Chương 71. Nữ Hiệp Suy Tư Ngàn Dặm Về Tương Lai

Hôm sau, ngõ song quế.

Tí tách, tí tách. . .

Hạt mưa rơi vào trong vũng nước phát ra một tiếng thanh thúy, trong gian phòng vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Trên giường gần phía cửa sổ, Dạ Kinh Đường mở mắt ra nhìn màn mưa, nghiêng đầu nhìn lại, sắc trời bên ngoài tối tăm mờ mịt, cũng không biết là sáng sớm hay là chiều tối.

Vất vả một đêm, chim béo nằm ngủ chỏng vó lên trời trên cái gối bên cạnh, mơ mơ màng màng "Chít chít. . ." một tiếng, sau đó xoay người ngủ tiếp.

Dạ Kinh Đường dùng ngón tay gãi gãi chim béo, sau đó đặt chăn mỏng lên trên người nó, ngồi dậy, từ trong ngực lấy tấm giấy vàng ra để xem xét.

Từ trên thư của nghĩa phụ có thể thấy được sự huyền diệu của « Minh Long Đồ », sau đó hắn để việc này trong lòng rất lâu, nhưng lúc này lại đắc thủ ngoài ý muốn,nên vấn đề lại xuất hiện.

Tờ giấy vàng này, có thể ngăn cản một đao toàn lực của hắn mà không hư hao chút nào, đại khái chính là hàng thật, nhưng mặt trước và sau của trang giấy không có dấu vết của chữ viết, chỉ có một bức hoạ con Rùa cõng Tam Sơn, không có bất kỳ nhắc nhở gì, dù biết là bí tịch vô thượng, độc nhất vô nhị, nhưng cũng không biết bắt đầu luyện công từ chỗ nào.

Dạ Kinh Đường cầm giấy vàng lên cẩn thận xem xét, muốn từ bên trên đường cong của bức hoạ này suy nghĩ về huyền cơ, nhìn một lát , hắn lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bên cạnh phòng ngủ của Dạ Kinh Đường, là phòng bếp, mà hai người Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly thì ở trên nhà chính.

Chiết Vân Ly khá hoạt bát, là tính tình không chịu ngồi yên, hai người đều đang ngủ bù, Chiết Vân Ly ở nhà không có việc gì để làm, lại đi ra ngoài đường phố, Lạc Ngưng còn nghỉ ngơi ở nhà chính.

Từ lúc ba người cùng ở nhà, nhà chính đã khác biệt so với lúc mới tới rất nhiều.

Chiết Vân Ly đặt mua mấy thứ đồ để dùng trong nhà, về sau phòng chính nhìn càng giống một ngôi nhà, trong góc đặt một cái tủ nhỏ, phía trên bày biện một chút son phấn và bột nước, còn có gương đồng và lược gỗ,...

Trên giường, Lạc Ngưng đang ngủ, trên người đắp chăn mỏng, chăn mỏng phủ lên vòng eo phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ.

Nửa đêm về tới nhà, quả thật có chút rã rời, nhưng những gì trải qua ngày hôm qua thì cả đời đều khó mà quên được, là nữ nhân, Lạc Ngưng sao có thể ngủ được.

Lạc Ngưng nằm nghiêng ở trên gối, đôi mắt đẹp óng ánh như làn nước mùa thu, hơi có vẻ thất thần nhìn qua vách tường, ngón tay ngọc có móng xanh nhạt thì đặt ở bên trên bờ môi, hồi tưởng lại nụ hôn ngắn ngủi hôm qua.

Từ rạng sáng nằm tới hiện tại, trong đầu nàng cũng không khỏi tự chủ nhớ lại cuộc sống trước kia.

Khi còn nhỏ nàng sinh ra ở vùng sông nước Giang Châu, trong nhà cũng coi như danh môn giang hồ, đáng tiếc khi còn đang tập tễnh học đi, trong nhà gặp phải địch nhân, bậc cha chú thì người chết người bị thương, gia cảnh sa sút.

Làm một nữ nhi, vốn không nên ra ngoài giang hồ, nhưng thiên phú của nàng khá siêu phàm, nếu nàng không ra ngoài gánh vách, vậy ân ân oán oán này ai sẽ đi chấm dứt thay nàng đây?

Khi mới bắt đầu đi xông xáo giang hồ, chí hướng của nàng rất lớn, thề phải trở thành đệ nhất Giang Hồ như Phụng Quan Thành.

Kết quả là giang hồ quá lớn, trời cũng quá cao, quanh đi quẩn lại một vòng, trừ một cái danh xưng đệ nhất mỹ nhân Giang hồ, thành tựu gì cũng không có .

Mà địch nhân trước kia, lại hoàn toàn tỉnh ngộ, xuất gia đi vào Thiên Phật Tự ở Sa Châu, trở thành đồ đệ của một trong hai vị thánh là Thần Trần thiền sư.

Thần Trần thiền sư nói địch nhân đã tỉnh ngộ, vì chuyện ngày xưa mà ăn năn xám hối, còn sống chính là trừng phạt đối với tên địch nhân đó.

Lời ấy sao mà buồn cười hết sức chứ, nếu như còn sống tính là trừng phạt, vậy người vô cớ đột tử sẽ là gì? Giải thoát?

Vì chấm dứt ân oán, nàng tìm kiếm và thăm dò tứ phương, đi qua Ngọc Hư Sơn, làm quen với Tuyền Cơ chân nhân, cũng từng tới Thiên Nam quan thành, gặp qua Vũ Tiên Nhân, nhưng đều không thể đạt được chức đệ tử chân truyền, cho đến khi gặp được Bình Thiên Giáo chủ.

Bình Thiên Giáo chủ theo tổ huấn muốn vì tiền triều phục quốc, nói trắng ra là chính là tạo phản Đại Ngụy. Tạo phản là muốn làm Hoàng đế, Bình Thiên Giáo chủ không muốn để cho bọn thủ hạ khác tới khoác hoàng bào thay cho mình, mà Bình Thiên Giáo Chủ lại là nữ, nhưng từ xưa đến nay nào có đạo lý nữ nhân làm hoàng đế?

Cho dù Bình Thiên Giáo chủ cảm thấy bình thường nhưng thủ hạ dưới trướng cũng sẽ sợ thiên hạ mà mình vất vả đánh xuống lại bị nữ nhân trực tiếp chiếm lấy.

Vì thế, Bình Thiên Giáo chủ đồng ý rằng, sau khi học xong võ nghệ thần thông, toàn giáo sẽ cho Lạc Ngưng, nàng thì hỗ trợ Bình Thiên Giáo chủ che giấu thân phận nữ nhân của mình, làm chức giáo chủ phu nhân để lo liệu nội vụ của Bình Thiên Giáo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương