật từ phía trong truyền ra.
"Bye ~~"
Tiểu Mễ cùng A Đức rời đi, trong quán chỉ còn lại một mình Chân Điềm Mật.
Bởi vì ngày mai là Thứ hai cũng là ngày lễ quan trọng, cho nên cô đã đem sổ sách buôn bán trong một tuần vừa quá tính toán hết một lần, sau đó sáng hôm sau lại đem tiền đến ngân hàng gửi.
Khoảng chừng nửa giờ tính sổ thu chi, kiểm tra đối chiếu các khoản nhỏ, xác nhận không có sai lầm, cô lấy tiền mặt bỏ vào túi khóa lại rồi cất trong két sắt, duỗi thân thể mệt mỏi, đi đến trước cửa đang định dùng điều khiển từ xa kéo cửa sắt xuống, thì bỗng nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Đứng ở bên ngoài cửa kính, bóng dáng tuấn tú dưới ánh đèn đường u ám có vẻ cực kỳ thần bí và đầy tự nhiên, khuôn mặt anh hầu hết đã được ẩn dưới ánh sáng bên ngoài, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng Chân Điềm Mật chỉ cần liếc mắt nhìn liền nhận ra anh là ai.
"~~ làm sao anh đột nhiên chạy tới Đài Bắc? Làm cho người ta rất bất ngờ nha!"
Lập tức mở cánh cửa thủy tinh đã khóa ra, Chân Điềm Mật mừng rỡ chạy vội đến bên Vu Phạm, thân thể nhỏ nhắn ôm chặt bên hông của anh, nhón chân ngửa mặt lên cười rất vui vẻ, tặng cho anh một nụ hôn chào đón.
Đem cô gai đang vui vẻ nhu chú chim nhỏ ôm vào trong ngực, cánh tay của anh nhân tiện quấn chặt hông của cô nhấc cô lên, môi của anh ở tiếp nhận nụ hôn trong nháy mắt của cô, lập tức chuyển thành chủ động mãnh liệt thưởng thức hương vị ngọt ngào làm người ta khát vọng từ trong miệng của cô.
Hai người đứng ở trước quán bar hôn nồng nhiệt, hôn mãi rồi dường như đang rơi vào bầu không khí mê mẩn, nhiệt độ trong cơ thể không ngừng tắng lên, toàn thân khô nóng khó nhin được ngọn lửa đã thổi bùng lên.
"Ưmh. . . . . . Điềm Mât, chúng ta đi đến chỗ khác rồi tiếp tục có được không?" Vu Phạm ngừng hôn, chuyển sang cắn nhẹ vành tai của cô rồi nhẹ giọng nhắc nhở cô.
"Được, vào trong. . . . . ." Chân Điềm Mật bị anh trêu chọc đến si mê, kìm lòng không được gật đầu.
Thấy được sự đồng ý của cô, anh lập tức ôm lấy cô đi vào trong quán, một tay nhanh chóng đè xuống cánh cửa sắt, khi cửa sắt chậm rãi khép lại thì anh đã không chờ không nổi nữa bế cô lên, lấy tốc độ chạy một trăm mét hai ba bước đã hùng hục chạy lên tầng, chạy thẳng đến phòng của cô, sau đó cùng nhau ngã xuống giường, một hồi kích tình mãnh liệt bắt đầu ——
Nửa đêm, không dễ dàng gì một màn kích tình trên giường mới dừng lại, Chân Điềm Mật đã thật sự rất mệt rồi, nhắm mắt vùi ở trong ngực của anh, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười thỏa mãn, vui vẻ đi vào trong mộng đẹp.
Vu Phạm đưa tay đẩy sợi tóc vì ướt mồ hôi mà dính vào trên má cô, mũi chôn sâu vào mái tóc của cô, ngửi hương thơm ngọt ngào nữ tính của cô.
Sự hòa hợp này khiến hơi thở của hai người lại trở nên hoan ái, như một loại thuốc trợ tình mãnh liệt.
Một lúc sau, anh lại muốn nữa.
Nhưng cô thật sự đã kiệt sức rồi, khiến cho anh không thể làm gì khác hơn là buông tha một lần nữa, lặng lẽ đẩy cô ra lấy một chút khoảng cách, thân hình cao lớn nhẹ nhàng bước xuống giường, giống như đã có thói quen di chuyển ở trong bóng tối.
Cùng Chân Điềm Mật lui tới đã ba tháng, anh cũng đã ngủ lại ở đây rất nhiều lần, trước lạ sau quen, nơi này giống như là ngôi nhà ở Đài Bắc của anh, đã là một ngôi “Nhà” của anh rồi.
Thân thể to lớn trần trụi bước vào phòng tắm, rửa sạch một thân đầy mồ hôi anh lấy khăn tắm của mình xuống lau khô toàn thân, sau đó đem khăn tắm vây quanh ở thắt lưng về lại phòng, cố gắng bước thật nhẹ nhàng đi đến tủ thay quần áo, từ trong tủ lấy quần áo của anh ra mặc vào.
Anh đã ở đây rất nhiều lần, Chân Điềm Mật cũng giúp anh mua thêm nhiều vật dụng cần thiết, từ khăn tắm cho đến tất chân, đầy đủ mọi thứ.
Vu Phạm thật vui mừng có thể cùng Chân Điềm Mật duy trì thân mật như vậy, đồng thời mình lại có không gian riêng, cùng Chân Điềm Mật lui tới trong khoảng thời gian này, anh giống như thường ngày ẩn cư trong núi chuyên tâm sáng tác, trước đây anh chưa từng cảm nhận được khi yêu thương một cô gại lại có cảm giác ràng buộc... có khi chỉ là khát vọng muốn gặp mặt.
Nhưng mà khoảng cách xa như vậy đối với bọn anh cũng không phải là chuyện gì không tốt, bỏi vì bọn họ sẽ quý trọng thời gian gặp nhau ở bên nhau hơn, khiến quan hệ của hai người càng thêm thân mật, cho nên anh rất ưa thích phương thức gặp nhau như thế này, về phần hôn nhân, đên bây giờ anh vẫn chưa nghĩ đến, ít nhất trước mắt anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện này
Xuống phòng bếp dưới lầu rót chén nước đá uống, tiện thể đem tắt đèn trong quầy rượu, sau đó anh mới đi lên trên tầng .
Tắm rửa xong thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, tạm thời còn chưa muốn đi ngủ, cũng lo lắng nếu quay về giường ôm cô lại nổi phản ứng, cho nên liền vùi mình ở phòng khách xem ti vi.
Mới nhìn TV một lát, đột nhiên nghe sau lưng cửa phòng truyền đến tiếng vang, anh kinh ngạc quay đầu lại, thì đã nhìn thấy Chân Điềm Mật dùng cái mền phủ lấy thân thể mềm mại, lộ ra phần vai đùi đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mắt lim dim mang theo chút bối rối, từ trong phòng đi ra hấp dẫn mê người, vòng qua ghế sa lon dựa vào thân thể của anh.
Vu Phạm có một đôi mày dày rậm, cánh tay dài tự nhiên vòng qua vai ôm chặt cô vào lòng, cúi mắt xuống hưng thú nhìn hành động kỳ lạ của cô.
Cô mộng du sao?
anh đã ngủ ở đây đến mấy lần rồi, nhưng chưa bao giờ gặp cô hoảng loạn xuống giường đi lại trong đêm như thế này, đây chính là lần đầu anh thấy cô như vậy!
"A. . . . . ." Một tay che miệng ngáp một cái, một góc chăn trượt xuống, chốc lát lộ ra bộ ngực mê người, cô mơ mơ màng màng đem gương mặt tựa dùi vào lồng ngực anh an tâm mà ngủ tiếp, tiếp tục ngủ, quên muốn giữ chiếc chăn nên một phần đã rơi xuống dưới.
Nhìn cảnh xuân mê người này, con mắt tối sầm lại, thật vất vả đè nén xuống lại một lần nữa nổi lên rồi.
Vu Phạm có thể xác định cô không phải đang mộng du, mà là có ý định đến quyến rũ anh.
"Tại sao không lên giường ngủ?" Trầm giọng cười nhẹ, tròng mắt đen khóa lại vật tròn tròn mềm mại kia.
Nếu cô thật là muốn quăng lưới , vậy anh cũng không khách khí.
". . . . . . Anh không ở đó. . . . . . Không ngủ được. . . . . ." Đôi môi mềm mại khàn khàn mơ hồ nói, một bàn tay khác đang nắm lấy cái chăn đột nhiên đưa tới anh, ôm lấy hông của anh.
"Điềm Mật ——" lần này cái chăn toàn bộ rơi xuống san nhà, tất cả cảnh xuân toàn bộ chiếu vào trong mắt của anh, trong nháy mắt ánh mắt chuyển thành u ám, yết hầu của anh giật giật, cảm giác máu trên toàn thân sôi trào. "Khụ, Điềm Mật, em đã không ngủ được, vậy anh đêm nay anh sẽ cùng em vận động một chút, chúng ta không nê lãng phí thời gian ngủ được không?"
Ôm lấy cô dụ dụ dỗ, thuận thế đè cô trên ghế sofa, đôi môi cực nóng hôn lên môi cô, đàn đi chuyển xuống gò má, cổ của cô, rồi chuyển qua xương quai xanh, còn có bộ ngực mềm mại.
"Được. . . . . ." Chân Điềm Mật không phản đối, hơn nữa tại anh trêu chọc cô, cô cảm thấy khó chịu vặn vẹo thân thể, cười khúc khích.
"Cô bé, đề nghị của anh làm em cảm thấy rấ vui vẻ đúng không?” tấm chăn quấn quanh người cô bị anh kéo ra, vật to lớn chặt chẽ dán lên thân thể mềm mại của cô.
"Ha ha ~~" cô vừa cười vừa thừa nhận.
Mà nụ cười mê người của cô và hương thơm nữ tính chính là thuốc trợ giúp khiến hai người kích tình hơn, Vu Phạm không kìm được điên cuồng hơn, sít sao đè cô dưới ngực, đôi môi nóng bỏng bắt đầu bận rộn.
Trong phòng khách rất nhanh vang lên tiếng thở dốc và âm thanh rên rỉ, hai người dây dưa quấn quít với nhau đến tận gần sáng, thể lực mới chống đỡ không nỗi nữa ôm nhau cuộn tròn trên ghế salon ngủ say.
Hôm sau là ngày lễ, quán cà phê không buôn bán, Chân Điềm Mật và Vu Phạm ngủ thẳng đến buổi trưa mới đậy.
Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, Nhưng mà Chân Điềm Mật cũng không rảnh rỗi, sau khi rời giường lại đến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho hai người.
Vu phạm sức ăn rất lớn, cho nên cơm trưa số lượng thức ăn dành cho bốn người đều được anh ăn hết, mặt khác lại kết hợp với một ít bánh mì và một ly cà phê nữa.
Vu phạm tắm rửa sơ qua, toàn thân khô ráo đẹp trai bước xuống tầng, nghe thấy mùi hương cà phê lập tức muốn uống nên đã rót cho mình một cốc.
Khi anh uống xong cốc cà phê này thì Chân Điềm Mật cũng đã bưng bữa trưa từ trong phòng bếp ra, anh vội vàng chạy đến giúp, thuận tiện hôn cô một cái.
Bữa trưa được đặt trực tiếp lên trên quầy bar, hai người cùng ngồi chung một chỗ chia sẻ bữa ăn trưa.
"Chức Nhân nói đến nõi với em, cô ấy muốn kinh doanh coffee bar ở trong tiệm mỹ thuật, nên hi vọng em có thể cung cấp thiết bị và huấn luyện nhân viên, ý kiến của anh thế nào? Có tán thành hay không?” Khi đó đang ăn cơm, cô đột nhiên nhớ đến Liễu Chức Nhân có đề cập qua với cô đề nghị này, chuyện này Liễu Chức Nhân chưa nói với Vu Phạm, cô muốn Chân Điềm Mật giúp mình một tay rồi mới hỏi ý kiến của Vu Phạm.
"Anh không có ý kiến." Ăn cơm chiên, anh từ trước đến nay đối với chuyện của phòng triển lãm anh không bao giờ hỏi đến, toàn bộ đều do một tay Liễu Chức Nhân xử lý.
Câu trả lời của anh đúng như Liễu Chức Nhân đoán lúc trước, điều này kiến cho Chân Điềm Mật không quá tin tưởng, ngoại trừ đối với việc anh không quan tâm cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy có chút ghen tỵ.
"Làm sao vậy?” nhanh chóng giải quyết xong nửa cơm chiên, ánh đón lấy cốc cà phê mà Chân Điềm Mật đưa qua, ừng ực uông cạn. "Sắc mặt của em sao kỳ lạ như vậy…”. Đem cốc không đẩy trả lại cho cô, anh trêu đùa khi nhìn thấy vẻ mặt cô như vậy.
"Không có chuyện gì, em chỉ là rất hâm mộ anh….” Cô lại rót thêm cho anh một cốc cà phê nữa.
"Hâm mộ?" lông mày của anh nhếch lên, anh hỏi lại cô.
"Ừmh, em hâm mộ anh có một người quản lý chuyện nghiệp giúp anh giải quyết hêt mọi chuyện, mà anh chỉ cần chuyên tâm sáng tác, nhàn nhã làm những việc mình yêu thích, hoàn toàn không bị những chuyện khác ràng buộc.” giọng nói của cô ngoại trù yêu thích và ngưỡng mộ còn có một chút ghen tỵ.
"Thì ra là em đang hâm mộ chuyện này!" Vu Phạm cười lên. “Như vậy đi, anh về sẽ nói chuyện với Chức Nhân, hỏi xem cô ấy có đồng ý giúp em quản lý quán cà phê hay không, anh nghĩ rằng với khả năng của Chức Nhân mỗi ngày chỉ cần mười phút cả thể hoàn thành tất cả mọi chuyện.”
"Anh đừng nói đùa nữa! Chức Nhân cô ấy có bằng tốt nghiệp Yale University, gọi cô ấy đến quản lý quán cà phê, thì đúng là không biết trọng dụng người.” chuyện như thế cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến “Hơn nữa em cũng không đủ tiền để trả lương cho cô ấy. Đúng rồi, anh có thể tiết lộ một chút mức lương mà Chức Nhân nhận được hàng tháng là bao nhiêu không? Em nhìn thấy cô ấy không chỉ muốn giúp anh quản lý phòng triễn lãm, còn phải sắp xếp tất cả các cuộc triễn lãm tranh và tài sản của anh, cũng thật sự rất vất vả rồi.”
Chỉ thấy Vu Phạm rất muốn giữ Liễu Chức Nhân lại.
"Em thật sự muốn biết?" Nhìn vẻ mặt cô như đang khởi binh vấn tội vậy, thì ra cô đang cho là anh bạc đãi Liễu Chức Nhân?
"Ừmh." Cô dùng sức gật đầu.
"Được rồi, nếu như em ao ước biết như vậy, thì anh cũng không dấu nữa.” Khẽ mỉm cười, anh để ly cà phê xuống, bàn ta đặt ở trước mặt cô mở rộng ra, đủ cả “Năm” ngón tay.
"Năm vạn? Quá ít đi? !" Chân Đềm Mật lập tức kháng nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận.
"Năm vạn để mời cô gái thông minh nhanh nhẹn như cô ấy?" Vu Phạm lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, ẩn ý, Liễu Chức Nhân không phải là một cô gái dễ bắt nạt.
"À? Không phải năm vạn. . . . . . Vậy thì bao nhiêu?" Mười lăm vạn sao? Mấy số này cô có cảm giác không hơn kém nhau là bao nhiêu.
"Tiền lương của cô ấy ở phòng triễn lãm là 50% lợi nhuận kinh doanh.” Vu Phạm nói tiếp, khiến Chân Điềm Mật cười đến sặc sụa. “Tiền lương cô ấy hàng năm nhận được chắc cũng được hơn một ngàn vạn đó?” có lẽ là hơn một chút, chỉ là thực tế doanh thu anh cũng không rõ lắm.
"Trăm, 50%. . . . . . 1000, hơn một ngàn vạn. . . . . ." Oa, ăn thịt người hả? ! Không nghĩ đến Liễu Chức Nhân đúng là một người quản lý đắt giá, thu nhập này đúng thật là mức thu nhập mà chức vụ trên tổng giám đốc ở các xí nghiệp lớn rồi à!
"Bị dạo sợ? Bây giờ còn cho là anh bạc đãi cô ấy nữa không?” Mắt anh híp lại, nếu như cô còn lộ ra nét mặt như lúc nãy nữa, anh sẽ dùng tay bóp cái cổ mảnh khảnh của cô.
"Không dám, không dám." Cô le lưỡi, trừng đôi mắt to xinh đẹp lắc đầu nhìn anh. “Theo như mức lương mà anh thuê cô ấy, nếu em muốn cô ấy đến làm nhân viên quản lý của quán, cho dù em có đem cả quán cà phê ra trả cho cô ấy cũng không đủ.”
Đúng vậy, không những không đủ! Với quán nhỏ này của cô, Liễu Chức Nhân chắc cũng không để vào mắt.
Vu Phạm mặc dù trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng chỉ là không dám nói ra, chỉ sợ cô gái bên cạnh sẽ phát điên không để ý đến anh nữa, vậy thì anh bị tổn thất lớn rồi.
Vẫn tiếp tục ăn hết ăn phần còn lại của cơm chiên, Vu Phạm lúc đầu cũng không chú ý đến Chân Điềm Mật trầm mặc nãy giờ, đợi đến lúc anh ăn xong, anh mới phát hiện cô không nói chuyện, chỉ có miệng không ngừng từng thìa từng thìa ăn vào.
"Làm sao vậy? Bị một ngàn vạn dọa sợ rồi à?" Đưa tay lên xoa xoa những sợi tóc mềm mại của cô, trêu đùa hỏi.
"Không phải vậy !" cô ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt quái dị của anh đang nhìn mình.
Anh chuyển qua ngồi lên ghế của cô, hai chân mở rộng đem vây cô ở chính giữa, cánh tay đặt lên hai bên ghế của cô, cúi người đến gần cô.
"Vậy thì làm sao vậy?"
"Em chỉ tò mò thôi, nếu Chức Nhân mỗi năm nhận được tiền lương hơn một ngàn vạn vậy còn anh? Anh không phải chỉ có nguồn thu từ phòng triển lãm, mà còn có các tác phẩm tham gia triễn lãm ở nước ngoài nữa…Trời ại, tranh của anh trên thị trường hình như giá rất cao thì phải!”
Thì ra là trong đầu cô nãy giờ vẫn luôn nghĩ đến chuyện này!
Vu Phạm hải lòng nhướng mày cười khẽ."Thật ra thì em tính vẫn chưa hết, bởi vì anh không chỉ có những khoản thu vào này, mà còn có thể bán đấu giá các bức tranh, thỉnh thoản cũng sẽ đồng ý lời mời của mọi người ra nước ngoài diễn thuyết hoặc giảng dạy ở các trường học, còn có…”
"Chưa hết, còn có nữa à? !" Đừng dọa cô, cô sẽ nhanh chóng bị dọa đến mức té ghế mất.
"Dĩ nhiên là đang còn nữa." Anh đắc chí hơn."Ngoài những khoản thu cố định từ bên ngoài, Chức Nhân còn giúp anh đầu tư, nghe nói mấy năm này lợi nhuận thu được từ đầu tư cũng đủ để anh mua một ngọn núi để xây dựng một phòng triễn lãm lớn hơn, nhưng anh không có ý định tự tìm phiền phức, có ý định dành số tiền này để dưỡng lão, chờ đến lúc anh không thể đi được nữa, số tiền này để dành để anh hưởng thụ lúc về già.”
Ngón tay sạch sẽ nhẹ nâng cằm cô lên, giọng điệu của anh không kìm được sự hài lòng vào kiêu ngạo.
Chân Điềm mật sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn anh.
"Anh. . . . . ." Không ngờ tranh của anh trên thị trường lại có giá đăt đến như vậy! chẳng trách lúc đầu anh bồi thường cánh cửa sắt hơn bốn vạn, ngay đến cả chân mày cũng không nhíu một cái đã đồng ý bồi thường.
"Điềm Mật, em không sao chứ?" nhìn khuôn mặt cô trắng bạch ra như vậy, Vu Phạm thu lại nụ cười, vội vàng ôm lấy khuôn mặt cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt, để khuôn mặt cô khôi phục đỏ thắm.
"Em. . . . . không sao. . . . . ." Chỉ là xuýt nữa trái tim ngừng đập mà thôi.
Hô ~~
"Nhanh ăn đi, chờ em ăn xong chúng ta ra ngoài di dạo." Chỗ anh dùng ngón tay xoa nhẹ, khí sắc của cô tốt hơn nhiều. em muốn đi dạo ở một phòng triễn lãm tư nhân, nghe nói hiện tại đang triển lãm tác phẩm của một vị nghệ thuật gia sáng tác tượng gỗ mới.”
Nghe nói vj nghệ thuật gia mới này vừa nới đạt được giải thưởng về sáng tác nghệ thuật ở Nhật Bản, danh tiếng của cô lên như diều gặp gió, gần đuổi kịp anh rồi!
"Muốn em đi chơi cùng anh, thì anh đừng nắm cằm em như vậy nữa, để em còn chuyên tâm ăn cơm nào!” Hất bàn tay to của ang ra, côvùi khuông mặt nhỏ nhắn bị anh nắm đến đỏ hồng xuống bàn cơm, tiếp tục ứng phó với bát cơm chiên.
Nửa giờ sau, cô lên tầng thay quần áo, xinh xắn động lòng người cùng anh vui vẻ ra ngoài đi dạo.
Đang muốn lấy cà phê rồi đi ra khỏi quầy rượu sau khi nghe thấy giọng nói đó hai tay Chân Điềm Mật bỗng nhiên cứng đờ, cô không thể tin được mình sẽ nghe thấy âm thanh của người chán ghét đó ở trong quán.
Cầm lấy khay chậm rãi ngẩng đầu, Vệ Xảo Phân đã cố ý đứng ở trước mặt của cô, vẫy tay với cô, đôi môi phấn nộn nở một nụ cười duyên.
Người xinh đẹp gợi cảm như Vệ Xảo Phân, hầu hết tất cả đàn ông đều muốn theo đuổi một cô gái như thế, nhìn thấy cô, đoạn kí ức không mấy vui vẻ của mấy năm trước lại ùa về, vẻ mặt của Chân Điềm Mật hơi trắng bệch.
"Cô. . . . . ." Làm sao có thể xuất hiện tại nơi này?
"Tôi không thể tới ăn cơm sao!" Đôi mắt xinh đẹp cong lên, đôi tay xinh đẹp gẩy gẩy lên."Không ngờ cô lại là chủ ở đây! Xem ra ở đây nuôn bán cũng không tệ lắm, tôi nghĩ món ăn chắc cũng không đến nỗi nào? Nếu như thật sự ăn ngon, tôi nhất định sẽ thường xuyên tới dùng cơm, thuận tiện quan tâm đến người bạn học cũ như cô." Vệ Xảo Phân giả bộ nói một hơi.
"Chào đón cô đến thường xuyên hơn" Chỉ là đừng bao giờ hy vọng cô sẽ chiêu đãi cô ta. "Tôi đang rất vội, không thể trò chuyện nhiều với cô được, hi vọng cô dùng cơm vui vẻ." Chân Điềm Mật nghe xong lười để ý đến cô ả kia, nghĩ một đằng làm một nẻo cô tùy tiện trả lời một câu, sau đó bưng lấy khay đựng cà phê và đá bước đi.
Vệ Xảo Phân bỏ mặc ở trước quầy bar, nhìn thấy Chân Điềm Mật cố ý lạnh nhạt với mình, tròng lòng của cô không vui mừng một chút nào, chỉ là cô ta cũng không biểu hiện ra, trên mặt vẫn nở một nụ cười mê người, nhưng mà trong lòng vẫn thầm mắng.
Cô ta hậm hực giẫm mạnh lên sàn nhà đi về chỗ ngồi của mình Ngả Mễ lập tức hỏi: "Azz, cô quen biết chủ quán ở đây hả, bữa tiệc này chắc sẽ được giảm giá nhỉ?”
Ánh mắt Vệ Xảo Phân lạnh lùng, kể lại moị chuyện. "Có lẽ cô ta không nhớ đến tình cảm bạn học bao lâu nay." Ẩn ý, nếu như không giảm giá, chính là Chân Điềm Mật không nể tình cảm bạn học lúc trước.
Dùng bữa xong, Vệ Xảo Phân đi tính tiền, Ngả Mễ cũng theo cô ta đến quầy để xem Chân Điềm Mật là có nể mặt bạn học cũ hay không.
Kết quả dương nhiên là —— không có.
Chân Điềm Mật dành cho Vệ Xảo Phân bất kỳ một chiêu đãi đặc biệt nào, tiền ăn cũng thu không thiếu một đồng nào, việc này khiến Vệ Xảo Phân lúng túng, mất mặt trước bạn bè.
Cầm lấy tiền thừa và hóa đơn thanh toán, Vệ Xảo Phân lạnh lùng đi ra ngoài quán cà phê.
"Hình như người ta không để ý đến cô! Xảo Phân, cậu chắc không phải là lúc ở trường học hay bắt nạt cô ấy, và dành bạn trai với cô ấy chứ?” Ngả Mễ có chút giễu cợt liếc nhìn vẻ mặt đông lạnh của Vệ Xảo Phân.
Họ đều là phụ nữ, ngoài mặt mặc dù là bạn bè, nhưng thường xuyên âm thầm so sánh về vẻ bề ngoài của nhau, ngay đến cả phương diện đàn ông cũng thế, hai người cũng thường xuyên tranh dành một người đàn ông, người thắng sẽ dành được người đàn ông đó và chơi đùa cùng hắn một thời gian, chờ đến khi chán ngán sẽ bỏ người ta đi, sau đó sẽ tiếp tục bắt đầu một giai đoạn dành giật tình cảm dành dật người yêu ác liệt nữa.
Ngả Mễ và Vệ Xảo Phân đều là hoa khôi ở công ty nên rất nhiều người biết đến hai cô!
Hai người bọn họ bất kể cái gì cũng muốn so tài, ngay cả ăn bữa trưa có được giảm giá hay không cũng muốn lấy ra để chế nhạo người kia.
Bị Ngả Mễ chọc tức, vẻ mặt Vệ Xảo Phân bắt đầu tái mét.
Cô đi ra ngoài quán, liếc nhìn ngoài cửa sổ được bố trí rất giản dị với một chiếc ghế thủ công cổ xưa rất thú vị, không khỏi ghen tị với Chân Điềm Mật có một chỗ rất ấm áp.
"Az, tác phẩm này nhìn rất quen đó, hình như tôi đã gặp qua ở đâu đó rồi. . . . . . Trời ạ, đây chính là tác phẩm bậc thầy trên thế giới ‘Phạm’ đó! Chú tôi năm trước có mở hành lang nghệ thuật tác phẩm điêu khắc gỗ nổi bật này đã từng được trưng bày. . . . . . Tôi tác phẩm nàu không bán, sao lúc này nó lại xuất hiện ở nơi này?”
Vệ Xảo Phân đang giận đến nghiến răng nghiên lợi thì Ngả Mễ đột nhiên chạy về phía chiếc ghế gỗ điêu khắc kêu to.
Vệ Xảo Phân lực chú ý thay đổi, cô nhìn Ngả Mễ, nhìn lại chiếc ghế gỗ thủ công tinh tế kia.
"Cô xác định đây là tác phẩm nổi bật của ‘ phạm ’?" Cái tên này cô cũng có nghe qua, nghe nói vị sư phụ này là người Đài Loan, ẩn cư trong núi anh ta rất ít khi xuất hiện, khá giàu và rất thần bí.
"Ừ. . . . . . Có lẽ đây là đồ giả." Ngả Mễ còn nói tiếp: "Tôi phải dành thời gian đi hỏi chú tôi, nếu như có thể xác nhận đây là đồ bắt giả, thì cô có cơ hội để trả dũa cô ta rồi!"
Vệ Xảo Phân cùng cô ta liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ý, sắc mặt khó coi trong nháy mắt biến mất.
Nếu như Chân Điềm Mật mua đồ giả để trưng bày, thì chứng tỏ Chân Điềm Mật không biết đánh giá, không có con mắt chọn đồ vật, cô ta có thể tìm phóng viên đến đây chụp hình đăng lên báo, phá rồi việc buôn bán cà phê của cô.
Trong lòng đã có suy nghĩ xấu xa, hai người phụ nữ mang theo nụ cười làm mọi người chán ghét rời đi.
Trong quán, Chân Điềm Mật lại cười không nổi.
Không biết tại sao, mỗi lần gặp Vệ Xảo Phân xong, cô đột nhiên có cảm giác tại họa sắp xảy ra.
Mười giờ đêm.
Tiểu Mễ cùng một sinh viên khác là ca đêm sắp xếp lại bàn ghế và lau chùi sàn nhà xong, sau đó cùng nhau bê tượng gỗ ở bên ngoài và bồn hoa di chuyển vào phía bên trong góc quán cà phê, tắt đèn ở khu vực bàn ăn, chỉ để lại ánh đèn trong quầy bar, sau đó hai nhân viên đó cầm túi sách về nghỉ ngơi, vừa vui vẻ trò chuyện vừa đi ra ngoài cửa.
"Bà chủ, chúng tôi về trước nhé!" Khi đi qua quầy rượu, thì Tiểu Mễ cố gắng nói to để Chân Điềm Mật đang tính toán sổ sách phía trong quầy bar nghe.
"Tiểu Mễ, A Đức, bye bye ~~" Giọng nói của Chân Điềm Mật từ phía trong truyền ra.
"Bye ~~"
Tiểu Mễ cùng A Đức rời đi, trong quán chỉ còn lại một mình Chân Điềm Mật.
Bởi vì ngày mai là Thứ hai cũng là ngày lễ quan trọng, cho nên cô đã đem sổ sách buôn bán trong một tuần vừa quá tính toán hết một lần, sau đó sáng hôm sau lại đem tiền đến ngân hàng gửi.
Khoảng chừng nửa giờ tính sổ thu chi, kiểm tra đối chiếu các khoản nhỏ, xác nhận không có sai lầm, cô lấy tiền mặt bỏ vào túi khóa lại rồi cất trong két sắt, duỗi thân thể mệt mỏi, đi đến trước cửa đang định dùng điều khiển từ xa kéo cửa sắt xuống, thì bỗng nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Đứng ở bên ngoài cửa kính, bóng dáng tuấn tú dưới ánh đèn đường u ám có vẻ cực kỳ thần bí và đầy tự nhiên, khuôn mặt anh hầu hết đã được ẩn dưới ánh sáng bên ngoài, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng Chân Điềm Mật chỉ cần liếc mắt nhìn liền nhận ra anh là ai.
"~~ làm sao anh đột nhiên chạy tới Đài Bắc? Làm cho người ta rất bất ngờ nha!"
Lập tức mở cánh cửa thủy tinh đã khóa ra, Chân Điềm Mật mừng rỡ chạy vội đến bên Vu Phạm, thân thể nhỏ nhắn ôm chặt bên hông của anh, nhón chân ngửa mặt lên cười rất vui vẻ, tặng cho anh một nụ hôn chào đón.
Đem cô gai đang vui vẻ nhu chú chim nhỏ ôm vào trong ngực, cánh tay của anh nhân tiện quấn chặt hông của cô nhấc cô lên, môi của anh ở tiếp nhận nụ hôn trong nháy mắt của cô, lập tức chuyển thành chủ động mãnh liệt thưởng thức hương vị ngọt ngào làm người ta khát vọng từ trong miệng của cô.
Hai người đứng ở trước quán bar hôn nồng nhiệt, hôn mãi rồi dường như đang rơi vào bầu không khí mê mẩn, nhiệt độ trong cơ thể không ngừng tắng lên, toàn thân khô nóng khó nhin được ngọn lửa đã thổi bùng lên.
"Ưmh. . . . . . Điềm Mât, chúng ta đi đến chỗ khác rồi tiếp tục có được không?" Vu Phạm ngừng hôn, chuyển sang cắn nhẹ vành tai của cô rồi nhẹ giọng nhắc nhở cô.
"Được, vào trong. . . . . ." Chân Điềm Mật bị anh trêu chọc đến si mê, kìm lòng không được gật đầu.
Thấy được sự đồng ý của cô, anh lập tức ôm lấy cô đi vào trong quán, một tay nhanh chóng đè xuống cánh cửa sắt, khi cửa sắt chậm rãi khép lại thì anh đã không chờ không nổi nữa bế cô lên, lấy tốc độ chạy một trăm mét hai ba bước đã hùng hục chạy lên tầng, chạy thẳng đến phòng của cô, sau đó cùng nhau ngã xuống giường, một hồi kích tình mãnh liệt bắt đầu ——
Nửa đêm, không dễ dàng gì một màn kích tình trên giường mới dừng lại, Chân Điềm Mật đã thật sự rất mệt rồi, nhắm mắt vùi ở trong ngực của anh, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười thỏa mãn, vui vẻ đi vào trong mộng đẹp.
Vu Phạm đưa tay đẩy sợi tóc vì ướt mồ hôi mà dính vào trên má cô, mũi chôn sâu vào mái tóc của cô, ngửi hương thơm ngọt ngào nữ tính của cô.
Sự hòa hợp này khiến hơi thở của hai người lại trở nên hoan ái, như một loại thuốc trợ tình mãnh liệt.
Một lúc sau, anh lại muốn nữa.
Nhưng cô thật sự đã kiệt sức rồi, khiến cho anh không thể làm gì khác hơn là buông tha một lần nữa, lặng lẽ đẩy cô ra lấy một chút khoảng cách, thân hình cao lớn nhẹ nhàng bước xuống giường, giống như đã có thói quen di chuyển ở trong bóng tối.
Cùng Chân Điềm Mật lui tới đã ba tháng, anh cũng đã ngủ lại ở đây rất nhiều lần, trước lạ sau quen, nơi này giống như là ngôi nhà ở Đài Bắc của anh, đã là một ngôi “Nhà” của anh rồi.
Thân thể to lớn trần trụi bước vào phòng tắm, rửa sạch một thân đầy mồ hôi anh lấy khăn tắm của mình xuống lau khô toàn thân, sau đó đem khăn tắm vây quanh ở thắt lưng về lại phòng, cố gắng bước thật nhẹ nhàng đi đến tủ thay quần áo, từ trong tủ lấy quần áo của anh ra mặc vào.
Anh đã ở đây rất nhiều lần, Chân Điềm Mật cũng giúp anh mua thêm nhiều vật dụng cần thiết, từ khăn tắm cho đến tất chân, đầy đủ mọi thứ.
Vu Phạm thật vui mừng có thể cùng Chân Điềm Mật duy trì thân mật như vậy, đồng thời mình lại có không gian riêng, cùng Chân Điềm Mật lui tới trong khoảng thời gian này, anh giống như thường ngày ẩn cư trong núi chuyên tâm sáng tác, trước đây anh chưa từng cảm nhận được khi yêu thương một cô gại lại có cảm giác ràng buộc... có khi chỉ là khát vọng muốn gặp mặt.
Nhưng mà khoảng cách xa như vậy đối với bọn anh cũng không phải là chuyện gì không tốt, bỏi vì bọn họ sẽ quý trọng thời gian gặp nhau ở bên nhau hơn, khiến quan hệ của hai người càng thêm thân mật, cho nên anh rất ưa thích phương thức gặp nhau như thế này, về phần hôn nhân, đên bây giờ anh vẫn chưa nghĩ đến, ít nhất trước mắt anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện này
Xuống phòng bếp dưới lầu rót chén nước đá uống, tiện thể đem tắt đèn trong quầy rượu, sau đó anh mới đi lên trên tầng .
Tắm rửa xong thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, tạm thời còn chưa muốn đi ngủ, cũng lo lắng nếu quay về giường ôm cô lại nổi phản ứng, cho nên liền vùi mình ở phòng khách xem ti vi.
Mới nhìn TV một lát, đột nhiên nghe sau lưng cửa phòng truyền đến tiếng vang, anh kinh ngạc quay đầu lại, thì đã nhìn thấy Chân Điềm Mật dùng cái mền phủ lấy thân thể mềm mại, lộ ra phần vai đùi đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mắt lim dim mang theo chút bối rối, từ trong phòng đi ra hấp dẫn mê người, vòng qua ghế sa lon dựa vào thân thể của anh.
Vu Phạm có một đôi mày dày rậm, cánh tay dài tự nhiên vòng qua vai ôm chặt cô vào lòng, cúi mắt xuống hưng thú nhìn hành động kỳ lạ của cô.
Cô mộng du sao?
anh đã ngủ ở đây đến mấy lần rồi, nhưng chưa bao giờ gặp cô hoảng loạn xuống giường đi lại trong đêm như thế này, đây chính là lần đầu anh thấy cô như vậy!
"A. . . . . ." Một tay che miệng ngáp một cái, một góc chăn trượt xuống, chốc lát lộ ra bộ ngực mê người, cô mơ mơ màng màng đem gương mặt tựa dùi vào lồng ngực anh an tâm mà ngủ tiếp, tiếp tục ngủ, quên muốn giữ chiếc chăn nên một phần đã rơi xuống dưới.
Nhìn cảnh xuân mê người này, con mắt tối sầm lại, thật vất vả đè nén xuống lại một lần nữa nổi lên rồi.
Vu Phạm có thể xác định cô không phải đang mộng du, mà là có ý định đến quyến rũ anh.
"Tại sao không lên giường ngủ?" Trầm giọng cười nhẹ, tròng mắt đen khóa lại vật tròn tròn mềm mại kia.
Nếu cô thật là muốn quăng lưới , vậy anh cũng không khách khí.
". . . . . . Anh không ở đó. . . . . . Không ngủ được. . . . . ." Đôi môi mềm mại khàn khàn mơ hồ nói, một bàn tay khác đang nắm lấy cái chăn đột nhiên đưa tới anh, ôm lấy hông của anh.
"Điềm Mật ——" lần này cái chăn toàn bộ rơi xuống san nhà, tất cả cảnh xuân toàn bộ chiếu vào trong mắt của anh, trong nháy mắt ánh mắt chuyển thành u ám, yết hầu của anh giật giật, cảm giác máu trên toàn thân sôi trào. "Khụ, Điềm Mật, em đã không ngủ được, vậy anh đêm nay anh sẽ cùng em vận động một chút, chúng ta không nê lãng phí thời gian ngủ được không?"
Ôm lấy cô dụ dụ dỗ, thuận thế đè cô trên ghế sofa, đôi môi cực nóng hôn lên môi cô, đàn đi chuyển xuống gò má, cổ của cô, rồi chuyển qua xương quai xanh, còn có bộ ngực mềm mại.
"Được. . . . . ." Chân Điềm Mật không phản đối, hơn nữa tại anh trêu chọc cô, cô cảm thấy khó chịu vặn vẹo thân thể, cười khúc khích.
"Cô bé, đề nghị của anh làm em cảm thấy rấ vui vẻ đúng không?” tấm chăn quấn quanh người cô bị anh kéo ra, vật to lớn chặt chẽ dán lên thân thể mềm mại của cô.
"Ha ha ~~" cô vừa cười vừa thừa nhận.
Mà nụ cười mê người của cô và hương thơm nữ tính chính là thuốc trợ giúp khiến hai người kích tình hơn, Vu Phạm không kìm được điên cuồng hơn, sít sao đè cô dưới ngực, đôi môi nóng bỏng bắt đầu bận rộn.
Trong phòng khách rất nhanh vang lên tiếng thở dốc và âm thanh rên rỉ, hai người dây dưa quấn quít với nhau đến tận gần sáng, thể lực mới chống đỡ không nỗi nữa ôm nhau cuộn tròn trên ghế salon ngủ say.
Hôm sau là ngày lễ, quán cà phê không buôn bán, Chân Điềm Mật và Vu Phạm ngủ thẳng đến buổi trưa mới đậy.
Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, Nhưng mà Chân Điềm Mật cũng không rảnh rỗi, sau khi rời giường lại đến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho hai người.
Vu phạm sức ăn rất lớn, cho nên cơm trưa số lượng thức ăn dành cho bốn người đều được anh ăn hết, mặt khác lại kết hợp với một ít bánh mì và một ly cà phê nữa.
Vu phạm tắm rửa sơ qua, toàn thân khô ráo đẹp trai bước xuống tầng, nghe thấy mùi hương cà phê lập tức muốn uống nên đã rót cho mình một cốc.
Khi anh uống xong cốc cà phê này thì Chân Điềm Mật cũng đã bưng bữa trưa từ trong phòng bếp ra, anh vội vàng chạy đến giúp, thuận tiện hôn cô một cái.
Bữa trưa được đặt trực tiếp lên trên quầy bar, hai người cùng ngồi chung một chỗ chia sẻ bữa ăn trưa.
"Chức Nhân nói đến nõi với em, cô ấy muốn kinh doanh coffee bar ở trong tiệm mỹ thuật, nên hi vọng em có thể cung cấp thiết bị và huấn luyện nhân viên, ý kiến của anh thế nào? Có tán thành hay không?” Khi đó đang ăn cơm, cô đột nhiên nhớ đến Liễu Chức Nhân có đề cập qua với cô đề nghị này, chuyện này Liễu Chức Nhân chưa nói với Vu Phạm, cô muốn Chân Điềm Mật giúp mình một tay rồi mới hỏi ý kiến của Vu Phạm.
"Anh không có ý kiến." Ăn cơm chiên, anh từ trước đến nay đối với chuyện của phòng triển lãm anh không bao giờ hỏi đến, toàn bộ đều do một tay Liễu Chức Nhân xử lý.
Câu trả lời của anh đúng như Liễu Chức Nhân đoán lúc trước, điều này kiến cho Chân Điềm Mật không quá tin tưởng, ngoại trừ đối với việc anh không quan tâm cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy có chút ghen tỵ.
"Làm sao vậy?” nhanh chóng giải quyết xong nửa cơm chiên, ánh đón lấy cốc cà phê mà Chân Điềm Mật đưa qua, ừng ực uông cạn. "Sắc mặt của em sao kỳ lạ như vậy…”. Đem cốc không đẩy trả lại cho cô, anh trêu đùa khi nhìn thấy vẻ mặt cô như vậy.
"Không có chuyện gì, em chỉ là rất hâm mộ anh….” Cô lại rót thêm cho anh một cốc cà phê nữa.
"Hâm mộ?" lông mày của anh nhếch lên, anh hỏi lại cô.
"Ừmh, em hâm mộ anh có một người quản lý chuyện nghiệp giúp anh giải quyết hêt mọi chuyện, mà anh chỉ cần chuyên tâm sáng tác, nhàn nhã làm những việc mình yêu thích, hoàn toàn không bị những chuyện khác ràng buộc.” giọng nói của cô ngoại trù yêu thích và ngưỡng mộ còn có một chút ghen tỵ.
"Thì ra là em đang hâm mộ chuyện này!" Vu Phạm cười lên. “Như vậy đi, anh về sẽ nói chuyện với Chức Nhân, hỏi xem cô ấy có đồng ý giúp em quản lý quán cà phê hay không, anh nghĩ rằng với khả năng của Chức Nhân mỗi ngày chỉ cần mười phút cả thể hoàn thành tất cả mọi chuyện.”
"Anh đừng nói đùa nữa! Chức Nhân cô ấy có bằng tốt nghiệp Yale University, gọi cô ấy đến quản lý quán cà phê, thì đúng là không biết trọng dụng người.” chuyện như thế cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến “Hơn nữa em cũng không đủ tiền để trả lương cho cô ấy. Đúng rồi, anh có thể tiết lộ một chút mức lương mà Chức Nhân nhận được hàng tháng là bao nhiêu không? Em nhìn thấy cô ấy không chỉ muốn giúp anh quản lý phòng triễn lãm, còn phải sắp xếp tất cả các cuộc triễn lãm tranh và tài sản của anh, cũng thật sự rất vất vả rồi.”
Chỉ thấy Vu Phạm rất muốn giữ Liễu Chức Nhân lại.
"Em thật sự muốn biết?" Nhìn vẻ mặt cô như đang khởi binh vấn tội vậy, thì ra cô đang cho là anh bạc đãi Liễu Chức Nhân?
"Ừmh." Cô dùng sức gật đầu.
"Được rồi, nếu như em ao ước biết như vậy, thì anh cũng không dấu nữa.” Khẽ mỉm cười, anh để ly cà phê xuống, bàn ta đặt ở trước mặt cô mở rộng ra, đủ cả “Năm” ngón tay.
"Năm vạn? Quá ít đi? !" Chân Đềm Mật lập tức kháng nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận.
"Năm vạn để mời cô gái thông minh nhanh nhẹn như cô ấy?" Vu Phạm lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, ẩn ý, Liễu Chức Nhân không phải là một cô gái dễ bắt nạt.
"À? Không phải năm vạn. . . . . . Vậy thì bao nhiêu?" Mười lăm vạn sao? Mấy số này cô có cảm giác không hơn kém nhau là bao nhiêu.
"Tiền lương của cô ấy ở phòng triễn lãm là 50% lợi nhuận kinh doanh.” Vu Phạm nói tiếp, khiến Chân Điềm Mật cười đến sặc sụa. “Tiền lương cô ấy hàng năm nhận được chắc cũng được hơn một ngàn vạn đó?” có lẽ là hơn một chút, chỉ là thực tế doanh thu anh cũng không rõ lắm.
"Trăm, 50%. . . . . . 1000, hơn một ngàn vạn. . . . . ." Oa, ăn thịt người hả? ! Không nghĩ đến Liễu Chức Nhân đúng là một người quản lý đắt giá, thu nhập này đúng thật là mức thu nhập mà chức vụ trên tổng giám đốc ở các xí nghiệp lớn rồi à!
"Bị dạo sợ? Bây giờ còn cho là anh bạc đãi cô ấy nữa không?” Mắt anh híp lại, nếu như cô còn lộ ra nét mặt như lúc nãy nữa, anh sẽ dùng tay bóp cái cổ mảnh khảnh của cô.
"Không dám, không dám." Cô le lưỡi, trừng đôi mắt to xinh đẹp lắc đầu nhìn anh. “Theo như mức lương mà anh thuê cô ấy, nếu em muốn cô ấy đến làm nhân viên quản lý của quán, cho dù em có đem cả quán cà phê ra trả cho cô ấy cũng không đủ.”
Đúng vậy, không những không đủ! Với quán nhỏ này của cô, Liễu Chức Nhân chắc cũng không để vào mắt.
Vu Phạm mặc dù trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng chỉ là không dám nói ra, chỉ sợ cô gái bên cạnh sẽ phát điên không để ý đến anh nữa, vậy thì anh bị tổn thất lớn rồi.
Vẫn tiếp tục ăn hết ăn phần còn lại của cơm chiên, Vu Phạm lúc đầu cũng không chú ý đến Chân Điềm Mật trầm mặc nãy giờ, đợi đến lúc anh ăn xong, anh mới phát hiện cô không nói chuyện, chỉ có miệng không ngừng từng thìa từng thìa ăn vào.
"Làm sao vậy? Bị một ngàn vạn dọa sợ rồi à?" Đưa tay lên xoa xoa những sợi tóc mềm mại của cô, trêu đùa hỏi.
"Không phải vậy !" cô ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt quái dị của anh đang nhìn mình.
Anh chuyển qua ngồi lên ghế của cô, hai chân mở rộng đem vây cô ở chính giữa, cánh tay đặt lên hai bên ghế của cô, cúi người đến gần cô.
"Vậy thì làm sao vậy?"
"Em chỉ tò mò thôi, nếu Chức Nhân mỗi năm nhận được tiền lương hơn một ngàn vạn vậy còn anh? Anh không phải chỉ có nguồn thu từ phòng triển lãm, mà còn có các tác phẩm tham gia triễn lãm ở nước ngoài nữa…Trời ại, tranh của anh trên thị trường hình như giá rất cao thì phải!”
Thì ra là trong đầu cô nãy giờ vẫn luôn nghĩ đến chuyện này!
Vu Phạm hải lòng nhướng mày cười khẽ."Thật ra thì em tính vẫn chưa hết, bởi vì anh không chỉ có những khoản thu vào này, mà còn có thể bán đấu giá các bức tranh, thỉnh thoản cũng sẽ đồng ý lời mời của mọi người ra nước ngoài diễn thuyết hoặc giảng dạy ở các trường học, còn có…”
"Chưa hết, còn có nữa à? !" Đừng dọa cô, cô sẽ nhanh chóng bị dọa đến mức té ghế mất.
"Dĩ nhiên là đang còn nữa." Anh đắc chí hơn."Ngoài những khoản thu cố định từ bên ngoài, Chức Nhân còn giúp anh đầu tư, nghe nói mấy năm này lợi nhuận thu được từ đầu tư cũng đủ để anh mua một ngọn núi để xây dựng một phòng triễn lãm lớn hơn, nhưng anh không có ý định tự tìm phiền phức, có ý định dành số tiền này để dưỡng lão, chờ đến lúc anh không thể đi được nữa, số tiền này để dành để anh hưởng thụ lúc về già.”
Ngón tay sạch sẽ nhẹ nâng cằm cô lên, giọng điệu của anh không kìm được sự hài lòng vào kiêu ngạo.
Chân Điềm mật sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn anh.
"Anh. . . . . ." Không ngờ tranh của anh trên thị trường lại có giá đăt đến như vậy! chẳng trách lúc đầu anh bồi thường cánh cửa sắt hơn bốn vạn, ngay đến cả chân mày cũng không nhíu một cái đã đồng ý bồi thường.
"Điềm Mật, em không sao chứ?" nhìn khuôn mặt cô trắng bạch ra như vậy, Vu Phạm thu lại nụ cười, vội vàng ôm lấy khuôn mặt cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt, để khuôn mặt cô khôi phục đỏ thắm.
"Em. . . . . không sao. . . . . ." Chỉ là xuýt nữa trái tim ngừng đập mà thôi.
Hô ~~
"Nhanh ăn đi, chờ em ăn xong chúng ta ra ngoài di dạo." Chỗ anh dùng ngón tay xoa nhẹ, khí sắc của cô tốt hơn nhiều. em muốn đi dạo ở một phòng triễn lãm tư nhân, nghe nói hiện tại đang triển lãm tác phẩm của một vị nghệ thuật gia sáng tác tượng gỗ mới.”
Nghe nói vj nghệ thuật gia mới này vừa nới đạt được giải thưởng về sáng tác nghệ thuật ở Nhật Bản, danh tiếng của cô lên như diều gặp gió, gần đuổi kịp anh rồi!
"Muốn em đi chơi cùng anh, thì anh đừng nắm cằm em như vậy nữa, để em còn chuyên tâm ăn cơm nào!” Hất bàn tay to của ang ra, côvùi khuông mặt nhỏ nhắn bị anh nắm đến đỏ hồng xuống bàn cơm, tiếp tục ứng phó với bát cơm chiên.
Nửa giờ sau, cô lên tầng thay quần áo, xinh xắn động lòng người cùng anh vui vẻ ra ngoài đi dạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook