Nữ Hiệp Chậm Đã! (Bản Dịch)
-
Chương 94
Chương 94. Bắt Tại Trận 2
Lạc Ngưng uống chút rượu, lại bị ‘ bắt gian’ tại chỗ, suy nghĩ loạn như nha, ngay cả việc người tới có khinh công không tầm thường cũng không nghĩ ngợi gì.
Nghe thấy Dạ Kinh Đường giới thiệu, Lạc Ngưng cấp tốc thu hồi kiếm, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu hô:
"Tam Nương."
Sau đó đi giày vào rồi đi ra ngoài, nhìn bộ dáng là muốn chạy trối chết.
Bùi Tương Quân tới, là chuẩn bị hỏi Dạ Kinh Đường có ý tứ thành gia lập thất hay không, bây giờ trực tiếp nhìn thấy tình nhân rồi, tất nhiên suy nghĩ cũng tan thành mây khói.
Dạ Kinh Đường đang ở bên tình nhân, nàng không thể nói ra sự thật mà nàng nghĩ, không cẩn thận sẽ phá vỡ tràng diện nam nữ liếc mắt đưa tình, trong lòng hơi ngại ngùng, mắt thấy tiểu thiếu phụ muốn che mặt mà chạy, liền vội vàng tiến lên ngăn cửa:
"Là ta mạo phạm, Ngưng nhi cô nương chớ để ý, đều là người một nhà."
Lạc Ngưng trực tiếp bị ngăn chặn, hận không thể chạy tới cho Dạ Kinh Đường một kiếm, nhưng lại không tiện nói gì, đành phải ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên mà nói:
"Ừm. . . sao lại có thể là mạo phạm chứ, ta vừa rồi. . . đang uống rượu với Kinh Đường, say rượu, cho nên. . ."
"Không có việc gì không có việc gì, trong nhà cả. Ta bình thường uống nhiều quá, còn điên hơn Kinh Đường."
Bùi Tương Quân cảm thấy thân thiết, như là đại tỷ tỷ, kéo cổ tay Lạc Ngưng, kết quả phát hiện —— a ~ bộ ngực nữ tử này không nhỏ, sắp bằng ta, trách không được có thể ủi được cả Kinh Đường. . .
Lạc Ngưng thì không có tâm tư chú ý tới những việc này, nhưng cũng cảm thấy nữ đương gia trước mặt thiên kiều bá mị, dáng người thật sự rất đẹp, hoàn toàn không nói đạo lý.
Nàng bị ôm cánh tay, một lần nữa trở lại phòng,ngồi xuống ghế, cảm giác đứng ngồi không yên, nhìn về phía Dạ Kinh Đường, muốn Dạ Kinh Đường giải vây.
Dạ Kinh Đường hơi không nỡ nhìn Lạc nữ hiệp rời đi, nhưng Tam Nương là nữ chưởng môn của Hồng Hoa Lâu, cũng không biết Lạc nữ hiệp có thân phận gì, hai người ở cùng nhau trò chuyện hai ba câu, xác định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn liền mỉm cười nói:
"Tam Nương, nàng còn có chuyện, sắp rời kinh, vừa rồi đang chuẩn bị đi ra ngoài. . ."
"Thật sao?"
Bùi Tương Quân nháy nháy mắt, thấy lời của Dạ Kinh Đường không giống làm bộ, liền nhiệt tình nói:
"Vừa vặn xe ngựa ở bên ngoài, nếu không ta để Kinh Đường đưa cô nương một đoạn đường?"
Lạc Ngưng ngượng ngùng cười một tiếng:
"Không cần. Người trong nhà đã chuẩn bị xe ngựa, ta. . . Ta phải đi, ở chỗ này đợi quá lâu, không dễ giải thích. Tam Nương chớ trách, về sau ta sẽ đến nhà chào hỏi với Kinh Đường."
Lạc Ngưng nói xong, đứng dậy hạ thấp người hành lễ giống như phong phạm của một tiểu thư khuê các, sau đó liền chạy ra ngoài.
Dạ Kinh Đường biết lần từ biệt này, gặp lại chính là tháng sau, có chút không bỏ được ,đứng dậy đi tới cửa:
"Này. . ."
Lạc Ngưng bị gọi lại, chỉ có thể đè ép lại cảm xúc, ngoái nhìn một chú:
"Còn có việc sao?"
Dạ Kinh Đường há to miệng, muốn nói cái gì, lại không tìm được đề tài.
Bùi Tương Quân thì hiểu lầm, cho là mình vướng bận, quay lưng đi sau đó cười trêu ghẹo:
"Muốn ôm thì ôm đi, ta không có nhìn trộm."
? !
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường nửa ngày không nói lời nào, cũng nghĩ tiểu tặc này đang muốm chiếm chút tiện nghi trước khi mình đi!
Lạc Ngưng uống nửa say, tình cảnh lại quá quẫn bách, vì mau chóng thoát thân, cắn răng, mở cánh tay, để cho Dạ Kinh Đường tới va chạm vào quả dưa hấu.
Dạ Kinh Đường cũng không có ý này, nhưng bây giờ có cơ hội, hắn nhanh chóng đưa tay,ôm lấy giai nhân xinh đẹp, còn ôm nàng đi qua cửa.
Hô ——
Váy màu xanh tung bay.
Hành đoongh lần này khiến Lạc Ngưng quẫn bách giờ còn khiến lông mày nhíu lại, nhưng vẫn không nói gì , chờ sau khi được để xuống thì quay đầu chạy, bộ dáng giống tiểu nữ hiệp ngượng ngùng rơi vào bể tình, không nỡ rời tình lang.
Đạp đạp. . .
Bùi Tương Quân nghe thấy được động tĩnh, âm thầm lắc đầu, thấy Dạ Kinh Đường đứng ở cổng đưa mắt nhìn, cau mày nói:
"Đi đưa tiễn đi chứ? Ngốc đứng đấy làm gì?"
"A đúng."
Dạ Kinh Đường thấy Tam Nương không ngại liền nói xin lỗi không thể tiếp, thế là vội vàng chạy theo ra ngoài.
----
Đạp đạp đạp. . .
Ở trong ngõ nhỏ, một bóng hình áo xanh xinh đẹp đang bước nhanh, chờ đến khi không có người chú ý, thì bắt đầu chạy vội lên trên nóc nhà.
"Lạc nữ hiệp. . ."
Vừa chạy không bao xa, đã nghe đến phía sau truyền tới tiếng la lên, quay đầu nhìn lại, tiểu tặc vừa được tiện nghi, vậy mà còn đuổi đi theo!
Ánh mắt Lạc Ngưng nổi nóng, chạy nhanh hơn.
Nhưng Dạ Kinh Đường bằng vào khinh công vừa học, không bị nàng bỏ xa.
Hai người chơi trò chạy trốn, chớp mắt đã được nửa dặm, sắp tiến vào đường phố phồn hoa.
Lạc Ngưng sợ bị người ta chú ý tới, không thể không giảm bớt tốc độ, hạ xuống trong ngõ nhỏ, rút bội kiếm,vẻ mặt lạnh như băng quay người lại.
Dạ Kinh Đường rơi vào trong ngõ hẻm, nhìn thấy Lạc Ngưng đằng đằng sát khí xông lại, vội vàng đưa tay:
"Thôi thôi, Lạc nữ hiệp nếu tức giận, cứ đâm ta một kiếm đi, đừng đâm xuống ngã ba giữa hai chân là được."
Lạc Ngưng nhanh chân đi đến trước mặt, rút kiếm làm bộ muốn đâm, nhưng Dạ Kinh Đường không tránh, nàng sao có thể xuống tay được, chỉ có thể lạnh lùng nói:
"Sao da mặt ngươi dày như vậy? Đương gia của ngươi ở đó, lại còn để cho ta. . ."
Vẻ mặt Dạ Kinh Đường nghiêm túc mà đứng đắn:
"Lạc nữ hiệp đừng hiểu lầm, ta vừa rồi chỉ là muốn nói lời tử biệt, ngay cả cơ hội giải thích ngươi cũng không cho, cứ thế ôm ta. . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook