Nụ Hôn Cứu Rỗi
4: Mint Julep


Mọi thứ sau đó giống như những cảnh trong "Người Trong Giang Hồ" của Hongkong thế kỷ trước, khung cảnh hỗn loạn, bàn ghế bị lật tung, chai rượu vỡ khắp nơi kèm theo tiếng la hét tràn ngập cả căn phòng.
Lâm Tứ dáng người cao, nhìn gầy nhưng rất có sức mạnh, duỗi đôi chân dài về phía trước đá một người ngã trên bàn, sau đó dùng tay trái đỡ đòn, xoay cổ tay vật ngã tên đánh lén, khoé miệng hắn ta rỉ máu.

Lương Hạnh vừa từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh hãi, vừa nói Lâm Tứ vào tìm chỗ ngồi, sao tên này lại đánh đấm loạn xạ ở đây?
Nhưng suy cho cùng, người bị ức hiếp chính là anh em của mình, Lương Hạnh xắn tay áo xông pha chiến trường, Ôn Túc An không kịp ngăn cản.

Cũng may trò hề này kéo dài không lâu, trước sau ước chừng mấy phút đồng hồ cảnh sát đã tới, hiện trường hỗn loạn bị dẹp yên, khắp nơi chỉ còn lại đổ nát.

Ôn Túc An đưa chìa khóa cho Mai Túc, nói với cô: "Hôm nay không mở nữa, chị đi đồn cảnh sát."
"Chị nhớ cẩn thận đấy."
"Ừ, không sao đâu."
Cảnh sát bắt đi những người tham gia đánh nhau, Ôn Túc An với tư cách là chủ quán bar cũng phải đi cho lời khai, Mai Túc nhìn Ôn Túc An lên xe cảnh sát, một lúc lâu sau mở điện thoại gọi cho một người.

——
Đồn cảnh sát
Viên cảnh sát đã ghi lại chi tiết những gì đã xảy ra, sau khi hoàn thành tất cả các lời khai, anh ta đưa cho một cảnh sát kỳ cựu khác xem.
Người cảnh sát già nhìn qua người đàn ông to lớn, rồi nhìn Ôn Túc An.
"Cô nói hai người này quấy rối cô?"
Ôn Túc An nói: "Đúng vậy, đêm đó bọn họ định làm bậy với tôi, may mắn gặp được anh Lâm giúp, nhưng hai người bọn họ ghi thù nên hôm nay đến quán tôi đập phá, anh Lâm và bạn anh ta vì bảo vệ chúng tôi nên mới ẩu đả."
Ôn Túc An kết thúc câu chuyện, giọng điệu bình tĩnh cùng sự logic trôi chảy khiến người ta không thể nghi ngờ, cho dù mấy người đó có la lên rằng Ôn Túc An vu khống, cô cũng bình tĩnh không cau mày.
Sau đó, cảnh sát cử người thu thập video chứng cứ trong quán bar và dọc con hẻm Diên Tường.

Ôn Túc An và mấy người đành ở lại đồn cảnh sát chờ xác minh.

Sự việc giải quyết xong thì trời đã về khuya, Ôn Túc An ký tên vào bản lời khai, nhìn quanh không thấy bóng dáng Lâm Tứ, vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã thấy Lâm Tứ dựa vào tường hút thuốc.
Khi Túc An đi tới, Lâm Tứ nghe thấy tiếng động quay đầu lại, liền dập điếu thuốc.
"Vết thương của anh không sao chứ?"
Lâm Tứ nhìn xuống cánh tay trái của mình, cười nhẹ: "Không sao."

Nói xong, anh giấu hai tay ra sau lưng.
"Cái đó..."
"An An!"
Ôn Túc An đang định nói lời cảm ơn với Lâm Tứ thì một giọng nói truyền đến, Ôn Túc An quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Chính đang đi về phía cô.
Cố Chính đi đến bên cạnh Ôn Túc An, giữ vai cô, nhìn cô từ đầu đến chân, lo lắng: "Em không sao chứ?"
"Em không sao." Ôn Túc An trấn an, "Sao anh lại tới đây, không phải đang đi làm sao?"
Cố Chính đẩy gọng kính, "Là Mai Túc gọi điện thoại nói em xảy ra chuyện nên anh xin phép nghỉ."
Một âm thanh nhẹ từ phương hướng khác truyền đến khiến Cố Chính ngước mắt lên, sau lưng Ôn Túc An, một người đàn ông cao lớn đang dựa vào bức tường màu xám, ngọn lửa từ chiếc bật lửa theo gió chập chờn, lập lòe rồi tắt lịm.
Cố Chính không khỏi nhíu mày, anh thu hồi ánh mắt, nắm lấy vai Ôn Túc An, dẫn cô vào trong cục cảnh sát.
Ôn Túc An muốn giới thiệu Lâm Tứ với Cố Chính, nhưng còn chưa quay đầu lại đã bị anh ta cưỡng ép đưa vào trong.
Đám người đến quán bar gây rối đã bị phạt hành chính, riêng Lâm Tứ có thể rời đi sau khi ký tên vì có nhân chứng và camera giám sát làm bằng chứng.
Ôn Túc An cùng Cố Chính làm một loạt thủ tục sau đó, về đến nhà đã là mười một giờ đêm.
Ôn Túc An vào cửa trước, quay lưng về phía Cố Chính thay giày, khóa cửa rơi xuống, có người từ phía sau ôm eo cô.

Ôn Túc An hơi lảo đảo, đỡ tủ giày bên cạnh.
"An An, hay là sang nhượng quán bar kia đi." Cố Chính ôm Ôn Túc An từ sau lưng, nói.
Ôn Túc An sửng sốt, hỏi: "Tại sao?"
"Anh cảm thấy không an toàn, nếu như mai này lại xảy ra chuyện như vậy thì làm sao bây giờ?"
Ôn Túc An kéo tay Cố Chính xuống, cúi người nhấc chân, cởi giày cao gót ra.
"Không sao, chỉ là trùng hợp thôi."
"Trùng hợp sao?" Giọng Cố Chính trở nên lạnh lùng, "Em bị quấy rối không phải chỉ một hai lần."
Ôn Túc An thở ra một hơi, quay đầu lại bình tĩnh nói với Cố Chính: "Không phải, khi ở trong quán bar, em rất ít nói chuyện với người lạ, chỉ thỉnh thoảng gặp người hỏi thông tin liên lạc em cũng luôn từ chối, đây không tính là quấy rối.

Nếu anh thấy phiền thì sau này em sẽ ít đến đó, nhưng không thể đóng cửa quán bar được, Mai Túc và đám nhân viên vẫn cần có việc làm, sao em có thể đóng cửa quán được?"
Cố Chính nhìn Ôn Túc An, cảm thấy không vui.
"Anh không quan tâm người khác sống chết thế nào, anh chỉ quan tâm em.

Ôn Túc An, chúng ta sắp kết hôn rồi, em không thể vì anh mà an phận một chút sao, quán bar là nơi hỗn loạn, loại người nào cũng có.


Anh sau này còn phải mang em về gặp ba mẹ, nếu họ hỏi đến công việc của em thì phải trả lời thế nào? Nói là em làm chủ quán bar à? Em nghe lời anh, nộp hồ sơ xin một công việc văn phòng đi."
"Mở quán bar thì sao?"
Ôn Túc An liếm đôi môi khô khốc, cắn nhẹ môi dưới, dừng vài giây rồi hỏi: "Lúc đầu chính anh là người đề xuất mở quán bar này, anh nói mở quán bar dễ kiếm tiền, anh sẽ tiếp tục làm ở công ty.

Quán bar có thể trang trải sinh hoạt phí cho gia đình, lúc đó anh còn nói rất tốt, bây giờ lại cảm thấy đây là công việc thấp kém?"
"Không phải là mất mặt, anh chỉ cảm thấy em nên bắt đầu học cách làm một người phụ nữ của gia đình, không thể đi sớm về khuya như bây giờ, mẹ anh cũng chỉ thích mẫu con dâu hiếu thuận, ở nhà nuôi con."
Cố Chính lướt qua Ôn Túc An, sải bước đi vào phòng khách, có lẽ tối nay chỉ là một ngòi nổ, anh ta đột nhiên không chịu nổi.

Là người có tính chiếm hữu, cho nên ngay cả việc ánh mắt người đàn ông khác rơi vào người Ôn Túc An cũng làm anh ta chán ghét.

Hôm nay, ánh mắt người đàn ông ở đồn cảnh sát kia nhìn về phía anh ta rõ ràng đầy vẻ khinh thường.
"Người đàn ông ở cổng cục cảnh sát, ánh mắt anh ta nhìn em, em không để ý sao?" Cố Chính nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Túc An, "Em có biết dáng vẻ của mình vốn đã rất hấp dẫn hay không, còn tối ngày chạy đến quán bar, nơi có đủ loại đàn ông nhìn em chằm chằm."
"Ngoại hình xinh đẹp là lỗi của em sao?"
Ôn Túc An quay người, không giữ được bình tĩnh, cô cao giọng: "Anh ấy giúp em, không có anh ấy em đã bị thương nặng rồi, anh có thể đừng nghĩ bậy bạ như vậy được không! Anh chỉ biết trách em, còn anh thì sao, ngày kỷ niệm yêu nhau thì không nhớ, đón em tan làm anh cũng không muốn, anh làm bạn trai kiểu gì, thậm chí em còn suýt bị tấn công khi đi làm về anh cũng không biết."
Ôn Túc An không phải là không có uất ức, nhưng cô nén hết cảm xúc vào lòng, hiện tại cuối cùng cũng tìm được một nơi để phát tiết cảm xúc.

Nhưng sau khi nghe Ôn Túc An nói, Cố Chính không có thái độ mềm mỏng an ủi cô, mà lại nói ra một câu khiến Ôn Túc An vĩnh viễn không thể quên.
"Cho nên, anh đã nói với em nhiều lần, em cả ngày ăn diệp đẹp như vậy, ra đường bị đàn ông theo dõi là đương nhiên, bây giờ chịu giáo huấn rồi đúng không?"
Ôn Túc An không thể tin ngẩng đầu lên, hai tay buông thõng bên người không tự chủ được run lên, cô không thể tin được người đàn ông mình yêu năm năm lại nói ra lời độc ác như vậy.
Không một lời an ủi, không một cái ôm, chỉ đổ lỗi cho cô, nói rằng tất cả là lỗi của cô.
"Cố Chính, anh có biết mình đang nói gì không? Tôi xứng đáng bị quấy rối đúng không?"
Cố Chính tháo kính ném lên bàn, ấn huyệt thái dương, không kiên nhẫn nói: "Anh chỉ đang nói cho em biết từ quan điểm của một người đàn ông, chỉ là để cảnh tỉnh em, có lợi cho em..."
"Có lợi cho tôi? Vì lợi ích của tôi nên tôi từ bỏ cơ hội ra nước ngoài mở quán bar kiếm tiền cho anh.

Vì lợi ích của tôi nên anh quản thúc giao tiếp xã hội của tôi? Vì lợi ích của tôi nên tôi xứng đáng bị quấy rối?"
Rầm một tiếng, Cố Chính đá thùng rác cạnh tường, rác bên trong đó bay tứ tung, một ít rơi xuống chân Ôn Túc An.


Cố Chính đập bàn một cái, chỉ vào mũi Ôn Túc An quát: "Mẹ kiếp, là tôi ép buộc em sao? Tôi kề dao vào cổ em, bắt em ở lại vì tôi à? Tất cả những thứ này là do em lựa chọn, tôi có thể đi đến ngày hôm nay là do chính tôi làm việc chăm chỉ, em có giúp tôi thăng chức hay tăng lương không? Tôi bận rộn như vậy chính là vì tương lai của chúng ta!"
Cố Chính hít sâu một hơi, "Bố mẹ anh cuối tháng sẽ tới, em tốt nhất nên thu dọn công việc của mình, nếu không họ không công nhận em là con dâu thì anh cũng không giúp được gì."
Cố Chính liếc nhìn đồng hồ, thu dọn đồ đạc rời đi, "Tối nay anh còn có việc, em đi ngủ một mình đi."
Cánh cửa bị đóng sầm lại trong cơn thịnh nộ.
Trong phòng không một tiếng động, không biết bao lâu sau, chân Ôn Túc An mới nhúc nhích.
Cô nhìn vũng chất lỏng hôi thối từ thùng rác kia, giống như nhìn thấy tình yêu đã mục ruỗng giữa cô và Cố Chính.
Ôn Túc An không biết Cố Chính bắt đầu thay đổi từ lúc nào, chàng trai tỏa nắng từng là tâm điểm trong ký ức của cô đã không còn nữa.
Cô không biết là chính mình không nỡ chia tay Cố Chính, hay là bản thân tiếc nuối ngày tháng hai người yêu nhau.
——
Mấy ngày sau Cố Chính không về nhà, Ôn Túc An cũng không hỏi anh ta ở đâu, cho chính mình một khoảng thời gian suy nghĩ xem có thể tiếp tục ở bên Cố Chính hay không.
Mấy ngày nay quán bar đang tiến hành sửa chữa, lần trước trong quán bị hư hỏng rất nhiều đồ đạc, khách hàng bỏ chạy tán loạn khiến quán bar thiệt hại không ít về kinh tế.
Hôm nay Túc An đến để xem tiến độ sửa chữa.
"Chị Ôn, bàn ghế đều đã chuyển tới, ngày mai hẳn là có thể mở cửa lại."
"Ừm, mấy ngày nay em vất vả rồi, tiền trước tiên chuyển cho nhà cung cấp, sau đó lại trả lương cho nhân viên, mấy ngày nay mọi người cũng mệt mỏi rồi."
Mai Túc gật đầu đồng ý, lúc này mới nhớ ra điều gì đó, nói: "Bàn ghế, đồ uống đã có người trả rồi, nói là bồi thường cho quán."
Ôn Túc An hỏi: "Ai trả?"
"Là anh chàng đã giúp chúng ta chiến đấu lần trước, anh chàng cao ráo đẹp trai đó chị."
Ôn Túc An nhớ tới Lâm Tứ.

Gần đây cô lo lắng đến mức quên nói lời cảm ơn với Lâm Tứ, bây giờ chẳng những không đòi tiền thuốc, ngược lại còn bồi thường toàn bộ đồ đạc bị hư hỏng trong quán.

Ôn Túc An cảm thấy rất áy náy.

"Tiểu Mai, em có thông tin liên lạc của anh ta không?"
"Không, nhưng tiệm xăm của anh ấy ở ngay trong ngõ."
"Khổ Tư?"
"Vâng"
——
Từ quán bar đến đầu hẻm chỉ mất mười phút, Ôn Túc An đi được nửa đường chợt nhận ra không thể đi tay không vào nhà người khác nên mua một thùng sữa và một ít thực phẩm khác tại một cửa hàng tiện lợi gần đó.
Đi tới cửa 【Khổ Tư】, cửa tiệm hơi hé mở, Ôn Túc An thò đầu vào hỏi: "Xin chào, có ai không?"
Không ai trả lời.
Ôn Túc An nhẹ nhàng mở cửa bước vào, trong sân chỉ có một cái bàn cùng mấy chiếc ghế mây đan, sắp xếp không có trật tự, lộn xộn như thể không được ai thu dọn.

Dưới gốc dây leo trong góc, một chiếc mô tô hạng nặng màu đen đang đậu, Ôn Túc An nhìn lại lần nữa.
Cửa tiệm mở ra, Ôn Túc An vén rèm lên, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng máy móc cùng tiếng nói chuyện.
"Nhẹ một chút"
"Đừng nhúc nhích! Sao lại sợ đau như vậy? Tôi chưa từng thấy đàn ông nhát đau như anh đấy."
"Rõ ràng kỹ thuật của anh không tốt, anh gọi anh Lâm đi kỹ thuật của anh ấy tốt, chắc chắn sẽ không đau."
"Sao anh biết là không đau? Anh đã thử chưa?"
"Mẹ kiếp, anh dám nghi ngờ tay nghề anh Lâm à?"
"Cho hỏi..." Ôn Túc An nhẹ giọng cắt đứt đối thoại của bọn họ.
Lương Hạnh cùng người đàn ông ngẩng đầu lên, một giây sau, người đàn ông cởi trần kêu lên một tiếng, lấy tay Lương Hạnh che trước ngực.
Lương Hạnh vội rút tay tát vào trán anh ta: "Thần kinh à!"
Một giây tiếp theo, Lương Hạnh lập tức nở nụ cười rạng rỡ với Ôn Túc An, "Ôi trời, sao bà chủ Ôn lại tới đây?"
Ôn Túc An nâng đồ trong tay lên, nói: "Xin lỗi, mấy ngày nay tôi bận, hôm nay tranh thủ tới thăm Lâm Tứ."
"A" Lương Hạnh lập tức đứng dậy hướng lầu hai hét lớn: " A Tứ, mau xuống đi, nữ thần đang tìm anh này!"
Một lúc sau, có tiếng bước chân từ tầng 2, cuối cầu thang xuất hiện một đôi chân dài, ngay sau đó là vòng eo săn chắc gợi cảm với những đường nét rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt.
"..."
Lâm Tứ và Ôn Túc An nhìn nhau hai giây.
Một giây kế tiếp, Ôn Túc An vội vàng cúi đầu, Lâm Tứ xoay người lao lên lầu hai.
Sau một hồi hỗn loạn, hai phút sau, Lâm Tứ ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, lần này anh mặc một chiếc áo len dài tay, che kín hai cánh tay.
Không ai có mặt nhắc đến chuyện xấu hổ vừa rồi, Lâm Tứ bước đến chỗ Ôn Túc An như không có chuyện gì xảy ra.
"Tìm tôi à?"
Ôn Túc An hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Lần trước anh giúp đỡ, tôi còn chưa có dịp cảm ơn.

Nghe nói anh bồi thường tất cả bàn ghế trong quán, thật sự không cần đâu, ngược lại thì tôi phải bồi thường tiền thuốc men cho anh mới đúng."
Lâm Tứ giơ tay trái vẫy vẫy, "Không có việc gì."
"A"
Ôn Túc An thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa đồ trong tay cho Lâm Tứ, nói: "Cũng không biết anh thích cái gì, đi tay không thì không ổn, nên tôi tuỳ tiện mua ít đồ đến đây."
Ánh mắt Lâm Tứ dời xuống, rơi vào thùng sữa tươi trong tay cô.

Lương Hạnh cũng nhìn thấy, buột miệng nói: "A Tứ không thích..."
"Cám ơn." Lâm Tứ nhận lấy đồ trong tay Ôn Túc An, giơ hộp sữa lên nhìn, trịnh trọng nói: "Vừa vặn sữa ở nhà uống hết rồi."
Lương Hạnh: "???"
Khi quái nào anh Lâm mua sữa về nhà vậy?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương