Nụ Hôn Cứu Rỗi
-
14: White Lady
Bữa ăn sáng này dù sao cũng không xong, bởi vì Ôn Túc An bị Cừ Tiểu Chiêu áp giải về nhà, tra tấn để moi ra lời khai.
Trước khi đi, cô nàng hung hăng trừng Lâm Tứ một cái, "Anh liệu hồn tôi đấy."
Lâm Tứ: "..."
Vừa vào nhà, Cừ Tiểu Chiêu liền xông vào phòng ngủ tìm chứng cớ, nhưng trên giường sạch sẽ không một vết tích, Cừ Tiểu Chiêu không tin, chạy ra ban công mở máy giặt ra xem.
Ôn Túc An bình tĩnh ngồi xuống sô pha, cô không có gì giấu diếm, thích thì cứ làm đi, cô già từng này tuổi còn sợ gì mấy trò này.
Một lúc sau, tiếng hét của Cừ Tiểu Chiêu vang lên.
"Hai người thật sự làm rồi?"
Ôn Túc An gặm táo cho qua cơn đói, "Không phải cậu thấy hết rồi sao?"
Ga trải giường và chăn mền đã ở trong máy giặt, Cừ Tiểu Chiêu không thể không nhìn thấy, còn có đủ loại dấu vết lộn xộn, cô không hiểu nói: "Không phải lần trước cậu và anh ta không có khả năng sao? Tình huống này là như thế nào? Nghiêm túc hay đang chơi đùa?"
Ôn Túc An vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, ý bảo Cừ Tiểu Chiêu ngồi xuống, bình tĩnh nghe cô nói.
"Tối hôm qua chắc là do bầu không khí quá nóng bỏng nên tôi cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao thì đều độc thân cả.
Chúng tôi cũng đã thống nhất với nhau rằng chỉ là tình một đêm, cho nên anh ta không cần chịu trách nhiệm."
Cừ Tiểu Chiêu nghe xong, khinh thường liếc Ôn Túc An một cái, "Cậu nói chuyện giống như một tên lưu manh."
Ôn Túc An cười lạnh một tiếng, "Cậu là cao thủ trong lĩnh vực 4-1-9, còn dám nói tôi?"
Cừ Tiểu Chiêu tuy có chút sửng sốt, nhưng sau khi bình tĩnh lại cũng nhanh chóng tiếp nhận sự thật, đến gần Ôn Túc An hỏi: "Dáng người anh ta thế nào?"
"Đẹp."
"Còn năng lực thì sao?"
Ôn Túc An dừng một chút, sau đó chỉ hướng nhà vệ sinh, "Thùng rác trong nhà vệ sinh còn chưa dọn, cậu tự đi đếm xem đã dùng bao nhiêu cái."
"Ôn Túc An, mẹ nó, cậu khá lắm!" Cừ Tiểu Chiêu ôm lấy Ôn Túc An, thẳng thắn nói: "Anh ta lợi hại như vậy, hai người sẽ trở thành loại quan hệ đó hả?"
Ôn Túc An không hiểu, "Loại quan hệ gì?"
Cừ Tiểu Chiêu nói: "Chỉ để giải toả nhu cầu, không có quan hệ tình cảm."
Điểm này Ôn Túc An thật sự không nghĩ tới, đêm hôm qua mặc dù là trong dự liệu, nhưng cũng là do xung động đưa đẩy, đối với bản thân cô cũng chỉ là tình một đêm, chưa từng nghĩ tới việc kết thành một mối quan hệ lâu dài...
"Xem đi, hiện tại cậu không muốn yêu đương, cho nên cả hai đều không cần để tâm, chỉ cần giải toả nhu cầu thể chất của nhau là được, miễn là hai bên tình nguyện." Cừ Tiểu Chiêu tương đối cởi mở, vì vậy loại chuyện này đối với cô ấy vô cùng bình thường.
Ôn Túc An không phải là một cô gái ngây thơ, nhưng cô cũng chưa bao giờ thiết lập mối quan hệ như vậy với bất kỳ ai.
"Thôi đi, có khi anh ta cũng chỉ ham thích mới lạ, ngủ cũng đã ngủ rồi, bây giờ có khi đã bắt đầu thấy chán.
Đàn ông đều là như vậy."
Đang nói chuyện thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Ôn Túc An sững người một chút, không biết lúc này ai lại tới tìm mình.
Ôn Túc An ra mở cửa thì có một người giao hàng đi tới.
"Cô Ôn, đồ ăn của cô đây."
Ôn Túc An khó hiểu, "Tôi không có gọi đồ ăn."
Nguời giao hàng kiểm tra địa chỉ và thông tin, rồi nói: "Nhưng địa chỉ trên là của cô, cô có phải là họ Ôn không?"
"Tôi là họ Ôn, nhưng..."
Cùng lúc đó, di động Ôn Túc An vang lên, cô mở ra thì thấy tin nhắn của Lâm Tứ.
【 Lâm Tứ 】: Tôi về studio còn có chút việc, có gọi đồ ăn giao đến cho em, nhớ ăn uống đầy đủ.
Người giao hàng lại gọi một tiếng, Ôn Túc An hoàn hồn, nhận lấy đồ ăn, "Là của tôi, cám ơn."
Người giao hàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa cho Ôn Túc An một túi khác, "Cái này cũng của cô."
Ôn Túc An nhận lấy, vừa đóng cửa, quay đầu lại liền nhìn thấy con mắt hóng chuyện của Cừ Tiểu Chiêu.
"Để tôi đoán xem, là ai mua bữa sáng tình yêu cho cậu..." Cừ Tiểu Chiêu nói, "Tôi nghĩ chắc là người vừa rời khỏi nhà cậu mua phải không?"
Ôn Túc An cũng không phủ nhận, đem bữa sáng đặt lên bàn, để cho Cừ Tiểu Chiêu cùng ăn.
"Tôi không ăn, mua cho cậu, sao tôi dám ăn?"
"Anh ấy mua nhiều lắm, cùng nhau ăn đi."
Cừ Tiểu Chiêu ngồi xuống, mở túi ra, "Cái này giống như chỉ thích thân thể cậu sao? Tôi chưa thấy ai chỉ muốn ngủ một đêm mà mua cả đồ ăn sáng cho đối phương."
Ôn Túc An bất đắc dĩ, "Biết đâu do anh ta lịch sự lễ độ"
"Cắt." Từ Tiểu Chiêu không tin, đang ăn sáng nhìn thấy một túi khác, "Đây là cái gì? Hình như là thuốc, anh ta mua thuốc cho cậu làm gì?"
"Không biết." Ôn Túc An uống sữa đậu nành, không để ý tới đồ trong túi.
Cừ Tiểu Chiêu cắn một miếng bánh bao, nhìn kỹ một chút.
Ôn Túc An thấy Cừ Tiểu Chiêu đột nhiên trầm mặc, khó hiểu nhìn qua, "Cái gì?"
"Ôn Túc An, cậu giỏi thật đấy." Cừ Tiểu Chiêu giơ tay, lắc lắc lọ thuốc mỡ chống sưng, thở dài: "Hai người kịch liệt lắm hả, còn phải bôi thuốc chống sưng."
Ôn Túc An: "..."
Người lão làng như Ôn Túc An lần đầu tiên đỏ mặt vì chuyện này bị phơi bày.
——
Mấy ngày sau đó Lâm Tứ thật sự rất bận, hoặc là ăn xong liền phủi tay, mấy ngày không liên lạc gì.
Ôn Túc An thầm nghĩ, quả nhiên Lâm Tứ cũng là một tên cặn bã, nhưng như vậy cũng tốt, cô sẽ không cảm thấy áp lực.
"Đêm giao thừa có tiết mục gì không cưng?"
Mấy ngày nay Cừ Tiểu Chiêu được nghỉ phép nên ngày nào cũng ở nhà Ôn Túc An, giao thừa cũng sắp đến gần nên đương nhiên phải lên kế hoạch trước.
Ôn Túc An nói: "Không có, cậu có ý tưởng gì không?"
Cừ Tiểu Chiêu cười hai tiếng, xoay người nằm trên sô pha, "Giao thừa đi Bắc Sơn trượt tuyết nhé."
"Chỉ có hai chúng ta?"
"Đương nhiên không phải." Cừ Tiểu Chiêu lắc lắc điện thoại, "Tôi gọi điện thoại cho Lương Hạnh và La Tử Huy rồi, à, còn có Lâm Tứ nữa."
Ôn Túc An nghe thấy tên của Lâm Tứ thì hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh nói: "Từ khi nào cậu trở nên thân với bọn họ như vậy?"
"Ồ, chúng ta đều là bạn mà.
Tôi đã nói với họ rồi, cậu có đi hay không."
Ôn Túc An tháo khẩu trang xuống, lau tay, bất đắc dĩ nói: "Cậu đã quyết định rồi, tôi có thể không đi sao?"
"À ừ!"
Ngày 31 tháng 12, Cừ Tiểu Chiêu và Ôn Túc An thu dọn hành lý đợi ở chung cư dưới lầu, vì phải đi hai ba ngày nên mỗi người xách một vali, Lương Hạnh và La Tử Huy có chút kinh ngạc.
"Đi có ba ngày mà mang nhiều đồ như vậy?"
Cừ Tiểu Chiêu ậm ừ, "Chuyện của phụ nữ, anh để ý làm gì."
"Còn Lâm Tứ?"
"Anh ấy ở trong xe, bên ngoài khó tìm chỗ đậu."
Lần này đi đón giao thừa cũng không ít người, phần lớn đều là người quen của Ôn Túc An.
La Tử Huy lái xe đưa bạn gái cùng mấy người khác, Lâm Tứ lái xe chở bọn cô.
Mấy ngày không gặp, Lâm Tứ không có chút thay đổi nào ngoại trừ mái tóc đã cắt ngắn, sau khi nhìn thấy Ôn Túc An thì chào hỏi như thường lệ.
Ôn Túc An cho hành lý vào cốp xe, khi quay lại thì hàng ghế sau đã đầy nên đành phải ngồi ghế phụ.
Lái xe đến khu nghỉ dưỡng Bắc Sơn mất hai tiếng, vì dậy sớm nên Cừ Tiểu Chiêu vừa lên xe là ngủ luôn, sau khoảng nửa tiếng, mọi người ngồi ở ghế sau đều ngủ say, cả xe chỉ có Lâm Tứ và Ôn Túc An là còn thức.
"Em không buồn ngủ sao?" Trong xe yên tĩnh, thanh âm của Lâm Tứ vang lên, Ôn Túc An lắc đầu, "Tối hôm qua đi ngủ sớm, bây giờ cũng không buồn ngủ lắm."
Bởi vì sáng sớm đã phải thức dậy, Ôn Túc An cũng không trang điểm, nhìn qua có chút thanh tú, mất đi vẻ phong tình, hơn nữa cái nốt ruồi nhỏ ở bên mũi hình như cũng tạo cảm giác ngây thơ hơn bình thường.
Lâm Tứ cười nhẹ.
Ôn Túc An nghiêng đầu, nửa khuôn mặt vùi vào trong khăn quàng cổ, một đôi mắt to lấp lánh chớp động, lông mày hơi cau lại, "Anh cười cái gì?"
Lâm Tứ cong môi, một tay cầm vô lăng, dáng vẻ thản nhiên thoải mái nói: "Tôi không có cười nhạo em, chỉ là cảm thấy khi không trang điểm nhìn em vẫn rất đẹp."
Ôn Túc An buột miệng nói: "Anh chưa từng thấy tôi để mặt mộc sao?"
Lâm Tứ đạp thắng, xe dừng lại ở đèn đỏ, anh quay đầu sang một bên, dường như đang suy nghĩ rồi thì thầm: "Bình thường chưa từng thấy qua, nếu là đêm hôm đó...!Tôi nhớ hình như em còn không kịp tẩy trang."
"Khụ khụ..." Ôn Túc An bị sặc nước miếng của chính mình, lấm lét quay đầu lại nhìn, thấy ba người sau lưng còn đang ngửa mặt ngáy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tứ chú ý tới vẻ mặt của cô: "Sợ cái gì?"
"Không có." Ôn Túc An giả vờ bình tĩnh nói: "Chỉ là cảm thấy giữa thanh thiên bạch nhật, anh nói như vậy có chút không đứng đắn."
Lâm Tứ nhướng mày, "Tôi nói cái gì?"
"..."
Ôn Túc An câm nín, Lâm Tứ đúng là cũng không có nói gì quá đáng.
Khi ở gần Lâm Tứ, Ôn Túc An luôn có tâm lý ganh đua, không muốn rơi vào thế hạ phong.
"Đèn xanh rồi"
Nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời điểm thích hợp nói những chuyện này, Ôn Túc An chuyển đề tài, Lâm Tứ cũng không nói tiếp, khởi động xe.
——
Khu nghỉ dưỡng ở Bắc Sơn là điểm du lịch mùa đông, rất nhiều bạn trẻ sẽ đến đây trượt tuyết, ngoài ra còn có suối nước nóng dưới chân núi.
Sau khi đến nơi, cả nhóm trước tiên đến khu nhà trọ đã đặt trước để cất đồ đạc, các cô gái bắt đầu trang điểm và chuẩn bị dụng cụ trượt tuyết.
Cừ Tiểu Chiêu là một cao thủ trượt tuyết.
Ôn Túc An từng thử qua, nhưng đã mấy năm không chạm vào môn này, hiện tại cô không chắc mình có còn chơi được hay không, nhờ sự giúp đỡ của Cừ Tiểu Chiêu, cô lấy lại tinh thần một chút, đến sân tập tìm lại cảm giác ở đường trượt sơ cấp.
Ôn Túc An đứng ở điểm xuất phát, mặc đồ vào định trượt, chợt nghe xung quanh truyền đến tiếng kinh hô, cô nghiêng người nhìn, liền thấy một bóng người cao lớn đứng trên ván trượt trên đường trượt cao cấp.
Người đàn ông nhảy xuống, tuyết bắn tung tóe lên không trung.
Anh ta phi nước đại trên băng tuyết dưới ánh mặt trời, phong thái thoải mái và tự tin.
"Đẹp trai quá"
"Thật sự rất đẹp trai.
Vừa rồi lúc đi ngang qua tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy.
Anh ấy thật đẹp trai, trông giống như người nổi tiếng, còn cao hơn tôi gần một cái đầu."
"Không phải là minh tinh tuyến 18 chứ?"
"Không biết, hay là lát nữa chúng ta đến hỏi Wechat."
"Người ta có cho không?"
"Thử đi, nếu không cho thì cũng là cơ hội được nhìn cận cảnh soái ca."
Nhìn hai cô gái nhỏ cùng lắm cũng mới ngoài hai mươi, Ôn Túc An lắc đầu, thầm thở dài, những cô gái nhỏ đơn thuần thường rất dễ bị lừa bởi vẻ ngoài của những gã đàn ông tồi.
Trượt tuyết thôi, có cần phải đẹp mắt như vậy không?
Ôn Túc An một mình luyện tập, cố gắng vượt qua Lâm Tứ để trở thành "nữ hoàng trượt tuyết" nhưng đáng tiếc, sau lần thứ tám bị ngã, Ôn Túc An hoàn toàn mất tự tin.
"Trượt tuyết không vui chút nào." Ôn Túc An tháo kính bảo hộ trực tiếp ngồi trên tuyết, cô không muốn vất vả nữa, cô chỉ muốn nằm một chỗ hưởng thụ không khí nơi này.
"Mới như vậy đã bỏ cuộc?"
Một giọng nam lười biếng từ đỉnh đầu truyền đến, Ôn Túc An ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú của Lâm Tứ, Ôn Túc An nhớ tới lời hai cô bé vừa rồi nói.
Cô cảm thấy xấu hổ khi Lâm Tứ nhìn thấy cô chật vật.
Ôn Túc An định đứng dậy, nhưng bởi vì bộ đồ trượt tuyết quá dày, nên mỗi động tác của cô đều chậm rãi đáng yêu, đây là một mặt chưa từng thể hiện của cô, Lâm Tứ cảm thấy động lòng, muốn ra tay giúp đỡ cô đứng dậy.
Ôn Túc An xua tay, "Không cần, tôi có thể..."
Có thể là do vận động quá mức, cũng có thể là do ngồi dưới đất quá lâu, Ôn Túc An đột nhiên đứng dậy liền cảm thấy trước mắt mơ hồ, hai chân mềm nhũn như không có sức.
Ánh mắt Lâm Tứ luôn hướng về Ôn Túc An nên khi nhận ra Ôn Túc An có gì đó không ổn, anh lập tức vòng tay qua eo cô, khi cả hai ngã xuống, anh cũng không quên đỡ lấy lưng cô, bảo vệ gáy cô không đập xuống đất.
Sau một hồi quay cuồng, Ôn Túc An nằm trên mặt tuyết.
Bầu trời trên đầu cô cùng một màu tuyết, thỉnh thoảng có những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, từng mảnh chậm rãi rơi xuống mặt cô.
"Ôn Túc An, thể lực của em kém thật."
Người nằm bên cạnh thấp giọng than thở, Ôn Túc An muốn đẩy anh ra, nhưng dù cô dùng sức thế nào, người đó vẫn bất động.
"Tôi chỉ là hơi choáng khi đứng lên." Ôn Túc An tự mình giải thích, đẩy Lâm Tứ, "Đứng dậy đi!"
Trọng lượng trên người nhẹ đi, Lâm Tứ đứng thẳng, hai tay ôm Ôn Túc An hai bên, bầu trời trên đầu hoàn toàn bị anh bao phủ.
Lâm Tứ cúi đầu, sợi tóc trên trán tự nhiên rơi xuống, trên ngọn tóc còn có vài bông tuyết, bông tuyết tan làm ướt sũng mái tóc đen của anh, ánh mắt anh nhìn cô cũng trở nên dịu dàng.
Suy nghĩ của Ôn Túc An không tự chủ được quay về đêm hôm đó.
Đêm hôm đó, anh cũng nằm trên người cô như vậy, dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, quyến rũ mê người.
Anh trầm thấp cười một tiếng, hơi thở theo làn sương trắng toả ra, anh nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn dứt khoát, "Vậy xem ra kỹ thuật của tôi không tệ, có thể làm cho chân em mềm nhũn suốt một tuần."
Ôn Túc An không nhịn được nữa, bốc một nắm tuyết ném lên mặt Lâm Tứ, "Lâm Tứ, nhặt liêm sỉ lên cho tôi."
Lâm Tứ nhắm mắt quay đầu tránh đi, nhưng vẫn có hạt tuyết lọt vào khoé mắt.
"Không phải tôi đang mặc quần áo đầy đủ sao? Em có muốn cởi ra đếm không?"
"Anh đi chết đi!"
"Chậc chậc, tối hôm đó em cũng không chê tôi nặng mà."
Ôn Túc An dùng sức đẩy gã đàn ông vô liêm sỉ này ra, vừa thoát ra thì nhìn thấy hai cô gái không biết từ lúc nào đã đứng phía sau họ.
Nhìn kỹ lại, hình như đây là hai cô gái đang muốn xin Wechat của Lâm Tứ.
Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái nhỏ sửng sốt, hồi lâu không thể thốt ra một câu trọn vẹn.
"Ừm, anh trai..."
"Cái gì?" Lâm Tứ bị đẩy ra, hai chân dài mở rộng ngồi trên tuyết, hai tay chống xuống đất, sau đó thản nhiên nói một câu mà chỉ mình anh dám nói.
"Em gái nhỏ, em chưa từng thấy người lớn tán tỉnh nhau à?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook