Nụ Hôn Cứu Rỗi
-
Chương 20: New York Sour
Theo lý thuyết, đến tuổi này của Lâm Tứ hẳn là rất ít khi động tâm, cái cảm giác tim đập thình thịch chỉ xuất hiện khi nhìn thấy hoa khôi của trường trung học năm đó, tuổi tác ngày càng tăng, sự hứng thú với phụ nữ đôi khi cũng có, nhưng chắc chắn không phải sự rung động mạnh mẽ.
Khi Ôn Túc An với mái tóc dài buông xõa, mặc bộ đồ thể thao chạy về phía anh, Lâm Tứ cảm thấy tim đập thình thịch, khiến suy nghĩ và hô hấp của anh rối tung lên, trong đầu anh lúc này chỉ có một ý nghĩ là hôn cô.
Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An, cằm khẽ nâng lên, đôi môi mềm mại gần trong gang tấc, khẽ nhắm mắt lại...
"Chết tiệt!"
Liễu Thịnh từ trong cửa nhỏ đi ra, không thèm nhìn mà trực tiếp chạy tới vỗ lưng Lâm Tứ. Lâm Tứ lảo đảo, theo bản năng ôm chặt người vào lòng, đem Ôn Túc An thả nhẹ xuống đất, sau đó bất mãn xoay người nhìn Liễu Thịnh.
Liễu Thịnh vốn không biết mình quấy rầy chuyện tốt của người khác, cũng không để ý đến Lâm Tứ không vui, ào đến khen ngợi Ôn Túc An, mời Ôn Túc An gia nhập câu lạc bộ của bọn họ.
Lâm Tứ cáu kỉnh đánh một phát lên vai Liễu Thịnh, để cho anh ta bình tĩnh lại.
Lúc rời câu lạc bộ, Ôn Túc An còn có chút lo lắng, "Chúng ta cứ như vậy rời đi sao, anh không cần cùng bọn họ tụ tập à?"
Lâm Tứ vẫn lặng lẽ đi phía trước, đột nhiên dừng lại, Ôn Túc An cũng dừng lại.
"Không phải mọi người đã lâu không gặp mặt sao?"
Lâm Tứ xoay người, nâng cằm Ôn Túc An, cúi xuống hôn một cái.
Ôn Túc An sửng sốt một chút, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nụ hôn của Lâm Tứ có chút bá đạo và cuồng vọng, so với nụ hôn đầu tiên trên giường, lần này giống như cắn người, không có khúc dạo đầu, trực tiếp xông vào tấn công, khiến đầu lưỡi Ôn Túc An tê dại, khó chịu rên rỉ một tiếng.
Nghe thấy giọng của cô, Lâm Tứ dừng động tác, mở mắt ra liền thấy Ôn Túc An đang nhíu chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
"Có đau không?"
Ôn Túc An cúi người, lau miệng bằng áo của anh, bất mãn nói: "Anh còn nói à, anh là chó con sao?"
Lâm Tứ cong ngón tay lau đi vết nước đọng trên khóe môi cô, sau đó dùng hai tay ôm mặt cô, in xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, "Xin lỗi, tôi không nhịn được, vừa nãy chỉ muốn hôn em thế này thôi."
Hai người đã "thực chiến" rất nhiều lần, thậm chí còn biết trên người đối phương có bao nhiêu nốt ruồi, hôn môi cũng đã làm không ít, nhưng lần nào cũng là tán tỉnh dạo đầu, cho nên khi Lâm Tứ khàn giọng nói ra những lời kia, Ôn Túc An liền hiểu anh đang muốn làm gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo Lâm Tứ trực tiếp nói: "Buổi tối qua chỗ của tôi được không?"
Ôn Túc An không có lý do gì để từ chối, lần cuối cùng làm chuyện đó cũng đã hơn nửa tháng, hai người cũng như "nắng hạn gặp mưa rào" giữa đôi vợ chồng già, chỉ một nụ hôn ngấu nghiến là có thể đọc được ham muốn của nhau.
Sau khi vào cửa, Lâm Tứ ôm eo Ôn Túc An hôn, tiếng thở dốc của cô tràn ngập huyền quan. Ôn Túc An móc cổ Lâm Tứ, dù đã hơi mơ màng nhưng vẫn không quên hỏi: " Anh ở nhà một mình sao, Lương Hạnh đâu?"
"Cậu ấy về nhà đón năm mới."
Nói xong Lâm Tứ bế Ôn Túc An đi lên lầu hai. Phòng của Lâm Tứ ở bên trái lầu hai, diện tích hơi lớn một chút, trong phòng bày một cái giường 1m5, một tủ quần áo và một cái bàn, còn lại đều là bảng vẽ và dụng cụ xăm hình.
"Muốn tắm không?" Lâm Tứ hỏi.
Ôn Túc An lái xe cả đêm, mồ hôi nhễ nhại, nhất thiết phải đi tắm.
Ở đây chỉ có một phòng tắm, bên trong không gian cũng nhỏ, căn bản không chứa được hai người, Lâm Tứ để cô tắm trước.
Ôn Túc An chạy vội vào phòng tắm, mười phút sau bước ra trong bộ quần áo rộng thùng thình của Lâm Tứ, hai chân trắng trẻo lộ ra bên ngoài, Lâm Tứ không kìm được, đưa tay vuốt ve một cái.
Ôn Túc An thấy tay Lâm Tứ đang từ từ hướng lên trên liền dứt khoát kéo tay anh ra, bắt anh đi tắm.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Ôn Túc An nằm trên giường nghịch điện thoại, một lúc sau, Cừ Tiểu Chiêu gửi tin nhắn đến, là một tấm hình "tự sướng" của cô ấy.
【W.】: Làm sao?
【Cừ Tiểu Chiêu 】: Cái này nhìn giống tôi không?
【W.】: Giống.
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Vậy mà mẹ tôi nói nhìn giống con ma.
【W.】: Là do thẩm mỹ của những người lớn tuổi khác chúng ta.
Ôn Túc An đang cùng Cừ Tiểu Chiêu tán gẫu quên cả thời gian nên không nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại.
Lâm Tứ đi vào phòng, thoáng nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên giường mình, cũng không biết đang nói chuyện phiếm với ai, hai chân đung đưa, áo len bị kéo lên tới bắp đùi.
Đột nhiên cảm thấy trên vai có một giọt nước lạnh lẽo, Ôn Túc An còn chưa kịp phản ứng, hơi thở mát lạnh từ phía sau áp xuống, mang theo mùi sữa tắm giống như mùi trên người cô.
"Nói chuyện với ai mà hào hứng vậy?" Môi Lâm Tứ lướt qua vành tai Ôn Túc An, sau đó lướt trên cổ cô, mang theo cảm giác tê dại, bàn tay không yên phận lặng lẽ tiến vào trong áo. Ôn Túc An nổi da gà khắp người.
Ôn Túc An chịu không nổi, trốn sang một bên, "Là Chiêu Chiêu."
"Đừng nói nữa, chúng ta làm chính sự thôi."
Ôn Túc An đành phải đồng ý, vội vàng đáp lại Cừ Tiểu Chiêu, nói mình có việc, khi khác sẽ nói tiếp, nhưng Cừ Tiểu Chiêu còn đang huyên thuyên, không cam lòng để Ôn Túc An ngừng lại.
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Cậu có việc gì?
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Đây là bỏ rơi chị em sao?!
Ôn Túc An còn muốn tiếp tục trả lời nhưng Lâm Tứ trực tiếp cầm lấy di động của cô, ngón tay ấn trên màn hình vài cái, sau đó ném xuống bên cạnh gối.
Ôn Túc An bị Lâm Tứ ôm eo lật người lại, trong khung chat chỉ còn lại hai chữ thẳng thắn dứt khoát, chính là những lời lưu manh mà Lâm Tứ hẳn có thể thốt ra.
——
Căn nhà này khá cũ, mỗi bước đi đều sẽ tạo ra tiếng kẽo kẹt. Ôn Túc An tự hỏi tại sao Lâm Tứ không sửa sang nơi này một chút, mỗi ngày nghe tiếng động như vậy mà anh không thấy phiền sao?
Ngoài trời lạnh cóng nhưng căn phòng nhỏ lại vô cùng ấm áp, hơi ẩm tụ lại trên cửa sổ kính, cuối cùng đọng lại thành từng giọt nước, theo trọng lực chảy xuống. Không biết qua bao lâu, cửa sổ được mở ra một nửa, gió lạnh thổi vào làm giảm nhiệt độ trong phòng.
Ôn Túc An co ro trong chăn của Lâm Tứ, cả người không còn chút sức lực, vừa mệt vừa đói, đá đá Lâm Tứ qua chăn, "Tôi đói bụng quá."
Lâm Tứ nắm lấy mắt cá chân của cô, bóp nhẹ: "Vậy ra ngoài ăn tối nhé."
Nói xong còn gãi vào lòng bàn chân cô.
Ôn Túc An vội vàng lui lại, làm nũng: "Nhột lắm"
Lâm Tứ cười khẽ, gọi cô đứng dậy mặc quần áo.
Từ chiều đến giờ, Ôn Túc An chỉ ăn một ít Oden nên chắc chắn rất đói, nhưng cô cũng tò mò vì sao Lâm Tứ ăn cũng không nhiều mà lại có sức như vậy...
Lâm Tứ mặc quần áo xuống lầu trước, Ôn Túc An vừa mặc áo vừa lấy điện thoại di động ra đọc tin, quả nhiên Cừ Tiểu Chiêu oanh tạc tin nhắn.
【Cừ Tiểu Chiêu 】:???
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Cậu có ý gì?
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Thật sao?
【Cừ Tiểu Chiêu 】: Mẹ kiếp, cậu lợi hại thật, lần này là làm với ai?
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Ở Lăng Thành tìm được đối tác sao?
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Mẹ kiếp, hơn một tiếng đồng hồ rồi, người chị em, "khẩu pháo" này cũng là hạng nặng đấy.
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Này, hai người có sức bền vậy hả?
Ôn Túc An dở khóc dở cười, đầu óc Cừ Tiểu Chiêu quả là phong phú.
【W.】: Tôi về Vụ Thành rồi.
【Cừ Tiểu Chiêu 】: Sao đột nhiên lại về?
【W.】: Không thể hòa hợp với ba tôi
【Cừ Tiểu Chiêu 】: À
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Cậu đang ở cùng Lâm Tứ?
Ôn Túc An nhắn "ừ."
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Hai người "đại chiến" đến choáng đầu rồi à?
【W.】: Gần như vậy
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: A, mẹ nó, tôi cũng muốn tìm người "đánh" một trận trên giường.
【W.】: Bình tĩnh đi, ba mẹ cậu còn ở nhà đó.
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Ngủ hết rồi, tôi bây giờ có thể ra hộp đêm tìm "vịt" rồi.
Ôn Túc An cười đến run cả tay: "Vậy cậu nhanh đi, chúc cậu thoả mãn."
"Ôn Túc An, em không sao chứ?"
Lâm Tứ ở cầu thang hỏi vọng lên, Ôn Túc An khoác vội áo khoác rồi đi xuống lầu.
Trong thời gian Tết Nguyên đán, khu vực xung quanh có rất ít nhà hàng mở cửa, hơn nữa đã gần sáng nên phải tìm rất lâu mới thấy một nhà hàng thịt nướng còn mở cửa.
Trong cửa hàng đã bật máy sưởi, Lâm Tứ sau khi vào cửa liền cởi áo ngoài, đưa thực đơn cho Ôn Túc An. Ôn Túc An quả thật rất đói bụng, muốn gọi tất cả các món trong thực đơn, cũng may Lâm Tứ kịp thời ngăn lại.
Sau khi gọi món, Lâm Tứ xin ông chủ thêm mấy chai bia. Ôn Túc An cả ngày la hét muốn uống rượu, lần này cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.
Xiên nướng và ớt bột được mang lên, Ôn Túc An cột mái tóc dài lên gọn gàng, tay trái cầm xiên thịt, tay phải cầm ly bia, khuôn mặt mộc mạc, hoàn toàn không có thần thái thanh tú của tiên nữ như trong quá khứ.
Nhưng Lâm Tứ lại thích mặt tính cách này của cô, hoàn toàn tháo bỏ lớp nguỵ trang trước mặt anh.
Ôn Túc An vừa ăn vừa quan sát một cặp đôi ngồi ở bàn đối diện, đột nhiên bật cười.
Lâm Tứ ngẩng đầu hỏi cô chuyện gì xảy ra.
Ôn Túc An ra hiệu cho anh quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Cặp đôi bên kia, nhìn như học sinh trung học."
Lâm Tứ quay đầu lại liền nhìn thấy cặp đôi Ôn Túc An nhắc đến, cả hai mặc đồ mùa đông rất dày, cô gái đang ngồi bên cạnh chàng trai, cúi đầu cắn miếng khoai nướng mà chàng trai đưa cho, đúng là giống học sinh cấp ba.
"Làm sao em biết là học sinh cấp ba?"
Ôn Túc An nhướng mày: "Không hỏi cũng biết, học sinh cấp ba yêu nhau rất thuần khiết, vừa rồi nam sinh muốn hôn nữ sinh, nhưng nữ sinh lại tránh đi, khuôn mặt đỏ ửng, rất giống tôi hồi đó."
Lâm Tứ híp mắt cười: "Em yêu sớm à?"
"Thời này ai không yêu sớm?." Ôn Túc An hỏi, "Anh chưa từng yêu sớm sao?"
Lâm Tứ uống một ngụm rượu, không muốn trả lời.
"Giả vờ trong sáng." Ôn Túc An lẩm bẩm.
Đợi một lúc không thấy Lâm Tứ phản hồi, Ôn Túc An bắt đầu kể chuyện phiếm. Khi đó cô yêu sớm, bị ba cô phát hiện, ông ấy tức giận nhốt cô trong nhà vài ngày, cố liền liều mạng nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống đất, trốn đi xem phim cùng nam sinh kia.
Nghe chuyện quá khứ, Lâm Tứ thỉnh thoảng cũng góp lời, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn lặng lẽ uống rượu, Ôn Túc An thì huyên thuyên không dứt.
"Bây giờ nhìn lại, tình yêu thời học sinh thực sự rất trong sáng và hoàn mỹ." Ôn Túc An chống cằm thở dài, nhân tiện nhớ đến mối tình đầu.
Ly rượu lại được rót đầy, Lâm Tứ tựa vào trên ghế gỗ, nhìn Ôn Túc An uống hết ngụm này đến ngụm khác, có lẽ là do uống quá nhiều, ánh mắt Lâm Tứ dần dần mơ hồ, khi nhìn Ôn Túc An, ánh mắt anh dần nhuốm lên sự khao khát khó tả.
Bị Lâm Tứ nhìn chằm chằm hơn mười phút, Ôn Túc An rốt cuộc không nhịn được, "Sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy?"
Lâm Tứ đặt ly rượu xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ xoay miệng ly, khóe miệng nhếch lên, nhìn đúng chất một tên lưu manh, "Tại em đẹp."
"Thô tục."
"Cái gì?"
Ôn Túc An nói: "Câu này thật là thô tục."
Những người phụ nữ xinh đẹp khi nghe người khác khen mình đẹp thường rất bình tĩnh, thậm chí cảm thấy phiền chán.
"Nhưng tôi thấy em thật sự rất đẹp."
Lâm Tứ hơi rướn người về phía trước, khuỷu tay chống lên bàn, khoảng cách này khiến anh bất giác nghiêng đầu, đôi mắt lười biếng gợi cảm chứa đựng ý cười, ánh mắt anh như máy quét, quét qua Ôn Túc An, cuối cùng cô không chịu được nữa, đành phải tránh ánh mắt của anh.
Trong một lúc, không ai trong số họ nói chuyện, nhưng cặp đôi trung học ở bàn đối diện cuối cùng cũng hôn nhau.
Ôn Túc An cũng không có ý tốt, chằm chằm nhìn người ta, nhìn chán rồi ánh mắt cô lại rơi vào ánh mắt Lâm Tứ.
Không phải là chưa từng nhìn kỹ Lâm Tứ, nhưng Ôn Túc An lúc này không kiềm chế được nhịp tim của mình, thầm nghĩ Lâm Tứ sau khi uống rượu dáng vẻ càng thêm gợi cảm.
Lắc đầu một cái, cô trêu chọc, "Ánh mắt anh nhìn tôi giống như chúng ta đang hẹn hò yêu đương vậy."
Lâm Tứ cong môi, "Không phải là không có khả năng."
Ôn Túc An sững sờ.
Lâm Tứ cũng là cao thủ tình trường, câu nào nói ra cũng mang ý tán tỉnh mập mờ, cho nên mỗi lần nói chuyện với anh, cô đều phải vắt óc suy nghĩ để không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng cô thực sự không biết phải đáp lại câu này như thế nào.
Ôn Túc An trầm mặc một lát, trước tiên nhìn đi chỗ khác, dùng tay phải che miệng, nhẹ ợ một tiếng.
Cô cầm lấy áo khoác ở bên cạnh, đứng dậy, "Tôi ăn no rồi, đi thôi."
Lâm Tứ ngước mắt nhìn Ôn Túc An đang đứng dậy, hai mắt dán chặt vào bóng lưng cô, uống nốt chỗ rượu còn lại, cuối cùng nhếch môi im lặng.
——
Lâm Tứ vốn muốn Ôn Túc An về nhà với mình, nhưng Ôn Túc An nói đồ cá nhân của cô vẫn còn ở nhà, bên Lâm Tứ cũng không có quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của cô.
Vốn là để giải quyết nhu cầu sinh lý, giải quyết xong cũng không cần ở lại qua đêm nên Lâm Tứ cũng không nài nỉ, đưa Ôn Túc An về nhà, nhưng khi đến dưới lầu nhà cô, anh lại kiên trì muốn đưa cô lên, lý do là vì đêm hôm khuya khoắt, ngộ nhỡ có người xấu ẩn nấp ở hành lang.
Ôn Túc An đành để anh theo cô lên lầu, nhưng cô vừa mở cửa bằng chân trước, Lâm Tứ đã dùng chân sau chen vào, vừa bước vào đã nằm phịch xuống sô pha trong phòng khách, rõ ràng chỉ ghé qua đây một lần, vậy mà anh lại quen thuộc khung cảnh như ở nhà mình.
"Tôi cho rằng anh mới là người xấu." Ôn Túc An đá vào chân Lâm Tứ, "Dậy, mau trở về nhà anh đi."
Lâm Tứ cao hơn 1 mét 8, đang co ro trong chiếc ghế sô pha nhỏ, bộ dạng đáng thương, lại đưa tay lên che mắt, yếu ớt nói: "Tôi say rồi."
Ôn Túc An bật cười, vừa rồi anh còn đi đứng vững vàng như vậy, chớp mắt đã say không đứng dậy nổi sao? Ai tin?
Cô cúi người kéo tay anh ngồi dậy.
"Tôi thật sự rất mệt, cả buổi tối còn phải ra sức 'làm việc' nên bây giờ thể lực cạn kiệt rồi." Lâm Tứ mặt dày nói tiếp, "Dù sao nhà em cũng không có đàn ông khác, để tôi nghỉ ngơi một chút đi."
Ôn Túc An đành phải xoay người đóng cửa lại, sau đó chỉ biết đứng ở cửa nhìn người đang giả say một hồi.
Ôn Túc An bỗng nhiên bật cười.
Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ không thể nói rõ, Ôn Túc An muốn trêu chọc người đàn ông đang ăn vạ này.
Cô đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, "Lâm Tứ."
"Ừm?"
"Anh thích tôi đúng không?"
Lâm Tứ mở mắt ra.
Ôn Túc An chớp chớp mắt, mang theo bộ dáng đùa giỡn chưa từng thấy, "Bằng không thì sao cả ngày hôm nay anh cứ bám chặt lấy tôi như vậy?"
Nói xong lời này, Lâm Tứ quả nhiên nhìn vào mắt cô.
Trong đôi mắt lười nhác mờ mịt hiện lên một tia thanh tỉnh, đột nhiên thái độ trở nên nghiêm túc.
"Ôn Túc An, em đã nói không muốn yêu đương, cho nên đừng nói những lời trêu chọc này với tôi."
Ngẫm lại, những lời này hình như mang theo chút uỷ khuất.
*********************************************
Mọi người vào page để đọc chương mới sớm nhất nhé
Khi Ôn Túc An với mái tóc dài buông xõa, mặc bộ đồ thể thao chạy về phía anh, Lâm Tứ cảm thấy tim đập thình thịch, khiến suy nghĩ và hô hấp của anh rối tung lên, trong đầu anh lúc này chỉ có một ý nghĩ là hôn cô.
Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An, cằm khẽ nâng lên, đôi môi mềm mại gần trong gang tấc, khẽ nhắm mắt lại...
"Chết tiệt!"
Liễu Thịnh từ trong cửa nhỏ đi ra, không thèm nhìn mà trực tiếp chạy tới vỗ lưng Lâm Tứ. Lâm Tứ lảo đảo, theo bản năng ôm chặt người vào lòng, đem Ôn Túc An thả nhẹ xuống đất, sau đó bất mãn xoay người nhìn Liễu Thịnh.
Liễu Thịnh vốn không biết mình quấy rầy chuyện tốt của người khác, cũng không để ý đến Lâm Tứ không vui, ào đến khen ngợi Ôn Túc An, mời Ôn Túc An gia nhập câu lạc bộ của bọn họ.
Lâm Tứ cáu kỉnh đánh một phát lên vai Liễu Thịnh, để cho anh ta bình tĩnh lại.
Lúc rời câu lạc bộ, Ôn Túc An còn có chút lo lắng, "Chúng ta cứ như vậy rời đi sao, anh không cần cùng bọn họ tụ tập à?"
Lâm Tứ vẫn lặng lẽ đi phía trước, đột nhiên dừng lại, Ôn Túc An cũng dừng lại.
"Không phải mọi người đã lâu không gặp mặt sao?"
Lâm Tứ xoay người, nâng cằm Ôn Túc An, cúi xuống hôn một cái.
Ôn Túc An sửng sốt một chút, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nụ hôn của Lâm Tứ có chút bá đạo và cuồng vọng, so với nụ hôn đầu tiên trên giường, lần này giống như cắn người, không có khúc dạo đầu, trực tiếp xông vào tấn công, khiến đầu lưỡi Ôn Túc An tê dại, khó chịu rên rỉ một tiếng.
Nghe thấy giọng của cô, Lâm Tứ dừng động tác, mở mắt ra liền thấy Ôn Túc An đang nhíu chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
"Có đau không?"
Ôn Túc An cúi người, lau miệng bằng áo của anh, bất mãn nói: "Anh còn nói à, anh là chó con sao?"
Lâm Tứ cong ngón tay lau đi vết nước đọng trên khóe môi cô, sau đó dùng hai tay ôm mặt cô, in xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, "Xin lỗi, tôi không nhịn được, vừa nãy chỉ muốn hôn em thế này thôi."
Hai người đã "thực chiến" rất nhiều lần, thậm chí còn biết trên người đối phương có bao nhiêu nốt ruồi, hôn môi cũng đã làm không ít, nhưng lần nào cũng là tán tỉnh dạo đầu, cho nên khi Lâm Tứ khàn giọng nói ra những lời kia, Ôn Túc An liền hiểu anh đang muốn làm gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo Lâm Tứ trực tiếp nói: "Buổi tối qua chỗ của tôi được không?"
Ôn Túc An không có lý do gì để từ chối, lần cuối cùng làm chuyện đó cũng đã hơn nửa tháng, hai người cũng như "nắng hạn gặp mưa rào" giữa đôi vợ chồng già, chỉ một nụ hôn ngấu nghiến là có thể đọc được ham muốn của nhau.
Sau khi vào cửa, Lâm Tứ ôm eo Ôn Túc An hôn, tiếng thở dốc của cô tràn ngập huyền quan. Ôn Túc An móc cổ Lâm Tứ, dù đã hơi mơ màng nhưng vẫn không quên hỏi: " Anh ở nhà một mình sao, Lương Hạnh đâu?"
"Cậu ấy về nhà đón năm mới."
Nói xong Lâm Tứ bế Ôn Túc An đi lên lầu hai. Phòng của Lâm Tứ ở bên trái lầu hai, diện tích hơi lớn một chút, trong phòng bày một cái giường 1m5, một tủ quần áo và một cái bàn, còn lại đều là bảng vẽ và dụng cụ xăm hình.
"Muốn tắm không?" Lâm Tứ hỏi.
Ôn Túc An lái xe cả đêm, mồ hôi nhễ nhại, nhất thiết phải đi tắm.
Ở đây chỉ có một phòng tắm, bên trong không gian cũng nhỏ, căn bản không chứa được hai người, Lâm Tứ để cô tắm trước.
Ôn Túc An chạy vội vào phòng tắm, mười phút sau bước ra trong bộ quần áo rộng thùng thình của Lâm Tứ, hai chân trắng trẻo lộ ra bên ngoài, Lâm Tứ không kìm được, đưa tay vuốt ve một cái.
Ôn Túc An thấy tay Lâm Tứ đang từ từ hướng lên trên liền dứt khoát kéo tay anh ra, bắt anh đi tắm.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Ôn Túc An nằm trên giường nghịch điện thoại, một lúc sau, Cừ Tiểu Chiêu gửi tin nhắn đến, là một tấm hình "tự sướng" của cô ấy.
【W.】: Làm sao?
【Cừ Tiểu Chiêu 】: Cái này nhìn giống tôi không?
【W.】: Giống.
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Vậy mà mẹ tôi nói nhìn giống con ma.
【W.】: Là do thẩm mỹ của những người lớn tuổi khác chúng ta.
Ôn Túc An đang cùng Cừ Tiểu Chiêu tán gẫu quên cả thời gian nên không nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại.
Lâm Tứ đi vào phòng, thoáng nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên giường mình, cũng không biết đang nói chuyện phiếm với ai, hai chân đung đưa, áo len bị kéo lên tới bắp đùi.
Đột nhiên cảm thấy trên vai có một giọt nước lạnh lẽo, Ôn Túc An còn chưa kịp phản ứng, hơi thở mát lạnh từ phía sau áp xuống, mang theo mùi sữa tắm giống như mùi trên người cô.
"Nói chuyện với ai mà hào hứng vậy?" Môi Lâm Tứ lướt qua vành tai Ôn Túc An, sau đó lướt trên cổ cô, mang theo cảm giác tê dại, bàn tay không yên phận lặng lẽ tiến vào trong áo. Ôn Túc An nổi da gà khắp người.
Ôn Túc An chịu không nổi, trốn sang một bên, "Là Chiêu Chiêu."
"Đừng nói nữa, chúng ta làm chính sự thôi."
Ôn Túc An đành phải đồng ý, vội vàng đáp lại Cừ Tiểu Chiêu, nói mình có việc, khi khác sẽ nói tiếp, nhưng Cừ Tiểu Chiêu còn đang huyên thuyên, không cam lòng để Ôn Túc An ngừng lại.
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Cậu có việc gì?
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Đây là bỏ rơi chị em sao?!
Ôn Túc An còn muốn tiếp tục trả lời nhưng Lâm Tứ trực tiếp cầm lấy di động của cô, ngón tay ấn trên màn hình vài cái, sau đó ném xuống bên cạnh gối.
Ôn Túc An bị Lâm Tứ ôm eo lật người lại, trong khung chat chỉ còn lại hai chữ thẳng thắn dứt khoát, chính là những lời lưu manh mà Lâm Tứ hẳn có thể thốt ra.
——
Căn nhà này khá cũ, mỗi bước đi đều sẽ tạo ra tiếng kẽo kẹt. Ôn Túc An tự hỏi tại sao Lâm Tứ không sửa sang nơi này một chút, mỗi ngày nghe tiếng động như vậy mà anh không thấy phiền sao?
Ngoài trời lạnh cóng nhưng căn phòng nhỏ lại vô cùng ấm áp, hơi ẩm tụ lại trên cửa sổ kính, cuối cùng đọng lại thành từng giọt nước, theo trọng lực chảy xuống. Không biết qua bao lâu, cửa sổ được mở ra một nửa, gió lạnh thổi vào làm giảm nhiệt độ trong phòng.
Ôn Túc An co ro trong chăn của Lâm Tứ, cả người không còn chút sức lực, vừa mệt vừa đói, đá đá Lâm Tứ qua chăn, "Tôi đói bụng quá."
Lâm Tứ nắm lấy mắt cá chân của cô, bóp nhẹ: "Vậy ra ngoài ăn tối nhé."
Nói xong còn gãi vào lòng bàn chân cô.
Ôn Túc An vội vàng lui lại, làm nũng: "Nhột lắm"
Lâm Tứ cười khẽ, gọi cô đứng dậy mặc quần áo.
Từ chiều đến giờ, Ôn Túc An chỉ ăn một ít Oden nên chắc chắn rất đói, nhưng cô cũng tò mò vì sao Lâm Tứ ăn cũng không nhiều mà lại có sức như vậy...
Lâm Tứ mặc quần áo xuống lầu trước, Ôn Túc An vừa mặc áo vừa lấy điện thoại di động ra đọc tin, quả nhiên Cừ Tiểu Chiêu oanh tạc tin nhắn.
【Cừ Tiểu Chiêu 】:???
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Cậu có ý gì?
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Thật sao?
【Cừ Tiểu Chiêu 】: Mẹ kiếp, cậu lợi hại thật, lần này là làm với ai?
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Ở Lăng Thành tìm được đối tác sao?
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Mẹ kiếp, hơn một tiếng đồng hồ rồi, người chị em, "khẩu pháo" này cũng là hạng nặng đấy.
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Này, hai người có sức bền vậy hả?
Ôn Túc An dở khóc dở cười, đầu óc Cừ Tiểu Chiêu quả là phong phú.
【W.】: Tôi về Vụ Thành rồi.
【Cừ Tiểu Chiêu 】: Sao đột nhiên lại về?
【W.】: Không thể hòa hợp với ba tôi
【Cừ Tiểu Chiêu 】: À
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Cậu đang ở cùng Lâm Tứ?
Ôn Túc An nhắn "ừ."
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Hai người "đại chiến" đến choáng đầu rồi à?
【W.】: Gần như vậy
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: A, mẹ nó, tôi cũng muốn tìm người "đánh" một trận trên giường.
【W.】: Bình tĩnh đi, ba mẹ cậu còn ở nhà đó.
【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Ngủ hết rồi, tôi bây giờ có thể ra hộp đêm tìm "vịt" rồi.
Ôn Túc An cười đến run cả tay: "Vậy cậu nhanh đi, chúc cậu thoả mãn."
"Ôn Túc An, em không sao chứ?"
Lâm Tứ ở cầu thang hỏi vọng lên, Ôn Túc An khoác vội áo khoác rồi đi xuống lầu.
Trong thời gian Tết Nguyên đán, khu vực xung quanh có rất ít nhà hàng mở cửa, hơn nữa đã gần sáng nên phải tìm rất lâu mới thấy một nhà hàng thịt nướng còn mở cửa.
Trong cửa hàng đã bật máy sưởi, Lâm Tứ sau khi vào cửa liền cởi áo ngoài, đưa thực đơn cho Ôn Túc An. Ôn Túc An quả thật rất đói bụng, muốn gọi tất cả các món trong thực đơn, cũng may Lâm Tứ kịp thời ngăn lại.
Sau khi gọi món, Lâm Tứ xin ông chủ thêm mấy chai bia. Ôn Túc An cả ngày la hét muốn uống rượu, lần này cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.
Xiên nướng và ớt bột được mang lên, Ôn Túc An cột mái tóc dài lên gọn gàng, tay trái cầm xiên thịt, tay phải cầm ly bia, khuôn mặt mộc mạc, hoàn toàn không có thần thái thanh tú của tiên nữ như trong quá khứ.
Nhưng Lâm Tứ lại thích mặt tính cách này của cô, hoàn toàn tháo bỏ lớp nguỵ trang trước mặt anh.
Ôn Túc An vừa ăn vừa quan sát một cặp đôi ngồi ở bàn đối diện, đột nhiên bật cười.
Lâm Tứ ngẩng đầu hỏi cô chuyện gì xảy ra.
Ôn Túc An ra hiệu cho anh quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Cặp đôi bên kia, nhìn như học sinh trung học."
Lâm Tứ quay đầu lại liền nhìn thấy cặp đôi Ôn Túc An nhắc đến, cả hai mặc đồ mùa đông rất dày, cô gái đang ngồi bên cạnh chàng trai, cúi đầu cắn miếng khoai nướng mà chàng trai đưa cho, đúng là giống học sinh cấp ba.
"Làm sao em biết là học sinh cấp ba?"
Ôn Túc An nhướng mày: "Không hỏi cũng biết, học sinh cấp ba yêu nhau rất thuần khiết, vừa rồi nam sinh muốn hôn nữ sinh, nhưng nữ sinh lại tránh đi, khuôn mặt đỏ ửng, rất giống tôi hồi đó."
Lâm Tứ híp mắt cười: "Em yêu sớm à?"
"Thời này ai không yêu sớm?." Ôn Túc An hỏi, "Anh chưa từng yêu sớm sao?"
Lâm Tứ uống một ngụm rượu, không muốn trả lời.
"Giả vờ trong sáng." Ôn Túc An lẩm bẩm.
Đợi một lúc không thấy Lâm Tứ phản hồi, Ôn Túc An bắt đầu kể chuyện phiếm. Khi đó cô yêu sớm, bị ba cô phát hiện, ông ấy tức giận nhốt cô trong nhà vài ngày, cố liền liều mạng nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống đất, trốn đi xem phim cùng nam sinh kia.
Nghe chuyện quá khứ, Lâm Tứ thỉnh thoảng cũng góp lời, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn lặng lẽ uống rượu, Ôn Túc An thì huyên thuyên không dứt.
"Bây giờ nhìn lại, tình yêu thời học sinh thực sự rất trong sáng và hoàn mỹ." Ôn Túc An chống cằm thở dài, nhân tiện nhớ đến mối tình đầu.
Ly rượu lại được rót đầy, Lâm Tứ tựa vào trên ghế gỗ, nhìn Ôn Túc An uống hết ngụm này đến ngụm khác, có lẽ là do uống quá nhiều, ánh mắt Lâm Tứ dần dần mơ hồ, khi nhìn Ôn Túc An, ánh mắt anh dần nhuốm lên sự khao khát khó tả.
Bị Lâm Tứ nhìn chằm chằm hơn mười phút, Ôn Túc An rốt cuộc không nhịn được, "Sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy?"
Lâm Tứ đặt ly rượu xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ xoay miệng ly, khóe miệng nhếch lên, nhìn đúng chất một tên lưu manh, "Tại em đẹp."
"Thô tục."
"Cái gì?"
Ôn Túc An nói: "Câu này thật là thô tục."
Những người phụ nữ xinh đẹp khi nghe người khác khen mình đẹp thường rất bình tĩnh, thậm chí cảm thấy phiền chán.
"Nhưng tôi thấy em thật sự rất đẹp."
Lâm Tứ hơi rướn người về phía trước, khuỷu tay chống lên bàn, khoảng cách này khiến anh bất giác nghiêng đầu, đôi mắt lười biếng gợi cảm chứa đựng ý cười, ánh mắt anh như máy quét, quét qua Ôn Túc An, cuối cùng cô không chịu được nữa, đành phải tránh ánh mắt của anh.
Trong một lúc, không ai trong số họ nói chuyện, nhưng cặp đôi trung học ở bàn đối diện cuối cùng cũng hôn nhau.
Ôn Túc An cũng không có ý tốt, chằm chằm nhìn người ta, nhìn chán rồi ánh mắt cô lại rơi vào ánh mắt Lâm Tứ.
Không phải là chưa từng nhìn kỹ Lâm Tứ, nhưng Ôn Túc An lúc này không kiềm chế được nhịp tim của mình, thầm nghĩ Lâm Tứ sau khi uống rượu dáng vẻ càng thêm gợi cảm.
Lắc đầu một cái, cô trêu chọc, "Ánh mắt anh nhìn tôi giống như chúng ta đang hẹn hò yêu đương vậy."
Lâm Tứ cong môi, "Không phải là không có khả năng."
Ôn Túc An sững sờ.
Lâm Tứ cũng là cao thủ tình trường, câu nào nói ra cũng mang ý tán tỉnh mập mờ, cho nên mỗi lần nói chuyện với anh, cô đều phải vắt óc suy nghĩ để không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng cô thực sự không biết phải đáp lại câu này như thế nào.
Ôn Túc An trầm mặc một lát, trước tiên nhìn đi chỗ khác, dùng tay phải che miệng, nhẹ ợ một tiếng.
Cô cầm lấy áo khoác ở bên cạnh, đứng dậy, "Tôi ăn no rồi, đi thôi."
Lâm Tứ ngước mắt nhìn Ôn Túc An đang đứng dậy, hai mắt dán chặt vào bóng lưng cô, uống nốt chỗ rượu còn lại, cuối cùng nhếch môi im lặng.
——
Lâm Tứ vốn muốn Ôn Túc An về nhà với mình, nhưng Ôn Túc An nói đồ cá nhân của cô vẫn còn ở nhà, bên Lâm Tứ cũng không có quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của cô.
Vốn là để giải quyết nhu cầu sinh lý, giải quyết xong cũng không cần ở lại qua đêm nên Lâm Tứ cũng không nài nỉ, đưa Ôn Túc An về nhà, nhưng khi đến dưới lầu nhà cô, anh lại kiên trì muốn đưa cô lên, lý do là vì đêm hôm khuya khoắt, ngộ nhỡ có người xấu ẩn nấp ở hành lang.
Ôn Túc An đành để anh theo cô lên lầu, nhưng cô vừa mở cửa bằng chân trước, Lâm Tứ đã dùng chân sau chen vào, vừa bước vào đã nằm phịch xuống sô pha trong phòng khách, rõ ràng chỉ ghé qua đây một lần, vậy mà anh lại quen thuộc khung cảnh như ở nhà mình.
"Tôi cho rằng anh mới là người xấu." Ôn Túc An đá vào chân Lâm Tứ, "Dậy, mau trở về nhà anh đi."
Lâm Tứ cao hơn 1 mét 8, đang co ro trong chiếc ghế sô pha nhỏ, bộ dạng đáng thương, lại đưa tay lên che mắt, yếu ớt nói: "Tôi say rồi."
Ôn Túc An bật cười, vừa rồi anh còn đi đứng vững vàng như vậy, chớp mắt đã say không đứng dậy nổi sao? Ai tin?
Cô cúi người kéo tay anh ngồi dậy.
"Tôi thật sự rất mệt, cả buổi tối còn phải ra sức 'làm việc' nên bây giờ thể lực cạn kiệt rồi." Lâm Tứ mặt dày nói tiếp, "Dù sao nhà em cũng không có đàn ông khác, để tôi nghỉ ngơi một chút đi."
Ôn Túc An đành phải xoay người đóng cửa lại, sau đó chỉ biết đứng ở cửa nhìn người đang giả say một hồi.
Ôn Túc An bỗng nhiên bật cười.
Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ không thể nói rõ, Ôn Túc An muốn trêu chọc người đàn ông đang ăn vạ này.
Cô đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, "Lâm Tứ."
"Ừm?"
"Anh thích tôi đúng không?"
Lâm Tứ mở mắt ra.
Ôn Túc An chớp chớp mắt, mang theo bộ dáng đùa giỡn chưa từng thấy, "Bằng không thì sao cả ngày hôm nay anh cứ bám chặt lấy tôi như vậy?"
Nói xong lời này, Lâm Tứ quả nhiên nhìn vào mắt cô.
Trong đôi mắt lười nhác mờ mịt hiện lên một tia thanh tỉnh, đột nhiên thái độ trở nên nghiêm túc.
"Ôn Túc An, em đã nói không muốn yêu đương, cho nên đừng nói những lời trêu chọc này với tôi."
Ngẫm lại, những lời này hình như mang theo chút uỷ khuất.
*********************************************
Mọi người vào page để đọc chương mới sớm nhất nhé
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook