Nữ Hoàng Đế Và Thái Giám Giả
-
Chương 10: Lui xuống đi
Một thái giám có khuôn mặt hiền từ bước vào, ông ta bưng một cái khay, mắt nhìn thẳng về phía Triệu Tuấn Hào và Hiên Viên Bình.
Khi ông ta tới gần, Triệu Tuấn Hào mới thấy rõ thứ đặt trên khay.
Có mười tấm bảng gỗ to băng bàn tay, phía trên được buộc nhau bằng những sợi dây gấm nhiều màu sắc, trên đó có khắc tên riêng bằng những nét chữ rồng bay phượng múa.
“Tiêu Thục phi, Thanh Quý nhân, Trương Tiệp dư, Liễu Chiêu nghi...”
Triệu Tuấn Hào đọc tên của từng người một, toàn bộ phi tần trong hậu cung đều được viết trên những tấm bảng gỗ này.
“Lui xuống đi.”
Giọng Hiên Viên Bình nghiêm nghị, lão thái giám đặt khay lên bàn, cung kính cáo lui, lúc đi ra tiện thể đóng cửa phòng lại.
“Đây đều là phi tử của trẫm, đêm nay muốn sủng hạnh ai, ngươi cứ lật một cái đi.”
Hiên Viên Bình đẩy chiếc khay, tấm bảng gỗ trên khay di chuyển, phát ra âm thanh xào xạc.
Tại sao lại phải chọn một người chứ? Ta muốn tất cả! Triệu Tuấn Hào cầm một tấm bảng gỗ lên, là bảng của Thanh Quý nhân, ném vào trong tay, hỏi:
“Dù sao người cũng phải nói cho ta, các nàng ấy là ai, trông như thế nào chứ? Nếu không thì ta biết chọn thế nào đây?”
Hiên Viên Bình trầm ngâm một lúc lâu, trong đầu xuất hiện dáng người xinh đẹp của các phi tần hậu cung, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng ta.
“Tấm bảng này của Tiêu Thục phi”
Hiên Viên Bình cầm một tấm bảng buộc dây gấm đỏ lên, chậm rãi nói:
“Tiêu Uyển Quân, con gái của đại tướng quân trấn giữ phía nam, huynh trưởng của nàng ta là Tiêu Phong Nãi hiện đang là phó thống lĩnh cấm quân, là một người phóng khoáng uy vũ.”
“Có đặc điểm thể chất rõ ràng nào không?” Triệu Tuấn Hào dựa vào ghế, xoa tay.
“Hả? Hỏi đặc điểm thể chất làm gì? Quan trọng là gia thế!” Nữ đế thắc mắc.
Ta cũng không thể thừa nhận răng mình muốn ngủ cùng người đẹp trước... Triệu Tuấn Hào buông tay: “Biết người biết †a, trăm trận trăm thắng. Nếu có người muốn ám sát người, lại mặc áo đen thì không phải có thể suy luận dựa trên dáng người được sao?”
“Có lý, vẫn là ngươi thận trọng, có tầm nhìn xa” Nữ đế nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt suy tư, nói:
“Tiêu Uyển Quân có dáng người cao gầy, cảnh sắc phía trước của nàng ta hơn bốn lượng... Đây chắc là đặc điểm thể chất rõ ràng nhất của nàng ta rồi.
Ồ, ngực to... Triệu Tuấn Hào gật đầu, thúc giục nói: “Người tiếp theo!”
“Thanh Quý nhân, là cháu gái của tên cáo già Trung thư lệnh, tên là Liễu Thanh Thanh, mới hai mươi tám tuổi.” Ánh mắt Hiên Viên Bình lóe lên:
“Thân hình nhỏ nhän xinh xản, nhưng khi tiếp xúc với người khác lại rất thẹn thùng...”
Ngây ngô, hương vị thanh xuân... Triệu Tuấn Hào nhìn chăm chẳm vào bộ ng ực phẳng lì của Hiên Viên Bình, hoài nghỉ nói:
“Nàng ta sẽ không phẳng giống người chứ?” “Cái gì phẳng cơ?” Hiên Viên Bình nhìn theo ánh mắt của Triệu Tuấn Hào, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, nhất thời tức giận:
“Trãm đã quấn... Không phải... Trãm không thèm cãi cọ với ngươi, vô sỉ!”
“Hoàng thượng, người nhớ nhầm rồi, ta là Tuấn Hào, không phải vô sỉ” Triệu Tuấn Hào nghiêm túc, sửa lời.
“Liễu Chiêu nghi!” Lửa giận trên khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Viên Bình chưa hạ bớt, càng thêm vài phần anh khí, nàng
†a nghiến răng nghiến lợi, nói:
“Nàng ta, cũng là cháu gái của Trung thư lệnh Liễu Triết, mười tám tuổi!"
“Vậy nàng ta có lớn bằng người không?” Đôi mắt của Triệu Tuấn Hào vẫn ngó lung tung.
Hiên Viên Bình nghiến răng: “Triệu Tuấn Hào!” “Ý ta là tuổi tác...” Triệu Tuấn Hào chớp mắt.
“À..” Nữ đế bất đắc dĩ, suy sụp năm dựa lên ghế, nàng ta đã bị đánh bại bởi tên vô lại Trân Tuấn Hào.
“Người nói đi, người nói đi mà” Triệu Tuấn Hào xoa tay, ý bảo nàng ta tiếp tục.
Hiên Viên Bình trừng hắn một cái, tiếp tục nói:
“Liễu Mị Nhi, cũng chính là Liễu Chiêu Nghỉ, người như tên, dáng người cao gầy, nếu nói tới đặc điểm hình thể rõ ràng nhất của nàng ta thì chắc là đôi chân thoi dài đó. Nàng ta có vẻ ngoài quyến rũ nhưng không bao giờ bộc lộ ra ngoài, thay vào đó lại rất kiềm chế, quyến rũ vô cùng”.
Chân dài khiêu khích... Triệu Tuấn Hào gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
“Trương Tiệp dư, Trương Mộng Li, con gái cưng của Hộ bộ Thượng thư, trái ngược với vẻ quyến rũ bẩm sinh của Liêu Mị Nhi, không giống hai phi tần còn lại, nàng ta không tha thiết với trẫm như vậy.
Ở hậu cung mấy năm nay, nàng ta đều tỏ vẻ như một nàng tiểu thư khuê các, hâu như không nói chuyện với người khác.
Còn về thân hình... Ờ, y phục nàng ta mặc đều rộng thùng thình, nhìn không rõ...”
Chẳng lẽ là một mỹ nhân lạnh lùng như núi băng?
Chẳng lẽ dưới lớp y phục to rộng là một thân hình kiêu hãnh?
Triệu Tuấn Hào trầm ngâm.
Hiên Viên Bình điềm đạm nói, kể cho Trần Tuấn Hào nghe về các phi tần.
Nóng bỏng khẳng khái, lạnh lùng, bao dung, ngây ngô xinh xắn, nhỏ nhắn bụ bẫm… Trong đầu Triệu Tuấn Hào cũng có ấn tượng đại khái, hình ảnh mỹ nữ trong hậu cung đã làm lay động tâm trí hắn.
“Bắt đầu lật bảng thôi” Hiên Viên Bình nói xong, ra hiệu cho Triệu Tuấn Hào.
Triệu Tuấn Hào gật đầu, tay phải m ơn trớn từng tấm bảng gõ lật ngược, khi tay phải nhấc lên, trong tay hắn đã xuất hiện một tấm bảng gỗ, dây gấm hồng nhạt này… là Liễu Mị Nhỉ.
Cuối giờ Dậu.
Tin tức hoàng thượng truyền Liễu Chiêu nghi đã lan ra khắp hậu cung khiến rất nhiều phi tần nghiến răng ghen ghét.
Hoàng hậu Độc Cô Nhã Băng cũng nhận được tin này, nàng vốn định tới tìm Hiên Viên Bình tâm sự, chỉ có thể bất lực mà dừng lại.
“Nương nương, bệ hạ là muốn cả mưa phùn thấm đều sao?”
Độc Cô Nhã Băng than nhẹ một tiếng: “Bệ hạ ngự trên ngai vàng, đương nhiên phải cân bằng triều đình, sau lưng những nữ nhân đó đều là các gia tộc lớn, chắc hẳn đã gây áp lực lên bệ hạ”
Nghĩ tới người hôm qua đã tiến vào cơ thể mình, nay đã thuộc về người khác, trong lòng Độc Cô Nhã Băng có chút chua xót.
“Lần sau, ta sẽ làm tốt hơn, khiến bệ hạ lưu luyến quên lối về”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook