Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Ôn Túc An không muốn làm loạn trong quán bar nên kéo cánh tay Lâm Tứ.
"Buông tay trước đi."
Lâm Tứ quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Túc An.

Ôn Túc An thấy anh không buông tay thì nhích lại gần, "Ở đây nhiều người quá, đừng doạ khách hàng của tôi."
Lâm Tứ hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Cố Chính rồi buông anh ta ra, đồng thời tay còn lại nắm chặt tay Ôn Túc An.
Ôn Túc An không nhúc nhích, tuỳ ý để Lâm Tứ dẫn đi.
Cố Chính phục hồi tinh thần, nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, lần trước họp lớp anh ta hỏi bạn bè, rõ ràng biết được Ôn Túc An còn độc thân.
"Anh muốn gì thì nói với tôi."
Lâm Tứ nắm tay Ôn Túc An, nửa người cô bị thân hình cao lớn của anh chặn lại, Cố Chính nghiến răng nghiến lợi, lúc này mới tỉnh táo lại, "Tôi muốn nói chuyện với An An."
Nghe vậy, Lâm Tứ nhướng mày, quay đầu hỏi Ôn Túc An: "Em có muốn nói chuyện với anh ta không?"
Ôn Túc An lắc đầu.
"Anh xem, cô ấy không muốn nói chuyện với anh, bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh nói chuyện với tôi, hoặc là đi khỏi chỗ này."
Lâm Tứ dùng sức nắm tay Ôn Túc An, làm cô thấy hơi đau, Ôn Túc An muốn rút ra, nhưng lần nào cũng bị Lâm Tứ giằng lại.
Lâm Tứ đêm nay rất khác thường ngày.
Vốn tưởng rằng Cố Chính sẽ lựa chọn lập tức rời đi, không nghĩ tới cuối cùng lại muốn cùng Lâm Tứ nói chuyện.

Ôn Túc An không biết giữa họ có gì để nói, nhưng tóm lại không đánh nhau là tốt rồi.
Lâm Tứ và Cố Chính cùng nhau ra khỏi quán bar, đi tới cửa, Ôn Túc An có chút lo lắng kéo Lâm Tứ lại, "Cẩn thận một chút."
Lâm Tứ cụp mắt xuống, mặt không chút thay đổi nói: "Cẩn thận cái gì?" Nói xong lại hơi nhếch khóe môi, ngữ khí có chút quái gở, "Sợ tôi đánh hắn, làm em đau lòng à?"
Ôn Túc An thực sự không nói nên lời, đẩy Lâm Tứ ra, "Tôi nói anh cẩn thận, còn thì kệ xác anh ta."
Lâm Tứ nhìn cô, cười không chút cảm xúc, xoay người bước ra ngoài.
Lâm Tứ không cho Ôn Túc An ra ngoài, Ôn Túc An chỉ có thể ở trong quán chờ đợi, nhưng dần dần cô bắt đầu hoang mang, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Cô biết rõ tính tình của Cố Chính, tuy người này bề ngoài tỏ ra ôn hòa dịu dàng, nhưng bên trong là người thực sự tàn nhẫn, cũng may ở chung bấy lâu, anh ta chưa từng động tay với cô.
Còn về Lâm Tứ, Ôn Túc An cảm thấy thật sự mình không hiểu anh, khi ở bên nhau, Lâm Tứ luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ, nửa đùa nửa thật.

Cô chưa từng thấy bộ dạng nổi giận của anh, cho nên cũng không biết giới hạn của anh tới mức nào.
Mười phút trôi qua, bên ngoài quả thật xảy ra chuyện.

Có người tiến vào nói bên ngoài có người đánh nhau, Ôn Túc An vội vàng đẩy cửa ra, vừa nhìn liền thấy hai người đang vật lộn dưới đất.
"Buông ra! Hai người buông tay!"
Ôn Túc An chạy tới kéo Lâm Tứ ra khỏi người Cố Chính.

Cố Chính được thả ra theo phản xạ đứng dậy đánh trả, lại không may đụng trúng Ôn Túc An đang chen vào giữa hai người.
Một quyền đánh thẳng vào bả vai, Ôn Túc An đau đến há hốc mồm.
"Ôn Ôn!"
"An An!"
Hai người đàn ông sợ tới mức lập tức dừng tay.
Ôn Túc An đang ngồi dưới đất đối mặt với Lâm Tứ, bị đụng trúng nên trực tiếp ngã vào trong lòng Lâm Tứ.

Anh ôm lấy cô, sát khí lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Ôn Túc An vừa đau vừa giận, đẩy Lâm Tứ ra, cũng không cho Cố Chính chạm vào người, cô tức giận mắng: "Hai người muốn làm gì! Muốn đánh nhau thì cút khỏi đây! Mẹ nó, để tôi báo cảnh sát, cho các anh vào đồn mà đánh nhau."
Lâm Tứ và Cố Chính trên mặt đều có vết thương, may là Ôn Túc An kịp thời ngăn lại nên tình trạng cả hai đều không nghiêm trọng.

Ôn Túc An ôm vai phải đứng dậy, nói với Cố Chính đang ngồi dưới đất: "Cố Chính, tôi có bạn trai rồi, anh đừng quấy rối tôi nữa, lần sau thấy anh tôi nhất định sẽ báo cảnh sát."
Nói xong, Ôn Túc An không thèm ngoảnh lại bước vào quán bar, Lâm Tứ vội vàng đứng dậy đi theo.
Cố Chính ngồi một mình dưới đất, xung quanh là mấy nam nữ đang xem kịch, ánh mắt của bọn họ khiến anh ta cảm thấy bị lột trần.

Anh ta không hiểu nổi tại sao Ôn Túc An nhanh như vậy đã ở bên Lâm Tứ.
Anh ta không cam lòng.
——
Lâm Tứ theo Ôn Túc An đi vào, cuối cùng đến một gian phòng chứa đồ lặt vặt, Ôn Túc An bật đèn đi vào tìm thứ gì đó.
"Ôn Ôn."
"..."
"Ôn Túc An."
"..."
Lâm Tứ kéo Ôn Túc An, "Cho tôi xem vết thương..."

"Câm miệng!" Ôn Túc An nổi giận quát một tiếng, Lâm Tứ bị tiếng quát làm cho sửng sốt.
Ôn Túc An từ trong ngăn tủ lấy ra một ít thuốc bôi ngoài, đều là thuốc dự phòng lúc trước để ở quán bar.
"Ngồi đi." Ôn Túc An chỉ thùng giấy bên cạnh.
Lâm Tứ không dám hó hé nửa lời, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vết thương trên mặt Lâm Tứ không nghiêm trọng, nhưng có một vết cắt ở hàm dưới hiện đang rỉ máu, nhìn qua có chút đáng sợ.
Ôn Túc An lấy bông tẩm cồn nhẹ sát trùng cho Lâm Tứ, cơn đau khiến Lâm Tứ nhíu chặt mày.
"Trên tay anh ta đeo một chiếc nhẫn, cú đấm đó suýt chút nữa đã chém thẳng vào mặt tôi."
Lâm Tứ tố cáo Cố Chính dùng ám khí, ngẩng đầu nhìn Ôn Túc An.
Ôn Túc An mặt không biểu cảm.
"Chiếc nhẫn kia đeo ở ngón giữa, giống với chiếc nhẫn em từng đeo, hẳn là nhẫn cặp đúng không, anh ta quả thật nặng tình.

Này..."
Ôn Túc An trực tiếp ấn bông gòn lên vết thương, lạnh lùng nói: "Anh có thể ngừng nhắc đến hắn ta không?"
Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An, im lặng hai giây rồi quay đầu đi.
Bầu không khí thật sự áp lực, Lâm Tứ nghĩ đến những chuyện vớ vẩn mà Cố Chính đã nói với mình ở bên ngoài, anh biết Cố Chính đang chọc tức mình, nhưng anh vẫn không chịu được Cố Chính nói Ôn Túc An như vậy.

Một tên khốn như Cố Chính vì sao có thể giữ được Ôn Túc An tận năm năm, cô lại còn nhiều lần bao dung cho hắn ta.
Lâm Tứ thấy Ôn Túc An thật khờ khạo.
Bị trận đánh nhau này làm xao động suy nghĩ, nhất thời cảm thấy bốc đồng, Lâm Tứ trực tiếp nói:
"Ôn Túc An, em ở bên tôi đi."
Bàn tay đang băng bó cho anh dừng lại, Ôn Túc An sững người.
Đêm Giáng Sinh, Lâm Tứ cũng nói như vậy, khi đó Ôn Túc An hiểu chỉ là một câu tán tỉnh, nhưng bây giờ, hiển nhiên không phải là một câu bông đùa.
Bởi vì bọn họ không uống rượu, Lâm Tứ đang nghiêm túc nhìn cô.
Ôn Túc An bình tĩnh dán băng cá nhân, đứng thẳng người nhặt bông băng đã qua sử dụng.
"Ôn Túc An..."
"Hiện tại tôi không muốn yêu đương."

Trong không gian nhỏ hẹp và yên tĩnh, họ đồng thanh lên tiếng, đẩy bầu không khí vào sự im lặng tĩnh mịch.
"Vì anh ta?" Lâm Tứ cười khẽ một tiếng, "Em còn tình cảm với anh ta phải không?"
Lâm Tứ tự nhiên cho rằng Ôn Túc An sở dĩ không muốn yêu chính là bởi vì cô còn chưa buông bỏ mối quan hệ trước đó, nhưng nghĩ đến việc cô yêu phải một tên cặn bã, Lâm Tứ lại cảm thấy không đáng cho cô.
"Tôi mặc dù không phải người tốt, nhưng ít nhất tôi tốt hơn Cố Chính, em có thể tiếp nhận anh ta nhưng lại không thể tiếp nhận tôi sao?"
Ôn Túc An nhíu mày, cô không hiểu vì sao mọi người đều cho rằng sở dĩ cô không muốn bắt đầu mối quan hệ tiếp theo là vì không thể quên được Cố Chính, chẳng lẽ là vì yêu đương năm năm cho nên họ đều chủ quan nghĩ rằng cô không thể quên anh ta?
Cô cho rằng Lâm Tứ hiểu cô, hiểu được những băn khoăn trong lòng cô, nhưng cô không ngờ rằng Lâm Tứ cũng như bao người khác, anh không hiểu cô chút nào.
Ôn Túc An đột nhiên không muốn giải thích.
"Có liên quan đến anh sao?" Ôn Túc An nhẹ giọng nói: "Tôi không thể quên anh ta, không nguyện ý yêu đương với ai, thì liên quan gì đến anh?"
Ôn Túc An hơi nhếch môi, "Chỉ vì anh tốt hơn anh ta mà tôi phải tiếp nhận anh, vậy tôi phải tiếp nhận tất cả người tốt trên thế gian này sao?"
"Nhưng hắn ta là một tên cặn bã chết tiệt."
Lâm Tứ đột ngột đứng dậy, hất đổ hộp thuốc bên cạnh.
Anh bước lên trước, đến gần Ôn Túc An, "Em có biết tên khốn đó ở bên ngoài nói với tôi những gì không? Tại sao tôi lại động thủ với anh ta? Là vì tôi đau lòng cho em.

Anh ta thối nát như vậy mà em còn vương vấn sao? Tại sao lại tự chà đạp mình như vậy?"
Ôm Túc An ngực phập phồng, hai mắt đỏ hoe đẩy Lâm Tứ ra, "Tôi là người phụ nữ hèn mọn.

Tôi mù quáng đi theo tên khốn đó, tôi đáng bị hắn khi dễ, là tôi đáng đời, được chưa?!"
"Thật vất vả cho anh phải làm bạn với một người ngu như tôi, thời gian này làm anh cảm thấy ghê tởm là lỗi của tôi."
Ôn Túc An không khỏi cười khẩy, tâm trạng kích động, đâm thẳng vào tim Lâm Tứ một nhát dao sắc bén.
"Anh mặc kệ tôi đi, chuyện của tôi để tôi tự giải quyết.

Anh gặp trúng tôi coi như anh xui xẻo, xin lỗi."
Nghe những lời của cô làm Lâm Tứ thấy lòng đau nhói, thật muốn tát Ôn Túc An một cái cho tỉnh ra, để cô nghĩ lại xem mình đang làm gì.
Lâm Tứ liếm khóe miệng tê dại, sau đó nghiến răng gằn từng chữ hỏi:
"Vậy chúng ta trong khoảng thời gian này được tính là gì? Hả? Ôn Túc An, em đang đùa bỡn tôi sao?"
Ôn Túc An nhếch khoé môi, nụ cười kiều diễm nhưng khi nhìn qua, trong mắt lại tràn đầy lãnh đạm.
"Ừ, không phải chỉ là cho vui thôi sao? Luật chơi không phải đã định sẵn từ đầu sao? Lâm Tứ, khi anh chơi đùa với tôi không phải cũng rất sảng khoái sao?"
"..."
Những lời này của cô giống như một quả bom bị kích nổ trong không gian chật hẹp.

Lâm Tứ từ lúc ban đầu không thể tin được đến sau đó bừng tỉnh nổi giận, cuối cùng trực tiếp trở tay khóa chặt Ôn Túc An áp trên kệ để đồ.
Động tác của anh không còn nhẹ nhàng nữa, anh một tay ôm lấy cổ cô, dùng nụ hôn cuồng nhiệt đến nghẹt thở đè xuống mặt cô, trực tiếp cướp đi toàn bộ dưỡng khí trong hô hấp của cô.


Ôn Túc An dựa vào ngực anh giãy giụa, ngậm chặt môi, một mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khoang miệng của hai người.
Lâm Tứ mút đi vết máu trên môi Ôn Túc An, sau đó cúi người thì thầm vào tai cô: "Em có biết vui chơi là gì không? Ôn Túc An, để tôi cho em biết cái gì là chơi đùa thân thể."
Ôn Túc An chưa từng thấy Lâm Tứ như vậy bao giờ, sự xa lạ khiến cô sợ hãi, không khỏi giãy giụa, cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ khiến cô sợ chết khiếp, nước mắt sinh lý không kìm được mà rơi xuống cánh tay Lâm Tứ.
Cô đã đánh giá quá cao sự bao dung của Lâm Tứ dành cho mình, sau một thời gian dài, cô còn dám ở trước mặt Lâm Tứ ăn nói thiếu kiềm chế.

Nhưng khi câu nói kia vừa thốt ra, Ôn Túc An mới ý thức được, mặc dù giữa họ chưa từng nói đến chuyện tình cảm nhưng nội tâm cô lại đòi hỏi ngày một nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Ôn Túc An đột nhiên không sợ, chỉ cần không tổn thương tình cảm thì chỗ khác đau cũng không sao.
Nhưng đột nhiên, sức lực trói buộc cô được nới lỏng, Ôn Túc An mở mắt ra, phát hiện nhiệt độ sau lưng đã rút đi một chút.
Cô dựa đầu vào giá sách, không nhìn thấy vẻ mặt Lâm Tứ, không biết bao lâu sau, một chiếc áo ấm được ném lên người cô.
"Ôn Túc An, em không có trái tim." Thanh âm của anh khẽ run, chỉ để lại một câu này.
Lâm Tứ đi rồi, không nhìn cô thêm lần nào nữa.
——
Mấy ngày sau đó, bọn họ hoàn toàn cắt đứt liên lạc, không ai thử liên lạc với ai, ăn ý biến mất trong cuộc sống của nhau.
Mối quan hệ giữa họ đột nhiên bị chặt đứt
Ôn Túc An thầm nghĩ, có lẽ đến đây là kết thúc.
Một đêm nọ, Ôn Túc An nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô quay lại cảnh đêm giao thừa khi cô và Lâm Tứ cùng nhau ngồi trên máy nhảy, nhưng khác với thực tế, Lâm Tứ trong mơ vô cùng thờ ơ với cô, mặc kệ cô nói gì thì Lâm Tứ cũng không đáp lại.
Máy nhảy tăng đến độ cao nhất, tim Ôn Túc An đột nhiên ngừng đập, cô vô thức nắm lấy tay Lâm Tứ, nhưng anh lại đột ngột giằng ra, giây tiếp theo, máy nhảy nhanh chóng rơi xuống, lúc đó Ôn Túc An mới phát hiện mình không thắt dây an toàn, cô kinh hãi mở to hai mắt, đưa tay về phía Lâm Tứ, nhưng Lâm Tứ vẫn thờ ơ nhìn cô từng chút từng chút tiến gần đến cái chết.
Ầm một tiếng, Ôn Túc An từ trong mộng tỉnh lại, y phục trên lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Ôn Túc An ôm ngực thở hổn hển, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, cô từ tủ đầu giường uống mấy ngụm nước, nhìn thời gian, đã ba giờ rưỡi sáng.
Cảm giác trong mơ quá chân thực, sự thờ ơ xa cách của Lâm Tứ khiến cô vừa sợ vừa buồn.

Ôn Túc An nhìn điện thoại hồi lâu, trên đó không có tin nhắn của Lâm Tứ, cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở tuần trước.
Nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, mọi cảm xúc tiêu cực sẽ bị phóng đại.

Ôn Túc An nằm ngửa trên giường, từ khóe mắt vừa nhìn thấy một chùm hoa sao xanh trên giá sách ở đầu giường, là lần trước ra ngoài ăn cơm đã mua ở ven đường.

Ôn Túc An cố ý gây khó dễ bắt Lâm Tứ mua hoa cho mình, kết quả là Lâm Tứ không lãng mạn chút nào, sau khi lướt qua những bông hồng rực rỡ, anh đã chọn một bó hoa sao xanh, với lý do là hoa khô sẽ để được lâu hơn.
Ôn Túc An nhìn chùm hoa li ti kia, đột nhiên sống mũi đau xót.
Cảm giác này giống như thất tình.
Tên khốn Lâm Tứ....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương