Izumin lại tiếp tục hỏi ta muốn gì, ta ừ hử vài tiếng, lại chuyên tâm đọc.

Izumin tức giận rút phăng cuốn sách ta đang cầm ném ra ngoài cửa sổ, quyển sách rơi phành phạch từ trên cao xuống vực sâu, lát sau không thấy bóng dáng…

Ta có chút tiếc nuối, quyển sách đó cũng khá thú vị, nó nói về các biểu hiện của người bệnh tự kỉ. Ta đang nghiên cứu xem tên hoàng tử điên này có triệu chứng gì giống thế hay không thì bị hắn phá đám giữa chừng. Ta không buồn cũng không vui tiếp tục rút quyển khác mà đọc.

Hoàng tử ngài cứ ném đi, thoải mái, dù sao đây cũng là sách ta lấy từ trong cung của ngài về, ngài vứt thì ngài đau lòng, không liên quan gì đến ta cả. 

- Asisư, nàng tập trung nghe ta nói được không?

- Được, mời hoàng tử nói.

Ta ngoan ngoãn gấp cuốn sách lại, ánh mắt lặng như hồ nước mùa thu nhìn hắn. Izumin lại bất lực thở dài…

- Ta đã thả Carol về nước với Menfuisư rồi, nàng còn muốn ta làm sao nữa?

- Xin hỏi hoàng tử, ngài thả vợ của Menfuisư về Ai Cập, có liên quan gì đến ta?

- Nàng… Nàng… 

- Ta? Ta làm sao?

- Bây giờ nàng muốn gì? Nói thẳng ra, chỉ cần nàng nói ra…

- Ta có nói hoàng tử cũng không làm được vậy ta nói làm gì?

- Nàng muốn gì ta đều cho nàng.

- Đưa ta về Ai Cập

Izumin đang hùng hồn tuyên bố thì im bặt, gương mặt tái đi không còn chút máu, vội nắm tay ta lại:

- Asisư, ta dám phản bội nàng cưới thêm Carol, ta sai rồi, ta đáng bị các vị thần linh trừng phạt… Nhưng Asisư, nàng tha thứ cho ta đi, ta không hề yêu Carol, nàng đừng hiểu lầm…

Ta vươn vai, đẩy Izumin ra xa, đi đến chỗ ngồi cách xa hắn nhất mà yên vị:

- Ta không quan tâm, ngài muốn cưới thêm bao nhiêu người cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của ta! Ngài nhìn xem, không có ngài ta vẫn sông tốt chứ hả? Ngài không tin có thể hỏi bà Mura!

- Asisư…

- Cưới được một lần sẽ có lần thứ hai! Ta cũng không rảnh hơi tốn sức ngồi đau khổ vì ngài. Bây giờ tim cũng lạnh rồi, ngài cố giữ ta bên người cũng vô ích thôi! Đến chết ta vẫn muốn trở về Ai Cập…

- Ta đưa nàng về Ai Cập được không?

- Không cần.

Ta ra vẻ chán ghét vòng tay của Izumin, mặc dù rất thích nhưng lại phải cố gắng như vô cùng ghét. Vòng tay này đâu dành cho riêng ta…

Cảm giác bị phản bội ám ảnh con người ta thật lâu… 

Ta ăn vài món lót dạ, tuy không muốn ăn nhưng ít nhiều cũng phải nhét cho đầy cái bao tử đã, thế nên ta ăn cũng khá nhiều. Ăn xong ta bỏ mặc Izumin ngồi đó, đến cung của hoàng hậu tán ngẫu chơi. Dù sao bây giờ ta đã trở thành một cô hoàng phi rảnh rỗi, công việc ở Ai Cập đều do Menfuisư chịu trách nhiệm, ở Hitaito không những có Izumin mà còn cả hoàng đế Hitaito nên bọn phụ nữ vô cùng nhàn nhạ, mỗi ngày đều tìm nhau trò chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương