Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
-
Chương 138
Ta bảo mọi người giảm tốc độ lại, chậm rãi chờ người của Menfuisư. Sau khi tiến vào sa mạc, Menfuisư mới đuổi kịp, hấp tấp phi ngựa chạy song song với ta, ánh mắt nghiêm túc:
- Chị, chuyện Hitaito bắt cóc Carol là thế nào? Bọn chúng có âm mưu gì?
- Ta cũng là người Ai Cập như ngươi, làm sao ta biết được?
- Không được, chị phải trả lời rõ ràng cho ta.
Thấy thái độ của Menfuisư, ta có chút không vui. Chuyện Izumin cưới Carol là chuyện mà ta không muốn nhắc tới nhất, tại sao nó lại còn dồn hỏi như thế?
- Menfuisư, chuyện nào qua rồi thì để nó qua đi, Carol cùng ngươi bị Angon bắt, có phần lỗi của Hitaito, bọn ta cũng đã cứu các ngươi ra rồi, chúng ta hết nợ, tốt nhất ngươi không nên nhắc lại chuyện này nữa, nếu không đừng trách ta không nể tình chị em.
- Asisư, tôi cũng đã nể nang tình chị em với chị lắm rồi, tại sao chị lại bán rẻ quê hương để cấu kết với ngoại bang.
Menfuisư dừng lại, lớn giọng trách cứ như thể đó là chuyện không thể chấp nhận được. Mọi người đứng chặn trước mặt, giữ khoảng cách giữa ta cùng Menfuisư, Mamoru cùng Shouta đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ, nếu Menfuisư dám manh động bọn họ sẽ chiến đấu lại ngay lập tức. Nhìn thấy tình cảnh hiện tại, ta có chút chua xót. Asisư, cô trên trời cao có mắt, mau nhìn xem bọn họ đối xử với cô như thế nào?
Ta nhẹ thúc vào bên hông ngựa, mọi người dù không muốn cũng phải tránh đường cho ta tiến lên phía trước đối diện với Menfuisư:
- Menfuisư, sao ngươi không nghĩ tới chuyện ta phải sống xa Ai Cập, xa quê hương, một người thân bên cạnh cũng không có, cuộc sống sẽ như thế nào?
- Do chị tự nguyện muốn gả đến đó, không ai ép chị cả.
Ta siết chặt dây cương, môi hơi mím lại, chưa bao giờ ta cảm thấy tức giận như thế, chỉ muốn rút kiếm ra đâm Menfuisư vài nhát cho hả giận. Menfuisư, từ khi nào ngươi lại giống đàn bà như thế? Tại sao tất cả các người, ai ai cũng tự cho là mình làm đúng?
- Ha ha, ngươi thấy có nực cười không Menfuisư? Ngươi dám thề lúc gả ta đi triều đình Ai Cập không hề có bất cứ mục đích nào không? Chính các ngươi đẩy ta đi, bây giờ lại gán cho ta cái tội cấu kết với ngoại bang ư?
Kiếm đã cầm trên tay, ta nhẹ nhàng lấy ngón tay vuốt nhẹ lưỡi kiếm, giữa sa mạc nóng bức này thế mà lưỡi kiếm vẫn lạnh toát thấu xương. Ta đi một vòng, liếc nhìn binh lính Ai Cập, dùng kiếm chỉ thẳng vào họ:
- Còn các ngươi nữa, khi biết ta bị đưa đến Hitaito để đổi lấy cái liên minh gia tăng thêm thế lực cho các người, có ai suy nghĩ cho ta không?
Tất cả đều im bặt, không ai dám nhìn thẳng ta, ta bật cười một tràng dài, thật sự rất nực cười, ta làm tất cả là vì cái gì? Lúc tiễn đưa ta đến Hitaito, bọn họ chỉ vui mừng mà không ai chú ý tới việc ta bị bỏ bùa mê, bị quyền lực làm cho mờ mắt.
- Chị, chuyện Hitaito bắt cóc Carol là thế nào? Bọn chúng có âm mưu gì?
- Ta cũng là người Ai Cập như ngươi, làm sao ta biết được?
- Không được, chị phải trả lời rõ ràng cho ta.
Thấy thái độ của Menfuisư, ta có chút không vui. Chuyện Izumin cưới Carol là chuyện mà ta không muốn nhắc tới nhất, tại sao nó lại còn dồn hỏi như thế?
- Menfuisư, chuyện nào qua rồi thì để nó qua đi, Carol cùng ngươi bị Angon bắt, có phần lỗi của Hitaito, bọn ta cũng đã cứu các ngươi ra rồi, chúng ta hết nợ, tốt nhất ngươi không nên nhắc lại chuyện này nữa, nếu không đừng trách ta không nể tình chị em.
- Asisư, tôi cũng đã nể nang tình chị em với chị lắm rồi, tại sao chị lại bán rẻ quê hương để cấu kết với ngoại bang.
Menfuisư dừng lại, lớn giọng trách cứ như thể đó là chuyện không thể chấp nhận được. Mọi người đứng chặn trước mặt, giữ khoảng cách giữa ta cùng Menfuisư, Mamoru cùng Shouta đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ, nếu Menfuisư dám manh động bọn họ sẽ chiến đấu lại ngay lập tức. Nhìn thấy tình cảnh hiện tại, ta có chút chua xót. Asisư, cô trên trời cao có mắt, mau nhìn xem bọn họ đối xử với cô như thế nào?
Ta nhẹ thúc vào bên hông ngựa, mọi người dù không muốn cũng phải tránh đường cho ta tiến lên phía trước đối diện với Menfuisư:
- Menfuisư, sao ngươi không nghĩ tới chuyện ta phải sống xa Ai Cập, xa quê hương, một người thân bên cạnh cũng không có, cuộc sống sẽ như thế nào?
- Do chị tự nguyện muốn gả đến đó, không ai ép chị cả.
Ta siết chặt dây cương, môi hơi mím lại, chưa bao giờ ta cảm thấy tức giận như thế, chỉ muốn rút kiếm ra đâm Menfuisư vài nhát cho hả giận. Menfuisư, từ khi nào ngươi lại giống đàn bà như thế? Tại sao tất cả các người, ai ai cũng tự cho là mình làm đúng?
- Ha ha, ngươi thấy có nực cười không Menfuisư? Ngươi dám thề lúc gả ta đi triều đình Ai Cập không hề có bất cứ mục đích nào không? Chính các ngươi đẩy ta đi, bây giờ lại gán cho ta cái tội cấu kết với ngoại bang ư?
Kiếm đã cầm trên tay, ta nhẹ nhàng lấy ngón tay vuốt nhẹ lưỡi kiếm, giữa sa mạc nóng bức này thế mà lưỡi kiếm vẫn lạnh toát thấu xương. Ta đi một vòng, liếc nhìn binh lính Ai Cập, dùng kiếm chỉ thẳng vào họ:
- Còn các ngươi nữa, khi biết ta bị đưa đến Hitaito để đổi lấy cái liên minh gia tăng thêm thế lực cho các người, có ai suy nghĩ cho ta không?
Tất cả đều im bặt, không ai dám nhìn thẳng ta, ta bật cười một tràng dài, thật sự rất nực cười, ta làm tất cả là vì cái gì? Lúc tiễn đưa ta đến Hitaito, bọn họ chỉ vui mừng mà không ai chú ý tới việc ta bị bỏ bùa mê, bị quyền lực làm cho mờ mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook