Nụ Hôn Cứu Rỗi
-
25: Gin Lite
Ôn Túc An bị Lâm Tứ lôi về cửa hàng, không có cơ hội phản kháng.
"Tôi thật sự không muốn ăn..."
Cô còn chưa nói xong, Lâm Tứ đã ấn người cô xuống ghế, Lương Hạnh và La Tử Huy đã quen với việc hai người này đùa giỡn nên cũng không thèm nhìn sang.
Lâm Tứ chống tay vào ghế, vây lấy cô trong lòng mình.
Anh trầm giọng thì thào: "Hình như ngực của em nhỏ đi rồi."
Ôn Túc An hoảng hốt nhìn xuống ngực mình, "Có thật không?"
"Ừm, cảm giác không đầy đặn như trước, hình như là..." Lâm Tứ đưa tay miêu tả, "nhỏ hơn một chút."
Ôn Túc An nhíu mày.
Lâm Tứ vỗ vai cô an ủi: "Bổ sung thêm dinh dưỡng đi, một tuần sau tôi sẽ dùng tay đo lường lại cho em."
Ôn Túc An sửng sốt hai giây, rốt cục phản ứng lại.
"Anh nghĩ hay quá!"
Cô vòng tay kéo cổ anh xuống, thuận đà, đầu anh đập vào nơi mềm mại trên ngực cô.
Ôn Túc An hoảng hốt đẩy anh ra.
Ôn Túc An bị Lâm Tứ chọc tức đến đầu sắp nổ tung.
Anh còn bồi thêm một câu nhận xét lưu manh: "Ừm, vừa thơm vừa mềm"
"..."
Được lắm, tên khốn Lâm Tứ này...
Ôn Túc An nghiến răng nhìn sang, may mà Lương Hạnh và La Tử Huy đang quay lưng về phía họ chơi game nên không nhìn thấy gì.
Ôn Túc An nghiến răng, cài lại cúc áo sơ mi một cái, sau đó nói đi toilet, nhưng vừa đứng dậy, đột nhiên cô vươn tay nhéo mạnh vào eo Lâm Tứ rồi chạy mất, để mặc anh đứng đó rên rỉ vì đau.
Lưu manh với cô sao, Ôn Túc An cũng không phải thục nữ.
——
Buổi chiều, Lâm Tứ đi chợ mua nguyên liệu, Ôn Túc An nhìn thấy Lâm Tứ đứng trước bếp xào rau thì hơi kinh ngạc.
Cô thật sự cho rằng tài nấu ăn của Lâm Tứ chỉ ở mức mì ăn liền.
"Đây gọi là chỉ biết nấu chút ít sao?"
"Trứng xào cà chua ai mà không biết làm."
Ôn Túc An bình thường cũng ở nhà nấu ăn, đã từng có một khoảng thời gian cô còn nhiệt tình học nấu nướng, lúc ấy xem rất nhiều video mỹ thực, cho nên nhìn thấy đĩa trứng xào cà chua có đầy đủ hương vị là cô biết Lâm Tứ đang khiêm tốn, người này vừa nhìn đã biết là người rất biết nấu ăn, có thể đem món ăn đơn giản nhất nấu ngon như vậy cũng phải cần nhiều kỹ năng.
Ôn Túc An nhìn một hồi, đột nhiên nói: "Lâm Tứ, anh có biết khi nấu ăn nhìn anh rất đẹp trai không?"
Lâm Tứ không ngẩng đầu, "Tôi khi ở trên giường nhìn đẹp trai hơn."
"..." Ôn Túc An nhịn không được muốn đánh anh một trận, "Hiện tại đàn ông biết nấu ăn không nhiều lắm, anh phải bảo trì thật tốt kỹ năng này, mai sau khi đi xem mắt sẽ là lợi thế."
Lâm Tứ cười nhạt, "Tại sao tôi phải hẹn hò xem mắt?" Anh ngước mắt nhìn Ôn Túc An, trong mắt ẩn chứa sự giễu cợt, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Ôn Túc An.
Ôn Túc An còn tưởng rằng anh có chuyện muốn nói, vì vậy cô cúi người, người đàn ông liền ghé vào bên tai cô cười nói: "Thấy không, tôi vừa ngoắc tay là vợ liền chạy đến rồi."
"..."
Quá vô liêm sỉ
Ôn Túc An đơn giản mặc kệ anh, xoay người rời đi.
Tôm hùm đất và cá nướng nhanh chóng được đưa tới, Lâm Tứ chỉ xào vài món ăn kèm, bốn người ngồi quây quần trong sân ăn tối.
Trong bữa ăn, La Tử Huy nói đùa rằng Ôn Túc An muốn làm việc trong cửa hàng vì ban ngày cô nhàm chán không có việc gì làm, nhưng bị Ôn Túc An phản bác: "Tôi nói khi nào."
Lâm Tứ đeo bao tay rồi bắt đầu bóc vỏ tôm, nói: "Đến đi, tôi trả lương cho em."
"Anh có thể trả cho tôi bao nhiêu?"
Lâm Tứ ngẩng đầu trầm tư một lát, nói: "Hay là cho em làm bà chủ luôn?"
"Ồ~"
"Này, A Tứ, tôi cũng muốn làm bà chủ"
Hai người kia huyên náo ầm ĩ.
Ôn Túc An không thèm để ý, thản nhiên nói: "Tôi cũng có cửa tiệm của chính mình, cần gì phải đến đây làm bà chủ?"
"Ồ?"
"So doanh thu, xem ai nhiều hơn."
"..."
Quả thật tiệm xăm của anh không bằng quán bar của Ôn Túc An, Lâm Tứ bỏ tôm hùm đã bóc vỏ vào bát Ôn Túc An, nhận thua.
Một lúc sau, Lâm Tứ nói: "Chán thì cứ đến đây chơi, muốn học xăm mình thì tôi dạy em, không muốn học thì nằm đó chơi game."
Ôn Túc An lắc đầu, "Tôi cũng không thích chơi game."
Lâm Tứ liếc nhìn cô, dừng một chút, chỉ vào trong phòng, "Vậy đến giúp tôi quét dọn phòng, cảm ơn dì Hai."
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Cả đám cười như điên.
Lâm Tứ cũng cười, thấy Ôn Túc An sắc mặt nặng nề liền bóc một con tôm hùm khác đưa đến bên miệng cô, nghiêm chỉnh dỗ dành: "Đừng lo, Ôn Túc An, em tuyệt đối là người dọn vệ sinh đẹp nhất thế giới."
"..."
"Này, đừng đi!"
"Giận rồi."
"A Tứ, anh làm gì vậy?"
"Đúng đó, làm gì vậy?"
"Nhìn đi, làm người ta chạy rồi."
Lâm Tứ nắm lấy tay Ôn Túc An kéo lại, cười đến thở không ra hơi, Ôn Túc An rất có sức, Lâm Tứ dứt khoát ôm ngang người cô, kết quả cô ngồi hẳn lên đùi anh.
"Ôi chao!" Hai người kia vội vàng che mắt lại, "Không phù hợp cho trẻ con."
Ôn Túc An vùng vẫy đứng dậy, "Đừng lộn xộn"
Lâm Tứ hơi dùng sức ôm cô vào lòng như một đứa trẻ, "Hai người họ đều nhắm mắt rồi, không nhìn thấy gì đâu."
"Đúng! Chúng ta không nhìn thấy gì hết!"
Lâm Tứ cúi người cầm đũa gắp một miếng cá nướng đưa vào miệng Ôn Túc An, điệu bộ hoàn toàn nghiêm túc.
"Nói đùa một chút thôi, em ăn thêm đi, ăn xong tôi đưa về."
Ôn Túc An bị Lâm Tứ giữ một tay không cử động được, đành phải làm theo, bị Lâm Tứ ép ăn thêm một lúc, Lâm Tứ rốt cuộc cũng tha cho cô.
"Hai người ăn cơm đi, tôi đưa cô ấy đến quán." Lâm Tứ nhặt chiếc áo khoác trên ghế, đưa Ôn Túc An ra khỏi cửa.
Mùa này chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, ban ngày tuy nắng nóng nhưng ban đêm nhiệt độ vẫn khá thấp, Lâm Tứ tiện tay khoác áo lên vai Ôn Túc An.
Thật ra Ôn Túc An và Lâm Tứ đều không phải là người nhiều chuyện, khi ở cùng nhau, giao tiếp nhiều nhất đều ở trên giường, cho nên không có bầu không khí ồn ào của người xung quanh, bọn họ lập tức an tĩnh lại.
Lâm Tứ và Ôn Túc An sánh bước bên nhau, bóng hai người trải dài vô tận dưới ánh đèn đường.
Im lặng một lúc, Lâm Tứ lên tiếng trước: "Tôi nói thật đấy, nếu em buồn chán thì đến chỗ tôi."
Ôn Túc An buột miệng: "Đến chỗ anh làm gì, đến đó tìm người yêu sao?"
Lâm Tứ nhướng mày, chớp thời cơ, "Không phải là không thể."
Ôn Túc An trợn mắt không nói nên lời.
"Thật ra nếu em thực sự muốn tìm việc gì đó để làm thì thể tùy theo sở thích của mình.
Ví dụ như có người thích khiêu vũ, vậy thì sẽ học khiêu vũ, suy cho cùng em không phải lo cơm áo gạo tiền, làm việc gì khiến mình vui vẻ là được.
Tất nhiên, nếu em muốn học làm thợ xăm thì tôi sẽ nhận em làm đồ đệ."
Nói xong, anh nháy mắt với Ôn Túc An.
Ôn Túc An động lòng, cô thấy Lâm Tứ rất giỏi tìm ra sở thích của mình, nhiều năm trôi qua, tưởng đã quên mất, vậy mà vừa quen anh, cô đã quay lại với sở thích đua xe mô-tô, lại còn thêm một hình xăm trên người.
Cô chợt nhớ tới lời Cừ Tiểu Chiêu đã từng nói, dường như cô và Lâm Tứ là một cặp trời sinh.
Khi đó Ôn Túc An không hiểu nên Cừ Tiểu Chiêu lần lượt đưa ra ví dụ chứng minh, bắt đầu từ tướng mạo và tuổi tác, sau đó đến sở thích và quan điểm sống, lúc đó Cừ Tiểu Chiêu hỏi cô rằng ở bên Lâm Tứ cô có cảm thấy vui vẻ không.
Ôn Túc An suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không có câu trả lời.
Cô và Lâm Tứ ở bên nhau rất vui vẻ, sở thích và thói quen cũng giống nhau, trải nghiệm cuộc sống cũng làm cho cả hai có sự đồng cảm nhất định, ngay cả khi yên lặng ở bên nhau thì không khí cũng không quá xấu hổ.
Nhưng chính vì quá phù hợp mà Ôn Túc An thấy bối rối, cô không nghĩ rằng sẽ có món quà từ trên trời rơi xuống như vậy.
Cô đã quen với sự mất mát.
Trong khi đang suy nghĩ, họ đã đi đến cuối con hẻm, 【Sầu Nhiên】đã mở cửa kinh doanh, âm nhạc bên trong vọng vào tai khi ai đó mở cửa, đó là một bản tình ca đã cũ.
"Vào trong ngồi một lúc không?" Ôn Túc An đứng ở cửa hỏi anh.
"Không được, lát nữa có khách đến xăm, tôi phải về."
Ôn Túc An gật đầu, quay người đi vào quán bar, vừa mở cửa, chuông gió khẽ vang lên, giai điệu bài hát lọt vào tai.
Ôn Túc An dừng ở cửa.
Một lúc sau, cô quay lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tuần sau ở Vụ Thành có tổ chức lễ hội âm nhạc, tôi đã kiểm tra rồi, ban nhạc Orange sẽ đến trình diễn."
Orange Band là ban nhạc mà cả hai đều thích, một lần tình cờ họ tìm thấy playlist trong điện thoại di động của nhau đều là những bài hát của ban nhạc này.
Lâm Tứ hiểu ra, "Vậy tôi sẽ tìm mua vé."
Ôn Túc An cười, lắc lắc điện thoại, "Tôi mua rồi."
Lâm Tứ bị nụ cười của cô làm cho lóa mắt, tim đập thình thịch, nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nói một câu không đầu không cuối: "Ôn Ôn, tôi muốn hôn em."
Ôn Túc An bĩu môi, "Tuy rằng bị tôi làm cảm động, nhưng anh cũng không cần dùng phương cách này cám ơn tôi chứ."
Lâm Tứ cười cười, "Vậy cho tôi một cơ hội đáp lễ đi."
Ôn Túc An nhìn anh chằm chằm không nói.
Lâm Tứ tiến lên hai bước, nắm tay Ôn Túc An trên nắm cửa, đóng cửa lại, xung quanh yên tĩnh, Lâm Tứ đẩy Ôn Túc An tựa vào cửa, đỡ lấy mặt cô, hôn xuống.
Một nụ hôn không chút dục vọng, chỉ là hai cánh môi nhẹ nhàng áp vào nhau, cũng không có thâm nhập sâu, Ôn Túc An mở mắt liền thấy Lâm Tứ đang nhắm nghiền mắt, đây là lần đầu tiên cô quan sát anh ở cự ly gần như vậy.
Nhìn kỹ thì lông mi của Lâm Tứ không dài nhưng rất rậm, nếp mí rõ ràng, một đường kéo dài đến đuôi mắt, sống mũi cao, mỗi khi hôn, chóp mũi anh đều sẽ ấn sâu vào gò má cô.
Đột nhiên, hai mắt anh mở lớn, Ôn Túc An bị bắt gặp đang nhìn trộm người ta.
Trong mắt Lâm Tứ hiện lên một tia bất mãn, tựa hồ không vui vì Ôn Túc An không tiếp tục hôn, nhỏ giọng nói: "Em đang nhìn cái gì?"
Ôn Túc An khẽ chớp mắt, "Nhìn anh."
Cô thẳng thắn trả lời.
Lâm Tứ quả nhiên mỉm cười, hứng thú nói: "Có gì mà nhìn?"
"Nhưng tôi thấy anh rất đẹp trai."
Lâm Tứ tuỳ ý để cô nhìn thẳng vào mình, một lúc lâu sau mới nói: "Ánh mắt của em giống như đang hẹn hò yêu đương với tôi vậy."
Ôn Túc An dựa vào vai Lâm Tứ cười to đến rung cả người.
Cô tinh nghịch nói: "Có nhiều người muốn hẹn hò với tôi lắm, anh xếp hàng lấy số đi.".
Lâm Tứ lắc đầu thở dài nói: "Vừa rồi nói mấy câu kia tưởng là xong rồi, sao em lại phá hư mọi việc vậy?"
Ôn Túc An đọc ra một dãy số, Lâm Tứ liền hỏi đó là gì.
Ôn Túc An nói: "Là số thứ tự của anh."
Lâm Tứ nhíu mày, "Ở xa như vậy? Quen biết em lâu rồi mà không được ưu tiên sao?"
Ôn Túc An lắc tay, "Tuân thủ quy tắc đi, phía trước còn có một đám người xếp từ Đại học Vụ Thành ở cửa Nam đến cổng tàu điện ngầm cửa Bắc đó."
"Vậy kiếp sau tôi còn có cơ hội không?"
"Ừm, tự biết lượng sức đó, kiếp sau thì còn có thể."
Lâm Tứ vẻ mặt buồn bực, vòng tay qua cổ Ôn Túc An, cúi đầu hôn cô, sau đó sờ đầu cô, nói: "Vậy tôi sẽ tìm cơ hội chen hàng."
"Vậy thì anh phải cố gắng lên."
Ôn Túc An nói xong liền giơ tay vỗ vai động viên anh, Lâm Tứ cười đến thở không ra hơi.
Gió thổi, trăng khuyết, lời tạm biệt quyến luyến của tình nhân luôn được mặt trăng chứng kiến, cô dựa vào cửa vẫy tay với anh.
Lâm Tứ ném lại một câu trước khi rời đi, "Cứ chờ đi, kiếp này tôi nhất định sẽ chen hàng thành công."
Người đến người đi không biết họ đang nói về chuyện gì, có lẽ còn thầm mắng bọn họ là hai đứa ngốc.
Mặt trăng cũng phải lắc đầu thở dài..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook