Nụ Hôn Của Nàng Venus
-
Chương 32: Gã tài xế kia bắt nạt em à? Có cần anh bắt nạt lại không?
Tin nhắn cuối cùng mà Lệ Thâm gửi cho Dư Vãn, cô đã nhìn tới nhìn lui ít nhất mười lần.
Trước kia Lệ Thâm cũng sẽ nói lời âu yếm với cô, nhưng lúc đó hai người là bạn trai bạn gái, ngoài miệng Dư Vãn sẽ nói anh vài câu buồn nôn, nhưng trong lòng vẫn vui rạo rực. Bây giờ hai người đã trở lại quan hệ bạn bè bình thường, câu này của Lệ Thâm mập mờ như vậy khiến Dư Vãn không thể không suy nghĩ sâu xa.
Nếu lời này do nam sinh khác nói với cô, chắc chắn cô sẽ không ngần ngại nghĩ người này có ý với mình, nhưng Lệ Thâm thì khác. Lúc trước cô chia tay rất dứt khoát, cô biết mình đã làm tổn thương Lệ Thâm cho nên khi gặp lại anh ấy, cô hơi thiếu tự tin.
May mà sau khi gặp lại, Lệ Thâm cũng không tỏ ra thái độ chán ghét cô, điều đó đã đủ làm cô rất vui vẻ, cô thật sự không còn mặt mũi ôm ảo tưởng khác với Lệ Thâm.
Mấy năm qua Lệ Thâm đã trưởng thành hơn, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, anh ấy có thể buông xuống vết thương mà lúc trước cô tạo ra cho anh, nhưng anh vẫn muốn cùng cô ở bên nhau lần nữa ư?
Dư Vãn tự cười giễu, ai cũng nói một lần vấp ngã một lần bớt dại, anh ấy sẽ không muốn vấp ngã hai lần tại cùng một chỗ chứ nhỉ?
Cô đặt điện thoại sang một bên và nhắc nhở bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, có lẽ anh ấy chỉ thuận miệng nói một câu như thế mà thôi.
Lệ Thâm gửi tin nhắn xong và vẫn đang đợi Dư Vãn trả lời. Câu này của anh ý tứ rõ ràng như vậy, chỉ thiếu chút là không nói thẳng "Anh yêu em", có lẽ cô sẽ hiểu ý của anh là gì nhỉ?
Nhưng mà câu trả lời của Dư Vãn lại chậm chạp không tới, Lệ Thâm không khỏi nhíu chặt lông mày.
Đây là muốn từ chối anh sao?
Ban đầu giữa hai người họ là do Dư Vãn đưa ra lời chia tay, bây giờ cô không chấp nhận anh cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Nhưng anh không muốn từ bỏ nhanh như vậy, anh lên diễn đàn Hải Giác và đăng một bài viết nhờ tư vấn tình cảm.
Lâu chủ: Làm thế nào để theo đuổi lại bạn gái cũ?
Lầu một: Tại sao muốn theo đuổi lại bạn gái cũ? Tục ngữ có nói, ngựa khôn không ăn lại cỏ cũ.
Lầu hai: Không đồng ý với đại ca, nếu chưa quên được bạn gái cũ thì sao không thể theo đuổi lại? Tất nhiên là anh cần xác nhận trước hiện tại bạn gái cũ có còn đang độc thân hay không.
Lầu ba: Cố gắng nhận sai với bạn gái cũ đi người anh em! Nói với cô ấy là cậu hối hận, cậu vẫn yêu cô ấy nhất.
Lầu bốn: Là ai nói chia tay trước đấy? Thông thường nếu do nhà gái nói chia tay thì xác suất quen lại sẽ nhỏ hơn nhà trai một chút, cậu gắng nghĩ lại mình đã làm gì sai, có lẽ còn có cơ hội.
Lầu năm: Trước hết xác nhận trong lòng bạn gái cũ còn có cậu hay không đã, có thể dẫn cô ấy tới những nơi từng hẹn hò trước kia để khơi gợi hồi ức, có lẽ sẽ nhớ lại kỷ niệm đẹp trong quá khứ.
Lệ Thâm xem hết các sáng kiến của cư dân mạng và cố gắng nhớ lại mình đã làm gì sai. Khi ấy anh không có lăng nhăng, không ngoại tình, cũng không chơi trò mập mờ với nữ sinh khác, lỗi lớn nhất có lẽ là nghèo.
Hiện giờ anh đã sửa chữa lỗi lầm này.
Đưa Dư Vãn tới những nơi kỷ niệm của bọn họ cũng là một cách khá tốt, sinh nhật của Dư Vãn sắp tới rồi, anh có thể dùng sinh nhật để viện cớ hẹn với Dư Vãn.
Anh mở lịch trong điện thoại và ghi chú hành trình vào ngày 20 tháng 5.
Mấy ngày sau, mỗi ngày Dư Vãn đều chọn một cây son từ trong cái hộp Lệ Thâm tặng. Sau nhiều lần liên tiếp, Triệu Hân cũng phát hiện cô có nhiều son môi đến mức xài không hết. Nhưng mà cô ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như đây là phần thưởng mà Dư Vãn tự tặng cho mình sau khi được thăng chức và tăng lương.
Dư Vãn lại vì một câu của Lệ Thâm mà suy nghĩ liên tục mấy ngày, sau đó cô lại nhận được mail về công việc.
Công ty vừa có một cặp khách hàng, Ngụy Thiệu giao cho Dư Vãn, mỗi lần Ngụy Thiệu trực tiếp giao công việc cho cô đều khó gặm, lần này cũng không ngoại lệ.
Cô dâu chú rể là hai người trẻ tuổi, muốn làm một hôn lễ nhỏ kiểu Tây, nhưng phụ huynh hai bên không đồng ý, yêu cầu nhất định phải làm kiểu Trung Quốc. Bởi vì khách mời trong hôn lễ lần này hầu hết là người lớn tuổi, hai người trẻ tuổi không thể bỏ qua ý kiến của người lớn tuổi, nhưng đây lại là hôn lễ duy nhất trong đời họ nên không sẵn lòng làm mình hối hận.
"Thực sự tôi không cố tình làm trái lời người lớn trong nhà, ai kết hôn mà không hi vọng tất cả mọi người đều vui vẻ chứ? Nhưng tôi thực sự không thích hôn lễ kiểu Trung Quốc tràn ngập màu đỏ ở khắp nơi!" Cô dâu tương lai Đàm Bình rầu rĩ phàn nàn với Dư Vãn: "Cô không biết đâu, tôi đã cãi nhau với người trong nhà rất nhiều lần vì hôn lễ này, bọn họ còn quá đáng đến mức nói tôi sính ngoại, không biết đánh giá mức độ của văn hóa truyền thống!"
Dư Vãn an ủi nói: "Thẩm mỹ mỗi người không giống nhau, kiểu Trung Quốc và kiểu Tây có ưu điểm khác nhau, chủ yếu xem cô dâu chú rể thích loại nào. Hôn lễ của cô mời người lớn tuổi hơi nhiều cho nên khi chúng tôi thiết kế cũng sẽ đưa ý kiến của người lớn vào trong."
"Nhưng đây là hôn lễ của tôi, tôi hoàn toàn không thể làm hài lòng người lớn được, tôi và Lý Duệ đều thích màu sắc nhẹ nhàng hơn."
Dư Vãn nghĩ ngợi rồi cười nói với cô ta: "Thực ra chuyện này không phải không có cách giải quyết, cô nói không thích hôn lễ kiểu Trung Quốc đầy màu đỏ, vậy chúng ta có thể làm một hôn lễ Trung Quốc kiểu mới."
Đàm Bình nghi hoặc nhìn cô: "Hôn lễ Trung Quốc kiểu mới? Đổi mới như thế nào?"
"Có rất nhiều yếu tố truyền thống Trung Quốc, không nhất thiết phải là đèn lồng đỏ, hoa đỏ, cầu nhỏ nước chảy và mưa khói Giang Nam cũng là yếu tố tiêu biểu của Trung Quốc. Mấy ngày này tôi sẽ làm kết hoạch sơ bộ trước, cô xem thử có thích kiểu phong cách này không. Nếu cô và người lớn trong nhà đều thấy được, chúng ta sẽ chuyển sang bước kế tiếp."
Đàm Bình không ngờ hôn lễ kiểu Trung Quốc bây giờ còn có thể làm như vậy, cô ta liên tục gật đầu: "Vậy cũng được, mong rằng hôn lễ Trung Quốc kiểu mới này sẽ làm tất cả mọi người hài lòng."
Kế hoạch sơ bộ của Dư Vãn chủ yếu để phác họa hình ảnh tổng thể của buổi hôn lễ, không làm quá chi tiết, vì cô dâu chú rể thích kiểu nhẹ nhàng nên cô chọn màu trắng, xanh lá và màu vàng cam. Khác với hôn lễ Trung Quốc truyền thống, Dư Vãn không dùng đèn lồng, ngọn nến mà là chọn dù giấy, cầu nổi và thuyền mái hiên. Sau khi làm xong, cô hẹn ngày với Đàm Bình để trao đổi kế hoạch với cô ấy.
Dư Vãn đeo túi xách lớn mình thường dùng và lái xe tới công ty trước, khi dừng ở đèn giao thông tại ngã tư, Dư Vãn cầm lấy điện thoại định xem tin tức thì nghe thấy tiếng vang lớn phát ra từ phía sau, đồng thời xe mình cũng đột nhiên chấn động mạnh, cả thân xe trượt tới trước một đoạn.
Dư Vãn bị chấn động đến ngây người, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần và biết mình bị tông vào đuôi xe. Cô nhìn lại mình trước, không bị sao cả, nhưng tiếng vang vừa rồi lớn như vậy thì có lẽ xe cũng đã bị biến dạng...
Cô dừng xe lại và xuống xe xem xét tình huống, tài xế chiếc xe tông vào xe cô cũng bước xuống, hắn còn mạnh miệng.
"Cô có biết lái xe không vậy?" Hắn vừa thấy Dư Vãn là nữ thì càng thêm kiêu căng: "Chưa chuyển sang đèn đỏ thì dừng xe làm cái gì?"
Dư Vãn mím môi, không cãi với hắn, cô gọi cảnh sát trước rồi báo cho bên bảo hiểm.
Hiện tại đã qua giờ đi làm cao điểm, mặc dù đoạn đường này không có nhiều xe nhưng cũng khiến không ít tài xế vây xem. Tiểu Đổng đang chăm chú lái xe thì phát hiện phía trước bị kẹt xe, khó hiểu mà "ủa" một tiếng: "Lúc này mà bị kẹt xe à? Phía trước có tai nạn giao thông gì không nhỉ?" Tiểu Đổng nói xong rồi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Lệ Thâm đang chơi điện thoại, mặt không cảm xúc, Tiểu Đổng sợ bị kẹt xe quá lâu nên nói với anh: "Anh Thâm, em đi đường vòng lại."
"Ừ." Lệ Thâm đáp một tiếng rồi tiếp tục lướt WeChat. Dư Vãn vẫn giống trước đây, rất ít khi đăng bài WeChat, lần trước anh tặng cho cô ấy một trăm cây son cũng không thấy cô khoe lên WeChat, cô cực kỳ khiêm tốn. Nhưng mà sau khi anh vừa làm mới trang, WeChat của Dư Vãn lập tức hiện lên.
Dư Vãn: Ông anh này tông vào đuôi xe của tôi mà còn rất hung dữ, cứ luôn trách tôi không biết lái xe [mỉm cười]. Sau khi cảnh sát tới đã trực tiếp bị giáo dục thành cháu trai [buồn cười]. Mấy anh cảnh sát thành phố A max mạnh, ngàn like cho bọn họ [hình ảnh].
Hai mắt Lệ Thâm khẽ động, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Đổng: "Có phải em vừa nói đường bên cạnh xảy ra tai nạn giao thông không?"
"Hả?" Tiểu Đổng bị sốc bởi giọng điệu vội vã của anh: "Chắc là vậy, vừa rồi em thấy có cảnh sát giao thông tới."
"Quay lại."
"Hở?"
"Quay lại con đường kia." Sắc mặt của Lệ Thâm rất khó coi, Tiểu Đổng không dám hỏi thêm câu nào mà lập tức quay đầu xe lại.
Có thể là do cảnh sát giao thông tới, con đường này không còn tắc nghẽn như vừa nãy. Tiểu Đổng chạy xe tới trước thì thấy ngay ngã tư đúng là xảy ra tai nạn giao thông.
"Tông vào đuôi xe à." Tiểu Đổng nghiên cứu hiện trường vừa được vẽ và đưa ra kết luận theo kinh nghiệm lái xe nhiều năm của mình: "Chắc là chiếc xe phía sau muốn vượt đèn đỏ, kết quả không ngờ là chiếc phía trước không vượt mà dừng lại nên đụng vào đuôi xe."
Tâm tư của Lệ Thâm đã hoàn toàn đặt lên trên người Dư Vãn đứng bên đường, cô đeo túi xách đứng tại nơi an toàn và đang nói chuyện điện thoại, cảnh sát giao thông bên cạnh còn đang khuyên răn gã tài xế nam, cảnh tượng giống hệt như bức hình của Dư Vãn.
Lệ Thâm mở cửa xe định đi xuống, Tiểu Đổng sợ tới mức vươn tay ra sau nắm lấy tay anh: "Anh Thâm, anh làm gì thế!"
"Tìm người."
Tiểu Đổng cũng nhìn ra ngoài và nhận ra Dư Vãn: "Người nọ là kế hoạch sư của hôn lễ Hồ tiểu thư à?"
"Ừ." Lệ Thâm nói rồi vứt tay Tiểu Đổng ra, lại chuẩn bị xuống xe. Tiểu Đổng vội vàng giữ lấy tay anh lần nữa: "Cảnh sát giao thông đang ở đó, anh còn xuống làm gì!"
"Tôi đi xuống xem tình hình." Lệ Thâm nặng nề nói.
"..." Tiểu Đổng giật giật khóe môi, vẻ mặt này của anh Thâm rõ ràng là muốn đi xuống đánh người mà: "Em đi xuống xem giúp anh, nếu anh vẫn không yên tâm thì em kéo Dư tiểu thư lên xe thay anh luôn được không!"
Lệ Thâm nghiến răng, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa thấy Dư Vãn đã nghe điện thoại xong thì Lệ Thâm lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Dư Vãn. Dư Vãn nhìn màn hình chưa tối đi, một cuộc gọi lại tới, còn là của Lệ Thâm. Dư Vãn ngây người và vội vàng tiếp: "Lệ Thâm, có chuyện gì không?"
Lệ Thâm đáp: "Tôi ở phía sau em."
"Cái gì?"
"Em quay đầu lại đi."
Dư Vãn mơ màng quay đầu lại thì thấy cửa sổ xe ven đường từ từ hạ xuống, nữ sinh ngồi tại ghế điều khiển mỉm cười vẫy tay với cô.
Là trợ lý của Lệ Thâm, Tiểu Đổng..
Dư Vãn vô thức nhìn về phía ghế sau, cửa sổ ghế sau đều được đóng, nhưng cô biết Lệ Thâm đang ngồi trong đó.
Cô bước tới gần xe của Lệ Thâm, ngay khi khoảng cách còn thiếu hai bước, cửa sổ ghế sau cũng chậm rãi hạ xuống, Lệ Thâm ngồi cạnh cửa sổ ngẩng đầu hỏi cô.
"Em sao rồi?" Anh hỏi.
Dư Vãn biết anh đang hỏi chuyện tai nạn giao thông nên nở nụ cười lắc đầu nhìn anh: "Tôi ổn, sao anh lại ở đây?"
"Tôi đúng lúc đi ngang qua đây, thấy em đăng WeChat." Lệ Thâm nói, trong mắt anh đầy nặng nề: "Gã tài xế kia bắt nạt em à? Có cần anh bắt nạt lại không?"
Tiểu Đổng: "..."
Anh Thâm, anh tỉnh táo chút nào! Anh có biết anh đang nói gì không!
Editor có lời muốn nói: Truyện cũng đi được 1/3 rồi, nếu các bạn có ý kiến gì về truyện hay cách edit thì vào link thảo luận truyện mình để trên văn án để bình luận nhen, yêu yêu <3
Trước kia Lệ Thâm cũng sẽ nói lời âu yếm với cô, nhưng lúc đó hai người là bạn trai bạn gái, ngoài miệng Dư Vãn sẽ nói anh vài câu buồn nôn, nhưng trong lòng vẫn vui rạo rực. Bây giờ hai người đã trở lại quan hệ bạn bè bình thường, câu này của Lệ Thâm mập mờ như vậy khiến Dư Vãn không thể không suy nghĩ sâu xa.
Nếu lời này do nam sinh khác nói với cô, chắc chắn cô sẽ không ngần ngại nghĩ người này có ý với mình, nhưng Lệ Thâm thì khác. Lúc trước cô chia tay rất dứt khoát, cô biết mình đã làm tổn thương Lệ Thâm cho nên khi gặp lại anh ấy, cô hơi thiếu tự tin.
May mà sau khi gặp lại, Lệ Thâm cũng không tỏ ra thái độ chán ghét cô, điều đó đã đủ làm cô rất vui vẻ, cô thật sự không còn mặt mũi ôm ảo tưởng khác với Lệ Thâm.
Mấy năm qua Lệ Thâm đã trưởng thành hơn, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, anh ấy có thể buông xuống vết thương mà lúc trước cô tạo ra cho anh, nhưng anh vẫn muốn cùng cô ở bên nhau lần nữa ư?
Dư Vãn tự cười giễu, ai cũng nói một lần vấp ngã một lần bớt dại, anh ấy sẽ không muốn vấp ngã hai lần tại cùng một chỗ chứ nhỉ?
Cô đặt điện thoại sang một bên và nhắc nhở bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, có lẽ anh ấy chỉ thuận miệng nói một câu như thế mà thôi.
Lệ Thâm gửi tin nhắn xong và vẫn đang đợi Dư Vãn trả lời. Câu này của anh ý tứ rõ ràng như vậy, chỉ thiếu chút là không nói thẳng "Anh yêu em", có lẽ cô sẽ hiểu ý của anh là gì nhỉ?
Nhưng mà câu trả lời của Dư Vãn lại chậm chạp không tới, Lệ Thâm không khỏi nhíu chặt lông mày.
Đây là muốn từ chối anh sao?
Ban đầu giữa hai người họ là do Dư Vãn đưa ra lời chia tay, bây giờ cô không chấp nhận anh cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Nhưng anh không muốn từ bỏ nhanh như vậy, anh lên diễn đàn Hải Giác và đăng một bài viết nhờ tư vấn tình cảm.
Lâu chủ: Làm thế nào để theo đuổi lại bạn gái cũ?
Lầu một: Tại sao muốn theo đuổi lại bạn gái cũ? Tục ngữ có nói, ngựa khôn không ăn lại cỏ cũ.
Lầu hai: Không đồng ý với đại ca, nếu chưa quên được bạn gái cũ thì sao không thể theo đuổi lại? Tất nhiên là anh cần xác nhận trước hiện tại bạn gái cũ có còn đang độc thân hay không.
Lầu ba: Cố gắng nhận sai với bạn gái cũ đi người anh em! Nói với cô ấy là cậu hối hận, cậu vẫn yêu cô ấy nhất.
Lầu bốn: Là ai nói chia tay trước đấy? Thông thường nếu do nhà gái nói chia tay thì xác suất quen lại sẽ nhỏ hơn nhà trai một chút, cậu gắng nghĩ lại mình đã làm gì sai, có lẽ còn có cơ hội.
Lầu năm: Trước hết xác nhận trong lòng bạn gái cũ còn có cậu hay không đã, có thể dẫn cô ấy tới những nơi từng hẹn hò trước kia để khơi gợi hồi ức, có lẽ sẽ nhớ lại kỷ niệm đẹp trong quá khứ.
Lệ Thâm xem hết các sáng kiến của cư dân mạng và cố gắng nhớ lại mình đã làm gì sai. Khi ấy anh không có lăng nhăng, không ngoại tình, cũng không chơi trò mập mờ với nữ sinh khác, lỗi lớn nhất có lẽ là nghèo.
Hiện giờ anh đã sửa chữa lỗi lầm này.
Đưa Dư Vãn tới những nơi kỷ niệm của bọn họ cũng là một cách khá tốt, sinh nhật của Dư Vãn sắp tới rồi, anh có thể dùng sinh nhật để viện cớ hẹn với Dư Vãn.
Anh mở lịch trong điện thoại và ghi chú hành trình vào ngày 20 tháng 5.
Mấy ngày sau, mỗi ngày Dư Vãn đều chọn một cây son từ trong cái hộp Lệ Thâm tặng. Sau nhiều lần liên tiếp, Triệu Hân cũng phát hiện cô có nhiều son môi đến mức xài không hết. Nhưng mà cô ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như đây là phần thưởng mà Dư Vãn tự tặng cho mình sau khi được thăng chức và tăng lương.
Dư Vãn lại vì một câu của Lệ Thâm mà suy nghĩ liên tục mấy ngày, sau đó cô lại nhận được mail về công việc.
Công ty vừa có một cặp khách hàng, Ngụy Thiệu giao cho Dư Vãn, mỗi lần Ngụy Thiệu trực tiếp giao công việc cho cô đều khó gặm, lần này cũng không ngoại lệ.
Cô dâu chú rể là hai người trẻ tuổi, muốn làm một hôn lễ nhỏ kiểu Tây, nhưng phụ huynh hai bên không đồng ý, yêu cầu nhất định phải làm kiểu Trung Quốc. Bởi vì khách mời trong hôn lễ lần này hầu hết là người lớn tuổi, hai người trẻ tuổi không thể bỏ qua ý kiến của người lớn tuổi, nhưng đây lại là hôn lễ duy nhất trong đời họ nên không sẵn lòng làm mình hối hận.
"Thực sự tôi không cố tình làm trái lời người lớn trong nhà, ai kết hôn mà không hi vọng tất cả mọi người đều vui vẻ chứ? Nhưng tôi thực sự không thích hôn lễ kiểu Trung Quốc tràn ngập màu đỏ ở khắp nơi!" Cô dâu tương lai Đàm Bình rầu rĩ phàn nàn với Dư Vãn: "Cô không biết đâu, tôi đã cãi nhau với người trong nhà rất nhiều lần vì hôn lễ này, bọn họ còn quá đáng đến mức nói tôi sính ngoại, không biết đánh giá mức độ của văn hóa truyền thống!"
Dư Vãn an ủi nói: "Thẩm mỹ mỗi người không giống nhau, kiểu Trung Quốc và kiểu Tây có ưu điểm khác nhau, chủ yếu xem cô dâu chú rể thích loại nào. Hôn lễ của cô mời người lớn tuổi hơi nhiều cho nên khi chúng tôi thiết kế cũng sẽ đưa ý kiến của người lớn vào trong."
"Nhưng đây là hôn lễ của tôi, tôi hoàn toàn không thể làm hài lòng người lớn được, tôi và Lý Duệ đều thích màu sắc nhẹ nhàng hơn."
Dư Vãn nghĩ ngợi rồi cười nói với cô ta: "Thực ra chuyện này không phải không có cách giải quyết, cô nói không thích hôn lễ kiểu Trung Quốc đầy màu đỏ, vậy chúng ta có thể làm một hôn lễ Trung Quốc kiểu mới."
Đàm Bình nghi hoặc nhìn cô: "Hôn lễ Trung Quốc kiểu mới? Đổi mới như thế nào?"
"Có rất nhiều yếu tố truyền thống Trung Quốc, không nhất thiết phải là đèn lồng đỏ, hoa đỏ, cầu nhỏ nước chảy và mưa khói Giang Nam cũng là yếu tố tiêu biểu của Trung Quốc. Mấy ngày này tôi sẽ làm kết hoạch sơ bộ trước, cô xem thử có thích kiểu phong cách này không. Nếu cô và người lớn trong nhà đều thấy được, chúng ta sẽ chuyển sang bước kế tiếp."
Đàm Bình không ngờ hôn lễ kiểu Trung Quốc bây giờ còn có thể làm như vậy, cô ta liên tục gật đầu: "Vậy cũng được, mong rằng hôn lễ Trung Quốc kiểu mới này sẽ làm tất cả mọi người hài lòng."
Kế hoạch sơ bộ của Dư Vãn chủ yếu để phác họa hình ảnh tổng thể của buổi hôn lễ, không làm quá chi tiết, vì cô dâu chú rể thích kiểu nhẹ nhàng nên cô chọn màu trắng, xanh lá và màu vàng cam. Khác với hôn lễ Trung Quốc truyền thống, Dư Vãn không dùng đèn lồng, ngọn nến mà là chọn dù giấy, cầu nổi và thuyền mái hiên. Sau khi làm xong, cô hẹn ngày với Đàm Bình để trao đổi kế hoạch với cô ấy.
Dư Vãn đeo túi xách lớn mình thường dùng và lái xe tới công ty trước, khi dừng ở đèn giao thông tại ngã tư, Dư Vãn cầm lấy điện thoại định xem tin tức thì nghe thấy tiếng vang lớn phát ra từ phía sau, đồng thời xe mình cũng đột nhiên chấn động mạnh, cả thân xe trượt tới trước một đoạn.
Dư Vãn bị chấn động đến ngây người, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần và biết mình bị tông vào đuôi xe. Cô nhìn lại mình trước, không bị sao cả, nhưng tiếng vang vừa rồi lớn như vậy thì có lẽ xe cũng đã bị biến dạng...
Cô dừng xe lại và xuống xe xem xét tình huống, tài xế chiếc xe tông vào xe cô cũng bước xuống, hắn còn mạnh miệng.
"Cô có biết lái xe không vậy?" Hắn vừa thấy Dư Vãn là nữ thì càng thêm kiêu căng: "Chưa chuyển sang đèn đỏ thì dừng xe làm cái gì?"
Dư Vãn mím môi, không cãi với hắn, cô gọi cảnh sát trước rồi báo cho bên bảo hiểm.
Hiện tại đã qua giờ đi làm cao điểm, mặc dù đoạn đường này không có nhiều xe nhưng cũng khiến không ít tài xế vây xem. Tiểu Đổng đang chăm chú lái xe thì phát hiện phía trước bị kẹt xe, khó hiểu mà "ủa" một tiếng: "Lúc này mà bị kẹt xe à? Phía trước có tai nạn giao thông gì không nhỉ?" Tiểu Đổng nói xong rồi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Lệ Thâm đang chơi điện thoại, mặt không cảm xúc, Tiểu Đổng sợ bị kẹt xe quá lâu nên nói với anh: "Anh Thâm, em đi đường vòng lại."
"Ừ." Lệ Thâm đáp một tiếng rồi tiếp tục lướt WeChat. Dư Vãn vẫn giống trước đây, rất ít khi đăng bài WeChat, lần trước anh tặng cho cô ấy một trăm cây son cũng không thấy cô khoe lên WeChat, cô cực kỳ khiêm tốn. Nhưng mà sau khi anh vừa làm mới trang, WeChat của Dư Vãn lập tức hiện lên.
Dư Vãn: Ông anh này tông vào đuôi xe của tôi mà còn rất hung dữ, cứ luôn trách tôi không biết lái xe [mỉm cười]. Sau khi cảnh sát tới đã trực tiếp bị giáo dục thành cháu trai [buồn cười]. Mấy anh cảnh sát thành phố A max mạnh, ngàn like cho bọn họ [hình ảnh].
Hai mắt Lệ Thâm khẽ động, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Đổng: "Có phải em vừa nói đường bên cạnh xảy ra tai nạn giao thông không?"
"Hả?" Tiểu Đổng bị sốc bởi giọng điệu vội vã của anh: "Chắc là vậy, vừa rồi em thấy có cảnh sát giao thông tới."
"Quay lại."
"Hở?"
"Quay lại con đường kia." Sắc mặt của Lệ Thâm rất khó coi, Tiểu Đổng không dám hỏi thêm câu nào mà lập tức quay đầu xe lại.
Có thể là do cảnh sát giao thông tới, con đường này không còn tắc nghẽn như vừa nãy. Tiểu Đổng chạy xe tới trước thì thấy ngay ngã tư đúng là xảy ra tai nạn giao thông.
"Tông vào đuôi xe à." Tiểu Đổng nghiên cứu hiện trường vừa được vẽ và đưa ra kết luận theo kinh nghiệm lái xe nhiều năm của mình: "Chắc là chiếc xe phía sau muốn vượt đèn đỏ, kết quả không ngờ là chiếc phía trước không vượt mà dừng lại nên đụng vào đuôi xe."
Tâm tư của Lệ Thâm đã hoàn toàn đặt lên trên người Dư Vãn đứng bên đường, cô đeo túi xách đứng tại nơi an toàn và đang nói chuyện điện thoại, cảnh sát giao thông bên cạnh còn đang khuyên răn gã tài xế nam, cảnh tượng giống hệt như bức hình của Dư Vãn.
Lệ Thâm mở cửa xe định đi xuống, Tiểu Đổng sợ tới mức vươn tay ra sau nắm lấy tay anh: "Anh Thâm, anh làm gì thế!"
"Tìm người."
Tiểu Đổng cũng nhìn ra ngoài và nhận ra Dư Vãn: "Người nọ là kế hoạch sư của hôn lễ Hồ tiểu thư à?"
"Ừ." Lệ Thâm nói rồi vứt tay Tiểu Đổng ra, lại chuẩn bị xuống xe. Tiểu Đổng vội vàng giữ lấy tay anh lần nữa: "Cảnh sát giao thông đang ở đó, anh còn xuống làm gì!"
"Tôi đi xuống xem tình hình." Lệ Thâm nặng nề nói.
"..." Tiểu Đổng giật giật khóe môi, vẻ mặt này của anh Thâm rõ ràng là muốn đi xuống đánh người mà: "Em đi xuống xem giúp anh, nếu anh vẫn không yên tâm thì em kéo Dư tiểu thư lên xe thay anh luôn được không!"
Lệ Thâm nghiến răng, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa thấy Dư Vãn đã nghe điện thoại xong thì Lệ Thâm lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Dư Vãn. Dư Vãn nhìn màn hình chưa tối đi, một cuộc gọi lại tới, còn là của Lệ Thâm. Dư Vãn ngây người và vội vàng tiếp: "Lệ Thâm, có chuyện gì không?"
Lệ Thâm đáp: "Tôi ở phía sau em."
"Cái gì?"
"Em quay đầu lại đi."
Dư Vãn mơ màng quay đầu lại thì thấy cửa sổ xe ven đường từ từ hạ xuống, nữ sinh ngồi tại ghế điều khiển mỉm cười vẫy tay với cô.
Là trợ lý của Lệ Thâm, Tiểu Đổng..
Dư Vãn vô thức nhìn về phía ghế sau, cửa sổ ghế sau đều được đóng, nhưng cô biết Lệ Thâm đang ngồi trong đó.
Cô bước tới gần xe của Lệ Thâm, ngay khi khoảng cách còn thiếu hai bước, cửa sổ ghế sau cũng chậm rãi hạ xuống, Lệ Thâm ngồi cạnh cửa sổ ngẩng đầu hỏi cô.
"Em sao rồi?" Anh hỏi.
Dư Vãn biết anh đang hỏi chuyện tai nạn giao thông nên nở nụ cười lắc đầu nhìn anh: "Tôi ổn, sao anh lại ở đây?"
"Tôi đúng lúc đi ngang qua đây, thấy em đăng WeChat." Lệ Thâm nói, trong mắt anh đầy nặng nề: "Gã tài xế kia bắt nạt em à? Có cần anh bắt nạt lại không?"
Tiểu Đổng: "..."
Anh Thâm, anh tỉnh táo chút nào! Anh có biết anh đang nói gì không!
Editor có lời muốn nói: Truyện cũng đi được 1/3 rồi, nếu các bạn có ý kiến gì về truyện hay cách edit thì vào link thảo luận truyện mình để trên văn án để bình luận nhen, yêu yêu <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook