*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vật lộn đến trưa mới thu dọn xong xuôi. Trong nhà bày la liệt những thùng giấy lớn.

Chốc lát sau, nhân viên dọn nhà đến khiêng mấy cái thùng xuống đặt vào bên trong xe tải rồi bắt đầu di chuyển.

Thời Noãn khóa kĩ cửa sổ. Cô nắm tay anh, ngắm nhìn lại ngôi nhà đã gắn bó với mình hai năm, "Chúng ta đi thôi ạ. Từ hôm nay, em sẽ bắt đầu sống chung với anh nhé."

Lục Chi Hằng cẩn thận sửa lại, "Là nhà của chúng ta."

Thời Noãn ngoan ngoãn: "Dạ, là nhà của chúng ta."

Cô không chuyển hết đồ đi mà để lại giường, chăn mền, quần áo và vài món đồ chơi nhỏ.

Lục Chi Hằng hỏi: "Không đem theo những cái này sao?"

"Không cần ạ, mình cứ để ở đây trước đi." Thời Noãn đáp, "Lúc đầu em ký hợp đồng năm năm, bây giờ còn ba năm nữa. Với cả..."

Thời Noãn nói ra suy nghĩ: "Lỡ như sau này chúng ta có cãi nhau thì em còn có chỗ để chuyển về ở vài ngày, để hai chúng ta có thể yên tĩnh một chút."

Lục Chi Hằng không đồng ý: "Không có chuyện chúng ta cãi nhau ở đây."

"Sao mà không được ạ." Thời Noãn thấy anh lý tưởng hóa quá mức rồi.

"Chuyện yêu đương chúng ta chắc chắn sẽ có trắc trở, các cặp đôi sẽ có đôi lúc cãi nhau. Thật ra cãi nhau thì cũng chẳng có sao cả, chỉ cần sau đó chúng ta cùng giải quyết vấn đề là được thôi ạ."

Lục Chi Hằng nghĩ một lúc rồi vẫn khăng khăng nói: "Chúng ta sẽ không cãi nhau."

Thời Noãn bật cười khi thấy anh trẻ con như vậy, nhón chân hôn lên má anh, "Vậy chúng ta sau này có gì thì cứ nói ra, mãi mãi không cãi nhau."

Lục Chi Hằng chỉ bên má còn lại: "Noãn Noãn, trái phải đều có mới được."

Thời Noãn buồn cười, hôn lên má phải anh một cái.

Vì mấy ngày nay nghỉ ngơi không nhiều, vừa rồi còn phải thu dọn nhiều đồ như vậy nên trên đường về, cô có hơi buồn ngủ.

Cô ngáp vài cái, không chịu nổi nữa mà nói với Lục Chi Hằng: "Em chợp mắt một chút nhé, khi nào đến nơi anh gọi em dậy."

"Được." Lục Chi Hằng bật nhạc nhẹ giúp cô thư giãn.

Thời Noãn bị chuông điện thoại đánh thức khi đang đánh một giấc dài.

Màn cửa hơi hé để lộ vài tia sáng mờ trong phòng. Mặc dù Thời Noãn đã mở mắt nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.

Cô giật mình khi thấy mình ngủ trên một chiếc giường xa lạ.

Thẩm Luật Thông mang lại cho cô một bóng ma quá lớn. Cô sợ mình bị người ta hạ thuốc như lần trước.

Thời Noãn lật đật tung chăn ra, kiểm tra quần áo trên người. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn.

Thời Noãn vuốt trán, rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện dọn nhà. Chắc là khi cô đang ngủ đã được Lục Chi Hằng ôm vào nhà.

Cô bật đèn, đi chân trần lại giá treo đồ, lấy điện thoại từ trong áo khoác.

"Em ngủ thiếp đi mất nên không nghe thấy tiếng chuông. Chị tìm em có gì không ạ?"

Ngô Lệ nói: "Chắc em đã xem hot search rồi phải không? Chị gọi tới chỉ để nhắc em một tiếng, đừng có quá gần gũi với cậu ta trong lúc này."

Cả ngày nay Thời Noãn không hề xem điện thoại nên mù tịt, "Ai vậy chị?"

Ngô Lệ không biết chuyện mấy hôm trước, trả lời, "Dĩ nhiên là Thẩm Luật Thông rồi! Tới weibo mà cũng không thèm lướt, em đúng là trên trời rơi xuống."

Thời Noãn giải thích: "Hôm nay em dọn vào nhà Lục Chi Hằng ạ. Sau này có việc gì chị cứ đến nhà anh ấy tìm em nhé."

Ngô Lệ nghe vậy hớn hở, "Quan hệ của em và Lục tổng lại tiến xa thêm một bước rồi, chúc mừng nhé! Nhưng mà hai người có ra ngoài cũng nhớ cẩn thận một chút, phải đeo khẩu trang, mang kính râm đấy."

Chị ấy lại nói tiếp chuyện chính, "À đúng rồi, chị biết em và Thẩm Luật Thông lúc quay phim rất hợp ý nhưng sau khi scandal kia bị tung ra thì hình tượng của cậu ta xấu đi rất nhiều, em đừng để bị ảnh hưởng nhé."

Thời Noãn cố nén cơn buồn nôn khi nghe phải cái tên đó, đáp, "Dạ, em biết rồi ạ.".

Cô cúp máy, mở weibo lên.

Top một của hot search là: Thẩm Luật Thông - Quách Nhạc, có dưa để ăn.

Cái tên Quách Nhạc này Thời Noãn chưa từng nghe qua.

Lúc cô vào xem thì đúng là hot thật, tận hai trăm triệu lượt xem, mười vạn bình luận.

Cô lướt xem một chút liền biết được chuyện gì đang xảy ra.

Sáng hôm nay, người tên Quách Nhạc vừa đăng weibo nói rằng mấy năm trước mình và Thẩm Luật Thông cùng hát tại một quán bar, thân nhau như anh em.

Năm đó Thẩm Luật Thông nổi tiếng nhờ bài hát «Phù thế», đạt hạng nhất trong một cuộc thi. Thật ra anh ta mới là tác giả còn Thẩm Luật Thông chỉ là kẻ đạo nhạc.

Phía trên còn kèm thêm một đoạn ghi âm.

Đoạn ghi âm không có tạp âm gì cả nên đoạn đối thoại nghe rất rõ. Người nói nhiều nhất là Thẩm Luật Thông, anh ta đang cố cầu xin Quách Nhạc đừng tiết lộ chuyện này.

Đối với một ca sĩ thực thụ, tài năng lẫn nhân cách đều quan trọng nhưng bây giờ thông qua đoạn ghi âm này có thể xác nhận được cả hai thứ này anh ta đều không có.

"Đúng là buồn nôn thật. Loại chuyện hèn hạ như vậy cũng làm được [mắt trợn trắng.jpg]"

"Kĩ năng diễn xuất của anh không tốt thì thôi tôi có thể tự an ủi mình bằng khả năng sáng tác của anh. Bây thì, ừm hửm, nhọ cả đời nhé."

"Thiệt sự thương thay cho người đạt hạng nhì lại bị bại dưới cái loại người đê tiện."

Ở dưới còn rất nhiều bình luận chửi mắng khác. Cô lướt thêm hai lần thấy không có gì thêm đành tắt weibo.

Thời Noãn nghi ngờ mắt nhìn người của mình, chắc là lúc đầu mắt mù mới cảm thấy anh ta là người tốt.

Lục Chi Hằng mở cửa đi vào, "Cơm xong rồi Noãn Noãn, mau ra ăn thôi."

Thấy cô đi chân trần đứng trên sàn anh liền bế bổng lên, "Sao lại không mang dép, trên đất lạnh lắm."

Thời Noãn đáp: "Lúc nãy em vội nghe điện thoại nên không để ý ạ."

Cô nhớ đến top đầu hot search, hỏi anh: "Bài viết tố Thẩm Luật Thông đạo nhạc là anh nhờ người đăng ạ?"

Lục Chi Hằng thừa nhận rồi không nói gì thêm. Anh đặt cô ngồi lên giường, cúi người giúp cô mang dép vào, "Lần sau không được để chân trần chạy lung tung."

Thời Noãn mang dép vào đứng dậy, thấy anh có hơi nghiêm túc bèn nổi máu trêu chọc anh, "Dạ, em biết rồi thầy Lục."

Lục Chi Hằng cũng thuận theo cô: "Lần sau còn quên sẽ phạt em."

Thời Noãn nghiêng đầu, nhịn cười hỏi, "Ừm...Thầy Lục tính phạt em gì thế ạ? Phạt đứng hay là chép phạt ạ?"

Lục Chi Hằng nghiêm chỉnh: "Phạt đòn."

Nói rồi anh đánh cô, tuy nhẹ nhưng vẫn phát ra tiếng.

Anh nói: "Giống như vậy."

Thời Noãn đỏ mặt bởi động tác của anh, nói nhỏ, "Có thầy nào mà phạt học sinh như thế không ạ?"

Lục Chi Hằng buồn cười, vuốt mái tóc còn hơi rối do mới ngủ dậy của cô: "Có thầy Lục của em đó."

_____

Cả ba món ăn đều tự tay anh làm, gà cung bảo, trứng chiên cà chua, cà tím nướng.

(*) Gà cung bảo



(*) Trứng chiên cà chua



(*) Cà tím nướng. Hai món sau này mọi người biết rồi nhưng mình đăng ảnh cho mọi người thèm chơi =))))))))))



Cả buổi ăn Thời Noãn đều khen, "Ngon quá!"

Lục Chi Hằng khiêm tốn, "Lần đầu tiên làm có thể hơi khó ăn, sau này anh sẽ cố gắng nấu ngon hơn."

"Có đâu ạ, em thấy còn ngon hơn cả ăn ở quán nữa." Thời Noãn cười, mắt cong lên hình bán nguyệt, "Bởi vì em không chỉ nếm được tay nghề mà còn có cả tình yêu của anh nữa."

Ánh mắt của cô không quá tệ, ít nhất cũng tìm được một người bạn trai tốt.

Lục Chi Hằng gắp thêm đồ ăn vào chén cô, "Vậy thì ăn nhiều một chút, em gầy quá."

Anh phát hiện ra rằng chỉ cần cô cười một chút là đã muốn hôn cô rồi.

Cơm nước xong xuôi, Lục Chi Hằng dọn dẹp bàn ăn. Bởi vì không thích có người lạ trong nhà nên anh không thuê người giúp việc, mỗi tuần chỉ có người của công ty đến tổng vệ sinh một lần.

Thời Noãn muốn giúp một tay nhưng anh lại không cho, "Tay em chưa lành, cứ vào phòng nghỉ đi, chỗ này giao cho anh."

Cô nói không lại anh đành phải về phòng trước.

Đồ đạc trong thùng vẫn còn nguyên nhưng băng dính đã được Lục Chi Hằng rọc sẵn.

Thời Noãn mở thùng đựng quần áo lấy đồ đi giặt.

Đi được vài bước cô lại đổi ý quay lại phòng.

Cô lục tìm cái váy ngủ khá gợi cảm trong đống váy hoạt hình.

Hôm nay ăn cơm hơi trễ thế nên lúc Lục Chi Hằng dọn dẹp xong, tắm rửa quay về phòng thì đã hơn mười một giờ.

Anh đi vào bắt gặp Thời Noãn đang nằm trên giường chơi điện thoại.

Cô mặc một chiếc váy ngủ đỏ rực làm nổi bật làn da trắng sữa, độ dài thì ngắn hơn thường ngày làm lộ đôi chân thon dài.

Ở vai có hai cái dây mỏng, cổ váy mở rộng, chỉ cần anh hơi cúi đầu một chút là có thể nhìn sạch cảnh đẹp bên trong.

Lục Chi Hằng đen mặt. Cô thật sự xem anh là Liễu Hạ Huệ sao?

Anh tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ rồi leo lên giường.

Mọi ngày đều là anh chủ động ôm cô nhưng lần này Thời Noãn vô cùng tự giác mà giơ hai tay ôm cổ anh, "Hôm nay anh mệt lắm ạ?"

Lục Chi Hằng có thể cảm nhận rõ hai nụ hồng trước ngực cô qua một lớp vải mỏng, hại cho lòng anh ngứa ngáy cả lên.

Anh thở gấp, không hiểu ý của cô, "Noãn Noãn?"

Thời Noãn nhát không dám nhìn mặt anh, chỉ hỏi nhỏ, "Lục Chi Hằng, em....giao mình cho anh nè. Anh có chịu hay không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương