Quai hàm Lâm Tứ chợt động, tàn thuốc rơi xuống.
Tiếng ve kêu trong đêm hè vang lên bên tai, Lâm Tứ đột nhiên cảm thấy âm thanh đó thật khiến người khác muộn phiền, trong lòng không khỏi bồn chồn.
Một lúc sau, anh rít một hơi thuốc, giọng nói trở nên khàn khàn, mơ hồ vang lên từ sương khói.
"Thích còn cần lý do sao?"
Lâm Tứ dụi thuốc, cúi đầu như nghĩ tới điều gì, đột nhiên bật cười.
"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy em rất thú vị, rất quyến rũ, cự tuyệt lời mời cũng rất phũ phàng.

Đàn ông bọn anh luôn có khát khao chinh phục được người phụ nữ như vậy."
Anh nhướng mắt nhìn sang.
"Ôn Túc An, anh thừa nhận lúc đầu mục đích tiếp xúc với em là không trong sáng, nhưng bây giờ anh phải thừa nhận, anh hoàn toàn bị chinh phục."
Tim Ôn Túc An đập lỡ một nhịp.
Thích là một cảm giác kỳ lạ, không ai biết cảm giác này từ đâu đến, kéo dài bao lâu, chỉ biết rằng khi bản thân mình phát hiện ra thì mọi chuyện đã cắm rễ sâu trong lòng.
Tình yêu này không biết bắt nguồn từ đâu, chỉ biết càng ngày càng sâu đậm.
Vì vậy khi Ôn Túc An hỏi Lâm Tứ thích cô ở điểm gì, Lâm Tứ thật sự nhất thời không trả lời được, hoặc nói cách khác, nếu có trả lời thì sẽ là hàng trăm đáp án.
Không chỉ vì vẻ bề ngoài nổi bật, mà anh còn bị thu hút bởi tính cách và quan điểm sống của cô.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đua xe trong câu lạc bộ, Lâm Tứ đã dần bị Ôn Túc An chinh phục, một loại tự tin quyến rũ rất đàn bà mà bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ bị lôi cuốn.
Lâm Tứ cảm thấy Ôn Túc An và mình là người trong cùng một thế giới, luôn có một sự ăn ý ngầm mà không người thứ ba nào có được, đôi khi chỉ cần một ánh mắt là có thể biết đối phương đang nghĩ gì, như thể đã quen nhau nhiều năm.
Ôn Túc An có lẽ còn không biết mình hấp dẫn như thế nào trong mắt Lâm Tứ.
Cô vuốt mái tóc bị gió thổi tung,mặc dù đáp án này cô đã đoán được từ lâu, nhưng nghe Lâm Tứ chính miệng nói ra vẫn khiến cô có chút khẩn trương.
"Em..." Ôn Túc An mở miệng.
Lâm Tứ ngắt lời, "Em không cần trả lời anh." Anh nghiêng người đứng đối diện Ôn Túc An, "Thích em là chuyện của anh, không liên quan đến em, cũng không cần phải đáp ứng anh ngay lập tức, chỉ cần em không tránh mặt anh là tốt rồi."
Lâm Tứ cười: "Sau này cũng không được trở mặt không nhận bạn bè."
Ôn Túc An vội nói: "Không đâu."

Bọn họ đều đã trưởng thành, sẽ không vì chuyện này mà làm quan hệ giữa hai bên trở nên khó xử, hơn nữa Ôn Túc An không phải không có tình cảm gì với Lâm Tứ.
"Được rồi." Lâm Tứ vỗ lưng Ôn Túc An, "Trở về đi, bên ngoài gió lớn."
Hai người cùng nhau trở vào nhà, trong nhà bật một ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng một góc, Ôn Túc An nhìn không rõ, vô thức vươn tay nắm lấy tay Lâm Tứ.
Lâm Tứ đưa tay đỡ lấy cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, giống như đang ôm nhau vậy.
Sau khi trực tiếp thổ lộ, bầu không khí giữa hai người có chút không ổn.

Tuy nhiên cả hai dường như không phát hiện ra điều này, hoặc có lẽ vì sự thân mật giữa hai người đã thành thói quen nên không có gì trở ngại.
"Lâm Tứ."
"Ừm?"
Lâm Tứ dắt Ôn Túc An đi vào.
"Cho em thêm chút thời gian."
Bước chân Lâm Tứ khựng lại.
Tay Ôn Túc An được bao bọc trong lòng bàn tay Lâm Tứ, cô nhìn hình ảnh này bỗng thấy trong lòng an ổn.
"Em sẽ không trốn tránh, cũng sẽ không cảm thấy áp lực.

Em thích cảm giác được ở cạnh anh, cho nên hy vọng anh cũng đừng tránh mặt em."
"Em biết anh đối xử rất tốt với em, vì vậy em sẽ không để anh trả giá vô ích."
Lâm Tứ quay lưng về phía Ôn Túc An, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, Ôn Túc An không biết những lời này có tác động gì với Lâm Tứ, nhưng đây đã là lời hứa nặng nề nhất mà cô có thể dành cho Lâm Tứ từ trước đến nay.
Cô muốn từ từ thay đổi quan hệ giữa bọn họ, bởi vì cô sợ Lâm Tứ không muốn chờ đợi thêm nữa.
"Anh có thể hôn em không?"
Trầm mặc hồi lâu, Lâm Tứ đột nhiên hỏi, Ôn Túc An còn chưa kịp phản ứng lại.
Lâm Tứ quay người lại, anh đứng ngược sáng, thân hình cao lớn chắn mất ánh đèn phía trước, toàn thân được bao bọc bởi một vầng sáng màu vàng nhạt.
"Anh vừa tỏ tình với em rồi, bây giờ có thể hôn em được chưa?" Lâm Tứ nhìn chằm chằm Ôn Túc An, yết hầu không giấu được sự run rẩy, "Câu nói của em làm anh hơi kích động..."
Ôn Túc An cũng cảm thấy bối rối.
Lâm Tứ vừa mới tỏ tình, lẽ ra quan hệ của hai người đã nghiễm nhiên trở thành quan hệ của người theo đuổi và người được theo đuổi, vậy bây giờ hôn nhau có hơi vội hay không nhỉ?

Ôn Túc An nuốt nước bọt, cô định từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tứ, cô lại không nhịn được, cảm thấy dường như Lâm Tứ đang dụ dỗ mình.
"Cái đó..."
"Vậy chờ trời sáng rồi anh chính thức theo đuổi em, bây giờ cho anh làm cầm thú được không?"
Ôn Túc An bị anh làm cho ngẩn người, còn cảm thấy đề nghị này cũng không tồi, Lâm Tứ không chờ nữa, đỡ gáy cô, cúi xuống...
"Mẹ kiếp, lại có động đất nữa rồi!!! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
Lương Hạnh đẩy cửa rầm một cái, chạy xuống cầu thang với một tiếng gầm chói tai khiến Ôn Túc An và Lâm Tứ kinh hãi.
"Sao còn đứng đó, chạy đi!"
Lâm Tứ vươn tay, nắm lấy cổ áo Lương Hạnh kéo lại, ngữ khí vô cùng xấu: "Cậu điên à, đêm hôm gặp quỷ sao?"
Lương Hạnh vẫn còn kinh ngạc, "Lại có động đất!"
"Động đất cái đầu cậu." Lâm Tứ mắng, "Cậu ngủ mơ rớt khỏi giường hả, đồ đần, mau về phòng ngủ tiếp đi!"
"Không có động đất sao?"
Lương Hạnh nhìn Ôn Túc An, Ôn Túc An lắc đầu.
Lâm Tứ đẩy mặt Lương Hạnh, "Mau biến đi!"
"Mẹ kiếp, A Tứ, anh ăn phải thuốc nổ sao?"
"Cậu ồn ào thật đấy."
"Làm sao? Đã không có động đất, vậy hai người đang ở chỗ này làm cái gì?"
Lâm Tứ nghiến răng, "Cậu muốn quản chuyện của tôi?"
Bầu không khí lãng mạn trong phòng bị Lương Hạnh phá vỡ, Lâm Tứ tức giận muốn đánh cậu ta một trận, Ôn Túc An ngồi xổm dưới đất ôm bụng cười.
Đêm nay, Lâm Tứ rốt cuộc không thể biến thành "cầm thú."
——
Không lâu sau, Vụ Thành trở lại sinh họat như trước kia, Ôn Túc An còn đang lên kế hoạch mở cửa lại 【Sầu Nhiên】 thì đột nhiên bên Lăng Thành gọi điện đến quấy rầy cô.
Ôn Chi Bình bất ngờ ngất xỉu phải nhập viện, được chẩn đoán bị nhồi máu cơ tim, may mắn được cấp cứu kịp thời.

Cát Tư Tình gọi đến khóc cạn nước mắt, tình thế rối ren, bà ta không dám nói cho bà cụ Ôn biết, Ôn Túc An là người thừa kế duy nhất của công ty, bà không thể không tìm đến Ôn Túc An.

Thật ra, Ôn Chi Bình đối xử với Ôn Túc An rất tốt, cho dù sau khi tái hôn sinh thêm con gái, ông cũng không thay đổi địa vị của Ôn Túc An trong gia tộc họ Ôn.

Lúc đó ông đã nói rõ, Ôn Túc An là người thừa kế duy nhất của công ty, sau khi ông qua đời, toàn bộ cổ phần của ông sẽ được trao cho Ôn Túc An, mẹ con Cát Tư Tình chỉ được thừa kế phần gia sản riêng còn lại của ông.
Vì vậy, khi Ôn Chi Bình đột ngột ngã bệnh, Ôn Túc An quả thực buộc phải quay về để quán xuyến công việc chung.
Ôn Túc An đối với công ty của Ôn Chi Bình không có hứng thú, cũng không muốn thừa kế, nhưng nếu cô không đi, người trong công ty nhất định sẽ đi tìm bà nội, lúc đó chắc chắn bà sẽ bị đả kích.
Ôn Túc An suy nghĩ một hồi, quyết định quay về Lăng Thành xem tình hình.
Ôn Túc An đã nhiều năm không tới công ty, mấy năm sau Ôn Túc An rời đi, lời đồn thổi lan nhanh như cháy rừng, ai cũng cho rằng người thừa kế đã đổi chủ, cho nên khi Ôn Túc An đột nhiên xuất hiện trong công ty thì mọi người đều sửng sốt.
Mấy năm không gặp, đại tiểu thư nhà họ Ôn từ trẻ con nay đã thành trưởng thành ổn định, người đẹp khí chất lạnh lùng, cho dù chỉ ngồi đó không nói lời nào, người bên dưới cũng cảm thấy có chút căng thẳng.
Ôn Túc An trở về quả thực đã khiến tinh thần nhân viên ổn định trở lại, tuy rằng những năm gần đây cô không biết nhiều về chuyện làm ăn của tập đoàn, nhưng nhờ trợ lý của Ôn Chi Bình giúp đỡ, cô cũng giải quyết được một số việc, tạm thời chống đỡ công ty vượt qua cơn khó khăn.
Sau đó, có tin Ôn Chi Bình đã tỉnh lại.
Ôn Túc An đến bệnh viện chăm sóc ông mấy ngày, ban đầu bọn họ cũng khá thân thiết, bởi vì sau trận động đất, Ôn Chi Bình cũng rất quan tâm Ôn Túc An.

Ôn Túc An vốn dĩ là người mềm lòng, còn nghĩ sau này có thể tình hình giữa cha con có thể sẽ tốt hơn.
Nhưng hóa ra cô không bao giờ có thể hòa hợp với Ôn Chi Bình.
Ôn Chi Bình yêu cầu Ôn Túc An quay lại công ty với lý do sức khoẻ ông còn chưa tốt, đồng nghĩa với việc Ôn Túc An phải bỏ mọi việc ở Vụ Thành để trở về nhà cha cô.
"Con không muốn tiếp quản công ty."
"Con không tiếp quản công ty thì ba nên giao cho ai?" Ôn Chi Bình nói: "Tiểu An, đừng bướng bỉnh nữa."
Ôn Túc An nghiêng đầu thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhìn lại.
"Tại sao ba luôn áp đặt cho con những điều con không thích? Không phải con đường nào ba trải sẵn cho con thì đều là đường con muốn đi.

Con có cuộc sống mà con muốn sống, con không thích ba áp đặt ý tưởng của mình lên con."
"Ba làm như vậy là vì lợi ích của chính con."
"Đừng nói về việc tốt cho con nữa."
Ôn Túc An đứng dậy, "Thật ra không hề tốt với con chút nào, từ nhỏ đến giờ ba có từng tìm hiểu tâm tư của con không? Ba chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con, áp đặt những gì ba muốn lên cuộc sống của con, ba có từng nghĩ xem mơ ước của con là gì không?"
Ôn Túc An không phải là một người có tính khí tiểu thư, từ nhỏ cô đã thích chơi với con trai, đối với búp bê hoàn toàn không có hứng thú, nhưng Ôn Chi Bình trong lòng lại luôn muốn cô trở thành kiểu người ông thích nên đã ép buộc cô phải đi học khiêu vũ, học đàn, học thư pháp và tất cả những thứ cô không thích.

Ôn Túc An không phải sinh ra đã nổi loạn như vậy, nhưng sau nhiều lần vâng lời cô vẫn không được Ôn Chi Bình tán thưởng, Ôn Túc An bắt đầu nảy sinh tâm tư phản kháng.
Những người xung quanh luôn nghĩ rằng mâu thuẫn của họ nảy sinh sau khi Ôn Chi Bình tái hôn, nhưng họ không biết rằng mầm mống của mâu thuẫn đã được gieo xuống từ rất lâu trước đó.
Lần này, Ôn Túc An lại cùng Ôn Chi Bình cãi nhau rất căng thẳng, nhưng lo Ôn Chi Bình đang bệnh nặng, Ôn Túc An không tiếp tục tranh cãi mà chạy nhanh ra ngoài.

Cát Tư Tình vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Ôn Túc An đi ra khỏi phòng bệnh, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Nửa giây sau, bên trong truyền đến tiếng ném đồ vật, Cát Tư Tình đại khái liền hiểu tình huống hiện tại.
Bà khuyên nhủ: "Tiểu An, ba con không có ác ý gì đâu, ba chỉ rất nhớ con thôi, con đừng giận..."
"Dì."
Ôn Túc An gọi bà, Cát Tư Tình sửng sốt.
"Dì không cần phải hoà giải cho ba và tôi, dì cứ làm tốt việc của mình là được rồi.

Dì yên tâm, sau này nếu ba tôi qua đời, tôi sẽ không bạc đãi mẹ con dì, tôi không đụng đến phần của hai người dù chỉ một xu, vì vậy dì đừng khuyên giải tôi nữa.

Tôi không phải con gái dì, dì không lay chuyển được tôi đâu."
Đây là sự tôn trọng lớn nhất mà Ôn Túc An dành cho Cát Tư Tình.

Cô không muốn có ác ý với Cát Tư Tình nhưng lại không thể quên cảnh tượng Cát Tư Tình đốt di vật của mẹ mình.

Cô cũng không thể quên Cát Tư Tình ôm Ôn Tư Chi vào lòng, nói Tư Chi là công chúa duy nhất trong gia đình này.

Ôn Túc An tính khí không phải quá ôn hoà, có thể bình tĩnh nói chuyện với Cát Tư Tình đã vượt quá sức chịu đựng của cô rồi.
Mấy ngày nay ở nhà họ Ôn, Ôn Túc An chỉ cảm thấy mình là người ngoài, đây rõ ràng là nhà của mình, nhưng lại không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Vì vậy, sau khi Ôn Chi Bình ổn định, cô đã mua chuyến bay gần nhất bay về Vụ Thành.
Ôn Túc An trở về không nói với ai, đến sân bay Vụ Thành thì trời đã tảng sáng, gió sớm mát lạnh khiến người ta cảm thấy cô đơn cùng cực.
Ôn Túc An lấy điện thoại ra, nhìn thấy phía trên có tin nhắn.
Mấy ngày nay cô có liên lạc với Lâm Tứ, nhưng phần lớn là do Lâm Tứ gửi cho cô hỏi thăm tình hình của Ôn Chi Bình, hỏi cô có cần anh giúp gì không.
Ôn Túc An nhìn cái tên Lâm Tứ, tự hỏi trong thành phố này cô còn có thể tìm đến ai khác ngoài anh không...
Gọi một lúc lâu sau mới nhấc máy, Lâm Tứ rõ ràng đang ngủ say bị đánh thức, giọng nói khàn khàn ngái ngủ.
"Ôn Ôn?"
Ôn Túc An nhìn chằm chằm phía trước, mũi đau xót, cắn chặt môi dưới, giọng nói ủy khuất, "Lâm Tứ, em muốn gặp anh."
Đầu bên kia điện thoại thanh âm trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, anh hỏi: "Em đang ở đâu?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương