Nụ Hôn Cứu Rỗi
-
47: Honey Apples
Ôn Túc An và Lâm Tứ ở lại thị trấn ba ngày.
Mỗi sáng thức dậy, Lâm Tứ cùng Ôn Túc An chạy bộ buổi sáng, dọc đường ăn điểm tâm, tắm rửa xong cũng đã gần mười một giờ.
Sau khi ăn cơm trưa, hai người họ thường đến con suối sau nhà để nghịch nước, đôi khi bắt được vài con cua và tôm nhỏ trong nước, nhưng đáng tiếc là chưa bao giờ nhìn thấy con cá lớn nào.
Vào buổi chiều, hai người ngồi trên bờ ruộng đối mặt với ánh hoàng hôn, phần lớn thời gian chỉ là trò truyện câu được câu mất, thỉnh thoảng cùng nhau ngâm nga một bài hát, cũng có khi chỉ là im lặng cùng nhau nhìn về một hướng.
Ở đây, nhịp sống sẽ chậm lại đáng kể, vì vậy mọi người dường như rất bình tĩnh, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cũng vô tình giảm số lần sử dụng điện thoại di động.
Không có tivi, không có mạng internet, nhưng ba ngày ở đây là những ngày Ôn Túc An viên mãn nhất.
Cảm xúc tiêu cực bị gió trên sườn núi thổi bay đi, Ôn Túc An đột nhiên cảm thấy không có gì là quá khó khăn, giống như Lâm Tứ đã nói, cô nên học cách dựa dẫm vào anh nhiều hơn.
"A Tứ, sau này khi chúng ta không đi làm nữa, chúng ta về hưu sẽ sống ở đây đi.
Mình sửa sang nhà của bà, hoặc là xây cái khác giống như nhà của bà, một căn nhà nhỏ hai tầng, vừa đẩy cửa sổ là có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn."
Lâm Tứ ôm Ôn Túc An ngồi trên bờ ruộng, nghe cô nói huyên thuyên về dự định tương lai giữa hai người, có lẽ Ôn Túc An cũng không nhận ra, cô đã vô thức mang Lâm Tứ gắn vào cuộc sống sau này của mình.
"Được, vậy chúng ta sẽ đến thị trấn Vân để dưỡng lão." Lâm Tứ nói, "Nhưng anh sợ em sẽ thấy chán, vài ngày thì còn vui vẻ, ở lâu hơn sẽ sống không được."
Ôn Túc An quay đầu, không phục nói: "Em có thể sống được, anh đừng đánh giá thấp em."
Lâm Tứ nhướng mày, "Ở đây không có quán bar."
"Em lúc đó quá già để đi bar rồi."
"Ở đây không có trung tâm mua sắm và rạp chiếu phim, cũng phải lái xe một tiếng rưỡi mới tới."
"Vậy chúng ta lái xe đi, dù sao em cũng không lái xe, em có sẵn tài xế rồi."
"Em lấy tài xế ở đâu vậy?"
"Anh đó."
Lâm Tứ hơi híp mắt, vòng tay ôm eo cô, "Ôn Túc An, anh cưng chiều em quá rồi đúng không?"
Ôn Túc An không hề sợ hãi, ngược lại giơ tay quơ quơ chiếc vòng ngọc trước mặt Lâm Tứ, "A Tứ, bà nội đang nhìn."
"..."
Lâm Tứ mất bình tĩnh.
Vốn dĩ anh muốn dùng chiếc vòng này để gài bẫy Ôn Túc An, nhưng hóa ra chính anh mới là người mắc bẫy, bây giờ mỗi khi anh hơi to tiếng với cô, Ôn Túc An sẽ giơ chiếc vòng ra nói rằng bà nội đang nhìn.
Cô biết cách đối phó với anh.
Thấy Lâm Tứ mặt đen thui, Ôn Túc An hả hê cười ngã vào lòng anh.
Lâm Tứ bế cô lên, vừa đi vừa nói: "Anh thấy em rất nhiều năng lượng, hay là mình chơi dã chiến một chút."
Cạch một tiếng, thắt lưng bị cởi ra, quần tụt xuống, lộ ra viền quần lót, Ôn Túc An hét lên, mắng anh là lưu manh rồi nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Cũng may xung quanh không có ai, nếu không Lâm Tứ rất có thể đã bị cảnh sát bắt.
——
Bây giờ đã là tháng 9, mặc dù đã qua giữa hè nhưng nhiệt độ ở Vụ Thành vẫn chưa hạ, thậm chí có vài ngày nhiệt độ còn cao hơn cả những ngày nóng nhất của tháng 7 và tháng 8.
Giữa tháng chín, Ôn Tư Chi gọi điện cho Ôn Túc An, nói sắp nhập học, hỏi Ôn Túc An có thể đón mình không.
Cuối tháng 8, Ôn Tư Chi đã nói với Ôn Túc An rằng mình trúng tuyển Đại học Vụ Thành, khi giấy nhập học được gửi về nhà, Ôn Chi Bình lần đầu tiên nổi giận với cô, Cát Tư Tình cũng bày ra biểu tình không thể tin được.
Nhưng Ôn Tư Chi không sợ, quyết định này cô đã cân nhắc rất lâu, chuyên ngành cô muốn học rất nổi tiếng ở Vụ Thành, cô không phải vì Ôn Túc An hay chỉ là vì muốn trốn khỏi ngôi nhà này.
"Ba mẹ em thật sự để em tới đây à?" Ôn Túc An đang ở trong tiệm xăm của Lâm Tứ, ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên cửa sổ.
"Không còn cách nào khác, em đã trúng tuyển rồi, họ không thể bắt em bỏ học."
Ôn Túc An cười cười, "Trâu bò."
Ôn Tư Chi ậm ừ, "Chị em giống nhau thôi."
"Vậy bạn trai nhỏ kia thì sao?"
"Cậu ta cũng đến Vụ Thành, nhưng không phải đại học Vụ Thành mà là học viện thể thao."
Ôn Túc An nhướng mày, "Sinh viên thể thao?"
"Vâng."
Ôn Túc An thân thiện nhắc nhở: "Vậy em cũng nên cẩn thận quan sát, nam sinh trong trường thể thao đều có loại tiềm lực đó."
Ôn Tư Chi biết ý của Ôn Túc An, nói: "Không sao, cậu ấy dám lừa em, em sẽ biến thành cặn bã gấp đôi, nếu có ai hỏi vì sao chia tay, em sẽ nói là do hắn bị bất lực."
"Phì——" Ôn Túc An phá lên cười, Ôn Tư Chi thật sự làm cho cô kinh ngạc.
Ôn Túc An từ trên ghế sa lon ngồi dậy, hứng thú hỏi: "Hai đứa đã làm chưa?"
Câu hỏi của Ôn Túc An quá thẳng thắn, hiển nhiên quên mất người đối diện là một cô bé vừa mới lớn.
Ôn Tư Chi bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng nói: "Không có!"
"Không có còn dám nói bậy, tiểu trinh nữ, em có biết đàn ông không được là như thế nào không?"
Ôn Tư Chi đầu bên kia điện thoại đã đỏ mặt, "Chị, đừng nói nữa!"
"Không phải là em khơi ra sao, không có chuyện gì, chúng ta đều là người lớn, nói rõ ràng một chút đi."
"Ôn Túc An, đừng đầu độc trẻ em."
Đằng sau, một giọng nói trầm và dễ chịu xen vào, mang theo ý trêu chọc.
Ôn Tư Chi cũng nghe, liền hỏi, "Là anh rể sao?"
Ôn Túc An vẫn tươi cười, gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, anh rể đang tìm chị, Ôn Tư Chi, sau này tìm đàn ông nhất định phải lấy hình mẫu của anh rể em biết chưa."
Ôn Tư Chi không địch nổi nữ lưu manh Ôn Túc An, vội vàng cúp điện thoại.
Ôn Túc An nghe tiếng bíp trong điện thoại, la lên, "Sao lại cúp máy?"
"Đúng là trẻ con, mới nói mấy câu liền thẹn thùng." Ôn Túc An lắc đầu thở dài.
Lâm Tứ đứng phía sau Ôn Túc An, hai đầu dựa vào lưng ghế tựa, hừ lạnh một tiếng, "Dù sao cũng không phải ai cũng giống như em, hồi cấp hai đã bắt đầu yêu đương."
"Mối tình đầu ai mà không có chứ." Ôn Túc An cũng bắt chước Lâm Tứ, "Em nghe nói anh trong thời kỳ hẹn hò mờ ám còn hôn môi con gái người ta, chưa xác định đã ở chung một chỗ với người ta, anh là tên cặn bã đùa giỡn tình cảm thiếu nữ..."
"Sớm muộn gì anh cũng làm thịt Lương Hạnh."
"Lâm Tứ, anh dám giết người diệt khẩu."
Lâm Tứ khẽ cười một tiếng, giơ tay nhéo gáy Ôn Túc An, "Đừng nghe cậu ta bôi xấu thanh danh của anh, lúc đó là bởi vì có người đột nhiên hôn anh, là anh chịu thiệt thòi."
Thấy Ôn Túc An trợn tròn mắt, Lâm Tứ đột nhiên cúi người ôm lấy cô.
Ôn Túc An kinh hãi ôm lấy cổ Lâm Tứ, cô đá chân giãy giụa: "Anh làm gì vậy, thả em xuống!"
Lâm Tứ ôm cô đi lên lầu hai, "Hai chị em đều đã to tiếng bàn luận như vậy, giờ anh phải chứng minh mình thật sự có năng lực."
"Hôm nay anh không đi làm?"
"Đàn ông có năng lực thì không cần phải làm việc."
"..."
——
Ôn Tư Chi không cho người nhà đi cùng, trước khi đi Ôn Chi Bình nhắn tin cho Ôn Túc An, nói em gái mới đến Vụ Thành, lạ nước lạ cái, nhờ Ôn Túc An chăm sóc.
Ôn Túc An bĩu môi, không đáp.
Giúp chăm sóc, giúp ai chứ.
Nhưng không có cách nào, Ôn Tư Chi thật sự quá ngốc, xuống máy bay cũng không biết đi đâu, Ôn Túc An vẫn không đành lòng để cô bé ở đó một mình.
Ôn Tư Chi cùng bạn trai đến, Ôn Túc An và Lâm Tứ đi đón, vừa gặp, Ôn Tư Chi liền kéo Ôn Túc An nói huyên thuyên không ngớt.
Tên bạn trai của Ôn Tư Chi có bốn chữ, nhưng Ôn Túc An không nhớ nổi, chỉ nhớ chữ Bằng nên gọi cậu ta là Tiểu Bằng.
Bởi vì không học cùng trường, Ôn Tư Chi và Tiểu Bằng tạm chia tay ở cổng trường đại học, Ôn Túc An và Ôn Tư Chi vẫy tay chào tạm biệt cậu.
Ôn Tư Chi có chút nghi hoặc, "Chị, chị không vào cùng em sao?"
Ôn Tư Chi hờ hững, "Em cũng đã lớn rồi, nên học cách tự lập, biết hẹn hò rồi, không cần chị ở bên cạnh nữa."
Ôn Tư Chi ôm Ôn Túc An, "Đừng mà chị, em không quen ai ở đây cả, em sợ, cũng không biết đi đâu báo danh."
Ôn Tư Chi được cưng chiều mà lớn lên, việc gì cũng có người làm cho, cô bé chưa bao giờ cần tự mình làm, bị bỏ lại trong khuôn viên rộng lớn như thế này, cô bé thực sự có chút bối rối.
"Nhìn xung quanh đi, những người khác đều đang một mình báo danh, cũng không có cha mẹ đi cùng." Ôn Tư Chi nhìn xung quanh, đúng là như vậy, Ôn Túc An nói tiếp: "Khi chị học đại học cũng một mình từ sân bay về Vụ Thành, sao em vô dụng thế."
Ôn Tư Chi bị dạy dỗ đành phải cúi đầu, miệng bĩu ra như bị oan ức, đáng thương giống như một con thỏ trắng nhỏ.
Lâm Tứ đứng bên cạnh nhìn hai người, ho nhẹ một tiếng.
"Đưa em đến văn phòng báo danh, phần còn lại em tự lo được chứ?"
Ôn Tư Chi lắc đầu, nhìn Ôn Túc An cầu cứu.
"Tự mình học làm mọi việc đi!"
Con thỏ trắng nhỏ lại cúi đầu xuống.
Ôn Túc An hạ quyết tâm không giúp, ném cô bé đến văn phòng báo danh rồi bỏ đi.
Lâm Tứ liếc Ôn Tư Chi đang đẩy hai cái vali lớn đi không nổi, hỏi Ôn Túc An: "Em xác định có thể để con bé ở đó một mình chứ?"
Ôn Túc An liếc anh một cái, lạnh lùng nói: "Anh quan tâm nó nhiều như vậy?"
"..."
Lâm Tứ thở dài, "Anh rể tốt thật là khó làm."
Đối với gia đình, Ôn Túc An tốt cũng không được, không tốt cũng không được.
Nhớ lúc đầu Ôn Tư Chi và Tiểu Bằng cãi nhau, nửa đêm thường gọi điện thoại cho Ôn Túc An, Lâm Tứ phiền lòng vì "việc lớn" bị gián đoạn, nhịn không được nói vài câu, lại bị Ôn Túc An mắng không thương em gái.
Kết quả là bây giờ...
Làm đàn ông đã khó, làm anh rể càng khó hơn.
——
Tuy nói như vậy nhưng Ôn Túc An vẫn chưa đi, hiếm khi quay lại đại học Vụ Thành, Ôn Túc An cũng muốn đi tham quan, nhân tiện dẫn Lâm Tứ dạo một vòng.
"Trường có mười hai căn tin, nói thật, cho đến khi tốt nghiệp em cũng chưa ăn hết." Ôn Túc An dừng một chút, cười nói: "Bởi vì ngày nào em cũng ra ngoài ăn cơm với bạn trai.."
Lâm Tứ: "..."
Anh cho rằng người có miệng lưỡi dao găm chính là Ôn Túc An mới đúng.
Đại học Vụ Thành diện tích rộng lớn, hôm nay bọn họ mới đến khuôn viên chính, nếu thật sự đi thăm toàn bộ khuôn viên thì phải lái xe vòng quanh.
Ôn Túc An dẫn Lâm Tứ đến sân chơi.
Sân trường đại học vốn là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi sinh viên, mỗi buổi tối ở sân chơi đều có các cặp đôi tay trong tay đi dạo, Ôn Túc An từng đến nơi này rất nhiều lần.
"Lần trước anh nói, anh học trường đại học nào?"
Lâm Tứ nói: "Học viện tài chính quốc gia"
Ôn Túc An thở dài: "Vậy ra anh cũng là sinh viên ưu tú, điểm vào học viện tài chính khá cao, sinh viên tốt nghiệp hẳn là có thể lập tức kiếm tiền đúng không?"
Lâm Tứ cúi đầu nhìn cô, lập tức hiểu ra ý tứ, "Em muốn nói cái gì."
Ôn Túc An lắc đầu, "Chỉ là hỏi thôi."
Có người chạy dọc theo đường băng, Lâm Tứ khoác vai kéo Ôn Túc An qua một bên.
"Không biết người khác có kiếm được tiền hay không, nhưng anh thì không tệ." Lâm Tứ nói.
Ôn Túc An lập tức hỏi: "Anh có phải thật ra còn có đầu tư ở lĩnh vực nào khác không, em không phải muốn tiền của anh, chỉ là tò mò thôi."
Lâm Tứ khẽ cười một tiếng, ngữ khí bình tĩnh: "Kho bạc của anh chỉ có phu nhân của anh được biết, em cũng không phải vợ của anh, anh cần gì phải nói cho em biết."
Ôn Túc An: "..."
Tên cáo già Lâm Tứ...
Quên đi, mặc kệ Lâm Tứ có tiền hay không, dù sao cô có tiền, sau này cũng sẽ không để cho hai người bọn họ đói bụng, cùng lắm là để cho Lâm Tứ mỗi ngày nấu cơm, cọ toilet để trả nợ.
Hai người đi dọc theo đường nhựa, buổi tối thời tiết cực kỳ mát mẻ, người qua lại càng ngày càng nhiều, trên sân còn có người chơi bóng, Ôn Túc An khoác tay Lâm Tứ, trạng thái vô cùng hưng phấn nhìn qua hai cậu trai trẻ trên sân.
"Ôn Túc An."
Một giọng nói mang theo ý cảnh cáo rơi vào bên tai, Ôn Túc An vội vàng thu hồi ánh mắt.
Một lúc sau, một anh chàng đẹp trai tóc ngắn, cơ bụng tám múi chạy đến, Ôn Túc An liền ngậm miệng.
Người bên cạnh nặng nề thở ra một hơi.
Ôn Túc An lập tức ngoảnh mặt đi, dựa vào người Lâm Tứ, uất ức nói: "A Tứ, mau đến hôn em."
Lâm Tứ không khách khí nói: "Làm sao vậy?"
"Mau giúp em chuyển hướng lực chú ý, em sợ sẽ bị nhan sắc ngoài kia dụ hoặc."
"..."
Lâm Tứ rốt cuộc không chịu nổi nữa.
"Ôn Túc An, em trả lại vòng tay của bà cho anh, Lâm gia chúng ta không có con dâu như em!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook