Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
-
Chương 131
Ta ngồi quan sát Carol mãi đến lúc nó trốn đi với âm thầm đứng lên đi theo nó ra ngoài. Ta phải chờ Carol vì thứ mù đường như ta chắc chắn không thể tự mình mò đến phòng giam Menfuisư được, đành để nàng ấy suy đoán ra đi. Ta cùng Therru như ăn trộm rón rén chạy theo Carol, cứ lâu lâu Therru lại ấn ta vào bụi lùm nào đấy không thương tiếc, sau đó thô bạo lôi ta đứng lên đuổi theo Carol. Ta rơi lệ, nếu có Izumin ở đây thì ta khỏe rồi, hu hu.
Suốt dọc đường đi gặp rất nhiều binh lính nhưng chúng đều canh gác rất lỏng lẻo, ỷ y trong tay đang giữ Menfuisư cùng Carol nên không cần phải sợ hãi gì cả. Điều này càng có lợi cho ta, vua như thế nào thì tướng như thế ấy.
Bảo ta bình tĩnh cũng không đúng nhưng rõ ràng ta bình tĩnh hơn Carol vì bên cạnh ta có Therru bảo vệ, trong người còn vài món phòng thân. Thấy Carol chui vào một căn phòng mãi cũng không ra, ắt hẳn đó chính là ngục giam giữ Menfuisư. Nếu ta nhớ không lầm, Carol vào phòng đó chưa được bao lâu thì Angon tỉnh rượu, bắt nó đi. Vậy thì dại gì mà ta chui vào?
Thế là ta cùng Therru núp sát bụi lùm, mặc cho cỏ đâm đau cả mông cũng không được la lên. Ta chờ đến lúc thấy Angon kéo cả đoàn người hùng hậu đi vào, sau đó cả đoàn người đi ra thì mới yên tâm chạy vào bên trong, để đám binh lính vô dụng bên ngoài cho Therru thư giản đầu óc. Nãy giờ cũng căng thẳng quá rồi.
Ta điềm nhiên từ tốn bước vào, từ từ kéo khăn che mặt xuống trước mặt mọi người, mặc kệ vẻ ngạc nhiên của bọn họ, ta không nhanh không chậm đến nhét vào miệng Menfuisư một viên thuốc. Thằng nhóc con vội nuốt vào, sau đó kêu:
- Chị, nguy hiểm lắm, chị mau cứu Carol rồi đi khỏi nơi này đi…
Ta cảm động, ừ, ít ra ngươi còn biết suy nghĩ cho an toàn của chị ngươi. Ta vội gật đầu lia lịa, vén váy giả vờ chạy ra ngoài thì Menfuisư ngượng ngùng gọi ta lại:
- Chị… Chị cứu bọn họ trước đã… - sau đó bất lực cúi gằm mặt xuống, xấu hổ không lên tiếng. Hắn chỉ buộc miệng nói thế thôi, không ngờ chị bỏ đi thật.
Ta cũng không giả vờ đi nữa mà đến bên song sắt, chuyền vào trong vài lọ dược thảo chữa trị vết thương cùng hồi sức cho mọi người. Trước giờ ta không biết điều chế dược, bây giờ biết là nhờ trước kia theo học thầy Rabanna, thật hữu ích biết bao. Therru dọn dẹp xong đám người bên ngoài thì vào ném cho ta nắm cỏ khi nãy, đây là cỏ cầm máu, ta vô tình phát hiện được trong quá trình núp bụi lùm. Ta ngó thấy vết thương trên đùi của Minưê, ném thuốc cho hắn, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc vài vết thương cho Menfuisư. Dù gì nó còn phải dùng sức nhiều lắm.
- Chị, sao chị không cứu Carol?
- Carol thu hút sự chú ý của Angon, ta mới đi cứu ngươi được.
Suốt dọc đường đi gặp rất nhiều binh lính nhưng chúng đều canh gác rất lỏng lẻo, ỷ y trong tay đang giữ Menfuisư cùng Carol nên không cần phải sợ hãi gì cả. Điều này càng có lợi cho ta, vua như thế nào thì tướng như thế ấy.
Bảo ta bình tĩnh cũng không đúng nhưng rõ ràng ta bình tĩnh hơn Carol vì bên cạnh ta có Therru bảo vệ, trong người còn vài món phòng thân. Thấy Carol chui vào một căn phòng mãi cũng không ra, ắt hẳn đó chính là ngục giam giữ Menfuisư. Nếu ta nhớ không lầm, Carol vào phòng đó chưa được bao lâu thì Angon tỉnh rượu, bắt nó đi. Vậy thì dại gì mà ta chui vào?
Thế là ta cùng Therru núp sát bụi lùm, mặc cho cỏ đâm đau cả mông cũng không được la lên. Ta chờ đến lúc thấy Angon kéo cả đoàn người hùng hậu đi vào, sau đó cả đoàn người đi ra thì mới yên tâm chạy vào bên trong, để đám binh lính vô dụng bên ngoài cho Therru thư giản đầu óc. Nãy giờ cũng căng thẳng quá rồi.
Ta điềm nhiên từ tốn bước vào, từ từ kéo khăn che mặt xuống trước mặt mọi người, mặc kệ vẻ ngạc nhiên của bọn họ, ta không nhanh không chậm đến nhét vào miệng Menfuisư một viên thuốc. Thằng nhóc con vội nuốt vào, sau đó kêu:
- Chị, nguy hiểm lắm, chị mau cứu Carol rồi đi khỏi nơi này đi…
Ta cảm động, ừ, ít ra ngươi còn biết suy nghĩ cho an toàn của chị ngươi. Ta vội gật đầu lia lịa, vén váy giả vờ chạy ra ngoài thì Menfuisư ngượng ngùng gọi ta lại:
- Chị… Chị cứu bọn họ trước đã… - sau đó bất lực cúi gằm mặt xuống, xấu hổ không lên tiếng. Hắn chỉ buộc miệng nói thế thôi, không ngờ chị bỏ đi thật.
Ta cũng không giả vờ đi nữa mà đến bên song sắt, chuyền vào trong vài lọ dược thảo chữa trị vết thương cùng hồi sức cho mọi người. Trước giờ ta không biết điều chế dược, bây giờ biết là nhờ trước kia theo học thầy Rabanna, thật hữu ích biết bao. Therru dọn dẹp xong đám người bên ngoài thì vào ném cho ta nắm cỏ khi nãy, đây là cỏ cầm máu, ta vô tình phát hiện được trong quá trình núp bụi lùm. Ta ngó thấy vết thương trên đùi của Minưê, ném thuốc cho hắn, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc vài vết thương cho Menfuisư. Dù gì nó còn phải dùng sức nhiều lắm.
- Chị, sao chị không cứu Carol?
- Carol thu hút sự chú ý của Angon, ta mới đi cứu ngươi được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook