Nữ Hoàng Tuyển Phu
-
Quyển 2 - Chương 17: Trêu cợt quốc sư
Đi theo hai gã tiểu tăng một đường đi trước đông sương, đi ngang qua một chỗ tiểu đình, thấy vài tên tiểu tăng đang khuân vác ba cái rương lớn, rương gỗ sơn đỏ cao nửa người, bên trong đầy từng chuỗi pháo, chẳng lẽ là dùng để ăn mừng ngày hội? Hàn Linh tò mò mà đánh giá một phen, sau khi nhìn thấy bọn họ đi qua, để sót một chuỗi, rơi trên mặt đất, liền thuận tay nhặt lên. Vốn định gọi bọn họ lại, trả pháo lại, bỗng nhiên trong lòng vừa động, Hàn Linh nổi lên ý niệm trò đùa dai, liền giấu pháo vào trong tay áo, tiếp tục đi theo tiểu tăng ở đằng trước đi về phía sương phòng của quốc sư.
Sương phòng của quốc sư ở một chỗ tiểu viện yên lặng vắng vẻ, ngoài sân trồng trọt hoa lan các màu, mùi hoa nhàn nhạt làm cho người say mê. Xem trong vườn hoa ít có cỏ dại, nguyên do hẳn là thường xuyên xử lý, nghĩ đến bản thân quốc sư hẳn là một người yêu quý hoa.
Nếu không phải có ấn tượng vào trước là chính, Hàn Linh nhất định sẽ đối với hắn có điều đổi mới, bất quá nàng ghét nhất chính là người lừa đời lấy tiếng, đặc biệt vẫn là đầu sỏ gây tội làm hại nàng chịu nhiều khổ như vậy, ấn tượng của nàng đối với hắn như thế nào cũng sửa không được.
Mắt thấy hai gã tiểu tăng bưng thuốc vào phòng, nàng cũng đi theo trốn đến ngoài cửa sổ nghe lén.
“…… Quốc sư thuốc đã sắc xong.”
“Để ở một bên đi, các ngươi có thể đi ra ngoài.” Nghe thanh âm kia già nua hùng hồn, Hàn Linh liền nhận định hắn nhất định là một lão nhân cây sắp sửa khô. Để chứng thật suy đoán của mình, nàng ghé vào chỗ cửa sổ nhìn xung quanh vào trong, quả nhiên ở trước giường nhìn thấy một lão hòa thượng ngồi thiền ở phía trên, cầm trong tay Phật châu nhắm mắt mặc niệm. Thì ra quốc sư là một lão hòa thượng? Nếu là hòa thượng không ở trong miếu niệm kinh thật tốt, chạy tới trong hoàng cung khoa tay múa chân làm cái gì, hắn có phải hơi quá nhàn hay không?
Tròng mắt của nàng vừa chuyển, quyết định trêu đùa hắn thật tốt một phen.
Từ trong tay áo lấy ra chuỗi pháo kia, lại từ bên hông móc ra đồ bậc lửa, vừa muốn bậc lửa, đầu vai đột nhiên bị người chụp đánh xuống. Nàng vội vã mà quay đầu, đụng phải một đôi con ngươi thuần triệt sạch sẽ, loá mắt lộng lẫy như ánh sao. Ánh mắt thanh triệt kia hơi lóe, hiện ra một tia ý cười, chung quanh hết thảy cũng theo đó mà rộng thoáng trống trải. Hàn Linh ngơ ngẩn mà nhìn cặp mắt kia, đôi mắt kia phảng phất có thể nói giống như sáng lạn động lòng người.
Đối phương thấy nàng không nói lời nào, ra một dấu tay về phía nàng, nụ cười nhợt nhạt ở trên mặt, ánh mắt tựa như đang dò hỏi, lại tựa như đang nghi hoặc. Hàn Linh chớp chớp mắt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, không khỏi mà tán thưởng. Ở trong ấn tượng của nàng, Thủy Mộ Hoa đã là nhân vật xuất trần giống như thần tiên, mà hắn, gần như từ nhỏ liền không thuộc về thế gian này. Hai tròng mắt của hắn có thể xuyên thủng lòng người, lông mi của hắn như lớn như mực, môi của hắn không cười tự đẹp đẽ, cả người nhẹ bay bay, phảng phất một trận gió chợt tới là có thể thổi hắn về phía chân trời. Tiếc nuối duy nhất là, hắn, không thể nói chuyện.
Hàn Linh lôi kéo hắn cùng nhau ngồi xổm xuống, thần bí hề hề mà hướng hắn suỵt tiếng nói: “Đừng lên tiếng, bên trong có một quốc sư người ngại đánh, xem ta như thế nào trêu cợt hắn.” Bỗng nhiên lại cảm thấy làm điều thừa, người ta vốn dĩ liền không thể lên tiếng. Hàn Linh đối với hắn đột nhiên sinh ra hảo cảm, đồng thời cũng tồn tại một phần lòng thương tiếc. Mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại như thế, lại có khuyết điểm trời sinh, thật sự đáng tiếc. Bất quá người ta thường nói khuyết tật đẹp, hắn không nói gì không chút nào ảnh hưởng đến khí chất cả người của hắn, cũng không ảnh hưởng ấn tượng cực tốt của nàng đối với hắn.
Đối phương nghe vậy, không khỏi mà nhíu mày, tò mò mà đánh giá nàng, muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra đến tột cùng.
“Xem ta.” Hàn Linh quỷ bí cười, bậc lửa pháo, một cổ não (一股脑???) mà ném nó vào trong phòng.
Nhiều lần, liền nghe được tiếng pháo nổ bùm bùm lên, cùng với tiếng kêu to kinh hách của người ở trong phòng. Hàn Linh che miệng cười to, nhưng lại không thể lên tiếng, chỉ có thể nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng. Lại nhìn người ở trước mặt, ánh mắt đẹp khóa sâu của hắn, làm như bất đắc dĩ, lại tựa như rối rắm.
Ở xa xa, nghe được rất nhiều tiếng bước chân đuổi về phía bên này, hẳn là người ở phụ cận nghe được tiếng pháo, cho nên vội vàng tới. Hàn Linh vội kéo người ở trước mặt, cũng mặc kệ hắn có phải nguyện ý hay không, cùng nhau bỏ trốn mất dạng.
Đợi cho đến chỗ yên lặng, Hàn Linh vịn cây mây khô leo đầy tường nhịn không được cười to.
“Ha ha ha…… Quá mức nghiện, tức chết quốc sư thúi kia, xem hắn còn làm sao làm hại nhân gian?”
Ngẩng đầu đối diện mỹ nam ở trước mặt, hắn chỉ yên lặng mà nhìn chăm chú vào nàng, ra một dấu tay về phía nàng, mang theo ánh mắt dò hỏi. Nàng khó hiểu mà gãi gãi đầu, không học qua thủ ngữ, thật sự không quá hiểu rõ hắn đến tột cùng muốn nói cái gì.
“Ngươi đang khoa tay múa chân cái gì…… Ngươi là muốn hỏi ta vì cái gì thống hận quốc sư như vậy sao?”
Mỹ nam gật gật đầu, con ngươi đẹp cũng theo đó mà nổi lên gợn nước sâu kín, Hàn Linh bĩu môi khẽ cười nói: “Còn không phải bởi vì hắn một lời thành sấm, hại ta bị lão cha bức bách lên thư viện tuyển phu, còn để cho ta cưới bốn nam nhân. Ngươi nói, ta có phải hẳn là tìm hắn cái đầu sỏ gây tội này tính sổ hay không?” Nhất thời mơ hồ, nàng đã quên chính mình lúc này là đang giả trang nam tử, cũng khó trách người ta mỹ nam biểu tình vẻ mặt mê mang.
Mỹ nam hơi kinh ngạc một chút, ngay sau đó gật đầu, nở nụ cười nhợt nhạt, sáng lạn xuất sắc như phù dung sớm nở tối tàn, rực rỡ ở trước mắt. Hàn Linh cũng trả lại cho hắn một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp: “Ngươi tên là gì? Vẫn luôn đều ở tại trong chùa sao?”
Mỹ nam khẽ nhăn mày, hình như có chút rối rắm.
“Không có thuận tiện nói sao?”
Mỹ nam lắc đầu, cầm lấy tay nàng, ở trong lòng bàn tay của nàng viết hai chữ: “Phi Hiên.”
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm tê tê dại dại, theo hắn tới gần, một làn hương hoa lan kín đáo cũng theo đó mà nồng đậm, Hàn Linh không khỏi mà ngây người ngẩn ngơ, trong phút chốc hoảng thần. Nhìn ngón tay nhỏ dài của hắn, màu da trắng nõn như mỡ đông, giống như tay của nữ nhân, nàng nhịn không được lật qua bàn tay của mình cùng đối lập. Dưới sự so sánh, thế nhưng không phân cao thấp.
“Phi Hiên, thật cao hứng khi quen biết ngươi. Ta vẫn là đi về trước, vạn nhất bị người phát hiện thì không tốt, hôm nào lại đi tìm ngươi.” Sợ bị người phát hiện hoài nghi, nàng vẫn là mau rời khỏi cái chỗ gây án này thì tốt hơn, đi đến nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới còn không có nói cho người ta tên của mình, nàng bỗng nhiên quay đầu, mái tóc đen rũ ở phía sau ở trong không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, “Đúng rồi, ta tên là Hàn Linh, ngươi có thể kêu ta là Linh nhi.”
Đôi mắt thuần triệt của mỹ nam nhấp nháy, một ý cười nhàn nhạt từ chỗ sâu trong đáy mắt từng đợt từng đợt mở rộng, thật đúng là một nhân nhi tốt đẹp thú vị.
Sương phòng của quốc sư ở một chỗ tiểu viện yên lặng vắng vẻ, ngoài sân trồng trọt hoa lan các màu, mùi hoa nhàn nhạt làm cho người say mê. Xem trong vườn hoa ít có cỏ dại, nguyên do hẳn là thường xuyên xử lý, nghĩ đến bản thân quốc sư hẳn là một người yêu quý hoa.
Nếu không phải có ấn tượng vào trước là chính, Hàn Linh nhất định sẽ đối với hắn có điều đổi mới, bất quá nàng ghét nhất chính là người lừa đời lấy tiếng, đặc biệt vẫn là đầu sỏ gây tội làm hại nàng chịu nhiều khổ như vậy, ấn tượng của nàng đối với hắn như thế nào cũng sửa không được.
Mắt thấy hai gã tiểu tăng bưng thuốc vào phòng, nàng cũng đi theo trốn đến ngoài cửa sổ nghe lén.
“…… Quốc sư thuốc đã sắc xong.”
“Để ở một bên đi, các ngươi có thể đi ra ngoài.” Nghe thanh âm kia già nua hùng hồn, Hàn Linh liền nhận định hắn nhất định là một lão nhân cây sắp sửa khô. Để chứng thật suy đoán của mình, nàng ghé vào chỗ cửa sổ nhìn xung quanh vào trong, quả nhiên ở trước giường nhìn thấy một lão hòa thượng ngồi thiền ở phía trên, cầm trong tay Phật châu nhắm mắt mặc niệm. Thì ra quốc sư là một lão hòa thượng? Nếu là hòa thượng không ở trong miếu niệm kinh thật tốt, chạy tới trong hoàng cung khoa tay múa chân làm cái gì, hắn có phải hơi quá nhàn hay không?
Tròng mắt của nàng vừa chuyển, quyết định trêu đùa hắn thật tốt một phen.
Từ trong tay áo lấy ra chuỗi pháo kia, lại từ bên hông móc ra đồ bậc lửa, vừa muốn bậc lửa, đầu vai đột nhiên bị người chụp đánh xuống. Nàng vội vã mà quay đầu, đụng phải một đôi con ngươi thuần triệt sạch sẽ, loá mắt lộng lẫy như ánh sao. Ánh mắt thanh triệt kia hơi lóe, hiện ra một tia ý cười, chung quanh hết thảy cũng theo đó mà rộng thoáng trống trải. Hàn Linh ngơ ngẩn mà nhìn cặp mắt kia, đôi mắt kia phảng phất có thể nói giống như sáng lạn động lòng người.
Đối phương thấy nàng không nói lời nào, ra một dấu tay về phía nàng, nụ cười nhợt nhạt ở trên mặt, ánh mắt tựa như đang dò hỏi, lại tựa như đang nghi hoặc. Hàn Linh chớp chớp mắt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, không khỏi mà tán thưởng. Ở trong ấn tượng của nàng, Thủy Mộ Hoa đã là nhân vật xuất trần giống như thần tiên, mà hắn, gần như từ nhỏ liền không thuộc về thế gian này. Hai tròng mắt của hắn có thể xuyên thủng lòng người, lông mi của hắn như lớn như mực, môi của hắn không cười tự đẹp đẽ, cả người nhẹ bay bay, phảng phất một trận gió chợt tới là có thể thổi hắn về phía chân trời. Tiếc nuối duy nhất là, hắn, không thể nói chuyện.
Hàn Linh lôi kéo hắn cùng nhau ngồi xổm xuống, thần bí hề hề mà hướng hắn suỵt tiếng nói: “Đừng lên tiếng, bên trong có một quốc sư người ngại đánh, xem ta như thế nào trêu cợt hắn.” Bỗng nhiên lại cảm thấy làm điều thừa, người ta vốn dĩ liền không thể lên tiếng. Hàn Linh đối với hắn đột nhiên sinh ra hảo cảm, đồng thời cũng tồn tại một phần lòng thương tiếc. Mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại như thế, lại có khuyết điểm trời sinh, thật sự đáng tiếc. Bất quá người ta thường nói khuyết tật đẹp, hắn không nói gì không chút nào ảnh hưởng đến khí chất cả người của hắn, cũng không ảnh hưởng ấn tượng cực tốt của nàng đối với hắn.
Đối phương nghe vậy, không khỏi mà nhíu mày, tò mò mà đánh giá nàng, muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra đến tột cùng.
“Xem ta.” Hàn Linh quỷ bí cười, bậc lửa pháo, một cổ não (一股脑???) mà ném nó vào trong phòng.
Nhiều lần, liền nghe được tiếng pháo nổ bùm bùm lên, cùng với tiếng kêu to kinh hách của người ở trong phòng. Hàn Linh che miệng cười to, nhưng lại không thể lên tiếng, chỉ có thể nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng. Lại nhìn người ở trước mặt, ánh mắt đẹp khóa sâu của hắn, làm như bất đắc dĩ, lại tựa như rối rắm.
Ở xa xa, nghe được rất nhiều tiếng bước chân đuổi về phía bên này, hẳn là người ở phụ cận nghe được tiếng pháo, cho nên vội vàng tới. Hàn Linh vội kéo người ở trước mặt, cũng mặc kệ hắn có phải nguyện ý hay không, cùng nhau bỏ trốn mất dạng.
Đợi cho đến chỗ yên lặng, Hàn Linh vịn cây mây khô leo đầy tường nhịn không được cười to.
“Ha ha ha…… Quá mức nghiện, tức chết quốc sư thúi kia, xem hắn còn làm sao làm hại nhân gian?”
Ngẩng đầu đối diện mỹ nam ở trước mặt, hắn chỉ yên lặng mà nhìn chăm chú vào nàng, ra một dấu tay về phía nàng, mang theo ánh mắt dò hỏi. Nàng khó hiểu mà gãi gãi đầu, không học qua thủ ngữ, thật sự không quá hiểu rõ hắn đến tột cùng muốn nói cái gì.
“Ngươi đang khoa tay múa chân cái gì…… Ngươi là muốn hỏi ta vì cái gì thống hận quốc sư như vậy sao?”
Mỹ nam gật gật đầu, con ngươi đẹp cũng theo đó mà nổi lên gợn nước sâu kín, Hàn Linh bĩu môi khẽ cười nói: “Còn không phải bởi vì hắn một lời thành sấm, hại ta bị lão cha bức bách lên thư viện tuyển phu, còn để cho ta cưới bốn nam nhân. Ngươi nói, ta có phải hẳn là tìm hắn cái đầu sỏ gây tội này tính sổ hay không?” Nhất thời mơ hồ, nàng đã quên chính mình lúc này là đang giả trang nam tử, cũng khó trách người ta mỹ nam biểu tình vẻ mặt mê mang.
Mỹ nam hơi kinh ngạc một chút, ngay sau đó gật đầu, nở nụ cười nhợt nhạt, sáng lạn xuất sắc như phù dung sớm nở tối tàn, rực rỡ ở trước mắt. Hàn Linh cũng trả lại cho hắn một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp: “Ngươi tên là gì? Vẫn luôn đều ở tại trong chùa sao?”
Mỹ nam khẽ nhăn mày, hình như có chút rối rắm.
“Không có thuận tiện nói sao?”
Mỹ nam lắc đầu, cầm lấy tay nàng, ở trong lòng bàn tay của nàng viết hai chữ: “Phi Hiên.”
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm tê tê dại dại, theo hắn tới gần, một làn hương hoa lan kín đáo cũng theo đó mà nồng đậm, Hàn Linh không khỏi mà ngây người ngẩn ngơ, trong phút chốc hoảng thần. Nhìn ngón tay nhỏ dài của hắn, màu da trắng nõn như mỡ đông, giống như tay của nữ nhân, nàng nhịn không được lật qua bàn tay của mình cùng đối lập. Dưới sự so sánh, thế nhưng không phân cao thấp.
“Phi Hiên, thật cao hứng khi quen biết ngươi. Ta vẫn là đi về trước, vạn nhất bị người phát hiện thì không tốt, hôm nào lại đi tìm ngươi.” Sợ bị người phát hiện hoài nghi, nàng vẫn là mau rời khỏi cái chỗ gây án này thì tốt hơn, đi đến nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới còn không có nói cho người ta tên của mình, nàng bỗng nhiên quay đầu, mái tóc đen rũ ở phía sau ở trong không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, “Đúng rồi, ta tên là Hàn Linh, ngươi có thể kêu ta là Linh nhi.”
Đôi mắt thuần triệt của mỹ nam nhấp nháy, một ý cười nhàn nhạt từ chỗ sâu trong đáy mắt từng đợt từng đợt mở rộng, thật đúng là một nhân nhi tốt đẹp thú vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook