Nữ Hoàng Giải Trí
-
Chương 55: Ta còn có cháu trai
Phượng Sơ đã có chủ ý, liền không dây dưa dài dòng, nhìn thoáng qua nghiên mực đang được Phó lão nâng niu trong tay, thành thành thật thật thừa nhận xuất phẩm từ tay mình.
- Đây là do cháu tự tay điêu khắc làm thọ lễ cho ông nội.
Chững lại ba giây đồng hồ, không thấy ai nói gì Phượng Sơ nghi hoặc ngẩng đầu lên, bắt gặp ba đôi mắt trợn to nhìn mình chằm chằm, khiến Phượng Sơ rùng mình một cái.
Xong lập tức Phượng Sơ lại tính trẻ con mà so đo, từng là vua một nước, làm sao có thể vì một chút khí thế cỏn con này đã bị doạ sợ, bèn mở to mắt nhìn lại.
Trong cái nhìn của hai ông lão, đứa bé trước mặt đầu tiên là rụt rè nói cho các ông biết bảo vật hai ông yêu thích này là do nó làm ra, sau đó còn mở to mắt ngây thơ nhìn lại hai ông, như thể thắc mắc vì sao không ai đáp lời nó.
Đáp lời? Đáp như thế nào? Hai ông đều là lão già thành tinh nếm trải đủ thứ chuyện trên đời, liếc mắt liền rõ ràng đứa cháu gái nói nói là lời thật, mà cũng không cần phải lừa dối, vì lời nói dối này thật dễ vạch phá.
Nhưng lời nói là thật, lại cảm giác không thật tý nào. Tác phẩm điêu khắc mà Phó lão vừa khen ngợi hết lời, quỷ phủ thần công, đoạt thiên địa tạo hoá, lại xuất ra từ tay cô nhóc hai mươi tuổi đầu, còn là đứa cháu của bọn họ.
Không khí trong phòng im lặng quỷ dị, cho đến khi người trẻ tuổi còn lại trong phòng lên tiếng.
- Nói vậy thời điểm triển lãm hội hoạ cổ điển phương Đông vừa rồi có ba tác phẩm nổi tiếng được mua lại với giá cao, đều là tác phẩm của em?
Phượng Sơ lúc này mới nhớ, lần đầu tiên cô nhìn thấy người con trai này, đó là ngày cuối cùng ở triển lãm tranh, năng lượng tín ngưỡng khổng lồ phát sáng như hằng tinh khiến cô chú ý đến anh.
Khi đó anh đứng giữa đám đông vô cùng nổi bật, một thân âu phục đen tuyền gọn gàng ôm dáng, khi đó cô đã nghĩ anh chắc hẳn xuất thân thế gia công tử, quả không sai.
Còn có, trên người anh ta có một mùi hương rất đạm, như có như không, xa lạ mà lại quen thuộc, khiến cô rối rắm vô cùng. Phượng Sơ chắc chắn, cả ở kiếp trước hay kiếp này, họ hẳn là chưa từng gặp gỡ trước đó. Vậy quen thuộc này từ đâu tới? Nghĩ nghĩ cũng không ra, cô nhớ tới câu hỏi Phó Diên Hựu vừa đặt ra, liền gật gật đầu khẳng định.
- Đúng vậy. Là tác phẩm của tôi.
- Thế nhưng tạo nghệ tranh hoạ, có vẻ không bằng điêu khắc?
- Tôi sở trường nhất vẫn là điêu khắc.
Ba bức hoạ đó vẽ khi cô mới tới thế giới này một thời gian, tu luyện chưa có thành quả, linh lực ít ỏi, thân thể yếu kém, bút lực không thể hiện hết được kỹ thuật của nữ đế bệ hạ, đương nhiên so với tác phẩm mới điêu khắc này thì không bằng.
Huống chi nghiên mực này còn khảm nạm trận pháp, hấp thu linh lực của cô, thần vận tất nhiên là hơn hẳn.
- Ngọc thạch dưới đáy nghiên, cũng là tác phẩm của em sao?
Phó lão nghe cháu trai hỏi đến đây cũng vểnh tai lên lắng nghe. Thật may hôm nay có cháu trai đi cùng. Ông từng này tuổi nếu lại như đứa trẻ tò mò liên tiếp đặt câu hỏi với hậu bối nhà ông bạn lâu năm thì mất mặt đến lúc xuống mồ mất.
- Đúng vậy.
- Nói vậy, em cũng là người trong giới?
Trong giới? Giới gì? Phượng Sơ ngơ ngác mất hai giây, mới nhớ ra câu hỏi trước đó người đàn ông này nói về trận pháp bày bằng ngọc thạch dưới đáy nghiên mực. Thật là, sống trong thế giới này quá yên bình, nhạy bén của cô cũng chậm lụt đi thì phải.
Như vậy không ổn, cô không thể lơ là như vậy. Xong lại nghĩ đến, kiếp này khác, kiếp này cô có nhiều người thân ở bên cạnh yêu thương bao bọc như vậy, cô muốn lơ là thì lơ là, muốn ỷ lại thì ỷ lại, đều tùy cô. Mọi việc đã có cha mẹ, ông bà chống bầu trời cho cô.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu rất nhẹ, cô không biết cái trong giới này là chỉ cái gì, nhưng từ ý tứ của Phó Diên Hựu cũng đoán ra được, hẳn là giới tu luyện của thời đại này. Như vậy xem ra cô có chút coi thường thế giới này rồi, người tu luyện không phải không có, chỉ là cô không biết đến mà thôi.
Cũng đúng thôi, nếu không có tu luyện giả, thiên đạo sẽ không hình thành tín ngưỡng chi lực phát triển như vậy, chẳng qua tín ngưỡng lực này không phải ai cũng phát hiện ra, không phải ai cũng có thể vận dụng được nó.
Bắt gặp cái gật đầu nhẹ đến không thể nhẹ hơn được của Phượng Sơ, cả hai ông cháu nhà họ Phó đều nở một nụ cười tươi tắn, may mắn, may mắn hôm nay đến mừng thọ lão bằng hữu, nếu không liền để vuột mất cơ duyên này rồi. Bọn họ có việc muốn nhờ, đối với họ là việc sinh tử, nhưng với Phượng Sơ có thể chỉ là cái nhấc tay mà thôi. Lão bằng hữu, lần này xem ra phải mượn mặt mũi của ông rồi.
Việc không vội ngay lúc này, trước làm tốt quan hệ với cháu gái đã thì tốt hơn nhỉ. Nhìn sang cháu trai vẫn ngồi lù lù một đống nãy giờ, mắt Phó lão sáng lên. Không phải ông còn một đứa cháu trai nhan sắc không tồi đây sao, khà khà, Diên Hựu, lần này phải trông vào con rồi, đừng có làm ông ngoại thất vọng nha.
- Hôm nay chỉ muốn hỏi thăm như vậy thôi, sau này có việc nhờ mong cháu sẽ giúp đỡ. Hiện tại cũng muộn, để A Hựu đưa cháu về nhà nhé, ta muốn ở lại tâm sự với ông nội cháu thêm một lát, bọn ta đã lâu không gặp rồi.
- Đây là do cháu tự tay điêu khắc làm thọ lễ cho ông nội.
Chững lại ba giây đồng hồ, không thấy ai nói gì Phượng Sơ nghi hoặc ngẩng đầu lên, bắt gặp ba đôi mắt trợn to nhìn mình chằm chằm, khiến Phượng Sơ rùng mình một cái.
Xong lập tức Phượng Sơ lại tính trẻ con mà so đo, từng là vua một nước, làm sao có thể vì một chút khí thế cỏn con này đã bị doạ sợ, bèn mở to mắt nhìn lại.
Trong cái nhìn của hai ông lão, đứa bé trước mặt đầu tiên là rụt rè nói cho các ông biết bảo vật hai ông yêu thích này là do nó làm ra, sau đó còn mở to mắt ngây thơ nhìn lại hai ông, như thể thắc mắc vì sao không ai đáp lời nó.
Đáp lời? Đáp như thế nào? Hai ông đều là lão già thành tinh nếm trải đủ thứ chuyện trên đời, liếc mắt liền rõ ràng đứa cháu gái nói nói là lời thật, mà cũng không cần phải lừa dối, vì lời nói dối này thật dễ vạch phá.
Nhưng lời nói là thật, lại cảm giác không thật tý nào. Tác phẩm điêu khắc mà Phó lão vừa khen ngợi hết lời, quỷ phủ thần công, đoạt thiên địa tạo hoá, lại xuất ra từ tay cô nhóc hai mươi tuổi đầu, còn là đứa cháu của bọn họ.
Không khí trong phòng im lặng quỷ dị, cho đến khi người trẻ tuổi còn lại trong phòng lên tiếng.
- Nói vậy thời điểm triển lãm hội hoạ cổ điển phương Đông vừa rồi có ba tác phẩm nổi tiếng được mua lại với giá cao, đều là tác phẩm của em?
Phượng Sơ lúc này mới nhớ, lần đầu tiên cô nhìn thấy người con trai này, đó là ngày cuối cùng ở triển lãm tranh, năng lượng tín ngưỡng khổng lồ phát sáng như hằng tinh khiến cô chú ý đến anh.
Khi đó anh đứng giữa đám đông vô cùng nổi bật, một thân âu phục đen tuyền gọn gàng ôm dáng, khi đó cô đã nghĩ anh chắc hẳn xuất thân thế gia công tử, quả không sai.
Còn có, trên người anh ta có một mùi hương rất đạm, như có như không, xa lạ mà lại quen thuộc, khiến cô rối rắm vô cùng. Phượng Sơ chắc chắn, cả ở kiếp trước hay kiếp này, họ hẳn là chưa từng gặp gỡ trước đó. Vậy quen thuộc này từ đâu tới? Nghĩ nghĩ cũng không ra, cô nhớ tới câu hỏi Phó Diên Hựu vừa đặt ra, liền gật gật đầu khẳng định.
- Đúng vậy. Là tác phẩm của tôi.
- Thế nhưng tạo nghệ tranh hoạ, có vẻ không bằng điêu khắc?
- Tôi sở trường nhất vẫn là điêu khắc.
Ba bức hoạ đó vẽ khi cô mới tới thế giới này một thời gian, tu luyện chưa có thành quả, linh lực ít ỏi, thân thể yếu kém, bút lực không thể hiện hết được kỹ thuật của nữ đế bệ hạ, đương nhiên so với tác phẩm mới điêu khắc này thì không bằng.
Huống chi nghiên mực này còn khảm nạm trận pháp, hấp thu linh lực của cô, thần vận tất nhiên là hơn hẳn.
- Ngọc thạch dưới đáy nghiên, cũng là tác phẩm của em sao?
Phó lão nghe cháu trai hỏi đến đây cũng vểnh tai lên lắng nghe. Thật may hôm nay có cháu trai đi cùng. Ông từng này tuổi nếu lại như đứa trẻ tò mò liên tiếp đặt câu hỏi với hậu bối nhà ông bạn lâu năm thì mất mặt đến lúc xuống mồ mất.
- Đúng vậy.
- Nói vậy, em cũng là người trong giới?
Trong giới? Giới gì? Phượng Sơ ngơ ngác mất hai giây, mới nhớ ra câu hỏi trước đó người đàn ông này nói về trận pháp bày bằng ngọc thạch dưới đáy nghiên mực. Thật là, sống trong thế giới này quá yên bình, nhạy bén của cô cũng chậm lụt đi thì phải.
Như vậy không ổn, cô không thể lơ là như vậy. Xong lại nghĩ đến, kiếp này khác, kiếp này cô có nhiều người thân ở bên cạnh yêu thương bao bọc như vậy, cô muốn lơ là thì lơ là, muốn ỷ lại thì ỷ lại, đều tùy cô. Mọi việc đã có cha mẹ, ông bà chống bầu trời cho cô.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu rất nhẹ, cô không biết cái trong giới này là chỉ cái gì, nhưng từ ý tứ của Phó Diên Hựu cũng đoán ra được, hẳn là giới tu luyện của thời đại này. Như vậy xem ra cô có chút coi thường thế giới này rồi, người tu luyện không phải không có, chỉ là cô không biết đến mà thôi.
Cũng đúng thôi, nếu không có tu luyện giả, thiên đạo sẽ không hình thành tín ngưỡng chi lực phát triển như vậy, chẳng qua tín ngưỡng lực này không phải ai cũng phát hiện ra, không phải ai cũng có thể vận dụng được nó.
Bắt gặp cái gật đầu nhẹ đến không thể nhẹ hơn được của Phượng Sơ, cả hai ông cháu nhà họ Phó đều nở một nụ cười tươi tắn, may mắn, may mắn hôm nay đến mừng thọ lão bằng hữu, nếu không liền để vuột mất cơ duyên này rồi. Bọn họ có việc muốn nhờ, đối với họ là việc sinh tử, nhưng với Phượng Sơ có thể chỉ là cái nhấc tay mà thôi. Lão bằng hữu, lần này xem ra phải mượn mặt mũi của ông rồi.
Việc không vội ngay lúc này, trước làm tốt quan hệ với cháu gái đã thì tốt hơn nhỉ. Nhìn sang cháu trai vẫn ngồi lù lù một đống nãy giờ, mắt Phó lão sáng lên. Không phải ông còn một đứa cháu trai nhan sắc không tồi đây sao, khà khà, Diên Hựu, lần này phải trông vào con rồi, đừng có làm ông ngoại thất vọng nha.
- Hôm nay chỉ muốn hỏi thăm như vậy thôi, sau này có việc nhờ mong cháu sẽ giúp đỡ. Hiện tại cũng muộn, để A Hựu đưa cháu về nhà nhé, ta muốn ở lại tâm sự với ông nội cháu thêm một lát, bọn ta đã lâu không gặp rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook