Nụ Hôn Ngọt Ngào Của Anh
5: Hôn Môi Không



Vốn dĩ Lục Thính Miên dự định về nhà vào đầu tháng, sau đó đành phải hoàn vé máy bay để ở lại trường học chăm sóc cho Hình Yểu, dưỡng thương được nửa tháng thì tay của cô mới có thể miễn cưỡng cử động được nhưng vẫn không thể cầm được đồ vật quá nặng.


Kỳ nghỉ chỉ mới đi qua được một nửa, trường học cũng không có người nên rất yên tĩnh, tối hôm qua đã có một trận mưa, trước ký túc xá rơi rụng một tảng lớn lá cây ngô đồng, giọt mưa lọt qua kẽ lá rồi rơi xuống vũng nước trên mặt đất làm gợn lên những vòng tròn lăn tăn.


Hình Yểu đứng ở trên ban công, Lục Thính Miên tiếp xong điện thoại rồi đi ra bên ngoài ngó một chút, nhìn thấy trong không khí bay lượn một làn khói trắng thì lập tức muốn mắng Hình Yểu nhưng cô đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày mấy, lời nói đã đến bên miệng lại lập tức nuốt trở vào.


Mưa ngày càng nặng hạt, Hình Yểu dập tắt điếu thuốc sau đó quay trở về phòng, cổ họng của cô có chút nghẹn: “Thẩm Tẫn muốn qua đây sao?”

“Cậu nghe thấy được hả?” Lục Thính Miên rót một ly nước cho cô: “Tối nay tám giờ anh ấy phải lên máy bay rồi, cùng ăn bữa cơm với nhau nhé?”

Hình Yểu gật đầu, không nói gì nữa.


Lục Thính Miên là con gái của đạo diễn lớn Lục Xuyên, Thẩm Tẫn là con trai của ảnh hậu trẻ tuổi nhất Mộ Sứ, hai người là thanh mai trúc mã, nhưng Lục Thính Miên lại đăng ký nguyện vọng thi vào đại học Nam Thành nơi đất khách, Hình Yểu đã nhìn thấy những bạn học cấp ba của cô cứ tới một đôi lại tan một đôi, cũng chỉ còn mỗi hai người bọn họ là còn ở bên nhau.



Hơn sáu giờ tối Lục Thính Miên đi đến sân bay trước, Hình Yểu trước khi ra khỏi cửa vẫn cứ theo lẽ thường mà gọi điện thoại báo cho người trong nhà.


Thẩm Tẫn có bạn ở Nam Thành, sau khi ăn cơm chiều lại hẹn thêm tăng uống rượu, Hình Yểu đều nhận biết được hết bọn họ nên cũng không từ chối.


***

Trong bệnh viện có thêm mấy nhân viên mới, bọn họ đều vừa mới tốt nghiệp, lãnh đạo tổ chức liên hoan cho mọi người, bốn giờ Tần Cẩn Chi mới ra khỏi phòng phẫu thuật, chỉ để bụng rỗng như thế mà uống hai ly rượu, dạ dày của anh ngay lập tức có chút không thoải mái.


“Phía trước phương hướng ba giờ, mặc quần áo màu đen.

” Cánh tay bị đồng nghiệp đẩy một chút, Tần Cẩn Chi ngẩng đầu nhìn qua.


Có người đang cầu hôn, bầu không khí náo nhiệt lên, xung quanh ồn ào sôi động, Tần Cẩn Chi cách đám người nhìn thấy được Hình Yểu đang ngồi giữa một đám đàn ông.


Người ngồi ở gần cô nhất, cánh tay kia đặt trên vai của cô, đang cúi đầu nói với cô điều gì đó.


“Còn nhớ rõ chứ, chính là cô gái khiêu vũ tại ‘Bến Đò’ tháng trước đấy.



Thật ra lúc trước ở Tần gia, Tần Cẩn Chi đã gặp qua Hình Yểu.


‘Bến Đò’ là quán bar lớn nhất ở Nam Thành, ngày hôm đó Tần Cẩn Chi vừa mới về nước, đồng nghiệp cùng phòng cho anh đón gió tẩy trần, trên đường đi truyền đến từng trận tiếng thét vô cùng chói tai, đại sảnh chật kín người, Tần Cẩn Chi bị chặn lại ở cửa, ánh mắt của anh lặng lẽ nhìn về phía tiêu điểm của tất cả mọi người ở bên kia.


“Hiện tại cô ấy đang là bệnh nhân của tôi, lại nói cũng thật khéo quá, tay của cô ấy bị trật khớp, nửa đêm lại một thân một mình tới bệnh viện, ngày hôm đó tôi trực ca đêm.

” Đồng nghiệp bên cạnh vừa rồi còn lấy cớ muốn rời đi trước, hiện tại tới nửa câu cũng không thèm đề cập đến chuyện rời đi, hơn nữa lại có ý muốn đi qua bàn bên kia để chào hỏi, Tần Cẩn Chi thu lại tầm mắt rồi xoa xoa vết rượu trên mu bàn tay.



Mặc dù Hình Yểu đã say nhưng vẫn còn chưa tới trình độ không nhận biết được cả người lẫn vật, cô nghiêng người về phía trước, nương theo động tác lấy ly rượu mà không tiếng động tránh đi sự đụng chạm của người đàn ông rồi đứng dậy chào hỏi với vị bác sĩ kia.


Cô chỉ đi bệnh viện một lần, thật ra cũng không nhớ rõ gương mặt của vị bác sĩ này nhưng đối phương lại nhớ kỹ cô, xung quanh quá ồn ào, cô không nghe rõ đối phương muốn nói cái gì nhưng theo phương hướng ngón tay đang chỉ kia của hắn, cô nhìn thấy được Tần Cẩn Chi.


Lục Thính Miên trở về từ nhà vệ sinh, khoé mắt liếc đến sườn mặt của người đàn ông thì hít sâu một hơi sau đó theo bản năng mà nhìn về phía Hình Yểu.


“Yểu Yểu…”

“Ừm?”

“Cậu…” Lục Thính Miên muốn nói lại thôi.


Hình Yểu ngay từ nhỏ đã không thích cười, càng lớn thì khí chất lại càng lạnh nhạt, Lục Thính Miên cảm thấy cô đối với tất cả mọi người đều cùng một dáng vẻ: Ngươi không trèo cao nổi.


Chỉ đặc biệt với duy nhất một người.


Cô không biết bản thân lúc này đang dùng ánh mắt làm cho người khác rung động như thế nào để nhìn Tần Cẩn Chi.



“Vừa rồi vị bác sĩ kia nói uống rượu không tốt, tay của cậu có đau không, mình với Thẩm Tẫn đưa cậu về ký túc xá trước nhé.



“Các cậu đi trước đi.

” Hình Yểu rũ mắt rồi xoa xoa cổ tay: “Không cần phải để ý đến mình.



***

Hai mươi phút sau.


Tần Cẩn Chi đi ra khỏi quán bar rồi dừng lại bước chân ở ngay ngã rẽ, phía trước vài bước, dưới ánh đèn đường là bóng dáng của Hình Yểu, gió đêm gợi lên mái tóc dài cùng với làn váy đang rũ xuống của cô, cô nhẹ nhàng nở nụ cười.


“Bác sĩ Tần, hôn môi không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương