Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
-
Chương 151: Ngoại truyện về Izumin (10)
Asisư, nàng hận ta như thế sao, bỏ đi không một lời từ biệt, cũng không nhìn ta một lần.
Asisư, nàng ở đâu? Ta cho phép nàng đi sao?
Ta lồng lộn lên, điên cuồng cho người tìm kiếm. Asisư không thể tự trốn thoát, chắc chắn có người tiếp tay. Thế là ta bắt hết bọn người Ai Cập đang lẩn trốn ngoài bìa rừng. Điều ta không ngờ chính là mẫu hậu cùng Mitamun lại tiếp tay cho Asisư bỏ trốn.
Mẫu hậu không trả lời, còn Mitamun lại hỏi ta: “Anh có xứng đáng với Asisư không? Vả lại Asisư cũng sẽ không bao giờ chấp nhận người phản bội nàng ấy!”
Ta đau đớn, tim siết chặt lại, đầu óc hơi choáng váng.
Sao ta lại quên chứ, mẫu hậu là mẫu hậu, Asisư lại hoàn toàn khác. Nàng không lệ thuộc vào ai, nàng là chính nàng, mạnh mẽ quyết đoán.
Ta đem từng người thân cận bên cạnh nàng ra uy hiếp, dùng kiếm đâm Shouta nàng mới chịu xuất hiện. Khi thấy nàng lẻ loi đứng trên bức tường thành lộng gió, trái tim ta đau đến nhường nào.
Ta đau khổ như thế, nàng không chịu lộ mặt, thế nhưng ta đụng đến cận thần của nàng, nàng lại xuất hiện. Asisư, bọn họ quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả ta sao?
Nàng muốn ta thả người, ta đồng ý thả.
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ, ta cũng mặc.
Ta làm mọi cách để giữ nàng ở lại, ta không cần biết nàng muốn ở lại hay không, nhưng ta biết một khi đã đi rồi ta sẽ mất nàng vĩnh viễn, nàng sẽ không bao giờ trở về bên cạnh ta, ta sẽ không được nhìn thấy nàng nữa.
Lần đầu tiên Izumin ta cảm thấy sợ hãi như thế.
Nàng rút kiếm ra, tự cứa một đường thật dài trên tay mình, như khắc lên đó một dấu hiệu, một minh chứng cho sự phản bội của ta. Cổ họng ta đắng nghét, chân run rẩy đứng không vứng, chỉ muốn quỳ xuống van xin nàng, đừng như vậy. Ta muốn đem lại hạnh phúc cho nàng chứ không muốn nàng như thế.
Asisư cao ngạo nhìn ta, máu đỏ tươi in trên nền tuyết trắng, khuôn mặt tái nhợt của nàng lạnh tanh như hòa mình vào từng hạt tuyết, gió thổi qua khiến tay áo dài lung bay, mái tóc hỗn loạn. Asisư của ta vẫn thế, vẫn xinh đẹp một cách yêu mị, nhưng nàng đã không còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của ta nữa.
Ta biết nàng đang rất hận mình nên trơ mắt đứng im cho mũi tên của nàng gim vào người. Ta rất muốn nói với nàng, nếu làm thế mà nàng hả giận thì nàng cứ làm, năm mũi, mười mũi tên nữa cũng được.
Ta nhìn thấy trong mắt nàng đầy sự đau thương, đau không kém cạnh ta, tuyệt vọng bắn mũi tên thứ hai, bất lực ngã xuống.
Ta vội phá cửa chạy lên tìm nàng. Khi nghe thấy tiếng la hét thất thanh của đoàn người Ai Cập, ta như ngã quỵ xuống, cố gắng lê từng bước chân lên cầu thang.
Bên dưới bức tường thành cao kia chính là vực thẳm…
Asisư…
Trái tim ta quặn đau từng hồi, tưởng chừng như nghẹt thở, không thể suy nghĩ thêm gì nữa, vội lao đến ôm lấy Asisư đang thất thần đứng trên tường thành. Chỉ cần một cơn gió thổi qua, chỉ cần ta đến chậm một chút nữa thôi, vĩnh viễn ta sẽ không được gặp nàng nữa…
Ta như kẻ điên ôm chặt lấy nàng… Asisư, nàng làm ơn đừng hù dọa ta nữa…
Sau đó Asisư không hề nghĩ quẩn nữa, nhưng nàng cũng không nhìn mặt ta. Nàng có thể cười nói với tất cả mọi người, ngoại trừ ta. Trong lòng ta âm ỉ khó chịu nhưng mỗi khi nghĩ tới hình ảnh nàng sắp rơi xuống vực, trái tim ta lại khẽ nguôi ngoai. Nàng còn sống,…
Cho đến một ngày, nàng bỏ thuốc mê lên người ta, hiên ngang đi khỏi Hitaito, đến Assyria cứu Carol cùng Menfuisư.
Ba ngày sau ta mới tỉnh dậy.
Ta tức giận, vô cùng tức giận, ta đã thả Carol về Ai Cập, tại sao Asisư vẫn giận ta, vẫn nhất quyết rời bỏ ta.
Ta lệnh cho cận vệ chuẩn bị đến Assyria, lòng như lửa đốt không biết phải làm thế nào mới đưa nàng về được, lại rất lo lắng. Angon là một con cáo già gian xảo, cô gái như nàng có thể làm gì hắn…
Nào ngờ, khi đến nơi thì nhìn thấy kinh thành Assyria xinh đẹp hùng vĩ giờ chỉ còn là đống đổ nát, nước sông Tigrit cuồn cuộn dâng cao. Cả một đến chế đã bị san bằng dưới dòng nước lũ.
Ta đọc được thư do Therru gửi đến, không khỏi bất ngờ. Hóa ra đây chính là thành quả của Asisư nhà ta.
Mọi người xung quanh bắt đầu khen ngợi không ngớt, nào là hoàng phi thông minh, hoàng phi tài giỏi, sách lược không thua kém ai, rất xứng đôi với hoàng tử. Ta đỏ mặt không trả lời, trong lòng vui vẻ. Asisư, sức phá hoại của nàng không hề nhỏ. Lần đó nàng che dấu cho Mitamun cũng phá hoại hư hỏng hơn một nửa kinh thành của ta!
Ta theo dấu hiệu của Therru, đuổi đến nơi thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Asisư đang đứng trong mớ cát lún, vẻ mặt căng thẳng.
Ta không nghĩ ngợi nhiều, vội vứt ngựa nhảy xuống bên cạnh nàng…
Asisư, ta bắt được nàng rồi, nàng đừng hòng bỏ trốn nữa.
_________________
Asisư, nàng ở đâu? Ta cho phép nàng đi sao?
Ta lồng lộn lên, điên cuồng cho người tìm kiếm. Asisư không thể tự trốn thoát, chắc chắn có người tiếp tay. Thế là ta bắt hết bọn người Ai Cập đang lẩn trốn ngoài bìa rừng. Điều ta không ngờ chính là mẫu hậu cùng Mitamun lại tiếp tay cho Asisư bỏ trốn.
Mẫu hậu không trả lời, còn Mitamun lại hỏi ta: “Anh có xứng đáng với Asisư không? Vả lại Asisư cũng sẽ không bao giờ chấp nhận người phản bội nàng ấy!”
Ta đau đớn, tim siết chặt lại, đầu óc hơi choáng váng.
Sao ta lại quên chứ, mẫu hậu là mẫu hậu, Asisư lại hoàn toàn khác. Nàng không lệ thuộc vào ai, nàng là chính nàng, mạnh mẽ quyết đoán.
Ta đem từng người thân cận bên cạnh nàng ra uy hiếp, dùng kiếm đâm Shouta nàng mới chịu xuất hiện. Khi thấy nàng lẻ loi đứng trên bức tường thành lộng gió, trái tim ta đau đến nhường nào.
Ta đau khổ như thế, nàng không chịu lộ mặt, thế nhưng ta đụng đến cận thần của nàng, nàng lại xuất hiện. Asisư, bọn họ quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả ta sao?
Nàng muốn ta thả người, ta đồng ý thả.
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ, ta cũng mặc.
Ta làm mọi cách để giữ nàng ở lại, ta không cần biết nàng muốn ở lại hay không, nhưng ta biết một khi đã đi rồi ta sẽ mất nàng vĩnh viễn, nàng sẽ không bao giờ trở về bên cạnh ta, ta sẽ không được nhìn thấy nàng nữa.
Lần đầu tiên Izumin ta cảm thấy sợ hãi như thế.
Nàng rút kiếm ra, tự cứa một đường thật dài trên tay mình, như khắc lên đó một dấu hiệu, một minh chứng cho sự phản bội của ta. Cổ họng ta đắng nghét, chân run rẩy đứng không vứng, chỉ muốn quỳ xuống van xin nàng, đừng như vậy. Ta muốn đem lại hạnh phúc cho nàng chứ không muốn nàng như thế.
Asisư cao ngạo nhìn ta, máu đỏ tươi in trên nền tuyết trắng, khuôn mặt tái nhợt của nàng lạnh tanh như hòa mình vào từng hạt tuyết, gió thổi qua khiến tay áo dài lung bay, mái tóc hỗn loạn. Asisư của ta vẫn thế, vẫn xinh đẹp một cách yêu mị, nhưng nàng đã không còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của ta nữa.
Ta biết nàng đang rất hận mình nên trơ mắt đứng im cho mũi tên của nàng gim vào người. Ta rất muốn nói với nàng, nếu làm thế mà nàng hả giận thì nàng cứ làm, năm mũi, mười mũi tên nữa cũng được.
Ta nhìn thấy trong mắt nàng đầy sự đau thương, đau không kém cạnh ta, tuyệt vọng bắn mũi tên thứ hai, bất lực ngã xuống.
Ta vội phá cửa chạy lên tìm nàng. Khi nghe thấy tiếng la hét thất thanh của đoàn người Ai Cập, ta như ngã quỵ xuống, cố gắng lê từng bước chân lên cầu thang.
Bên dưới bức tường thành cao kia chính là vực thẳm…
Asisư…
Trái tim ta quặn đau từng hồi, tưởng chừng như nghẹt thở, không thể suy nghĩ thêm gì nữa, vội lao đến ôm lấy Asisư đang thất thần đứng trên tường thành. Chỉ cần một cơn gió thổi qua, chỉ cần ta đến chậm một chút nữa thôi, vĩnh viễn ta sẽ không được gặp nàng nữa…
Ta như kẻ điên ôm chặt lấy nàng… Asisư, nàng làm ơn đừng hù dọa ta nữa…
Sau đó Asisư không hề nghĩ quẩn nữa, nhưng nàng cũng không nhìn mặt ta. Nàng có thể cười nói với tất cả mọi người, ngoại trừ ta. Trong lòng ta âm ỉ khó chịu nhưng mỗi khi nghĩ tới hình ảnh nàng sắp rơi xuống vực, trái tim ta lại khẽ nguôi ngoai. Nàng còn sống,…
Cho đến một ngày, nàng bỏ thuốc mê lên người ta, hiên ngang đi khỏi Hitaito, đến Assyria cứu Carol cùng Menfuisư.
Ba ngày sau ta mới tỉnh dậy.
Ta tức giận, vô cùng tức giận, ta đã thả Carol về Ai Cập, tại sao Asisư vẫn giận ta, vẫn nhất quyết rời bỏ ta.
Ta lệnh cho cận vệ chuẩn bị đến Assyria, lòng như lửa đốt không biết phải làm thế nào mới đưa nàng về được, lại rất lo lắng. Angon là một con cáo già gian xảo, cô gái như nàng có thể làm gì hắn…
Nào ngờ, khi đến nơi thì nhìn thấy kinh thành Assyria xinh đẹp hùng vĩ giờ chỉ còn là đống đổ nát, nước sông Tigrit cuồn cuộn dâng cao. Cả một đến chế đã bị san bằng dưới dòng nước lũ.
Ta đọc được thư do Therru gửi đến, không khỏi bất ngờ. Hóa ra đây chính là thành quả của Asisư nhà ta.
Mọi người xung quanh bắt đầu khen ngợi không ngớt, nào là hoàng phi thông minh, hoàng phi tài giỏi, sách lược không thua kém ai, rất xứng đôi với hoàng tử. Ta đỏ mặt không trả lời, trong lòng vui vẻ. Asisư, sức phá hoại của nàng không hề nhỏ. Lần đó nàng che dấu cho Mitamun cũng phá hoại hư hỏng hơn một nửa kinh thành của ta!
Ta theo dấu hiệu của Therru, đuổi đến nơi thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Asisư đang đứng trong mớ cát lún, vẻ mặt căng thẳng.
Ta không nghĩ ngợi nhiều, vội vứt ngựa nhảy xuống bên cạnh nàng…
Asisư, ta bắt được nàng rồi, nàng đừng hòng bỏ trốn nữa.
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook