Nữ Hiệp, Thỉnh Đừng Nháo
-
Chương 6-2
Cố Vũ bị đói tỉnh, ánh mắt nặng nề cố gắng mở ra một cái khe, nhìn tình cảnh trước mắt hắn ngây ngẩn cả người, xung quanh là một mảnh tối tăm, gạch đá nằm vươn vãi trên đất, xung quanh là bờ tường gạch đã nứt nẻ, không khí còn đượm mùi ẩm móc lâu ngày, tất cả những thứ đó điều nói cho hắn biết hắn vẫn còn sống.
Điều này làm sao có thể, rõ ràng khi đó dị năng đã đạt tới cực hạn, thậm chí hắn còn cảm nhận được đầu óc căng đến muốn nổ tung, mạch máu trong cơ thể lại bành trướng như muốn phá xác hắn mà ra. Cố Vũ hoang mang muốn ngồi dậy nhưng lại động đến vết thương trên người khiến hắn đau đến hiet một ngụm khí lạnh.
Cứng ngắc động đậy thân thể, Cố Vũ vui mừng phát hiện tuy thân thể hắn vẫn còn đau đớn nhưng dị năng trong cơ thể vẫn tuần hoàn thong thả hắn hoàn toàn không có chút ảnh hưởng.
Lúc này một bóng đen nhỏ nhắn từ cửa sổ nhảy vọt vào, nhìn thấy nam nhân vẫn luôn nhắm nghiền mắt kia đã tỉnh lại thì hơi dừng bước một chút.
Cố Vũ nghe thấy tiếng động phía trước mặt, ngẩng đầu nhìn thấy bóng người lao từ cửa sổ xuống, cảnh giác muốn vận dụng dị năng, lớn tiếng quát: "Ai đó".
Khi nhìn thấy rõ người vừa tới thì Cố Vũ hơi ngạc nhiên, tuy nơi này ánh sáng không được tốt, một mảnh u ám bao trùm chắc là đã về đêm nhưng thị lực dị năng giả vượt xa người thường, Cố Vũ có thể rõ ràng nhận ra người đến là một cô bé tuổi chừng mười một, mười hai tuổi, một đầu tóc dài cột thành một cái đầu đuôi ngựa, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, một đôi mắt đen đặc lúc nhìn hắn không mang một tia cảm xúc nào.
Nguyệt Hân Di dừng bước không tiếp tục tiến tới, nàng nghiêng nghiêng đầu quan sát nam nhân mình cứu về, có lẽ do vết thương rất nặng nguyên bản con ngươi sáng rọi nay đã ảm đạm không ích, màu da trắng noãn cũng trở nên tái nhợt, hiện nên màu bệnh trạng.
Hai người đối diện lặng lẽ quan sát, bầu không khí có vẻ trở nên cứng ngắc, bất quá Nguyệt Hân Di lúc này chỉ là một cô bé chưa trưởng thành huống chi nhìn sơ qua có thể phán đoán là mình được cứu bởi cô bé trước mặt nên Cố Vũ cũng không làm ra trạng tháu công kích như vừa rồi, hắn hơi nghi ngờ mở miệng hỏi: "Là em đã cứu anh".
Nguyệt Hân Di gật gật đầu xem như xác nhận cũng không nói thêm cái gì, nàng đỡ xuống balo trên vai lấy ra một chai nước suối cùng một bánh mì, banh bích quy và trái cây cùng một hộp canh xương đóng hộp, thứ canh xương tiện lợi này là hộp cuối cùng còn chưa bị ôi thiu mà nàng còn có thể tìm được trong siêu thị đó.
Nguyệt Hân Di chậm chậm đi đến trước mặt Cố Vũ rồi ngồi xuống mở hộp canh xương tiện lợi kia ra đưa cho hắn.
Cố Vũ nhìn hộp canh trước mặt, là loại canh tiện lợi vài đồng thường được bán đầy trong siêu thị, nước canh lèo tèo nổi lên mấy miếng rau củ xanh xanh đỏ đỏ, một cục xương nhìn không thấy thịt nổi lềnh phềnh chính giữa hộp canh.
Nếu là trước đây thì ngay đến chạm hắn cũng không thèm chạm lấy một đầu ngón tay nhưng xưa đâu bằng nay, một hộp canh thế này hiện tại với nơi nơi đày rẫy tang thi thì cũng là đáng quý còn hơn cả vàng bạc.
Cố Vũ nhìn bé gái trước mặt, hơi mĩm cười nói: "Cám ơn!".
Nguyệt Hân Di chớp chớp mắt, nam nhân này cười đúng là bắt mắt, nàng luôn cảm thấy người này có vài phần giống với nữ tử Nạp Lan Nhược kia nhưng lại xinh đẹp hơn, cũng một đôi mắt phượng xinh đẹp, nhưng một đôi mắt mang đầy vẻ cao ngạo, một đôi mắt lại đầy sự ưu buồn.
Nàng luôn nhớ đến nữ tử kia, dưới hàng cây anh đào rực rỡ mĩm cười xinh đẹp nói với nàng rằng nàng ấy sắp chết.
Nữ tử kia luôn một bộ dáng ôm yếu như phù phong trước gió, vậy mà dám đưa tay kéo nàng cả người đầy máu vì bị truy sát giấu vào phòng.
"Tiểu Di, nhân sinh thế sự vô thường, năm đó ra cùng Hãn Triệt cũng không nghĩ sẽ tình ý sơ ngộ, đời này tái vô hồi đầu, cả đời này ta không hối, ta tin hắn cũng không hối, ta không trách hắn không dứt bỏ được trách nhiệm của mình với U Kính Các, chỉ trách ông trời trêu người, ta cùng hắn chung quy vẫn phải đi đến tình trạng ngày hôm nay"
Một thân áo bào đỏ thẫm, giữa tân phòng đỏ rực khắp nơi treo đầy chữ Hỉ, nữ tử đứng bên cửa sổ nở nụ cười thê lương ngay ngày trọng đại nhất đời mình.
Nàng đứng giữa đám người nhìn nàng ấy bái thiên địa, nhìn nàng ấy giữa từng tiếng chúc mừng bị nghênh đưa vào Hỉ phòng, chỉ nàng mới nhìn thấy dưới lớp khăn voan kia, dung nhan xinh đẹp, thoát tục cơ hồ không có một ý cười chỉ toàn chua sót, cùng tuyệt vọng.
Chỉ hơn nữa năm sau đó, nàng một lần nữa nhìn thấy nữ tử kia thì mệnh nàng ấy chỉ còn là đèn dầu trước gió, tùy thời điều có thể tắt.
"Nếu ta chết, ta có thể xin muội đem hài cốt của ta cùng Triệt ca ca rãi xuống biển rộng được không, huynh ấy từng hứa sẽ đưa ta đi nhìn hai đảo ngập tràn hoa anh đào, lúc sống không thể khiến huynh ấy thực hiện lời hứa, đến khi được tự do ta nhất định muốn huynh ấy phải theo giúp ta"
Đối với yêu cầu này nàng cũng không do dự trực tiếp đáp ứng, đối với nàng Nạp Lan Nhược không chỉ là ân nhân cứu mạng mà còn giống như tỷ tỷ hơn nữa Mộ Dung Hãn Triệt cũng xem như ân sư một tay nuôi lớn, dạy dỗ nàng. Nàng không đành lòng nhìn đôi uyên ương số khổ kia đến chết cũng phải vì cái gì quan niệm chính phái tà giáo mà không thể ở cùng nhau.
Cố Vũ thân mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cho dù đói bụng đến dạ dày điều cuộn lên nhưng hắn biết trong lúc mấy ngày không có gì vào bụng nếu ăn nhiều thức ăn thể rắn thì sẽ ảnh hưởng dạ dày, hắn đành cam chịu bưng hộp canh xương tiện lợi, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống cạn, giảm bớt đói khát của cơ thể.
"Anh tên Cố Vũ, em sống một mình ở đây hay còn những người khác" Cố Vũ lúc nãy nhìn xung quanh thì nhận ra đây là một căn nhà hoang, có lẽ cũng không nằm trong thành phố bởi hắn không nghe thấy tiếng rống của tang thi.
"Không có." Nguyệt Hân Di vừa gặm bánh mì vừa trả lời.
Cố Vũ nhìn cô bé chỉ nói hai chữ rồi im bặt thực bất đắc dĩ, hắn muốn tìm hiểu kĩ một chút bây giờ rốt cuộc là tình trạng gì, còn có nếu hắn không chết thì nhất định muốn đi tìm đám người Thiệu Minh Tuyên.
"Em gái nhỏ, nếu em chỉ có một mình thì khi vết thương anh tốt hơn, em có thể đi theo anh, anh có một vài người bạn điều là dị năng giả, em có thể gia nhập đoàn người của anh"
Nguyệt Hân Di cũng không trả lời Cố Vũ chỉ chuyên tâm ăn bánh mì của mình, Cố Vũ cũng không sốt ruột.
Mặc dù không biết vì sao đứa bé này lại có thể cứu hắn thoát khỏi nơi đó nhưng ngày đến cả mạt thế cũng đã xuất hiện, tang thi chạy đầy đất, biến dị thú như mây bay, thì không loại trừ đứa bé này có dị năng đặc biệt nào đó chẳng hạn như ẩn núp hoặc lẫn trốn, đứa bé này cứu hắn, hắn cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu tư mật của em ấy, có ơn tất báo là lẽ đương nhiên, hắn chỉ việc đem cô bé này về cùng đội nhất định có thể hộ em ấy an toàn còn không lo bị đói, đây chính là cách báo ơn cần thiết nhất lúc này.
Nguyệt Hân Di ăn xong bánh mì, uống một ngụm nước lớn, sau đó phi thân qua cửa sổ biến mất hút trong tầm mắt của Cố Vũ.
Thật ra cũng không đi đâu xa, mà là nàng phải tìm một chỗ suy nghĩ nhân sinh đại sự của mình, đề nghị của Cố Vũ đúng là hấp dẫn, bản thân nàng độc lai độc vãng rất nguy hiểm, cần phải tìm một đoàn đội để đi cùng nhưng nhân tình ấm lạnh huống chi hiện nay lại là đại họa giáng xuống khó tránh nhân tính càng thêm lạnh bạc.
Nguyệt Hân Di ngồi trên một cành cây to gần đó híp mắt suy nghĩ, ngón tay theo bản năng vuốt nhẹ một lũ tóc dài trước ngực vuốt nhẹ xoay tròn trên ngón tay.
Tư hỏi trong chốc lát, nàng đứng lên hướng về một phương hướng mà đi, đó là nơi mấy ngày này nàng vô ý tìm được, một rừng cây nhỏ cách nhà hoang không xa, mọc đầy thực vật, nơi đó nàng tìm được không ích thứ hữu ích, lá cây sồi độc, nấm độc, một vài loại thực vât mang độc tính khác, sau khi trời giáng hiện tượng lạ một số thực vật bỗng niên nhiễm lên độc tính, nếu người bình thường không cẩn thận đụng vào rất có thể sẽ mất mạng.
Nguyệt hân Di lại không sợ chúng, nàng muốn chuẩn bị một ích thứ phòng thân, tuy nàng đã cứu Cố Vũ nhưng nàng không thể không đề phòng, độc dược là thứ hữu hiệu để đối phó những dị năng giả, nếu như Cố Vũ hoặc đồng đội của hắn phát sinh dị tâm, Nguyệt Hân Di híp mắt nghĩ, một lọ phấn độc cũng có thể phóng ngã bọn họ.
Cố Vũ thật sự không thể tưởng, bản thân đề ra chủ ý lại đem một động vật ăn thịt hung ác về cho đoàn đội của mình. Ai có thể ngờ trong cái đầu bé xinh ấy lại luôn một đầu đầy ý nghĩ xấu cơ chứ.
Trần quản gia mở cổng sắt đối với nhóm người phía sau cười nói: "Nhanh vào đi, các người yên tâm tiểu thư của chúng ta là một người thiện lương, nàng nói ta đến co các người ở tạm"
Nhóm người phía sau có chừng hơn hai mươi người đa số là đàn ông, chỉ có hai người phụ nữ nghe thế ánh mắt sáng rực, nhìn căn nhà bề thế sang trọng trước mặt liên thanh nói đa tạ nhưng trong ánh mắt không che giấu được tham lam.
Trần quản gia bận mở cửa sắc nên không chú ý đến, đám người này đứng ở đây cố thủ đã ba ngày, tiểu thư vô tình đi vườn hoa nhìn thấy liền không kiềm được bảo ông mở cửa cứu người, đối với việc này Trần quản gia tuy không đồng ý nhưng lại chống không được tiểu thư cầu xin đành ưng thuận.
Sau khi dắt đám người kia an bài ở phòng khách, Trần quản gia đi lên tầng một ngay trước cửa phòng của Bạch Diệu Tuyết gõ nhẹ mấy cái, nghe được thanh âm mềm mại ở trong vang lên mói đẩy cửa đi vào.
Bạch Diệu Tuyết ngồi ở trên một chiếc salon đơn, trên đùi phóng một quyển sách âm nhạc, trên bàn trà nhỏ là mồnh khay trà cùng một đĩa bánh ngọt, hương trà lượn lờ bốc lên, nhìn qua thập phần nhàn nhã, ung dung.
"Trần thúc, bọn họ đã an bài hết chưa" Bạch Diệu Tuyệt dịu dàng hỏi.
Trần quản gia đi đến kế bên Bạch Diệu Tuyết khom lưng nói: "Bẩm tiểu thư, tôi đã an bài họ ở phòng khách"
Bạch Diệu Tuyết mĩm cười, lại lo lắng dặn dò: "Buổi trưa làm thêm cơm và thức ăn, bọn họ chắc hẳn đã đói lắm"
Trần quản gia đương nhiên là không phản đối, lấy khay tra trên bà xem xét đã sắp hết, ông bưng lên đi ra ngoài tính toán đổi lấy một ấm trà khác.
"Dũng ca, đệ xem nơi đây lớn như vậy chắc hẳn có không ích vật tư dự trữ" Lời này nói ra được mấy người khác xung quanh hưởng ứng, hai người phụ nữ lặng lẽ thu mình lại một góc không dám lên tiếng.
Kẻ được gọi Dũng ca kia là một nam nhân trung niên, thân hình gầy gò khắc khổ, ánh mắt u tối như độc xà nhìn vào khắp nơi của biệt thự sạch sẽ đến làm người căm giận. Bọn họ ăn sương nằm đất mỗi ngày phải vật lộn với đám tang thi tanh tưởi để có được cái ăn, bọn nhà giàu này thì lại cả ngày trốn trong biệt thư ăn sang mặc quý.
Đến buổi trưa nhìn vào từng thố cơm trắng cùng thịt kho nóng hổi được hia người hầu phát đến thì nhóm người trong ánh mắt càng hiện lên tham lam vô cùng.
Trần quản gia cũng không quản nhóm người này sau khi nhìn hai người hầu phát cơm xong ông lại đi phòng bếp chuẩn bị bữa cơm riêng cho tiểu thư, Trần quản gia vốn là dị năng giả nên đối với một đám người thường ông cũng không để tâm.
Buổi tối hôm đó, Trần quản gia vốn đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thanh âm thống khổ đau đớn vang lên, ông giật mình tức khắc choàng dậy, khoác vội áo khoác chạy xuống lầu.
Phòng khách một nhóm người đang vây quanh một người phụ nữđang ôm bụng lăn lộn, Trần quản gia mày ninh lại bước nhanh hơn xuống lầu quát lên: "Các người đang làm gì"
Một người đàn ông trung niên gầy gò đi ra, đối với Trần quản gia nói: "Trần, trần quản gia, cô ấy đột nhiên ôm bụng kiêu đau, chúng tôi không biết làm sao, ông, ông giúp chúng tôi với"
Trần quả gia nghe thế, nhìn người phụ nữ kia đau đến lăn lộn trên đất thì không đành lòng đi qua xem xét, ông cúi người xuống muốn nhìn xem nàng ta bị làm sao, đột nhiên phía sau bị vật gì đập mạnh.
Trần quản gia loạng choạng té ngã trên đất, đầu đau nhức.
"Hắc, hắc, lão già thật không nghĩ lại dễ dàng đắc thủ như vậy" Hồ Dũng nhìn Trần quản gia ôm đầu ngã ngồi trên đất cười cợt đắc chí.
"A____, các người muốn đối với Trần thúc làm gì" Bạch Diệu Tuyết cũng nghe thấy tiếng kiêu đau đớn kia, nàng mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng khi bước đến cầu thang nhìn cảnh tượng Trần quản gia đang ôm đầu và xung quanh ông đang bị vây bởi một nhóm người.
Nhóm người Hồ Dũng vốn đang tự đắc vì mình đánh ngã được một dị năng giả, không ngờ Bạch Diệu Tuyết xuất hiện càng khiến bọn họ sáng mắt, Bạch Diệu Tuyết thân vốn rất xinh đẹp, giờ trên người nàng chỉ có bộ áo ngủ mong manh dưới ánh đèn mờ của phòng khách không thể che nỗi dạng người mạn diệu lung linh khiến kho đám người Hồ Dũng nhìn thẳng mắt.
"Hắc, hắc, Dũng ca xem kìa, nữ nhân kia thật sự xinh đẹp, nhìn dáng người, chậc..chậc" Hắn không nói hết câu nhưng những tên đàn ông ở đây điều hiểu ý tứ trong đó, cả nhóm cười rộ không ích tên còn liên tục bình phẩm dáng người của Bạch Diệu Tuyết.
Hồ Dũng nhìn diện mạo của Bạch Diệu Tuyết rõ ràng là thiếu nữxuân sắc thì ánh mắt tăm tối của hắn hiện lên tia thèm muốn, dục niệm.
Hắn ra lệnh cho tên đang cầm cây gậy nhân lúc Trần quản gia còn đang choáng đầu muốn tiến đến đập chết nhưng Trần quản gia dù sao cũng là dị năng giả vì Bạch Diệu Tuyết xuất hiện phân tán đi lực chú ý của nhóm người Hồ Dũng, Trần quản gia có thời gian lấy lại sức lực, khi tên cầm gậy bóng chày muốn tiến lên thì Trần quản gia mạnh mẽ đứng phắt dậy nắm lấy cây gậy bóng chày to bự, bàn tay dùng sức niết chặt, cây gậy bóng chày bị lực đạo mạnh đến nỗi răng rắc mấy tiếng gãy ra làm đôi.
"Tiểu thư chạy mau___" Trần quản gia thé lớn, hai cánh tay dùng sức nhấc cái tên cầm gậy kia quăng về đám người đang đứng.
Hồ Dũng không ngờ Trần quản gia còn có thể dùng sức mạnh, hắn hung ác ra lệnh: "Nhanh lên, bắt lão ta, đừng sợ lão ta bị thương không thể chống cự lâu"
Vốn nhìn thấy sức lực hơn người của Trần quản gia làm cho kinh sợ nhưng nghe lời của Hồ Dũng thì đám người mới phả ứng lại, đúng lão già đã bị thương, cho dù là dị năng giả cũng không thể cầm cự được lâu, chỉ cần giải quyết được lão già này thì lương thực trong nhà cùng với nữ nhân điều là của bọn họ.
Trần quản gia có được cường hóa hệ sức lực vốn liền hơn người, giờ trong lòng một đường cầu sinh càng phát huy hết sức lực cả người không để ý sông chết muốn đột phá vòng vây, đám người Hồ Dũng cũng chỉ là người bình thường cho dù nhiều người cũng nhất thời không bắt được Trần quản gia.
Trần quản gia một bên hộ về Bạch Diệu Tuyết chạy ra khỏi biệt thự, một đường chạy tới cổng sắt của căn biệt thự, một quyền đập gãy cổng sắt, Trần quản gia lôi kéo Bạch Diệu Tuyết chạy thẳng ra ngoài, hiện tại là ban đêm, tang thi hoạt động rất nhiều, nhưng ông không thể suy nghĩ thêm cách nào khác, nếu bị bắt lấy thì tiểu thư nhất định sẽ bị lũ cầm thú này lăng nhục.
Hồ Dũng nhìn Trần quản gia đập nát song cửa sắt chạy ra ngoài thì hơi do dự, bên ngoài đã là ban đêm, hiện tại ai lại không biết ban đêm là nguy hiểm nhất. Hồ Dũng cắn răng không làm cho người đuổi theo, hậm hực quay lại biệt thực.
"Trần thúc, vết thương của thúc" bạch Diệu Tuyết đỡ lấy Trần quản gia nức nở vừa khóc vừa giúp ông múc nước rửa sạch miệng vết thương.
Trần quản gia biết bản thân máu tươi rất nhiều, tang thi khứu giác linh mẫn nếu bị chúng ngửi thấy thì bọn họ khó sống, ông nhắm hướng quảng trường của khu gần biệt thự nhất mà đi, cũng may nơi này còn một hồ nước công cộng ở quảng trường bình thường để những vị lớn tuổi trong khu nhà này tập thể dục dưỡng sinh.
"Tiểu thư không cần khóc, đợi lão đây nghỉ một chút nhất định sẽ giúp tiểu thư chạy khỏi nơi này"
Bạch Diệu Tuyết khóc thút thít, nước mắt càng không ngừng rơi.
Đột nhiên Trần quản gia không kể thương tích đứng phắt dậy, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước, Bạch Diệu Tuyết bị phản ứng của Trần quản gia làm cả kinh, vội lủi thân mình núp sau lưng ông.
Phía trước lắc lư chừng mười tang thi, thân mình hoàn toàn hư thối thậm chí có tang thi đã không còn nguyên vẹn thân thể tựa như bị ai gặm cắn, nội tạng treo lủng lẳng trước người theo bước đi của chúng mà lắc lư không ngừng.
"Trần, trần thúc....." Bạch Diệu Tuyết sợ đến cắn lưỡi, từ hôm mạt thế đến giờ cô chỉ sinh hoạt tại bên trong biệt thự cho dù biết bên ngoài xuất hiện tang thi nhưng chưa bao giờ chính diện thấy, hiện tại nhìn diện mạo khủng bố của chúng quả thật dọa cô đến mềm nhũng cả chân.
Lũ tang thi rõ ràng hướng về phía hai người bọn họ mà đến, Trần quản gia cắn răng nắm lấy tay của Bạch Diệu Tuyết kéo cô chạy, hiện tại ông bị thương dị năng cũng bị hao tổn không dám chắc đủ sắc đối đầu với một nhóm tang thi nhiều như thế.
Lũ tang thi ngửi thấy mùi thịt tươi đang bỏ chạy lập tức cũng bắt đầu đuổi theo, động tác có chút cứng ngắc, tốc độ có chút trì trề nhưng đối với một người bị thương cùng với một tiểu thư quen sống trong nhung lụa vẫn là dư sức tạo thành áp lực.
"Hộc!....hộc!, Trần,trần thúc...cháu, cháu chạy không nỗi nữa" Bạch Diệu Tuyết thể lực chống đỡ không nỗi, sắc mặt cũng vì thiếu dưỡng khí mà trắng bệch.
Trần quản gia bị cô kéo lại không khỏi dừng tốc độ, mắt thấy tang thi đã đánh tới, ông kéo tay Bạch Diệu Tuyết đẩy về khoảng đất trống bên cạnh, bản thân thì đề khí lực một quyền đập tới, đập bay tang thi gần nhất đang muốn phác lên.
"Tiểu thư, cô chạy trước đi, lão đây cản chúng"
"Rầm_____" Một con tang thi nữa bị thiết quyền của Trần quản gia đập nát đầu, óc màu vàng sệch tanh tưởi bắn tung tóe.
Trần quản gia hơi thở đã trở nên càng bất ổn, ông đã sắp nỏ mạnh hết đà, chỉ muốn kéo thêm chút thời gian cho Bạch Diệu Tuyết bỏ chạy.
"Không..., hức, hức, Trần thúc cháu không đi" Bạch Diệu Tuyết bưng chặt miệng khóc lên, cho dù chết cô cũng không để Trần thúc ở lại một mình.
Trần quản gia nghe thấy thế tuy có chút bất đắc dĩ nhưng ông phải chuyên tâm đối phó lũ tang thi trước mặt không thể phân tâm khuyên nhủ tiểu thư.
"A___Trần thúc, cẩn thận"
"Ghào_____"
"Đoàng_______________"
Một con tang thi thừa lúc Trần thúc hai cánh tay đang kiềm cổ hai con tang thi khác thì nó vươn móng vuốt đen ngòm quát thẳng đến cánh tay của Trần quản gia mắt thấy cánh tay của ông sắp bị nó xé nát thì một tiếng súng nổ vang lên, đầu con tang thi bị một viên đạn xuyên thẳng qua não, thân thể quơ quơ mấy cái chậm rãi ngã xuống.
Mấy tiếng súng nữa vang lên giải quyết đi những con tang thi còn lại đang vây quanh Trần quản gia.
Bạch Diệu Tuyết đang cảm thấy tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng súng vang lên, nhóm tang thi vây quanh Trần quản gia lần lượt bị đánh hạ, cô ngơ ngác nhìn về hướng tiếng súng, một nhóm nam nhân mặc quân trang tay cầm súng đang nhắm bắn giải quyết những tang thi còn lại, phía trước bọn họ là một nam nhân mặc quần tây, áo sơ mi đen, gương mặt góc cạnh phân minh, ôn hòa tuấn tú.
Tống Hạo Lân nhíu mày thu hồi súng, hắn dẫn mấy anh em đi tuần tra xung quanh đề phòng tang thi tập kích đến đây thì nhìn thấy hai người đang bị tang thi vây khốn, một nam tử trung niên cùng một thiếu nữ. Nếu không phải hắn nhanh tay thì nam tử trung niên thiếu chút nữa đã bị con tang thi kia một vuốt xé nát.
Điều này làm sao có thể, rõ ràng khi đó dị năng đã đạt tới cực hạn, thậm chí hắn còn cảm nhận được đầu óc căng đến muốn nổ tung, mạch máu trong cơ thể lại bành trướng như muốn phá xác hắn mà ra. Cố Vũ hoang mang muốn ngồi dậy nhưng lại động đến vết thương trên người khiến hắn đau đến hiet một ngụm khí lạnh.
Cứng ngắc động đậy thân thể, Cố Vũ vui mừng phát hiện tuy thân thể hắn vẫn còn đau đớn nhưng dị năng trong cơ thể vẫn tuần hoàn thong thả hắn hoàn toàn không có chút ảnh hưởng.
Lúc này một bóng đen nhỏ nhắn từ cửa sổ nhảy vọt vào, nhìn thấy nam nhân vẫn luôn nhắm nghiền mắt kia đã tỉnh lại thì hơi dừng bước một chút.
Cố Vũ nghe thấy tiếng động phía trước mặt, ngẩng đầu nhìn thấy bóng người lao từ cửa sổ xuống, cảnh giác muốn vận dụng dị năng, lớn tiếng quát: "Ai đó".
Khi nhìn thấy rõ người vừa tới thì Cố Vũ hơi ngạc nhiên, tuy nơi này ánh sáng không được tốt, một mảnh u ám bao trùm chắc là đã về đêm nhưng thị lực dị năng giả vượt xa người thường, Cố Vũ có thể rõ ràng nhận ra người đến là một cô bé tuổi chừng mười một, mười hai tuổi, một đầu tóc dài cột thành một cái đầu đuôi ngựa, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, một đôi mắt đen đặc lúc nhìn hắn không mang một tia cảm xúc nào.
Nguyệt Hân Di dừng bước không tiếp tục tiến tới, nàng nghiêng nghiêng đầu quan sát nam nhân mình cứu về, có lẽ do vết thương rất nặng nguyên bản con ngươi sáng rọi nay đã ảm đạm không ích, màu da trắng noãn cũng trở nên tái nhợt, hiện nên màu bệnh trạng.
Hai người đối diện lặng lẽ quan sát, bầu không khí có vẻ trở nên cứng ngắc, bất quá Nguyệt Hân Di lúc này chỉ là một cô bé chưa trưởng thành huống chi nhìn sơ qua có thể phán đoán là mình được cứu bởi cô bé trước mặt nên Cố Vũ cũng không làm ra trạng tháu công kích như vừa rồi, hắn hơi nghi ngờ mở miệng hỏi: "Là em đã cứu anh".
Nguyệt Hân Di gật gật đầu xem như xác nhận cũng không nói thêm cái gì, nàng đỡ xuống balo trên vai lấy ra một chai nước suối cùng một bánh mì, banh bích quy và trái cây cùng một hộp canh xương đóng hộp, thứ canh xương tiện lợi này là hộp cuối cùng còn chưa bị ôi thiu mà nàng còn có thể tìm được trong siêu thị đó.
Nguyệt Hân Di chậm chậm đi đến trước mặt Cố Vũ rồi ngồi xuống mở hộp canh xương tiện lợi kia ra đưa cho hắn.
Cố Vũ nhìn hộp canh trước mặt, là loại canh tiện lợi vài đồng thường được bán đầy trong siêu thị, nước canh lèo tèo nổi lên mấy miếng rau củ xanh xanh đỏ đỏ, một cục xương nhìn không thấy thịt nổi lềnh phềnh chính giữa hộp canh.
Nếu là trước đây thì ngay đến chạm hắn cũng không thèm chạm lấy một đầu ngón tay nhưng xưa đâu bằng nay, một hộp canh thế này hiện tại với nơi nơi đày rẫy tang thi thì cũng là đáng quý còn hơn cả vàng bạc.
Cố Vũ nhìn bé gái trước mặt, hơi mĩm cười nói: "Cám ơn!".
Nguyệt Hân Di chớp chớp mắt, nam nhân này cười đúng là bắt mắt, nàng luôn cảm thấy người này có vài phần giống với nữ tử Nạp Lan Nhược kia nhưng lại xinh đẹp hơn, cũng một đôi mắt phượng xinh đẹp, nhưng một đôi mắt mang đầy vẻ cao ngạo, một đôi mắt lại đầy sự ưu buồn.
Nàng luôn nhớ đến nữ tử kia, dưới hàng cây anh đào rực rỡ mĩm cười xinh đẹp nói với nàng rằng nàng ấy sắp chết.
Nữ tử kia luôn một bộ dáng ôm yếu như phù phong trước gió, vậy mà dám đưa tay kéo nàng cả người đầy máu vì bị truy sát giấu vào phòng.
"Tiểu Di, nhân sinh thế sự vô thường, năm đó ra cùng Hãn Triệt cũng không nghĩ sẽ tình ý sơ ngộ, đời này tái vô hồi đầu, cả đời này ta không hối, ta tin hắn cũng không hối, ta không trách hắn không dứt bỏ được trách nhiệm của mình với U Kính Các, chỉ trách ông trời trêu người, ta cùng hắn chung quy vẫn phải đi đến tình trạng ngày hôm nay"
Một thân áo bào đỏ thẫm, giữa tân phòng đỏ rực khắp nơi treo đầy chữ Hỉ, nữ tử đứng bên cửa sổ nở nụ cười thê lương ngay ngày trọng đại nhất đời mình.
Nàng đứng giữa đám người nhìn nàng ấy bái thiên địa, nhìn nàng ấy giữa từng tiếng chúc mừng bị nghênh đưa vào Hỉ phòng, chỉ nàng mới nhìn thấy dưới lớp khăn voan kia, dung nhan xinh đẹp, thoát tục cơ hồ không có một ý cười chỉ toàn chua sót, cùng tuyệt vọng.
Chỉ hơn nữa năm sau đó, nàng một lần nữa nhìn thấy nữ tử kia thì mệnh nàng ấy chỉ còn là đèn dầu trước gió, tùy thời điều có thể tắt.
"Nếu ta chết, ta có thể xin muội đem hài cốt của ta cùng Triệt ca ca rãi xuống biển rộng được không, huynh ấy từng hứa sẽ đưa ta đi nhìn hai đảo ngập tràn hoa anh đào, lúc sống không thể khiến huynh ấy thực hiện lời hứa, đến khi được tự do ta nhất định muốn huynh ấy phải theo giúp ta"
Đối với yêu cầu này nàng cũng không do dự trực tiếp đáp ứng, đối với nàng Nạp Lan Nhược không chỉ là ân nhân cứu mạng mà còn giống như tỷ tỷ hơn nữa Mộ Dung Hãn Triệt cũng xem như ân sư một tay nuôi lớn, dạy dỗ nàng. Nàng không đành lòng nhìn đôi uyên ương số khổ kia đến chết cũng phải vì cái gì quan niệm chính phái tà giáo mà không thể ở cùng nhau.
Cố Vũ thân mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cho dù đói bụng đến dạ dày điều cuộn lên nhưng hắn biết trong lúc mấy ngày không có gì vào bụng nếu ăn nhiều thức ăn thể rắn thì sẽ ảnh hưởng dạ dày, hắn đành cam chịu bưng hộp canh xương tiện lợi, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống cạn, giảm bớt đói khát của cơ thể.
"Anh tên Cố Vũ, em sống một mình ở đây hay còn những người khác" Cố Vũ lúc nãy nhìn xung quanh thì nhận ra đây là một căn nhà hoang, có lẽ cũng không nằm trong thành phố bởi hắn không nghe thấy tiếng rống của tang thi.
"Không có." Nguyệt Hân Di vừa gặm bánh mì vừa trả lời.
Cố Vũ nhìn cô bé chỉ nói hai chữ rồi im bặt thực bất đắc dĩ, hắn muốn tìm hiểu kĩ một chút bây giờ rốt cuộc là tình trạng gì, còn có nếu hắn không chết thì nhất định muốn đi tìm đám người Thiệu Minh Tuyên.
"Em gái nhỏ, nếu em chỉ có một mình thì khi vết thương anh tốt hơn, em có thể đi theo anh, anh có một vài người bạn điều là dị năng giả, em có thể gia nhập đoàn người của anh"
Nguyệt Hân Di cũng không trả lời Cố Vũ chỉ chuyên tâm ăn bánh mì của mình, Cố Vũ cũng không sốt ruột.
Mặc dù không biết vì sao đứa bé này lại có thể cứu hắn thoát khỏi nơi đó nhưng ngày đến cả mạt thế cũng đã xuất hiện, tang thi chạy đầy đất, biến dị thú như mây bay, thì không loại trừ đứa bé này có dị năng đặc biệt nào đó chẳng hạn như ẩn núp hoặc lẫn trốn, đứa bé này cứu hắn, hắn cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu tư mật của em ấy, có ơn tất báo là lẽ đương nhiên, hắn chỉ việc đem cô bé này về cùng đội nhất định có thể hộ em ấy an toàn còn không lo bị đói, đây chính là cách báo ơn cần thiết nhất lúc này.
Nguyệt Hân Di ăn xong bánh mì, uống một ngụm nước lớn, sau đó phi thân qua cửa sổ biến mất hút trong tầm mắt của Cố Vũ.
Thật ra cũng không đi đâu xa, mà là nàng phải tìm một chỗ suy nghĩ nhân sinh đại sự của mình, đề nghị của Cố Vũ đúng là hấp dẫn, bản thân nàng độc lai độc vãng rất nguy hiểm, cần phải tìm một đoàn đội để đi cùng nhưng nhân tình ấm lạnh huống chi hiện nay lại là đại họa giáng xuống khó tránh nhân tính càng thêm lạnh bạc.
Nguyệt Hân Di ngồi trên một cành cây to gần đó híp mắt suy nghĩ, ngón tay theo bản năng vuốt nhẹ một lũ tóc dài trước ngực vuốt nhẹ xoay tròn trên ngón tay.
Tư hỏi trong chốc lát, nàng đứng lên hướng về một phương hướng mà đi, đó là nơi mấy ngày này nàng vô ý tìm được, một rừng cây nhỏ cách nhà hoang không xa, mọc đầy thực vật, nơi đó nàng tìm được không ích thứ hữu ích, lá cây sồi độc, nấm độc, một vài loại thực vât mang độc tính khác, sau khi trời giáng hiện tượng lạ một số thực vật bỗng niên nhiễm lên độc tính, nếu người bình thường không cẩn thận đụng vào rất có thể sẽ mất mạng.
Nguyệt hân Di lại không sợ chúng, nàng muốn chuẩn bị một ích thứ phòng thân, tuy nàng đã cứu Cố Vũ nhưng nàng không thể không đề phòng, độc dược là thứ hữu hiệu để đối phó những dị năng giả, nếu như Cố Vũ hoặc đồng đội của hắn phát sinh dị tâm, Nguyệt Hân Di híp mắt nghĩ, một lọ phấn độc cũng có thể phóng ngã bọn họ.
Cố Vũ thật sự không thể tưởng, bản thân đề ra chủ ý lại đem một động vật ăn thịt hung ác về cho đoàn đội của mình. Ai có thể ngờ trong cái đầu bé xinh ấy lại luôn một đầu đầy ý nghĩ xấu cơ chứ.
Trần quản gia mở cổng sắt đối với nhóm người phía sau cười nói: "Nhanh vào đi, các người yên tâm tiểu thư của chúng ta là một người thiện lương, nàng nói ta đến co các người ở tạm"
Nhóm người phía sau có chừng hơn hai mươi người đa số là đàn ông, chỉ có hai người phụ nữ nghe thế ánh mắt sáng rực, nhìn căn nhà bề thế sang trọng trước mặt liên thanh nói đa tạ nhưng trong ánh mắt không che giấu được tham lam.
Trần quản gia bận mở cửa sắc nên không chú ý đến, đám người này đứng ở đây cố thủ đã ba ngày, tiểu thư vô tình đi vườn hoa nhìn thấy liền không kiềm được bảo ông mở cửa cứu người, đối với việc này Trần quản gia tuy không đồng ý nhưng lại chống không được tiểu thư cầu xin đành ưng thuận.
Sau khi dắt đám người kia an bài ở phòng khách, Trần quản gia đi lên tầng một ngay trước cửa phòng của Bạch Diệu Tuyết gõ nhẹ mấy cái, nghe được thanh âm mềm mại ở trong vang lên mói đẩy cửa đi vào.
Bạch Diệu Tuyết ngồi ở trên một chiếc salon đơn, trên đùi phóng một quyển sách âm nhạc, trên bàn trà nhỏ là mồnh khay trà cùng một đĩa bánh ngọt, hương trà lượn lờ bốc lên, nhìn qua thập phần nhàn nhã, ung dung.
"Trần thúc, bọn họ đã an bài hết chưa" Bạch Diệu Tuyệt dịu dàng hỏi.
Trần quản gia đi đến kế bên Bạch Diệu Tuyết khom lưng nói: "Bẩm tiểu thư, tôi đã an bài họ ở phòng khách"
Bạch Diệu Tuyết mĩm cười, lại lo lắng dặn dò: "Buổi trưa làm thêm cơm và thức ăn, bọn họ chắc hẳn đã đói lắm"
Trần quản gia đương nhiên là không phản đối, lấy khay tra trên bà xem xét đã sắp hết, ông bưng lên đi ra ngoài tính toán đổi lấy một ấm trà khác.
"Dũng ca, đệ xem nơi đây lớn như vậy chắc hẳn có không ích vật tư dự trữ" Lời này nói ra được mấy người khác xung quanh hưởng ứng, hai người phụ nữ lặng lẽ thu mình lại một góc không dám lên tiếng.
Kẻ được gọi Dũng ca kia là một nam nhân trung niên, thân hình gầy gò khắc khổ, ánh mắt u tối như độc xà nhìn vào khắp nơi của biệt thự sạch sẽ đến làm người căm giận. Bọn họ ăn sương nằm đất mỗi ngày phải vật lộn với đám tang thi tanh tưởi để có được cái ăn, bọn nhà giàu này thì lại cả ngày trốn trong biệt thư ăn sang mặc quý.
Đến buổi trưa nhìn vào từng thố cơm trắng cùng thịt kho nóng hổi được hia người hầu phát đến thì nhóm người trong ánh mắt càng hiện lên tham lam vô cùng.
Trần quản gia cũng không quản nhóm người này sau khi nhìn hai người hầu phát cơm xong ông lại đi phòng bếp chuẩn bị bữa cơm riêng cho tiểu thư, Trần quản gia vốn là dị năng giả nên đối với một đám người thường ông cũng không để tâm.
Buổi tối hôm đó, Trần quản gia vốn đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thanh âm thống khổ đau đớn vang lên, ông giật mình tức khắc choàng dậy, khoác vội áo khoác chạy xuống lầu.
Phòng khách một nhóm người đang vây quanh một người phụ nữđang ôm bụng lăn lộn, Trần quản gia mày ninh lại bước nhanh hơn xuống lầu quát lên: "Các người đang làm gì"
Một người đàn ông trung niên gầy gò đi ra, đối với Trần quản gia nói: "Trần, trần quản gia, cô ấy đột nhiên ôm bụng kiêu đau, chúng tôi không biết làm sao, ông, ông giúp chúng tôi với"
Trần quả gia nghe thế, nhìn người phụ nữ kia đau đến lăn lộn trên đất thì không đành lòng đi qua xem xét, ông cúi người xuống muốn nhìn xem nàng ta bị làm sao, đột nhiên phía sau bị vật gì đập mạnh.
Trần quản gia loạng choạng té ngã trên đất, đầu đau nhức.
"Hắc, hắc, lão già thật không nghĩ lại dễ dàng đắc thủ như vậy" Hồ Dũng nhìn Trần quản gia ôm đầu ngã ngồi trên đất cười cợt đắc chí.
"A____, các người muốn đối với Trần thúc làm gì" Bạch Diệu Tuyết cũng nghe thấy tiếng kiêu đau đớn kia, nàng mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng khi bước đến cầu thang nhìn cảnh tượng Trần quản gia đang ôm đầu và xung quanh ông đang bị vây bởi một nhóm người.
Nhóm người Hồ Dũng vốn đang tự đắc vì mình đánh ngã được một dị năng giả, không ngờ Bạch Diệu Tuyết xuất hiện càng khiến bọn họ sáng mắt, Bạch Diệu Tuyết thân vốn rất xinh đẹp, giờ trên người nàng chỉ có bộ áo ngủ mong manh dưới ánh đèn mờ của phòng khách không thể che nỗi dạng người mạn diệu lung linh khiến kho đám người Hồ Dũng nhìn thẳng mắt.
"Hắc, hắc, Dũng ca xem kìa, nữ nhân kia thật sự xinh đẹp, nhìn dáng người, chậc..chậc" Hắn không nói hết câu nhưng những tên đàn ông ở đây điều hiểu ý tứ trong đó, cả nhóm cười rộ không ích tên còn liên tục bình phẩm dáng người của Bạch Diệu Tuyết.
Hồ Dũng nhìn diện mạo của Bạch Diệu Tuyết rõ ràng là thiếu nữxuân sắc thì ánh mắt tăm tối của hắn hiện lên tia thèm muốn, dục niệm.
Hắn ra lệnh cho tên đang cầm cây gậy nhân lúc Trần quản gia còn đang choáng đầu muốn tiến đến đập chết nhưng Trần quản gia dù sao cũng là dị năng giả vì Bạch Diệu Tuyết xuất hiện phân tán đi lực chú ý của nhóm người Hồ Dũng, Trần quản gia có thời gian lấy lại sức lực, khi tên cầm gậy bóng chày muốn tiến lên thì Trần quản gia mạnh mẽ đứng phắt dậy nắm lấy cây gậy bóng chày to bự, bàn tay dùng sức niết chặt, cây gậy bóng chày bị lực đạo mạnh đến nỗi răng rắc mấy tiếng gãy ra làm đôi.
"Tiểu thư chạy mau___" Trần quản gia thé lớn, hai cánh tay dùng sức nhấc cái tên cầm gậy kia quăng về đám người đang đứng.
Hồ Dũng không ngờ Trần quản gia còn có thể dùng sức mạnh, hắn hung ác ra lệnh: "Nhanh lên, bắt lão ta, đừng sợ lão ta bị thương không thể chống cự lâu"
Vốn nhìn thấy sức lực hơn người của Trần quản gia làm cho kinh sợ nhưng nghe lời của Hồ Dũng thì đám người mới phả ứng lại, đúng lão già đã bị thương, cho dù là dị năng giả cũng không thể cầm cự được lâu, chỉ cần giải quyết được lão già này thì lương thực trong nhà cùng với nữ nhân điều là của bọn họ.
Trần quản gia có được cường hóa hệ sức lực vốn liền hơn người, giờ trong lòng một đường cầu sinh càng phát huy hết sức lực cả người không để ý sông chết muốn đột phá vòng vây, đám người Hồ Dũng cũng chỉ là người bình thường cho dù nhiều người cũng nhất thời không bắt được Trần quản gia.
Trần quản gia một bên hộ về Bạch Diệu Tuyết chạy ra khỏi biệt thự, một đường chạy tới cổng sắt của căn biệt thự, một quyền đập gãy cổng sắt, Trần quản gia lôi kéo Bạch Diệu Tuyết chạy thẳng ra ngoài, hiện tại là ban đêm, tang thi hoạt động rất nhiều, nhưng ông không thể suy nghĩ thêm cách nào khác, nếu bị bắt lấy thì tiểu thư nhất định sẽ bị lũ cầm thú này lăng nhục.
Hồ Dũng nhìn Trần quản gia đập nát song cửa sắt chạy ra ngoài thì hơi do dự, bên ngoài đã là ban đêm, hiện tại ai lại không biết ban đêm là nguy hiểm nhất. Hồ Dũng cắn răng không làm cho người đuổi theo, hậm hực quay lại biệt thực.
"Trần thúc, vết thương của thúc" bạch Diệu Tuyết đỡ lấy Trần quản gia nức nở vừa khóc vừa giúp ông múc nước rửa sạch miệng vết thương.
Trần quản gia biết bản thân máu tươi rất nhiều, tang thi khứu giác linh mẫn nếu bị chúng ngửi thấy thì bọn họ khó sống, ông nhắm hướng quảng trường của khu gần biệt thự nhất mà đi, cũng may nơi này còn một hồ nước công cộng ở quảng trường bình thường để những vị lớn tuổi trong khu nhà này tập thể dục dưỡng sinh.
"Tiểu thư không cần khóc, đợi lão đây nghỉ một chút nhất định sẽ giúp tiểu thư chạy khỏi nơi này"
Bạch Diệu Tuyết khóc thút thít, nước mắt càng không ngừng rơi.
Đột nhiên Trần quản gia không kể thương tích đứng phắt dậy, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước, Bạch Diệu Tuyết bị phản ứng của Trần quản gia làm cả kinh, vội lủi thân mình núp sau lưng ông.
Phía trước lắc lư chừng mười tang thi, thân mình hoàn toàn hư thối thậm chí có tang thi đã không còn nguyên vẹn thân thể tựa như bị ai gặm cắn, nội tạng treo lủng lẳng trước người theo bước đi của chúng mà lắc lư không ngừng.
"Trần, trần thúc....." Bạch Diệu Tuyết sợ đến cắn lưỡi, từ hôm mạt thế đến giờ cô chỉ sinh hoạt tại bên trong biệt thự cho dù biết bên ngoài xuất hiện tang thi nhưng chưa bao giờ chính diện thấy, hiện tại nhìn diện mạo khủng bố của chúng quả thật dọa cô đến mềm nhũng cả chân.
Lũ tang thi rõ ràng hướng về phía hai người bọn họ mà đến, Trần quản gia cắn răng nắm lấy tay của Bạch Diệu Tuyết kéo cô chạy, hiện tại ông bị thương dị năng cũng bị hao tổn không dám chắc đủ sắc đối đầu với một nhóm tang thi nhiều như thế.
Lũ tang thi ngửi thấy mùi thịt tươi đang bỏ chạy lập tức cũng bắt đầu đuổi theo, động tác có chút cứng ngắc, tốc độ có chút trì trề nhưng đối với một người bị thương cùng với một tiểu thư quen sống trong nhung lụa vẫn là dư sức tạo thành áp lực.
"Hộc!....hộc!, Trần,trần thúc...cháu, cháu chạy không nỗi nữa" Bạch Diệu Tuyết thể lực chống đỡ không nỗi, sắc mặt cũng vì thiếu dưỡng khí mà trắng bệch.
Trần quản gia bị cô kéo lại không khỏi dừng tốc độ, mắt thấy tang thi đã đánh tới, ông kéo tay Bạch Diệu Tuyết đẩy về khoảng đất trống bên cạnh, bản thân thì đề khí lực một quyền đập tới, đập bay tang thi gần nhất đang muốn phác lên.
"Tiểu thư, cô chạy trước đi, lão đây cản chúng"
"Rầm_____" Một con tang thi nữa bị thiết quyền của Trần quản gia đập nát đầu, óc màu vàng sệch tanh tưởi bắn tung tóe.
Trần quản gia hơi thở đã trở nên càng bất ổn, ông đã sắp nỏ mạnh hết đà, chỉ muốn kéo thêm chút thời gian cho Bạch Diệu Tuyết bỏ chạy.
"Không..., hức, hức, Trần thúc cháu không đi" Bạch Diệu Tuyết bưng chặt miệng khóc lên, cho dù chết cô cũng không để Trần thúc ở lại một mình.
Trần quản gia nghe thấy thế tuy có chút bất đắc dĩ nhưng ông phải chuyên tâm đối phó lũ tang thi trước mặt không thể phân tâm khuyên nhủ tiểu thư.
"A___Trần thúc, cẩn thận"
"Ghào_____"
"Đoàng_______________"
Một con tang thi thừa lúc Trần thúc hai cánh tay đang kiềm cổ hai con tang thi khác thì nó vươn móng vuốt đen ngòm quát thẳng đến cánh tay của Trần quản gia mắt thấy cánh tay của ông sắp bị nó xé nát thì một tiếng súng nổ vang lên, đầu con tang thi bị một viên đạn xuyên thẳng qua não, thân thể quơ quơ mấy cái chậm rãi ngã xuống.
Mấy tiếng súng nữa vang lên giải quyết đi những con tang thi còn lại đang vây quanh Trần quản gia.
Bạch Diệu Tuyết đang cảm thấy tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng súng vang lên, nhóm tang thi vây quanh Trần quản gia lần lượt bị đánh hạ, cô ngơ ngác nhìn về hướng tiếng súng, một nhóm nam nhân mặc quân trang tay cầm súng đang nhắm bắn giải quyết những tang thi còn lại, phía trước bọn họ là một nam nhân mặc quần tây, áo sơ mi đen, gương mặt góc cạnh phân minh, ôn hòa tuấn tú.
Tống Hạo Lân nhíu mày thu hồi súng, hắn dẫn mấy anh em đi tuần tra xung quanh đề phòng tang thi tập kích đến đây thì nhìn thấy hai người đang bị tang thi vây khốn, một nam tử trung niên cùng một thiếu nữ. Nếu không phải hắn nhanh tay thì nam tử trung niên thiếu chút nữa đã bị con tang thi kia một vuốt xé nát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook